Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Minh Thù đá rơi súng trong tay Ô Cốt, quăng hắn ngã trên mặt đất.

Dưới thân Ô Cốt là chất lỏng không ngừng rung chuyển, thân thể của hắn theo đống xương trắng chập chùng lên xuống, dường như lúc nào cũng có thể cùng với chất lỏng phía dưới tiếp xúc với nhau.

Hắn ngẩng cái đầu nhỏ lên: "Cô chơi ăn gian!"

"Thật sao?" Minh Thù tiếp nhận súng từ trong tay Tiểu Sửu: "Bây giờ chúng ta chơi không phải là trò chơi tổ đội sao? Đồng đội hỗ trợ, tại sao gọi là ăn gian? Cái này gọi là vận dụng hợp lý tất cả các tài nguyên có lợi."

Minh Thù ác ý bước lên Bạch Cốt đài, Bạch Cốt đài vốn là vững chắc, bây giờ bỗng nhiên lung lay.

Ô Cốt sắc mặt hơi biến đổi, muốn lấy đồ đạc bên cạnh xoay người, nhưng mà sức mạnh đè nặng lên hắn rất lớn, không thể nào quay người được.

Ánh mắt Ô Cốt liếc sang Phó Thần, ngón tay hắn cong lên, nhắm ngay bắp chân Phó Thần, bắn ra...

Cơ thể Phó Thần lung lay, như muốn ngã xuống phía dưới.

Minh Thù theo bản năng buông Ô Cốt ra, tới ngăn Phó Thần rơi xuống, kéo hắn về phía mình, chất lỏng dưới chât theo xương trắng phập phồng.

Phó Thần không ngờ Minh Thù lại giữ mình lại, hắn không dùng sức bị cô ôm vào trong ngực.

"Phiền phức."

Phó Thần: "..." Lão tử không cần cô cứu cũng có thể yên lành!

Minh Thù ghét bỏ buông hắn ra, quay đầu nhìn Ô Cốt. Trên mặt đất đâu còn có người, sớm đã vượt qua người chặn đường là Tiểu Sửu, trà trộn vào đám người.

Minh Thù: "..."

Minh Thù giẫm lên đám xương trắng, xoay người nhìn Phó Thần, thấy hắn im lặng nhịn không được lên tiếng: "Làm sao, muốn bơi tiếp?"

Phó Thần hoàn hồn, bước tới trước: "Cám ơn."

Không đợi Phó Thần lên tiếng, Minh Thù rũ mắt đi từ từ về phía trước. Phó Thần không hiểu đứng ở phía sau, không biết mình có chỗ nào chọc tới cô.

Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển.

Thú nhỏ trong áo của cô lăn qua lăn lại kêu "hừ hừ".

Con sen, ngươi rốt cục đang suy nghĩ gì? Ngươi không phải muốn tìm hắn sao? Ta mặc dù không thấy gã có đôi chân quái dị này có gì tốt.

Minh Thù dùng tay túm lấy thú nhỏ, vo nó thành vòng tròn, thở dài, ta cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.

Thú nhỏ muốn cựa ra, thế nhưng Minh Thù bóp thật chặt.

Con sen, trước đây ngươi quyết định đều là rất mạnh mẽ quyết đoán! Do dự như thế này không giống ngươi.

Đúng vậy.

Không giống cô.

Thú nhỏ im lặng một lúc, chợt nói: Con sen ngươi có phải sợ hắn có mục đích gì không, cuối cùng cái được không bù được cái mất?

Bước chân Minh Thù cứng lại, sau đó tốc độ đều đặn đi về phía trước.

Có lẽ thế!

Dù sao hắn xuất hiện quá mức kỳ lạ, trên người có quá nhiều bí mật, một người như vậy đối với cô mà nói là nguy hiểm.

Cô không ngại nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không để ý.

Người lợi hại, có lẽ sẽ không bại vì vũ lực.

Cho nên thái độ của cô đối với hắn lập lờ nước đôi, không quá thân mật cũng không quá xa lánh, dẫn tới cục diện như bây giờ.

Mấu chốt là... Hắn cũng không có ký ức.

Hắn biết cô chính là cô sao?

Tiểu Thú hừ hừ: Dù sao ta cũng không thích cái gã hai chân kỳ quái đó, ngươi đừng để ý đến hắn, có ta là được rồi.

Nó chỉ muốn yêu quý mình nó!

Muốn làm một con thú có lý tưởng!

Minh Thù trở lại đội ngũ, nghiêng mình nhìn lại về phía sau, Bạch Cốt đài bị nghiêng nhìn càng thêm lợi hại, chất lỏng màu đỏ như sóng nước chảy ra, hắn lẳng lặng đứng ở sát biên giới, dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Minh Thù hít thở sâu một hơi.

Phải tỉnh táo!

Không có chuyện gì là ăn đồ ăn vặt không giải quyết được! Một túi không giải quyết được, vậy hai túi!

Cô lấy ra một khối lương khô, lập tức cảm thấy an tâm hơn, để trẫm ăn xong khối lương khô này rồi suy nghĩ tiếp.

-

Theo lời Minh Thù nói, màn trò chơi này sẽ không đơn giản như vậy.

Con đường xương trắng chỉ có một cái, mà khi bọn họ vừa bước lên con đường xương trắng, trọng lượng của bọn họ vừa chuyển động, con đường xương trắng sẽ lay động, xung quanh cùng dưới đáy bị ăn mòn kịch liệt.

Càng đi về trước, con đường xương trắng lại càng hẹp.

Hai bên đều là chất lỏng, ngã xuống chớp mắt sẽ bị ăn mòn, chìm vào trong chất lỏng.

Còn chưa tính tới việc lúc này còn có người chơi ra tay. Cho dù có người chơi không biết quy tắc như nào, nhưng đây là một nơi lấy sinh tồn làm chuẩn mực, cho nên giết chết người khác, chắc chắn có thể làm cho mình sống được lâu hơn.

Cho nên bọn họ chẳng những phải cẩn thận không rơi xuống dưới, còn phải đề phòng có người đột nhiên tập kích.

Một khi xảy ra chiến đấu, con đường xương trắng đung đưa giống như là nhảy dây, một đám người giống như châu chấu bám vào xích đu.

Đội ngũ chạy trước tiên, là đội ngũ của cô gái tóc vàng, khoảng cách quá xa các đội ngũ phía sau, cho nên chỉ cần giữ ổn định cứ đi lên phía trước là được.

"Sắp tới chưa?"

"Còn không nhìn thấy được phía cuối..."

Người trong đội ngũ cũng không biết đi bao lâu rồi, bây giờ con đường xương trắng chỉ còn rộng khoảng một mét, đi về phía trước càng ngày càng hẹp, tuy nhiên không thấy được phần cuối.

"Tăng thêm tốc độ, người phía sau sẽ nhanh đuổi theo tới." Cô gái tóc vàng nói.

Những người còn lại hiển nhiên cũng đồng ý, nhao nhao tăng thêm tốc độ.

Nhưng đúng vào lúc này.

"Bùm!"

"Rào rào."

Chất lỏng bị nổ tung văng lên, ầm ầm tưới lên người bọn họ, đội ngũ của cô gái tóc vàng nhanh chóng lui về phía sau, va vào đội ngũ thứ hai.

Xương trắng trên lối đi dính chất lỏng, bị ăn mòn rơi xuống, mà ở phía trước con đường xương trắng trực tiếp bị vụ nổ phá hỏng, có chừng khoảng ba bốn mét bị đứt gãy.

Sát biên giới còn có chất lỏng tung tóe ăn mòn xương trắng, ba bốn mét đứt gãy này càng ngày càng lan rộng ra.

Sắc mặt mọi người trở nên cực kỳ khó coi.

Không ai nhìn thấy, có một cục tròn tròn như cái bánh trôi đủ mọi màu sắc từ bên cạnh chạy thật nhanh về, vừa chạy vừa mắng.

Nội dung đại khái chính là ngược đãi động vật nhỏ, giật dây động vật nhỏ làm ra cái loại việc như thế này, nó muốn bỏ nhà ra đi.

Khoảng cách giữa các đội ngũ vốn là không lớn, lúc này mọi người đều như tụ lại với nhau.

Minh Thù đứng ở phía sau, cô cầm cờ lớn, cười híp mắt với đoàn người đang nhìn lại: "Ôi, không qua được rồi."

Những người phía sau đều nhìn về phía cô.

Bây giờ không qua được, ai cũng không đến được phần cuối của lối đi này, việc này có gì đáng cười.

"Nhìn cái gì, là tôi cho nổ đó." Minh Thù hất cằm: "Định đánh tôi sao?"

Trên con đường xương trắng bỗng dưng yên tĩnh lại.

Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Minh Thù.

Một lúc lâu, có người phá vỡ im lặng: "Sao... Sao có thể..."

Cô đi ở phía sau cùng, làm sao có thể chạy đến phía trước cho nổ tung đường đi, lừa bọn họ ít đọc sách sao?

"Vì sao không thể chứ." Giọng nói cô gái ngọt ngào, giống như mang theo mê hoặc: "Chỉ cần mọi người tin tưởng, trên thế giới này sẽ không có việc gì là không thể, chúng ta phải tin tưởng vào kỳ tích."

Mọi người: "..."

Minh Thù đâm cờ lớn xuống dưới đất: "Mà tôi, chính là kỳ tích của mọi người!"

Mọi người: "..."

Người này ở bệnh viện tâm thần nào thả ra thế? Nhanh mang về!

Có người không tin hỏi: "Cô làm sao cho nổ được?"

"Dùng trái tim." Minh Thù vỗ ngực một cái: "Không cảm nhận được ác ý của tôi với các người sao?"

Mọi người: "..."

Đừng có cản ta, hôm nay ta nhất định phải đánh chết cô ta.


"Keng."

Lúc mọi người ở đây đang muốn đánh chết Minh Thù, bầu trời lại truyền tới một tiếng "keng".

Mười mấy giây sau, tiếng nói vang lên.

[Mười tiểu đội sống sót trong con đường xương trắng có thể vào vòng kế tiếp.]

Đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Minh Thù không thể nghĩ tới luân hồi tràng sẽ làm như vậy.

"Ngươi có nguyên tắc không!" Minh Thù chống nạnh chỉ lên trời: "Đưa ra quy tắc, rồi ngươi lại thay đổi bất thường, tổng tài mà như vậy, nếu như ở bên ngoài sẽ bị nước bọt dìm chết ngươi có tin hay không!"

[Quy tắc có thể tùy thời mà thay đổi, tất cả những thắc mắc khi trở về luân hồi tràng rồi nói.] Giọng nói kia lại vang lên.

[Thời gian đếm ngược bắt đầu…]

Mọi người: "!!!"

Cái gì! Ngươi vừa rồi không nói có thời gian đếm ngược!

Tốt, có một tổng tài kiểu này, người chơi còn biết làm sao.

Mọi người nhanh chóng kéo dài khoảng cách, nhìn chằm chằm người bên cạnh, xiết chặt vũ khí trong tay, mười tiểu đội còn lại... Bọn họ nhất định phải đoạt được.

Bầu không khí trở nên cổ quái.

Không có ai động thủ trước, tất cả mọi người dò xét lẫn nhau.

"Tích tắc, tích tắc..."

Dường như có thể nghe được âm thanh trôi đi, ngay bên tai bọn họ, mỗi một tiếng đều rất rõ ràng, đập vào màng nhĩ bọn họ gặm nhấm linh hồn.

Có người nuốt nước miếng, không ngừng nắm chặt vũ khí.

Có người mặt lộ vẻ sợ hãi, nao núng lui về phía sau.

Có người cười quái dị, chờ trò hay mở màn.

Có người... Ăn cái gì đó.

Âm thanh chọp chẹp rất rõ ràng, phá vỡ tĩnh lặng trên con đường xương trắng, mọi người nhao nhao nhìn sang phía âm thanh truyền lại.

Ngươi ăn cái quái gì thế!

Ngươi làm sao nuốt trôi được!

"Ô, nhìn tôi làm gì, tôi cũng sẽ không chia cho các người đâu." Người đang ăn cảnh giác: "Mọi người đánh trước đi, nếu không đánh, thời gian sẽ hết."

Mọi người: "..."

"Pằng pằng."

Âm thanh thanh thúy vang lên, có người đầu tiên nổ súng, người chơi đứng ở sát mép đường xương trắng bị đạn bắn trúng, ngã ra đằng sau, khuôn mặt hoảng sợ bị chất lỏng đó như máu nhấn chìm.

Sau người đầu tiên động thủ, cục diện trở nên hỗ loạn.

Minh Thù để đội viên Đế Quốc Mỹ Thực lui đến khoảng cách an toàn.

"Lão đại? Chỉ có mười đội, chúng ta không lên đoạt sao?" Có đội viên đặt câu hỏi.

Minh Thù cười chân thành: "Chưa từng nghe câu ngư ông đắc lợi sao."

Đế Quốc Mỹ Thực: "..." Câu này dùng ở chỗ này không thích hợp lắm?

Tà giáo chính là không giống người thường.

Bọn họ nhìn thấy phía trước loạn hết cả lên... Nếu không đấu thì đứng đâu?

Mười sáu đội ngũ, giết chết sáu đội ngũ, kỳ thực chỉ có mười hai đội ngũ đã ra tay, còn thừa lại bốn đội ngũ vây xem.

Trong đó bao gồm cả đội ngũ của Ô Cốt và Phó Thần.

Nam chính Tống Diệp tương đối không may, dù sao cũng là từ phía dưới tới, nhìn qua rất dễ bắt nạt, lúc này bị người ta đuổi đánh.

Minh Thù len lén đi tới gần Đỗ Miên, lúc một người chơi đang công kích cô ta, tiện tay giúp một phát, lúc đầu Đỗ Miên đang chiếm thượng phong, chớp mắt đã ở thế hạ phong.

Người chơi: "???"

Đỗ Miên trợn mắt nhìn, lại là cô ta! Sao cô ta cứ như âm hồn không tan bám riết, vừa rồi đánh lén cô ta vậy mà còn có thể tránh thoát.

Minh Thù lắc lắc đầu: "Không cần khách khí."

Người chơi: "?"

Đỗ Miên tức giận lại tiếp tục ra tay.

"Đồ đần, đánh đi!" Minh Thù co chân chạy.

"Khỉ thật!" Người chơi ở phía sau mắng một tiếng, gia nhập vào một vòng chiến đấu mới.

Đỗ Miên có hào quang nhân vật chính bảo vệ, người chơi kia chống đỡ được hai đợt thì rơi vào trong chất lỏng phía dưới.

Minh Thù lắc đầu: "Như vậy mà cũng chơi không lại, quá hung tàn." Tranh thủ thời gian ăn hai miếng lương khô.

Minh Thù chạy ra bên ngoài vòng chiến, Đỗ Miên muốn đánh Minh Thù nhưng đánh không được, bên cạnh còn có người ngăn cản, chỉ thầm hận trừng mắt nhìn Minh Thù vài lần.

[Thời gian đếm ngược còn năm phút cuối cùng…]

[Số đội ngũ còn lại ở con đường xương trắng: 11. Nếu số đội ngũ còn lại lớn hơn mười, tất cả người chơi đều bị loại bỏ.]

Minh Thù: "..." Thật là tiện!

"Tất cả những điều này đều do Ngân Lạc làm ra, mọi người liên thủ đánh loại đội bọn họ, bằng không ai biết sau này cô ta còn có thể làm ra chuyện gì."

Giọng nói này từ trong đội ngũ còn dư lại truyền tới, giọng nói lanh lảnh, chắc giọng nói đã thay đổi, không nghe ra là người nào nói.

Nhưng bất kể là ai nói, hiển nhiên được đại bộ phận người chơi tán thành.

Nếu như không phải một màn này, bọn họ có lẽ không cần chiến đấu, chỉ cần chạy nhanh là được.

Phó Thần khẽ nhíu mày, đang muốn đi ra.

Tiểu Sửu bước lên trước một bước, nhìn về nhóm người chơi phía trước cười cười, giơ tay ra hiệu.

Sau đó bọn họ chỉ thấy người đối diện, đồng loạt xuất ra vũ khí, nhắm ngay phương hướng của bọn hắn, bắn phá một trận.

Biến cố quá nhanh, rất nhiều người chơi không phản ứng kịp bị đạn quét vào trong chất lỏng, ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp.

[Đội ngũ còn lại trước mắt: 8.]

Lúc luân hồi tràng tuyên bố, người chơi đối diện đều vẫn còn trong ngơ ngác.

Chuyện gì đã xảy ra?

Ta là ai?

Đây là đâu?

-

Vòng thứ ba.

Vẫn là mở mắt liền phát hiện vị trí thay đổi.

Minh Thù lúc này đứng ở trên một khối đá lơ lửng, sân bãi hiện lên hình tròn to lớn, khối đá lơ lửng ở chính giữa, các khối đá cách nhau một khoảng nhỏ, dưới khối đá là tia laser, dưới tia laser là một cái hố sâu, chất đống vô số xương trắng.

Người chơi còn lại được phân bố ở các khối đá khác nhau sát biên giới, mỗi người đều đang cảnh giác đánh giá.

"Ngân Lạc, cô là đồ tiện nhân." Vài người chơi đứng gần Minh Thù chỉ vào Minh Thù mắng.

"Cũng không thể so với luân hồi tràng." Minh Thù bình tĩnh mỉm cười.

Người chơi lửa giận ngập trời chỉ vào Minh Thù chửi loạn một hồi, Minh Thù nghẹo đầu, nhìn hắn mỉm cười: "Mắng xong chưa? Mắng ta cũng không thể để ngươi thắng được trong trò chơi này, tiết kiệm chút thể lực đi! Miễn cho một lát nữa bị chết thảm."

Người kia nghẹn họng, sắc mặt tái xanh.

Ngươi bên này lửa giận ngập trời, cô ta ở bên kia nét mặt tươi cười như hoa.

Tại sao có thể có người không biết xấu hổ như vậy!

Đội ngũ bị đánh tan, Đế Quốc Mỹ Thực không tổn thất người nào, là đội ngũ có số người nhiều nhất giữa sân, lúc này xen kẽ ở trong bảy đội ngũ còn lại.

Phó Thần đứng sát ngay cạnh Minh Thù, đang ôm cánh tay nhìn vị trí giữa.

Ô Cốt đối diện Minh Thù, khoảng cách quá xa, không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn.

Mấy người Đỗ Miên cũng cách cô khá xa.

Không biết màn trò chơi này chơi thế nào nhỉ.

Màn hình luân hồi tràng đột nhiên xuất hiện, trên màn hình bắt đầu hiện lên thông tin về các đội ngũ còn lại và quy tắc.

Quy tắc: Đội trưởng lựa chọn tuyến đường sử dụng, tránh khỏi khối đá nguy hiểm, tất cả đội viên tới được đài trung tâm sẽ vượt qua, bốn đội ngũ thông qua đầu tiên có thể vào vòng kế tiếp.

Không có?

Không có!

Chỉ một câu nói như vậy.

Quy tắc của luân hồi tràng vẫn ngắn gọn, quy tắc cụ thể, toàn bộ dựa vào chính mình thăm dò.

Cái gì là khối đá nguy hiểm? Thế nào là sử dụng tuyến đường?

[Mời đội trưởng đi về phía trước một bước lựa chọn tuyến đường sử dụng, những khối đá nhìn thấy đều là khối đá an toàn, đội trưởng có thể tùy ý lựa chọn sử dụng bất cứ khối đá nào.] Tiếng nói luân hồi tràng vang lên. [Tuyến đường đội trưởng lựa chọn nếu trùng với tuyến đường các đội còn lại chọn, thì chỉ có một đội ngũ có thể đi tới cuối cùng. ]

Câu nói này ẩn ý chính là, mời xỷ lý hết những người chơi cản đường... Một con đường người chơi.

Trước mặt Minh Thù có bốn khối đá có thể giẫm lên, thẳng lên có thể vượt qua ba cái, còn lại khá xa, người bình thường không nhảy tới được.

Mà không nhảy tới tiếp theo chính là bị tia laser cắt thành khối vụn, trở thành một thành viên trong đống xương trắng ở phía dưới.


Đội trưởng phân bố rất đồng đều, tám hướng, mỗi hướng một người.

Nhưng mà Phó Thần đứng ở bên cạnh cô...

Có đội trưởng đã hành động, Phó Thần vậy mà lại vẫn ôm ngực nhìn, trước đó một người chơi cùng với hắn đã tiến lên trước một bước.

Hòn đá dưới chân Phó Thần nhất thời sáng lên, ánh sáng giống như ánh sáng dưới chân người kia, hiện lên màu cam.

Hòn đá màu cam không ngừng sáng lên, cũng không phải là thẳng tắp, liên tiếp, mà là cong cong lượn quanh, đan xen với những hòn đá không cùng màu, liên tiếp tới trung tâm.

Những hòn đá không cùng màu sắc này, chính là những con đường mà đội trưởng lựa chọn.

Giữa sân có những ánh sáng sáng lên không ngừng, hình thành con đường hoàn chỉnh, mà có người thật bất hạnh, tuyến đường chồng chéo thành một màu sắc.

"Chọn mau." Phó Thần đột nhiên lên tiếng.

Minh Thù liếc hắn một cái: "Cậu cảm thấy nên chọn cái nào?"

Phó Thần không biết dụng ý của Minh Thù khi đột nhiên hỏi mình, nhưng vẫn quan sát cẩn thận một lúc, chỉ chỉ hòn đá trước mặt cô: "Cái ở giữa."

Minh Thù nheo mắt, thoáng lui về phía sau, sau đó dựa vào cột cờ, chống hòn đá, nhảy đến hòn đá thứ năm phía trước mặt.

Mọi người: "..." Còn có động tác này sao?

Phó Thần: "..." Cô không cho lão tử nói, còn hỏi lão tử làm gì!

Ánh sáng màu tím từ hòn đá ở dưới chân cô sáng lên, hết hòn đá này đến hòn đá khác kéo dài ra giống như những ngọn đèn vậy, nối liền đến hòn đá dưới chân thành viên của Đế Quốc Mỹ Thực.

Màu tím, chỉ có một đường, không hề trùng lên nhau.

Dù sao cô cũng nhảy xa như vậy, như vậy mà còn trùng, vậy thì không khoa học rồi.

[Bây giờ bắt đầu trò chơi.]

Vòng luân hồi nói trò chơi bắt đầu, nhưng không ai biết trò này chơi thế nào, đội viên phân tán như vậy, bọn họ nên di chuyển thế nào?

"Cần tôi giúp không?" Phó Thần hỏi.

"Tôi tin vào chính mình." Ai mà biết được ngươi sẽ dẫn trẫm đến đâu, đồ ăn vặt của trẫm không chịu nổi sự lãng phí của trẫm.

Phó Thần cũng không nói nhiều, hắn hiện tại có chút phiền não, nội tâm đang ở trong vòng bão táp.

Đoạn đối thoại của hai người rất ngắn ngủi.

Nhưng vào lúc này, Ô cốt và Phó Thần đồng thời di chuyển.

Vòng luân hồi nói để đội trưởng lựa chọn đường đi, nhưng không nói là sẽ để đội trưởng dẫn dắt đội, cho nên lúc Ô cốt và Phó Thần di chuyển, đội viên của bọn họ cũng di chuyển theo.

Minh Thù đứng im, thành viên của Đế Quốc Mỹ Thực tự nhiên cũng không dám di chuyển.

Đề Nha dùng tay ra hiệu với Minh Thù, cô dẫn đội.

Minh Thù khẽ gật đầu.

Mọi người nhìn thấy rõ ràng là tất cả các đội viên dẫn theo người dẫn đội đi, đội viên đi được vài bước, giống như đang nhảy cờ nhảy.

Trò chơi này lúc này xem ra rất đơn giản.

Thế nhưng đối với người dẫn đội mà nói lại không hề đơn giản, cần tính toán, đảm bảo rằng tất cả các hòn đá đều an toàn.

Đề Nha không biết là tính toán thế nào, cô rất nhanh liền bước ra bước đầu tiên, người chơi Đế Quốc Mỹ Thực đi cùng Đề Nha.

Dẫm đúng hòn đá, thì ánh sáng sẽ tối xuống.

Nếu như bước sai...

"A".

Hòn đá vỡ vụn, rơi vào tia laser như mạng nhện, chớp mắt một cái đã bị cắt thành mấy khối.

Tiếng kêu thảm thiết này khiến cho da đầu người ta tê dại, làm cho người chơi ở trên hòn đá đều dừng lại.

Đề Nha nghiêm mặt, ánh mắt đảo qua mọi người, chắc chắn là bọn họ đang nhìn mình, lúc này mới bắt đầu bước tiếp theo.

Vì sao đi theo mà cũng có người đi nhầm?

Bởi vì càng đi đến gần giữa, ánh sáng giao thoa sẽ càng quấy nhiễu tầm nhìn, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ nhìn nhầm.

Đây cũng không phải là mấu chốt, mấu chốt chính là... Bọn họ đi tới giữa, phát hiện có một số tuyến đường giao nhau, nếu như đối phương lại đứng trên đúng khối đá mà mình cần, vậy phải làm thế nào?

Sang bên cạnh nhường đường một chút?

Xin lỗi, con đường này không thể lùi lại, chỉ có thể đi tới trước, hơn nữa tất cả các hòn đá ở bên đường đều là hòn đá nguy hiểm.

Lúc này, cần phải có giá trị vũ lực để giải quyết.

Ai có thể đẩy đối phương xuống trước, thì người đó có thể đi qua an toàn.

Bởi vì khởi điểm của con đường màu tím của Minh Thù không giống nhau, cho nên được coi như là con đường an toàn nhất, hơn nữa tốc độ của Đề Nha rất nhanh, đội ngũ còn lại chưa đi được bao xa, Đề Nha đã sắp đi được một nửa.

Tốc độ của Phó Thần và Ô Cốt cũng không hề chậm, thế nhưng con đường của Ô Cốt và Phó Thần đều bị trùng với đội ngũ khác, đợi bọn họ đi lên, Minh Thù đã chiếm được chỗ cao để xem cuộc vui được một lúc rồi.

"Chị Ngân Lạc giỏi quá." Đầu vai của Ô Cốt dính máu, nhưng trên mặt của hắn không hề có biểu cảm đau đớn, bị người vây quanh thong dong nhìn cô, giọng điệu kia cũng không giống như là đang khen.

"Bình thường thôi, chỉ giỏi hơn cậu một chút." Minh Thù mỉm cười.

Ô Cốt: "..."

[Số người còn lại: 1.]

Điểm số của vòng luân hồi, khiến cho ba đội còn lại căng thẳng, tiến độ bây giờ của bọn họ cũng tàm tạm rồi, hơn nữa cũng không có đường nào bị trùng, so ra thì tốc độ cũng nhanh hơn rồi.

Minh Thù thu tầm mắt lại, lôi khẩu súng mà Phó Thần đưa cho cô ra.

Phó Thần hơi nhíu lông mày, nhìn cô lên đạn, đem nòng súng nhắm về phía Đỗ Miên.

Đỗ Miên cứng đờ tại chỗ, sắc mặt vốn đã không dễ nhìn lúc này càng thêm khó coi.

Tống Diệp quát lớn một tiếng: "Ngân Lạc, cô làm gì thế!"

Minh Thù trả lời rất tùy ý: "Luyện bắn súng."

"Bùm!"

Súng vang lên, đạn bắn vào hòn đá trước mặt Đỗ Miên, hòn đá vang lên tiếng kêu vỡ vụn, rơi xuống dưới.

"Ngân Lạc, cô có bị điên không thế!" Giọng nói của Đỗ Miên the thé vang lên: "Tại sao lại muốn nhắm vào tôi! Tôi chọc giận cô điểm nào chứ!"

"Vì cô đáng yêu đó." Phiếu đổi đồ ăn vặt cũng đáng yêu.

Khuôn mặt Đỗ Miên đỏ bừng lên, đáy mắt dường như có một đốm lửa thiêu đốt, như muốn đốt người đối diện thành tro bụi.

Cô lấy vũ khí ra, hướng về phía Minh Thù nổ hai phát súng, sau đó nhanh chóng đi về phía trước hai bước, đuổi kịp theo đội.

Minh Thù né viên đạn của Đỗ Miên, thế nhưng viên đạn lại có thể lần theo dấu vết, Minh Thù nhắm vào hòn đá trước mặt Đỗ Miên nổ súng, sau đó liền lăn trên đất, tránh né viên đạn.

Một viên đạn khác bắn tới từ bên cạnh, Minh Thù đang muốn tránh, bên hông đột nhiên bị một người nắm lấy, cô liền bị ngã ra sau, súng trong tay bị cướp đi, bên tai vang lên một tiếng súng.

"Bùm..."

Viên đạn bắn vào cơ thể, cơ thể Đỗ Miên đột nhiên quỳ xuống.

Cô che ngực, thở dốc từng cơn, máu tươi thấm ra từ đầu ngón tay của cô, rơi trên hòn đá.

Minh Thù bị Phó Thần ôm vào trong ngực, súng trong tay của hắn vẫn đang hướng về phía Đỗ Miên.

"Ai cho anh nổ súng!" Minh Thù tức đến nỗi không duy trì nổi nụ cười nữa: "Ai bảo anh bắn cô ta!"

Phó Thần lạnh mặt đưa súng cho cô, đàng hoàng nói: "Tôi là vì muốn cứu cô." Thuận tiện giết tên lỗi hệ thống này, hợp lẽ, không sao cả, lão tử không sai!

"Cứu...'" Tôi?

Ai cho cậu cứu!

Trẫm cần ngươi cứu sao?

Ngươi không tới làm loạn là đã tạ trời tạ đất lắm rồi!

Minh Thù muốn đánh hắn, cuối cùng cắn răng, quay đầu nhìn Đỗ Miên.

Đỗ Miên đang ngẩng đầu, mắt đầy tơ máu, nhìn chòng chọc vào cô, hận ý nếu có thể kết thành hiện thực, vậy thì bây giờ trên người Minh Thù không biết đã bị chọc cho thủng bao nhiêu lỗ.

"Rầm!"

Biểm cảm trên mặt Đỗ Miên cứng đờ.

Cơ thể cô từ từ nghiêng xuống...

Ngã xuống bên ngoài hòn đá.

Chạm vào laser, cơ thể Đỗ Miên trong chớp mắt liền biến mất.

Minh Thù: "..."

Bà nội nó, một phát súng còn chưa đủ hay sao mà anh còn thêm một phát nữa!

Minh Thù quay đầu trừng Phó Thần.

Phó Thần vô tội: "Không phải tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK