Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Tiểu Sửu ước chừng là bị bốn chữ "Tôi không giết người" của Minh Thù hù dọa, biểu cảm buồn cười biến thành sợ hãi.

Ở nơi này không giết người, cô có thể sống?

Thành phố của người mới chơi có lẽ là có người chơi không giết người, vượt qua được nhờ vận khí tốt. Thế nhưng ở thành phố thứ hai, hầu như không có người chơi nào chưa từng giết người.

Quy tắc của nơi này chính là như vậy...

Tiểu Sửu thấy Minh Thù không giống nói dối, cánh môi hắn mấp máy, sau đó gọi người kia đi ra ngoài.

Một tiếng súng vang lên ở bên ngoài.

Như có điều suy nghĩ, Minh Thù nhìn ra bên ngoài.

Minh Thù đợi Tiểu Sửu tiến vào mới hỏi hắn: "Những vũ khí này rất hữu dụng?"

Tiểu Sửu cười hì hì nói: "Đối với tay mới chơi mà nói rất hữu dụng, nhưng đối với người chơi như chúng ta mà nói, không có nhiều tác dụng."

Ánh mắt Tiểu Sửu ra hiệu như thể người đã hiểu cho Minh Thù.

Trên người bọn họ có nhiều trang bị lấy được từ những thành phố khác. Loại này là súng ống thông dụng, quả thực không có nhiều tác dụng lắm.

"Phá hủy điểm an toàn này như thế nào?" Ánh mắt Tiểu Sửu bắn ra lửa kiến nghị.

"Tại sao phải phá hủy?" Trẫm là loại người không chừa đường sống cho người khác sao?

"Không phá hủy, lẽ nào giữ lại cho kẻ địch đánh chúng ta?" Tiểu Sửu cảm thấy cấp của người chơi này cao hơn mình, đầu óc có thể có khả năng lừa dối.

Minh Thù cười với Tiểu Sửu, nụ cười đó làm Tiểu Sửu cảm giác như thấy chính mình trong gương.

Hắn đột nhiên phát hiện lúc người khác nhìn hắn sẽ có cảm giác gì.

-

"Các người nhìn bên kia, chỗ đó có chút khác lạ."

Trên con đường đổ nát, nữ sinh mặc váy thể thao chỉ vào một dãy nhà cách đó không xa. Trên tòa nhà đó có một dấu tròn màu đỏ như máu, hình dáng gần giống với hình vẽ trên cánh tay của bọn họ, cực kỳ cao chót vót trong thành phố màu xám.

Tiểu đội năm người giảm xuống còn bốn người, trong đó một người còn bị thương, phải có người đỡ.

"Có muốn qua xem thử không?" Gã đeo kính đề nghị.

"Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?" Có người lưỡng lự.

"Biểu hiện rõ ràng như vậy... hoặc là điểm an toàn, hoặc là..." Cạm bẫy.

Cho nên có đi hay không, còn phải xem ý kiến những người còn lại trong đội.

Đỗ Miên biết đó là dấu hiệu của điểm an toàn nên lên tiếng: "Có thể tới xem xem, có điều phải cẩn thận một chút. Cho dù là điểm an toàn, chúng ta cũng không biết sẽ có người chơi nào tới trước chúng ta hay không, có mai phục không."

Gã đeo kính gật đầu: "Tôi đồng ý với lời Đỗ Miên nói, mọi người cảm thấy thế nào?"

Nữ sinh mặc váy thể thao xoắn xuýt, nuốt một ngụm nước bọt nói: "Vậy... qua xem một chút đi."

Nếu như lúc này rời khỏi đội mới càng nguy hiểm.

Tiểu đội bốn người cẩn thận tới gần điểm an toàn.

Trên mặt đất bên ngoài điểm an toàn loang lổ nhiều vết máu, có vết máu đã chuyển sang màu đen, có những vết máu vẫn còn mới.

Một vài súng ống rơi trên mặt đất. Trên mặt đất và bên cạnh tòa nhà đều có dấu vết viên đạn bắn ra.

"Nơi đây có lẽ có người phòng thủ..." Gã đeo kính đưa ra một kết luận không tính là quá tốt.

"Có phải là ba người kỳ quái lúc trước chúng ta gặp không?"

"Đúng vậy."

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Hiện tại ngay cả ven đường bọn họ cũng tìm được vũ khí, cũng coi như vận may bọn họ tốt, không gặp phải trường hợp đặc biệt lợi hại nào, nếu không đội bọn họ đâu thể ở đây.

Nhưng chỉ có Đỗ Miên biết, nếu không phải cô dẫn đường, những người này không biết đã chết bao nhiêu lần.

Cô ta phải nhanh chóng tìm được Thu Nguyệt, phải đoạt được trang bị kia trước cô ta...

"Bụp!"

Biểu cảm trên mặt nữ sinh mặc váy thể thao đột nhiên cứng đờ. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy đầu nữ sinh mặc váy thể thao rơi xuống, máu tươi bắn tung tóe.

"A!"

Máu tươi văng vào mặt một nam sinh, ánh mắt mơ hồ chứng kiến một bóng đen nhảy xuống phía sau bọn họ.

"Chạy!" Đỗ Miên hét một tiếng với gã đeo kính.

Gã đeo kính muốn lôi một nam sinh bỏ chạy, đáng tiếc hắn sợ đến ngây người. Gã đeo kính kéo hai cái không thấy di chuyển, không thể làm gì khác hơn là bỏ hắn lại, chạy theo Đỗ Miên đến điểm an toàn.

Người phía sau giết chết nam sinh kia rồi đuổi theo.

Mắt thấy đao trong tay hắn sắp chém vào người gã đeo kính, đột nhiên Đỗ Miên đánh vào người kia.

Gã đeo kính nhặt một khẩu súng trên đất lên, hắn hốt hoảng nhắm nòng súng bắn ngay vào người kia, hắn chỉ nổ súng dựa vào bản năng.

"Pằng!"

Tiếng súng vang lên không phải từ phía gã đeo kính, mà là một hướng khác. Có hai người đang đi qua bên này, bao vây hắn và Đỗ Miên.

Đỗ Miên nhanh chóng tách ra khỏi người nọ, trở lại bên cạnh gã đeo kính, cảnh giác nhìn mấy người này chằm chằm.

"Thằng nhóc con vẫn còn rất ngang ngược." Người mới vừa đánh nhau với Đỗ Miên thầm mắng một tiếng.

"Nói nhảm cái gì, trực tiếp giết!"

Mắt thấy người đối diện giơ súng chuẩn bị bắn về phía bọn họ, sắc mặt Đỗ Miên khẽ đổi. Hiện tại cô không có gì cả, làm thế nào đối phó được với ba người này?

Ánh mắt Đỗ Miên quét về phía gã đeo kính bên cạnh, từ đáy mắt lóe ra một tia sáng.

"Két..."

Cánh cửa lớn có ký hiệu hình tròn phía sau bị người đẩy ra, Tiểu Sửu xuất hiện ở cửa: "Lại có người đưa tới cửa, hì hì, vậy sao được."

"Tiểu Sửu..." Người đối diện hiển nhiên là quen biết Tiểu Sửu, sắc mặt cũng thay đổi.

Tiểu Sửu sao có thể ở điểm an toàn?

Người chơi lão luyện trong vòng luân hồi đều biết, hai quái thai Tiểu Sửu và Đề Nha này chưa bao giờ chiếm điểm an toàn. Cho dù bọn họ có cần, cũng chỉ là lấy đồ đạc rồi đi liền.

Mẹ nó! Không đúng.

"Rút lui!" Một người trong đó nhanh chóng hạ lệnh.

Hai người khác hiển nhiên cũng có ý nghĩ như vậy, người kia cũng không phát ra âm thanh. Bọn họ đồng thời xoay người, nhấc chân chạy.

"Đến cũng không để lại lễ vật, điều này là không lịch sự..."

Tiểu Sửu giải quyết ba người kia, Minh Thù chi đứng ở cửa chính nhìn. Từ lúc cô xuất hiện, dây thần kinh Đỗ Miên căng cứng, trực giác nói cho cô ta biết người phụ nữ này rất nguy hiểm.

Minh Thù mỉm cười với Đỗ Miên.

Không khách khí với phiếu đổi đồ ăn vặt, trẫm chính là người chí công vô tư.

"Haiz, không thú vị." Tiểu Sửu từ đằng xa trở về, lúc đi ngang qua gã đeo kính và Đỗ Miên, hắn cười hì hì:

"Vận khí hai người thật tốt."

Tiểu Sửu trở lại bên cạnh Minh Thù, có người lục đục đi ra từ cửa chính, nhìn kỹ có hơn mười người.

Bọn họ mới rời đi không lâu?

Bên người cô đã có nhiều người như vậy rồi?

"Đi thôi." Minh Thù thong dong chậm rãi bước xuống bậc thang, đạp lên vết máu trên mặt đất, dẫn theo tiểu đội mười mấy người rời khỏi điểm an toàn.

"Mây trắng trắng, trời trong xanh, dòng đời thiện ác. Máu chảy như biển, thây chất như núi, sống chết trong gang tấc. Thần linh diệt vong, ác ma xuất hiện, trắng đen..." Tiểu Sửu nhảy một điệu kỳ quái, vừa nhảy vừa chạy đi tuốt đằng trước.

"Chờ một chút!" Đỗ Miên đột nhiên lên tiếng.

Cô ta biết hiện tại cô và Tiểu Sửu là một phe nên không sợ bọn họ giết mình.

"Hì hì, nghe hay không?"

"Bài hát này ở đâu vậy?" Đỗ Miên chịu đựng sự ghê tởm hỏi Tiểu Sửu.

Bài hát này trước đây cô nghe qua rất nhiều lần nhưng cô chỉ nghe hai đoạn đầu, đoạn phía sau Tiểu Sửu vừa hát cô chưa từng nghe qua...

Minh Thù cũng từng nghe qua, cô còn biết ca từ phía sau.

Thần linh diệt vong, ác ma xuất hiện, trắng đen vĩnh viễn không cùng một thế giới. Vòng luân hồi, vạn xương khô, rơi vào bước đường cùng gặp được con đường sống.



"Không biết." Tiểu Sửu cười hì hì nói.

Không ai biết nguồn gốc của bài hát này, đều là người chơi học theo và lưu truyền lại. Nhưng rất nhiều người chơi đều chỉ biết hai đoạn đầu, hai đoạn sau chỉ truyền thụ lại cho người chơi cấp cao.

Hai mắt Minh Thù quan sát Đỗ Miên, cô ta dường như rất để ý lời bài hát này, có ý nghĩa đặc biệt gì sao?

Bỏ đi, dù sao cũng không liên quan đến chuyện của trẫm.

Minh Thù đột nhiên lên tiếng: "Giữ cô ta lại cho tôi!"

Đỗ Miên: "?"

"Để tôi, để tôi!" Tiểu Sửu cười hì hì tự đề cử.

Nếu đã gặp rồi, đương nhiên không thể bỏ qua giá trị thù hận. Hiện tại trẫm cũng có người rồi, không cần lãng phí sức lực tự mình động thủ.

"Các người đừng qua đây..." Đỗ Miên không ngờ mình chỉ hỏi một câu lại xảy ra biến cố như vậy.

"Chúng ta cùng một chiến tuyến, các người giết tôi sẽ phải chịu trừng phạt."

"Nghĩ nhiều quá, ai nói tôi sắp giết cô." Minh Thù nở nụ cười khẽ, nhưng trong thế giới đã nhuộm đầy máu tanh, nụ cười như vậy của cô càng đáng sợ.

"Hì hì, có tôi làm chứng cô ấy không giết người." Tiểu Sửu "à" một tiếng:

"Cô không phải là người mới sao? Biết không ít nhỉ."

Đỗ Miên: "..."

Người chơi cùng một đội không thể động thủ, một khi ra tay thì sẽ phải chịu hình phạt nghiêm khắc. Tuy hình phạt không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sau này người chơi tuyệt đối không có khả năng rời khỏi trò chơi này, trở lại vòng luân hồi.

"Hai người đánh cô ta đi." Minh Thù trực tiếp gọi hai người: "Không nên đánh vào mặt."

Hai người bị gọi tên bối rối, bọn họ đều là tay chơi lão luyện, đã sớm quên đánh người là thao tác gì, chỉ biết giết người.

Nhưng hiện tại Minh Thù là thủ lĩnh. Bọn họ nhẫn nhịn sự kích động muốn bóp chết Đỗ Miên, tiến lên đánh người.

"Tôi với cô không thù không oán, tại sao cô muốn đánh tôi?" Đỗ Miên lùi về phía sau.

"Ừm… tôi nên nói lý do gì mới được đây..." Minh Thù chống cằm suy nghĩ, lát sau gật đầu:

"Cô thiếu dung mạo, đáng đánh."

"Phụt!"

Lý do này đúng là mới mẻ thoát tục, Đỗ Miên không nói nên lời.

Cô ta không biết mình có chỗ nào đắc tội với người này.

"Sao các người có thể ức hiếp phụ nữ?" Gã đeo kính vô cùng chính nghĩa tiến lên bảo vệ Đỗ Miên:

"Nếu có gì mạo phạm tới các người, tôi chịu trách nhiệm."

"Như vậy không được." Minh Thù lắc đầu, tính nguyên tắc rất cao.

Gã đeo kính bị từ chối có chút mông lung, tại sao cô lại nghiêm túc từ chối mình? Dựa theo lời thoại của vai phản diện trên ti vi thì cũng không đúng...

"Đánh nhanh lên một chút, đánh xong chúng ta đi tìm thức ăn."

Trẫm sắp không xong rồi.

Tiểu Sửu vừa rồi còn rất hưng phấn, nghe được lời Minh Thù nói đánh người thì hắn không còn chút hứng thú nào, cũng không tranh cãi, đứng bên cạnh nữ vương Đề Nha, khuôn mặt tươi cười nhìn Đỗ Miên bị đánh.

Đỗ Miên cắn răng không phát ra tiếng nào, tiếp tục chống đỡ.

Cho người giết người đi đánh người, đây đúng là một điều thử thách con người. Đỗ Miên có cảm giác khớp xương trên người mình đều gãy mất mấy cái.

Đáng ghét...

Cô ta nhất định phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.

-

Thành phố hai sao đối với người chơi như Minh Thù và Tiểu Sửu mà nói chính là nơi đại thần tàn sát tân thủ. Cũng không biết trò chơi này thiết lập như thế nào, dù sao chuyện đại thần tàn sát tân thủ như vậy là rất bình thường.

Cho nên đám người phía sau kia có thể theo đại lão để thắng trò chơi, bọn họ cũng vui vẻ tự tại.

Thế nhưng...

Không ai nói cho bọn họ biết nhiệm vụ của bọn họ không phải là giết người, mà là cướp đồ!

Cướp vũ khí trang bị thì cũng được đi, bọn họ lại muốn cướp đồ ăn.

Nghiêm túc sao?

"Không ăn một bữa đói bụng muốn phát điên, để không bị chết đói, nhiệm vụ của các người chính là cướp đồ ăn, để người khác chết đói!" Minh Thù nói như vậy.

Đồng đội: "..." Ha ha, hiện tại ra khỏi đội còn kịp không?

Minh Thù chống cằm, cố gắng nuốt chiếc bánh quy nén rất khó ăn xuống: "Tôi cảm thấy nên đặt cho đội của chúng ta một cái tên."

"Tiểu đội giết chóc!" Tiểu Sửu lập tức giơ tay:

"Giết giết giết."

Minh Thù nhìn hắn: "Suốt ngày đánh đánh giết giết ra thể thống gì. Hãy học theo cô bé kia, xem người ta ngoan chưa kìa."

Gương mặt cô bé lạnh như băng liếc mắt nhìn Minh Thù, không có bất kỳ biểu cảm nào.

Tiểu Sửu: "..."

Minh Thù lại gặm hai chiếc bánh quy nén, đau lòng nói: "Đế Quốc Mỹ Thực."

Trẫm nhớ đùi gà, cổ vịt, chân giò!

Mọi người: "..."

Nghiêm túc sao?

Hiện tại bọn họ đang chơi trò chơi sinh tồn, không phải trò chơi mỹ thực!

Tuy mọi người phản đối nhưng Minh Thù vẫn ra sức bác bỏ ý kiến của mọi người, ra lệnh đặt tên tiểu đội thành Đế Quốc Mỹ Thực.

Ngộ nhỡ về sau bọn họ, chỉ là ngộ nhỡ nổi danh, một khi người khác nghe tên của bọn họ...

Viễn cảnh đó, mọi người không dám tưởng tượng.

"Từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ của chúng ta chính là khiến người chơi khác chết đói!" Minh Thù đứng lên, khẩu khí mạnh mẽ:

"Chúng ái khanh có lòng tin hay không!"

Có một người kỳ lạ như vậy dẫn đầu thà không có còn hơn.

Minh Thù mở bản đồ nhìn qua, hiện tại tỉ lệ nhân số là 1253:1390.

Đội đen vẫn ở thế hạ phong.

Còn sớm còn sớm, trước cướp vật tư đã.

"Cô nhóc, điểm an toàn kế tiếp ở chỗ nào?" Minh Thù nhìn về phía Đề Nha.

Đề Nha giơ tay lên hiện ra một trang giấy, trên giấy vẽ lộn xộn gì đó. Dù sao Minh Thù xem cũng không hiểu, nhưng Tiểu Sửu có thể hiểu.

"Cách nơi này hơi xa." Tiểu Sửu lại nhìn bản đồ một chút:

"Muốn đi qua, phải xuyên qua khu nhiều người chơi tụ tập. Ha ha, có thể kiếm được không ít đầu người đó."

"Đi!"

Vì đồ ăn vặt!

Vì chính nghĩa!

Phất lên lá cờ đế quốc!

Minh Thù không biết Tiểu Sửu và Đề Nha theo cô là có mục đích gì, nhưng chỉ cần có thể dẫn cô tìm được vật tư, đó chính là người tốt.

Người tốt một đời bình an.

Quả nhiên theo như lời Tiểu Sửu nói, muốn đi đến điểm an toàn kế tiếp, sẽ gặp rất nhiều người chơi.

Minh Thù ngồi trên cao gặm bánh quy nhìn đồng đội thu hoạch đầu người.

Nhà Phật không giết người.

A di đà phật, thiện tai thiện tai.

"Ôi chao, kia là ai, lấy vật tư trên người hắn đem tới đây!" Minh Thù chỉ vào một người đồng đội.

Tên đồng đội đảo mắt, khom lưng móc ra một chồng bánh quy từ tên vừa bị hạ. Hắn mới vừa lấy hết thì thi thể người chơi đó tan biến.

Xác định trên chiến trường không còn ai, đội hội tụ đầy đủ trước mặt Minh Thù.

Minh Thù không biết lấy từ đâu ra một lá cờ màu đen, Tiểu Sửu cầm thuốc màu đỏ viết lung tung lên phía trên.

Lấy thuốc màu này từ đâu?

Mọi người nhìn kỹ hơn, sắc mặt chợt trở nên khó coi.

Mặc dù biết mình gia nhập vào một tà giáo nhưng bây giờ bọn họ mới biết, tà môn của tà giáo nổi lên, bọn họ vẫn chịu không nổi.

"Nộp lên đi." Minh Thù ngoắc tay.

Khóe miệng mọi người co giật giao vật tư cho Minh Thù, Minh Thù cầm hơn phân nửa, phần còn lại trả về.

Mọi người: "..."

Bỏ đi, tuy cô có điểm kỳ lạ nhưng đối xử với người của mình rất tốt.

Tiểu Sửu nhanh chóng vẽ xong lá cờ.

"Tôi để cho cậu viết vài chữ, cậu vẽ cái gì thế!" Minh Thù đánh "bộp" lên đầu Tiểu Sửu.

Chữ viết của Tiểu Sửu không tồi nhưng vẽ thì... trẻ con còn vẽ đẹp hơn hắn.

"Tôi đó!" Tiểu Sửu cầm lá cờ nói: "Có giống không?"

Minh Thù cười ha ha: "Giống."

Tiểu Sửu rất đắc ý, Đề Nha dường như không đành lòng nhìn thẳng đành dời ánh mắt đi chỗ khác. Minh Thù đâm một đao: "Giống con rùa bị người ta chém mất đầu."

Tiểu Sửu: "..."


Người chơi làm những việc kỳ lạ nhanh chóng lưu truyền ra.

Đặc biệt là người chơi phe đen, nghe nói đám người kia thuộc phe bọn họ, cả ngày không cố gắng thu đầu người, cầm cờ lớn của Đế Quốc Mỹ Thực chạy tới chạy lui đánh cướp vật tư của người chơi. Người chơi phe đen lại không thừa nhận. Bọn họ không làm ra những việc như vậy, không có!

Đội của Minh Thù không mở rộng nhưng cũng không giảm thiểu nhân số, vẫn duy trì tiểu đội mười hai người. Cộng thêm Minh Thù, Tiểu Sửu và Đề Nha, tổng cộng là mười lăm người.

Một đám người lớn như vậy, bất kể đi đâu cũng nổi bật.

Giống như bây giờ…

Minh Thù cầm cờ lớn xuất hiện ở một ngã tư đường, bên kia hai phe đang đánh nhau đồng thời dừng lại.

Trên cờ lớn màu đen hiện lên dòng chữ màu đỏ thẫm, vừa nhìn cũng biết là dùng máu viết, có điều đám người kia không nhìn ra đó là gì?

"Mọi người tiếp tục, không cần phải để ý đến tôi." Minh Thù cắm cờ lớn xuống dưới đất, cười híp mắt nói:

"Tôi chờ các vị đánh xong mới ra tay, tôi là người có đạo lý."

Người đối diện: "..." Mẹ nó chứ, gặp phải tà giáo!

Không sợ gặp phải tà giáo, chỉ sợ gặp phải tà giáo có văn hóa biết ngồi đợi để ngư ông đắc lợi, đánh cái mẹ gì nữa! Chạy!

Đám người tản ra xung quanh, biến mất ở trong các khu nhà.

Minh Thù phát hiện những người chơi già dặn kinh nghiệm này rất thú vị, đánh không lại thì bỏ chạy, không có khí chất gì cả.

"Chạy nhanh như vậy làm gì, tôi đâu có ăn thịt người." Minh Thù rút cờ lên, đi đến điểm an toàn.

Đám người kia đánh nhau ngay bên ngoài điểm an toàn, nhất định là vì đồ vật bên trong điểm an toàn.

Minh Thù mang người càn quét điểm an toàn, cuối cùng Đề Nha nghiêm mặt, cũng không đưa ra điểm an toàn để Tiểu Sửu dẫn bọn họ tìm đến nữa.

Minh Thù mang theo không ít lương khô, ước chừng... có thể đủ ăn trong vài ngày?

Vậy bây giờ làm gì?

Tìm nữ chính giả hẹn hò?

Trẫm cũng không biết nữ chính giả ở nơi nào, sao hẹn hò được? Lẽ nào có thể để cho trẫm đến thế giới kêu gọi sao?

Bây giờ là ngày thứ năm, nhân số phe so với lúc trước chỉ còn một nửa.

(Đen) 693:732 (Trắng)

Đấu phe thua, sẽ bị giết chết hết.

"Đi, đi đánh nhau." Minh Thù vung cờ lớn đi về nơi có nhiều điểm sáng nhất trên bản đồ.

"Hả." Khuôn mặt Tiểu Sửu lộ vẻ hiếu kỳ.

"Cô nghĩ kỹ rồi chứ?"

"Tôi chỉ cảm thấy trên người bọn chắc là có vật tư." Minh Thù thành thực.

"Cô thu thập nhiều vật tư vậy làm gì? Chúng ta còn có năm ngày nữa là trở về." Tiểu Sửu cũng không hề hoài nghi bọn họ sẽ bị thua khi đấu phe.

"Ngoại trừ để ăn, còn có thể làm gì? Bán buôn sao?" Minh Thù mỉm cười.

"Sao cô ăn nhiều như vậy, đây là lương khô, một người một ngày một khối là đủ rồi." Tiểu Sửu cười hì hì.

"Lẽ nào cô mang thai tiểu quái vật?"

Minh Thù vung cờ lớn về phía Tiểu Sửu, Tiểu Sửu nhảy tới nhảy lui, những người trong đội yên lặng tránh xa một chút.

"Bùm!"

Một tiếng nổ kịch liệt từ ngôi nhà bên cạnh Tiểu Sửu vang lên, vô số khối xi măng từ trên trời rơi xuống.

Tất cả mọi người giật mình, không ngờ trên đỉnh đầu lại đột nhiên có vụ nổ, mọi người tản ra tránh né.

Minh Thù cầm cờ lớn cũng nhanh chóng tránh sang bên cạnh. Xui xẻo nhất chính là Tiểu Sửu, hắn ở ngay bên dưới vụ nổ, bị đồ đạc rơi xuống đè lên.

Phía trong tro bụi cuồn cuộn, có khí sắc bén phá vỡ không khí, từ bên trái bay về phía Minh Thù.

Minh Thù vung cờ lớn cuốn lấy ám khí, vung sang bên cạnh.

Vô số thanh đao nhỏ sắc bén cắm vào tường xi măng bên cạnh.

Minh Thù nhanh chóng đạp lên tường, leo lên trên cao. Ở dưới thấp bụi tràn ngập, ánh mắt hoàn toàn bị che khuất, không thấy rõ tập kích cô là thứ gì.

Đứng ở trên cao, Minh Thù nhìn về hướng ám khí bay tới. Có một người đàn ông đang mai phục, trên đầu hắn buộc một chiếc khăn đội đầu màu đen.

Người đó cũng đã phát hiện ra Minh Thù, một lần nữa ném ám khí tới.

Minh Thù "hừ" một tiếng rồi nhảy xuống, ám khí bắn tới chỗ cô mới đứng. Người đàn ông quấn khăn trên đầu nhìn lại, cô gái cầm cờ đã không thấy đâu nữa.

Người đàn ông đội khăn theo bản năng thăm dò bên ngoài, muốn nhìn xem Minh Thù tránh đến nơi nào rồi.

Tro bụi dần dần lắng xuống, người đàn ông đội khăn nhìn kỹ nhưng hắn vẫn không thấy người đâu.

Đi đâu rồi?

"Tìm tôi sao?" Giọng nói trong trẻo từ phía sau hắn vang lên.

Người đàn ông đội khăn tê rần, nhanh chóng xoay người.

Cô gái cầm cờ, lá cờ từ phía sau cô rủ xuống, bốn chữ lớn "Đế Quốc Mỹ Thực" màu đỏ tươi dường như có thể đánh vào thần kinh con người.

Khóe môi cô gái nhếch lên độ cong hoàn mỹ: "Tôi chẳng phải đang ở đây sao, nhìn gần thế này có phải thấy tôi rất đẹp đúng không?"

Người đàn ông đội khăn nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.

"Anh cố ý tới giết tôi."

Minh Thù dùng câu khẳng định.

"Ai phái anh tới?"

Người đàn ông đội khăn cũng không trả lời, quay đầu nhảy xuống phía dưới.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Minh Thù đi sát tới bờ tường nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy Tiểu Sửu người đầy bụi đứng trên đống đổ vỡ, hắn giữ cổ người đàn ông đội khăn, tay kia trực tiếp xuyên qua thân thể hắn, máu tươi chảy ròng ròng lên đống đổ vỡ.

Minh Thù: "..." Tàn bạo đến biến thái.

Đồ ăn vặt của trẫm đâu! Nhanh cho trẫm ăn một chút!

Minh Thù nhảy xuống, Tiểu Sửu cười hì hì cầm y phục của người đàn ông đội khăn lau tay: "Bóp phát đã chết rồi, thực sự chơi không vui."

Minh Thù lục soát trên người gã đàn ông đội khăn, tìm được hai túi lương khô, còn có một ít đồ linh tinh.

"Ồ..." Tiểu Sửu đột nhiên lại gần, bàn tay đẫm máu lấy ra một vật từ trong đống đồ ngổn ngang: "Đây không phải là chìa khoá sao? Con kiến hôi này thật may mắn, có điều bây giờ là chúng ta còn may mắn hơn, hì hì."

Trong mỗi thành phố đều có phân bố các chìa khóa khác nhau, mà chỉ có nơi dùng những chìa khóa này mở ra mới tồn tại những trang bị có thể mang đi của thành phố này.

Thành phố này dường như chỉ có một chiếc chìa khóa, mà bàn tay vàng của nữ chính lấy được từ nơi đó.

Cho nên...

Chiếc chìa khóa này chắc là của nữ chính, dựa theo kịch bản mà cô đã xem, sẽ phải bị nữ chính giả cướp đi, sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Minh Thù lấy chìa khóa tới, ánh mắt Tiểu Sửu di chuyển theo chìa khóa: "Cô cũng cảm thấy hứng thú? Chúng ta có thể đi xem thử, không chừng có thể lấy được thứ gì đó tốt."

"Cậu không cảm thấy thứ này xuất hiện ở đây rất kỳ lạ sao?" Minh Thù mỉm cười.

"Đó là chúng ta may mắn." Tiểu Sửu nói:

"Đi không?"

Minh Thù từ chối: "Không đi."

Tiểu Sửu hơi thất vọng: "Trang bị của thành phố hai sao chắc cũng là đồ tốt."

Minh Thù lại hỏi: "Cậu thiếu trang bị sao?"

"Hì hì, sao tôi có thể thiếu trang bị được."

"Vậy đưa chìa khóa này cho tôi." Minh Thù cất chìa khóa đi.

"Cô không đi, cô cầm chìa khoá làm gì?"

Minh Thù cười dịu dàng: "Tín vật đính ước."

Tiểu Sửu: "?"

Minh Thù kiểm tra trên thân người kia một lần nữa, ngoại trừ mấy món đồ ngổn ngang cũng không phát hiện ra có gì không đúng.

"Lần sau lúc cậu giết người có thể bớt máu me đi được không?" Minh Thù đột nhiên quay đầu nhìn Tiểu Sửu.

"Ảnh hưởng tới tâm trạng ăn uống của tôi."

"Hì hì, người ta thích lấy tay..."

Nhớ việc lúc trước Tiểu Sửu dùng những từ ngữ rất buồn nôn để miêu tả, Minh Thù rất không khách khí ngắt lời hắn:

"Câm miệng! Biến thái!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK