Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
"Không có đạo lý gì cả! Con gái đáng thương của ta, hu hu, mọi người mau xem này..."

Minh Thù mới sáng sớm đã bị tiếng khóc than ồn ào đánh thức.

Nàng đứng dậy đi ra ngoài, tiện tay nhận bánh bao từ A Hỷ, chậm rãi bước ra ngoài phủ.

Trình Quy đứng ở trên bậc thang, thị vệ xếp thành một hàng đứng chặn ở trước cửa.

Mà ở trước cửa đại môn, mẹ Lý Thân dẫn theo Lý Hoa, gào vang động trời.

Trên đường đã có mọi người vây quanh, chỉ trỏ về phía mẹ Lý Thân và Lý Hoa.

Sắc mặt Lý Hoa tái nhợt nằm trên băng ca, cánh tay bị băng vải cố định, nhìn qua có vẻ đã bị gãy.

Minh Thù nheo mắt, bước mấy bước đi ra cửa chính đứng ở bên cạnh Trình Quy.

Trình Quy thấy nàng đi ra: "Ầm ĩ đến nàng sao?"

Minh Thù cắn một miếng bánh bao, hàm hồ hỏi một tiếng: "Mới sáng sớm mà làm gì vậy?"

"Mẹ, chính là nàng ta, là nàng ta..." Giọng nói Lý Hoa vô cùng thê lương: "Chính nàng ta đã làm gãy cánh tay con, mẹ, con đau quá."

"Được rồi, đừng tưởng rằng ngươi là quận chúa ta sẽ sợ ngươi, ngươi khiến con gái ta trở thành thế này, phải cho ta lời giải thích, nếu không... Ta không để yên cho ngươi."

Trình Quy hơi kinh ngạc, hắn cho rằng hai người kia vô cớ tới gây sự, tại sao lại dính líu tới nàng vậy.

Một lát sau thì khuôn mặt hắn tràn đầy sự vui vẻ.

Nàng sẽ không vô duyên vô cớ nhằm vào người khác, nhất định là xả giận cho hắn.

Còn nói không thích lão tử, ăn ở hai lòng.

Minh Thù chậm rãi ăn bánh bao, một lát mới nói: "Chưa xong nữa sao? Định cáo trạng ta à?"

Mẹ Lý Thân ngồi trên mặt đất, bắt đầu gào thét: "Trời ơi, mọi người xem kìa, nàng ta đã khiến tay con gái ta thành như thề, còn ỷ thế hiếp người, ta sống thế nào đây!"

Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.

"Chuyện này là sao?"

"Hình như nàng ta chặt đứt tay con gái nhà người ta..."

"Trời, bây giờ nàng ta là quận chúa."

"Quận chúa thì sao, thiên tử phạm pháp cũng trị như dân thường, nàng là quận chúa thì có thể đánh người sao?"

"Trước kia là nhị cô nương Liễu gia, hiện tại đột nhiên trở thành quận chúa, không hiểu chuyện này là sao..."

"Quận chúa..."

Nghe thấy mọi người bàn tán xôn xao nên mẹ Lý Thân được nước làm tới: "Quận chúa đánh chết người rồi, mau đến xem..."

Đối mặt với sự kêu rên của mẹ Lý Thân, Minh Thù mặt không đổi sắc mỉm cười: "Dù các ngươi đi tố cáo thì có thể làm gì ta, ta lại không đánh chết nàng, hoàng đế có thể giết ta sao?"

Mẹ Lý Thân gào thét: "Mọi ngươi nghe xem, sao có thể nói chuyện như vậy! Ăn hiếp bách tính như vậy, còn có vương pháp nữa hay không?"

Minh Thù đi xuống bậc thang, thị vệ lập tức tránh ra một bên, nàng khom lưng đối diện mẹ Lý Thân.

Mặt cô gái tươi cười như hoa, đáy mắt hiện lên sự ôn hòa.

Áng sáng bốn phía đều trở nên hiền hòa ôm trọn lấy nàng.

"Ai bảo nàng ta đụng người không nên đụng." Minh Thù đè rất thấp giọng nói của mình, nhưng lại tràn đầy ý cười: "Đáng đời."

Đụng người không nên đụng.

Mẹ Lý Thân theo bản năng nhìn về phía bậc thang, dường như đang nhìn một nam nhân.

"Ngươi thật độc ác." Mẹ Lý Thân lấy lại tinh thần nâng tay muốn đánh Minh Thù: "Tại sao ngươi lại ác như vậy, sau này con gái ta phải làm thế nào!"

Mặc kệ như thế nào, con gái ta không thể dễ dàng chịu tội như vậy!

Minh Thù nhẹ nhàng bước về phía sau thị vệ.

Dường như hai cánh tay Lý Hoa đều đã gãy rồi, nhưng Minh Thù nhớ được bản thân mình không ra tay nghiêm trọng như vậy, cho nên chuyện này...

Chợt, nàng liếc thấy Liễu Tâm Duyệt trong đám người.

Cơ thể Liễu Tâm Duyệt lắc lư một cái, trốn ở trong đám người.

"Không có vương pháp! Ta không sống nổi nữa, ta không sống nổi nữa, quận chúa không có lý do đánh người."

Những lời mẹ Lý Thân gào vẫn như vậy, không có gì mới cả.

"Muốn ta chuẩn bị lụa trắng hay độc dược cho ngươi?" Minh Thù nhẹ nhàng hỏi, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt: "Đảm bảo ngươi không hề đau khổ một chút nào."

Mẹ Lý Thân như bị người khác bóp chặt yết hầu, một chữ cũng không nói ra được.

Phản ứng này của nàng...

Sao không hề giống như ta nghĩ!

"Ngươi cũng biết ta là quận chúa." Minh Thù tiếp tục nói: "Dạy dỗ một người cần gì lý do sao? Ta nhìn nàng ta không vừa mắt nên đánh, không được sao? Khuyên mọi người về sau nên nhìn ta cho rõ, nếu có một ngày các ngươi không vừa mắt ta thì sao?"

Ai bảo nàng ta tự tìm đường chết đi đụng tiểu yêu tinh của nàng.

Đổi thành trước đây...

Bỗng nhiên Minh Thù cười tươi tắn, hình như nghĩ đến chuyện vui vẻ gì đó.

Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đáy mắt tràn đầy khí lạnh bị ý cười che đậy, nhưng lập tức biến mất như chưa từng tồn tại.

Mọi người vây xem bị mấy câu cuối cùng của Minh Thù dọa, nhao nhao lui lại mấy bước.

Chu đại nhân lúc chạy tới, hỏi đã xảy ra chuyện gì, kêu người dẫn mẹ con Lý Hoa đi trước, nhưng mẹ Lý Thân ngồi lỳ trên đất không chịu đi.

Chu đại nhân không còn cách gì đành hỏi mẹ Lý Thân muốn thế nào.

"Để hắn cưới Tiểu Hoa nhà chúng tôi." Mẹ Lý Thân chỉ vào Trình Quy nói không biết ngượng.

Chu đại nhân sợ đến suýt chút nữa quỳ xuống, người này điên rồi sao?

Biết vị kia là ai không?

Công tử Trình gia!

Ta đây thấy hắn cũng phải nhường hắn!

Mọi người xung quanh bắt đầu yên tĩnh, chuyện này có gì đó không đúng nhỉ? Coi như là quận chúa đánh người... Cũng không nên để người bên cạnh cưới con gái bà ta?

"Ta nghe nói vị Trình công tử này có hôn ước với quận chúa, do bệ hạ ban."

"Thật hay giả vậy?"

"Ta có người thân là người hầu của Liễu phủ, lúc đó chính tai người đó nghe. Hơn nữa bọn họ gần gũi như vậy, nếu là không có hôn ước thì làm sao có thể như vậy được?"

"Vậy ngươi nói xem tại sao nàng ta không trở lại kinh thành? Khó khăn lắm mới có được vinh hoa phú quý, nhưng vẫn ở đây..."

Điều này ai biết.

Trước đây trấn trên đều truyền tin rằng rằng vị quận chúa bị thất lạc này sẽ trờ về kinh thành hưởng phúc, không hiểu sao lâu như vậy mà chưa hề nghe tin nàng quay về kinh.

Bầu không khí có chút quái dị, tất cả mọi người không dám nói chuyện lớn tiếng.

"Sao bà không nói muốn nàng ta trở thành hoàng hậu luôn đi?" Minh Thù phá vỡ bầu không khí quái dị này, đang nói chuyện thì chợt chuyển đề tài: "Trình công tử, ngươi đồng ý không?"

"Khinh Khinh, kháng chỉ sẽ mất đầu." Trình Quy nói: "Trừ nàng ra, ta sẽ không cưới bất cứ ai."

Tai họa bất ngờ.

"Chu đại nhân, dẫn bọn họ đi." Trình Quy không muốn nhìn thấy hai người bọn họ, dặn dò Chu đại nhân: "Chuyện này giao cho ngươi xử lý, xử lý không tốt thì đứng đến tìm ta."

Mồ hôi lạnh của Chu đại nhân liên tục chảy: "Được được, nhất định hạ quan sẽ xử ổn thỏa."

"Đừng tức giận, chúng ta đi vào." Trình Quy ôm vai Minh Thù, dẫn nàng đi vào trong phủ.

"Các ngươi muốn làm gì, giết người sao... Buông, buông, các ngươi không thể làm như vậy được, các ngươi phải chịu trách nhiệm, con gái đáng thương của ta."

Giọng nói phía sau càng ngày càng yếu.

Mãi đến khi hoàn toàn không nghe được.

"Khinh Khinh, tại sao nàng đi đánh người?" Trình Quy chợt mở miệng.

"Nhìn nàng ta thấy khó chịu."

"Có phải vì nàng ta sờ tay ta đúng không?" Trình Quy hỏi: "Nàng quan tâm ta đúng không?"

Minh Thù quay đầu ra trả lời: "Không đời nào."

"Thật ra cũng không đụng trúng, chỉ sờ một cái, nàng đừng giận." Trình Quy tựa như không nghe được lời nói của Minh Thù: "Sau này ta sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, không cho ai đụng vào ta."

Minh Thù: "..." Ai giận? Não của tiểu yêu tinh ngươi chứa cái gì vậy?


Lúc mẹ Lý Thân và Lý Hoa quay về đã là buổi tối.

Liễu Tâm Duyệt ngồi ở sảnh chính uống trà, mẹ Lý Thân thấy nàng như vậy, vô cùng tức giận: "Thấy tiểu Hoa như vậy cũng không biết giúp đỡ gì, ngươi chết rồi à?"

Liễu Tâm Duyệt đặt chén trà xuống, ánh mắt quét về phía mẹ Lý Thân.

Mẹ Lý Thân cảm thấy Liễu Tâm Duyệt có chút quái lạ, nhưng nghĩ rằng hiện giờ Liễu gia là của con trai bà, khí thế hùng hồn nói: "Nhìn cái gì, còn không qua đây giúp ta."

"Con trai ngươi vừa rồi đưa một nữ nhân về." Liễu Tâm Duyệt lạnh lùng nói một câu: "Hiện giờ đang ở trong phòng vui vẻ."

"Đưa nữ nhân về thì sao?" Mẹ Lý Thân vốn đã nổi giận trong bụng, lúc này càng lộ vẻ chanh chua: "Nam nhân người nào không phải ba vợ bốn nàng thiếp, đừng nghĩ rằng ta không biết dạo này ngươi không cho con ta vào phòng, con ta đưa nữ nhân về thì sao?"

Liễu Tâm Duyệt không nói nữa, đứng dậy rời khỏi sảnh chính.

Lý Hoa chỉ bị gãy cánh tay, nhưng vậy sao có thể đủ, nàng ta sẽ cho đám người kia biết tiền của Liễu gia không dễ dàng ăn như vậy.

Còn Liễu Khinh...

Một người cũng sẽ không buông qua.

-

Minh Thù thân là quận chúa, lại ỷ thế hiếp người nên lời đồn này được lan truyền khắp trấn, Minh Thù cũng không để ý ngồi yên nghe tin đồn này.

Nàng ngang ngược đoạt lấy một một tửu lâu của một tên gian thương.

Tần Linh không ngờ Minh Thù không nói đùa, nàng bị rơi vào tình huống không trâu bắt chó đi cày, may mà Minh Thù không xuất hiện ở tửu lưu, dường như nàng biết danh tiếng nàng không tốt, không muốn ảnh hưởng đến tửu lâu.

Tần Linh cũng không hiểu Minh Thù đang làm gì.

Tửu lâu này trước kia cũng là một tửu lâu, đồ cần đặt mua không nhiều lắm, nhưng Tần Linh nghĩ cũng đã rơi vào tình trạng không trâu bắt chó đi cày rồi, đã làm thì phải làm thật tốt. Vì vậy nàng mượn tiền sửa sang lại tửu lâu này.

Kết hợp phong cách hiện đại và cổ đại, không cứng nhắc như trước đây, khiến người ta vừa tiến vào chính là hai mắt lóa sáng.

Tất cả được sửa sang xong xuôi, nhưng lại gặp phải một vấn đề khó khăn nàng không biết hỏi ai nên chỉ có thể tìm Minh Thù bàn bạc.

"Khinh Khinh, ngươi nghĩ chúng ta kinh doanh thế nào thì tốt?"

"Không biết."

"..."

Hỏi lầm người rồi, nàng chỉ biết cái nào có thể ăn, cái nào không thể ăn.

Sống với người như vậy thật tội nghiệp Trình công tử.

"Kỳ lạ thật, Trình công tử đi đâu rồi?" Đến lâu như vậy cũng chưa thấy Trình Quy, Tần Linh hơi kinh ngạc, trước kia mỗi lần tới không quá nửa nén hương thì Trình Quy sẽ xuất hiện, dường như sợ nàng sẽ bắt Minh Thù đi mất.

"Không biết." Minh Thù không có tinh thần, ngồi ở ghế trên ngáp, nhìn qua giống như một con mèo nhỏ lười biếng.

Tần Linh nổi giận: "Tửu lâu này lớn như vậy, một mình ta làm sẽ không xuể, nhưng phòng bếp cũng không thể..."

Nàng nghĩ thầm, việc này nói thì rất đơn giản, làm rồi mới biết phiền phức cỡ nào, nàng cũng không mong Minh Thù có thể cho nàng ý kiến, chỉ cần nghe nàng nói là được rồi.

"Không làm nổi thì bớt khách lại." Minh Thù đột nhiên lên tiếng: "Cô đừng nhìn cao nhìn thấp gì cả, muốn ăn đồ ăn cô nấu thì phải xếp hàng hẹn trước mấy ngày."

Gọng nói nàng mềm mại, nhưng lời nói ra thì Tần Linh không biết nên khóc hay nên cười.

"Vậy sẽ có người tới sao?" Nàng lại không phải đầu bếp nổi danh gì, còn giảm bớt khách, giảm bớt thì khỏi mở tửu lâu này làm gì nữa.

"Vì sao không có?" Minh Thù nói: "Đồ ăn cô làm rất ngon."

Nàng dừng một chút: "Đồ ăn ta làm không được khen ngon nhiều lắm."

Đa số đồ ăn ở đây thì có thể ăn, có thể lấp đầy bụng nhưng không hề ngon.

Tuy là nàng cần đồ ăn để no bụng, nhưng cũng thích đồ ăn ngon, như vậy thì tâm trạng mới vui vẻ được.

Có thể khiến cho nàng vui thì sao không thích được chứ.

Giống như...

Minh Thù đột nhiên ngồi dậy, dọa Tần Linh giật mình: "Khinh Khinh sao vậy?"

"Làm theo lời ta, ta sẽ không hại cô, tự tin một chút, đồ ăn cô làm rất ngon." Minh Thù nói hơi nhanh: "Chút nữa để A Hỷ tiễn cô về, ta đi ra ngoài trước."

Tần Linh thấy Minh Thù rời khỏi nhanh như cháy nhà đến nơi, cảm thấy vô cùng kì quái.

Đây là sao?

-

Minh Thù đi ra khỏi trấn, thấy bên đường chân trời bên kia có một đội ngũ, như ngọn lửa đang thiêu đốt.

Tiếng vó ngựa tiến gần.

Trình Quy ghìm ngựa lại nghỉ chân, xoay người xuống từ từ chạy tới trước mặt Minh Thù: "Khinh Khinh, sao nàng lại tới đây?"

Minh Thù đột nhiên vươn tay, giang hai cánh tay.

Trình Quy mơ màng, đây là ý gì?

Tay hắn để trên không trung, cuối cùng bị Minh Thù ôm chặt lấy: "Sao vậy? Mới một thời gian đã nhớ ta rồi sao?"

Không có gì cả, chỉ là đột nhiên muốn ôm hắn một cái.

Có một số thứ nàng vẫn phải là đối mặt.

Dù biết rõ hắn không tốt...

"Ta nghĩ ngươi mang đồ ăn ngon cho ta." Minh Thù nói.

Trình Quy cọ cọ mặt Minh Thù: "Ta ăn rất ngon, Khinh Khinh có muốn thử một chút hay không?"

"Chiên dầu?"

"Khinh Khinh, ta chết thì nàng phải thủ tiết đó!" Bà nó chứ, hắn dùng để chiên dầu sao!

Đao của lão tử thì sao!

"Không sao, chúng ta có thể bắt đầu từ cánh tay, như vậy..."

Sắc mặt Trình Quy đen lại, nhanh chóng thoát khỏi nàng: "Ta sai người lấy một ít đồ ăn từ kinh thành về, đều là thứ có thể để lâu."

"Thật sao?" Mắt Minh Thù lấp lánh.

"Lừa nàng làm cái gì." Trình Quy cười: "Được rồi, chúng ta về nhà đi."

Cuối cùng cũng không bị chiên dầu.

Trình Quy ôm Minh Thù để nàng ngồi lên ngựa, hắn phóng người lên ngựa, ôm lấy nàng từ phía sau.

"Phía Kinh thành nói như thế nào? "

Trình Quy im lặng một lúc: "Ta nộp binh phù rồi, một nửa của nàng, ta cũng đã nộp rồi, Khinh Khinh nàng có trách ta không?”

Minh Thù đã hiểu, đây là dùng binh phù đổi lấy, nếu không... Bệ hạ sẽ không để cho một người sở hữu binh phù ở chỗ này.

Lỗ công công cho rằng binh phù là bệ hạ cho, nhưng làm sao hoàng đế lại để đồ quan trọng như vậy vào tay người ngoài chứ?

Không chừng Trình Quy giở trò gì đó nên mới lấy được.

"Binh phù không thể ăn. "

Trình Quy cười nói: "Về nhà ăn cơm."

Minh Thù nhẹ nhàng đồng ý, ở một góc Trình Quy không nhìn thấy mỉm cười, cả ánh mắt đều tràn ngập sự ấm áp hiền hòa.

Trình Quy mang theo rất nhiều sính lễ trở về, cả một đội ngũ không thấy điểm cuối.

Tin tức này truyền tới tai Liễu Tâm Duyệt, chính là một sự mỉa mai.

Liễu Tâm Duyệt nhìn người trước mặt chỉ cảm thấy buồn nôn.

"Nếu có thể gả cho hắn thì hạnh phúc biết bao." Lý Hoa đã có thể xuống đất rồi, nhưng cánh tay không làm được gì, nghe đại phu nói đời này có thể cầm đồ vật là không tệ rồi: "Mẹ, con muốn gả cho hắn!"

"À.." Liễu Tâm Duyệt nhịn không được cười nhạt.

Dựa vào nàng?

"Ngươi cười cái gì!" Lý Hoa hét: "Mẹ, nàng ta chê cười con!"

"Cũng không suy nghĩ xem mình có tư cách gì, hắn sẽ để ý ngươi sao?" Liễu Tâm Duyệt nặng lời nói.

"Bốp!"

Mẹ Lý Thân ở bên cạnh tát nàng một cái: "Con tiện nhân này nói chuyện kiểu gì vậy, Tiểu Hoa có gì không tốt?"

Liễu Tâm Duyệt bị tát một cái đến mơ màng.

"Ngươi dám đánh ta?"

Liễu Tâm Duyệt vừa định giơ tay tát lại bà ta.

"Con trai, con trai ngươi mau nhìn vợ của ngươi, đây là muốn ra tay với trưởng bối hay sao?"

Mẹ Lý Thân la lên đúng ngay lúc Lý Thân bước đến, hắn bắt lấy tay Liễu Tâm Duyệt.

Liễu Tâm Duyệt bị cả gia đình vây quanh, không được gì còn bị hai bạt tại, cuối cùng bực mình rời đi.


Hôn lễ của Minh Thù là hôn lễ hoành tráng nhất mà người trong thị trấn từng được thấy.

Có rất nhiều thứ bọn họ chưa từng thấy qua đều đã được nhìn thấy trong hôn lễ này.

Hôn lễ được duy trì liên tục trong một khoảng thời gian rất dài, trong khoảng thời gian đó bất kể Minh Thù ăn cơm ở tửu lâu nào, đều bị vây quanh lại nhìn.

Dù sao cũng là quận chúa!

Tuy nhiên vị quận chúa này có chút ỷ thế ăn hiếp người...

Tửu lâu Tần Linh không bao lâu đã khai trương, Liễu Tâm Duyệt có thể không ngờ rằng Tần Linh sẽ mở tửu lâu, nàng đã chuẩn bị một tiệm son, cuối cùng phát hiện ra Tần Linh cơ bản không có mở.

Có thể khiến Liễu Tâm Duyệt tức điên rồi.

Ngươi có thể tưởng tượng như thế, ngươi có đủ sức để tranh tài với người ta, kết quả người ta có để tâm đến ngươi không?

Liễu Tâm Duyệt chuyển tới gần tửu lâu, lúc này mọi người trong tửu lâu vô cùng lo lắng, không náo nhiệt lắm.

Tửu lâu là dựa theo ý tưởng của Minh Thù, mỗi loại thức ăn đều cung cấp với số lượng có hạn, tới trước được trước, nhưng giá cả hơi cao.

Ban đầu là dựa vào sự hiếu kỳ của người có chút tiền đến đó, thế nhưng rất nhanh đã bị tài nghệ nấu ăn của Tần Linh lôi cuốn.

Đi một lần có thể không ăn hết tất cả đồ ăn trong tửu lâu, hơn nữa mỗi loại đồ ăn chỉ có thể chọn một lần, cái này gieo thêm lòng ham muốn cho khách hàng, để cho bọn họ nhớ mãi không quên.

Tuy là quy định có chút kỳ lạ, nhưng chiến thắng là ở chỗ ăn ngon, danh tiếng dần dần truyền xa, việc kinh doanh của tửu lâu ngày càng phát triển.

Tần Linh mệt đến ngất ngư nhưng có thể kiếm tiền, khiến cho Tần phụ và Tần mẫu đều có được sống cuộc sống tốt, nàng cũng muốn cắn răng kiên trì.

Minh Thù ở bên này rất là thoải mái, nhưng rất nhanh nàng ấy thoải mái đến mức không thể tiếp tục được nữa.

"Phu nhân, tửu lâu bên kia đã xảy ra chuyện." A Lục cắt đứt sự thân thiết của Minh Thù và đồ ăn vặt.

Minh Thù miễn cưỡng ngẩng đầu lên: "Sao vậy? Lại chết người rồi à?"

Không có người chết thì quấy rầy tâm trạng của ta là sao hả?

A Lục nghẹn ngào hạ giọng nói: "Có người ăn đồ ăn của tửu lâu, trên người xuất hiện phát ban đỏ, nói là thức ăn của tửu lâu không sạch sẽ."

-

Mọi người vây xung quanh trước cửa tửu lâu, chỉ trỏ vào bên trong tửu lâu, trong tửu lâu lúc này Tần Linh đang giải thích với người đến gây chuyện.

Nhưng mà đối phương vô cùng lớn tiếng, lấn hết cả giọng nói của Tần Linh.

"Báo quan, phải báo quan, làm ăn đen tối như vậy ai mà dám tới, ngươi hãy nhìn tướng công ta xem, biến thành hình dáng như thế nào rồi hả?"

"Những người làm ăn không có tâm như các ngươi, lương tâm đã bị chó tha đi mất rồi..."

"Phải để quan phủ niêm phong tiệm các ngươi lại, đừng để gây tai họa thêm cho người khác!"

Đối phương kịch liệt phát biểu lấy diễn thuyết, Tần Linh mỗi lần nói còn chưa nói hết đã bị đối phương cắt đoạn, toàn quyền chủ đạo đều tại trên tay đối phương.

"Hãy đem nàng ta đi gặp quan huyện!"

Đối phương nói muốn mang Tần Linh đi.

Chính lúc bọn họ bắt lấy Tần Linh, bên cạnh đột nhiên có thêm một cánh tay, hung hăng vặn ngược tay tên đối diện, tiếng kêu thảm thiết trong tửu lâu vang lên.

Thân thể của người kia bị nhấc lên như bao tải, bị xốc lên rồi lại bị nện xuống.

"Bịch!"

"Ăn hiếp nữ nhân thì có gì là bản lĩnh chứ?"

Tiếng một nam nhân lạnh lùng vang lên.

Mọi người nhìn đi, chỉ thấy một nam nhân áo đen kéo Tần Linh, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc nhìn vào người gây chuyện.

Lúc Minh Thù chạy đến, màn diễn đã kết thúc. Mấy người kia bị nam nhân đó đánh ra ngoài, trong tiệm bị đập phá kha khá, bọn tiểu nhị tinh thần sa sút dọn dẹp hậu quả.

Tần Linh ngồi trên ghế, nam nhan đứng ở bên cạnh nàng.

Minh Thù quan sát hai mắt nam nhân, nam nhân cũng đang quan sát Minh Thù như vậy, sau đó ánh mắt nhìn vào người Trình Quy, khóe mắt lập tức ngưng động trong mắt tràn ngập sự khẩn trương.

Trình Quy chỉ đến cùng Minh Thù tới, đối với nam nhân đó không hề có chút hứng thú, chống tay liếc hắn một cái rồi chuyển ánh mắt đi.

Nam nhân có chút nghi ngờ, hắn không có nhận ra mình, hay là...

Nhưng đối phương không muốn động đến mình, đây là một chuyện tốt.

Nam nhân nhìn về phía Tần Linh: "Chuyện này không có kết thúc dễ dàng như vậy được, nhất định phải tìm cho ra chủ mưu đằng sau."

Tần Linh đang tội nghiệp nhìn Minh Thù, nghe lời của nam nhân, mặt nàng hơi biến sắc: "Vì sao có người muốn hại ta như thế?"

"Do ngươi làm ăn khá khẩm, có khả năng rất lớn có người phá đám." Nam nhân nói.

Minh Thù cười một cái.

"Ngươi cười cái gì?" Hắn nhớ kỹ người nữ nhân này, lần trước chính là nàng ta kéo Tần Linh chạy.

"Không có gì."

"..." Cười đến rõ ràng như vậy, còn nói không có gì ư?

Minh Thù không để ý tới ánh mắt quái dị của nam nhân, tìm cái ghế cho Trình Quy ngồi xuống, sau đó chính mình đi ra sau lấy ra đi một ít đồ ngọt: "Có quen người hôm nay đến gây sự không vậy?"

"Không... Không quen biết." Tần Linh lắc đầu: "Trước đây chưa từng thấy qua."

"Nhất định là người trên trấn, tìm người hỏi thăm một chút." Minh Thù nói.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Nam nhân nhíu mày.

Vành mắt Tần Linh còn đỏ hoe, phản ứng yếu ớt: "Không khó lắm, ta cho tiểu nhị đi hỏi thăm một chút."

Minh Thù "á" một tiếng: "Cơm tối ăn món gì đây?"

Tần Linh mới vừa rồi tâm trạng còn hỗn loạn, lúc này đã bình tĩnh trở lại một cách kỳ lạ, khéo léo hỏi: "Ngày hôm nay ồn ào một trận như vậy, cũng không thể buôn bán nữa, nhà bếp còn thừa lại không ít thứ, ngươi muốn ăn cái gì nào?"

Minh Thù đùng đùng báo một loạt tên các món ăn.

Hai người cứ như vậy dắt tay nhau đi xuống bếp.

Nam nhân: "..." Không phải, vì sao hắn nói chuyện không có ai nghe?

Việc này xong rồi à?

Không giải quyết sao?

Ánh mắt Trình Quy như cười cười liếc hắn một cái, ngẩn tò te rồi, "ha ha" cuối cùng cũng không phải một mình lão tử chịu tội như vậy.

"A Lục." Trình Quy kêu lên một tiếng: "Đi điều tra xem là ai làm."

"Vâng, công tử." A Lục đi khỏi, trong tửu lâu đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Nam nhân hơi dừng lại một chút, cuối cùng đã mở miệng: "Nghe danh tiếng Trình thế tử đã lâu."

"Ngươi nghe được sợ không phải là những lời lẽ gì hay ho rồi?" Danh tiếng của hắn không được xem là tốt cho lắm.

Nam tử: "..." Lời lẽ này làm sao phải nói tiếp?

Trình Quy ngồi rất tùy ý: "Ngươi nói nếu ta muốn bắt ngươi, bệ hạ sẽ thưởng ta cái gì nào?"

Nam nhan liếc mắt nhìn về hướng cửa, dường như rất khẳng định: "Trình thế tử nếu thật muốn bắt ta, cần gì phải để những người đó ra ngoài."

Trình Quy kéo khóe miệng: "Bắt ngươi không cần phải dùng đến bọn họ."

Hai người nhìn qua không có làm bất kỳ cái gì, nhưng thật ra mỗi bên đều tự đề phòng, phòng ngừa đối phương đột nhiên hành động.

"Trình thế tử muốn như thế nào?" Hắn thật muốn bắt ta, cần gì phải phí lời như thế với hắn chứ?

Trình Quy nói: "Nơi đây bây giờ là địa bàn của ta, hy vọng ngươi về sau không tới nơi này nữa."

"Nơi đây..." Sao lại là địa bàn của ngươi chứ?

"Bệ hạ vừa mới phong thưởng đất đai cho Minh Huệ quận chúa." Trình Quy một chút cũng không nể mặt: "Ta là phu quân của nàng ấy, đương nhiên nơi này là địa bàn của ta. Ta bất kể ngươi và bệ hạ có ân oán gì, ta không hy vọng ngươi sẽ liên lụy đến nàng."

Tiếng nam nhân hời hợt, không nghe ra chút tâm tình: "Ta chỉ là đi ngang qua, chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi nơi này."

"Vậy là tốt nhất, ta cũng không muốn có người đâm thọc, nói rằng ở chỗ ta có thủ lĩnh phản quân xuất hiện." Trình Quy cười ngang tàng: "Hiện tại, mời ngươi rời khỏi đi!"

Nam nhân không yên tâm lắm về Tần Linh, nhưng lệnh đuổi khách của Trình Quy dường như là tùy ý, lại hết sức cứng rắn, hắn muốn lấy thân phận hiện tại của mình, quả thực không thể tiếp xúc nhiều với Tần Linh.

Nam nhân chắp tay: "Cáo từ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK