Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi đưa cô ta đi bệnh viện tâm thần có ích gì, cô ta sẽ sớm ra thôi." Linh Yển rất khinh thường cách làm của Minh Thù.

"Ta chỉ muốn trêu tức cô ta." Không có ý khác, thật sự không có.

Linh Yển: "..."

Đồ thần kinh, một ngày không điên, cô cảm thấy không thoải mái sao?

Linh Yển đang định đi tới chỗ Minh Thù nhưng một giây kế tiếp thì ngừng lại, thân thể lóe lên biến mất tại chỗ.

Minh Thù: "…" Chạy nhanh như vậy làm gì, trẫm đâu có nói là sẽ đánh hắn.

Minh Thù nghiêng đầu nhìn về phía lúc trước hắn đứng, đôi mắt trong suốt rung động, thoáng qua rồi biến mất.

Minh Thù lấy ra mấy viên kẹo vừa ăn vừa chậm rãi bay ra bên ngoài ngõ nhỏ.

Ngõ nhỏ khôi phục lại vẻ vắng vẻ.

Mấy phút sau, Linh Yển xuất hiện lần nữa nhưng có điểm khác biệt so với lúc nãy. Quanh người hắn âm khí càng dày, không ngừng phun trào như thể muốn tách rời khỏi người hắn.

Mà cùng với sự xuất hiện của hắn, ngõ nhỏ đột nhiên rơi vào một cảnh tượng không nói lên lời, âm u, sợ hãi, vặn vẹo…

Linh Yển nắm chặt hai tay, âm khí bị áp chế vài phần, tiếp đó lại chợt bùng nổ mãi đến khi hắn hoàn toàn bị âm khí nuốt chửng.

Mà lúc này, những người có thực lực thiên sư khắp nơi nhao nhao nhìn về phía thành phố Đông Hoa.

Ở địa phủ, Diêm Vương đang múa bút thành văn trên bàn cũng thoáng ngẩng đầu nhìn lên trên không, như thể có thể nhìn thấy thành phố Đông Hoa từ trên không.

Lúc này toàn bộ khu đô thị của thành phố Đông Hoa đều bị âm khí bao phủ, âm khí này ào tới khiến người ta không kịp phòng bị chút nào.

Người thường chỉ cảm thấy trở trời, không khí trở nên lạnh hơn.

Người không bình thường thì sắc mặt đều thay đổi, âm khí đáng sợ như vậy, sao lại không có dấu hiệu nào mà cứ thế xuất hiện?

Cũng không phải không có dấu hiệu nào… Trước đây không lâu đã từng xuất hiện một lần, có điều khi đó chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, kết quả của cuộc điều tra là không có gì khác thường.

-

Minh Thù đứng trong đám người, nhận được cuộc gọi đường dài từ Diêm Vương.

"Tìm được Linh Yển, không tiếc bất cứ giá nào, mang về địa phủ ngay, không thể để hắn rơi vào tay bất cứ kẻ nào hoặc là… trong tay quỷ."

Giọng Diêm Vương rất nghiêm túc, trong trí nhớ An Ca hình như chưa từng thấy Diêm Vương nói như vậy.

Minh Thù quay đầu nhìn về phía trước.

Bên kia sao?

"An Ca?"

"Tại sao ông lại nghĩ ta có thể mang hắn về?" Điệu bộ này cũng không phải chuyện tốt gì, nguyên chủ có tài đức gì khiến Diêm Vương kỳ vọng cao như vậy, quan trọng hơn là… còn không cho đồ ăn vặt.

Mất mát quá.

"Chỉ có ngươi ở gần Thành phố Đông Hoa nhất, dù thế nào đi nữa ngươi cũng phải thử xem. Nếu như ngươi không làm được, tất cả quỷ còn lại trong địa phủ cũng không làm được."

Diêm Vương biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, ông coi trọng khả năng chiến đấu của cô.

"Vâng..." Minh Thù đáp một tiếng, cúp điện thoại, xoay người quay lại.

Khắp ngõ nhỏ trải rộng âm khí, trong âm khí thỉnh thoảng hiện ra bóng quỷ. Bọn chúng bay lượn gào thét trong âm khí tựa hồ muốn lao ra thế giới này nhưng lại bị sức mạnh vô hình ràng buộc.

Mơ hồ có một cái bóng đứng ở chính giữa.

Những bóng quỷ kia không ngừng xuyên qua bóng đen như thế rất căm hận bóng đen, muốn xé nát hắn.

Trong ngõ hẻm và thế giới bên ngoài hoàn toàn khác nhau.

Minh Thù sải bước vào ngõ nhỏ.

Mặc dù là quỷ, nhưng khi cô bước vào trong ngõ hẻm cũng cảm nhận được những linh hồn run rẩy sợ hãi. Bóng quỷ đầy ác ý vờn quanh cô, đợi chờ cơ hội.

Tốt xấu gì cũng vẫn là quỷ, không phải kẻ thù tự nhiên giống như thiên sư. Minh Thù còn có lợi thế, cô nhanh chóng phóng về phía ngõ nhỏ.

Tới gần, Minh Thù thấy cảnh tượng ở giữa ngõ hẻm.

Linh Yển không đứng mà quỳ một chân trên đất, xung quanh hắn có quá nhiều bóng quỷ vờn quanh. Nhìn từ bên ngoài, có vẻ là có một người đứng đấy.

"Đừng tới đây!" Giọng Linh Yển khàn khàn vang lên.

"Quay lại, rời khỏi nơi này."

"Diêm Vương bảo ta mang ngươi về." Minh Thù mỉm cười, dường như không nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Linh Yển.

"Cút!"

Linh Yển đột nhiên ngẩng đầu.

Tuy vẫn là gương mặt đó nhưng Minh Thù thấy được trong mắt hắn sự khát máu điên cuồng. Hắn nhìn chằm chằm vào cô như thể cô là kẻ cản trở, phải diệt trừ cô.

Hắn đứng lên, bóng quỷ bên cạnh hắn nhe răng cười, âm thanh the thé chói tai.

Đừng qua đó.

Linh Yển muốn dừng lại nhưng hắn không dừng được. Hắn bị ép đi tới bên kia, mỗi lần đi một bước, âm khí lại càng nhiều thêm một phần, mặt đất bắt đầu đóng băng.

Không được đi qua…

Đừng…

Linh Yển dừng lại, hắn gào lên với Minh Thù: "Đi đi!"

Minh Thù đứng không nhúc nhích, thậm chí ngay cả khóe miệng cười cũng không thay đổi. Cô rất chờ mong Linh Yển giết mình, sau đó đánh cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra.

Linh Yển nóng lòng muốn để Minh Thù rời đi nhưng cô vẫn không nhúc nhích, Linh Yển tức đến mức muốn đập chết cô.

Lúc thân thể hắn mất đi sự khống chế lần nữa, Linh Yển đột nhiên bắt đầu sợ. Hắn không muốn cô ấy xảy ra chuyện, cảm xúc này tới mãnh liệt và dữ dội.

Có cách nào không…

Giết cô ta.

Cô ta đang cản trở ngươi

Giết cô ta.

Giết…

Không phải!

Cô ta không cản trở ta, không phải ta muốn giết cô ta, không phải ta…

Hắn chưa từng nghĩ sẽ giết cô.

Linh Yển lắc đầu, liều mạng muốn đoạt lại quyền khống chế của mình, thế nhưng không được.

"Đi… Đi đi…" Linh Yển chật vật nói ra vài từ, vì sao cô ấy không đi, cô ấy là người điên sao?

Trước đây cô ấy chạy cực nhanh, bây giờ tại sao không chạy!

Lão tử không cần cô đứng ở chỗ này!

Người trước mặt càng ngày càng gần, hắn chứng kiến chính mình vươn tay ra, móng tay dài ra một cách kỳ dị. Thời gian phảng phất như bị người ta níu lại, mỗi một giây trôi qua đều dài như vô tận.

Móng tay xuyên qua trước ngực cô gái đối diện.

Không cảm giác được độ nóng.

Chỉ có cảm giác lạnh.

Hắn trông thấy cô gái trước mặt nụ cười càng lúc càng rạng rỡ, phảng phất như mặt trời đâm vào ánh mắt chua xót của hắn, trước mắt hoàn toàn mơ hồ.

-

Lạch cạch.

Linh Yển bật dậy, sự trói buộc trên cổ tay ngăn cản động tác của hắn.

Hắn cúi đầu nhìn, xích sắt quấn quanh chân tay hắn. Hắn bị cố định thành hình chữ đại, xích sắt kéo dài vào trong bóng tối, không biết kết nối với nơi nào. Chỉ có chỗ này của hắn có ánh sáng, cũng không biết là từ đâu đến, cứ như thế chiếu thẳng xuống đỉnh đầu hắn.

Hắn biết đây là nơi nào.

Tầng mười chín của địa ngục.

Thời gian nơi này là bất động, không nghe được âm thanh, không nhìn thấy vật sống, chỉ có bóng tối vô biên.

Ánh mắt Linh Yển có chút chột dạ nhìn vào bóng tối.

Hắn đã giết cô ấy.

Ừ.

Hắn đã giết cô ấy.

Linh Yển bình tĩnh chấp nhận sự thật này.

Không biết qua bao lâu, hắn nghe được âm thanh rất nhẹ giống như âm thanh kim loại va chạm vọng lại leng ca leng keng, trong bóng tối yên tĩnh càng rõ ràng…

Tầng mười chín chắc là sẽ không có quỷ đến.

Mắt Linh Yển chuyển động nhìn vào trong bóng tối, sẽ là cái gì đi ra? Khóe miệng Linh Yển hơi nhếch lên, bất kể là cái gì cũng sẽ là bàn đạp cho hắn ra ngoài.

"Xem ra tinh thần khá tốt."

Giọng nói quen thuộc, điệu bộ quen thuộc, hình bóng quen thuộc…

Minh Thù đi ra từ trong bóng tối, trong tay cầm một chùm chìa khoá. Âm thanh kia chính là tiếng chìa khoá va chạm vọng lại.

Linh Yển đột nhiên giống như quả bóng xì hơi nhưng sâu trong nội tâm lại mừng như điên, cô ấy không sao cả.

"Cô…" Linh Yển mở miệng, giọng nói khàn khàn không thành tiếng.

Minh Thù cầm chìa khóa tới gần hắn.

Cô nghiêng đầu, lộ ra nụ cười đơn thuần vô hại.

"Diêm Vương bảo ta tới giết ngươi."

Linh Yển sửng sốt một chút, đôi mắt từ từ cụp xuống, một lát sau mới phát ra một từ: "Ừm."

Minh Thù lắc lắc chùm chìa khóa trong tay.

"Ngươi không nhớ rõ sao?"

Ký ức sau cùng của Linh Yến hiện ra ở thời điểm cô bị một nhát dao đâm nát lồng ngực. Một màn sương trắng hiện ra, sau đó hắn không còn chút ấn tượng chuyện gì xảy ra ở sau nữa..

Lúc này nghe được Minh Thù hỏi, hắn hơi ngẩng đầu nhìn chứ chẳng có chút để tâm để ý gì.

"Ta làm ngươi bị thương, ngươi muốn báo thù thì cứ tới đi." Ở bên ngoài khí trời âm u, Linh Yển bình tĩnh cất giọng:

"Ngươi muốn giết ta có thể sẽ phải tốn chút sức, nếu như ngươi có thể... a..."

Linh Yển trợn to mắt nhìn gương mặt cách mình chỉ trong gang tấc, hô hấp của đối phương cứng lại.

Hây hây hây…

Xích sắt lay động, vang lên âm thanh du dương rồi biến mất trong bóng đêm.

Linh Yển nói không nên lời rốt cuộc là cảm giác kích động hay là gì, lúc này hắn chỉ muốn ôm lấy cô, sau đó hôn cô...

Đột nhiên phát hiện nhiệm vụ chiến lược này thật quá đỗi ngọt ngào...

Minh Thù buông Linh Yển ra, mang theo nụ cười xấu xa: "Ngươi van xin ta, ta sẽ tha cho ngươi."

Tinh thần Linh Yển lúc nãy còn đang bay bay, lơ lửng trên mây, đột nhiên bị rơi xuống đất một phát, vỡ nát tâm tư.

A. Ngọt con khỉ!

“Cửu thiếu, chịu khó chút đi. Nghĩ đến nhiệm vụ của người, đến điểm tích lũy, có phải đã thấy bình tĩnh lại không?”

Linh Yển không sờ đao, cứng cổ, ngữ khí cao ngạo hỏi: "Ta không cầu xin thì ngươi làm gì được."

Minh Thù nhún vai: "Bên ngoài còn có chân giò chờ ta."

Linh Yển cười nhạt: "Ngươi hôn ta rồi!"

Minh Thù nở một nụ cười vô hại: "Ta hôn ngươi thì sao? Đừng nói hôn ngươi, hiện tại dù ta có quất sạch sành sanh ngươi, ngươi thì ngươi có thể thế nào đây? Ngươi đánh ta sao?"

Linh Yển túm xích sắt, xích phát ra âm leng keng. Cô gái nhỏ đứng trước mặt mỉm cười, tìm cớ gây chuyện mà hắn lại không làm gì được cô.

Chết tiệt!

Cái chỗ chết tiệt này, có thể đi ra ngoài một lần, ắt có thể ra ngoài lần thứ hai.

Linh Yển quay đầu nhìn chằm chằm trên không, biểu thị rõ là đang cự tuyệt lời đề nghị của Minh Thù

Lão tử không cần!

Không thể làm sụp đổ hình tượng!

Lão tử cũng phải cần thể diện!

"Ta đi đây." Minh Thù nói được làm được, cô quả thật quay lưng bỏ đi.

Chân giò ơi trẫm tới đây.

Linh Yển cứ nhìn Minh Thù biến mất trong bóng đêm, tiếng những chiếc chìa khóa kim loại va chạm vào nhau càng lúc càng xa dần.

Linh Yển thu lại vẻ mặt âm u, không chút biểu cảm nhìn vào hư không.

Hắn không ngờ Minh Thù nói không trở lại thực sự không trở lại, Linh Yển có chút tuyệt vọng, sớm biết thì đã cầu xin, cầu một cái cũng đâu có chết.

"An Ca..."

"Làm cái gì đấy?"

Linh Yển bị dọa cho giật mình.

Hắn nhìn theo hướng âm thanh vang lên, thế nhưng bên kia tối đen như mực không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

“Nghĩ kỹ yêu cầu của ta chưa?" Hình bóng Minh Thù dần dần đi ra từ trong bóng tối, gương mặt mỉm cười giống như lúc cô rời đi, ngay cả độ cong cũng không hề thay đổi.

Linh Yển cụp mắt xuống: "Xin ngươi."

Minh Thù cầm chìa khóa tới mở khóa cho hắn.

"An Ca."

"Ừm."

Linh Yển nhìn cô mở khóa cho mình: "Sao lúc đó ngươi lại muốn qua đây?"

“Ta nhất thời ngu si, bây giờ nghĩ lại thấy hối hận ngàn lần." Minh Thù nghiêm túc trả lời.

"..." Linh Yển nghẹn lại, thần sắc dần dần trầm xuống:

"Sao ngươi lại không có việc gì?"

"Ngươi mong ta gặp chuyện không may?" Minh Thù dừng động tác, nheo mắt nhìn hắn:

"Ta không có việc gì ngươi rất thất vọng? Ta gặp chuyện không may đối với ngươi có gì tốt, có thể thăng quan phát tài hay lấy thêm vợ không?"

Cái gì lấy thêm vợ, lão tử ngay cả vợ cả cũng không có, chạy đi đâu cưới thêm vợ nhỏ?

Linh Yển đè nén sự tức giận, khóe miệng cong lên một nụ cười có chút tà tà: "Cưới ngươi sao?"

Minh Thù mỉm cười: "Ta sợ ngươi giảm thọ."

Linh Yển: "..."

Giảm thọ.

Không đúng, tại sao hắn phải giảm thọ? Hắn cũng không phải người, sao có thế giảm thọ?

Tên bệnh thần kinh này đúng là thích ăn đòn mà!

Linh Yển không phát hiện, Minh Thù nói mấy câu liền đổi đề tài khác.

Minh Thù tiếp tục cho hắn giải tỏa, Linh Yển nhìn chằm chằm cô, đôi mắt ẩn chứa tâm tình phức tạp.

Sau khi cởi bỏ xong dây xích trên tay chân, Linh Yển nhìn Minh Thù cười cười, tiếp theo Minh Thù đã bị hắn ôm vào lòng.

Một nụ hôn lạnh như băng.

Hắn mạnh mẽ hôn cô như là sư tử bị chọc giận, nhu cầu củng cố địa vị của mình vô cùng cấp bách.

Minh Thù cũng không phản kháng, thân thể mềm xụi trong lòng hắn. Linh Yển dần dần bình tĩnh trở lại, như một chú chó nhỏ gặm nhắm đôi môi mềm mại của cô. Âm khí hai người đan vào nhau vô cùng uyển chuyển.

Linh Yển hôn cô theo bản năng. Ánh mắt hắn mơ hồ, dần dần dục vọng càng dâng cao. Hai bóng người bị bóng tối bao phủ, đột nhiên sinh ra vài phần mộng ảo.

"An Ca..."

"An Ca..."

Linh Yển gọi tên cô, bàn tay vuốt ve đường cong của cô, dần dần động đến chỗ mềm mại.

Minh Thù cản tay hắn, bỏ qua bên đầu, thuận thế thoát khỏi sự kiểm soát của hắn. Cô chậm rãi sửa sang lại y phục trên người, mỉm cười với Linh Yển: "Ta không có hứng thú làm chuyện đó ở một nơi như thế này.”

Linh Yển đang hân hoan bị tuột cảm xúc nên có chút hụt hẫng, nhíu mày: “Cô không có hứng thú ở đây hay là không có hứng thú với ta.”

Cô rõ ràng...

Vì sao có thể tỉnh táo lại nhanh như vậy?

Điều Linh Yển có thể nghĩ đến là cô không có hứng thú với mình, nếu không... sao có thể tỉnh táo lại nhanh như vậy, tựa như vừa rồi người mê đắm không phải là cô.

Minh Thù nheo mắt: "E rằng là cả hai?"

Linh Yển: "..."

Trả lại nụ hôn của ta cho ta!

Linh Yển u ám nhìn cô, vầng trăng trên cao soi sáng cả khu vực, ẩn vào trong bóng tối.

"An Ca, sẽ có một ngày cô sẽ là của ta, mặc kệ cô có thích ta hay không, cô cũng sẽ là của ta."

Linh Yển đột nhiên cảm thấy nhân vật này cũng rất tốt, chí ít còn có thể nói dọa.

"Ồ, vậy ngươi nên nỗ lực thêm."

Cô gái ấy cười nhẹ nhàng thanh tú, Linh Yển hít thở sâu một hơi, đè nén sự xao động của cơ thể.

Cô chờ đấy cho ta.

Người không thích lão tử ta đều là mắt mù, phải trị!

-

Địa phủ, tổng bộ chuyển phát nhanh Âm Dương.

Minh Thù ngồi trong phòng làm việc chuyển phát nhanh Âm Dương, nghe quỷ trình bày chuyện gần đây. Chuyển phát nhanh Âm Dương không chỉ chuyển phát nhanh linh hồn mà còn chuyển phát nhanh những thứ khác.

Ví dụ như một vài thứ được phép tới địa phủ, những linh hồn lang thang bên ngoài có thể mua một ít gì đó từ địa phủ, cũng có thể bán một số thứ cho địa phủ. Thậm chí thiên sư đôi khi cũng dùng chuyển phát nhanh để truyền tin hoặc mua một đạo cụ gì đó ở địa phủ.

Quỷ nghiên cứu ra đạo cụ đối phó quỷ giỏi hơn thiên sư nhiều.

Hơn nữa địa phủ cũng rất lớn. Trước đây ai muốn truyền tin, mua đồ đều phải đích thân đi làm, hiện tại đã có chuyển phát nhanh làm thay.

Nói chung chuyển phát nhanh Âm Dương có phạm vi hoạt động rất rộng

Lẽ đương nhiên lĩnh vực chuyển phát nahnh dưới địa phủ này là một mảnh đất màu mỡ để “đầu tư”.

*

[Hài Hòa Hiệu]

Linh Yển: “Vợ ơi... ta và Diêm Vương tuyệt đối trong sạch, không có bất kỳ giao dịch mờ ám nào.”

Minh Thù: “Thật không?”

Linh Yển: “Ta xin thề, ta mà nói dối thì Diêm Vương bị hói đầu.”

Diêm Vương: “Vợ chồng son nhà các ngươi cãi nhau, sao lại nguyền rủa ta hói đầu.”

Tiểu tiên nữ: “Ta xác nhận Diêm Vương bị hói.”

Hài Hòa Hiệu: “Hình như cô muốn tiêu tan rồi.”

Tiểu tiên nữ: Ta sẽ lập tức khiến Diêm Vương đại nhân mọc tóc rậm rạp lại.

Diêm vương: (đột nhiên tóc mọc dài ra) Ta muốn giết ngươi.

Tiểu tiên nữ:... Có thể bỏ phiếu trước rồi mới giết không? Người có thể giết tất có thể bỏ phiếu!

Diêm Vương:...

Minh Thù:...

Linh Yển: Vợ ăn đồ ăn vặt.


“An Ca đại nhân, Diêm Vương cho gọi.”

Minh Thù nhìn về phía tiểu quỷ truyền lời, toàn thân tiểu quỷ run lên không dám nhìn Minh Thù, không nhìn thấy, không nhìn thấy…

Từ khi Minh Thù thả Linh Yển từ mười chín tầng địa ngục ra, Diêm Vương liền làm một cuộc giao dịch ngầm với Linh Yển, bây giờ mới cho gọi cô.

Coi trẫm là cái gì?

“Không đi.”

Khuôn mặt tiểu quỷ đáng thương: “An Ca đại nhân, ngài đừng làm khó dễ tôi mà.”

“Ngươi cứ nói ta không rảnh.”

Trẫm còn chưa ăn đồ ăn vặt, chưa kéo giá trị thù hận, chưa xử lý văn kiện, làm gì có thời giờ đến xem giao dịch ngầm của các ngươi.

Thân phận hiện giờ của Minh Thù có quyền hạn rất lớn ở địa phủ, tiểu quỷ không làm gì được cô, chỉ có thể quay về hỏi ý kiến của Diêm Vương.

Cuối cùng Diêm Vương đích thân tới cùng với Linh Yển.

“An Ca.” Diêm Vương khoanh tay tiến đến, nhìn qua đoán chừng khoảng sáu mươi tuổi, gương mặt đầy nếp nhăn, thần thái nghiêm túc:

“Bây giờ ngươi thực sự là càng ngày càng không tuân theo sự quản giáo nữa rồi.”

Minh Thù vừa ăn vặt, vừa đưa tay đóng dấu vào văn kiện: “Cho nên Diêm Vương ông muốn quản giáo ta sao?”

Diêm Vương: “…”

Gần đây An Ca trở nên kỳ lạ, hoàn toàn khác so với An Ca trước kia, tất cả mọi người đều nghi ngờ có phải bị người ta đánh tráo rồi hay không.

Diêm Vương quan sát An Ca mấy cái, đằng hắng một tiếng: “Ta muốn nói chuyện chính sự với ngươi, ngươi lại đây một chút.”

Minh Thù vớ đại cái gì đó đè lên xấp giấy đang đóng dấu, bưng mớ đồ ăn vặt của mình ung dung đi tới: “Ta bận bịu nhiều việc, việc lớn thì khỏi đi, việc nhỏ thì ta không quản.”

Linh Yển liếc nhìn cô, thần thái có chút âm trầm, lộ ra vài phần cao ngạo và khinh thường trong con ngươi.

Minh Thù không chớp mắt nhìn đồ ăn vặt muôn năm của mình.

Linh Yển: “…” Lão tử mất nửa ngày để tạo hình, ít ra cô cũng phải nhìn ta một cái chứ.

“Ngươi và Linh Yển đến Tây Bắc xem qua một chuyến.” Diêm Vương đi thẳng vào vấn đề.

“Tây Bắc?” Minh Thù nhìn về phía Linh Yển:

“Nơi đó ao tù nước đọng, đến đó làm gì, muốn âm thầm xử lý hắn sao?”

Linh Yển nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa nhịn không được phát giận, cô muốn bí mật xử lý lão tử đến mức nào!

“Đi đi rồi ngươi sẽ biết.” Hiển nhiên Diêm Vương không muốn tiết lộ quá nhiều:

“Đến lúc đó Linh Yển sẽ nói ngươi biết phải làm gì, hai người các ngươi xuất phát ngay bây giờ đi.”

Minh Thù bất động: “Ngài không nói nguyên nhân thì ta sẽ không đi.”

Đến một nơi rừng thiêng nước độc như vậy với một kẻ thần kinh, lỡ một phút hắn bốc đồng ra tay giết mình thì nên trách mình ngu hay trách hắn điên đây?

Vì đồ ăn vặt phải bảo toàn mạng sống quý giá.

[…] Liên quan gì đến đồ ăn vặt chứ!

Diêm Vương sầm mặt: “An Ca, đây là mệnh lệnh.”

“Ồ, ta lập tức từ chức, ngài bớt chút thời gian phê chuẩn cho.” Minh Thù mỉm cười.

Diêm Vương: “…”

Ông ta nhìn về phía Linh Yển, người đứng sau trầm mặt lại, tựa như mưa rền gió dữ đi tới, bầu không khí ngột ngạt di chuyển giữa không gian.

Dưới đáy mắt Linh Yển lộ ý cười nhạt: “Ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

“Xin bắt đầu phần biểu diễn của ngươi.” Minh Thù ôm đồ ăn vặt, vắt chân chuẩn bị nghe ngọn ngành.

Linh Yển hít sâu một hơi, không muốn so đo tính toán với cô: “Có biết vì sao ta rời khỏi địa phủ không?”

“Ta cũng đâu phải con rận trên người ngươi, sao ta biết được vì sao ngươi rời khỏi địa phủ.”

“Ngươi nói gì?” Trên người ai có rận cơ?

Minh Thù không hề sợ hãi mỉm cười: “Lỗ tai ngươi có vấn đề à? Bác sĩ đang xếp hàng chờ đầu thai ở địa phủ của chúng ta chắc là không ít, ta chọn một người đến xem bệnh cho ngươi nhé? Không thu phí xem bệnh của ngươi.”

“Ngươi lặp lại lần nữa!” Hôm nay nhất định lão tử phải đánh chết tên bệnh hoạn này!

Mắt thấy hai người đối chọi gay gắt, Diêm Vương vội lên tiếng ngăn cản hai người: “Để ta nói.”

Nếu để Linh Yển nói, chắc chưa nói xong chuyện, cả hai đã bay vào đánh nhau rồi.

“Linh Yển rời khỏi địa phủ là bởi vì hắn phát hiện đồ của hắn bị người khác động vào.” Diêm Vương nói ngắn gọn:

“Lúc đầu ta không thể thả hắn khỏi địa phủ nhưng những tên quỷ ta phái đi đều không tìm ra được là ai đã động vào đồ của hắn, lúc này ta mới đồng ý để Linh Yển tự mình đi tìm. Bây giờ thân thể Linh Yển đã đến cực hạn, nếu như không khôi phục đồ lại như cũ, có thể nhân gian và địa phủ đều sẽ xảy ra chuyện.”

Kỳ thực Diêm Vương nói rất chung chung, chỉ khiến Minh Thù hiểu được đại khái.

Chính là chiến tranh thế giới lần thứ ba sắp bắt đầu.

“Vậy các người tìm được thứ đó rồi?”

Diêm Vương không nói rõ, chỉ nói: “Bây giờ các ngươi đến Tây Bắc, làm theo lời của Linh Yển là được. An Ca… an nguy của địa phủ và nhân gian ta giao trong tay ngươi, đừng khiến ta thất vọng.”

An nguy của địa phủ và nhân gian… Chơi lớn như vậy trẫm có hơi sợ.

Minh Thù ăn mấy miếng đồ ăn vặt để an ủi tinh thần, ánh mắt linh động xoay chuyển: “Hay là Diêm Vương phái trăm vạn hùng binh cho ta, ta dẫn binh đi nghiền nát đám tiểu quỷ quấy phá kia?”

Diêm Vương: “…”

Ngươi xem địa phủ là nơi nào, lấy đâu ra trăm vạn hùng binh.

Bình tĩnh.

Ta là Diêm Vương, không thể mất mặt trước mặt thuộc hạ.

“An Ca, trước đây ngươi không như thế.”

“Trước kia ta kiểu nào?”

Minh Thù nghiêng đầu hỏi lại, dường như rất tò mò trước kia mình thuộc kiểu gì.

“An Ca trước kia sẽ không nghi ngờ quyết định của ta, cũng sẽ không xem thường trưởng bối, ngươi là An Ca thật sao?” Giọng điệu của Diêm Vương nghiêm trang.

Linh Yển cũng dõi mắt nhìn theo, đáy mắt mơ hồ có ánh sáng chuyển động.

“Ta có phải An Ca hay không, ngài vẫn chưa rõ sao?” Minh Thù cười, âm thanh nhẹ nhàng chầm chậm:

“Quan lớn của địa phủ là thứ có thể tùy tiện giả mạo sao?”

Diêm Vương: “…” Chính là vì biết nha đầu ngươi là thật thì mới cảm thấy kỳ lạ.

Diêm Vương phất tay áo: “Hiện giờ ta mặc kệ ngươi chơi trò gì, An Ca, xuất phát ngay bây giờ cho ta!”

Tức chết ông ta.

Trước kia An Ca nghe lời biết bao, bảo đi đông thì không dám đi tây, bảo đánh quỷ nhỏ thì không dám đánh quỷ lớn, còn giờ thì chơi trò gì đây, không biết học được mấy cái thói hư tật xấu đó từ đâu ra.

Sau này… không, từ nay về sau, không bao giờ cho phép cô ta lên nhân gian nữa.

Quỷ của địa phủ không có chuyện gì cũng không cho đến nhân gian!

Diêm Vương tức đến mức lập tức ban hành quy định này, toàn dân của địa phủ oán thán kêu rên, hoàn toàn không biết vì sao lại ban hành quy định này.



Tây Bắc.

Môi trường của Tây Bắc ác liệt, kinh tế ở đây đang phát triển nhưng cũng không khá khẩm mấy. Mấy năm trước có thể nói là thâm sơn cùng cốc, mấy năm gần đây phát triển mạnh mới được coi là khá hơn chút.

Nhưng ở đây ít người, Minh Thù nói rừng thiêng nước độc cũng không có gì sai.

Ít người có nghĩa là ít đồ ăn.

Ít đồ ăn có nghĩa là Minh Thù đói bụng.

Minh Thù đói có nghĩa là dễ nóng nảy, rất tệ, nhìn ai cũng muốn chửi.

“Nhìn cái gì, chưa thấy ta xinh đẹp như vậy bao giờ ư, lại sắp thành quỷ chết đói rồi?” Minh Thù cười híp mắt nhìn những cô hồn dã quỷ bay ngang qua cô.

Cô hồn dã quỷ hiểu biết nông cạn, không biết đến An Ca đại danh ngút trời của địa phủ. Vì vậy thấy nụ cười của Minh Thù đẹp, còn lăng xăng gật đầu, ngu ngốc nói: “Đẹp.”

Linh Yển từ đằng xa đi tới, hắn vừa phất tay áo, cô hồn dã quỷ đã bị văng ra thật xa.

“Cười vui vẻ với hắn như vậy, chi bằng mau chóng lên đường.” Cười con khỉ, cô hồn dã quỷ có gì hay mà cười, thần kinh.

Thật tức quá.

Tuy nhiên hắn cũng chẳng biết mình đang tức cái gì.

“Không muốn.” Minh Thù từ chối: “Ta đói.”

“Quanh đây có âm khí…”

“Ta muốn ăn thứ gì đó!” Minh Thù nhìn chằm chằm hắn: “Ăn đồ ăn vặt, ăn chân giò, đùi gà.”

Nhớ món chân giò của đầu bếp quá.

Linh Yển: “…”

Mẹ chứ, rừng thiêng nước độc như này, lão tử đi đâu tìm chân giò với cả đùi gà cho ngươi?

Người có xem bản thân là quỷ giác ngộ hay không, ăn chân giò với đùi gà cái gì chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK