Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
"Mau đến Linh Kiếm Phong!"

"Thông báo cho đệ tử Ẩn Tông, cảnh giác toàn diện."

Chưởng môn nhanh chóng dặn dò, dẫn người chạy đến Linh Kiếm Phong trước.

Quân Thanh cho Tử Lạc nuốt hai viên đan dược, sau đó cũng ngự kiếm bay đến Linh Kiếm Phong.

...

Toàn bộ Linh Kiếm Phong bị bao phủ bởi ma khí, cây cối bị ma khí ăn mòn, dùng mắt thường cũng có thể thấy chúng bắt đầu héo rũ.

Thiếu nữ đứng trong ma khí quanh quẩn trước đại điện, lau máu trên thân Thái Diễn kiếm, mặt cúi xuống nhìn không ra biểu cảm. Bên chân là người áo đen đang nằm kêu rên không ngừng, sắc mặt sợ hãi nhìn thiếu nữ.

Chưởng môn dẫn người đến trước, nhìn thấy thiếu nữ cầm Thái Diễn kiếm đặt trên mí mắt người áo đen, mũi kiếm đã đâm rách da mang theo máu đen chảy ra ngoài.

"Huyền Cơ!"

Trong âm thanh của chưởng môn lộ ra sự lạnh lẽo.

Nàng đứng trong ma khí, càng giống Ma tộc hơn so với người trên đất.

Minh Thù ngẩng đầu, cười một cách tự nhiên: "Chưởng môn sư huynh, các ngươi tới trễ một chút rồi."

Theo lời nói của nàng, ma khí xung quanh dường như cũng tản ra một chút, quanh người nàng càng không có cảm giác âm hiểm như ban đầu.

Chưởng môn thở phào, vừa nãy chắc là ảo giác của hắn.

"Tại sao Ma tộc lại ở đây?"

Chưởng môn nhìn người áo đen trên đất: "Hắn vào bằng cách nào?"

Ẩn Tông nhiều người như vậy lại không phát hiện được kẻ này.

Minh Thù đá người trên đất: "Hắn nói là vì ta mà tới."

Lúc này Quân Thanh đã chạy đến, mọi người mau chóng nhường đường cho hắn.

"Tại sao Ma tộc lại xuất hiện ở đây?"

Không ai có thể trả lời câu hỏi của Quân Thanh.

Từ trước đến nay, Ma tộc và bọn họ nước sông không phạm nước giếng. Trước đây Ma tộc bị trấn áp ở Ẩn Tông là từ khi Ẩn Tông thành lập, ngoại trừ những tiền bối năm đó thì không ai biết rõ chuyện này.

Trên mặt Quân Thanh không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ là đôi mắt kia giống như ẩn giấu băng lạnh ngàn năm khiến người ta không rét mà run.

Minh Thù lại không có chút cảm giác gì, lấy trái cây sáng sớm còn chưa ăn xong ra gặm hai miếng. Thật là đói, phải bổ sung chút thể lực.

Trên người nàng còn dính máu, màu sắc của áo đạo sĩ màu tím càng thêm âm trầm, ánh mắt của Quân Thanh đảo qua trên người nàng. Giống như chưởng môn, lúc đầu hắn cũng thấy thiếu nữ này giống như người của Ma tộc vậy.

Nhưng nhìn kỹ, quanh thân nàng đều là linh khí, khí tức ôn hòa, phúc hậu vô hại.

Chưởng môn tiến lên một bước: "Huyền Cơ sư muội, ngươi nói hắn tới vì ngươi, không biết có chuyện gì?"

Minh Thù gặm trái cây rồm rộp: "Ta nào biết, ngươi hỏi hắn đi. Nói không chừng là để ý vẻ đẹp của ta thì sao?"

Chưởng môn xấu hổ, có thể đừng tự kiêu như vậy không? Tuy rằng ngươi rất đẹp nhưng ngươi vẫn còn nhỏ!

"Khụ khụ... Hôm nay ta ngã xuống, các ngươi muốn giết muốn chém thì cứ tự nhiên. Nhưng các ngươi muốn moi tin từ ta, thì tuyệt đối không có khả năng."

Ma tộc nói cực kỳ có khí phách.

Hôm nay là hắn đã xem thường người nối dòng của Huyền gia... Không phải xem thường, mà là hắn căn bản chưa từng thấy người Huyền gia như vậy. Minh Thù đứng thực sự rất mệt, nàng ngồi xổm xuống.

"Huyền Cơ sư muội, cẩn thận..."

Phong chủ Tinh Tượng Phong kêu một tiếng, ở quá gần Ma tộc cũng không an toàn.

Minh Thù nhìn phong chủ Tinh Tượng Phong cười cười, cầm Thái Diễn kiếm chọc chọc vào ngực Ma tộc:

"Chúng ta nói chuyện chút đi."

Khóe mắt Ma tộc nhìn nàng muốn nứt ra.

Minh Thù ghét bỏ: "Đừng hung hăng như vậy, quá xấu, ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của ta."

Chưởng môn muốn tiến lên nhưng lại bị Quân Thanh ngăn lại, một đám người chỉ có thể đứng một bên vây xem đại hội chém gió của Minh Thù và Ma tộc.

"Ta hỏi ngươi..."

Ma tộc cắn răng: "Ta sẽ không nói cho ngươi biết bất cứ chuyện gì!"

Minh Thù cười, giọng nói dịu dàng: "Không sao, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút."

Biết hắn không trả lời, nàng còn hỏi sao?

Minh Thù nhìn chằm chằm vào mặt Ma tộc: "Có phải vì ngươi để ý đến vẻ đẹp của ta nên mới giết cả nhà ta đúng không?"

Ma tộc nhịn đau rít gào: "Ta nói rồi, ta không cần mạng của ngươi, ta ăn no rửng mỡ giết cả nhà ngươi sao?"

"Nói không chừng là do ngươi ham muốn sắc đẹp của ta thì sao?"

"Đầu óc ngươi có bệnh không?"

"Vẫn ổn." Minh Thù cười nói.

Ma tộc hừ lạnh: "Ngươi giết ta đi!"

"Ngươi đừng tưởng bở."

Minh Thù đột nhiên dùng sức ấn Thái Diễn kiếm xuống, mũi kiếm cắt da trên cổ Ma tộc: "Sao ngươi tìm được ta?"

"Ha ha ha, đương nhiên là tự ta tìm tới."

Đây không phải là bí mật gì, Ma tộc trả lời rất nhanh: "Tam linh căn đã áp chế khí tức của ngươi, nhưng gần đây khí tức của ngươi đã bị lộ, vừa hay ta ở gần Ẩn Tông, đương nhiên có thể phát hiện ngươi."

Trong lòng chưởng môn tối xuống, tam linh căn áp chế khí tức của nàng là có ý gì? Nàng không phải tam linh căn sao?

"Thật không." Minh Thù chống cằm.

Đột nhiên Ma tộc kêu thảm một tiếng.

Ngoại trừ Quân Thanh, không ai phát hiện Minh Thù đã làm gì Ma tộc.

Ở nơi không ai nhìn thấy, có kim châm nhỏ được ngưng tụ từ không khí ghim vào thân thể Ma tộc, ma khí trong người hắn tràn ra bên ngoài càng nhanh.

"A... Dừng tay..."

Ma tộc kêu la thảm thiết: "Ngươi giết ta đi, giết ta!"

Minh Thù rất kiên nhẫn: "Vấn đề của ta vẫn chưa hỏi xong, xin lỗi không thể giết ngươi."

Ma tộc đau đến quặn mình, không có sức lực rít gào với Minh Thù:

"Ngươi rốt cuộc là ai? Huyền gia không có pháp thuật tà môn như vậy."

"Huyền gia sao?"

"Hắn nói Huyền gia, là Huyền gia kia sao?"

Sắc mặt của phong chủ các phong biến đổi. Hơn nữa, Huyền Cơ quả thực là họ Huyền.

Minh Thù chọc chọc vào Ma tộc: "Ngươi muốn bắt ta để làm gì?"

"Không thể trả lời!"

Một giây sau, Ma tộc lại kêu la thảm thiết, tất cả mọi người đều phát hiện ma khí xung quanh ngày càng mạnh mẽ.

Thời gian ước chừng uống cạn chung trà, tiếng kêu thảm thiết của Ma tộc yếu dần, âm thanh hắn khàn khàn nói:

"Máu của Huyền gia, thứ chúng ta muốn là máu của Huyền gia, ngươi dừng tay!"

Theo như lời hắn, Ma tộc có một kế hoạch. Ma tộc, Nhân tộc, tiên giới đều đã phân tách ra, mỗi lần Ma tộc ra vào đều có hạn chế nhất định.

Bọn chúng muốn phá bỏ hạn chế kia để rất nhiều Ma tộc xuất hiện được ở Nhân giới, thử tấn công chiếm đóng Nhân giới. Ban đầu, người đặt ra hạn chế này là Huyền gia, dùng máu vẽ trận pháp, muốn phá trận pháp này thì phải có huyết mạch của người nối dõi Huyền gia.

Trong cốt truyện, sau khi nguyên chủ hắc hóa, đúng là làm bạn với Ma tộc.

Minh Thù nghiêng đầu hỏi: "Huyền gia bị kẻ nào diệt tộc?"

Ma tộc lắc đầu, thở hổn hển nói: "Không biết, khi chúng ta tới toàn bộ Huyền gia đã máu chảy thành sông."

Biết cũng không nói cho ngươi!

"Huyền gia bị diệt tộc sao?"

Chưởng môn như lấy lại tinh thần, trực tiếp đi tới túm lấy Ma tộc từ dưới đất lên: "Vì sao chúng ta không nhận được tin này?"

Ma tộc bị chưởng môn xách lên như xách bao tải.

"Sao ta biết được, người của Huyền gia chết cũng thật thảm, cuối cùng ngay cả một người nhặt xác cũng không có, ha ha..."

Chưởng môn lớn tiếng quát: "Câm miệng."

Minh Thù từ dưới đất đứng dậy, lấy ra một thứ quả tiếp tục gặm:

"Làm sao ngươi biết ta còn sống?"

Ma tộc không muốn nói.

Ngón tay Minh Thù hơi gập lại rồi mở ra, cả người Ma tộc co quắp nói: "Người chết không cách nào dùng được, hơn nữa cần huyết mạch trực hệ, lúc ấy chúng ta mang thi thể của Huyền gia ra ngoài trời, chỉ có thi thể của ngươi không thấy đâu cho nên khẳng định ngươi còn sống."

Gân xanh trên mu bàn tay chưởng môn nổi lên, quay đầu phân phó:

"Phái người đi thăm dò."

Tin tức Huyền gia bị diệt tộc, Ẩn Tông không có lấy một manh mối nào, điều này sao có thể chứ?

Quân Thanh chợt phất tay ngăn người nọ chạy đi.

Hai tay hắn kết ấn, không khí dao động một trận như đường hầm xuyên qua thời gian không gian, một lúc sau cảnh sắc xuất hiện trong không khí.

Đó là một tòa nhà, bên trong có người đi lại, trên vách đá phía sau tòa nhà khắc hai chữ "Huyền Sơn" rất lớn. Kiến trúc nhìn rất bình thường, bên trong cũng có người đi lại không giống như đã xảy ra chuyện.

"Ngươi nói bậy..."

Phong chủ nào đó quát lớn Ma tộc.

Quân Thanh cũng nhíu mày, lại kết một ấn, hình ảnh như nước dập dềnh, một lát sau lại hiện ra tình cảnh làm cho người ta khó tin.

Kiến trúc vẫn như vậy nhưng bên trong không có ai đi lại, chỉ có thi thể hóa thành xương trắng cùng với vết bẩn màu đen dính đầy đất.

Trong nháy mắt, không gian trở nên yên lặng.

...

Ma tộc và Huyền gia, chuyện trọng đại như vậy, chưởng môn cho người nhốt Ma tộc lại, sau đó xử lý chuyện ồn ào trong tông môn trước.

Vân Dao và Tử Lạc đều thất bại trong việc lên trúc cơ, nhưng chuyện này cũng không có mấy người quan tâm.

Quân Thanh tranh thủ quay về thăm Tử Lạc, an ủi nàng ta mấy câu sau đó liền vội vã rời đi.

Vân Dao càng thảm hại hơn, người lên trúc cơ thất bại thì rất khó thành công lên trúc cơ lần hai, cho nên người nhìn không vừa mắt nàng ta lúc trước, lúc này cũng không đến thả đá xuống giếng.

Ma khí ở Linh Kiếm Phong đã tan gần hết, không biết một số đệ tử tu luyện ở Linh Kiếm Phong có bị ma khí ảnh hưởng hay không, nhưng cũng không có gì đáng ngại.

Chưởng môn giải tán những đệ tử tụ tập ở Linh Kiếm Phong. Lúc này toàn bộ Linh Kiếm Phong đã trong trạng thái phong tỏa.

Minh Thù ngồi ngoài đại điện, xung quanh đều là các đệ tử giỏi nhất của các phong, Ma tộc bị nhốt trong Linh Kiếm Phong.

"Huyền Cơ sư tôn, đó thật sự là Ma tộc sao?"

Vì Lâm Cẩn có quan hệ với Minh Thù nên lúc này ở lại Linh Kiếm Phong, hắn đang tò mò nhìn đại điện ở nơi đây.

Hắn chưa từng gặp Ma tộc, trông hắn có gì khác bọn họ sao?

"Ừ."

Minh Thù lơ đãng trả lời.

"Huyền Cơ, vào đây."

Chưởng môn đứng ở cửa đại điện lớn giọng gọi một tiếng.

Minh Thù gặm hai miếng hết cái bánh màn thầu trong tay, vỗ vỗ vai Lâm Cẩn:

"Tu luyện cho tốt, sớm ngày đạt trúc cơ."

Lần trước Vân Dao và Tử Lạc lên trúc cơ thất bại, hiện tại ai còn dám nhắc chuyện lên trúc cơ.

Trong điện.

Ngoại trừ Nhạn Dẫn của Ly Hồn Phong và Quân Thanh của Yểm Nguyệt Phong, các phong chủ còn lại đều ở đây. Bầu không khí trong điện có hơi nghiêm trọng, phong chủ Xích Hỏa Phong từng có thù với Minh Thù, lúc này cũng chỉ im lặng không hé răng.

Minh Thù tự tìm chỗ ngồi xuống, vuốt vuốt đuôi tóc: "Có việc gì?"

"Ngươi là huyết mạch của Huyền gia sao?"

Chưởng môn cũng không nói vòng vo: "Vì sao chỉ có tam linh căn thôi?"

Họ này không thường thấy nhưng Huyền gia căn bản không thể nào xuất hiện tam linh căn, cho nên bọn họ căn bản không nghĩ Minh Thù có liên quan đến Huyền gia.

"Đúng." Minh Thù gật đầu.

Về phần tam linh căn, Minh Thù cũng không rõ. Trong trí nhớ của nguyên chủ, thời điểm diệt tộc nàng bị ngất đi một khoảng thời gian, đến khi nàng tỉnh lại cũng đã là tam linh căn.

Có lẽ là người của Huyền gia vì che giấu thân phận của mình, nên cố ý thay đổi linh căn của nàng. Nhưng loại chuyện thay đổi linh căn này... Rất khó.

Chưởng môn thở dài: "Ngươi đến Ẩn Tông, vì sao không nói cho chúng ta biết chuyện Huyền gia bị diệt tộc?"

Minh Thù cong môi cười cười: "Không quen các ngươi, tại sao phải nói cho các ngươi biết chứ?"

"Huyền Cơ, chuyện Huyền gia bị diệt tộc sự việc nghiêm trọng ngươi biết gì thì nên nói ra, mọi người cũng dễ xử lý."

Minh Thù đưa mắt nhìn chưởng môn: "Ma tộc kia nói là không phải hắn diệt môn, như vậy chưởng môn sư huynh nghĩ là do ai làm?"

Ma tộc cũng không định diệt cả Huyền gia, nhưng cả Huyền gia đã bị diệt là do kẻ nào làm chứ?

Trong cốt truyện, đây chỉ là lời dẫn cho nguyên chủ, căn bản không có chi tiết.

"Lời Ma tộc nói không thể tin."

Phong chủ Kim Lan Phong nói: "Hắn chỉ vì trốn tránh trách nhiệm, chuyện này vẫn phải điều tra."

"Ta đồng ý."

Phong chủ Tinh Tượng Phong gật đầu đồng ý.

Phong chủ Xích Hỏa Phong không lên tiếng, không biết đang nghĩ gì, lông mày có hơi chau lại.

Minh Thù nhướng mày: "Ý của các ngươi là cả nhà Huyền gia do Ma tộc diệt sao?"

Phong chủ Xích Hỏa Phong đột nhiên chất vấn Minh Thù: "Lúc đó ngươi đã trải qua, lẽ nào không có chút ấn tượng nào sao? Một chút chi tiết cũng không nhớ nổi sao?"

"Sư đệ."

Chưởng môn lắc đầu với phong chủ Xích Hỏa Phong.

Đây không phải là đâm vào nỗi đau của người ta sao?

Minh Thù không nói gì, nàng nhanh chóng bán đứng Nhạn Dẫn: "Gọi Nhạn Dẫn sư huynh đến nói, hắn biết kẻ nào diệt Huyền gia."

"Cái gì?"

Mọi người nhìn nhau vài lần, tại sao lại dính dáng đến Nhạn Dẫn?

...

Nhạn Dẫn tới chậm, dáng vẻ vô cùng thong thả.

Nhạn Dẫn tùy ý lướt nhìn đại điện một vòng, nhắm ngay chỗ bên cạnh Minh Thù không có ai, liền trực tiếp đi qua:

"Sư muội, chào buổi sáng!"

Minh Thù mỉm cười: "Buổi tối còn nói buổi sáng, ngươi chưa uống thuốc sao?"

Nhạn Dẫn nghe lời đổi giọng, lười biếng nói: "Chào buổi tối."

Nhạn Dẫn vén vạt áo ngồi bên cạnh Minh Thù, ánh mắt tùy ý nhìn chưởng môn:

"Chưởng môn sư huynh cho gọi có chuyện gì?"

Chưởng môn hắng giọng một cái: "Chuyện Ma tộc ngươi có biết không? Chuyện Huyền Cơ sư muội vừa nói."

Trong lòng Nhạn Dẫn giật giật một chút, dự cảm không tốt từ bốn phương tám hướng trào đến.

Giọng nói của chưởng môn chậm rãi hạ xuống: "Ngươi biết hung thủ diệt cả nhà Huyền gia sao?"

"Chưởng môn sư huynh, sao ta biết chuyện này được."

Nhạn Dẫn duy trì dáng vẻ lười biếng không thừa nhận: "Không phải nói đã bắt được một Ma tộc sao? Chẳng lẽ không phải do Ma tộc làm à?"

Chưởng môn nheo mắt một cái: "Ngươi không biết sao? Vì sao Huyền Cơ sư muội nói là ngươi biết?"

Toàn bộ thân thể Nhạn Dẫn mềm oặt dựa trên ghế: "Nàng có ý bôi xấu ta."

Minh Thù liếc người bên cạnh: "Không phải lần trước chính miệng ngươi nói với ta sao? Khi nào ta muốn biết thì tìm ngươi, bây giờ ta muốn biết ngươi nói đi."

Nhạn Dẫn tiếp tục không thừa nhận: "E là sư muội nhớ nhầm rồi, ta chưa từng nói vậy."

"Rầm!"

Chưởng môn đột nhiên vỗ bàn, hắng giọng quát lớn: "Nhạn Dẫn, Huyền Cơ, hiện tại sự việc nghiêm trọng, các ngươi còn quấy rối sao?"

Chưởng môn nổi giận, Minh Thù và Nhạn Dẫn cũng không hé răng.

Nhạn Dẫn từ chối không thừa nhận mình đã từng nói là biết hung thủ, cũng không biết chưởng môn có tin hay không, nhưng quyết định sau cùng là để hắn và Minh Thù xuống núi đến Huyền gia một chuyến.

Vốn là vì lý do an toàn không nên mang theo Minh Thù nhưng vị trí của Huyền gia khó tìm, người bình thường căn bản không tìm được, bọn họ lại không thể đi mời Quân Thanh cho nên chỉ có thể dẫn theo Minh Thù.

Minh Thù không vui, nàng không muốn điều tra chuyện này, nàng chỉ tới kéo giá trị thù hận thôi, nhưng cuối cùng suy xét một phen, nàng vẫn đồng ý. Dường như xuống núi có thể ăn càng nhiều đồ ăn ngon.

...

Người xuống núi tất nhiên không chỉ có Minh Thù và Nhạn Dẫn, còn có một vài đệ tử trong đó bao gồm cả nữ chính giả.

Trong đoàn có người bất mãn với nữ chính giả, ngược lại cũng có người lấy lòng. Cho dù lên trúc cơ thất bại, nàng ta cũng là thiên linh căn, là đệ tử của phong chủ Xích Hỏa phong.

"Huyền Cơ sư tôn lập tức sẽ xuất phát, Nhạn Dẫn sư tôn vẫn đang ngủ, người có thể đến gọi sư tôn hay không?"

Một đệ tử mặc áo đạo sĩ màu đen đi tới trước mặt Minh Thù, chỉ vào bóng người màu lam sậm cách đó không xa. Bọn họ không dám đến quấy rầy giấc ngủ của Nhạn Dẫn.

Minh Thù liếc mắt nhìn bên kia, Nhạn Dẫn nằm trên ghế bập bênh, trên mặt phủ một tàu lá cây, mặt nạ bạc lộ ra một góc trong lá cây.

Minh Thù đi tới nâng váy nhấc chân liền đạp.

"Dậy đi."

Ghế bập bênh thoáng cái nghiêng qua, Nhạn Dẫn suýt chút nữa thì ngã xuống từ trên ghế bập bênh.

Mọi người ở đằng xa đều che mắt. Liệu Nhạn Dẫn sư tôn có đánh chết Huyền Cơ sư tôn không?

Lá cây trên mặt Nhạn Dẫn rơi xuống, nhẹ nhàng rớt vào đầu vai hắn, lại từ từ rớt xuống mặt đất.

Lông mi dài trên mặt nạ khẽ rung, hắn thong thả mở mắt.

Đôi mắt hiện rõ dưới ánh mặt trời, phảng phất như mặt ngọc đã lắng đọng ngàn năm, thuần một màu đen.

Hắn nhanh chóng nháy mắt mấy cái, trong tiếng nói còn mang theo chút khàn khàn của người vừa mới thức giấc:

"Lúc Huyền Cơ sư muội gọi người không thể dịu dàng một chút sao?"

"Ta không dịu dàng sao?" Minh Thù mỉm cười.

Nhạn Dẫn duỗi người một cái: "Nhã nhặn lịch sự như hoa rơi xuống nước, hành động gọi dậy mềm nhẹ như vậy mới gọi là dịu dàng. Huyền Cơ sư muội cảm thấy mình phù hợp sao?"

Minh Thù liền đạp một cước lên ghế bập bênh.

Nhạn Dẫn thuận thế đứng dậy, trong nháy mắt đã cao hơn Minh Thù một chút, mắt liếc nhìn Minh Thù:

"Nhìn xem, chẳng dịu dàng chút nào."

Nụ cười của Minh Thù càng sáng lạn:

"Vậy ta sẽ cho ngươi thử xem thế nào là dịu dàng."

Nhạn Dẫn có chút đề phòng, quả nhiên một giây sau đó tiếp chuyện với hắn chính là Thái Diễn kiếm.

Quả nhiên đánh nhau. Đoạn đường này có thể yên bình sao?

Nhạn Dẫn sợ mất mặt trước những người này liền dụ Minh Thù đến rừng cây bên cạnh, thành công bị đánh một trận. Hắn nằm trên mặt đất, Minh Thù chuẩn bị đứng lên, đột nhiên hắn vươn tay kéo cổ tay Minh Thù:

"Ngươi thật sự không muốn biết là kẻ nào đã diệt cả nhà Huyền gia sao?"

"Không muốn."

Minh Thù hất tay hắn, cúi người bao hắn lại gằn từng chữ một:

"Ta chỉ muốn ra ngoài để đổi khẩu vị."

"Ngươi là heo sao?"

Nhạn Dẫn thốt ra, nói xong có chút hối hận nhưng đã không thu lại được, chỉ có thể kiên trì nhìn Minh Thù.

Nhạn Dẫn cho là mình sẽ bị đánh một trận.

Ai ngờ Minh Thù chỉ cười cười: "Heo thì cũng là heo nạm vàng."

Heo nạm vàng...

Nạm vàng...

Còn dám tự kiêu sao? Lão tử trao tặng cho ngươi ngai vàng đệ nhất tự luyến của vũ trụ.

Minh Thù xoay người rời đi, trong lòng có chút buồn bực... Đánh như vậy cũng không tức giận.

Nhạn Dẫn hoàn toàn không biết Minh Thù đang suy nghĩ cái gì ở phía trước, hắn phủi vết bẩn trên y phục, dùng pháp thuật trị liệu cho mình một lần, chậm rì rì đuổi theo Minh Thù.

Hai người kéo dài như thế, thời gian xuống núi bị trễ một lúc.

...

Minh Thù xuống núi quả nhiên là để ăn, lên đường gì đó đều là gió thoảng mây bay.

Đệ tử các phong được phái tới đều có chút khó ưa, nhưng Nhạn Dẫn lười biếng không muốn quản, đệ tử như bọn họ thân phận thấp sao có thể góp ý cho Minh Thù.

Ý thì có thể nói, nhưng nàng hoàn toàn không nghe.

Nhiệm vụ cụ thể bọn họ đã biết, đến Huyền gia điều tra manh mối gì đó. Nhưng địa điểm của Huyền gia chỉ có Minh Thù và Nhạn Dẫn biết, bọn họ không động, tất nhiên đám đệ tử này cũng không biết nên làm gì.

Lúc này, Minh Thù đang nướng thịt. Nhạn Dẫn nằm trên tảng đá bên cạnh, đầu gối lên cánh tay, hắn nghiêng đầu nhìn Minh Thù:

"Huyền Cơ sư muội, ngươi thực sự không muốn biết sao?"

"Không muốn."

Toàn bộ thân thể Nhạn Dẫn đều nghiêng sang, mắt không chớp nhìn Minh Thù, giống như có thể nhìn ra chút gì đó từ trên mặt nàng.

"Haiz."

Nhạn Dẫn thở dài, hắn lấy ra một bình ngọc từ trong ngực, đổ một viên đan dược vào miệng.

Sau đó hắn đưa bình ngọc cho Minh Thù: "Muốn không?"

Minh Thù cắn đầu lưỡi, từ chối: "Không cần."

Nhạn Dẫn cũng không miễn cưỡng, chỉ là không đạy bình ngọc lại cố ý để mùi hương bay ra bên ngoài.

Minh Thù cầm thịt đến nơi khác. Chờ trẫm ăn no sẽ đánh hắn.

Nhìn Minh Thù rời đi, Nhạn Dẫn đạy bình ngọc lại đầu ngón tay hắn gõ trên bình ngọc một cái, một lát sau mới cất vào ngực.

...

"Dương Kỳ sư huynh, ngươi đến nói với Huyền Cơ sư tôn một chút, chúng ta đã trì hoãn nhiều ngày như vậy rồi."

Nam nhân được gọi là Dương Kỳ sư huynh mặc áo đạo sĩ màu đen, chính là đệ tử của Vô Ảnh Phong.

Hắn lộ vẻ bất đắc dĩ: "Hôm qua ta đã nói qua với Huyền Cơ sư tôn, nàng không để ý tới ta."

"Vân Dao sư tỷ, hay là tỷ đi nói đi?"

Có người nhìn Vân Dao ở bên cạnh, tốt xấu gì nàng ta cũng là đệ tử của phong chủ Xích Hỏa Phong, trọng lượng của lời nói cũng tốt hơn bọn họ.

"Ta không đi."

Vân Dao không muốn chọc giận Minh Thù, lần này nàng ta đi là có mục đích khác, không muốn bị Minh Thù phá hỏng.

Cho nên những người này hỏi nàng ta, nàng ta trực tiếp mạnh mẽ từ chối.

"Bọn ta không sợ, các ngươi sợ cái gì? Xảy ra chuyện cũng không cần các ngươi phải chịu trách nhiệm."

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài thay đổi trọng tâm câu chuyện, tiếp tục thảo luận.

Tiếng gió nổi lên.

Trên đỉnh đầu đột nhiên có mây đen bay tới, tầng mây che khuất ánh mặt trời, xuất hiện tia sáng ảm đạm.

"Có tiếng động..." Dương Kỳ cảnh giác đứng lên.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều đứng dậy tại chỗ nhìn về một hướng.

Xung quanh bọn họ đều là rừng rậm, nếu có người muốn ẩn nấp trong rừng thì sẽ rất thuận tiện.

Có cái gì đó từ trong rừng phóng ra, ban đầu chỉ nghe được âm thanh, sau đó liền thấy những điểm đen chằng chịt không ngừng tới gần.

"Mau tránh ra!"

Dương Kỳ hét lớn một tiếng.

Vô số mũi tên từ xung quanh phóng tới, ngoại trừ nghênh đánh chính diện thì bọn họ căn bản không có chỗ trốn.

Tuy rằng Vân Dao lên trúc cơ thất bại, nhưng thực lực của nàng ta không tính là kém, những mưa tên này không làm bị thương được nàng ta.

Dương Kỳ ngăn cản màn mưa tên này, ánh mắt không ngừng quan sát điểm quan trọng:

"Từ bên kia ra!"

"Mọi người đừng tản ra."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK