Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Thù bảo Hài Hòa Hiệu giúp sửa camera một chút trước mặt giá trị thù hận, Hài Hòa Hiệu vốn sẽ không từ chối. Nhưng nếu bản thân cô muốn làm gì, Hài Hòa Hiệu tuyệt đối không hỗ trợ.

Nó còn đặc biệt nói rõ, mình là một Hài Hòa Hiệu có đạo đức.

Trước mặt giá trị thù hận, đạo đức gì đó đều là cặn bã.

Cảnh sát tìm tới Minh Thù, Minh Thù tay chân nhỏ nhắn, nụ cười hiền hòa, bộ dáng hiền lành dịu dàng, nhìn thế nào cũng không giống một cô gái biết đánh người.

Cảnh sát không có chứng cứ cho dù Liễu Nhan nhất nhất nói là do cô làm, cuối cùng Minh Thù cũng chẳng sao cả.

Có điều chuyện trong thang máy thực sự rất kỳ quái, Liễu Nhan không thể đánh mình thành như vậy được chứ?

Thế là không biết xảy ra chuyện gì, tòa nhà của bọn họ liền đồn thổi chuyện ma quỷ.

Minh Thù vừa bước vào thang máy, một bóng dáng nhanh chóng chạy ra, hắn thở hổn hển nhìn Minh Thù cười cười.

Thư Lâm cúi người ép Minh Thù tầng dưới, cậu ta liếc Minh Thù một cái: "Chuyện đó, cô tin chuyện ma quỷ là thật sao?"

Hai tay Minh Thù đỡ trước ngực, nhìn hắn cười: "Ma ở với anh."

Thư Lâm giống như phát lạnh toàn thân, nhanh chóng nhìn quanh thang máy, theo bản năng dựa vào phía Minh Thù, khuôn mặt trắng bệch sợ hãi: "Cô đừng làm tôi sợ, tôi… Tôi sợ."

"Anh sợ ma?"

Thư Lâm gật đầu.

Minh Thù nở nụ cười, bắt đầu mở miệng nói bậy: "Đằng sau anh có một con đang đứng, trên mặt đất toàn là máu, lưỡi rất dài đã vươn đến cổ anh, anh có thấy lạnh không? Lành lạnh, nó đã vồ lên người anh…"

"Á!"

Thư Lâm đột nhiên hét một tiếng thật to, cả người rúc vào Minh Thù cơ thể run lẩy bẩy.

"Cô đừng nói nữa, đừng nói nữa."

Dường như hắn không ngừng lặp đi lặp lại âm thanh khẩn cầu.

"Đi ra!"

"Không muốn, tôi sợ!" Giọng nói của Thư Lâm run run, ôm Minh Thù càng chặt hơn.

Thực ra trong lòng thì hỡ hững, khỉ chứ, lão tử mà sợ ma? Năm đó khi lão tử biến thành ma, còn chẳng biết ngươi ở nơi nào!

"Tôi lừa anh đấy, buông ra cho tôi."

"Không muốn, có ma!" Muốn bảo lão tử buông ra, không có cửa đâu, đây chính là chiêu lừa gạt lão tử!

Minh Thù cạn lời, lẽ nào điểm chú ý của hắn không phải là lừa cô sao? Nữ chính trong tiểu thuyết là bị nam chính lừa, lập tức báo thù thẳng tay, lẽ nào trẫm đã xem phiên bản giả?

"Anh có phải đàn ông không đấy?" Minh Thù hất cánh tay hắn.

Thiếu niên khẽ ngẩng đầu, đáng thương nói: "Tôi là một bé trai, không phải đàn ông."

Nói câu đấy rất hùng hồn.

Minh Thù cũng phục hắn không biết xấu hổ.

Hơi thở của hắn phả vào cổ Minh Thù, mang theo nhiệt độ nóng hổi.

"Cô làm tôi đau." Thiếu niên có vẻ hơi đau, nhíu mày, trong đôi mắt tràn đầy sương mờ, trực tiếp tỏ ra vẻ ấm ức.

Nụ cười của Minh Thù càng rực rỡ: "Còn muốn đau hơn sao, muốn thử không?"

Thiếu niên lắc đầu, khóe mắt phiếm hồng, nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt: "Đau…"

Minh Thù cũng không thương hoa tiếc ngọc, khi thang máy mở ra trực tiếp đẩy người ra, tiện thể đạp một cước.

Cửa thang máy khép lại, Thư Lâm ôm chân nhỏ bị đá đến tê dại, vẻ ấm ức mong manh trên mặt đã biến mất, chỉ còn nghiến răng nghiến lợi.

Khỉ chứ, ta đáng yêu như vậy mà cũng ra tay được.

Tên thần kinh này nhất định là thiếu tình yêu.

Lão tử đáng yêu như vậy, thích một chút thì chết à!

Mắt mù.

Phải chữa.

Thư Lâm giận dữ về phòng, hắn ngẩng đầu liếc nhìn trần nhà hừ lạnh một tiếng, cầm điện thoại lên bắt đầu đặt hàng online.

Hàng online được đưa tới, Thư Lâm thay một bộ quần áo đi về phía gương, điều chỉnh biểu cảm trên mặt, mỏng manh, hắn là kiểu thiếu niên mỏng manh đáng yêu, biết tỏa sáng.

Lão tử hẳn là nên lắp cái đèn trên người, sáng đến mù mắt tên thần kinh kia!

Thư Lâm hất đầu một cái tiếp tục tẩy não, sau đó tâm tình vẫn như cũ, chửi thề đi lên lầu.

Hắn gõ cửa đến mức tưởng hỏng luôn, thì người ở bên trong mới chậm rãi ra mở cửa.

"Gõ lâu như vậy cũng không có ai mở cửa, anh không biết chủ nhân bên trong không muốn mở cửa cho anh sao?"

Minh Thù dừng một chút, có lẽ thấy rõ người bên ngoài, ghét bỏ cười: "Anh đến làm gì, nhà tôi không bị rò rỉ nước."

Thư Lâm nắm chặt cái hộp mua online, biểu cảm vẫn mỏng manh như cũ: "Tôi sợ… Có thể ở chỗ của cô không? Tôi cũng không quen những người khác, tôi rất yên tĩnh. Tôi… Tôi mời cô ăn."

Ăn…

Minh Thù nhìn cái hộp trong tay hắn, ánh mắt khẽ sáng lên, cô đã ngửi được mùi thơm, tuy vừa mới ăn xong… Nhưng vẫn rất muốn ăn.

"Vào đi."

Thư Lâm như trút được gánh nặng, thả lỏng vào cửa đổi giày, trong nhà Minh Thù không có nhiều giày, hắn không thể làm gì khác hơn là đi chân trần vào.

Lần trước tới, hắn trực tiếp đi vào nhà bếp và nhà vệ sinh, bây giờ đi vào Thư Lâm mới nhìn rõ nơi này, bài trí ở đây có hơi khác với của hắn ở bên dưới.

Phòng khách thay đổi không ít, lắp đặt thiết bị đơn giản rộng rãi, trên ghế sô pha để một chiếc laptop, phía trên chiếu phim không có tiếng, nam nữ chính dường như trải qua sống chết, ôm hôn đến quên trời đất tại chỗ.

Bên cạnh laptop là đồ ăn vặt, trên bàn bỏ rất nhiều, nhìn rất loạn nhưng cũng không bẩn lắm. Trong không khí có mùi hơi giống mùi bơ, lại hơi giống mùi kẹo, rất thơm ngọt.

Thư Lâm đến trước bàn ăn, thu dọn đồ đạc ngổn ngang trên đó, lấy cái hộp mua trên mạng ra.

"Không biết cô có thích không."

Minh Thù bưng một chén nước đi ra từ phòng bếp, kéo ghế ngồi xuống: "Tôi không kén ăn."

"Ồ."

Thư Lâm đưa đũa cho cô, từ từ ngồi xuống đối diện.

Lúc ăn cơm Minh Thù không nói gì, chuyên chú ăn, mấy lần định mở miệng nhưng cuối cùng đều dừng lại.

"Khi nào thì cô ngủ?"

Thư Lâm cắn đũa, bộ dáng nhẫn nhịn lại tủi thân: "Tôi có thể đợi lúc cô ngủ rồi mới đi không?"

Minh Thù liếc hắn: "Tại sao anh không nói anh muốn chuyển đến ở cùng tôi?"

Thư Lâm: "…" Lão tử đúng là muốn, nhưng ngươi lại chả đánh chết ta à!

"Tôi sắp ngủ rồi, bây giờ anh có thể đi."

Minh Thù ăn xong bắt đầu qua cầu rút ván, chỉ vào cửa đuổi người.

"Hả?" Thư Lâm vô cùng kinh ngạc: "Nhưng vẫn còn sớm thế này."

Minh Thù mỉm cười: "Tôi ngủ sớm."

"…" Cô mà ngủ sớm, người nửa đêm vẫn còn chơi game là ma sao?

"Có thể không đi không? Thực sự tôi rất sợ…"

Thư Lâm lấy ra kỹ xảo toàn thân: "Tầng của tôi chỉ có mình tôi, một nhà nữa thì không có người ở, tôi đợi thêm lát nữa."

Minh Thù cười đến xấu xa: "Đâu liên quan gì tới tôi?"

"Xin cô đấy." Thiếu niên chắp hai tay, thiết tha khẩn cầu.

Minh Thù đứng dậy rời khỏi bàn ăn, Thư Lâm cũng không biết cô đồng ý hay là không đồng ý. Thấy cô đến ghế sô pha bắt đầu ôm laptop chơi, lúc này hắn mới bắt đầu dọn dẹp đồ trên bàn.

"Cô cũng chơi trò này à?"

Thư Lâm nằm trên sô pha, nhìn màn hình laptop của Minh Thù: "Tôi cũng chơi."

"Ừ."

Thư Lâm: "…"

Không phải cô nên hỏi ID của tôi là gì sao?

Đây là phản ứng gì chứ!

Đạo diễn, phản đối cô ta không theo kịch bản đi, có thể đổi một phản diện khác không?

Minh Thù không động đậy, Thư Lâm chỉ có thể tự hỏi: "ID của cô là gì, nếu quen, chúng ta có thể chơi cùng nhau."

Minh Thù ngước mặt, cười như không cười nhìn hắn.

Minh Thù và Thư Lâm tiếp lời rồi tự mình đếm số người. Trên màn ảnh đầy các tia sáng kỹ năng như bão táp mưa sa, không kịp tạo mới thi thể nằm xuống.

Thư Lâm cẩn thận đi tới, làm ra vẻ mới thấy rõ ID của cô: “Cô... cô là Lan Chỉ?”

Minh Thù chính là một sát thủ tuyệt tình xinh đẹp khiến người chơi chết không nhắm mắt.

“Đại thần, ta là Thư Lâm đây.” Thư Lâm ở bên cạnh không ngừng kích động.

“Không đúng không đúng, ta là Tây Tử Lâm, đại thần, ta muốn bái ngươi làm thầy.”

Minh Thù cũng không rảnh để ý Tây Tử Lâm đang vô cùng kinh ngạc, che miệng cười: “Bây giờ các nam sinh trẻ đều thích làm cao thủ giả gái?”

Cao thủ giả gái…

Cô mới là cao thủ giả gái!

Ông đây mà thèm làm cao thủ giả gái à!

Hắn đâu còn cách nào, lúc tới đây đã nhận nhân vật này, hắn cũng muốn đổi! Nhưng thay đổi sẽ phá vỡ luật chơi, một chút thể diện cũng không còn.

Điều này không giống như lúc hắn quấy nhiễu hệ thống, khi ấy còn có không gian thao tác nhưng mà nhân vật Tây Tử Lâm không hề có không gian thao tác.

“Tôi... nói là lỡ tay cô tin không?” Thư Lâm tội nghiệp nói:

“Tôi mới chơi lần đầu tiên nên không hiểu nhiều.”

“Không phải anh nói vốn không phải do anh sao?”

“…Tôi, là tôi mua, ai mà biết bị gạt chứ.” Đúng là hù chết người ta.

“A.” Trẫm tin ngươi không ngay thẳng.

Thư Lâm cảm thấy tuyệt vọng.

Bầu không khí có chút cứng nhắc, Thư Lâm thấy bên cạnh còn có một cái laptop, không biết dùng làm gì, cậu dò xét hỏi: “Đại thần, tôi có thể dùng cái laptop kia không?”

Minh Thù không ngẩng đầu: “Không thể.”

Thư Lâm: “…”

Thật vô tình.

Đối mặt với một người đáng yêu như cậu lại ngang nhiên cự tuyệt.

Thư Lâm chỉ có thể nhìn Minh Thù chơi, trong phòng khách ngoại trừ âm nhạc phát ra từ game thì không còn âm thanh nào khác.

Đồng hồ nhút nhích từng chút, không biết từ khi nào trời đã khuya.

Cậu trai trẻ nằm bên cạnh chẳng biết đã ngủ từ lúc nào, cậu nằm nửa người cuộn rút trên ghế sofa, mái tóc mềm mại xõa trước trán che đi nửa con mắt.

Minh Thù tắt âm thanh máy vi tính, tiếp tục chơi game.

Mấy phút sau, cô có chút nhức đầu nên để máy vi tính đó rồi đi vào phòng ngủ. Một lát sau cô cầm cái chăn đi ra, tùy ý ném trên người cậu trai trẻ.

“Phiền chết đi được.”

Minh Thù thấp giọng nói rồi trở về trên ghế sofa tiếp tục chơi game.

-

[Thế giới] Khô Lâu: Dù sao đi nữa hiện tại mọi người đều có chung mục tiêu, nội bộ đừng lục đục nữa.

[Thế giới] Quỷ Quỷ Tụy Tụy: Vô lý, nếu không phải là các bạn hại chúng tôi, chúng tôi đứng cùng trận doanh với các bạn sao? Đây là game quỷ gì chứ, còn bắt buộc khóa.

[Thế giới] Phong Cốt: Ta cảm thấy rất hay, chí ít so với những game mãi mãi không biết thay đổi vẫn thú vị hơn.

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Mọi người không phục cũng chỉ có thể im lặng, hiện tại giết ta thì các người sẽ bị trừ điểm.

Bắt đầu từ địa cung, người chơi có thể liên tục được tích điểm, hiện tại cô giết một người chơi, biến thành trận doanh của mình nghĩa là có thể được tích điểm. Đêm qua mới thay đổi nội dung, cô tích nhiều đến nỗi xuất được một bảng điểm, chỉ là hiện tại không biết tích điểm để làm gì.

Mấy ngày nay Minh Thù giết không ít người chơi đã tạo ra được chút quy mô.

Trong khi bên kia Nhan Như Mộng cùng Vạn Lý Truy Phong cầm đầu thiết lập liên minh.

Hiện tại, bọn họ cũng biết Minh Thù giết người chơi là vì làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ của bọn họ vẫn không thay đổi, đây là hình thức ban đầu của trận doanh chiến.

[Thế giới] Trường An Minh: Mọi người chú ý, không nên tới gần Tử Kim Sơn và Tích Thủy Uyên, bên đó có rất nhiều kẻ địch.

[Thế giới] Ly Ca: Các bác tới chơi đi nè, không cần phải sợ, chúng ta sẽ không ăn các người đâu.

[Thế giới] Nhiễm Nhiễm: Gia nhập cùng với chúng ta sẽ rất may mắn đấy.

[Thế giới] Tái Lai Nhất Thứ: Ta muốn đến Tử Kim Sơn để được cao thủ giết một lần, như vậy có vẻ bọn họ bên kia sẽ chơi vui hơn nhỉ.

[Thế giới] Trường An Minh: Gần đây Tiêu Tịch đại thần không ở đây. Nếu như có Tiêu Tịch đại thần, chúng ta chắc chắn sẽ không bị động như hiện tại thế này.

[Thế giới] Bạch Ngọc Công Tử: Dường như không có Tiêu Tịch cái game này chơi không nổi nữa.

[Thế giới] Hoa Tiên Tử: Đại thần đừng tức giận, ngươi là đẹp trai nhất.

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Nhan Như Mộng, đánh một trận không?

Trên thế giới đột nhiên tĩnh lặng.

Sáng sớm, vừa ngoi lên liền thấy cao thủ Lan Chỉ muốn đánh người.

Thật là đáng sợ.

[Thế giới] Cửu Dương Thần Khởi: Lan Chỉ ngươi bớt soi mói đi, ngươi có bản lĩnh đừng đợi ở Tử Kim Sơn!

Gần Tử Kim Sơn đều là người chơi, Minh Thù đợi ở trong cùng, bọn họ căn bản không làm gì được cô.

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Làm ơn, chúng ta bây giờ đang đối lập. Ta không bới lông tìm vết, chẳng lẽ muốn ăn điểm tâm, cùng tâm sự quốc gia đại sự sao?

Cục diện này trẫm rất vui.

[Thế giới] Nhan Như Mộng: Truy Phong, đừng khua môi múa mép với cô ta.

[Thế giới] Nhan Như Mộng: Lan Chỉ, chúng ta bây giờ là hai phe cánh, hãy chờ xem lần này ai sẽ thắng.

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ngươi muốn đánh cược với ta không?

[Thế giới] Nhan Như Mộng: Ngươi không dám sao?

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Như vậy không có ý nghĩa gì, chúng ta vẫn là nên đánh một trận.

[Thế giới]…

Đánh trận, hay đấy?

[Thế giới] Nhan Như Mộng: Ngươi không dám?

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ta sợ ngươi thua khóc nhè.

Gần đây Tiêu Cảnh Hàn rất ít online, mỗi lần online đều ở cùng một chỗ với Cố Tiểu Thố, Hộ Hoa Linh cũng lâu rồi không xuất hiện, nghe Khô Lâu nói là đã đi công tác.

Cho nên tại thời điểm Minh Thù gây rối với Liễu Nhan, tình cảm của Cố Tiểu Thố và Tiêu Cảnh Hàn càng tiến triển thuận lợi.

Gần đây, Liễu Nhan dường như sống không yên.

Biết cô ta sống không yên, Minh Thù cảm thấy rất phấn khởi.

[Thế giới] Cửu Dương Thần Khởi: Đến lúc đó không biết ai sẽ là người khóc nhè đây, Lan Chỉ là nam nhi, đừng nói khích.

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ngươi mới là nam nhi, ngươi không phải khích, ngươi có giỏi thì tới giết ta đi.

Trẫm vốn cũng không phải là nam nhi, khích hay không khích không quan trọng.

Thư Lâm thức dậy thấy trên thế giới toàn là mắng chửi. Trên ghế sofa, cô ôm trán nhếch môi, không biết đang suy nghĩ gì.

Cậu nhìn cái chăn trên người, tỏ ra đắc ý. Ông đây đáng yêu như vậy sao cô không thích chứ

“Cô…” Thư Lâm hồi phục lại tâm tình.

“Đêm qua cô không ngủ?”

“Tôi sợ anh trộm đồ của tôi.” Minh Thù phảng phất nghe động tĩnh, cậu vừa dứt tiếng nói, cô liền đáp lời.

“…”

Ông đây là loại người như vậy sao?

Những món đồ này của cô đáng giá mấy đồng tiền.

“Hiện tại anh có thể rời khỏi nơi này, không tiễn.” Minh Thù hất cầm đuổi người, không khác gì với hôm qua.

Ban ngày, Thư Lâm tìm không ra lý do để ở lại. Cậu xếp chăn lại, từ từ đi ra ngoài.

“Đêm qua cám ơn cô, lần trước chúng ta thật có duyên, lần sau tôi mời đại thần ăn cái gì nha?”

Lúc đến cạnh cửa, cậu đột nhiên nhìn Minh Thù đầy mong đợi.

“Cút nhanh.”

“Cứ quyết định như vậy đi đại thần, gặp nhau trong game.” Thư Lâm tự mình quyết định, mở cửa phòng rồi nhanh chóng rời đi, sợ Minh Thù sẽ từ chối.

“Ai nói với anh tôi đồng ý, ngốc à?”

Minh Thù nói thầm một tiếng rồi tiếp tục xem kênh thế giới, giúp Liễu Nhan chửi mắng người chơi.

Hiện tại Trường An Minh đã là thiên hạ của Liễu Nhan sao?

Tiêu Cảnh Hàn yêu đương đến mức tàn hết sự nghiệp?

Lầm người rồi!

Không được!

Phải tăng giá trị thù hận của tiểu yêu tinh kia.


Minh Thù đi tắm, trong lúc mơ hồ nghe được có người gõ cửa, cô đóng khóa nước để lắng nghe thì âm thanh kia lại biến mất.

Cô tắm rửa xong đi ra, vốn định trở về phòng ngủ nhưng bước chân chuyển hướng đi tới cửa.

Trước cửa, trên mặt đất có đặt một cái túi, trong túi có điểm tâm sáng và một cái thẻ, người đứng tên là Thư Lâm.

Đừng tưởng rằng hối lộ trẫm như vậy thì sẽ bỏ qua cho ngươi!

-

Minh Thù mặc dù không đồng ý với Liễu Nhan nhưng Nhan Như Mộng tự cho rằng Minh Thù đã bằng lòng, chuẩn bị tập hợp người của Trường An Minh để đấu với Minh Thù.

Nhưng mà cô còn chưa có bắt đầu, Minh Thù đã điều động đội bắt đầu đồ sát địa đồ.

Trước đây cô không ra tay là bởi vì không đủ nhân lực. Hiện tại cô đã có rất nhiều người, dù có vài người chơi không online nhưng mỗi ngày số game thủ đang online vẫn đủ nhiều.

Đồ sát địa đồ, quả là hót hòn họt.

[Thế giới] Tiểu Sửu: Cao thủ, thật điên cuồng!

[Thế giới] Tái Lai Nhất Thứ: Rất thoải mái, ha ha, chơi game như vậy mới nhiệt huyết chứ.

[Thế giới] Lục Mạo: Hiện tại ta cũng không dám tới gần địa đồ của cao thủ, quá hung tàn, qua đó chỉ mất máu, cũng không biết người nào đánh người nào.

[Thế giới] Trường An Minh Tiểu Lộ: Rút lui!

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Các bạn nhỏ, đừng để cho chúng nó chạy thoát, giết bọn chúng ăn thịt!

Lúc này, tại chiến tuyến cấp bốn mươi của địa đồ Liễu Nhan và Cửu Dương Thần Khởi tập hợp không ít người nhưng lại định rút lui.

[Đội] Thiên Lý Truy Phong: Đám điên này sử dụng chất kích thích sao?

[Đội] Vi Vi Tuyết: Ta nghe nói bọn họ trước đây bị Lan Chỉ tẩy não ở Tử Kim Sơn.

[Đội] Cửu Dương Thần Khởi: Như Mộng, chúng ta làm sao bây giờ?

[Đội] Nhan Như Mộng: Rút lui trước, để ta liên lạc với những người của bang phái khác.

Liễu Nhan bên này định rút lui, Minh Thù còn gây thù hận trên thế giới, số ít người chơi không tham gia bị ảnh hưởng, kéo sang gia nhập vào đội của Liễu Nhan.

Đội hai bên cứ ngươi tới ta đi, trang chính thức mở livestream để quan sát những điều ly kỳ của các máy chủ khác.

Mẹ nó, đây là cách chơi gì chứ, sao chưa thấy bao giờ.

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Kéo bè kéo lũ hẹn đánh nhau, đề nghị đặt mua trước đạo cụ của Lan Chỉ, tránh sát thương, giảm giá mười phần trăm trong suốt sự kiện.

Khác gì với không giảm giá hả trời?

À đúng rồi, bình thường cô ấy đều giảm giá mười hai phần trăm

[Gần] Nhĩ Bất Đắc Hảo Tử: Lan Chỉ ngươi thật bỉ ổi, ta muốn quyết đấu cùng ngươi!

[Gần] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Thiếu niên, đến mua Hồi Sinh Đơn hả? Đảm bảo ngươi sẽ đầy máu để quyết đấu với ta. Không cần 98, chỉ cần 998.

[Gần] Nhĩ Bất Đắc Hảo Tử: Gian thương! Ai muốn mua chứ! Không mua!

98 mà ngươi bán 998, Hồi Sinh Đơn của ngươi được mạ vàng sao!

Minh Thù chán ghét đạp hắn xuống rồi bước qua, cùng đại đội tiếp tục đi về phía trước, ép chết một người chỉ để hỏi có bán Hồi Sinh Đơn không.

Hồi Sinh Đơn được làm ra từ nấm, hiệu quả của thuốc rất kinh người và sẽ không mất exp sau khi sử dụng.

Đương nhiên giá cả không đắt như vậy nhưng so với bình thường đắt hơn rất nhiều, cao thủ có nhiều tiền vì không muốn mất exp nên phải mua. Phần lớn người chơi đều mắng cô là gian thương đội giá.

[Đội] Xuyên Bối: Ta cảm giác như đang phát động một cuộc chiến tranh, làm cho cao thủ Lan Chỉ kiếm hời một vụ lớn vậy?

[Đội] Khô Lâu: Cho nên mục đích thật sự của cao thủ phát động chiến tranh là vì lý do này?

[Đội] Nhiễm Nhiễm: Loạn thế xuất gian thương, thật không sai.

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Thiên cơ bất khả lộ, mọi người cẩn thẩn bị sét đánh.

[Đội] Hộ Hoa Linh: …

[Đội] Ly Ca: Ôi, người mất tích, tiểu đồ đệ nhà ngươi xem ra đã bị lừa mất rồi, xem ra ngươi phải yêu Khô Lâu rồi.

[Đội] Khô Lâu: Hoa Linh đi công tác đã trở về?

[Đội] Hộ Hoa Linh: Này, chuyện gì vậy?

Khô Lâu và Hộ Hoa Linh chat riêng kể hết những chuyện gần đây. Hộ Hoa Linh chỉ dùng sáu chữ để diễn tả cảm tưởng của hắn sau khi nghe xong.

[Đội] Nhiễm Nhiễm: Xem thế giới đi, có trò hay.

Trên thế giới vốn là sân chơi của hai phe mắng chửi và chỉ huy, lúc này lại biến thành nơi tranh đấu của Trường An Minh và Tiêu Cảnh Hàn.

Tiêu Cảnh Hàn gần đây hầu như không xuất hiện, thế nhưng liên tiếp có người thấy Tiêu Cảnh Hàn và Cố Tiểu Thố ở cùng nhau, đương nhiên thời gian rất ngắn. Mọi người nhào tới tiêu diệt thì Tiêu Cảnh Hàn đã offline nhưng việc này làm cho Trường An Minh không vừa lòng.

Đặc biệt Cửu Dương Thần Khởi, hắn vốn thích Liễu Nhan nhưng ai cũng biết Liễu Nhan thích Tiêu Cảnh Hàn.

Lúc này Trường An Minh và Tiêu Cảnh Hàn đang xảy ra xích mích, Trường An Minh chẳng màng lý do, chỉ muốn Tiêu Cảnh Hàn giao ra vị trí bang chủ Trường An Minh.

[Đội] Hộ Hoa Linh: Gần đây, nhà của Tiêu Cảnh Hàn xảy ra chút việc, ta phải đi xử lý chuyện này, ảnh hưởng rất lớn, mọi người hẳn là đều biết được chút ít.

Hộ Hoa Linh trực tiếp kêu tên Tiêu Cảnh Hàn làm làm phật lòng Minh Thù, hắn còn tưởng rằng những người này không biết, không ngờ đều biết cả...

Phía sau không ai lên tiếng, nguyên nhân có thể là do sự xuất hiện của người ngoài - Minh Thù.

Người có tiền chớp mắt không hiểu, Minh Thù quyết định quan sát thế giới xung quanh.

Nhưng thế giới cũng không có gì đáng xem, ngoại trừ Trường An Minh cùng một số người không quen biết đang tranh luận. Tiêu Cảnh Hàn và Nhan Như Mộng cùng với Cửu Dương Thần Khởi đều không xuất hiện.

[Thế Giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Cho nên bây giờ là tình huống gì đây, có người phát sóng trực tiếp sao?

[Thế Giới] Tải về bạn: Cao thủ, ngươi không phải đang đồ sát địa đồ sao? Sao có thời gian rảnh rỗi quan tâm nhiều chuyện như vậy?

[Thế Giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Nghỉ ngơi giữa trận.

[Thế Giới] Thánh Chiến Giả: Đồ điên, làm cho chúng ta bị phân tâm, không lo chơi game, ngươi xong chưa.

[Thế Giới] Mèo Philip: Lan Chỉ ngươi thật ngốc %#¥%@...

Trên thế giới đột nhiên hướng gió chuyển mạnh, toàn bộ nhắm ngay Minh Thù.

[Thế Giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Cũng không thể trách ta, ta được ông trời chọn trúng, ngươi tìm công ty game mà kháng nghị.

[Thế Giới] Tái Lai Nhất Thứ: Cao thủ nói hoàn toàn không sai nhưng mà… cao thủ, ngươi xác định kế hoạch ban đầu là chơi như thế này à?

[Thế Giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ta không phải người thiết kế, ta làm sao biết. Hơn nữa náo nhiệt như thế không tốt sao?

Náo nhiệt?

Nơi nào náo nhiệt?

Mẹ nó, loạn như thế đủ chưa?

Mọi người chỉ muốn nhanh chóng kết thúc để bắt đầu trận doanh, hình thức game bình thường trở lại.

Minh Thù biết được Tiêu Cảnh Hàn rút khỏi Trường An Minh trong hội bát quái Đệ Nhất Lâu, sau đó toàn thế giới sôi sục, Trường An Minh thật sự ép Tiêu Cảnh Hàn đi rồi.

Thật ngạo mạn!

Liễu Nhan như uống nhầm thuốc, tập hợp đội ngũ, nhìn thấy người của Minh Thù liền giết.

Hỗn chiến bắt đầu.

Mà lúc này chỉ còn bảy mươi hai tiếng nữa là hết một tháng mà hệ thống nói.

Thành bại chính là trong bảy mươi hai giờ này.

[Đội] Khô Lâu: Cao thủ, chúng ta đánh như thế nào? Ta nghe nói Nhan Như Mộng lại triệu tập những bang phái khác.

[Đội] Xuyên Bối: Người của bọn họ nhiều hơn so với chúng ta, nếu liều mạng, chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ.

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Gian lận thì thế nào?

[Đội] Khô Lâu:…

[Đội] Nhiễm Nhiễm:…

[Đội] Ly Ca:…

[Đội] Xuyên Bối:…

[Đội] Hộ Hoa Linh:…

Gian lận là không thể, số người khác biệt là vấn đề lớn nhất.

Cho nên cô quyết định hẹn đấu một trận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK