Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Giang Vọng và Kiều phá sản ồn ào một trận, đương nhiên toàn bộ sự ồn ào đều là Kiều phá sản nhốn nháo, Giang Vọng lâu lâu phản bác hai câu nói lại.

Minh Thù mặc kệ bọn họ, bị bố Tô gọi xuống dưới.

Ứng phó đám yêu tinh phía dưới chờ làm bạn trai cô xong, Minh Thù đói đến mức muốn ăn cả thịt người.

Chờ khách đi gần hết, bố Tô mới để Minh Thù ăn.

Giang Vọng và Kiều phá sản đương nhiên ở lại, Lam Tử Khanh mang theo Lâm Vy ung dung tới trễ.

"Tử Khanh, cô gái này là?" Bố Tô nhìn Lâm Vy, cười mờ ám.

"Bác, cháu là..."

"Bạn bè." Lam Tử Khanh giành trả lời trước.

Sắc mặt Lâm Vy tối sầm, phụ họa nói: "Vâng... Bạn bè."

Bầu không khí có chút kỳ lạ, bố Tô hắng giọng một cái: "Mọi người đến đông đủ, nhanh ăn cơm thôi."

Minh Thù tổ chức sinh nhật, cái bánh kem nhỏ của Kiều phá sản chỉ trưng cho Minh Thù đỡ thèm, lúc này bánh kem được đẩy lên mới là bánh sinh nhật, trên đó viết tên cô cùng dòng chữ sinh nhật vui vẻ.

Chờ mọi người đưa quà xong, tầm mắt mọi người không tự chủ rơi xuống trên người bạn trai chính thức Giang Vọng.

Giang Vọng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than: "Tôi, lúc về tôi mới tặng."

"Còn bí mật? Giang tổng, anh không phải là chưa chuẩn bị gì!"

Kiều phá sản một giây phá đám.

Minh Thù cười mà như không cười nhìn hắn.

Ngay cả Lam Tử Khanh và Lâm Vy đều mắt không chớp dõi theo hắn.

Giang Vọng không lên tiếng, kịch liệt nói: "Tôi đưa em ấy cái gì, không cần cậu lo!"

Bố Tô nhanh chóng hòa giải: "Được rồi được rồi, không cho nhìn thì không cho nhìn, tiểu Mãn đến cắt bánh kem."

Chờ cơm nước xong, Kiều phá sản liền đề nghị ra ngoài chơi, bố Tô dặn bọn họ cẩn thận về sớm một chút.

Chơi một trận vui vẻ đến hơn mười một giờ.

Giang Vọng đưa Minh Thù về nhà, cùng Minh Thù lôi lôi kéo kéo lằng nhằng hơn nửa ngày cuối cùng vẫn tiến vào.

Minh Thù tối sầm mặt, cài đặt nhân vật của thiếu niên bị hỏng rồi sao?

Ngày hôm nay tiếp đón, đối phó với những người đó quá mệt mỏi, Minh Thù khốn đốn không chịu nổi, cô cũng lười quản Giang Vọng lặng lẽ vào phòng bắt đầu rửa mặt.

Minh Thù kìm nén ham muốn ăn uống, nhanh chóng rửa mặt xong bò lên giường.

Nhưng mà mới bò lên liền sờ thấy một mảng nóng rực.

Cô vén chăn lên, Giang Vọng khỏa thân nằm trong chăn, chăn vén đến bên hông lộ ra tuyến nhân ngư (*) và cơ bụng đẹp mắt.

Minh Thù nửa quỳ trên giường, nhìn mặt hắn: "Làm gì?"

"Quà."

Giang Vọng bình tĩnh chỉ mình: "Tặng cho em."

"A... Anh không buộc nơ bướm cho mình sao?"

"Em thích như vậy à?"

Hắn không kịp chuẩn bị quà, chỉ có thể đem chính mình tặng cho cô?

"Thích, anh đi buộc đi." Minh Thù nháy mắt cười.

"Khẩu vị mặn quá..."

Giang Vọng nói thầm một tiếng, ánh mắt đảo tới đảo lui trên mặt Minh Thù.

"Em không nói đùa chứ?" Hắn thử hỏi.

Sẽ không thực sự muốn lão tử đi buộc nơ bướm ẻo lả chứ?

Cô không biết xấu hổ nhưng lão tử thì biết!

Ánh mắt Minh Thù đầy ý cười: "Thân là tặng phẩm mà ngay cả nơ bướm cũng không có, tặng được sao?"

Giang Vọng còn muốn tranh thủ vì mình một chút: "Nơ con bướm là mấy bé gái mới thích, em cũng không phải bé gái có cần phải trẻ con như thế không?"

Nụ cười Minh Thù càng ôn hòa: "Tôi chính là trẻ con như thế."

Giang Vọng nghẹn họng, do dự một hồi mới vén chăn xuống giường.

Hắn vén chăn lên mới phát hiện phía dưới mặc quần.

Minh Thù: "..."

Trẫm còn tưởng rằng cởi sạch chờ lâm trận, kết quả hắn lại mặc quần!

Giang Vọng mới vừa ra khỏi phòng, cửa phòng "rầm" một tiếng đóng cửa, Giang Vọng giật mình một cái xoay người lại gõ cửa:

"Tô Mãn, mở cửa."

Bên trong không ai trả lời.

Giang Vọng: "..."

Muốn hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà cô.

Bình tĩnh.

Lão tử là thiên tài, không thể tính toán với bệnh thần kinh.

Không cho lão tử vào, hôm nay cô đừng hòng ngủ.

Minh Thù tắt đèn đi ngủ, nhưng Giang Vọng liên tục ở bên ngoài gõ cửa còn không ngừng kêu cô. Âm thanh rất có quy luật, Minh Thù lật qua lật lại ôm lỗ tai đều không ngăn cản được.

"Tô Mãn... Tôi khó chịu."

Không biết gõ bao lâu giọng nói của Giang Vọng vang lên hơi bất thường.

Minh Thù xoay người ngồi dậy, nhìn chằm chằm cửa phòng một lát.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, người dựa vào cửa lập tức ngã vào trong phòng trúng người Minh Thù.

Trên người Giang Vọng vẫn không mặc quần áo, trên đầu tóc một buộc cái nơ bướm dựng đứng, nói không nên lời là buồn cười hay là đáng yêu.

Bây giờ khí trời hơi lạnh, đợi như thế dù tố chất thân thể tốt cũng phải bị cảm.

Minh Thù đẩy Giang Vọng để hắn đứng ngay ngắn: "Giang tổng, khổ nhục kế cũng sử dụng à?"

Giang Vọng thấp giọng nói: "Khó chịu..."

Minh Thù nghiến răng, giãy giụa hồi lâu liền mang hắn đặt trên giường.

Minh Thù muốn lấy xuống nơ bướm trên đầu hắn, Giang Vọng lại cầm tay cô: "Quà."

"Hiện tại mở quà."

Lúc này Giang Vọng mới buông lỏng tay, nhìn chằm chằm mặt Minh Thù.

Một lúc sau, Minh Thù chống tay bên cạnh hắn, dịu dàng lưu luyến nhìn Giang Vọng: "Giang tổng... Anh cột nó như thế nào vậy?"

"Không biết, nó cứ rớt ra liền lấy tóc tùy tiện quấn lại."

Giọng nói Giang Vọng có chút khàn khàn.

Tốt!

Tùy tiện quấn lại.

Cứ như vậy mà quấn tóc của ngươi, đến trẫm không mở được quả là cao thủ!

Quà không mở được thì làm sao?

Minh Thù xoay người đi lấy kéo.

"Em làm gì thế!"

Giang Vọng lui lui về một bên giường, nơ bướm không cột tốt, không cần giết người diệt khẩu chứ!

Minh Thù túm hắn trở lại, kéo thoáng qua trước mắt Giang Vọng, rơi trên đỉnh đầu hắn.

Xoẹt xoẹt hai tiếng, tóc rơi trước mắt, hắn ngơ ngác.

"Tô Mãn, em em em..."

Giọng nói Giang Vọng run run, cô cắt ác như vậy, kiểu tóc của hắn!

Dừng tay!

Cầm thú mau dừng tay!

Giang Vọng cầm cái gương, chết không còn gì luyến tiếc nhìn kiểu tóc chó gặm tức giận!

Đầu có thể rơi máu có thể chảy nhưng kiểu tóc không thể loạn.

Hắn quay đầu nhìn người bên cạnh, Minh Thù đang đọc sách, nhận thấy ánh mắt của Giang Vọng cô ngẩng đầu mỉm cười:

"Tay nghề tôi được không?"

Giang Vọng sắp bóp nát tấm gương, hắn cắn răng: "Tốt!"

Tốt đến mức lão tử muốn bóp chết cô.

Giang Vọng "cạch" một tiếng đặt lên tủ đầu giường, xoay người lại ôm Minh Thù môi chuyển động trên gương mặt cô, cuối cùng bắt được cánh môi mềm mại của Minh Thù.

Giang Vọng vẫn hơi sợ Minh Thù đánh mình, ngừng một chút mới tiếp tục.

Hắn rút quyển sách trong tay Minh Thù, dắt tay cô ôm mình: "Tô Mãn, đáp lại tôi có được không?"

Tuy rằng Minh Thù không từ chối, nhưng cho tới bây giờ không đáp lại Giang Vọng.

Giang Vọng rất phiền muộn.

Minh Thù ngã nửa người lên gối ôm, cô hơi nghiêng đầu dùng ánh mắt ôn hòa lưu luyến nhìn người phía trên.

Giang Vọng bị nhìn đến cả người khó chịu.

Khẽ gọi: "Tô Mãn..."

Ngón tay Minh Thù dần lướt qua tóc hắn, kéo hắn đến trước người, trong đôi mắt cô phảng phất có vô số làn gió mềm mại, làm người trầm mê trong đó.

"Giang Vọng, anh thực sự muốn tôi sao?"

Giọng nói Minh Thù có chút mờ mịt, phảng phất đến từ xa xôi lại phảng phất đến từ sâu trong nội tâm hắn.

Giang Vọng ma xui quỷ khiến gật đầu: "Muốn."

Không phải dục vọng thân thể, là dục vọng sâu trong nội tâm.

Hắn muốn người trước mặt này.

Từ tâm đến thân.

Minh Thù im lặng hồi lâu, tắt đèn đầu giường, chủ động đón nhận môi Giang Vọng.

"Vậy làm đi!"

Đồng hồ phòng khách điểm rạng sáng mười hai giờ.

Vòng quay mới bắt đầu chuyển động.

***

(*) Tuyến nhân ngư: Là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.
--------

Giang Vọng tỉnh lại đã là buổi trưa, hắn nhìn di động tất cả đều là cuộc gọi của trợ lý.

Minh Thù còn đang ngủ, cánh tay ôm hông hắn, mặt dựa vào ngực hắn, hắn có thể cảm giác được dưới chăn eo mềm mại da thịt nhẵn nhụi.

Tình cảnh tối hôm qua đột nhiên tung bay trong đầu hắn.

Giang Vọng không hiểu sao tim đập rộn lên.

Lần đầu tiên...

Lần đầu tiên của hắn!

Tuy rằng thân thể này không phải của hắn, nhưng đó cũng là lần đầu tiên, thật tuyệt vọng muốn xuất gia làm hòa thượng.

Giang Vọng làm lễ truy điệu cho lần đầu tiên đã mất của mình, một tay cầm di động bắt đầu trả lời tin nhắn của trợ lý.

Trả lời xong, Giang Vọng có chút thất thần, lát nữa hắn nên đối mặt với cô thế nào? Nếu không hiện tại chạy trốn đi...

"Giang Vọng, em đói."

Kế hoạch này của Giang Vọng còn chưa kịp thực hiện, giọng nói của Minh Thù liền vang lên.

"A."

Giang Vọng đáp lời một tiếng: "Tôi đi mua bữa sáng... Cơm trưa cho em."

Hắn bỏ tay Minh Thù ra, xuống giường tìm quần áo mặc vào, thuận tiện rót một ly nước đặt bên giường:

"Nước của em đây nhé."

Minh Thù vươn một tay từ trong chăn ra, da của cô trắng nõn, tối hôm qua hắn dùng lực túm tay cô, hiện tại phía trên còn có thể thấy dấu vết hồng nhạt.

Giang Vọng mất tự nhiên dời mắt, nhận mệnh đưa tới.

Cô là mục tiêu nhiệm vụ, cô là tiểu tổ tông.

Giang Vọng hầu hạ tiểu tổ tông xong, vội vã ra ngoài mua cơm trưa.

Trên đường thỉnh thoảng có người nhìn hắn.

Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua thiếu niên đẹp trai được chiều chuộng à?

Phi phi phi, trong đầu hắn đều nghĩ đến cái thứ gì vậy.

Cho đến khi hắn đi tới một tủ kính thủy tinh, hắn thấy một kiểu tóc rất nghệ thuật...

Tô Mãn!

Dù là ngủ qua, vẫn rất muốn bóp chết Minh Thù vì cái đầu tóc.

Giang Vọng mua mũ đội lên, che đi kiểu tóc xấu xí của hắn.

Cuối cùng cũng không có những ánh mắt đáng ghét này, Giang Vọng mới có chút tâm tư nhớ lại chuyện tối qua, hình như hắn nhớ rõ cô nói qua cái gì...

Nói cái gì đi...

Được rồi.

Cô ấy nói...

Bước đến nước này sẽ không còn đường rút lui.

Lời này là có ý gì?

Dường như phía sau cô còn muốn nói điều gì, nhưng bị hắn cắt ngang, Giang Vọng cũng không dám đi về hỏi lúc sau cô muốn nói gì, hắn sợ bị đánh chết.

Giang Vọng mang theo cơm trưa quay về, Minh Thù đã ngồi trên sô pha ăn đồ ăn vặt, thấy hắn trở về ánh mắt nhàn nhạt liếc hắn không có nửa điểm xấu hổ, dáng vẻ như bình thường không có gì xảy ra.

Giang Vọng mới vừa rồi còn thấp thỏm, thấy bộ dạng kia của Minh Thù trong lòng cũng bình tĩnh lại:

"Đừng ăn đồ ăn vặt, tới dùng cơm."

Minh Thù buông đồ ăn vặt lắc lư đi tới, cầm đũa bắt đầu ăn.

"Rửa tay..."

"Câm miệng!"

Giang Vọng: "..."

Minh Thù nhìn đồ ăn trước mắt, rất muốn chiếm hết nhưng nghĩ đến bây giờ người này là đối tượng của mình, gian nan phân cho hắn một phần nhỏ.

Chỉ một phần nhỏ, không nhiều thêm một chút.

"Anh phải giữ dáng, ăn ít một chút."

Giang Vọng được phân một phần nhỏ ngơ ngác.

Một người đàn ông như hắn giữ dáng làm gì!

Giang Vọng cảm giác cuộc sống sau này sẽ rất gian nan.

Không!

Hiện tại hắn đã cảm giác rất khó khăn.

"Hôm nay em làm cái gì?" Giang Vọng hỏi Minh Thù.

"Không phải là họp phụ huynh của Giang An Ngôn sao?"

Minh Thù khẩy cơm: "Bảo em đi họp phụ huynh cho nó."

Bố Giang bận, Giang An Ngôn lại không dám nói cho Giang Vọng chỉ có thể đi nói với Minh Thù.

"Mấy giờ?"

"Hơn ba giờ đi."

"Vừa may tôi có cuộc họp bên kia, đưa em đi họp xong sẽ qua đón em."

Giang Vọng tùy ý nói, thực tế đã dùng di động cưỡng chế trợ lý đổi lịch trình.

Trợ lý ở bên kia kêu khổ, Giang Vọng chỉ coi như không thấy.

...

Giang An Ngôn vừa mới chuyển đến trường này không bao lâu, kỳ thực giáo viên cũng không nói gì, Minh Thù và Giang An Ngôn ngồi phía dưới ăn vụng đồ ăn vặt.

Giáo viên nói, Minh Thù nên biết chú ý thân thể trẻ nhỏ gần đây thời tiết không tốt gì đó.

"Chị, anh trai kìa."

Giang An Ngôn chỉ cách đó không xa, thân thể be nhỏ nhảy qua bên kia.

"Ôi."

Giang An Ngôn chạy quá nhanh, đụng vào người khác, thân thể của bé trực tiếp té trên mặt đất.

"Anh bạn nhỏ, không sao chứ? Xin lỗi, ngã có đau không, té có bị thương không?"

Người đụng Giang An Ngôn vội vàng đỡ nhóc dậy.

Giang An Ngôn đau đến nước mắt đều muốn rơi, nhưng bà ngoại nói con trai không thể tùy tiện khóc, nhóc chỉ có thể bẹp miệng nhìn chị gái đụng mình:

"Không... Không sao, không đau."

Chu Oánh Oánh cảm giác tội ác đầy mình.

"Đi cẩn thận một chút."

Tiếng nói ôn hòa từ phía sau vang lên, Chu Oánh Oánh quay đầu lại mừng rỡ trong nháy mắt tràn ngập trên gương mặt.

Trong mắt Chu Oánh Oánh, cô gái đi tới chính là tiên nữ tỏa ra hào quang, kích động đến nói không nên lời.

"Thì ra là cô." MinhThù ôm Giang An Ngôn.

"Vâng."

Chu Oánh Oánh kích động đến nghẹn ngào: "Là, là em, Tô... Tô tiểu thư, chuyện lần trước em vẫn muốn gặp cám ơn chị."

"Chuyện nhỏ." Minh Thù mỉm cười.

Chu Oánh Oánh thấp thỏm: "Em mời Tô tiểu thư ăn cơm được không?"

Minh Thù có hơi dao động, ánh mắt rơi vào tờ quảng cáo trên tay Chu Oánh Oánh, cuối cùng vẫn từ chối:

"Không cần, bạn trai tôi đang chờ."

Chu Oánh Oánh không cam lòng mời lần hai, Minh Thù đều cười từ chối, cô gái có chút thất vọng lần thứ hai, cúi người:

"Đối với Tô tiểu thư là dễ như trở bàn tay, nhưng đối với em mà nói là ơn cứu mạng, em có thể không có khả năng báo đáp Tô tiểu thư nhưng sẽ khắc ghi ơn đức của Tô tiểu thư."

"Sớm trở về đi, trời sắp tối rồi."

Minh Thù ôm Giang An Ngôn rời đi, lên xe dừng ở ven đường.

Chu Oánh Oánh nhìn xe chạy đi, cô không rõ đó là hãng xe gì, nhưng hẳn là rất đắt tiền.

Cô nhất định phải nỗ lực kiếm tiền, lần sau gặp được Tô tiểu thư mời chị ấy đến nhà hàng năm sao dùng bữa.

"Chị, vì sao chị không đáp ứng chị kia?"

Giang An Ngôn ngồi trong lòng Minh Thù, tò mò hỏi: "Em biết chị gái kia, chị đã cứu chị ấy."

"Làm sao em biết?"

"Video của chị em đều xem qua." Giang An Ngôn có chút đắc ý.

Giang Vọng lái xe, sắc mặt khó chịu liếc Giang An Ngôn.

Không có việc gì ngồi lên đùi vợ hắn làm gì!

Hắn còn chưa được ngồi!

Thằng nhóc quả nhiên đáng ghét muốn chết.

"Chị muốn ăn cùng anh trai em mà." Minh Thù bóp mũi Giang An Ngôn.

Biểu cảm Giang Vọng hòa hoãn một chút: "Muốn ăn gì?"

"Đại tiệc năm sao."

"Em cũng muốn ăn!" Giang An Ngôn giơ tay.

Giang Vọng: "..."

Lại không hỏi nhóc, nhóc kích động cái gì.

Thời điểm dùng cơm, Giang An Ngôn liền yên tĩnh lại, bố Giang không quá thích nói chuyện khi ăn cơm, cho nên Giang An Ngôn đã nuôi thành thói quen.

"Nữ thần, thật sự là nữ thần!"

"Nữ thần, trời ạ, mình có thể tình cờ gặp được nữ thần! Có thể ký tên cho chúng em không ạ?"

"Nữ thần em em em... Em rất thích chị."

Mấy cô bé không biết từ đâu xuất hiện, đè thấp giọng nói hưng phấn hỏi Minh Thù, muốn xin chữ ký.

Minh Thù thoải mái ký tên còn chụp ảnh chung.

Lấy được chữ ký cùng ảnh chụp chung, một đám người hâm mộ hưng phấn rời đi.

"Nữ thần thật sự thân thiện! Mình còn tưởng sẽ bị từ chối."

"Người đẹp trai đối diện nữ thần chính là tổng tài đó? A, vừa nãy quên hỏi..."

"Thật xứng đôi với nữ thần, bọn họ còn có con nữa, a a a..."

Minh Thù nghe được giật giật khóe môi một cái.

Con cái gì...

Đứa nhỏ này cũng không giống cô!

Các người không cần thêm phim lung tung đâu!

"Người hâm mộ nữ thần rất nhiều mà."

Giang Vọng ở đối diện chua chát nói.

"Còn khá, nhiều hơn anh một chút."

"..."

Không phải khen cô, đắc ý cái gì, không thấy hiện tại lão tử rất tức giận sao?

Minh Thù và Giang An Ngôn ngồi đối diện ăn rất vui vẻ, quả thực không thấy được.

Tức giận nha.

Giang Vọng phiền muộn, quyết định sau này không bao giờ mang cô ra ngoài ăn nữa.

Hắn mời đầu bếp năm sao về nhà nấu ăn!

"Chát!"

Âm thanh rõ to vang lên trong nhà hàng, vốn là mọi người yên tĩnh dùng cơm, liền ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh.

"Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, dám câu dẫn chồng bà mày đúng là ăn phải gan hùm!"

Giọng nói bén nhọn của người phụ nữ vang lên, chỉ thấy một người phụ nữ hơi mập ở bên kia đang đánh một cô gái trẻ.

"Cả ngày lên mạng lộ ngực lộ eo, không biết bị bao nhiêu người ngủ qua."

Câu nói kế tiếp quá mức dơ bẩn, người nghe xung quanh đều không đành lòng nhìn thẳng.

Cô gái trẻ kia không phải ai khác chính là Hứa Du Nhiên.

Lần đó Hứa Du Nhiên bị Minh Thù phá hỏng cơ hội tiếp xúc với nam chính, lúc sau cô ta muốn tiếp xúc với nam chính đã khó khăn hơn nhiều.

Sau này lại bị Minh Thù chọc tức đến bốc khói, một lòng chỉ muốn trèo lên đỉnh cao.

Hứa Du Nhiên đẩy vị phu nhân kia ra, cơn giận bốc lên:

"Tôi dựa vào cái gì để ngủ cùng chồng bà sao? Bà cũng không nhìn xem dáng vẻ của mình, chỉ là một bà già mặt mày nhăn nheo, chồng bà dựa vào cái gì phải ở nhà coi chừng bà?"

Phu nhân vừa nghe liền nổi điên, lần thứ hai tiến lên đánh nhau với Hứa Du Nhiên.

"Em đánh nhau đẹp hơn hai người họ nhiều." Giang Vọng bình luận một câu.

Minh Thù liếc Giang Vọng, sắc mặt Giang Vọng nghiêm túc không giống nói đùa.

Minh Thù nghiêng người qua, nụ cười có chút chói mắt, trực giác mách bảo Giang Vọng không ổn, còn chưa xây dựng phòng tuyến tâm lý xong chợt nghe cô hỏi trắng trợn:

"Anh nói là trên giường hay dưới giường?"

Giang Vọng thiếu chút nữa nghẹn họng.

Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại: "Đều đẹp."

Bình tĩnh, lão tử là thiên tài vũ trụ cầm tượng vàng.

Minh Thù chống cằm, gương mặt đơn thuần vô hại: "Thế nhưng, em nghĩ Giang tổng trên giường lại đẹp hơn."

Vị thế của Giang Vọng có chút thua Minh Thù, khí thế hơi yếu:

"Còn biết xấu hổ không?"

"Không cần, lại không thể ăn giữ làm gì? A đúng, nếu như không có gương mặt này, Giang tổng không phải sẽ nông cạn muốn tìm niềm vui mới sao?"

Giang Vọng chọt chọt miếng thịt bò trong đĩa, giọng nói hơi nhỏ:

"Đừng nói lung tung, tôi chỉ để ý em thôi."

Nếu không vì nhiệm vụ, lão tử đã không thèm để mắt.

Hai diễn viên ở bên cạnh không biết xấu hổ nói chuyện không thể miêu tả, bên kia Hứa Du Nhiên và người phụ nữ đã đánh đến đại sảnh.

Chuyện này đã ảnh hưởng đến người khác dùng cơm, quản lý nhà hàng đứng ra dùng vũ lực mang hai người ra ngoài.

Minh Thù ném Giang Vọng một bên đi ra theo, cô còn có giá trị thù hận phải kéo.

Đến bên ngoài, người phụ nữ càng ác liệt, dường như muốn tuyên bố thiên hạ Hứa Du Nhiên là kẻ thứ ba.

Minh Thù cười khanh khách đi tới: "Chị này, tôi có thể đánh cô ta không?"

Người phụ nữ hoài nghi quan sát Minh Thù xinh đẹp đứng trước mặt, túm tóc Hứa Du Nhiên không thả:

"Cô là ai?"

"Kẻ thù của cô ta."

"Nó cũng giật chồng cô?"

Người phụ nữ không đợi Minh Thù trả lời, căm phẫn chửi: "Biết ngay con khốn này không phải thứ tốt gì, bà đây đánh cho mà biết! Đồ khốn nạn."

Đại khái là người phụ nữ cho rằng Minh Thù cũng bị cướp chồng, rất hào phóng nhường cho Minh Thù.

"Tô Mãn..."

Trên mặt Hứa Du Nhiên sưng đỏ, nhìn qua rất thê thảm. Nhìn thấy Minh Thù gương mặt càng dữ tợn:

"Có phải là mày hay không, chính là mày không muốn thấy tao sống tốt sao, mày độc ác như vậy."

"Tôi cũng không còn cách nào."

Đây là vì đồ ăn vặt... Không phải, chỉ vì giá trị thù hận nên cô phải ác độc.

Hơn nữa làm một nhân vật phản diện, không ác độc không thể nói mình là phản diện đại boss.

Thiết lập của trẫm chính là như vậy, không phải ác độc.

Đến đây đi cục cưng!

"Tô Mãn.... A!"

Hứa Du Nhiên đột nhiên bị Minh Thù ném trên mặt đất, đám người xung quanh hô khẽ. Vừa nãy bọn họ nhìn chính là phim trong nước, hiện tại nhìn chính là phim bom tấn.

Hứa Du Nhiên trên tay Minh Thù hoàn toàn không có lực phản kháng.

"Giá trị thù hận đã đầy."

Hài Hòa Hiệu vừa báo giá trị thù hận đã đầy, Minh Thù lập tức ngừng tay nhanh chóng lui xuống, đồ ăn vặt vẫn chờ trẫm.

Video Hứa Du Nhiên bị Minh Thù đánh không biết ai đăng lên mạng, hai người đều là người đẹp đã tạo được chấn động lớn.

Dưới sự tưởng tượng thần kỳ của cư dân mạng, Minh Thù một lúc là nữ phụ ác độc, một lúc là nữ chính khổ vì tình, một lúc lại là nữ hiệp khi thấy tiểu tam bất bình rút đao tương trợ.

Những điều này cũng không ảnh hưởng gì lớn đến Minh Thù.

Nhưng Hứa Du Nhiên bị cho là kẻ thứ ba lại không ổn chút nào, Minh Thù nghe nói kim chủ kia của cô ta bị vợ chỉnh rất thảm, phu nhân kia còn phong tỏa Hứa Du Nhiên.

Hứa Du Nhiên không còn đường để đi, chỉ có thể lên sân khấu livestream, vì thu hút người xem cô ta không thể không làm một vài phát sóng không thể miêu tả.

Hứa Du Nhiên cũng hot lên, nhưng thời điểm mọi người nhắc đến cô ta đều là chuyện không mấy tốt đẹp.

Hứa Du Nhiên cam chịu.

Thế nhưng khi cô ta thấy trong tivi, thời điểm Trần Thiệu Ninh công khai hẹn hò với Hạ Tiểu Lê, cô ta vẫn phát điên ở nhà uống rượu say mèm.

Đường Tử Hiên vừa mở cửa đã bị mùi rượu khắp phòng ám đến không thở nổi, hắn bước qua cướp rượu trong tay Hứa Du Nhiên:

"Du Nhiên, em đừng uống nữa."

"Buông ra!"

Hứa Du Nhiên hất tay Đường Tử Hiên: "Đường Tử Hiên, anh đừng có xía vào cút đi!"

"Du Nhiên..."

Tóm lại là Đường Tử Hiên thật sự thích Hứa Du Nhiên, lúc này không thể bỏ mặc cô ta:

"Em đừng như vậy."

"Tôi là cái loại gì?"

Hứa Du Nhiên đột nhiên nhìn Đường Tử Hiên: "Không phải là anh cũng chê cười tôi?"

"Anh không có, Du Nhiên em say rồi."

"Các người đều chê cười tôi, đám súc sinh các người... Khốn nạn... Buông, anh buông ra."

Đường Tử Hiên ôm Hứa Du Nhiên lên giường thời điểm hắn đứng dậy, Hứa Du Nhiên đột nhiên ôm cổ hắn hôn hắn lung tung.

"Du Nhiên..."

Đường Tử Hiên đẩy cô ta ra: "Em uống say."

Hứa Du Nhiên nhìn hắn: "Anh cũng ghét bỏ em?"

"Không... Không phải."

"Vậy anh liền yêu em đi."

Đường Tử Hiên không thể từ chối yêu cầu này của Hứa Du Nhiên.

Lúc Đường Tử Hiên cùng Hứa Du Nhiên ở chung, Đường gia rất phản đối, không cho phép loại phụ nữ như Hứa Du Nhiên tiến vào Đường gia.

Bởi vậy Đường Tử Hiên náo loạn với Đường gia.

Đường Tử Hiên là người có năng lực, đáng tiếc trong nhà muốn ép hắn chia tay Hứa Du Nhiên ngăn cản hắn kiếm tiền.

Đường Tử Hiên phải vật lộn với Đường gia, còn phải thường xuyên chăm sóc Hứa Du Nhiên điên điên khùng khùng, thể xác và tinh thần uể oải.

"Choang!"

Đường Tử Hiên vừa mở cửa thiếu chút nữa bị ly thủy tinh đập phải, hắn nhìn thủy tinh trên đất, trong lòng hơi buồn bã:

"Du Nhiên, em..."

"Anh còn biết trở về? Hiện tại là mấy giờ rồi?"

Hứa Du Nhiên đứng ở phòng khách, hoài nghi: "Không phải là anh hẹn hò với ai chứ?"

"Không có, anh đi gặp một người bạn..."

Mỗi ngày về trễ, Đường Tử Hiên sẽ đối mặt với nghi vấn không dứt như vậy.

Hứa Du Nhiên không tin: "Bạn? Mỗi ngày anh đều đi gặp bạn, anh có bạn ở chỗ nào mà nhiều như vậy? Không phải là anh ghét bỏ tôi, ra ngoài tìm người đàn bà khác à?"

Hứa Du Nhiên càng ngày càng có tố chất thần kinh, Đường Tử Hiên vốn đang phiền, cô ta còn ầm ĩ như thế, hắn trực tiếp bỏ ra ngoài.

Hứa Du Nhiên gào to hơn: "Đi đi, đi rồi cũng đừng quay về nữa!"

Đường Tử Hiên không bỏ đi, hắn đứng bên ngoài thở dài, hắn không ở bên trong chính là sợ cãi vã với Hứa Du Nhiên.

Chờ thêm một thời gian nữa.

Du Nhiên, chờ thêm một thời gian nữa, anh sẽ nhanh chóng mang em rời khỏi nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK