Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người: “...”

Lời như vậy cô không cần nói ra nữa.

Quả thực dáng dấp Đỗ Miên không tệ, đặc biệt là vóc người. Lúc đầu trong trò chơi, người chơi nữ còn có thể sống sót vốn không nhiều. Cuộc sống của bọn họ đã rất khó khăn, có thể gặp được một người chơi nữ thông minh không bóp team thì bọn họ cũng bằng lòng dẫn theo

“Ôi, đàn ông ấy à.” Minh Thù lắc đầu.

“Ôi, đàn ông ấy à.” Tiểu Sửu cũng lắc đầu theo.

“Cậu không phải là đàn ông à?” Minh Thù nhìn Tiểu Sửu một cách quái dị.

“Hì hì, người ta vẫn là chàng trai trẻ.” Khuôn mặt Tiểu Sửu khôi hài biến thành ngượng ngùng nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy quái dị.

Ánh mắt Đề Nha lạnh như băng dường như sinh ra một tia nhìn thẳng không đành lòng, cô dời tầm mắt liếc nhìn Minh Thù, hai cô gái không tiếng động lĩnh ngộ ý tứ được đối phương biểu đạt.

Nhưng Tiểu Sửu tương đối thấp, giọng nói lộ vẻ non nớt, không giống một người trưởng thành. Nhưng hành vi của hắn... không dám khen tặng.

“Con côn trùng nhỏ này thật xấu, chi bằng bóp chết đi?” Tiểu Sửu lại phát biểu ý kiến.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, hai con côn trùng đã dừng lại bắt đầu kích động, phát ra tiếng rống giận dữ như đang uy hiếp bọn họ, dám động “nhộng con” thì bọn họ sẽ phải đền mạng.

Minh Thù đã bị cô lập ra xa, vẻ mặt không thiện cảm nhìn Đỗ Miên rồi cười dịu dàng với cô ta.

Đáy mắt Đỗ Miên ánh lên sự hận thù muốn xé nát cô!

“Đúng đúng đúng, cứ giữ như thế! Đỗ tiểu thư, đúng là như vậy!” Ánh mắt Minh Thù sáng trong, nụ cười càng rực rỡ:

“Sức sống có thể khiến tâm tình cô sung sướng, khiến cô trẻ trung, hãy giữ như thế, cô có thể!”

Đỗ Miên đột nhiên bối rối, chuyện gì đây?

Cô ta đang nói gì khùng điên vậy?

Sức sống giúp tâm tình người ta sung sướng, khiến người ta trẻ trung, sao cô còn không tức giận đi?

Quần chúng vây xem cũng ngơ ngác như Đỗ Miên, không hiểu đó là thao tác gì.

-

Minh Thù nhéo côn trùng phiên bản thu nhỏ, thân thể nó mềm nhũn, dường như có vật gì cứng. Minh Thù sờ mãi, chắc là chìa khoá.

Chìa khóa thành phố ba sao có thể có được trang bị ngon, Đỗ Miên trộm nó cũng có thể hiểu được. Chỉ là cô ta không ngờ hai con côn trùng này lại quan tâm côn trùng con như thế, đuổi theo cô ta không tha đã đành, còn lợi hại như vậy.

Minh Thù nhìn về phía những người ở chỗ này: “Thứ này là đồ tốt nha, bên trong có chìa khoá, mọi người ai muốn?”

Đế Quốc Mỹ Thực: “...” Nói lời này ngay trước mặt ba mẹ nhộng con thật sự tốt sao? Không sợ ba mẹ nó cắn chết cô sao!

Ôi mẹ ơi!

Xem cha mẹ nó trừng mắt sắp rơi tròng mắt ra ngoài rồi kìa.

Hù chết người mà!

Ở Đế Quốc Mỹ Thực người chơi hoàn toàn không suy nghĩ gì đến chìa khoá, bọn họ chỉ nghĩ đến chuyện sống sót.

Theo một tà giáo đã rất khó khăn, hãy đối đãi tốt với những lương dân vì dân trừ hại như bọn họ.

Người bên cạnh có vẻ tương đối kích động.

Chìa khóa thành phố!

Vào trong những thành phố này, có thể còn sống đi ra ngoài là nguyện vọng thứ nhất, nguyện vọng thứ hai đó là có thể tìm được chìa khoá, đạt được một chiếc có thể mang đi trang bị.

Trang bị như vậy, trong nhiệm vụ kế tiếp, bọn họ sẽ càng có lợi, dễ dàng sống sót hơn.

Nhưng chìa khoá thành phố có hạn, rất nhiều người chơi có thể nhận được trang bị chỉ là nhờ vào vận may may mắn hoặc thực lực mạnh.

Nhưng rất nhanh đã có người chơi tỉnh táo lại, cho dù có chìa khoá thì sao, có thể đánh thắng hai con côn trùng đối diện sao?

"Tới đây, tặng cho các người."

Minh Thù đột nhiên ném côn trùng nhỏ về hướng bọn họ, trong tay cô bắn ra một đoạn sợi tơ rất nhỏ. Thân thể cô chợt vọt lên mái nhà cao bảy tầng đối diện, nhảy mấy cú liền đáp trên tầng thượng.

Thành viên Đế Quốc Mỹ Thực bị bỏ rơi: “...” Chúng tôi thì sao!

Tiểu Sửu và Đề Nha phản ứng nhanh nhất. Thời điểm Minh Thù di chuyển, Đề Nha vung ra Lôi Ti Tản của cô, mở nó ra bay lên trời cao.

Tiểu Sửu có chút khôi hài, dưới chân hắn có nhiều lò xo kiểu trang bị bắn ra bật cao hợp với tiếng cười hì hì của hắn, cảnh tượng khá là quái dị.

Minh Thù đứng ở sát ranh giới, cúi người nhìn phía dưới.

Hai con côn trùng rõ ràng đã bắt đầu công kích, trong cảnh tượng hỗn loạn, thành viên Đế Quốc Mỹ Thực nhân cơ hội bỏ chạy.

Mà Phó Thần đứng ở góc, hai con côn trùng rõ ràng gào thét đi qua bên cạnh hắn nhưng không chủ động công kích hắn, chỉ là cây súng hắn cầm trên tay rất đặc biệt.

“Tôi nhớ ra người đó là ai rồi.” Tiểu Sửu từ trên bầu trời rơi xuống bên cạnh Minh Thù, đột nhiên cười hì hì nói:

"Phó Thần, bọn họ còn gọi là Phúc thần, vận may hắn cực tốt. Trong bảng xếp hạng thành phố năm sao, hắn là người lợi hại xếp thứ hai."

“Bảng xếp hạng thành phố năm sao?” Minh Thù nghe được một từ xa lạ: “Xếp đầu là ai?”

Tiểu Sửu chớp mắt: "Ô Cốt."

“Cổ?”

“Cốt trong xương cốt.” Tiểu Sửu tỏ ánh mắt kỳ dị:

“Nhưng hắn và Phúc thần cũng không khác biệt lắm, đánh nhau ước chừng không ai thắng ai.”

Mắt hắn đảo quanh hai vòng: “Hì hì... cô cũng có thể tham gia nhiệm vụ thành phố năm sao nhưng cô không tăng cấp nên cô không ở trên bảng xếp hạng.”

Đề Nha nghe được lời Tiểu Sửu nói cũng nhìn qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn lạnh như băng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Cấp nguyên chủ phía sau quả thực biểu hiện có thể tăng cấp.

Có thể nguyên chủ không có điểm tăng cấp... Cô điểm qua ký ức một lần, không phát hiện nguyên nhân nguyên chủ không tăng cấp.

Minh Thù ngồi vào sát ranh giới, lấy đồ ăn vặt ra, hãy bắt đầu biểu diễn!

Tiểu Sửu và Đề Nha đột nhiên tìm tới cô khẳng định không phải ngẫu nhiên.

“Hắn tham gia nhiệm vụ thành phố này làm gì? Lẽ nào cũng là...” Tiểu Sửu dừng một chút, sự khôi hài trên mặt hiện lên một vẻ quái dị:

“Vì sao cô không tăng cấp?”

“Vậy vì sao cậu không tăng cấp?” Minh Thù mỉm cười hỏi ngược lại.

Tiểu Sửu dò xét Minh Thù một chút rồi nhìn về phía Đề Nha.

Đề Nha gật đầu một cách khó đoán.

Minh Thù đánh giá Đề Nha không để lại dấu vết, hầu hết thời gian Tiểu Sửu đều muốn hỏi ý kiến Đề Nha, có thể thấy được trong hai người kia, Đề Nha này làm chủ.

Thanh niên tiền đồ xán lạn mà!

Tiểu Sửu có được đáp án của Đề Nha, quay đầu lại cười hì hì nói: “Kế tiếp tôi muốn nói cho cô biết, cô phải nghe thật kỹ nhé.”

“Mời bắt đầu biểu diễn.” Minh Thù bày ra tư thế nghe kể chuyện.

Tiểu Sửu: “...” Ai kể chuyện với cô chứ, hắn nói chuyện liên quan đến sinh tử.

Đề Nha không có khả năng nói, Tiểu Sửu chỉ có thể hít thở sâu một hơi.

“Biết vòng luân hồi vì sao không có người chơi thành phố năm sao không?”

“Không phải đều chết hết rồi sao.”

Tiểu Sửu như khinh bỉ: “Chết mới lạ, đó chỉ là tin đồn.”

“Ồ.”

Suy nghĩ lại một chút cũng đúng, nếu thành phố năm sao tồn tại, nhiều người chơi như vậy không có khả năng một người cũng không tồn tại.

“Vòng luân hồi thành phố năm sao ở lầu một trăm.” Tiểu Sửu nói:

“Người chơi ở đó mới thật sự mạnh.”

“Không tăng cấp cũng sẽ bị cưỡng chế tham gia nhiệm vụ thành phố năm sao. Tôi không biết cô đã tham gia chưa nhưng tôi cảm thấy được có lẽ cô đã tham gia, hơn nữa còn là thắng trong gang tấc nên cô mới quyết định không tăng cấp. Bởi vì không tăng cấp, mỗi ba tháng mới bị cưỡng chế tham gia một lần.”


“Nói nửa ngày, mục đích của cậu là gì?” Minh Thù cắn một miếng bánh quy.

“Cậu nói đi, tìm tôi làm gì!”

“…” Còn không phải là vì sợ cô không hiểu được sao?

Tiểu Sửu nhịn xuống, mắt trợn trắng, giọng nói nghiêm túc: “Chúng tôi cần đồng đội.”

“Trước đây không lâu, vòng luân hồi thông báo cách chơi mới, chúng tôi phải lập đội chơi.”

“Sao lại tìm tôi?”

“Hì hì, tiếng tăm của cô ở dưới ai cũng biết, ngay cả chúng tôi ở phía trên cũng có nghe qua.” Tiểu Sửu giải thích như chuyện hiển nhiên.

“Đương nhiên muốn tìm đồng đội có năng lực để dễ dàng thắng hơn.”

Minh Thù: “…” Tiếng tăm của nguyên chủ lớn vậy sao?

Minh Thù suy nghĩ một chút: “Hình như cậu chưa nhắc tới thành phố bốn sao, với cả việc các người có thể tùy ý xuống đây.”

“Vòng luân hồi bốn sao là điểm quá độ của ba sao và năm sao, vòng luân hồi cũng không giống nhau. Người chơi có thể ở vòng luân hồi bốn sao cũng sẽ có thể xuống dưới, vòng luân hồi không yêu cầu bắt buộc nhưng đa số người chơi cấp bốn sẽ chọn tăng cấp thay vì đợi ở vòng luân hồi bốn sao. Đại khái là tất cả mọi người đều sẽ làm như vậy, những người khác cũng làm như vậy. Còn giống như cô làm loạn ở dưới… thì rất hiếm.”

“Còn như người chơi cấp năm xuống đây thì cấp sẽ bị khống chế, không có những vấn đề khác. Nhưng sau đó hầu như không ai tới, nhưng cũng có ngoại lệ như tôi và Đề Nha.” Tiểu Sửu không nói tiếp nhưng bọn họ ở dưới này nhất định là có nguyên nhân.

“Chúng ta quả thật không giống nhau.” Minh Thù cũng không tiếp tục gặng hỏi, chỉ mỉm cười:

“Không phải nước chảy bèo trôi.”

“Hì hì, cho nên cô suy nghĩ một chút xem có muốn về một đội với chúng tôi không. Tôi và Đề Nha nằm trong top mười của bảng xếp hạng.”

Minh Thù hỏi: “Tại sao phải thành lập đội?”

Tiểu Sửu nói: “Bởi vì cách chơi mới cần có đồng đội.”

“Không có đội không được chơi?”

Tiểu Sửu cười hì hì: “Đúng vậy.”

“Nhưng tôi đã có đồng đội rồi.”

“Cách chơi mới này... không hạn chế cấp nên có thể trực tiếp đến cùng đồng đội, tôi và Đề Nha cũng lười đi lập đội.” Tiểu Sửu hơi vẹo cổ:

“Nếu không... tại sao tôi và Đề Nha lại muốn cô tham gia cùng.”

À, muốn trẫm tham gia cùng vì chỉ cần ở đây đợi!

“Để bọn họ đi chịu chết?” Cô làm đội trưởng, cấp của đội viên cô đều biết rõ, đều là người chơi cấp ba, còn có một người chơi đội sổ cấp hai.

Để người chơi cấp ba đi làm nhiệm vụ của thế giới năm sao, đây không phải là chịu chết thì là gì?

“Trong trò chơi luôn cần có người hy sinh nha, hì hì.”

“Vậy sao cậu không hi sinh đi?”

“…”

Biểu cảm trên mặt Tiểu Sửu đại khái là "Người như tôi sao có thể hi sinh".

Thấy Minh Thù dường như không muốn đi, Tiểu Sửu lại nói: “Cô có biết giải thưởng thắng cuộc của trò chơi là gì không?”

“Mãn Hán toàn tịch?” Minh Thù chớp mắt: “Mãn Hán toàn tịch thì tôi sẽ đi!”

Thật thấp hèn, chỉ vì đồ ăn vặt!

Tiểu yêu tinh khác muốn mê hoặc trẫm!

Nếu không phải vì lớp trang điểm dày cộm trên mặt Tiểu Sửu che chắn, chắc chắn khuôn mặt hắn lúc này sẽ thể hiện nhiều sắc thái đặc sắc phong phú.

“Nguyện vọng của cô chỉ như vậy?” Tiểu Sửu càng nhấn mạnh:

“Chẳng lẽ cô không muốn rời khỏi nơi quỷ quái này?”

Minh Thù liền hiểu rõ, giải thưởng của cách chơi mới đó chắc chắn là có liên quan đến việc rời khỏi thế giới này, trở về với thế giới hiện thực.

Nhưng có đúng là sau khi thắng sẽ thật sự được trở về với thế giới hiện thực không?

Đây là một trong những vấn đề đó.

Minh Thù tấm tắc hai tiếng: “Vậy mà tôi lại nghĩ rằng cậu thích thế giới này.”

Lấy mạnh yếu làm quy tắc, sinh tử không cần bất cứ ai chịu trách nhiệm.

“Tôi mà thích cái thế giới này sao.”

Minh Thù nheo mắt: “Nếu thật sự rời khỏi thế giới này, trở lại thế giới hiện thực, cậu có thể tùy tiện giết người không?”

Tiểu Sửu lập tức im lặng.

Từ một thế giới giết chóc trở lại thế giới bình thường, không thể giống với người bình thường.

Coi như thật sự trở về, người không tự điều khiển được mình cuối cùng cũng không có kết quả gì tốt.

Lúc Tiểu Sửu giết người luôn ở trong trạng thái hưng phấn, hắn mà trở về nhất định sẽ trở thành một tên biến thái cuồng giết người.

Và Đề Nha lại là một tiểu Lolita…

Tiểu Sửu cảm giác như Minh Thù đang vướng mắc về mình, hắn lập tức định thần, nói: “Ngoài Mãn Hán toàn tịch ra, cô còn muốn ăn gì nữa không?”

Lời nói như thế này thật không tệ nha.

Nhưng trẫm cảm thấy có bẫy... Đồ ăn vặt đúng là rất quý nhưng sinh mệnh còn quý hơn.

Hơn nữa bây giờ trẫm đã có đồ ăn, Mãn Hán toàn tịch có thể giữ lại để phần sau ăn cũng được.

Giải quyết nhanh phần này, trẫm sẽ đến phần sau nên tại sao trẫm lại phải tự làm khó mình? Đỗ Miên cũng không đi ăn cái voucher đồ ăn vặt này, trẫm đi làm gì?

“Không đi...” Minh Thù xua tay.

Tiểu Sửu không ngờ kết quả lại như vậy, hắn quan sát lâu vậy, vẫn cảm thấy cô là một người rất dễ dụ.

Trước đây vì vật tư, cô lập tức đứng lên quả thực xuất chúng, nhưng bây giờ có nói sao cô cũng không chịu.

Đề Nha không có biểu hiện gì, Tiểu Sửu cười hì hì vẫn không chịu đi xuống, nhìn qua có chút tàn bạo.

Minh Thù lập tức cách xa hắn một chút.

Bảo vệ đồ ăn vặt, rời xa biến thái.

Lúc bọn họ nói chuyện, phía dưới đã đánh xong, hai thành viên của Đế Quốc Mỹ Thực không biết đã chạy đi đâu, lúc này đang đứng ở trên mái nhà đối diện, nhìn có vẻ hơi chật vật nhưng cũng không thiếu đi một cánh tay hay mất đi một cái chân nào.

Phía dưới một con trùng lớn đã chết, một con khác cũng đang hấp hối. Những người chơi còn lại cũng chết không ít, có thể chạy đều đã chạy rồi.

Còn không thể chạy...

Minh Thù trợn trừng mắt.

Cô không hề do dự, trực tiếp nhảy từ trên xuống.

Từ lúc đến thế giới này, cô chẳng những không được ăn, mỗi ngày còn phải biểu diễn nhảy lầu.

“Dừng tay!” Minh Thù rơi xuống đất, chạy tới hướng bên kia.

Ngươi làm ơn buông tha phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm được không?

Phó Thần đã đè cò súng xuống, viên đạn được bắn ra. Hắn không ngờ Minh Thù đột nhiên xuất hiện, mà lại còn muốn đỡ viên đạn kia.

Lòng ngực hắn phập phồng, cảm giác trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Đỗ Miên cũng khiếp sợ nhìn Minh Thù đá mình văng ra, viên đạn trông chốc lát sẽ bắn trúng vào người cô.

Nhưng vào lúc này, viên đạn chệch sang hướng bên cạnh, xướt qua gương mặt Minh Thù, trong chớp mắt bắn trúng côn trùng trắng lớn bên cạnh. Lớp vảy lúc này không trụ nổi, viên đạn dễ dàng xuyên vào, côn trùng trắng lớn chết ngay tức khắc.

“Cô điên rồi!”

Tiếng hét cuả Phó Thần từ bên kia truyền đến.

Chỉ vài bước hắn đã bước sang đây, bắt lấy cánh tay Minh Thù, vẻ mặt vô cùng tức giận: “Muốn chết sao?”

Hệ thống leng keng trong đầu Phó Thần, vang lên âm thanh trừ điểm, thoáng làm cho hắn bình tĩnh lại đôi chút.

Minh Thù giơ tay lên quẹt vết máu bị viên đạn xướt qua, trong giọng nói có ý cười: “Cậu không giết cô ấy, tôi sẽ không phải xông lên.”

Vẻ thịnh nộ trên gương mặt Phó Thần đã vơi bớt, khôi phục lại gương mặt lạnh lùng, hiện lên ánh mắt khinh miệt: “Trước đây cô cũng chẳng ưa gì cô ta, bây giờ lại giả vờ làm người tốt.”

“Không ưa nổi cô ta cũng không có nghĩa là tôi muốn cô ta chết.” Giọng nói Minh Thù nhẹ nhàng:

“Không phải có câu... vì yêu sinh hận sao?”

Phó Thần: “?” Vì yêu sinh hận? Lão tử không nghe lầm chứ? Cô và ả Đỗ Miên này? Cô có biết bản thân mình là giới tính gì không?

Nhiệm vụ của hắn là gì?

Phó Thần bình tĩnh nhớ lại, xác định mình không nhìn lầm nhiệm vụ.

Nhưng họ là bách hợp nha, đây là muốn lão tử đi bẻ thẳng bách hợp sao?

Nghiêm túc chứ?

“Cô không cần giả làm người tốt.” Đỗ Miên cũng đứng lên, cảnh giác đề phòng nhìn chằm chằm Minh Thù và Phó Thần:

“Cô muốn hại chết tôi, bây giờ ở đây nói những lời này không cảm thấy buồn cười sao?”

Minh Thù mỉm cười: “Thế giới này nếu không phải cô chết thì tôi chết.”

Đỗ Miên: “…” Tin lầm cô.

Phó Thần: “…” Đồ điên!


Phó Thần muốn giết Đỗ Miên, nhưng Minh Thù không cho phép hắn giết, hai người suýt chút nữa đánh nhau, cuối cùng Phó Thần chịu thỏa hiệp: “Muốn tôi không giết cô ta cũng được, cô phải đồng ý với tôi một việc.”

“Nếu như muốn tôi đi làm nhiệm vụ thành phố năm sao gì đó, thì miễn bàn.”

“À.” Phó Thần cười khinh miệt, khuôn mặt vốn không có chút biểu cảm gì đột nhiên trở nên sinh động, nhan sắc như đạt đến một tầm cao mới, nhưng hắn rất nhanh nén lại: “Một mạng đổi một mạng, cô đổi với cô ấy, tôi sẽ buông tha cô ta.”

“Các hạ thật là thuận gió bẻ măng, lên như diều gặp gió...” Trẫm đây vô giá, bộ ngươi nói đổi là đổi sao?

Phó Thần nghiêm mặt, thản nhiên nói: “Đúng là có ý đó.”

Ha ha!

Tiểu yêu tinh đã tiến hóa đến mức không cần thể diện như vậy, trẫm thật sự khâm phục.

“Đánh một trận không.” Minh Thù thô bạo xăng tay áo: “Người nào thắng có thể ăn bánh bao thịt.”

Chúng ta không cần phải ở đây nói nhảm, trực tiếp làm.

Phó Thần: “…”

Đỗ Miên-bánh bao thịt: “…”

“Cô không phải là đối thủ của tôi.” Phó Thần nói:

“Nếu cô đã biết chuyện của thành phố năm sao, thì đã biết tôi đến từ nơi nào, đánh với tôi, cô chỉ có thua.”

“Chưa đánh thì làm sao anh biết tôi sẽ thua, bớt nói nhảm đi, anh có đánh hay không?”

Đánh cầu lông!

Nếu hắn đánh nhau với cô, thì lần tiến công chiếm đóng kế tiếp phải làm thế nào?

Ánh mắt Phó Thần đảo qua đảo lại giữa hai người Minh Thù và Đỗ Miên, cuối cùng nhắm mắt, xoay người rời đi.

Không thể trêu vào, thì ông đây có thể lẫn tránh.

Lời mới vừa nói?

Ha ha... Lão tử có nói qua sao? Không có! Lão tử không nói gì cả!

Minh Thù: “…” Quần ta cũng đã cởi, cậu vậy mà đi sao?

Công chúa nhỏ xù lông sao!

Cái này đúng là quá mất hình tượng nha!

“Cô...” Đỗ Miên cắn môi lui về phía sau hai bước.

“Yên tâm, tôi nói không giết cô là không giết cô, tôi muốn nói đạo lý.” Minh Thù mỉm cười, tự tay vỗ vỗ bả vai Đỗ Miên: “Sống khỏe mạnh tiểu bảo bối, ngàn vạn lần không được chết, lần này tôi có thể cứu cô, nhưng lần sau thì chưa chắc, cô chết tôi sẽ rất ưu sầu.”

Chết rồi voucher đồ ăn vặt cũng không còn, không thể chết được nha!

Minh Thù trong lúc Đỗ Miên còn đang ngơ ngác, đã rời đi.

Con đường đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn lại mùi máu tanh nồng nặc, Đỗ Miên nắm lấy vạt áo của mình.

Thành phố năm sao... Bọn họ mới vừa nói là thành phố năm sao?

“Bạch vân bạch, lam thiên lam, thiện ác nhất tuyến thiên. Huyết như hải, thi như sơn, sinh tử nhất niệm gian. Thần linh diệt, ác ma Lâm, hắc bạch vĩnh vô giới. Luân hồi tràng, vạn xương khô, tuyệt địa phùng sinh giả. Hỗn độn thành, thiên địa môn, trường sinh mộng nhất trường...”

Giai điệu cổ quái không biết từ đâu truyền đến, da đầu Đỗ Miên tê dại quan sát xung quanh, lại là bài hát kia, so với lần trước cô nghe được nhiều hơn vài câu.

Minh Thù liếc nhìn Tiểu Sửu đang ngâm nga giai điệu.

Tiểu Sửu tiếp tục hát: “... Tiên nhân thán, phàm nhân ảnh.”

Tiểu Sửu dừng lại, Minh Thù nhìn hắn: “Hết rồi?”

Tiểu Sửu chớp mắt: “Tôi hát nghe hay không?”

Hắn không trả lời câu hỏi của Minh Thù.

Minh Thù cũng không so đo, hỏi: “Bài hát này có ý nghĩa gì?”

“Hì hì, không biết.”

“…” Không biết ngươi còn hát hăng say được như thế: “Hát rất khó nghe.”

Tiểu Sửu: “…”

-

Hai ngày sau, Minh Thù và tất cả đội viên của đế quốc mỹ thực hội họp, những người này cũng xem như có chút bản lãnh, ngoại trừ vài vết thương nhỏ, cũng không ai tử vong.

Sau khi hội họp xong, Minh Thù dẫn bọn họ đi cướp vật tư.

Mục tiêu của bọn họ là, làm cho người chơi không có lương thực để ăn.

Biểu thị người của đế quốc mỹ thực như kiểu, thật tình chưa thấy qua người ác độc như vậy.

Đề Nha này được gọi là công tắc của điểm an toàn, Minh Thù hoàn toàn không cần lo lắng không tìm được điểm an toàn.

Đúng là lúc giết quái vật hơi nhẫn tâm, những quái vật này càng tiến hóa càng xấu, quả thực xấu vượt ra vũ trụ, xấu vượt khỏi ngân hà.

Ngày hôm đó rõ ràng trùng trắng lớn ở trong bầy quái vật này đều thuộc loại rất đáng yêu.

Ngược lại điểm an toàn của thhành phố ba sao thấp hơn so với thành phố hai sao, hơn nữa đa số đều là vũ khí.

Minh Thù đạp một đống vũ khí, buồn bực không thôi: “Lấy nhiều vũ khí như vậy làm gì? Có thể ăn không?”

“Lão đại, có thể bảo vệ mạng sống!” Thành viên của đế quốc mỹ thực nói: “Những vũ khí này giết quái vật, có hiệu quả đặc biệt tương đối khá tốt.”

“Lão đại, có phải chúng ta cũng cần đi giết quái vật? 200 người chơi đứng đầu top mười tập hợp được mười ngôi sao thành phố mới có thể rời đi được.”

Đừng hỏi bọn hắn có bao nhiêu ngôi sao thành phố.

Bọn họ không có!

Một ngôi sao cũng không có!

Thật là nghèo kiết hủ lậu.

“Nhìn thấy chúng nó liền ăn không vô.” Trẫm phải phá hư nhiệm vụ này, giết quái vật gì.

Nhưng làm sao mới có thể... phá hư đây.

Có rồi.

Minh Thù mở bảng xếp hạng, trên đó có thể hiện những người chơi có ngôi sao thành phố.

Không chỉ có hai trăm tên, bất luận người chơi nào có sở hữu ngôi sao thành phố đều sẽ hiện diện trên đây.

Từ bảng xếp hạng có thể cảm giác được ác ý của trò chơi này, cái này không phải là người giàu khoe của, khiến người ta phải đi cướp đoạt sao?

Thế nhưng bản đồ lần này không hề giống lần trước, thể hiện vị trí và trận doanh của người chơi.

Minh Thù phớt lờ thiết bị của mình--

Đôi mắt ưng: trang bị dùng một lần, có thể nhận dạng trong nhiệm vụ ở một nơi không bản đồ, kiểm tra hết thảy người chơi.

Minh Thù nhấp vào sử dụng.

Bản đồ tối sầm, một lát sau lại sáng lên, lần sáng lên này, bản đồ xuất hiện điểm màu xanh, phía trên những điểm màu xanh có gán những chữ số không giống nhau.

Minh Thù đối chiếu phía dưới bảng xếp hạng, mấy chữ số này, chắc là số lượng ngôi sao thành phố.

Phía trên cùng còn thể hiện số lượng người chơi dư thừa.

Không biết số người đến ban đầu là bao nhiêu, nhưng bây giờ còn dư lại 1300 người.

Đó là một thiết bị tốt nha!

Không sợ điều chấp của trò chơi, chỉ sợ chấp dân mới giàu hoang phí!

“Đi, đưa bọn họ đi đánh cướp!” Cộng đồng quân Thù hạ cờ.

Mọi người: “…” Càng ngày càng xã hội.

Những người bị đánh cướp đầu tiên chính là hai người bạn bè.

Bị đế quốc mỹ thực bao vây, hai người đều bối rối, lo sợ hỏi: “Các người... Các người làm gì vậy?”

Minh Thù vai khiêng đại kỳ, chân đạp trần xe: “Giao vật tư ra đây.”

Quy tắc trò chơi cho phép cướp đoạt ngôi sao thành phố, hai người bọn họ đều cho rằng là tới đoạt ngôi sao thành phố, không ngờ bọn họ là tới đoạt vật tư.

Hai người cũng không bối rối, lúc này bảo vệ mạng sống quan trọng hơn.

Bọn họ đem vật tư trên người giao ra: “Chỉ... có bao nhiêu đó, trên người chúng ta không còn gì nữa.”

Hai người cộng lại cũng chỉ có ba chiếc bánh quy, bốn bình nước.

“Ngôi sao thành phố cũng phải giao ra.” Minh Thù nhảy xuống, ung dung đi tới, cô cười: “Phối hợp tốt một chút, tôi không giết các người.”

Nụ cười của cô gái trước mặt cực kỳ xinh đẹp, thành phố này thật dơ dáy, giống như không còn biện pháp nào nữa.

“Cho cô...”

Ngôi sao thành phố huyết hồng đưa tới trước mặt Minh Thù, nàng nhận lấy quan sát một phen, ngay trước mặt hai người ném xuống, bước chân nặng nề...

“…” Đó là... ngôi sao thành phố.

Cô điên rồi sao?

Không chỉ có hai người bị cướp khiếp sợ, ngay cả người của đế quốc mỹ thực cũng rất khiếp sợ, không hiểu tà giáo giáo chủ đây đang làm cái quái gì.

“Người kế tiếp.”

Cô gái xoay người, đại kỳ vung lên, huyết hồng mỹ thực đế quốc bốn chữ lớn đón gió rêu rao.

Minh Thù dựa vào điểm trên bản đồ, một vòng lại một vòng càn quét thành phố, thấy người nào sở hữu ngôi sao thành phố liền đoạt lại hủy diệt.

Có người chơi kiểm tra bảng xếp hạng, phát hiện trước đây bảng xếp hạng rất tuyệt vời, nhưng lúc này nhìn qua lại thiếu không ít, có người thậm chí đã mất trên bảng xếp hạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK