Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
"Ầm!"

Lòng bàn tay Từ chủ và Hỏa Hồ va chạm, phát sinh tiếng nổ kịch liệt. Hỏa Hồ nhân cơ hội đánh lén Từ chủ, một chưởng đập sau lưng Từ chủ.

Từ chủ lảo đảo một chút, từ trên không rơi xuống.

Người Thần Thiên Từ tiến lên đỡ Từ chủ dậy, Hỏa Hồ đứng giữa không trung, che miệng cười châm chọc:

"Con người các ngươi càng ngày càng không được."

"Khụ khụ..."

Từ chủ cũng không nghĩ tới, thực lực của Hỏa Hồ còn lợi hại hơn so với trong ghi chép.

Hỏa Hồ đang muốn tiếp tục châm chọc, chợt ngửi trong không khí có mùi hương kỳ lạ, rất giống mùi thơm thức ăn của thế giới con người.

Đôi mắt hắn nheo lại một chút, nhanh chóng xuất chưởng đánh vào một gốc cây cổ thụ không xa.

Cổ thụ ầm một tiếng ngã xuống, hé ra dáng người phía sau.

Mọi người: "..."

Chúng ta ở chỗ này đánh nhau, ngươi ở bên đó nướng cá, lương tâm không thấy cắn rứt sao?

"Tiểu Từ..."

Sắc mặt Từ chủ càng khó coi hơn: "Tại sao, ngươi ở chỗ này?"

"Là nàng ta, chính là nàng ta, chính là nàng ta nói muốn ăn chúng ta."

Tiểu yêu tinh thứ hai nhảy ra, chỉ tay xác nhận Minh Thù.

Minh Thù cầm cá nướng suýt chút nữa "bỏ mạng", chậm rãi đứng lên, khóe miệng cong lên:

"Ta nói như thế khi nào?"

Trẫm không ăn yêu đó, có được không?

Truyền tin đồn bậy cái gì!

"Lúc trước, chính tai chúng ta nghe thấy."

Đám tiểu yêu tinh chắc chắn: "Con người rất dối trá, ngươi còn không thừa nhận."

Hừ! Đám tiểu yêu tinh các ngươi, dám nói xấu trẫm!

"Ôi, còn tự mình đưa đến cửa."

Dường như Hỏa Hồ rất tò mò đánh giá Minh Thù:

"Lá gan rất lớn, nhưng kế tiếp chính là ác mộng của ngươi."

Nhìn biểu hiện của nàng, tiểu cô nương da thịt trắng nõn hình như chung một phe với bọn họ.

Hỏa Hồ lộ ra móng vuốt sắc bén, đưa đầu lưỡi đỏ sẫm như máu liếm môi.

Dùng nàng ta làm món khai vị trước vậy.

"Tiểu Từ, đi mau!"

Từ chủ hét lớn một tiếng, lần thứ hai bay lên, ngăn cản Hỏa Hồ.

Hỏa Hồ xoay người chưởng một cái, yêu khí như gió lốc thổi qua, lá rụng trên đất bay lên che thân ảnh hai người.

"Ầm..."

Giữa lưng Hỏa Hồ chợt phát lạnh, bản năng nhận thấy nguy hiểm.

Hắn lui lại phía sau, chân đạp cành khô tránh xa vài mét.

Chỗ đứng lúc nãy, xuất hiện một nam nhân áo đen, khuôn mặt lạnh lùng xa lạ. Nhưng xuất hiện trong nháy mắt, làm Hỏa Hồ không dám xem thường.

"Hoài Vương điện hạ..."

Từ chủ ôm ngực rơi xuống đất: "Đa tạ."

Vừa nãy nếu hắn không xuất hiện bất ngờ, làm Hỏa Hồ buông lỏng tấn công, sợ rằng lúc này ông đã cách cái chết không xa.

Mộ Hoài cực kỳ kiêu ngạo, lạnh lùng liếc nhìn Từ chủ, ánh mắt quét sang Minh Thù ở sát bên ăn cá nướng, khóe miệng co rút, cao ngạo làm gì, đều gặp phải quỷ rồi.

Nàng dám thu hút sự chú ý của Hỏa Hồ, nàng thật đúng là lớn mật.

"Lên cho ta!"

Hỏa Hồ bị chọc giận, vươn tay phát động tất cả tiểu yêu tinh.

Chiến trường càng thêm hỗn loạn.

Lúc này, Trình Cẩm Vân xuất hiện, nàng xen lẫn vào đám người cùng yêu chiến đấu, nhanh chóng tới gần Từ chủ.

Bộ dạng lén la lén lút như quỷ kia của Trình Cẩm Vân, Minh Thù không muốn phát hiện cũng khó.

Cắn xương cá, tránh công kích của vài tiểu yêu tinh, ánh mắt Minh Thù dõi theo Trình Cẩm Vân một lúc. Minh Thù chợt phun xương cá ra, túm vũ khí của một yêu tinh bên cạnh.

Tiểu yêu tinh trừng mắt, túm một đầu khác không buông.

"Cho ta mượn dùng chút." Minh Thù mỉm cười.

Tiểu yêu tinh giận dữ, con người ngươi thật hay nhỉ, muốn cướp đồ trên tay chúng ta!

Giết nàng ta!

Tiểu yêu tinh kêu to nhắm vào Minh Thù, trên mặt đột nhiên xuất hiện một cục mềm mại, tầm nhìn bị ngăn cản, trong tay không còn gì.

Tiểu yêu tinh còn chưa thấy rõ trên mặt mình là cái gì, trong đầu đột nhiên trống không, màu đen kéo đến.

Thú nhỏ từ trên mặt tiểu yêu tinh nhảy xuống, ghét bỏ giũ giũ lông.

Thế nhưng lấy nó làm vũ khí ném đi, nó nhỏ như vậy, có lòng thương cảm hay không.

Thú nhỏ nhìn yêu tinh đã mất ý thức, cuộn thành một nắm, nhanh như chớp lăn về phía Minh Thù.

Ai bảo nó là thú nhỏ thiện lương như vậy chứ. Liền tha thứ cho nàng.

...

Trình Cẩm Vân đã rất gần trung tâm trận chiến, Mộ Hoài cùng Hỏa Hồ giao đấu, trong nhất thời nàng không dám ra tay.

Âm thầm quan sát một lúc lâu, rốt cuộc Trình Cẩm Vân tìm được cơ hội, từ bên hông lấy ra ám khí, nhắm vào Từ chủ đang rời khỏi vòng chiến.

Ám khí bắn ra.

"Vù vù..."

Trình Cẩm Vân tự tin rằng, nàng ta nhất định có thể phóng trúng Từ chủ.

"Choang... "

Nhưng mà một màn xuất hiện, làm Trình Cẩm Vân giật mình, ám khí đụng vào vật kim loại thay đổi phương hướng, vọt tới cây bên cạnh ghim sâu vào thân cây.

Sắc mặt Trình Cẩm Vân nhất thời thay đổi, trong mắt lộ ra căm hận, lại là nàng ta!

Trình Cẩm Vân không cam lòng buông tha, lần thứ hai lấy ám khí phóng ra.

Vài mũi ám khí đồng thời phóng tới, nhưng Từ chủ đã bị kinh động, hắn mạnh mẽ vận khí đánh rớt hai miếng, túm Minh Thù ở bên cạnh tránh ra.

"Sao vậy?"

Từ chủ không nghĩ tới sẽ có người đánh lén.

Minh Thù vừa ngăn cản một chút, tay đã tê rần lúc này chỉ là hơi không dùng sức được, không phải chuyện gì lớn.

Nàng ngẩng đầu nhìn Trình Cẩm Vân, ánh mắt của nàng và Trình Cẩm Vân chạm nhau trên không. Trình Cẩm Vân nghiến răng, đáy mắt tràn đầy oán hận, Trấn Quốc công chúa này nhiều lần phá hư chuyện tốt của nàng.

Chuyện thái tử từ hôn, nói không chừng cũng có liên quan đến nàng ta.

Những người chặn đường mình đều đáng chết.

Khóe môi Minh Thù nhếch lên, quay sang Trình Cẩm Vân cười xán lạn.

Không phá hư chuyện tốt của ngươi, trẫm kéo thù hận kiểu gì?

Đương nhiên, Từ chủ cũng thấy Trình Cẩm Vân, ông kéo đến chỗ người Thần Thiên Từ, sắp xếp Minh Thù ở bên cạnh:

"Bảo vệ tốt cho nàng."

Có lẽ Trình Cẩm Vân nghĩ Từ chủ bị thương, thừa dịp hỗn loạn đến giết ông chính là cơ hội tốt. Cho nên Từ chủ phóng qua, nàng cũng không né tránh, lấy ra vũ khí chính diện nghênh đón.

Cùng Trình Cẩm Vân giao đấu một lúc, trong lòng Từ chủ tức khắc trầm xuống, lớn tiếng hỏi:

"Ngươi là ai?"

Trình Cẩm Vân hừ lạnh: "Người lấy mạng ngươi."

Nhìn kỹ, sẽ phát hiện chiêu thức của Trình Cẩm Vân và Từ chủ có chút tương tự, nhưng so với Từ chủ càng thêm tàn nhẫn, từng chiêu đều đưa người vào chỗ chết.

Từ chủ rất quen thuộc bộ công pháp này, bởi vì đó chính là công pháp mà ông học nhưng đã được thay đổi.

Mỗi một chiêu, mỗi một thức của Trình Cẩm Vân dường như đều có thể khắc chế mình, Từ chủ không nghĩ tới nhiều năm như vậy, người kia đã nghiên cứu ra.

Thế nhưng.

Ông cũng không phải không có tiến bộ. Từ chủ đột nhiên thay đổi tấn công, lùi sau phòng thủ.

Trong mắt Trình Cẩm Vân lộ ra châm chọc, dường như hiểu rõ tại sao Từ chủ đột nhiên phòng thủ.

Cổ tay nàng vừa chuyển, nội lực ở trên không khí uốn khúc thành vòng tròn, theo bàn tay nàng đẩy mạnh, nhanh chóng lao về Từ chủ.

Nội lực đảo qua xung quanh, núi đá nứt vỡ, bụi bặm ngập tràn. Trình Cẩm Vân đột nhiên biến mất.

Từ chủ tức thì giật mình, khí lưu quét ngang đến ông tránh cũng không thể tránh, ông phải toàn lực phòng thủ.

Nhưng vào lúc này, Trình Cẩm Vân đột nhiên xuất hiện bên trái ông, mũi kiếm hiện lên hàn quăng đâm thẳng về phía ngực ông.

Đồng tử Từ chủ giãn rộng, kiếm quang hội tụ trong mắt ông.

Càng ngày càng mạnh...

Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cơ thể Trình Cẩm Vân nhanh chóng nghiêng đi.

Lưỡi kiếm rời khỏi quỹ đạo, lướt qua người Từ chủ.


Trình Cẩm Vân bị sức mạnh vô hình đè trên mặt đất, có cái gì đó hung hăng đè nặng nàng, khiến nàng không thể xoay người, không thể nhúc nhích.

Dường như thời gian dừng lại, chỉ còn suy nghĩ của nàng có thể hoạt động.

Cảm giác này giống như lúc còn trong cung, bị ném vào hồ.

Minh Thù cầm dây mây xuất hiện, trong ánh mắt quái dị của Từ chủ đá rớt vũ khí trong tay Trình Cẩm Vân, mặt mỉm cười trói nàng lại đánh một trận.

Lại thiếu một bàn mãn hán toàn tịch.

Không đánh một trận sao được.

Cả người Trình Cẩm Vân đau nhức, chỉ có thể dùng mắt trừng nữ nhân trước mặt, trùng sinh về xui xẻo nhất là gặp phải Minh Thù. Nàng ta cứ như khắc tinh của mình.

Chuyện mình làm, chỉ cần có nàng ta xuất hiện, sẽ trở nên không suôn sẻ.

"Thẩm Từ, ngươi có bản lĩnh thì một mình đấu với ta!"

Trình Cẩm Vân giãy giụa cố thoát khỏi dây mây trên người, tức giận rống với Minh Thù:

"Đánh lén thì có bản lĩnh gì."

Vừa rồi suýt chút nữa là có thể giết chết Từ chủ, hoàn thành giao phó của sư phụ.

"Không dám."

Minh Thù lắc đầu, cười nói: "Hiện tại ta không lợi hại như ngươi, ta nào dám cùng ngươi đơn đấu. Về phần đánh lén... Chẳng phải là ta học theo ngươi sao? Trình tiểu thư nói vậy là nói chính mình không có bản lĩnh sao."

Trình Cẩm Vân nghẹn họng.

"Tiểu Từ..."

Từ chủ thấy Minh Thù như vậy rất xa lạ, ông không quen nàng, không phải tiểu cô nương trong trí nhớ của ông.

Minh Thù ngẩng đầu, mỉm cười: "Từ chủ, cẩn thận phía sau."

Khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ, làm Từ chủ có chút hoảng hốt, dường như không nghe thấy Minh Thù nhắc nhở.

Đám tiểu yêu tinh phá tan phòng tuyến của Thần Thiên Từ, giơ các loại vũ khí, ùn ùn kéo qua bên này.

Sát khí bốn phía.

Minh Thù chống trán, xem ra phải tự sát một lần.

"Dừng tay!"

Đám tiểu yêu tinh nghe âm thanh này, đồng thời dừng lại.

Mọi người lần lượt dừng động tác, vây quanh Hỏa Hồ.

Hỏa Hồ nhanh chóng lui về trước sơn động, quỳ một gối, cung kính sợ sệt:

"Vương."

Tiếp theo tất cả tiểu yêu tinh quỳ xuống gọi Vương, giọng nói sợ hãi.

Sơn động rất yên tĩnh, cũng không có yêu xuất hiện. Nhưng trong sơn động phát ra khí tức, làm lòng người sợ hãi.

Bọn họ đều cho rằng Hỏa Hồ là Vương, ai biết trong sơn động còn có một đại yêu tinh.

Hơn nữa giọng nói của đại yêu tinh...

Rất quen thuộc!

"Thái tử điện hạ?"

Từ chủ cùng Minh Thù đồng thanh, âm thanh trong sơn động truyền tới, không phải ai khác, chính là thái tử mất tích.

Thái tử không chịu làm, chạy tới đây làm đại yêu tinh.

Nam tử khoác áo choàng màu đỏ thong thả trong bóng tối đi ra, mỗi một bước đi của hắn dường như xuất hiện xích đỏ, yêu khí nồng nặc đập vào mặt.

Sắc mặt hắn như bình thường, không nhiều biến đổi lắm, duy chỉ có đôi mắt kia, biến thành màu vàng óng ánh yêu nghiệt.

"Thật sự là thái tử sao..." Có người thì thào.

"Xảy ra chuyện gì?" Có người mê man.

"Tại sao thái tử ở chỗ này? Cùng yêu..." Có người nghi vấn.

Người Thần Thiên Từ bối rối.

"Sư đệ, đã lâu không gặp."

Lão nhân một thân áo đen, từ phía sau thái tử đi ra:

"Có bất ngờ hay không?"

Đột nhiên xuất hiện một lão nhân, làm mọi người càng thêm mờ mịt.

Nhưng những lão nhân của Thần Thiên Từ, kinh hãi nhìn người này.

"Sư phụ..."

Trình Cẩm Vân thì thào một tiếng, sau đó hô to: "Sư phụ, cứu đệ tử."

Lão nhân hơi ghét bỏ nhìn Trình Cẩm Vân: "Phế vật, thành sự không có bại sự có thừa."

Sắc mặt Trình Cẩm Vân tức khắc trắng bệch, giải thích:

"Sư phụ, ta chỉ thiếu chút nữa đã thành công."

Nếu không phải nữ nhân kia phá rối, nàng đã sớm hoàn thành.

Lão nhân hừ lạnh một tiếng, không để ý Trình Cẩm Vân nữa:

"Sư đệ, ta cho ngươi cơ hội lựa chọn, đầu hàng hoặc chết, ngươi chọn cái nào?"

Mọi người càng ngây ra, đây là cái tình huống gì.

Duy chỉ có Từ chủ không cảm thấy ngoài ý muốn, từ khi ông phát hiện võ công của Trình Cẩm Vân hết sức quen thuộc, lúc trước nghĩ không ra một số chuyện, giờ đều đã thông suốt.

"Sư huynh, đã lâu không gặp."

Giọng nói của Từ chủ nặng nề: "Ta không ngờ..."

"Không ngờ ta còn sống phải không?"

Lão nhân cười ha ha: "Lúc đầu các ngươi đuổi ta khỏi Thần Thiên Từ, nhưng lại không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?"

"Quả thực không nghĩ tới."

Biểu cảm Từ chủ đau thương: "Không nghĩ tới sư huynh sẽ thả những yêu này ra ngoài, ngươi biết chúng nó sẽ biến thiên hạ này thành thế nào không? Sư huynh, đại nghĩa trước kia của ngươi đi đâu rồi?"

Ông cho rằng năm đó sư huynh đã chết, cho nên long mạch bị hủy, yêu tộc xuất hiện, chưa từng nghĩ là do sư huynh làm.

"Đại nghĩa? Ha ha, nếu không có yêu hỗ trợ, năm đó ta đã chết. Những người dối trá các ngươi còn không bằng yêu."

Sắc mặt lão nhân âm hiểm: "Sư đệ, không phải ngươi vẫn muốn thiên hạ thái bình sao? Ta sẽ không thực hiện như ý nguyện của ngươi, ta muốn ngươi nhìn thiên hạ này sụp đổ, núi non này nhuốm máu."

Lời nói hùng hồn của nhân vật phản diện, luôn đặc biệt nhiều.

Minh Thù ngáp một cái, lát nữa có tán gẫu hay không thì không biết, nàng chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống.

Dường như thái tử phát hiện, liếc mắt nhìn nàng. Hai tiểu yêu không biết từ đâu, xách ra một khối đá đặt trước mặt Minh Thù, tiếp theo là cái bàn, đồ ăn vặt, nước chè xanh.

Đầy đủ mọi thứ.

Đương nhiên lúc này phần lớn mọi người đều chú ý lão nhân và Từ chủ, Minh Thù liền đứng ở vòng ngoài, ngoại trừ Trình Cẩm Vân bị trói thành bánh chưng, không bao nhiêu người chú ý điều khác thường bên này.

Mộ Hoài mặt lạnh đứng đối diện Minh Thù, lạnh như băng hỏi: "Ngươi có quan hệ như thế nào với hắn?"

Tình cảnh như vậy, lại chuẩn bị mấy thứ này cho nàng, quan hệ có thể kém sao?

"Ta nghĩ là..."

Minh Thù cầm điểm tâm trên bàn, suy nghĩ sâu xa: "Có thể thái tử muốn hại ta."

Mộ Hoài đè tay nàng: "Muốn hại ngươi, ngươi còn dám ăn?"

"Loại thủ đoạn hạ độc này, ngươi nghĩ đường đường một thái tử kiêm Yêu Vương sẽ dùng sao?"

Nàng chết, Thẩm Từ cũng không còn, mặc kệ thái tử muốn gì, hắn cũng không thể hạ độc.

"Không được ăn."

Mộ Hoài cướp điểm tâm trong tay Minh Thù, có thể là cảm giác hành động của mình có chút không thích hợp, hắn nhanh chóng giải thích:

"Ta đã đồng ý với Từ chủ bảo vệ ngươi."

Minh Thù nhìn tay Mộ Hoài, ánh mắt kia làm trong lòng Mộ Hoài sợ hãi, dường như hắn thấy tay của mình bị các loại cực hình tra tấn.

"Mộ Hoài, ngươi muốn chết sao?"

Minh Thù vỗ bàn đứng dậy.

Âm thanh rất lớn, đám người còn đang chú ý bên kia đều nhìn lại, biểu cảm rất quái dị.

"Ngươi nhỏ giọng một chút, quấy rầy bọn họ nói chuyện."

Mộ Hoài nhịn không được nói một câu, nhưng nói xong mới nhớ, thiết lập của người này không giống như người khác, kiểu mất bò mới lo làm chuồng, nỗ lực cứu vớt lại hình tượng của hắn.

"Đưa cho ta."

Minh Thù căn bản không chú ý hành động của hắn, trong lòng đều là đồ ăn vặt.

Mộ Hoài thở phào, đồng thời muốn tìm cái lỗ chui xuống, tại sao có thể có người như thế.

Hắn nhanh chóng lục tìm trên người, lấy một túi ăn vặt đưa tới: "Cho ngươi."

Minh Thù chần chừ, nhận lấy đồ ăn vặt của Mộ Hoài.

Lúc lên núi tìm đồ ăn vặt, quả nhiên là quyết định chính xác.

Mộ Hoài liếc mắt nhìn mọi người, cùng yêu đang nhìn sang bên này, bình tĩnh nói:

"Các ngươi cứ tiếp tục."

Lại nhìn nữa, thiết lập của lão tử sẽ hỏng đó!

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Lão tử chỉ là kẻ tầm thường thôi.

Chuyện nhỏ nhặt này vẫn có thể xử trí được.

Mọi người: "..."

Từ khi nào, Trấn Quốc công chúa đến ngồi vào bàn đồ ăn này? Còn dám ăn đồ ăn ở đó, đùa sao?

Chúng yêu: "..."

Con người thật dễ lừa gạt, nhưng Vương không cho phép ăn nàng ta.

Năm đó, Thần Thiên Từ có tổng cộng hai vị đệ tử có khả năng trời phú cực tốt, hai người cùng vào Thần Thiên Từ, sớm chiều ở chung tình cảm như anh em.

Nhưng theo năm tháng trôi qua, quan điểm của hai người dần dần xuất hiện thay đổi.

Sư huynh nghĩ, bọn họ vất vả giúp hoàng thất bảo vệ giang sơn không có ý nghĩa gì. Thần Thiên Từ đã sớm không cần cùng hoàng thất làm bạn. Hắn muốn thoát khỏi hoàng thất, tự lập môn pháp hoặc là muốn lật đổ hoàng thất, bá chiếm một phương.

Nhưng sư đệ nghĩ như vậy là không đúng.

Cho nên quan hệ của hai người càng ngày càng kém, từ bắt đầu không có gì giấu nhau đến càng về sau không nói chuyện với nhau, gặp mặt như kẻ thù.

Rốt cuộc có một ngày, sư huynh không nhịn được, hắn thuyết phục được một số người ở Thần Thiên Từ không cam lòng, nỗ lực tạo phản.

Đương nhiên, cuối cùng bị sư đệ dẫn người giải quyết, sư huynh thua trận chạy trốn, sư đệ dẫn người đuổi theo. Cuối cùng, đuổi đến vách núi sư huynh thân chịu trọng thương không thể phản kháng, từ trên vách núi nhảy xuống.

Người thường nhảy vực chỉ có chết, nhưng vai chính hoặc nhân vật phản diện nhảy vực, sẽ có các loại kì tích sống sót.

Thông thường, vai chính sống sót nhận được may mắn, vô tình gặp được lão gia gia gì đó nhặt được tuyệt thế bảo kiếm, thu được bí tịch võ công...

Nhân vật phản diện nhảy xuống, cũng chỉ có thể gặp thứ gì đó tà ác hơn.

Sư huynh ở đáy vực gặp một con yêu, hắn là đối tượng bồi dưỡng của Thần Thiên Từ, biết lúc ban đầu Thần Thiên Từ được thành lập là để trừ yêu, cho nên hắn phải gặp yêu, cũng không thấy có gì kỳ quái.

Con yêu này chính là Yêu Vương mấy trăm năm trước, thời điểm trấn áp ban đầu nó may mắn chạy thoát. Nhưng vì để cho người Thần Thiên Từ cho là nó đã chết, phải tổn thất tu vi.

Dẫn đến thực lực của nó vẫn không thể khôi phục, chỉ có thể trốn tránh ở nơi hoang tàn vắng vẻ.

Sư huynh vì báo thù, thỏa thuận cùng với yêu, hắn thả yêu bị trấn áp ở long mạch ra, mà yêu đồng ý với hắn chính là về sau thiên hạ này do hắn làm chủ.

Bởi vì không biết ban đầu Thần Thiên Từ trấn áp yêu ở nơi nào, vì vậy sư huynh bắt đầu bày mưu, trước tiên đem Yêu Vương suy yếu đưa vào trong cơ thể hoàng hậu đang mang thai, dùng chung một thân thể với thái tử, để không cho người phát hiện, sư huynh bèn phong ấn yêu lại.

Vì vậy, liền có nhà tiên tri tiên đoán thái tử là yêu nghiệt chuyển thế.

Yêu Vương vốn định chờ thời cơ chín muồi chiếm thân thể thái tử, nhưng mà nó phát hiện thân thể thái tử không dễ chiếm như vậy, mà thái tử tâm tính kiên định, căn bản không có cơ hội ra tay.

Yêu Vương chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, đợi một thời cơ thích hợp.

Và sư huynh vẫn tìm kiếm long mạch.

Cho đến khi Minh Thù nói cho thái tử tin tức Thẩm Từ đã chết, yêu vương mới có cơ hội nhưng sự tình không đơn giản như Yêu Vương nghĩ. Nó không có biện pháp hoàn toàn chiếm lấy thân thể thái tử, chỉ có thể cùng hắn xài chung một thể.

Để tranh đoạt thân thể, hai người có thể nói là lưỡng bại câu thương.

Thái tử muốn cứu sống Thẩm Từ, yêu vương liền nói cho thái tử có một biện pháp có thể làm Thẩm Từ trở về, nó có thể giúp hắn, nhưng trước hết thái tử phải giúp nó làm việc.

Sư huynh mất nhiều năm như vậy, đã tìm được nơi trấn áp. Vốn dĩ phong ấn cũng không dễ dàng như vậy, nhưng một ngày nọ phong ấn bắt đầu buông lỏng, nhưng với sức mạnh của một mình sư huynh vẫn không có biện pháp mở phong ấn.

Vì vậy, hắn liên hệ Yêu Vương.

Thái tử từ hôn rời khỏi hoàng thành, về phần tại sao muốn từ hôn, chuyện này là sự kiên trì của thái tử. Sau khi thái tử rời hoàng thành, liền cùng sư huynh họp mặt.

Bọn họ hợp lực phá vỡ phong ấn trấn áp yêu tộc, thả ra bầy yêu.

Chuyện về sau, mọi người đều biết.

Người sư đệ kia là Từ chủ, mà sư huynh là lão nhân đối diện.

Từ chủ kinh ngạc nhất hẳn là chuyện Thẩm Từ đã chết, nàng rõ ràng...

Nhưng nghĩ tới mấy ngày gần đây, Thẩm Từ biểu hiện quái lạ, ông lại bắt đầu dao động chính là Thẩm Từ thật đã chết rồi, hiện tại người trong thân thể Thẩm Từ kia, căn bản cũng không phải là Thẩm Từ.

Vậy nàng ta là ai!

"Ngươi..."

Mộ Hoài nhìn Minh Thù đang ở phía trước mặt không đổi sắc, đôi mắt hơi nheo lại:

"Là ai?"

Nàng không phải Thẩm Từ, Thẩm Từ đâu?

Lúc trước đã cảm thấy nàng không phải, tuy rằng hắn cũng nghi ngờ, nhưng rốt cuộc hắn không thường ở kinh thành, người ở trong hoàng cung sống hai mặt cũng không kỳ lạ gì.

"Haiz, nếu bị ngươi phát hiện rồi, ta đây sẽ không ngại nói cho ngươi biết."

Minh Thù hắng giọng, trang nghiêm nói mò: "Kỳ thực ta là từ ngoài không gian tới, bởi vì tìm không được đường về, cho nên ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ mà thôi."

Mộ Hoài: "..."

Xuyên không?

Mộ Hoài hiểu rõ, có vài thế giới có thể bị người từ ngoài xuyên vào, lẽ nào nữ nhân này cũng là xuyên không?

Tính cách nàng không giống trước kia, quả thực có thể giải thích.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Từ chủ cũng tiến tới, vì bị lừa dối nên cũng phẫn nộ, cũng có tự trách và hối hận:

"Tại sao muốn giả mạo Thẩm Từ, Thẩm Từ ở đâu?"

"Từ chủ, ngươi nghĩ bây giờ có thời gian tra hỏi ta là ai sao?"

Minh Thù bảo ông nhìn đối diện, nụ cười say lòng người, thanh âm càng mềm nhẹ:

"Quả thực ta không phải Thẩm Từ, nhưng ta cũng không tính phá vỡ thiên hạ, ngài xử lý đám tiểu yêu tinh kia trước đã vẫn tốt hơn."

Từ chủ bị Minh Thù nói cho tỉnh, tức khắc hoàn hồn.

Nhìn sâu vào mắt Minh Thù, sau đó xoay người đối mặt với bầy yêu.

Ông nhìn về phía sư huynh: "Ngươi cho là chúng nó sẽ thực hiện lời hứa? Ngươi có biết chúng nó ngoại trừ bản năng giết chóc ra, căn bản cũng không biết cái khác?"

Thần Thiên Từ cũng không biết lai lịch những thứ được xưng là yêu này, thật giống như một ngày nào đó, chúng nó đột nhiên xuất hiện.

Bắt đầu tàn sát con người, lấy con người làm thức ăn, làm yêu tộc lớn mạnh.

"Cái gì chỉ biết giết chóc, chúng ta nhiều năm như vậy đã tiến hóa có biết hay không?"

Có yêu phản bác, hiện tại bọn họ không giống như ban đầu chỉ biết giết chóc, hiện tại bọn họ là yêu có lý trí.

"Đúng vậy, chúng ta không phải chỉ biết giết chóc." Đàn yêu phụ họa.

"Con người vốn đáng chết, nhốt chúng ta ở đây lâu như vậy, nếu không tại các ngươi nói không chừng chúng ta có thể tiến hóa đến lợi hại hơn."

"Giết sạch con người, Yêu Vương muôn năm!"

"Giết sạch con người, Yêu Vương muôn năm!"

Đàn yêu hô khẩu hiệu đau hết cả đầu.

Từ chủ sắc mặt âm trầm, nhìn về phía thái tử: "Thái tử, ngươi cũng muốn mắc thêm lỗi lầm nữa?"

Thái tử nhìn Minh Thù, trong mắt kiên định, hắn nhất định phải để cho A Từ của hắn trở về, mặc kệ phải trả cái giá thế nào.

Minh Thù cười cười.

Đến lúc mất đi mới biết quý trọng.

"Sư đệ, nhận mệnh đi, hiện tại khắp nơi đều là yêu, dù cho Thần Thiên Từ có năng lực thu phục yêu, nhưng không có năng lực cứu vớt thiên hạ này."

Sư huynh cười ha ha: "Vốn dĩ, nghĩ giết ngươi trước, nhưng cũng không sao, vừa lúc ta có thể tự tay báo thù."

Ban đầu, đuổi cùng giết tận hắn, thù này hắn nhớ kỹ.

Vốn định để Trịnh Cẩm Vân dựa vào quan hệ với thái tử, để tiếp cận Thần Thiên Từ, tìm cơ hội giết chết hắn, không nghĩ tới Trình Cẩm Vân ngu xuẩn như vậy, vẫn không ra tay được.

"Huynh hận ta như vậy sao?" Từ chủ hạ giọng hỏi.

"Tất nhiên hận, lúc đó ngươi đối xử với ta thế nào?"

"Ta... Cũng muốn cứu mạng huynh."

Lúc đó, vốn muốn tha cho hắn một con đường sống, nhưng hắn lại cứ muốn đâm đầu xuống vực.

"Vậy giờ ta phải cám ơn sư đệ, năm đó đã không cho ta con đường sống, nếu không đâu được như ngày hôm nay ha ha."

"Sư huynh đừng cố chấp mê mụi nữa."

Từ chủ thử khuyên can: "Bọn chúng sẽ không thực hiện lời hứa đâu, chẳng qua là lợi dụng huynh thôi."

Lời của yêu làm sao có thể tin được?

"Sư đệ mới là người cố chấp không chịu tỉnh, ngươi nhìn cục diện xem, người thắng là ta, là ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK