Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

#Tiêu đề giải trí: Hứa Bắc một lời không hợp liền chèn ép nghệ sĩ.#

"Hứa tổng…"

Ánh mắt Minh Thù sáng rực lên, một cô thư ký lịch sự tao nhã đứng bên cạnh, đang dè dặt gọi cô.

Minh Thù đưa mắt nhìn lên, trên bàn họp lớn như vậy, một đám người đồng loạt nhìn cô.

Nhìn trẫm làm gì!

Trẫm không có đồ ăn vặt!

"Hứa tổng, cô không khỏe sao?"

Cô thư ký ý tứ tìm một cái cớ cho Minh Thù đang ngơ ngác.

Minh Thù thuận thế gật đầu: "Ừ, đau đầu."

Trẫm muốn ăn gì đó.

Thư ký vội vàng nói: "Vậy có cần hoãn họp lại không?"

Hoãn lại… Không hoãn thì trẫm biết họp cái gì, thưởng đồ ăn vặt sao?

"Xin lỗi các vị, sức khỏe Hứa tổng không tốt, thời gian họp đợi Hứa tổng xác định lại, tôi sẽ thông báo cho các vị."

Cô thư ký đứng dậy hướng về phía phòng họp xin lỗi những người còn lại.

Đám người kia tất nhiên không hài lòng, có người trực tiếp nói: "Hứa tổng, chúng tôi cũng rất bận rộn, sáng sớm đã qua đây. Bây giờ cô cho chúng tôi leo cây, đang đùa với chúng tôi sao?"

"Tôi còn rất nhiều việc cần làm bên đó, xin Hứa tổng chuyên nghiệp một chút có được không? Chúng tôi nhiều người như vậy bị cô đùa giỡn, công ty này còn vận hành được không?"

"Đúng là, những người thừa kế ngày nay…"

Người trong phòng họp thưa dần, cô thư ký hình như hơi lo lắng, cẩn thận nhìn Minh Thù, thấy cô không hề tức giận cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Đợi người trong phòng họp đi hết rồi, Minh Thù mới chống cằm: "Đi mua ít thức ăn mang lên đây cho tôi."

Thư ký: "Hứa tổng, sức khỏe cô không tốt, hay là đi bệnh viện?"

Minh Thù nói rõ: "Tôi lừa bọn họ."

Thư ký: "…"

Thư ký không nhiều lời nữa, xem ra đã quen bộ dạng này của cô, giẫm giày cao gót rời khỏi phòng họp.

Đợi cô thư ký đi rồi, Minh Thù bắt đầu tiếp nhận ký ức.

Nữ chính giả tên là Hạ Liên, xuyên không từ thế giới song song, thế giới này và thế giới bên kia rất khác biệt, vẫn là những người đó nhưng hướng đi của họ hoàn toàn không giống nhau.

Trước khi xuyên không, Hạ Liên là trẻ mồ côi, gia nhập vào thế giới giải trí, có dáng dấp nhưng không có thời thế, diễn vài vai nhỏ cũng dở dở ương ương.

Để nổi tiếng, Hạ Liên bắt đầu không từ thủ đoạn nào, trèo lên trên giường của đạo diễn nhà sản xuất phim, nhận được không ít vai diễn, cũng bắt đầu gặp may.

Sau lại đoạt vai diễn của một diễn viên cũng có máu mặt, bị người ta trả thù.

Thời kỳ lịch sử đen tối của cô đều bị đào bới ra, các thể loại khiếm nhã (1) đều được đăng trên các trang mạng xã hội.

Dưới áp lực của dư luận, cô không chịu nổi, bước vào con đường nghiện ngập không lối thoát, cuối cùng chết bởi dùng thuốc quá liều.

Nhưng mà sau khi xuyên không đến thế giới song song, Hạ Liên là một tiểu thư nhà giàu, nhà rất có tiền, tuy là không có được danh tiếng gì trong thế giới giải trí nhưng xuất thân cô rõ ràng, trong sạch.

Vì vậy, Hạ Liên lần nữa gia nhập giới giải trí, thề nhất định phải trở thành ngôi sao hạng A.

Tuy là hai thế giới giống nhau nhưng lại khác nhau, nên Hạ Liên đem thù hận của thế giới bên kia đổ lên người của thế giới bên này.

Nguyên chủ tên là Hứa Bắc, là người thừa kế, trong giới thượng lưu nổi tiếng sành sỏi, cả ngày ngập trong cuộc sống xa xỉ, chơi bời phóng đãng.

Nhưng nhân duyên của Hứa Bắc tốt đến kỳ lạ, bất kể là bạn cùng lứa tuổi hay các bậc anh chị cô chú, cô đều có thể kết giao được, nhưng cô lại không chịu nỗ lực làm việc.

Bởi vì ở một thế giới khác, Hứa Bắc chính là kẻ thù của Hạ Liên, mặc dù ở thế giới này Hứa Bắc với cô không có quan hệ gì, Hạ Liên vẫn đổ mối hận này lên người Hứa Bắc.

Lần đầu tiên gặp mặt, Hứa Bắc đã bị Hạ Liên biến thành trò cười.

Hứa Bắc cũng không hiểu nổi, cô chưa từng đắc tội với Hạ Liên.

Nhưng Hứa Bắc cũng không phải dễ bắt nạt, Hạ Liên đụng đến cô, cô ắt hẳn sẽ báo thù lại.

Hạ Liên khuấy đảo thế giới giải trí, Hứa Bắc liền tham gia vào công ty giải trí của gia đình, bắt đầu đấu đá với Hạ Liên.

Đến sau cùng, Hứa Bắc rơi vào đường cùng, trở thành nhân vật phản diện.

Cuối cùng, Hạ Liên cũng làm suy sụp Hứa gia, cướp đi vị hôn phu của Hứa Bắc.

Hứa Bắc sau khi trở nên thảm hại, nhận đủ kiểu chê cười, được người nhà nghĩ cách đưa ra nước ngoài, không bao lâu sau cũng hậm hực tự sát.

Thời điểm bây giờ là lúc Hứa Bắc mới vừa tiếp nhận công ty giải trí không bao lâu.

Tên công ty là công ty giải trí Bắc Thần, cũng coi là một công ty giải trí có danh tiếng lâu đời. Nhưng lĩnh vực chủ yếu của Hứa gia không phải về giải trí nên danh tiếng không sánh được với bên giải trí của Hạ Liên.

Hứa Bắc mới tới công ty, mấy ông già đó của công ty ai cũng đều không phục vị Hứa tổng mới nhậm chức này.

Cho dù giải trí Bắc Thần không phải công ty nổi tiếng duy nhất trong ngành nhưng cũng kiếm được rất nhiều tiền, trước đây Hứa gia cũng không ai quản lý công ty này, làm sổ sách giả kiếm một khoản để phát tài rất dễ dàng.

Bây giờ bà hoàng Hứa Bắc này đã tới, những người ở Bắc Thần sao có thể cam tâm tình nguyện.

Cho nên ngày đầu tiên Hứa Bắc đi làm đã bị tập thể nhân viên kỳ cựu của giải trí Bắc Thần tẩy chay.

Sau đó, thêm vào vẻ ngoài thích chưng diện của Hứa Bắc, bọn họ càng mạnh mẽ hùng hồn đứng lên.

Minh Thù tiếp nhận xong hết các tình tiết trong quá khứ, thư ký vẫn chưa trở lại.

Cô cúi đầu liếc nhìn trang phục trên người mình, mang theo các loại đinh tán cổ quái kỳ cục, thật dọa người, quá khó chịu.

Minh Thù chọn quần áo với tiêu chí thoải mái, đương nhiên vừa thoải mái vừa đẹp, cô đã rất vui.

Hứa Bắc... hoàn toàn là một kiểu người khác, vừa không đẹp, vừa khó chịu, ăn mặc còn kỳ lạ hơn cả tên côn đồ đầu đường xó chợ.

Cô cởi áo khoác đinh tán trên người ra, thuận tay ném trên bàn trong phòng họp, lay lay kiểu tóc kỳ quái. Nhưng quả đầu này thật ngoan cố, hoàn toàn không xõa thẳng ra được.

Minh Thù xoay đầu quan sát phòng họp, tấm gương soi rõ gương mặt trang điểm của cô lúc này, Minh Thù suýt chút nữa nghẹn ngào gào lên.

Môi đỏ rực rỡ còn bình thường chán, cô gái trẻ này thoa cả đôi môi màu tím… Trang điểm bản thân gần như thành một con quỷ dọa người.

Chắc cô gái này không nhìn ra nên mới có thể ngược đãi mặt mình như vậy?

Đám người kia nhìn thấy bộ dạng giống quỷ này, còn có thể giữ bình tĩnh cũng là làm khó bọn họ rồi.

"Cốc cốc…"

Thư ký gõ cửa đi vào, để thức ăn mới mua trước mặt Minh Thù: "Hứa tổng."

Ngửi được mùi thơm của thức ăn, Minh Thù cũng lười tính toán với khuôn mặt trang điểm thật chướng mắt này.

Đồ ăn quan trọng hơn.

Thư ký đứng ở một bên, sau một lúc lâu mới nói: "Hứa tổng, cô thấy khi nào thì nên thông báo mở lại cuộc họp với bọn họ?"

"Để sau rồi nói."

Trẫm còn chưa ăn xong nha!

Dù sao bây giờ trẫm cũng chỉ là tiểu thư nhà giàu chỉ biết ăn chơi quậy phá, từ từ rồi giải quyết.

Nhân vật phản diện phải có dáng vẻ của nhân vật phản diện chứ.

Thư ký muốn nói lại thôi, sợ mình lắm lời lại đắc tội vị Hứa tổng này nên cuối cùng thư ký lựa chọn im lặng.

Sau khi Minh Thù ăn xong, trở về phòng làm việc của mình.

Phòng làm việc này…

Chỉ một chữ "bừa" để hình dung.

Không phải thư ký không thu dọn, mà vì dọn dẹp xong không cần đến một giờ, Hứa Bắc đã trả lại nguyên trạng thái lúc đầu.

Muôn hình vạn trạng (2) các thể loại rượu để trên bàn làm việc, bên kia thì toàn những đồ dùng mỹ phẩm chiếm giữ.

Văn kiện chỉ chiếm một vị trí nho nhỏ, trông thật đáng thương.

Minh Thù nâng trán, cầm chai nước tẩy trang, sau đó phất tay: "Thu dọn hết mấy thứ này lại."

Chiếm nhiều vị trí như vậy, đồ ăn vặt của trẫm biết để ở đâu!

(1) Khiếm nhã: Thiếu nhã nhặn, thiếu lịch sự.

(2) Muôn hình vạn trạng: Nhiều hình vẻ, nhiều trạng thái khác nhau.
-----------

Sau khi Minh Thù tẩy hết lớp trang điểm trong gương xuất hiện cô gái trẻ mắt ngọc mày ngài, đúng là một cô gái xinh đẹp, sao phải ngược đãi bản thân như vậy?

Minh Thù run run toàn thân lay tóc, đi ra từ nhà vệ sinh.

Thư ký đã dọn được kha khá đồ trên bàn.

"Hứa tổng, chiều hôm nay có một hợp đồng." Lời nói của thư ký tự nhiên dừng lại.

Từ lúc Hứa Bắc tới công ty đi làm, cô vẫn luôn là bộ dạng dọa người như vậy, thư ký cũng chưa từng thấy khuôn mặt của Hứa Bắc khi không trang điểm.

Thế nhưng thư ký nghe nói Hứa Bắc thật ra lớn lên xinh đẹp như hoa, vậy mà bình thường cô đều trang điểm rất đậm, thật sự không thấy đẹp chút nào cả.

Hôm nay đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt thật của cô, thư ký hết sức sửng sốt.

Hứa tổng của các cô quả thật rất xinh đẹp.

Quá nhiều điểm kỳ lạ, ngày hôm nay Hứa tổng sao vậy, trúng tà sao?

Điện thoại di động để trên bàn reo lên, thư ký lập tức hoàn hồn đưa điện thoại di động cho Minh Thù.

Hiển thị hai chữ "Be Be".

Ai đây?

Minh Thù suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ cái tên này là từ một lũ bạn ăn chơi sa đọa của Hứa bắc.

"Alo."

Điện thoại di động bên kia lập tức vang lên giọng nói hết sức sôi nổi nhiệt tình của một cô gái: "Bắc Bắc, đang ở công ty sao? Một lát nữa tôi tới đón cậu, buổi tối chúng ta đi ăn thịt cừu nướng."

Hai chữ từ chối Minh Thù nuốt lại: "Được."

"Một lát nữa gặp."

Be be.

Tên thật là Dương Dương.

Không phải biệt danh mà là họ Dương, cha mẹ đặt tên không để ý nên đặt tên trùng với họ.

Dương Dương này có bề ngoài cực kỳ ôn hòa, hiền lành. Ai mà ngờ cô gái đáng yêu này lại là một thiên tài võ thuật, cho dù là Judo, Taekwondo, hay thái cực quyền không có gì là cô không biết cả, vô cùng xấu hổ với cái tên đáng yêu như Dương Dương vậy.

Minh Thù cầm điện thoại di động xuống lầu, ánh mắt đảo qua một hàng xe sang trọng, cuối cùng đi tới một chiếc xe Lamborghini màu nhạt sang trọng nhất.

"Bắc Bắc!"

Minh Thù ngồi vào xe, người bên cạnh nhào tới ôm cô nhìn một chút, chớp mắt vài cái, tò mò hỏi: "Bắc Bắc, cậu không trang điểm?"

"Dọa đến mình không muốn ăn nữa."

Dương Dương buông cô ra, cười đùa chế giễu: "Tôi đã nói với cậu, cậu trang điểm như vậy rất đáng sợ, bây giờ cậu nhận ra rồi sao! Bắc Bắc, thẩm mỹ của cậu cuối cùng đã bình thường trở lại."

Minh Thù: "…"

Đó là thẩm mỹ của nguyên chủ, không liên quan gì tới trẫm.

"Bọn họ chắc là đang chờ, chúng ta đi thôi."

Dương Dương nổ máy xe: "Cậu nói xem sao cậu lại không nghĩ sáng suốt, muốn tới quản lý một công ty sắp phá sản như vậy."

Dương Dương vừa đi vừa kể, từ chuyện công ty của cô nói đến đám bọn họ, người nào vừa mới thay bạn gái mới, người nào lại ngủ với tiểu minh tinh nào đó, rồi người nào lại bị trong nhà bắt như thế này như thế kia.

Địa điểm tụ tập là một câu lạc bộ xa hoa, nguyên chủ là khách quen ở đây.

Lúc các cô ấy đến, bên trong đã khí thế ngất trời trai gái đều có, tuổi tác không chênh lệch lắm.

Dương Dương đẩy cửa đi vào trước: "Ta đa… Tôi tới rồi đây, còn không mau đón tiếp."

"Mặc kệ cậu, Bắc Bắc đâu?" Cậu trai trẻ ngồi bên ngoài thể hiện thái độ nói: "Không phải cậu nói đi đón cô ấy sao?"

Dương Dương trợn mắt: "Phương Thất cậu chỉ biết mỗi Bắc Bắc, trong mắt cậu còn có tôi không. Bắc Bắc, cậu bần thần gì đấy!"

Cô ấy gào lên một tiếng ra bên ngoài.

Minh Thù từ bên ngoài đi tới, cả phòng đột nhiên yên tĩnh lại tất cả mọi người đều nhìn cô.

Ba giây sau lại bắt đầu náo nhiệt.

"Bắc Bắc, rốt cục cậu cũng không trang điểm mặt quỷ như thông thường nữa, tôi ngày mai phải đi trả lễ thôi."

"Hôm nay tôi rốt cục có thể yên ổn ăn một bữa cơm, A - men."

Khóe miệng Minh Thù giật giật một cái, nguyên chủ trang điểm mà một đám người bị làm hại.

Phương Thất đứng dậy nhường chỗ ngồi cho Minh Thù: "Hứa tổng, tới đây, tôi đã giữ cho cậu một chỗ ngồi đây, thân phận hiện tại của cậu phải ngồi phía trên để tôi cúng bái."

"Thôi đi, Bắc Bắc không làm Bắc Thần phá sản là may mắn lắm rồi." Một cô gái tóc dài bên cạnh Phương Thất che miệng cười trộm, trong lời nói giống như là lời nói đùa của bạn bè.

Minh Thù nheo mắt: "Nhìn tôi giống kẻ phá gia chi tử lắm sao?"

Cả phòng nhất trí gật đầu, trăm miệng một lời: "Giống."

Minh Thù: "…"

Sau một hồi náo nhiệt, Minh Thù ngồi xuống, Phương Thất cho phục vụ thu dọn bàn bắt đầu mang thức ăn lên.

Quan hệ của đám người này rất tốt, cũng không cần cấm kỵ gì, chuyện gì cũng dám nói.

Dương Dương và Phương Thất đi mời rượu, Minh Thù và cô gái tóc dài kia ngồi một bên ăn thịt dê nướng, cô gái này tên là Y Đại là một cô gái với vẻ ngoài ôn hòa uyển chuyển, nhưng bên trong lòng dạ đa đoan khó lường.

Y Đại ghé sát Minh Thù: "Bắc Bắc, tôi nghe nói Hoắc Đình trở về rồi có phải thật không?"

Minh Thù cắt thịt dê, không nghe rõ: "Ai?"

"Hoắc Đình đó."

Y Đại nhấn mạnh: "Đối tượng đính ước từ bé của cậu, Bắc Bắc không lẽ cậu lại quên sao?"

Minh Thù: "…"

Đính ước từ bé của gia tộc.

Nhàm chán.

Hết sức nhàm chán.

Cũng may chỉ là đính ước bằng miệng, vẫn chưa có đính hôn.

Theo như tình tiết, sau khi nguyên chủ và Hoắc Đình đính hôn cuối cùng bị Hạ Liên đoạt đi.

"Hoắc Đình sắp trở về rồi?"

Dương Dương người đầy mùi rượu nhào tới, tựa trên vai của Y Đại: "Tôi nghe nói hắn lớn lên rất đẹp trai, Bắc Bắc, cậu phải biết nắm bắt cơ hội, há há, nói không chừng sẽ…"

Y Đại đẩy Dương Dương xuống: "Hoắc gia rất phức tạp, tôi cảm thấy với chỉ số thông minh này của Bắc Bắc, không thích hợp lắm."

Dương Dương dựa vào bàn, hiển nhiên say bí tí gật đầu đồng ý: "Cũng đúng."

Minh Thù: "…"

Ngay trước mặt trẫm dám khinh thường chỉ số thông minh của trẫm thực sự không ngại sao?

Đây có phải là cách chơi của hội bạn thân?

Y Đại và Dương Dương thảo luận về chỉ số IQ của Minh Thù đến hơn mười phút, cuối cùng vì Y Đại có việc đi trước mới kết thúc được đề tài nói chuyện kỳ lạ này.

Minh Thù m lặng ăn thịt dê, nguyên chủ trong hội bạn thân này rốt cuộc là ngu ngốc đến mức nào?

Y Đại mới vừa đi chưa được mấy phút cửa phòng đã bị người ta đẩy ra, một cô gái trang phục xinh đẹp từ bên ngoài đi vào, đi kèm mùi nước hoa nồng nặc, cô cười hiền hòa: "Tôi vừa rồi ở bên ngoài nhìn thấy Y Đại, đoán mọi người đang ở đây."

"Hàm Hàm." Người con trai đứng lên, hơi hưng phấn bắt chuyện với cô: "Qua đây ngồi."

Không khí cả phòng hơi lắng xuống, âm thanh đều nhỏ lại.

Tưởng Hàm lại rất tự nhiên ngồi vào bên cạnh cậu kia, hờn dỗi liếc hắn một cái: "Cậu tới đây, tại sao không rủ tôi?"

Người con trai hốt hoảng vội vàng giải thích: "Tôi nghĩ cậu chắc vẫn còn quay phim, cho nên không quấy rầy."

Minh Thù thoáng ngẩng đầu, vừa lúc thấy cô gái kia nhìn qua bên này, hình như ấn tượng của nguyên chủ đối với người này không tốt lắm, vẫn chưa nhớ tên của cô ta là gì.

Nếu không phải người quan trọng, vậy thì ăn thôi.

Người sống ở đời, chỉ có đồ ăn ngon là thứ không thể phụ bạc.

Cô gái đi vào sau tên là Tưởng Hàm, bầu không khí trong phòng không sôi nổi như vừa rồi nữa, đến cả người lớn tiếng nhất ở đây là Dương Dương lúc này cũng im bặt.

Người con trai đó dáng vẻ cũng không tệ, lúc này tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên người Tưởng Hàm, ánh mắt cưng chiều, ai cũng có thể nhìn ra ý tứ trong đó.

Nhưng Tưởng Hàm vẫn không phải là bạn gái của người con trai đó.


"Bắc Bắc, uống rượu nào."

Phương Thất rót cho Minh Thù một chén rượu: "Hôm nay sao lại không uống rượu, cậu ăn nhiều như vậy không sợ béo lên à."

Phương Thất vừa mở miệng, không khí có chút ngột ngạt thoáng chút hòa hoãn.

Minh Thù bưng ly rượu nhấp một miếng, cô cười nói: "Ăn nhiều không mập, ghen tỵ không?"

"Không hề ghen tỵ." Phương Thất thể hiện bản thân không mập, không cần phải ghen tỵ.

"Bắc Bắc, tôi đố kỵ nè!" Môt tên mập bên cạnh kêu rào: "Uống một ly cũng mập."

"Giảm béo đi! Ha ha."

"Béo ơi, nếu cậu không giảm về sau trong đám chúng ta, cậu chính là tuyển thủ nặng cân nhất."

"Cậu có thể nhường đồ ăn lại cho tôi." Minh Thù tự tay đi lấy thịt dê trước mặt hắn.

Cậu béo lập tức che: "Bắc Bắc, tôi ăn no sẽ giảm, đừng cướp của tôi."

Minh Thù và cậu béo hai người vì miếng thịt dê mỗi người phải uống hết một bình rượu, cuối cùng Minh Thù giành được quyền sở hữu miếng thịt dê cuối cùng.

"Bắc Bắc."

Mùi nước hoa nồng nặc đập vào mặt, người con trai cùng Tưởng Hàm đứng ở bên cạnh Minh Thù.

"Bắc Bắc." Hắn lại gọi cô một tiếng.

Minh Thù lung lay cái bàn bật chế độ bảo vệ đồ ăn, cô cảnh giác hỏi: "Có việc gì sao?"

Người con trai giống như có ngại mở lời, thế nhưng trong ánh mắt trong sáng của Tưởng Hàm nhìn hắn, người con trai lấy lại dũng khí: "Bắc Bắc, bộ phim của cậu còn thiếu người phải không?"

"Phong Quang Vô Hạn" là một bộ phim Bắc Thần đang chuẩn bị gần đây, bởi vì diễn viên chính đều là những người có tiếng tăm, đạo diễn cũng là người gạo cội, dẫn đến việc bây giờ còn chưa xác định được một số diễn viên phụ, cũng không ít người dòm ngó.

Nhưng bên đoàn phim vẫn không chưa thông báo buổi diễn thử, cho nên bây giờ mọi người đang nhờ vào quan hệ.

Minh Thù là tổng giám đốc của Bắc Thần, người cô chọn ai dám nói không?

"Bắc Bắc, giúp đi nhé!" Giọng Tưởng Hàm nhỏ nhẹ: "Tôi thực sự rất thích kịch bản phim "Phong Quang Vô Hạn" này."

Minh Thù xem như cũng hiểu lý do vì sao người này đến, đây là lý do bầu không khí lại hạ xuống.

Người con trai giống như cảm thấy như vậy có chút không tốt kéo Tưởng Hàm nhưng Tưởng Hàm không để ý, được nước làm tới: "Bắc Bắc, cô là tổng giám đốc của Bắc Thần chỉ cần một câu nói của cô..."

Minh Thù ăn xong miếng thịt dê cuối cùng cầm khăn lau miệng, mỉm cười: "Tôi là tổng giám đốc của Bắc Thần thì có quan hệ gì với cô?"

Tưởng Hàm mỏng manh đáng thương: "Chúng ta không phải là bạn bè sao? Cô giúp tôi có một vai phụ, chỉ cần búng tay một cái, Bắc Bắc cô nhất định sẽ giúp tôi mà đúng không?"

Minh Thù vắt chân ngã người về phía sau, nghiêng đầu cười: "Cô cho tôi bao nhiêu tiền?"

Tưởng Hàm trợn to mắt: "Bắc Bắc, quan hệ của chúng ta phải dùng tới tiền để đàm phán sao?"

Minh Thù nheo mắt: "Chúng ta có quan hệ gì?"

Tưởng Hàm chính là dáng vẻ chuyện hiển nhiên: "Chúng ta không phải là bạn bè sao?"

"Tôi đã từng công nhận điều đó?"

Nguyên chủ đối với người này không có ấn tượng gì, hội bạn thân cũng không phải. Cũng không biết ai cho cô ta can đảm đến đây đòi vai diễn.

Muốn chọc cười chết trẫm sao, để kế thừa đồ ăn vặt của trẫm sao?

Ăn miếng thịt an ủi.

Tưởng Hàm lập tức thấy xấu hổ, yếu đuối đáng thương nhìn về phía người con trai, dùng ánh mắt bảo hắn đỡ lời giúp mình.

Người con trai hơi ấp úng đối diện với ánh mắt của Minh Thù, hắn hơi chột dạ kéo Tưởng Hàm: "Hàm Hàm, chúng ta không cần vai diễn này đâu! Đừng làm khó dễ Bắc Bắc."

Tưởng Hàm cong môi làm nũng: "Nhưng tôi rất thích."

Những diễn viên chính tham gia "Phong Quang Vô Hạn" đều là những người có tên tuổi, chỉ cần biết điều này ai mà không muốn tham gia?

Người con trai càng khó xử: "Hàm Hàm, tôi sẽ giúp cậu tìm một vai diễn mới…"

"Nhưng mà…"

Người con trai nhanh chóng kéo Tưởng Hàm rời đi, thoáng chốc rời khỏi căn phòng.

Người đi rồi, Dương Dương ôm một bình rượu qua đây, biểu cảm hơi khinh thường: "Bắc Bắc, bọn họ vừa rồi nói gì với cậu vậy?"

"Muốn có vai diễn trong "Phong Quang vô hạn"."

"Chính là bộ phim lớn hằng năm gần đây của công ty các cậu."

Minh Thù gật đầu.

Dương Dương lập tức cười lớn: "Cô ta điên rồi sao? Nếu không phải vì Triệu Dương thích cô ta, bà đây đã sớm đuổi cô ta ra ngoài thật là chướng mắt, xem chúng ta như là nguồn dự bị cho mình, tưởng mình là ai chứ."

Triệu Dương chính là người con trai vừa rồi.

Tưởng Hàm vốn không thuộc nhóm của bọn họ, gia cảnh cô ta không bằng bọn họ nhưng không cấm được việc Triệu Dương thích cô ta, còn là kiểu vô cùng si mê.

Ngay từ đầu tất cả mọi người cũng giữ thể diện cho Triệu Dương, Tưởng Hàm đưa ra yêu cầu gì, bọn họ có thể giúp đỡ đều giúp.

Nhưng sau khi giúp xong, Tưởng Hàm con nhỏ này ngay cả một câu cám ơn cũng không có xem như không có gì còn vênh mặt sai bảo, cảm giác giống như bọn họ làm những chuyện này là lẽ đương nhiên.

"Triệu Dương sớm muộn gì cũng có ngày bị cô ta cắm sừng." Dương Dương cắn răng nghiến lợi nói.

"Vậy còn có cách nào khác, lời chúng ta nói bây giờ Triệu Dương cũng không nghe lọt." Phương Thất bên cạnh chen vào nói: "Người đàn ông đang yêu."

Minh Thù: "…" Yêu đương bệnh hoạn.

Buổi tiệc này kéo dài đến hơn mười giờ tối, xong Dương Dương còn hô hào rủ rê mọi người đi hát hò nhưng mà lúc đó cô đã quá say, hô hào xong cũng ngủ mê man.

Cho nên không hát nữa ai về nhà nấy.

Phương Thất đưa Dương Dương về, Minh Thù không đi xe mọi người đều đã uống rượu cũng không thể lái xe, cô chỉ có thể đón xe đi về.

Mới vừa ra khỏi câu lạc bộ, Minh Thù thoáng nhìn thấy bên cạnh có cửa hàng đồ ngọt lại lắc lư đi qua cửa hàng.

Buổi tối trong cửa hàng không còn nhiều đồ ngọt lắm, Minh Thù không có lựa chọn khác tùy ý gọi hai món ngồi bên cửa sổ ăn từ tốn.

Khung cảnh đa dạng sắc màu ngoài cửa sổ, ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo đảo hắt qua gương mặt cô.

Cách đó không xa có hai bóng người đi tới, người con trai đỡ người con gái, thân thể người con gái không vững vàng, khập khễnh, có thể là đau chân.

Minh Thù vốn định dời ánh mắt, khi nhìn rõ khuôn mặt của cô gái ánh mắt cô cứng đờ.

Hai người bên ngoài đi rất chậm, cuối cùng đúng lúc đứng bên ngoài cửa sổ chỗ cô chỉ là không nghe được bọn họ nói cái gì, chẳng được bao lâu bọn họ hiển nhiên đi vào.

Lúc này cửa hàng đồ ngọt ngoại trừ người bán hàng chỉ còn một mình Minh Thù, bọn họ đi vào người bán hàng chào một tiếng.

Người con trai khuôn mặt đẹp trai giống như người nổi tiếng bước ra từ màn ảnh.

"Hoắc tổng, tự tôi đi về được rồi." Giọng cô gái truyền đến, nghe qua hình như hơi thiếu kiên nhẫn: "Không làm phiền anh."

"Ngồi cho vững." Giọng người đàn ông nói không cho cãi lời, hắn gọi người bán hàng tới gọi một ly đồ uống.

"Gặp anh đều không có chuyện gì tốt." Hạ Liên càng bất mãn.

Minh Thù càng hứng thú nhìn Hạ Liên và Hoắc Đình, không phải nói Hoắc Đình sắp trở về sao? Hai người này làm sao đã gặp được nhau?

Tình tiết quả nhiên rất ác đối với nhân vật phản diện.

Nhân vật phản diện mà không xấu xa thì không tròn vai diễn.

Minh Thù móc điện thoại di động ra chụp ảnh Hạ Liên và Hoắc Đình, Minh Thù đã tắt đèn flash thế nhưng quên tắt tiếng, cho nên âm thanh kia rất rõ ràng vang lên ở cửa hàng đồ ngọt.

Hoắc Đình chợt quay đầu, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Minh Thù.

Minh Thù bị điện thoại di động che nửa gương mặt, chỉ có thể nhìn được chiếc cằm trắng nõn của cô.

Minh Thù bình tĩnh để điện thoại di động xuống, mỉm cười với Hoắc Đình.

Hoắc Đình nhìn rõ người bên đó chân mày lập tức nhíu lại hắn nhận ra cô gái đối diện kia, tuy là chưa từng chính thức gặp mặt nhưng từng thấy trong hình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK