Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Quý Nam đưa đám người Phàn đội trưởng rời đi. Ninh Nhạc đi cuối cùng, cô ta quay đầu liếc mắt nhìn Minh Thù, trong mắt có chút phức tạp không biết nghĩ gì.

Hứa Sóc tựa cửa: "Lại đây giúp tôi một việc."

Khuôn mặt nam sinh nhìn không lớn, không có khí thế sắc bén vênh váo hung hăng, mà giống như một học sinh cấp ba chưa trải sự đời.

Biểu cảm có chút bất mãn và phiền muộn, làm tăng thêm chút đáng yêu.

Nếu hắn học cấp ba, chắc chắn là một nam thần được nhiều người người theo đuổi.

Minh Thù ôm ba lô của mình: "Tại sao?"

"Vừa nãy nếu không có tôi, cô nghĩ xem bây giờ cô đã bị thế nào rồi?"

Hứa Sóc hừ lạnh: "Trong phòng nghiên cứu này có rất nhiều thành quả nghiên cứu. Tên Quý Nam mặt than kia nhìn có vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng thực tế rất có tinh thần trọng nghĩa. Nếu hắn nghi ngờ cô tới nơi này mục đích không chính đáng, cũng sẽ không nương tay mà đuổi cô ra ngoài."

"Nói thế, nghĩa là tôi phải cám ơn cậu sao?"

Cậu cũng chẳng phải người tốt lành gì, có tư cách gì nói người khác.

"Cô gái kia, nhìn là biết không phải dạng hiền lành gì."

Hứa sóc nói một tiếng: "Giữa con gái các cậu luôn vô vị thế à?"

Nguyên nhân gây ra chiến tranh giữa đám con gái vốn rất tẻ nhạt, nhưng quá trình chắc chắn đặc sắc.

Nhưng mà...

"Tôi ra tay trước, sao cậu lại không cho là tôi gây sự?"

"Vốn dĩ là do cô ta xen vào chuyện của người khác mà. Tôi chẳng cảm thấy cô có lỗi gì. Trên thế giới này, chính là có quá nhiều người tự cho mình là đúng."

Hắn ở bên trong nhìn rất rõ ràng, cô gái tên Ninh Nhạc kia rõ ràng có cơ hội tránh được nhưng mà cô ta lại không tránh.

Minh Thù có hơi kỳ quái nhìn Hứa Sóc vài lần.

"Có vào không?"

Hứa Sóc cảm giác mình nói quá nhiều, có chút không nhịn được: "Có thù lao đấy."

Minh Thù vốn định nói không vào nhưng nghe đến có thù lao, không thể không hỏi một câu:

"Thù lao gì?"

"Tôi có thể làm dị năng của cô thăng cấp."

Hứa Sóc hơi đắc ý, trong giọng nói đầy kiêu ngạo.

Minh Thù cười ha ha, xoay người muốn chạy.

Đối với dị năng, trẫm không hề có chút hứng thú nào.

Nói chung, Hứa Sóc không ngờ Minh Thù lại không có hứng thú đối với việc thăng cấp dị năng, hắn bổ sung một câu:

"Thế cô muốn cái gì?"

Minh Thù quay đầu: "Có đồ ăn không?"

"Đồ ăn?"

Dị năng không cần lại muốn đồ ăn, có phải đầu óc có vấn đề không vậy?

"Không có?"

Không có, thì cùng trẫm chơi beep beep cái gì chứ.

"Có."

Hứa Sóc xoay người đi vào bên trong: "Đóng cửa vào."

Đây là một gian phòng giải phẫu. Ngoại trừ bàn mổ, chính là các dụng cụ y học chỉ có vài cái thùng trong góc.

Cả phòng đều toát ra hơi lạnh hơn nữa trên bàn mổ trói một zombie, toàn bộ phòng giải phẫu đều cực kỳ âm u.

Hứa Sóc tìm một ít đồ ăn từ cái thùng trong góc, đa số đều là bánh quy khô cũng có vài đồ ăn vặt khác.

"Các ngươi vẫn luôn bị kẹt ở chỗ này sao?"

"Nếu không thì sao?"

Sau khi, Hứa Sóc đem đồ ăn vặt cho Minh Thù, đi đến trước bàn mổ:

"Không lẽ cô nghĩ là cái tên mặt than Quý Nam kia, còn có thể dạo một vòng ở ngoài kia sao?"

"Vậy các người lấy ở đâu ra nhiều đồ đạc như vậy chứ? Lẽ nào mạt thế là do các người gây nên?"

Phòng thí nghiệm trước đó, đồ dùng ăn uống hầu như mọi thứ đều đầy đủ.

Kiểu này rất giống như là có chuẩn bị từ trước.

Hứa Sóc xoay người, cầm đèn chiếu vào Minh Thù: "Vị tiểu thư này, suy đoán này của cô thật là to gan, có cần bây giờ tôi giết người diệt khẩu để tăng độ chân thật không hả?"

"Thế thì không cần đâu, nếu thật là do các ngươi làm ra, tôi cũng có thể gia nhập." Minh Thù khẽ cười.

Hứa Sóc nghẹn họng, buông đèn, nói: "Đây là phòng nghiên cứu. Có đôi khi vì một nghiên cứu nào đó, mà ở trong này không phải mấy tháng thì cũng nửa năm, ăn mặc ngủ nghỉ đều ở đây."

Cũng là bọn họ may mắn, trước khi mạt thế đến, phòng nghiên cứu vừa khéo lại bổ sung thêm đồ.

Minh Thù từ chối cho ý kiến: "Cậu muốn tôi giúp cái gì?"

Hứa Sóc đứng ở bàn mổ, zombie lập tức kêu gào với Minh Thù.

"Dùng dị năng hệ hỏa tấn công nó."

Ánh mắt Minh Thù rời khỏi cơ thể zombie:

"Làm sao anh biết tôi có dị năng hệ hỏa?"

Đoạn đường này, Minh Thù chưa từng sử dụng dị năng, có lẽ ngay cả Ninh Nhạc cũng chưa từng sử dụng qua.

Ninh Nhạc không biết vì sao lại không dùng, nhưng dị năng của những người khác lúc này còn quá yếu, dùng cũng không hiệu quả gì.

Nam sinh này không chỉ biết cô có dị năng, hơn nữa còn là hệ hỏa...

Có quỷ mà!

"Tôi có thể thấy."

Hứa Sóc chỉ chỉ mắt mình.

Có thể thấy?

"Ninh Nhạc là hệ gì?" Minh Thù hỏi.

"Hệ thủy và hệ mộc, nhưng mà..."

Hứa Sóc dừng một chút: "Hai hệ này là rõ ràng nhất, còn lại rất yếu nhưng cô ta hẳn là có năm hệ."

Đôi mắt Hứa Sóc hơi nheo lại, lộ ra một tia điên cuồng: "Rất có giá trị nghiên cứu."

Rất có giá trị nghiên cứu sao?

Ngươi đó, dám đi nghiên cứu nữ chính giả, trẫm tặng bằng khen cho ngươi.

"Cô nhanh một chút đi!"

Hứa Sóc nhanh chóng khôi phục bình thường, chỉ vào zombie đang kêu gào đòi ăn:

"Tôi không phải tới để trả lời câu hỏi cho cô đâu."

Minh Thù buông đồ ăn vặt trong tay xuống, đi đến chỗ zombie đối diện.

Trong tay tạo ra một cầu lửa nhỏ ném vào zombie.

Cầu lửa nhỏ đánh vào cơ thể zombie, két két hai tiếng liền biến mất. Gãi ngứa zombie cũng không đủ, zombie càng kêu gào kinh hơn.

"Cô chưa ăn à? Mạnh hơn chút đi."

Hứa Sóc đứng một bên ghi lại gì đó, nhưng tất nhiên việc tấn công của Minh Thù không đạt được kết quả như kỳ vọng của hắn.

"Chưa ăn mà."

Đã lâu trẫm không ăn cơm.

Minh Thù thu tay về, đột nhiên cười thành tiếng:

"Cậu làm gì mà lại chọn tôi? Ở đây không phải có mình tôi là có dị năng mà."

"Tôi thấy những người đó không vừa mắt."

Khi Hứa Sóc trả lời cũng không hề suy nghĩ, rất tự nhiên.

[Nhiệm vụ nhánh: Thu hoạch giá trị thù hận của Hứa Sóc.]

Đôi mắt Minh Thù híp lại, Hứa Sóc này quả nhiên chẳng có ý tốt gì với cô.

Thế thì hắn cũng che đậy quá giỏi đi.

Hứa Sóc hối thúc Minh Thù: "Đừng như thế nữa, thời gian của tôi rất quý báu, nhanh lên!"

Minh Thù chà chà tay, lui về phía sau vài bước, hít sâu một hơi, lửa toát ra trong tay cô, trên không khí tạo thành lưỡi đao sắc bén. Khi phất tay áo, lưỡi đao sắc bén xuyên qua thân thể zombie.

"Grào!"

Zombie bị đau ngửa đầu kêu to, kim loại giam cầm tay chân zombie bị ngọn lửa nung chảy, dần dần hòa tan. Zombie cố sức, từ trên bàn mổ lăn xuống đất.

Hứa Sóc đứng bên cạnh zombie, lựa chọn đầu tiên của zombie là vươn tay cào Hứa Sóc.

Thức ăn mỹ vị đang ở trước mắt.

Ha ha ăn...

"Grào!"

Hứa Sóc bình tĩnh lấy súng trong người ra, bắn một phát vào óc zombie.

Zombie ngã vào bàn mổ, bàn mổ loảng xoảng một tiếng đập xuống đất các dụng cụ rơi vung vãi.

Không gian trong nháy mắt im lặng.

Nam sinh chậm rãi chuyển động súng, họng súng hướng vào Minh Thù:

"Cô cố ý đấy à?"

"Đúng vậy." Minh Thù cười.

"Vì sao?"

"Nhìn cậu thấy khó chịu."

Hứa Sóc: "..."

Rõ ràng lúc trước còn tốt đẹp, thế nào mà đột nhiên lại nhìn hắn thấy khó chịu?

Không thể tin được, không thể tin được, không thể tin được!

Hứa Sóc mặc niệm nhiều lần trong lòng, mới miễn cưỡng đè nén bức xúc.

Mẹ nó, con gái chính là dễ thay đổi như vậy, ta làm sao có thể trở tay được đây.

Quả nhiên, vẫn là lựa chọn giết cô ta cho nhanh.

Cứ làm như vậy đi!

Hứa Sóc nhắm họng súng ngay đầu Minh Thù, trên mặt lộ ra vài phần điên cuồng:

"Tôi chưa từng giết người có dị năng đâu đấy."

Quý Nam đẩy cửa ra.

Trên gương mặt tê liệt không có chút biểu cảm nào nhưng giọng nói đã bán đứng hắn, tràn đầy quái dị:

"Các người đang làm gì vậy?"

Trong phòng giải phẫu nát bét. Trên mặt đất có một zombie nằm bất động. Khắp nơi đều có vết tích lửa cháy sém, súng bị đá vào góc, đạn và súng mỗi thứ một nơi.

Mà cách zombie không xa, Minh Thù đang đè Hứa Sóc, hai tay đè cổ tay Hứa Sóc. Từ góc nhìn của Quý Nam, càng giống như là Minh Thù làm gì đó với Hứa Sóc, tư thế vô cùng mờ ám.

Minh Thù túm cổ áo Hứa Sóc, vỗ vỗ mặt hắn: "Nhóc con, lông còn chưa đủ dài đã muốn đấu với tôi? Về lò đào tạo lại đi."

Cô từ trên người Hứa Sóc đứng lên, ung dung chỉnh chỉnh quần áo, sau đó lấy một túi đồ ăn vặt mở ra ăn.

Hứa Sóc sắc mặt khó coi nằm trên mặt đất, hắn đánh không lại...

Đánh không lại!

Sỉ nhục.

Đây là sỉ nhục.

"Cút!"

Hứa Sóc từ dưới đất bò dậy, chỉ ra cửa đuổi người: "Cút ra ngoài."

"Tức giận là đúng, càng tức càng đẹp trai đấy."

Minh Thù cười tủm tỉm, ra dấu cố lên với Hứa Sóc.

Minh Thù nhẹ nhàng rời phòng giải phẫu. Quý Nam dùng ánh mắt rất quái dị nhìn cô cho đến khi bóng lưng cô biến mất, Quý Nam mới thu lại ánh mắt.

"Cậu với cô ta xảy ra chuyện gì vậy?"

"Liên quan gì tới cậu."

Hứa Sóc đá một cước vào bàn mổ trên mặt đất.

Quý Nam cũng không muốn quản chuyện của hắn, giải thích mục đích mình đến:

"Phàn đội trưởng là người quân đội cử tới đón cậu, thành phố này đã thất thủ, sớm muộn gì vật tư trong phòng nghiên cứu cũng sẽ hết, cậu suy nghĩ kỹ xem có muốn đi cùng bọn người Phàn đội trưởng không."

Hứa Sóc phiền muộn hừ lạnh: "Nhanh như thế đã về phe bọn họ rồi?"

Quý Nam không nói gì.

"Cái gì nên nói với cậu tôi cũng nói rồi, lúc Phàn đội trưởng đi, tôi cũng sẽ đi."

"Tùy cậu."

Hứa Sóc nhốt Quý Nam ngoài cửa.

Đóng cửa lại, biểu cảm trên mặt Hứa Sóc liền trở nên dữ tợn. Trong phòng giải phẫu yên lặng phát tiết một lúc, hít sâu một hơi tỉnh táo lại.

Ta là thiên tài, làm sao có thể bị chút chuyện này làm khó.

...

Minh Thù trở lại phòng thí nghiệm, Ninh Nhạc tự mình hướng dẫn Phàn đội trưởng luyện tập dị năng. Điều bất ngờ là Trần Duy thức tỉnh dị năng.

Hơn nữa còn là hệ băng biến dị.

Lúc trước, cô ta cũng không biết mình là dị năng hệ băng, nhưng cũng không biết sử dụng thế nào.

Thế nhưng, sau khi Ninh Nhạc nói cho cô ta biết phương pháp, cô ta lập tức nắm giữ được phương pháp.

Thiên tài chính là thiên tài.

Lúc này đã có thể ngưng tụ ra nhũ băng.

Minh Thù bước vào phòng thí nghiệm, Trần Duy vốn đang tập trung luyện tập đột nhiên không khống chế, nhũ băng mới ngưng tụ trong tay bắn về phía Minh Thù.

"Cẩn thận..."

Cũng không biết là ai la lên. Minh Thù giơ tay lên ngọn lửa trong tay cô bay ra. Nhũ băng đụng vào lửa, trong nháy mắt hòa tan bốc hơi.

Theo sau đó, mấy quả cầu lửa từ trong tay Minh Thù bay ra, hướng về phía Trần Duy.

Trần Duy chỉ có thể tạo ra nhũ băng, còn hoàn toàn không biết tác chiến như thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn quả cầu lửa bay tới mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Ninh Nhạc có hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn giúp nữ sinh ngăn cản. Bóng nước chạm vào quả cầu lửa, quả cầu lửa giảm bớt nhưng không biến mất, nhưng bóng nước không còn.

Ninh Nhạc đánh ra bóng nước lần hai. Bóng nước cùng quả cầu lửa ở trong không khí va chạm lóe lên ánh lửa. Ngọn lửa và bóng nước quấn lấy nhau, cuối cùng đồng thời biến mất trong không trung.

Cô ta không nghĩ tới Minh Thù có dị năng, hơn nữa còn là hệ hỏa có lực công kích cực mạnh.

Hiển nhiên, ngoại trừ Ninh Nhạc những người còn lại không hề nghĩ tới chuyện Minh Thù có dị năng, lúc này đều trợn mắt há mồm nhìn.

Ninh Nhạc phá tan sự im lặng quái dị trong phòng thí nghiệm:

"Diệp Miểu, Trần Duy chỉ không cẩn thận, cô không cần phải tận diệt như thế chứ?"

"Tôi cũng không cẩn thận thôi."

Minh Thù cười: "Mọi người đều là lần đầu tiên dùng dị năng, không tránh khỏi không khống chế được lực đạo."

Trần Duy hiển nhiên là bị giật mình, lúc này trốn sau lưng Ninh Nhạc không dám hó hé.

Cô ta thế mà lại có dị năng.

"Cô dùng dị năng rất thành thạo, không thể nào là lần đầu tiên."

Ninh Nhạc vạch trần Minh Thù. Dị năng của cô rất mạnh, lẽ nào cô biết phải rèn luyện dị năng như thế nào?

"Rồi sao nào?"

"Cô suýt chút nữa đã làm bị thương Trần Duy. Đây là người, không phải zombie."

Ninh Nhạc vì duy trì hình tượng của mình để những người khác bán mạng cho mình, trước mặt người ngoài vẫn rất có tinh thần trọng nghĩa.

"Suýt chút nữa cô ta cũng làm tôi bị thương, như nhau thôi."

Minh Thù buông tay: "Lẽ nào cho cô ta ra tay, lại không cho tôi phóng hỏa? Làm phiền cô nói rõ ràng, ai ra tay trước."

"Trần Duy là lần đầu sử dụng dị năng, cô ấy cũng không cố ý."

Trọng tâm câu chuyện lại quay trở về.

Lần đầu tiên nên được tha thứ sao?

Lẽ nào, người mang tội giết người là lần đầu giết người nên được tha thứ? Pháp luật cũng không dám viết như thế, mặt cô cũng lớn thật tự cho mình là thần tiên à!

Nếu như cô không có dị năng, không có thân thủ tốt như vậy, có phải bởi vì đã chết, bởi vì hung thủ không cố ý, thật không thể nghĩ là mọi người liền tha thứ cho hung thủ, còn cô cứ chết như thế?

Minh Thù lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: "Tôi đây cũng không cố ý."

Lời từ miệng mà ra, không liên quan đến trẫm.

"Nhiều người thấy như vậy, vừa nãy là cô cố ý. Cô còn nói là lần đầu sử dụng dị năng, rõ ràng không phải là như thế. Diệp Miểu, rốt cuộc là cô có ý định gì?"

Nếu không thể sử dụng Diệp Miểu, vậy cũng đừng trách bị cô ta gạt ra.

Minh Thù đi vào phòng thí nghiệm, kéo cái ghế ngồi xuống:

"Tôi không biết dùng dị năng, dùng thành thạo hay không có liên quan gì đến Ninh Nhạc tiểu thư? Cô oai phong lẫm liệt như thế, tại sao không ra ngoài giết nhiều thêm vài zombie cống hiến cho nhân loại, có cần phải lần nào cũng bêu xấu tôi không? Cô lập tôi cũng không cần phiền toái như vậy, nào. Cứ trực tiếp đi."

Không nói nhiều lời vô nghĩa!

Chúng ta trực tiếp đánh!

Ai thắng người đó xưng vương!

Ninh Nhạc: "..."

Cô gái này điên rồi sao.

Nhiều người như vậy, Ninh Nhạc nào dám thừa nhận mình cô lập Minh Thù, vốn còn muốn nói chuyện đánh nhau lúc trước nhưng cuối cùng Ninh Nhạc bỏ suy nghĩ này.

Cô gái này cũng không dễ đối phó như những người khác.

Minh Thù nhìn Ninh Nhạc cười cười, cười làm trong lòng Ninh Nhạc rất khó chịu. Cô ta khẽ cắn môi, xoay người hỏi han Trần Duy.

Trần Duy cũng không biết là thật sự bị hù dọa hay là giả bộ, bộ dạng yếu đuối ngất đi.

Ninh Nhạc nhân cơ hội mang Trần Duy rời đi.

Những người còn lại đều suy nghĩ, hai bên tan rã không vui.

Mà Minh Thù rõ ràng bị cô lập.

Cô vẫn luôn bị cô lập.

Không sao cả.

...

Hơn mười giờ tối.

Hứa Sóc hai tay xỏ trong túi thảnh thơi tiến vào phòng thí nghiệm. Tiếp theo là Quý Nam, hai người một trước một sau, nhưng phương hướng đi đến khác nhau.

Ánh mắt Hứa Sóc đảo qua người ở đây, ngồi phía trước máy giám sát hai chân đặt lên bàn:

"Cũng không phải là tôi không thể cùng đi với các người."

Phàn đội trưởng vừa nghe liền chú ý, lập tức tinh thần tỉnh táo:

"Cậu có điều kiện gì?"

Hắn từ chỗ Quý Nam biết không ít chuyện của Hứa Sóc, hiện tại cũng không dám xem thường thiếu niên này.

"Phòng nghiên cứu có tổng cộng mười gian phòng chứa zombie, các người cử năm đại diện đi giết những zombie này, để chứng minh các người có thể bảo vệ tôi. "

Hứa Sóc không biết nhấn vào đâu, mà tất cả các camera giám sát, đều chuyển tới phòng có zombie.

Phòng lớn, phòng nhỏ, có phòng nhốt mười mấy con zombie, có phòng nhốt vài con.

Nhìn trang phục, có lẽ đều là người của phòng thí nghiệm.

Thiếu niên này, thế mà lại bảo họ đi giết những zombie đã từng cùng cậu làm việc, thậm chí có khi đó còn từng là giáo viên của cậu ta sao?

"Hứa Sóc!"

Qúy Nam bác bỏ: "Họ là tới cứu cậu đấy. Cậu hơi quá đáng rồi đấy!"

Hứa Sóc xoay ghế qua, thành thật mà vô tội hỏi:" Nhưng nếu như bọn họ một chút năng lực như thế cũng không có, thì làm sao mà bảo vệ tôi đây?"

Yêu cầu của Hứa Sóc có chút vô lý, nhưng cuối cùng Phàn đội trưởng và Triệu đội trưởng cũng đồng ý.

Phàn đội rưởng là vì muốn mang Hứa Sóc đi, còn Triệu đội trưởng thì là vì cần mấy tư liệu trong phòng thí nghiệm.

Thế nhưng, cần năm người mà tính cả Ninh Nhạc và chiến hữu kia của Triệu đội trưởng thì cũng mới chỉ có bốn người. Ba học sinh kia, không cần xét đến.

Cho nên không đủ số người.

"Tôi không đi, đừng nhìn tôi." Minh Thù chối bỏ.

Phàn đội trưởng cũng không hy vọng Minh Thù đồng ý, nên ngay từ đầu đã không tính cô.

Cô không gây ra chuyện là hắn đã phải cảm ơn trời đất rồi.

Hứa Sóc liếc mắt nhìn cô, hừ một tiếng.

Minh Thù: "..."

Đồ thần kinh.

Hiện tại, không tìm đủ năm người, bọn họ chỉ có thể đi bốn người. Bọn họ bàn bạc với Hứa Sóc, xem có thể đi bốn người hay không. Hứa Sóc suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu đồng ý.

Hứa Sóc còn chưa đến mức táng tận lương tâm, cung cấp vũ khí cho bọn họ, nghe nói là do mấy nhóm người lúc trước đến "bắt" hắn để lại.

Có vũ khí, khiến cho đám người Ninh Nhạc yên tâm hơn rất nhiều. Những zombie này đều đang bị giam giữ, chỉ cần phối hợp tốt, tiêu diệt bọn chúng không phải là vấn đề.

Đợi mấy người kia đi rồi, Quý Nam đứng trước máy giám sát, nhìn mấy phòng thí nghiệm đầy zombie, trong mắt ẩn chứa lửa giận:

"Cậu đã cố ý đặt zombie ở mấy phòng thí nghiệm này?"

Sao lại khéo thế chứ, tư liệu Triệu đội trưởng muốn đều nằm trong mấy phòng thí nghiệm này?

Hứa Sóc ngáp miệng, lười biếng nói: "Lúc đó, cậu cũng đồng ý rồi, giờ còn tức giận gì với tôi chứ."

Hứa Sóc có thể tùy tiện ra vào phòng nghiên cứu, nhưng Quý Nam thì không. Có một vài phòng thí nghiệm hắn không vào được, cũng không biết bên trong đang nghiên cứu cái gì, chứa cái gì.

Nhưng rõ ràng Hứa Sóc...

Hắn biết trong phòng thí nghiệm nào chứa thứ quan trọng, lúc ấy hắn đã tính toán hết rồi.

Trong lòng Quý Nam nổi lên một luồng khí lạnh, không biết nên kinh ngạc năng lực của hắn hay là nên sợ hãi nữa.

"Cậu là đồ điên."

Quý Nam nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người rời phòng thí nghiệm.

Trần Duy và hai nam sinh khác không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Quý Nam đi bọn họ không muốn ở chung với Hứa Sóc, nên cũng đuổi theo ra ngoài.

"Ôi, chúng bạn xa lánh kìa."

"Cô cũng không khác gì đâu." Hứa Sóc phản bác.

Hai người liếc nhau, giống như trong mắt hai người đều lóe lên ánh lửa, khuấy thành vòng trên không trung sau đó nhanh chóng tách rời lui về phòng thủ.

Đương nhiên, Minh Thù không có gì phải sợ, cô cảm thấy Hứa Sóc hơi kỳ quái. Cô không thấy Hứa Sóc có ý thù địch với mình, nhưng Hài Hòa Hiệu lại đưa ra nhiệm vụ.

Rõ ràng so với Hứa Sóc, Trần Duy thích hợp hơn.

Kỳ lạ thật!

Nhất định là có quỷ mà.

Hai người đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, chẳng nói gì.

...

Từng tầng mây trôi lững lờ trên thành phố u ám này, bất cứ nơi nào cũng có thể thấy vết máu, trên mặt đất ngổn ngang các phương tiện giao thông cùng đủ các loại túi nhựa.

Yên tĩnh như chết.

Không người sống sót.

Không có hy vọng.

Đây là mạt thế.

Minh Thù đi phía sau cùng. Tối hôm qua, đám người Ninh Nhạc đã thành công giết chết zombie mà Hứa Sóc yêu cầu.

Sáng hôm nay, bọn họ liền rời khỏi phòng thí nghiệm đi khỏi trường học này.

Đi qua viện y học, đến viện âm nhạc còn hai viện nữa đến nơi bọn họ từng đi vào. Phàn đội trưởng bảo tất cả mọi người chuẩn bị tinh thần, tránh bị zombie tập kích bất ngờ.

Hứa Sóc có hơi thờ ơ. Gặp zombie hắn cũng chỉ đứng nhìn, mặc dù trong tay có súng hắn cũng lười nổ súng.

Đến buổi chiều, bọn họ mới ra khỏi đại học Đằng Giang.

Trịnh Diệp ở trong xe chờ rất nôn nóng. Ban đêm, hắn chỉ chợp mắt một chút, sợ rằng khi đội trưởng mình đi ra hắn lại không nhìn thấy.

Lúc này, thấy người trở về, hắn vui mừng đập đập cửa sổ.

Dưới ánh mắt hơi kinh ngạc của Phàn đội trưởng, Minh Thù mở cửa xe kéo Trịnh Diệp ra ngoài, lên xe đóng cửa.

"Phàn đội trưởng, chúng ta từ biệt ở đây." Minh Thù hạ cửa xe xuống, vẫy tay cười.

"A? Diệp Miểu tiểu thư, chúng tôi phải phải phải... Đưa cô quay về mà."

Trịnh Diệp lắp ba lắp bắp nói.

"Không cần, tự tôi đi, các người cũng không bị xem là làm trái mệnh lệnh."

Dù sao, cuối cùng Ninh Nhạc cũng muốn tới thủ đô, cô tới đó chờ là được rồi.

Vai chính phải trải qua muôn vàn nguy hiểm, trẫm không tham dự nữa vậy.

Phàn đội trưởng còn muốn nói gì đó nhưng Minh Thù đã đóng cửa sổ, nổ máy.

Ngay trong nháy mắt khi xe cô chuẩn bị đi, Hứa Sóc mở cửa xe nhảy lên.

Mà Minh Thù chẳng có thời gian phanh lại, vì phía sau có zombie tới.

Minh Thù liếc Hứa Sóc: "Tính toán giỏi đấy."

Vừa nãy không nhìn thấy hắn, chắc là hắn đã dụ zombie đến.

"Quá khen."

Hứa Sóc hất toàn bộ đồ ăn vặt sang một bên: "Đi với bọn họ, chẳng thà tôi tình nguyện đi cùng cô."

Ngay từ đầu, hắn đã không có ý định đi theo những người đó.

"Vẫn muốn tìm cơ hội giết tôi sao?"

Hứa Sóc kiêu ngạo hừ một tiếng: "Bọn họ quá ngu ngốc, không xứng đi cùng với một thiên tài như tôi."

Thiên tài?

Tên ngốc mới đúng.

Minh Thù sau khi cắt đuôi zombie, liền dừng lại ở một khu phố thương mại:

"Xuống xe."

Hứa Sóc mờ mịt nhìn về phía Minh Thù, vươn ngón tay thon dài chỉ mình.

"Trên xe còn người thứ ba sao?" Minh Thù cười hỏi.

Hứa Sóc lập tức ôm chặt dây an toàn: "Cô biết có bao nhiêu người muốn tôi không? Có biết tôi trị giá bao nhiêu tiền không hả?"

"Với tình hình hiện nay, cậu nghĩ tiền còn dùng được sao?"

Bây giờ, tiền là thứ không đáng giá nhất.

Hứa Sóc đổi giọng: "Thế cô có biết, tôi trị giá bằng bao nhiêu vật tư không?"

Minh Thù: "..."

Có vẻ hơi khó đạt được giá trị thù hận này đây.

Mẹ kiếp, hắn không làm theo kịch bản mà!

Minh Thù có chút dao động, vật tư, vật tư.

Cuối cùng? Minh Thù vẫn quyết định đuổi Hứa Sóc xuống, mặc dù Hứa Sóc đã rất mất mặt ôm lấy cửa xe, cố làm tăng thêm giá trị của bản thân nhưng Minh Thù cũng không động lòng.

Tên Hứa Sóc này không có ý tốt.

Phải ném hắn xuống.

"Buông tay!"

Minh Thù kéo Hứa Sóc, Hứa Sóc gắt gao ôm cửa xe.

"Cô vất một người đàn ông đẹp trai như tôi trên đường cái, mà lương tâm không thấy cắn rứt à?"

Hứa Sóc ầm ĩ.

Nếu như không phải lúc trước đã biết bộ mặt không từ thủ đoạn của hắn, không chừng giờ cô đã bị hắn lừa.

"Không đâu."

Minh Thù cong môi tươi cười.

"Tôi thực sự rất đáng giá đấy."

Hứa Sóc nỗ lực nhấn mạnh giá trị bản thân.

Minh Thù không dao động, khom lưng từ trên xe lấy ra một con dao, nhanh chóng đâm trên tay Hứa Sóc.

Ban đầu Hứa Sóc không buông.

Hắn muốn đánh cược một phen.

"Crắc... "

Dao nhỏ đâm lên cửa xe, Hứa Sóc chật vật ngã xuống, hơi đờ đẫn nhìn con dao.

Một lát sau, hắn phì phò đứng lên: "Cô đâm thật sao?"

Khỉ thật, cô gái này thật đáng sợ mà.

Minh Thù rút dao nhỏ ném vào trong xe, mỉm cười:

"Bằng không cậu nghĩ là tôi giỡn chắc?"

Minh Thù ngồi vào xe, Hứa Sóc đứng tại chỗ nhìn Minh Thù lái xe rời đi.

Minh Thù từ kính chiếu hậu nhìn Hứa Sóc.

Nam sinh nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười vừa ngây thơ lại vừa quái dị, nhàn nhã vẫy vẫy tay với cô.

Minh Thù: "..."

Mẹ ơi!

Tên ngốc này, muốn hù chết trẫm, rồi kế thừa đồ ăn vặt của trẫm sao?

"Két..."

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại.

Hứa Sóc nghi ngờ, chẳng lẽ là đã nghĩ thông suốt muốn cho hắn theo sao?

Minh Thù xuống xe, xông tới đánh Hứa Sóc một trận.

Hứa Sóc: "..."

Đây là cái kiểu gì vậy?

Không hợp ý một cái là động tay động chân!

"Cô... Cô..."

Hứa Sóc chỉ Minh Thù suýt chút nữa buông lời thô tục.

Minh Thù cười cười: "Bảo trọng nha ngài vật tư quan trọng."

Minh Thù nghênh ngang rời đi, để lại một Hứa Sóc bất lực.

Hứa Sóc: "..."

Cô quay lại đây!

Có bản lĩnh thì quay lại cho tôi!

Tôi đấu với cô!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK