Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dẫn hồn giả thành phố Đông Hoa báo cáo.”

Minh Thù nhìn tư liệu trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Hàm Nguyệt, so với mấy năm trước hầu như không có gì thay đổi: “Nhiệm kỳ của cô đã hết.”

Vẻ mặt của Thẩm Hàm Nguyệt không thay đổi gật đầu.

Minh Thù xóa bỏ thân phận dẫn hồn giả của cô, thu hồi sức mạnh được địa phủ giao phó, Thẩm Hàm Nguyệt lúc này và những con quỷ thông thường không có gì khác nhau.

“An Ca đại nhân.”

Thẩm Hàm Nguyệt ánh mắt sáng ngời nhìn cô: “Tôi có thể không đầu thai liền được không?”

“Cô có cống hiến cho địa phủ, có cơ hội ưu tiên đầu thai, tại sao muốn bỏ?” Minh Thù cảm thấy hứng thú nhìn cô.

“Tôi muốn đợi anh ấy.” Giọng Thẩm Hàm Nguyệt nhàn nhạt.

“Đại nhân, Linh Yển đại nhân đang gây ôn ào. Ngài nhanh đến xem.” Bên ngoài có tiểu quỷ vội vã chạy tới.

Minh Thù tắt máy tính bảng: “Tùy cô vậy.”

Thẩm Hàm Nguyệt khom lưng: “Tạ ơn đại nhân.”

Minh Thù từ trên đi xuống, dừng lại trước mặt cô: “Xem như nể tình cô mời ta ăn chân giò, cho cô đặc ân.”

Thẩm Hàm Nguyệt nhìn Minh Thù.

Minh Thù nắm tay cô.

-

Lần nữa trở lại nơi mình quen thuộc, Thẩm Hàm Nguyệt ngây người ra giống như một giấc mộng.

“Tiểu thư, cô đã về.”

Thẩm Hàm Nguyệt gật đầu, nhấc chân đi vào trong.

“Điện thoại của cô không gọi được, thiếu gia rất tức giận, thiếu gia chắc đang ở thư phòng, hay là cô lên cho báo tin bình an cho thiếu gia?” Người hầu cẩn thận nói.

Thẩm Hàm Nguyệt dừng lại, bước lên bậc cầu thang.

Cửa thư phòng đang khép, cảnh trong phòng đều thấy được. Người đàn ông dựa vào bàn làm việc, người phụ nữa tựa vào ngực người đàn ông.

Sắc mặt Thẩm Hàm Nguyệt trắng bệch, cơ thể lùi lại phía sau. Giày ma sát với mặt đất phát ra âm thanh nho nhỏ.

Cô xoay người rời đi, đi rất nhanh.

Lúc xuống lầu, gần như là chạy.

“Thẩm Hàm Nguyệt, em đứng lại đó cho anh!”

Giọng của Thẩm Ảnh vang lên từ phía sau, tiếp đó Thẩm Hàm Nguyệt bị bắt lại, đẩy vào chỗ tay vịn ở cầu thang.

“Anh trai.” Thẩm Hàm Nguyệt lạnh lùng nói:

“Có chuyện gì không?”

“Em thấy rồi?” Ánh mắt Thẩm Ảnh nhìn thẳng cô.

Thẩm Hàm Nguyệt nhấp môi dưới: “Ưm, chúc mừng anh trai.”

Thẩm Ảnh dùng lực tay: “Em không có gì để nói sao?”

Thẩm Hàm Nguyệt từ từ ngẩng đầu, gằn từng chữ một: “Anh, tuổi anh không còn nhỏ, em cũng nên có một người chị dâu, nhà họ Thẩm cần một bà chủ.”

“Thẩm Hàm Nguyệt!”

Thẩm Ảnh rất tức giận.

Ngực hắn phập phồng, một lúc lâu không nói gì.

“Thẩm tổng...”

Giọng nói ma mị của Hàm Kiều vang lên bên ngoài.

Thẩm Hàm Nguyệt nhân lúc đó thoát khỏi Thẩm Ảnh, chạy ra ngoài biệt thự.

Cô không nên tham lam.

Cô nên ngoan ngoãn chờ hắn ở địa phủ, đợi đến khi gặp hắn lần cuối, kiếp sau cũng không gặp lại.

Trong đầu Thẩm Hàm Nguyệt, đều là sự việc đã qua.

Cô không phải con của Thẩm gia, cha mẹ của cô trước kia là bạn bè của Thẩm gia, sau lại cùng lúc qua đời. Nhà của cô không ai muốn nuôi cô, cảm thấy cô là một người xấu số, khắc chết cha mẹ của mình.

Cô được nhận vào nhà họ Thẩm, sửa lại họ Thẩm.

Cô sống ở Thẩm gia rất tốt, cha mẹ Thẩm đối với cô giống như con gái ruột, người có ý kiến duy nhất đối với cô chính là Thẩm Ảnh.

Thẩm Ảnh thường bắt nạt cô.

Nhưng hắn sẽ đứng ra bảo vệ cô khi cô bị ức hiếp.

Thẩm Hàm Nguyệt không nhớ rõ đã thích Thẩm Ảnh từ khi nào. Lúc cô phát hiện ra, Thẩm Ảnh đã ngự trị trong tim cô.

Cô không dám nói cho Thẩm Ảnh biết, cảm thấy mình nên âm thầm thích hắn là tốt rồi, dù sao hắn cũng rất hoàn mỹ, rất tốt...

Có lẽ cô thật sự là một người xấu số.

Năm cô mười ba tuổi, ba mẹ Thẩm vì sinh nhật cô đã cố ý dẫn cô và Thẩm Ảnh ra ngoài chơi, nhưng không ngờ lại có động đất.

Vô số căn nhà sụp đổ, tiếng thét chói tai.

Cô trốn trong phòng không dám di chuyển, Thẩm Ảnh chạy đến tìm cô, lôi cô chạy xuống dưới.

Nhưng bọn họ không may, cuối cùng vẫn là bị nhốt ở trong.

“Đừng sợ, cha mẹ sẽ tới tìm chúng ta.” Thẩm Ảnh ôm cô an ủi, giọng nói của hắn trong đêm tối giống như ánh sáng, trấn an sự sợ hãi của Thẩm Hàm Nguyệt.

Thẩm Ảnh lúc đó cũng mới mười tám tuổi, hắn lại có thể tỉnh táo phân tích tình hình của bọn họ lúc bấy giờ, giữ thức ăn lại.

“Anh, có phải anh rất chán ghét em?”

Trong đêm tối, cô cẩn thận đặt câu hỏi.

Thẩm Ảnh yên lặng trong phút chốc: “Anh không ghét em, em là em gái của anh.”

Đúng vậy, cô là em gái của anh.

Thẩm Hàm Nguyệt dựa vào Thẩm Ảnh, cô không biết thời gian qua bao lâu, không có một tiếng động nào từ phía trên, nếu có nghe cũng chỉ là tiếng thở của Thẩm Ảnh.

Ý thức của cô ngày càng mờ nhạt.

“Thẩm Hàm Nguyệt, đừng ngủ, ăn một chút đi.”

“Thẩm Hàm Nguyệt, em hãy nói gì đi.”

“Anh…”

Thẩm Hàm Nguyệt tìm tay của Thẩm Ảnh: “Có phải em chết rồi không?”

“Không đâu.” Thẩm Ảnh trấn an cô:

“Ăn một chút đi, cứu viện sẽ mau chóng tới, chúng ta sẽ không sao đâu, đừng sợ, có anh ở đây.”

“Ưm, có anh ở đây, em không sợ.”

Thẩm Ảnh đem hết đồ ăn đến cho cô nhưng vốn dĩ bọn họ không có nhiều đồ ăn. Lúc Thẩm Hàm Nguyệt phát hiện, Thẩm Ảnh sắp không xong rồi.

Trong tình trạng thiếu nước trầm trọng, sinh mệnh của bọn họ càng lúc càng nhanh không chịu được nữa.

Cô không biết nên làm sao bây giờ.

“Anh, anh đã nói chúng ta sẽ không sao.” Thẩm Hàm Nguyệt ôm Thẩm Ảnh, khóc nức nở gọi hắn.

“Anh, anh nói chuyện đi...”

“Anh...”

Âm thanh của Thẩm Hàm Nguyệt ngày càng yếu ớt, ý thức cô dần mờ nhạt, hình như thấy ánh sáng.

Lúc tỉnh lại, cô thấy mình đang đứng ở một đại điện kỳ quái. Nơi đây rất an tĩnh, chỉ có một người bay qua bay lại trước mặt cô.

Không sai, chính là bay.

Cô đã chết rồi sao?

“Hiện tại, Thẩm Hàm Nguyệt ngươi có một cơ hội để sống lại, ngươi muốn không?” Người đó nói.

“Sống lại?” Cô quả nhiên đã chết.

Người đó nói cho cô biết nơi này là địa phủ, mà cô chỉ có thể trở thành dẫn hồn giả mới có thể sống lại.

Nhiệm kỳ là mười năm, một năm đổi lấy năm năm tuổi thọ, mười năm chính là năm mươi tuổi.

Sau khi kết thúc nhiệm kỳ, cô còn có thể sống thêm năm mươi năm.

“Vậy... người ở cùng tôi cũng đã chết sao?”

“Chết rồi.”

Thẩm Hàm Nguyệt giống như bị ai bóp cổ họng, đột nhiên cũng không biết nên hô hấp thế nào, chết rồi... Thẩm Ảnh chết rồi...

Một lúc sau, giọng Thẩm Hàm Nguyệt mơ hồ: “Tôi... có thể chuyển tuổi thọ cho người khác không?”

Người đó cảm thấy kỳ lạ: “Trong tài liệu ghi ngươi không còn huyết thống.”

Thẩm Hàm Nguyệt gật đầu: “Là anh nuôi của tôi...”

“Cũng có thể, nhưng khi nhiệm kỳ kết thúc thì ngươi sẽ chết, như vậy ngươi có đồng ý không?” Người đó rất dễ nói chuyện.

“Ta đồng ý.”

-

Thẩm Hàm Nguyệt tỉnh lại lần nữa, cô đã ở bệnh viện, trong phòng bệnh chỉ có tiếng tí tách của dụng cụ.

Trong lòng cô nhớ đến Thẩm Ảnh, cô tháo dụng cụ trên tay, gắng gượng rời khỏi phòng bệnh, còn chưa đi ra đã được y tá đưa về.

“Tôi muốn gặp anh trai của tôi, các người hãy buông tôi ra.”

“Ôi em gái nhỏ, cô không dễ dàng nhặt về cái mạng này đâu, đừng giằng co.”

“Tôi muốn gặp anh trai của tôi...” Thẩm Hàm Nguyệt khàn giọng:

“Cho tôi gặp anh ấy.”

“Cô nói cậu trai ở cùng cô lúc đó? Cậu ta không sao, cô đừng kích động.” Y tá trấn an cô.

“Thật sự không sao?”

Y tá cam đoan: “Thật sự không sao, cô nghỉ ngơi trước đi, chờ cô đỡ hơn thì có thể đi thăm cậu ấy.”

Thẩm Hàm Nguyệt khó khăn lắm mới thoát được khỏi đám y tá, chạy tới bên ngoài phòng bệnh của Thẩm Ảnh.

Thẩm Ảnh gầy đi rất nhiều, hai mắt anh nhắm chặt, ngủ rất say.

Thẩm Hàm Nguyệt nhân lúc không có người liền chạy vào, cẩn thận nhìn Thẩm Ảnh như thể làm như vậy có thể chắc chắn rằng anh vẫn còn sống.

"Xin lỗi".

Nước mắt Thẩm Hàm Nguyệt rơi lã chã: "Em chỉ có thể khiến anh sống, chứ không cứu được ba mẹ của anh."

Cô chỉ có năm mươi năm tuổi thọ, chỉ có thể cho một người.

Thẩm Hàm Nguyệt không dám nán lại lâu. Cô lau nước mắt, vội vàng rời khỏi phòng bệnh.

Người kia nói, về sau cô không thể ở cùng người sống quá lâu...

Sức khỏe của Thẩm Ảnh hồi phục rất nhanh, Thẩm Hàm Nguyệt thì lại ngược lại, sức khỏe hơi yếu, hồi phục lâu hơn Thẩm Ảnh một chút.

Thẩm Ảnh không đến thăm cô. Sau khi bọn họ về, Thẩm Ảnh lo liệu tang lễ cho cha mẹ Thẩm gia, càng không có thời gian để để ý đến cô.

Thẩm Hàm Nguyệt cũng không dám tới gần anh, cô sợ sẽ nhìn thấy Thẩm Ảnh, sợ anh sẽ nhìn thấy ánh mắt của mình.

Lúc trước cha mẹ Thẩm gia nhận nuôi cô đã có người nói, cô là một đứa không may mắn, sẽ mang đến sự bất hạnh cho bọn họ.

Thẩm Ảnh biết…

Cô chính là một đứa không may mắn.

Tang lễ hôm đó, cô cũng đi theo, bị người của Thẩm gia nhìn với ánh mắt như dao găm, căm phẫn… căm hận… Có rất nhiều biểu cảm khác nhau.

Trong lòng Thẩm Hàm Nguyệt rất buồn bã nhưng cô cũng chỉ có thể chịu đựng một mình.

"Chính là nó..."

"Khắc chết bố mẹ của mình, bây giờ còn tới gây họa cho Thẩm gia chúng ta, thật không hiểu nổi sao lúc đầu chú hai lại để một người như vậy ở lại trong Thẩm gia.

"Cô ta còn có mặt mũi tới tham dự tang lễ sao, chú hai thím hai đều mất rồi, sao cô ta còn chưa chết chứ?"

Thẩm Hàm Nguyệt chỉ coi như không nghe thấy những lời này, đặt bó hoa đến trước bia mộ của ba mẹ Thẩm gia.

Ba, mẹ.

Anh sẽ ổn thôi, anh ấy sẽ sống rất lâu rất lâu... rất lâu.

Thẩm Hàm Nguyệt cúi thấp đầu lùi sang bên cạnh, lúc ngẩng đầu lên đụng phải tầm mắt của Thẩm Ảnh, cô liền co rúm người lại, quay người rời đi.

-

Sau buổi tang lễ, Thẩm Hàm Nguyệt chính thức bắt đầu nhiệm kỳ làm dẫn hồn giả của cô.

Bởi vì cô là người mới, dẫn hồn giả nhiệm kỳ trước sẽ dẫn dắt cô một tháng. Đó là một người đàn ông rất đẹp trai, lúc Thẩm Hàm Nguyệt xuất hiện, anh ta vô cùng kinh ngạc, không ngờ lại là một cô gái nhỏ như vậy.

"Địa phủ bây giờ thật là táng tận lương tâm, một cô gái nhỏ như vậy mà cũng gọi đến".

Thẩm Hàm Nguyệt không nói lời nào.

Người đàn ông chỉ đành chủ động hỏi: "Cô tên là gì?"

Thẩm Hàm Nguyệt không biểu cảm trả lời: "Thẩm Hàm Nguyệt".

"Hừ, mặt mũi đừng cứng ngắc như vậy chứ." Người đàn ông sờ đầu cô:

"Cười một cái xem nào".

Bị một người đàn ông xa lạ sờ đầu, Thẩm Hàm Nguyệt tràn đầy vẻ kinh sợ, lui thật xa về phía sau: "Anh... anh đừng động vào tôi".

"Ha ha…" Người đàn ông lúc cười lên trông càng thêm đẹp trai.

"Thật đáng yêu. Được rồi, không trêu cô nữa, nào, chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ đầu tay của cô".

Người đàn ông rất hay trêu cô nhưng Thẩm Hàm Nguyệt lại càng ngày càng im lặng. Ban ngày cô đến trường, buổi tối thì cùng người đàn ông ra ngoài luyện tập.

Thời gian một tháng rất nhanh.

"Hôm nay chính là ngày cuối cùng, về sau cô phải cố gắng lên nhé". Người đàn ông thuận tay gấp một con hạc giấy đưa cho Thẩm Hàm Nguyệt.

"Chúc cô may mắn".

"Cảm ơn".

"Ha ha, về sau sẽ không cần phải mệt mỏi như vậy nữa. À đúng rồi, khu vực của chúng ta thật ra có hai dẫn hồn giả, nhưng mà cô đừng chọc giận dẫn hồn giả kia. Hắn làm việc chẳng ra gì, cô sẽ phải mệt mỏi hơn một chút, gặp hắn cứ coi như không nhìn thấy là được rồi… Ừm, xem ra cơ hội gặp được là rất nhỏ".

Thẩm Hàm Nguyệt giữ trong lòng lời nhắc nhở của người đàn ông.

Đêm hôm đó người đàn ông đưa cô về, thấy cô ở căn nhà xa xỉ còn cười nhạo hồi lâu, cuối cùng anh ta ôm cô một cái: "Dẫn hồn giả rất cô độc, cô gái nhỏ cố lên."

Anh lấy thân phận của một tiền bối để nói với cô, mười năm tương lai, cô sẽ rất cô độc.

Thẩm Hàm Nguyệt nhìn người đàn ông biến mất trong bóng đêm, cô xoay người liền đụng phải tầm mắt của Thẩm Ảnh.

"Kia là ai?" Giọng nói Thẩm Ảnh có chút lạnh lùng.

Bên ngoài biệt thự Thẩm gia còn treo đèn lồng trắng, Thẩm Ảnh đứng ở cửa, không biết đã đứng bao lâu rồi.

"Anh, ngày mai em sẽ dọn ra ngoài ở." Thẩm Hàm Nguyệt nhàn nhạt nhìn anh.

Thẩm Ảnh đột nhiên cười lạnh, xoay người đi vào biệt thự.

Ngày hôm sau quả nhiên Thẩm Hàm Nguyệt dọn nhà đi.

Căn biệt thự là của bố mẹ cô để lại. Năm đó những người thân thích của cô tranh đoạt, về sau bố mẹ Thẩm gia phải ra mặt, cô mới có thể giữ lại được căn biệt thự này.

Quan hệ của Thẩm Hàm Nguyệt và Thẩm Ảnh trở nên kỳ lạ, bọn họ không nói đến cái chết của bố mẹ Thẩm gia nhưng bọn họ đều biết, đó là cái gai trong lòng bọn họ, không thể nào loại bỏ được.

Thẩm Hàm Nguyệt chỉ có thể để cho bản thân thích ứng với công việc của dẫn hồn giả, để cho mình bận rộn từ sáng đến tối đêm.

Sau này Thẩm Hàm Nguyệt có gặp người đàn ông kia, nhưng dường như anh ta không còn nhớ cô nữa rồi. Bên cạnh anh ta dẫn theo một cô gái, bụng của cô gái hơi hơi nhô lên, hai người dắt tay nhau đi qua trước mặt cô, nhìn rất hạnh phúc.

Thẩm Hàm Nguyệt lấy ra con hạc giấy được bảo quản rất kỹ kia.

Cố lên Thẩm Hàm Nguyệt.

-

Đêm hôm đó Thẩm Hàm Nguyệt không ngờ sẽ gặp phải lệ quỷ, người đàn ông chỉ dạy cô làm thế nào để làm tốt công việc của dẫn hồn giả, chứ không dạy cô nếu gặp phải lệ quỷ thì phải làm như thế nào.

Mặc dù cuối cùng cũng có được sự giúp đỡ của thiên sư nhưng cô vẫn bị thương.

Thẩm Hàm Nguyệt trở lại biệt thự nằm lên sofa, cô chẳng còn một chút sức lực nào.

"Thẩm Hàm Nguyệt?"

"Thẩm Hàm Nguyệt?"

Có người gọi cô, giữa lúc cô đang mơ hồ thì dường như nhìn thấy mặt của Thẩm Ảnh.

"Anh…"

"Anh đưa em đến bệnh viện, đừng sợ." Giọng nói của Thẩm Ảnh từ đống đổ nát trấn an cô.

"Em không đến… bệnh viện." Thẩm Hàm Nguyệt lôi anh, khăng khăng không ngừng, cô không thể đến bệnh viện.

"Em bị ốm rồi."

"Ngủ một giấc là ổn thôi."

Thẩm Ảnh dường như không lay chuyển được cô, cuối cùng ôm cô lên lầu rồi quay về phòng.

Thẩm Hàm Nguyệt không nhớ rõ chuyện tối hôm đó, ý thức của cô có chút mờ nhạt. Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, Thẩm Ảnh đứng ở phòng khách nhà cô, chỉ huy mọi người chuyển đồ.

Thẩm Ảnh thấy cô đứng lên, thần sắc lạnh lùng nói: "Ở nhà chính nhiều người phiền phức, anh ở chỗ em một thời gian."

Thẩm Hàm Nguyệt muốn cự tuyệt nhưng Thẩm Ảnh căn bản không cho cô cơ hội cự tuyệt, khăng khăng chuyển vào.

Từ nay về sau, cho dù cô có về muộn hay là dẫn người về, anh đều mắng cô vài câu, sau đó bản thân lại tức giận bỏ đi. Ngày hôm sau anh lại như không có chuyện gì mà tiếp tục ở lại đây.

Thẩm Hàm Nguyệt có thể tránh thì tránh, không thể tránh thì liền thờ ơ.

Bởi vì cô biết, bản thân mình chỉ có thời gian mười năm. Sau khi cô chết, anh vẫn còn có thể sống rất lâu rất lâu…

Mười năm sau, cô hoàn thành nhiệm kỳ, nhận được sự ban ân, có thể một lần nữa làm người nhưng mà bên cạnh anh đã có người phụ nữ khác.

Không chút phòng bị.

Người mà cô bảo vệ mười năm, vào thời khắc ấy lại cách cô rất xa.

Thẩm Hàm Nguyệt toàn thân mất hết sức lực, ngồi xổm xuống đất khóc lớn: "Thẩm Ảnh, em rất thích anh, rất thích anh."

"Anh biết."

Cơ thể của Thẩm Hàm Nguyệt cứng đờ, cô vùi đầu vào giữa hai chân, nghe tiếng bước chân ở phía sau đang tới gần.

Thẩm Ảnh đỡ cô lên: "Em có biết năm đó anh nhìn thấy em nằm đơn độc một mình trong biệt thự, khoảnh khắc không một tiếng động kia, anh sợ hãi thế nào không?"

"Thẩm Hàm Nguyệt, anh không có nhiều lần mười năm để chờ đợi như vậy."

"Thẩm Hàm Nguyệt, anh cưới em nhé."

Đáy lòng Thẩm Hàm Nguyệt rạn vỡ, cô tóm lấy vạt áo của Thẩm Ảnh khóc giống như một đứa trẻ.

Mười năm đổi lấy một đời vô lo cho anh. - Thẩm Hàm Nguyệt.

Tây Sở quốc.

Tiểu cô nương trắng như tuyết được người khác ôm chạy trên núi phủ đầy tuyết.

"Cha, chúng ta đi đâu đây?" Tiểu cô nương nhu mì đặt câu hỏi, tuyết trắng rơi xuống đọng lại trên hàng lông mi cong dài của nàng hóa thành hơi nước. Nàng khẽ run đôi mi làm tuyết rơi xuống đất.

Nam nhân trung niên đang ôm nàng thở dài: “Tiểu Ca, sau này con phải nghe lời, không được tùy hứng biết không?”

"Cha?"

Nam nhân trung niên ngẩng đầu nhìn về phía Tế Tư thần điện đã gần trong gang tấc, trong lòng vô cùng không nỡ bỏ nữ nhi của mình lại ở thần điện lạnh lẽo này, nhưng... không còn cách nào khác cả.

“Là An gia cô nương?” Có người đợi sẵn ở trong núi.

Người trung niên gật đầu, đặt tiểu cô nương xuống đất, thay áo trên người nàng bằng áo choàng: "Tiểu Ca nhớ kỹ, phải nghe lời cha mới có thể tới thăm con."

Tiểu cô nương nửa hiểu nửa không nhìn ông: "Cha không cần con nữa sao?"

Đôi mắt người trung niên chợt đỏ lên: "Cha sao có thể không cần con chứ, con ngoan nghe lời, cha mới có thể đến thăm con."

"Vì sao cha không cần con nữa? Là do An Ca không nghe lời sao?" An Ca cắn chặt môi muốn khóc:

"An Ca về sau sẽ không nghịch ngợm nữa. Cha đừng bỏ con lại, con sẽ cố gắng học thật giỏi, sẽ nghe lời cha, sẽ không chọc phá ca ca và cha nữa, cha đừng bỏ con lại nhé."

Người trung niên đã hạ quyết tâm đẩy An Ca ra, chắp tay chào người bên trên, sau đó quay lưng rời đi.

An Ca đuổi theo ở phía sau nhưng chân tay nàng nhỏ bé làm sao theo kịp, rất nhanh nàng đã không thấy bóng dáng cha mình đâu nữa.

Nàng ngã trên tuyết, khóc tới tan nát ruột gan.

Lúc An Ca được dẫn tới thần điện, nàng vẫn còn đang khóc, người bên cạnh không có cách nào dỗ được nàng.

"Bây giờ phải làm sao..."

"Để ầm ĩ đến tai Tế Tư thì chúng ta sao có thể đảm đương nổi."

"Bà cô của ta ơi, đừng khóc nữa, ngươi nhìn xem ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon, còn rất thú vị nữa.”

Một đám thiếu niên thiếu nữ vây quanh An Ca dỗ dành nhưng chẳng có kết quả gì.

“Sao lại ầm ĩ vậy?”

Ngoài cửa, một nam nhân thân trắng như tuyết nhìn vào bên trong, đằng sau hắn là tuyết trắng mịt mùng, dường như là màu sắc duy nhất trong núi.

Những người ở đây không ai dám ngước mắt nhìn hắn, cúi đầu hành lễ.

"Tế Tư đại nhân."

"Là An gia đưa đến, chúng tôi không dỗ được nàng."

An Ca đột nhiên ngừng khóc, nghẹo đầu dò xét nam tử, nàng giãy xuống đất, chạy nhào tới người nam tử: "Ca ca, người thật là đẹp."

Bên trong nổi lên một trận khí lạnh, có người muốn lên trước kéo An Ca trở về.

"An Ca?"

Một người tiến lên, cung kính trả lời: "Vâng."

"Các người lui xuống đi."

Những người còn lại nhìn nhau không dám nói gì, lần lượt lui ra ngoài.

Người ấy ôm lấy An Ca, đặt nàng trên ghế trong phòng: "Ta tên Linh Yển, về sau là sư phụ ngươi, ngươi cần phải học làm sao để bảo vệ được Tây Sở."

An Ca lắc chân, giọng nói giòn tan: “Ca ca người thật là đẹp, so với ca ca của ta còn đẹp hơn.”

Linh Yển sửng sốt, một lúc lâu hắn thở dài, vẫn là còn quá nhỏ.

Từ ngày đó về sau, người của thần điện cũng biết Tế Tư của bọn họ thu nhận một đồ đệ. Tiểu đồ đệ An Ca xưa nay không gọi hắn là sư phụ, chỉ suốt ngày kêu ca ca, ăn ngủ đều dính lấy hắn.

Lúc ăn thì còn đỡ, lúc ngủ An Ca cũng bò lên giường của hắn, Tế Tư cũng chẳng biết phải làm gì.

"An Ca, ngươi không thể ngủ ở đây."

"Vì sao muội không thể ngủ ở đây?" An Ca ngây thơ vô tội nhìn hắn:

“Lúc dưới núi đều là ca ca ru muội ngủ.”

Linh Yển: "..."

Hắn thở dài: "Ngủ đi."

An Ca nằm trên chiếc giường lớn, mở to mắt nhìn Linh Yển: "Ca ca, nơi này của huynh lạnh quá."

"Ừ, ở đây là nơi cao nhất của Tây Sở, có thể nhìn thấy toàn bộ hoàng thành."

"Huynh trước đây đều ở một mình không thấy tẻ nhạt sao."

"Cũng tốt."

"Có phải muội từ nay về sau cũng không thể rời khỏi nơi này không?"

"Ừ." Linh Yển dừng một chút: "Mỗi năm đều có cơ hội được xuống núi."

"Ồ..." An Ca hiển nhiên cảm thấy mất mát:

"Nhưng muội rất muốn gặp cha với ca ca, cha nói nếu muội nghe lời thì có thể được gặp cha. Ca ca, muội sẽ nghe lời huynh."

Linh Yển xoay người đắp chăn cho nàng, sau đó ngồi một bên đọc sách.

An Ca nhìn hắn, đột nhiên vươn bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay áo hắn: "Về sau muội sẽ chăm sóc ca ca."

Linh Yển ghé mắt nhìn nàng thở dài: "An Ca, trong lòng ngươi nên có là thiên hạ chúng sinh."

An Ca không hiểu: “Thiên hạ chúng sinh là cái gì?”

Linh Yển lắc đầu, xoa đầu nàng: "Ngủ đi."

-

An Ca là người được chọn làm Tế Tư tiếp theo, điều nàng cần học rất nhiều. Ngoại trừ mấy ngày mới tới Linh Uyển cho nàng thích ứng cuộc sống trên núi, về sau mỗi ngày đều phải học rất nhiều thứ.

An Ca thích chạy nhảy, nàng không thích ở lì một chỗ, thường là học được một lúc là không kiên nhẫn được.

Linh Yển đành phải bỏ thời gian tự mình dạy, trông coi nàng học xong mới cho nàng rời đi.

Thời gian này rất buồn tẻ, cũng không biết trôi qua bao lâu nhưng tính tình An Ca vẫn hết sức hoạt bát làm cho không khí của thần điện không còn lạnh lẽo.

Đến năm An Ca có thể xuống núi, Linh Yển lúc xuống núi đều mang theo nàng. Mỗi lúc như vậy, An Ca đều rất vui bởi vì nàng có thể gặp cha và ca ca mình.

Nhưng cha và ca ca thấy nàng lại không dám vô lễ tiến lên, chỉ có thể cung kính đứng ở một bên gọi một tiếng thiếu Tế Tư.

Đúng vậy...

Nàng là thiếu Tế Tư của thần điện.

Thân phận của nàng tôn quý hơn so với họ.

Sau này An Ca cũng rất ít xuống núi, nàng bắt đầu hiểu việc Linh Yển nói về bảo vệ Tây Sở, bảo vệ thiên hạ chúng sinh. Nàng không thể ở bên cạnh người nhà là vì nàng có nhiệm vụ quan trọng hơn.

Nàng không thể phụ lòng kỳ vọng của bọn họ.

Trên núi gặp rất ít người, tâm tư của An Ca đối với Linh Yển cũng không che giấu. Ban đầu là vì tuổi nhỏ, không gọi Linh Yển là sư phụ, sau lại bởi vì cố chấp nên không gọi là sư phụ.

Sau đó Linh Yển phát hiện, nói với nàng hai lần nhưng An Ca vẫn cứ làm theo ý mình, lại càng lúc càng lớn mật, dần dần người của thần điện cũng phát hiện ra.

Linh Yển bắt đầu trốn tránh nàng, ngày thường dạy dỗ cũng đều giao cho những người khác truyền đạt.

An Ca lại càng ngày càng không có quy củ, tuổi càng lớn, lá gan cũng lớn theo, tìm cách gây chú ý với hắn.

“An Ca..."

Người trên giường lộ ra ánh mắt cười giảo hoạt: "Ca ca."

"Xuống đi."

An Ca từ trên giường tụt xuống: "Bài tập hôm nay muội đều hoàn thành rồi. Ca ca, có phải huynh nên thưởng cho muội không?"

"Đây là việc ngươi phải làm."

An Ca chu mỏ: "Nhưng muội đã rất cố gắng."

"Mỗi người đều rất cố gắng."

An Ca đi tới ôm lấy cánh tay Linh Yển lắc lắc: "Muội mặc kệ, huynh phải thưởng cho muội mới được, nếu không ngày mai muội không còn sức lực học nữa đâu."

Là do một tay mình nuôi lớn, Linh Yển đã sớm quen với việc nàng làm nũng nhưng mỗi lần như vậy hắn đều không biết phải làm gì.

"Vậy ngươi muốn được thưởng cái gì? Đừng quá đáng."

An Ca che miệng cười, đột nhiên nhón chân lên hôn một cái lên mặt Linh Uyển.

Không đợi Linh Yển phản ứng, An Ca đỏ mặt nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Linh Yển đứng ở trong phòng một lúc lâu rồi đưa tay chạm lên nơi đó, đáy lòng bắt đầu nổi lên một cảm giác rung động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK