Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!..."

Trong tiếng súng nổ ra liên tiếp, những chiếc xe mạnh mẽ đè lên những đống vụn vặt trên đường mà chạy, rồi rẽ sang một con đường lớn rộng rãi hơn.

Zombie phía sau gầm gừ đuổi theo.

"Đừng lãng phí đạn."

"Biết rồi."

Tiếng súng phía sau ngưng lại, ba chiếc xe nhanh chóng phóng vụt qua, biến mất trong bóng tối nơi cuối đường.

Đoàn người chính là mấy người nhóm Minh Thù.

Tiểu đội của Phàn đội trưởng gồm bốn người, thêm cô và Ninh Nhạc nữa là nhóm sáu người.

Minh Thù tự đi xe của mình, phía đội trưởng Phàn có hai chiếc thì Ninh Nhạc và Phàn đội trưởng một xe, còn lại ba người khác cùng đi một xe.

Buổi tối zombie yếu ớt, chậm chạp hơn ban ngày nhiều. Nguyên nhân không rõ là do quang hợp hay là vì những nguyên nhân khác nữa.

Ban đầu, bọn họ sắp xếp để Minh Thù đi giữa, nhưng lúc sau không biết vì sao Minh Thù lại bị lùi lại phía sau. Khi gặp zombie không có thời gian điều chỉnh đội ngũ, nên lúc này xe Minh Thù lại đi sau cùng.

Minh Thù nhìn trong kính chiếu hậu tầng tầng lớp lớp thi thể, hơi phiền muộn thở dài:

"Mấy thứ này, khẳng định rất khó ăn."

Thú nhỏ ngã chổng vó trên ghế cạnh tay lái, đè lên đống đồ ăn vặt, rầm rì.

Chẳng lẽ, cứ đồ ăn ngon là ngươi sẽ ăn sao?

"Sau này có lẽ... Chúng ta thật sự sẽ phải ăn zombie."

Mạt thế chẳng đủ nguồn thức ăn cho cô.

Ta không ăn, muốn ăn thì ngươi đi mà ăn, ta không ăn mấy thứ buồn nôn đó.

Thú nhỏ yếu ớt từ chối.

Minh Thù liếc mắt nhìn nó: "Khi nào ngươi mới nói chuyện được đây?"

Mẹ nó, thú nhỏ cứ lẩm bẩm một mình, trông thật ngu xuẩn.

Thú nhỏ dùng móng vuốt, xoa xoa bụng nhỏ của mình.

Ta làm sao biết lúc nào sẽ nói chuyện được chứ.

"Ôi, đây là lần đầu tiên ta thấy tiến hóa ngược đấy."

Lúc trước, còn thấy nó nói chuyện, bây giờ một lời cũng chẳng buồn nói.

Thú nhỏ tiếp tục rầm rì.

Làm sao mà có thể so sánh ta với thứ khác được chứ? Ta đây là độc nhất vô nhị đấy, hiểu không hả?

Minh Thù cong môi nở nụ cười, đột nhiên cua thật nhanh, lấy thú nhỏ ném nó đập vào cửa xe kêu "bụp" một tiếng.

Thú nhỏ: "..."

Thú nhỏ tuyệt vọng.

Xe phía trước giảm dần tốc độ, cuối cùng dừng lại.

Hình như có cái gì đó, ngăn cản ở phía trước.

Phàn đội trưởng xuống xe trước cảnh giác nhìn xung quanh, xác định an toàn phất tay bảo những người còn lại xuống xe.

Minh Thù nắm thú nhỏ đang giãy giụa cuộn thành một cục rồi nhét vào túi áo, mở cửa xuống xe. Để nó ở trong xe chỉ sợ nó lại ăn vụng.

Thú nhỏ: "..."

Muốn cắn chủ.

"Phía trước không đi qua được, có người làm nổ đường."

"Nổ lớn thật đấy."

Minh Thù lui về phía sau nhón chân lên nhìn, bên kia đường xuất hiện một cái hố, xe thật sự là không thể đi qua được.

Phàn đội trưởng liếc nhìn Minh Thù, rồi quay đầu hỏi Ninh Nhạc đang đứng dựa vào cửa xe:

"Có còn con đường nào có thể đi đến phố Chu Tước nữa không?"

"Đây là đường gần nhất, phía trước chính là phố Chu Tước rồi."

Ninh Nhạc lãnh đạm nói: "Tôi tìm được đường đi rồi, đi bộ qua đường tắt chỉ mất năm phút thôi. Phố Chu Tước là phố cổ, đường hẹp đi đường vòng sẽ mất thời gian."

Phố Chu Tước?

"Các người muốn đến phố Chu Tước sao?"

Phàn đội trưởng và những người còn lại đều nhìn Minh Thù, ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc. Lúc lên đường, bọn họ đã nói sẽ đến phố Chu Tước, cô không để ý bọn họ nói gì sao?

"Người mà chúng tôi muốn tìm có thể đang ở phố Chu Tước."

Phàn đội trưởng hít một hơi thật sâu: "Nhưng cũng có thể là không có ở đó."

"Đừng làm mất thời gian thêm nữa, lát nữa zombie sẽ đến, trước tiên phải quyết định xem đi như thế nào đây?"

Phàn đội trưởng im lặng một lúc, rồi đề ra phương án:

"Trịnh Diệp, cậu ở lại đây đi, tìm lấy một chỗ bí mật. Những người còn lại theo tôi đi bộ qua."

Phàn đội trưởng nhìn Minh Thù, dường như hỏi cô có đi không.

Minh Thù cười lắc đầu

Phàn đội trưởng cũng không ép buộc cô. Để cô đi theo, chẳng qua là vì trong lúc quan trọng chiếc xe kia có thể ngăn cản zombie, tuy nhiên hiện tại là đi bộ qua bên đó nên xe cũng chẳng dùng được.

Minh Thù và người tên Trịnh Diệp kia cùng ở lại đây.

"Vậy, trước tiên, trước tiên hãy tìm một chỗ... Nấp đi thôi."

Trịnh Diệp có vẻ không biết cách giao tiếp, hơn nữa còn có chút nhát gan.

Minh Thù nhìn nhìn xung quanh: "Anh tự tìm chỗ nấp đi, tôi đi xung quanh xem thế nào."

"Nhưng mà..."

Minh Thù nhấc chân, đi ngay về phía siêu thị lớn gần đó.

Trịnh Diệp đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn theo Minh Thù đi vào.

Siêu thị đã bị cướp qua, nhưng vẫn còn rất nhiều đồ. Minh Thù tìm một cái túi đeo sau lưng, lấy những thứ có thể ăn, bỏ vào trong đó.

Minh Thù đi thẳng một mạch đến hết siêu thị, đến cuối cùng có cánh cửa. Trên cửa dán hai chữ nhà kho, cửa vẫn đóng kín không hề bị phá hư tẹo nào.

Nhưng mà không chừng, trong đó lại đang giam giữ một lũ zombie cũng nên.

Minh Thù đưa tay gõ cửa, âm thanh vang lên trong siêu thị hoang vắng thật chói tai. Trịnh Diệp sợ đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra, thấy rõ Minh Thù gõ cửa ở phía sau, hắn ta mới từ từ thở phào.

Nhưng cảm giác này còn chưa dịu xuống, thì lại chợt nghe trong cánh cửa kia truyền ra tiếng gầm nhẹ, tiếp theo là tiếng móng tay cào cửa.

"Có... Có có có có có có... Zombie."

Trịnh Diệp sợ đến nói lắp bắp.

"Có cửa ngăn rồi, sợ gì nữa."

Minh Thù liếc mắt nhìn hắn, thấy hơi lạ: "Anh không phải là quân nhân sao, vẫn sợ á?"

"Tôi... Tôi chỉ là người trong quân đội, lại lại lại chẳng phải người giết zombie."

Trước mạt thế là thời kỳ hòa bình, không có đánh giết cái gì. Những người như bọn họ, ngoài việc diễn tập ra về bản chất chưa từng trải qua chiến trường. Hơn nữa những zombie này kỳ lạ như vậy, dù cho là quân nhân cũng sẽ thấy sợ.

"Giết zombie rất dễ."

"Những thứ này, đánh đánh đánh đánh... Đánh cũng không chết."

Trịnh Diệp khó khăn nuốt một ngụm nước bọt:

"Trừ phi đem bọn chúng nổ tung, nhưng nào nào nào... Có dễ dàng như vậy?"

Quãng thời gian này cũng là do sử dụng thuốc nổ, nếu không về cơ bản, họ chẳng thể đi được đến đây.

Minh Thù lấy tay làm súng, chỉ lên đầu mình, khóe miệng cong lên: "Bắn vào đây này."

Lúc trước, người đàn ông kia bắn rất thuần thục, không giống với không biết bắn trúng đầu... Sao tên ngốc này lại không biết chứ?

Chắc là ngốc quá đây mà.

Nhưng mà ở giai đoạn đầu mạt thế có rất nhiều quy luật chưa được tìm ra, mà không phải ai cũng xem tiểu thuyết, thế nên có vài người không biết cũng là điều bình thường.

Trịnh Diệp sờ sờ đầu mình, không khỏi nghi ngờ.

Làm nổ đầu? Làm nổ đầu là được thật sao?

Minh Thù bảo Trịnh Diệp lui về phía sau, cô mở cửa kho hàng. Cửa vừa mở lập tức có mùi khó chịu bay ra ngoài. Cùng lúc, có một zombie mặc trang phục quản kho đi ra ngoài.

Zombie gầm nhẹ nhằm về phía Minh Thù.

Súng trong tay Trịnh Diệp nhắm vào đầu zombie. Hắn còn chưa kịp bóp cò, zombie đã lăn đùng ra đất.

Trên đầu nó bất ngờ bị cắm một chiếc đũa, trên đũa vẫn còn nhãn mác hơi lắc lư.

Trịnh Diệp há hốc mồm, thật là lợi hại.

Ngay cả đội trưởng, cũng không thể ở vị trí xa như thế mà có thể phóng đũa cắm vào óc zombie như vậy! Đây chính là võ công trong truyền thuyết rồi!

Minh Thù lấy đèn pin từ trên kệ siêu thị, đá văng zombie ra chỗ khác, bật đèn pin đi vào trong kho hàng.

Trịnh Diệp đuổi sát theo.

"Trời ạ."

Trịnh Diệp vừa đi vào, đã bị dọa cho ngây người. Trong kho, từng kiện hàng xếp thành từng đống. Trước lúc mạt thế, siêu thị này ắt hẳn mới nhập hàng.

Minh Thù hơi suy nghĩ, bóp bóp thú nhỏ đang nằm trong túi. Nhiều đồ ăn vặt như vậy, mà không mang đi được thì thật lãng phí.

Tại sao dị năng mà nguyên chủ thức tỉnh lại là dị năng hệ hỏa, mà không phải là dị năng không gian cơ chứ!

Mạt thế mà lại không có không gian, thật là khó sống mà!

Khó chịu quá đi.

Minh Thù phiền muộn hồi lâu, đi về phía mấy gian đồ ăn. Mấy thứ này đều chưa bị mở ra, từng thùng từng thùng một được bảo quản thật hoàn hảo.

Minh Thù càng thêm phiền muộn, càng hăng say bóp bóp thú nhỏ.

Ngươi lại còn bóp đến nghiện như thế nữa!

Buông tay, buông tay, buông ngay tay ra cho ta!

Thú nhỏ xù lông gào thét.


"Nhiều đồ như vậy, chúng ta làm sao mang hết được chứ."

So với Minh Thù, Trình Diệp càng thêm phần rối rắm.

Minh Thù đang ngồi trên một cái thùng ăn bánh quy, bớt chút thời gian trả lời Trình Diệp:

"Bảo Ninh Nhạc mang giúp các người đi."

Trịnh Diệp nghi ngờ, nhìn Minh Thù:

"Vì... Vì sao?"

Ninh Nhạc là một cô gái, làm sao giúp họ mang đi được chứ?

Minh Thù cắn một miếng bánh: "Bởi vì cô ta có không gian."

"Không... Không gian?"

Trịnh Diệp hơi sửng sốt, ánh sáng lóe lên trong đầu: "Là là thứ trong tiểu thuyết... Thứ không gian có thể đựng được bất kỳ thứ gì sao?"

Minh Thù nghiêng đầu, một lát sau gật gật: "Ừ."

Ninh Nhạc là nữ chính giả, làm sao có thể không có không gian - một thứ tiêu biểu ở mạt thế chứ.

Nếu không có, thì cô ta không phải là nữ chính giả!

Trịnh Diệp giống như mở ra mười vạn câu hỏi vì sao:

"Đây... Đây cũng là một loại dị năng sao?"

"Có thể xem là như vậy."

"Bên trong cái gì... Cái gì cũng có thể chứa được sao?"

"Không biết."

"Không gian đó lớn lớn... Lớn nhường nào?"

"Không biết."

Trong kho hàng, nữ sinh ăn chơi ngồi trên thùng hàng ngấu nghiến ăn bánh quy, một người đàn ông bên cạnh lải nhải hỏi tùm lum.

Dù cho nhận được đáp án hay không, cũng chẳng làm hắn ngừng đặt câu hỏi.

Một tiếng trôi qua, bên ngoài không có bất kỳ động tĩnh gì.

Hai tiếng đồng hồ...

Ba tiếng...

Trước mặt Minh Thù đã chất đống rất nhiều túi thức ăn, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.

"Tôi... Tôi đi ra ngoài... Đi ra xem thế nào."

Đương nhiên, Trịnh Diệp không dám để một cô gái như Minh Thù ra ngoài, hắn cầm súng ra ngoài kho hàng.

Thế giới bên ngoài là một màu đen kịt vắng vẻ. Trịnh Diệp cẩn thận đi ra ngoài siêu thị, so với lúc họ vào siêu thị không có gì khác cả.

Bọn họ vẫn chưa trở lại.

Trịnh Diệp ở bên ngoài đợi một lúc, sau đó quay lại kho hàng quay sang nói với Minh Thù còn đang ăn:

"Tôi... Chúng ta đợi thêm một giờ, nếu như đội trưởng còn chưa quay trở lại... Tôi... Chúng ta phải đi tìm bọn họ."

"Tùy thôi."

"Chuyện này... Tôi tôi tôi còn chưa hỏi tên cô?"

Trịnh Diệp có chút ngượng ngùng nhìn Minh Thù.

Đèn pin trong tay Minh Thù chiếu về phía hắn, Trịnh Diệp theo bản năng dùng tay che ánh sáng. Minh Thù kéo cánh tay hắn, mạnh mẽ ném hắn vào kệ hàng bên cạnh, hàng trên kệ ầm ầm rớt xuống.

Trịnh Diệp không hề phòng bị, bị thùng hàng đè phía dưới lòng tràn đầy nghi hoặc, không hiểu vì sao Minh Thù lại ra tay.

Nhưng khi hắn nhìn qua mấy cái thùng, thì thấy zombie đã bị ngã trên mặt đất lưng hắn toát mồ hôi lạnh.

"Rầm."

Thùng hàng trên người được nhấc ra, thiếu nữ từ trên cao nhìn xuống hắn, giọng điệu nhẹ nhàng không có vẻ tức giận:

"Lần sau có muốn chết, cũng xin đừng có kéo tôi chết chung."

Gương mặt Trịnh Diệp đỏ bừng, tay chân luống cuống đứng lên, ánh mắt nhìn đến zombie mặc trang phục quản kho, áy náy nói:

"Xin lỗi, tôi không biết nó theo từ lúc nào."

Trịnh Diệp như đứa nhỏ phạm lỗi, không dám nhìn Minh Thù.

Minh Thù ném cái chảo làm vũ khí trong tay, nhẹ nhàng cười cười ngồi xuống tiếp tục ăn vặt, cũng không thèm để ý chuyện vừa rồi.

Trịnh Diệp lén nhìn Minh Thù rồi lại nhìn zombie trên đất, tiến lên kéo thi thể ra ngoài kho hàng. Lần này hắn vào kho hàng lấy đồ chặn cửa lại, như vậy zombie sẽ không vào được.

Bọn họ ở kho hàng đợi thêm một giờ, bên ngoài vẫn yên tĩnh không một tiếng động.

Trịnh Diệp quyết định, đi tìm nhóm người Phàn đội trưởng.

Minh Thù ôm một đống đồ ăn vặt đứng dậy: "Đi thôi."

"Chúng ta bây giờ không không... Không cần mang nhiều đồ đồ... Đồ như vậy."

Trịnh Diệp thấy Minh Thù mang nhiều đồ ăn vặt như vậy, nhỏ giọng nói:

"Đến khi quay lại, chúng ta có thể đến đây lấy mà."

Minh Thù không để ý đến hắn, ôm đồ ăn vặt nhanh chóng rời kho hàng.

Đừng có mơ đến chuyện làm trẫm và đồ ăn phải xa nhau.

...

Đối với nguyên chủ mà nói phố Chu Tước không hề xa lạ, đương nhiên Minh Thù cũng không xa lạ gì, nguyên chủ sống trên con phố này.

Tiến vào phố Chu Tước hình như có nhiều zombie hơn, Minh Thù cầm theo chảo ai tiến tới là đập một phát, đập rất chuẩn.

Trịnh Diệp ở phía sau nuốt nước bọt.

Lần đầu tiên thấy đánh zombie tùy tiện như vậy...

Đúng là ném củ cải mà!

Nếu zombie dễ đánh như vậy, họ còn sợ gì chứ.

Đương nhiên, cô chỉ phụ trách đập zombie bay ra chứ không đập chết, thế nên Trịnh Diệp đi phía sau nhặt đầu zombie.

"Grào!"

Lại một con zombie từ bên cạnh lao tới, vung chảo qua đầu zombie rắc một cái, xoay một góc chín mươi độ vù vù ngã xuống đất.

Ném xong zombie, Minh Thù một cước dẫm nát lưng zombie đang nằm dưới đất. Tay chân zombie vùng vẫy, chỉ có thể phát ra âm thanh "grào grào" chống cự.

"Anh xác định là bọn họ đến chỗ này chứ?"

Trịnh Diệp dùng sức gật đầu, hắn nhìn số nhà bên cạnh: "308. Chính, chính, chính là căn nhà thứ hai ở phía trước."

308...

Căn thứ hai phía trước?

Đó không phải là 310 sao?

Đợi đã.

Hình như có chỗ nào đó không hợp lý.

Minh Thù bình tĩnh đi đến căn thứ hai phía trước, biển số trước nhà quả nhiên là 310.

Mà nơi đây cô vô cùng quen thuộc.

Nguyên nhân không phải là hắn, mà là nguyên chủ ở nơi này.

Minh Thù hít một hơi thật sâu, gương mặt cười cười: "Các người tới nhà tôi làm gì?"

"A?"

Trịnh Diệp mờ mịt, có chút không biết phải làm sao: "Cô... Nhà của cô?"

"Cha tôi bảo các người tới sao?"

Minh Thù không đợi Trịnh Diệp phản ứng, chợt thông suốt điểm mấu chốt ở đây. Có thể điều động quân đội đi tìm người, cũng chỉ có người cha hay la hét của nguyên chủ mà thôi.

Trong cốt truyện, lúc này nguyên chủ đã sớm rời đi rồi căn bản không gặp được những người này, đương nhiên là sẽ không biết cha cô cũng phái người tới tìm cô.

Nhìn Trình Diệp còn đang ngơ ngẩn, Minh Thù nói: "Tôi là Diệp Miểu, cha tôi là Diệp Kỷ An."

"Diệp thủ trưởng..."

Lúc này Trịnh Diệp mới phản ứng kịp, lắp ba lắp bắp không thể tin: "Cô cô cô... Là là Diệp Miểu."

"Cần xem chứng minh thư không?"

Minh Thù mỉm cười, tuy rằng trên người cô căn bản không hề có chứng minh thư.

"Không... Không không cần."

Trịnh Diệp nhanh chóng lắc đầu.

Diệp Kỷ An ở căn cứ bên thủ đô, mệnh lệnh là truyền xuống từng cấp, từng cấp một còn chưa kịp đưa ảnh chụp thì internet đã bị cắt đứt.

Thế nên bọn họ chỉ có địa chỉ với một cái tên, cũng không biết người bọn họ phải tìm dáng dấp ra sao.

Kết quả, người bọn họ mất bao nhiêu thời gian tìm kiếm, lại đã sớm ở bên cạnh họ từ lâu rồi.

Chuyện này thật là kinh khủng mà.

Trịnh Diệp khôi phục tâm tình: "Cô, cô là Diệp Miểu, cô ở đây rồi, vậy đội trưởng, bọn họ đang nơi đâu?"

Xung quanh đây không có vẻ giống có người đang sinh sống.

Khóa nhà 310 vẫn còn nguyên, xem ra đám người Phàn đội trưởng cũng chưa tới đây.

Ninh Nhạc sẽ không âm thầm xử đẹp hết bọn họ đấy chứ?

"Vào nhà trước đã."

Minh Thù mở cửa, để Trịnh Diệp vào trước.

Mẹ nguyên chủ lúc trẻ mắc bệnh qua đời, nên sau khi Diệp Kỷ An đi thủ đô nhậm chức, nhà này chỉ có một mình nguyên chủ ở.

Đối với con gái, Diệp Kỷ An cũng không phải không quan tâm, nhưng với nguyên chủ mà nói chủ yếu là tình trạng "nuôi thả".

Chỉ cần nguyên chủ không làm chuyện bất chính, hoặc làm cường hào ác bá ỷ thế hiếp người, thì ông cũng không can thiệp vào chuyện của nguyên chủ.

Sắp xếp trong phòng, so với trí nhớ của nguyên chủ lúc sắp rời đi là hoàn toàn giống nhau.

Trịnh Diệp ở phòng khách, thấy tấm ảnh Minh Thù và Diệp Kỷ An chụp chung, hắn không nhận ra Diệp Miểu nhưng Diệp Kỷ An thì hắn nhận ra.

Cái này, không còn phải nghi ngờ gì nữa. Cô chính là Diệp Miểu mà bọn họ đang đi tìm.

Minh Thù tìm thấy trong phòng nguyên chủ một số đồ hữu dụng, tùy tiện nhét vào ba lô lúc trước lấy ở siêu thị. Cô thay một bộ đồ thể thao tương đối bình thường đi ra ngoài.

"Chúng ta... Bây giờ làm thế nào đây?"

Trịnh Diệp không nghĩ ra được ý gì, chỉ có thể ngồi nhìn Minh Thù.

Minh Thù làm ổ trên ghế sô pha: "Chờ thôi. Nếu bọn họ đi tìm tôi, nhất định sẽ tới chỗ này."

"Nhưng mà..."

Đội trưởng, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Minh Thù thì ở đó ăn rôm rốp, còn Trình Diệp lại vô cùng lo lắng cứ đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài.

"Anh không thể đứng yên một chút được sao? Ảnh hưởng đến việc ăn của tôi đấy."

"Tôi... Sốt ruột."

Trịnh Diệp nói: "Đội đội đội... Trưởng bọn họ nhất định là đã xảy ra chuyện, tôi phải đi đi đi... Đi tìm bọn họ."

Trịnh Diệp lấy đồ, đi ra ngoài cửa.

Hắn đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại: "Cô không ngăn tôi à?"

Minh Thù ngậm miếng khoai, từ trên ghế sô pha ngẩng đầu lên: "Nhớ đóng cửa."

Trịnh Diệp: "..."

Cô gái này sao lại... Có chút không diễn tả được.

Hắn quay đầu qua chỗ khác đang chuẩn bị kéo cửa, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng. Trịnh Diệp tức tốc tới cửa sổ nhìn ra ngoài, tiếng súng hơi xa một lúc lâu sau Trịnh Diệp mới thấy người.

"Là, là nhóm người của đội trưởng."

Trịnh Diệp nhanh chóng mở cửa: "Đội... Đội trưởng, bên này."

Minh Thù ôm đồ ăn vặt đứng dậy, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Không thấy tung tích Ninh Nhạc, chỉ còn lại mấy người của Phàn đội trưởng. Phía sau bọn họ có không ít zombie đuổi theo, không chịu buông tha.

Đám người Phàn đội trưởng gần như là chạy nước rút một trăm mét. Những zombie này, về hành động hay tốc độ so với lúc mới bắt đầu của hai hôm trước, đã nhanh lên khá nhiều.

Phố Chu Tước đều là nhà cổ, hơi giống các biệt thự nhỏ. Đám người Phàn đội trưởng thấy Trịnh Diệp, thì để hai người kia vào nhà trước còn Phàm đội trưởng vào sau.

Có Trịnh Diệp hỗ trợ, Phàn đội trưởng an toàn vào nhà, zombie bên ngoài nhìn miếng thịt đến miệng còn bị mất tức giận rít gào một hồi, lát sau không cam tâm mà rời đi tìm thức ăn mới.

Sống sót sau tai nạn, Phàn đội trưởng dựa vào tường thở dốc: "Hai người sao lại tới nơi này, không phải đã bảo là chờ tại chỗ đó sao?"

"Đội trưởng, cô ấy, cô ấy chính là Diệp Miểu." Trịnh Diệp chỉ Minh Thù.

"Cái gì?"

Người phản ứng đầu tiên không phải là Phàn đội trưởng, mà là một thanh niên có nốt ruồi trên mặt:

"Chúng ta đặc biệt đến đây là để tìm người, giờ cậu lại nói cô ta là Diệp Miểu? Vậy lúc trước chúng ta làm cái gì vậy? Tìm chết sao?"

Khi Trịnh Diệp biết Minh Thù là Diệp Miểu, thì chỉ thấy khiếp sợ chứ không hề tức giận.

Hắn không ngờ đồng đội của mình sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy.

Phàn đội trưởng ngăn cản thanh niên có nốt ruồi nổi giận, nhìn về cô gái đang vùi mình trên sô pha:

"Cô là Diệp Miểu?"

"Ừ."

Trịnh Diệp đưa ảnh chụp trong phòng cho Phàn đội trưởng. Phàn đội trưởng chiếu đèn pin qua, cô gái trong hình tuy rằng nhỏ hơn bây giờ, nhưng dáng dấp ấy cùng với cô gái trước mặt như một khuôn đúc ra, không phải là giả.

Gương mặt Phàn đội trưởng thay đổi: "Lúc trước, tại sao cô không nói cho chúng tôi?"

Minh Thù liếc mắt nhìn hắn: "Anh có hỏi tôi đâu, tôi cũng không biết các anh đang tìm tôi, sao lại trách tôi chứ?"

Từ đầu đến cuối, Phàn đội trưởng chưa hề hỏi tên cô, cô lại càng không biết người bọn họ muốn tìm tên gì, thì làm sao mà nói cho họ biết được chứ?

"Thế tại sao lúc đầu cô không nói tên mình? Đây là lễ phép cơ bản mà? Cô biết chúng tôi đã phải mạo hiểm như thế nào để đến được đây không?"

Thanh niên coa nốt ruồi khó mà nén nổi tức giận: "Cô cho là bây giờ vẫn giống trước đây sao? Vẫn giữ cái tính tình tiểu thư con nhà giàu, thích đùa giỡn nhỉ?"

Minh Thù mím môi: "Làm gì có ai tự nói tên mình là gì, đầu óc anh có vấn đề à?"

"Cô biết..."

Phàn đội trưởng tiến lên ngăn cản thanh niên kia.

"Đội trưởng, cô ta.."

Phàn đội trưởng liếc mắt sang thanh niên dáng vẻ bệ vệ liền xìu xuống, hắn phẫn nộ khó chịu hừ một tiếng đi tới một bên ngồi xuống, trừng mắt nhìn Minh Thù.

Minh Thù quay sang mỉm cười với hắn, vẫn còn trách tôi?

Thanh niên nốt ruồi suýt chút nữa bùng cháy, người bên cạnh kéo hắn mới làm hắn bình tĩnh lại.

"Là do anh không hỏi tên cô ấy."

Phàn đội trưởng nói: "Chuyện này anh sẽ chịu trách nhiệm, nhất định sẽ đưa được mọi người ra ngoài."

"Cũng... Không nghiêm trọng đến thế chứ?"

Trịnh Diệp nhỏ giọng nói: "Chúng ta... Chúng ta không phải vẫn phải tìm thêm một người nữa sao? Dù cho không có Diệp... Diệp... Diệp Miểu tiểu thư, chúng ta vẫn phải... Tiến tiến đến..."

"Nếu như không phải vì cô ta, chúng ta cũng sẽ không tới chỗ này, làm hại Ninh Nhạc..."

Lúc này Trịnh Diệp mới phát hiện trong đội ngũ thiếu một người: "Ninh Nhạc... Làm sao vậy?"

"Lúc chúng ta tiến vào gặp phải zombie bị zombie đuổi chạy một vòng, cuối cùng còn bị vây hãm. Vì giúp chúng ta mà Ninh Nhạc đột phá vòng vây, thu hút zombie giờ không rõ tung tích."

Phàn đội trưởng lời ít ý nhiều, lên tiếng giải thích.

"Nhiều zombie như vậy, Ninh Nhạc..."

Làm sao có thể sống sót.

Thanh niên nốt ruồi trừng mắt nhìn Minh Thù, đều tại cô ta. Nếu như cô ta sớm nói mình là Diệp Miểu, bọn họ sẽ không đến phố Chu Tước. Không ở đây, cũng sẽ không gặp zombie, mà không gặp zombie, Ninh Nhạc cũng sẽ không vì dụ zombie đi chỗ khác mà không rõ sống chết.

Bị trừng mắt hai lần, cũng chẳng mắt đi miếng thịt nào, nên Minh Thù không thèm để ý.

Ninh Nhạc mất tích...

Với năng lực hiện tại của cô ta, mất tích chắc chắn là đi làm chuyện khác. Khoảng thời gian này, cũng chỉ có thể thu thập đồ đạc và dược phẩm. Có lẽ, mục đích ban đầu của Ninh Nhạc cũng chính là tới đây thu thập đồ đạc.

Mấy tên này còn tưởng rằng Ninh Nhạc là vì bọn họ, còn ở đấy mà mang ơn, thật ngây thơ.

Có vẻ Phàn đội trưởng cũng lo lắng: "Anh trở lại tìm xem, các cậu cứ ở đây đi."

"Đội trưởng, em đi với anh."

Thanh niên nốt ruồi đứng lên.

"Một mình anh đi cho tiện, các cậu mau nghỉ ngơi chút đi." Phàn đội trưởng từ chối hắn.

Phàn đội trưởng ra ngoài tìm Ninh Nhạc, không gian tức khắc yên tĩnh.

Trịnh Diệp muốn nói chuyện, phá vỡ sự im lặng nhưng lại sợ xảy ra cãi nhau gì, nên cuối cùng cũng nấp một góc im lặng.

Bọn họ chờ đợi suốt một đêm, sáng hôm sau Phàn đội trưởng mới quay về, đương nhiên là không tìm được Ninh Nhạc.

Để không làm lãng phí thời gian, Phàn đội trưởng quyết định đi tìm người, mà họ được giao nhiệm vụ trước.

Bọn họ trở lại chỗ đỗ xe lúc trước, Trịnh Diệp nói chuyện kho hàng siêu thị có vật phẩm với Phàn đội trưởng, lúc này chẳng có ai lại ngại có nhiều vật phẩm.

Phàn đội trưởng và mọi người vào xem, nhưng bọn họ lại bước ra với vẻ mặt kỳ quái.

"Đội trưởng, sao sao... Thế?"

Trịnh Diệp chưa đi vào, thấy sắc mặt Phàn đội trưởng không đúng lắm, lắp ba lắp bắp hỏi.

"Cậu khẳng định là bên trong có vật phẩm chứ?" Phàn đội trưởng nghi hoặc hỏi.

Trịnh Diệp gật đầu, hắn và Diệp Miểu tận mắt thấy, hơn nữa Diệp Miểu còn ăn nữa mà.

Phàn đội trưởng lắc đầu: "Bên trong trống không."

"Sao có thể như thế chứ?"

Trịnh Diệp gật đầu, tự mình chạy vào xem. Nhưng mà sự thật chính là như vậy. Bên trong trống không, ngay cả mì gói cũng không có, chỉ còn lại một số đồ không dùng được.

"Có khi nào có người nào đó sống sót đến đây lấy không?"

Cái thành phố này hẳn là phải còn người sống.

Phàn đội trưởng cau mày. Theo lời Trịnh Diệp, trong kho chứa đầy hàng, cứ coi như là việc dỡ hàng hàng hóa chuyên chở bình thường thì kho hàng lớn như vậy cũng phải cần rất nhiều thời gian.

Làm sao mà trong tình huống bị zombie uy hiếp, người còn sống sót đó, lại có thể dọn sạch trong khoảng thời gian ngắn như vậy?

Tất cả mọi người đều mù mịt, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được manh mối nào.

Phàn đội trưởng là người cuối cùng lên xe, hạ giọng nói chuyện với một người đàn ông nào đó:

"Trông chừng cô gái đó."

Hắn luôn cảm thấy cô gái này có chút kỳ lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK