Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Giản tìm bừa một lý do, Minh Thù tất nhiên không tin, cô đoán đồ thần kinh này cũng có nhiệm vụ tương tự cô.

Nhưng mấy lần gần nhất, hắn cứ nhìn chằm chằm phiếu giảm giá đồ ăn vặt của cô đòi giết, nghĩ như thế nào cũng không phù hợp.

"Không được đụng tới cô ta." Minh Thù đe dọa Hoa Giản.

"Dựa vào cái gì!"

Cô không phải cũng đánh cô ta sao? Dựa vào cái gì không cho phép lão tử giết?

Chỉ cho nhà quan đốt lửa, không cho người dân thắp đèn sao?

Lão tử không phục!

Minh Thù cười sâu sắc, cô nhẹ giọng nói: "Không phục cũng phải nhịn."

Dựa vào cái gì bắt lão tử phải nhịn, cô là cái quái gì.

Đợi đã!

Vừa rồi hắn dường như không nói ra miệng.

Hẳn là... không có chứ?

Hoa Giản không xác định được, nếu như không nói ra, cô ta làm sao biết mình nghĩ cái gì? Chẳng lẽ là mình quá tức giận, nói lên thành tiếng?

Không phải... không phải, không phải.

Lão tử là một nhiệm vụ giả có tu dưỡng, sao có thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy.

Minh Thù không biết Hoa Giản suy nghĩ gì, ngẩng đầu liếc về phía lúc nãy Giản Oánh trốn, đã không thấy người đâu. Có lẽ là đã rời đi.

Cô đứng lên, đi tới rút con dao từ trên cây xuống.

Minh Thù đã thấy con dao này nhiều lần nhưng chưa từng sờ qua.

Cầm vào tay thấy lạnh, trọng lượng nặng hơn so với dao bình thường, dài hơn bàn tay của một người đàn ông trưởng thành một chút.

Một cánh tay từ phía sau đưa tới, nắm lấy lưỡi dao.

Minh Thù theo bản năng buông ra, con dao nhỏ bị Hoa Giản ung dung cầm về, hắn đưa tay ra phía sau lưng.

Minh Thù hừ một tiếng, đi về phía Tĩnh Sơn.

"Cô tụ tập nhiều yêu tinh như vậy làm gì?" Hoa Giản cất dao đi, đuổi theo Minh Thù.

"Kế thừa ngôi vị hoàng đế, không phải nói cho anh biết rồi sao, trí nhớ bị chó tha rồi à?" Minh Thù lấy chiếc bánh bao chưa ăn hết ra, mùi sữa thơm ở trong miệng tỏa ra, trong giọng nói phảng phất thêm mấy phần mềm mại mùi sữa thơm.

"Ăn nhiều hạch đào vào cho bổ não."

Hoa Giản: "..." Nói móc để mắng lão tử không được thông minh sao? Cái gì mà phá hỏng nhiệm vụ, lão tử mặc kệ!

Hoa Giản đi nhanh vài bước, vượt lên trước Minh Thù.

Minh Thù chậm rãi ở phía sau, nhìn bóng lưng Hoa Giản dường như muốn lao thẳng tới chiến trường, tâm trạng vui vẻ.

Lúc đến Tĩnh Sơn, Minh Thù lên núi. Hoa Giản dừng lại, quay đầu nhìn cô: "Cô không theo tôi trở về sao?"

"Không."

Hoa Giản im lặng một lúc, cũng không nói gì, quay đầu rời đi.

Trở về chọc tức hắn, còn không bằng để cho cô tự sinh tự diệt.

Minh Thù đứng ở chân núi nhìn hắn, một lúc lâu cô bỗng nhiên lướt tới, ngăn ở trước mặt Hoa Giản, cười xán lạn: "Nói cho anh một bí mật."

"Gì?" Hoa Giản hơi đề phòng.

"Anh ngu như lợn."

Hoa Giản: "..."

Dao đâu!

Đừng có cản lão tử, ngày hôm nay nhất định phải chém chết cô ta.

Lại còn cố ý chạy tới mắng hắn, đầu óc đúng là có bệnh!

Minh Thù cười cười lướt đi, mái tóc mềm mại phất qua mặt hắn mang theo hương hoa đào thấm vào ruột gan. Hoa Giản cúi đầu nhìn đồ vật trong tay.

Là một bình thủy tinh trong suốt.

Bên trong có điểm sáng nhỏ vụn dán vào vách bình, lóe lên ánh sáng.

Đây là... Phượng Linh Điệp?

Hoa Giản quay đầu nhìn về phía Tĩnh Sơn, rừng trúc lay động, sớm đã tìm không thấy tung tích của cô.

-

Giản Oánh cuối cùng cũng được tìm thấy, những người khác đều đã rút lui, Minh Thù bảo các yêu tinh trong rừng đi tìm Yêu đan.

Yêu nhiều như thế, có thể miễn cưỡng cảm nhận được vị trí của Yêu đan nên việc đào được Yêu đan cũng không quá khó khăn.

Minh Thù cầm lấy Yêu đan mà đám yêu tinh trình lên, nó to bằng ngón tay cái, giống như chu sa huyết hồng lộ ra sức mạnh bàng bạc.

Mặc dù chỉ là Yêu đan cũng đã biểu lộ sức mạnh làm cho các yêu tinh sợ hãi, có thể thấy được con đại yêu quái này lúc sống xác thực rất... lớn.

Cô tìm một tảng đá bằng phẳng, đặt Yêu đan phía trên, dùng tay mài thành bột.Minh Thù cũng không muốn ăn món đồ này.

Đám yêu tinh ngơ ngác nhìn, bọn chúng tu vi thấp nên mới có cảm giác sợ hãi với Yêu đan, nhưng đại vương mới nhậm chức không sợ mới phải chứ...

Cô ấy sao lại nghiền thành bột rồi?

Đây chính là Yêu đan!

Ăn có thể tăng tu vi!

Đại vương, dừng tay!

Minh Thù mài toàn bộ Yêu đan thành bột phấn, sau đó cho một ít vào một chén nước, quay sang nói với mọi người: "Tới đây đi, người nào thử độc trước."

Đám yêu tinh: "..."

Tất cả mọi người thấy kinh sợ, đột nhiên cảm thấy Yêu đan giống như thuốc độc, không ai dám lên trước.

"Quốc bảo, ngươi tới đây." Minh Thù ý bảo Đại Bảo.

Đại Bảo trừng mắt gấu trúc: "Tại... tại sao vậy?"

"Ngươi là quốc bảo." Minh Thù cười tủm tỉm nhét chén nước vào móng vuốt phủ đầy lông xù của hắn, thuận tay lấy luôn măng trên tay hắn còn chưa kịp ăn.

"Này nhị đương gia, ở đây có rất nhiều yêu tinh đang nhìn, đừng sợ!"

Đại-nhị đương gia-quốc bảo-Bảo: "..."

Mưu sát!

Đây là mưu sát, ta muốn báo cảnh sát, hu hu, nơi này có người hành hạ quốc bảo.

Trả măng lại cho ta.

Ở trên Tĩnh Sơn, cũng không phải là cây măng nào cũng chứa đựng linh khí. Cây măng này không biết Đại Bảo lấy từ đâu, Minh Thù không tìm được, chỉ có thể đoạt từ trên tay Đại Bảo.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của đám yêu tinh, Đại Bảo cắn răng uống chén nước kia một hơi cạn sạch.

"Không có mùi vị gì." Đại Bảo uống xong quẹt miệng nói nhưng một giây sau hắn liền ôm bụng, khuôn mặt gấu trúc trở nên xám xịt. Hắn cắn răng nghiến lợi rít gào:

"A, nếu ta chết các người đều là hung thủ, mưu sát quốc bảo là phạm pháp!"

Nhà vệ sinh.

Hắn muốn đi nhà vệ sinh!

Đại Bảo chạy về nơi không có yêu tinh, lũ yêu tinh nhao nhao lui về phía sau, rất sợ Minh Thù cũng bắt bọn chúng uống một hớp.

Minh Thù: "..." Cái này không phải là đồ tốt sao?

Đám tiểu yêu tinh này sợ như thế làm gì?

Giới yêu này quá là không được.

Lũ yêu tinh nói rằng tinh hoa nhật nguyệt tốt hơn, món đồ chơi Yêu đan này không cẩn thận ăn vào sẽ chết yêu, bọn họ sợ.

Một hồi lâu sau Đại Bảo mệt lả trở về, ngồi lên một thân cây đổ ngang trên mặt đất.

Răng rắc…

Trên thân cây phát ra tiếng gãy nứt.

Đại Bảo bị ngã trên mặt đất, miệng ăn đầy bùn đất, thân thể vụng về kia lúc này trông thật khôi hài.

"Phụt!"

"Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười đâu." Đại Bảo thét lên với đám tiểu yêu tinh đang cười.

Minh Thù cười khẽ: "Quốc bảo, ngươi nên giảm cân."

Đại Bảo bò dậy, mới vừa đứng vững thì trở thành một thiếu niên khoảng mười hai, mười ba tuổi, da trắng nõn nà.

Đại Bảo: "..."

Lũ yêu tinh: "..."

Đại Bảo không phải không biến hóa được, chỉ là hắn nói, quốc bảo phải có hình dáng quốc bảo.

Bản thể của hắn được hoan nghênh hơn nên ngay cả Minh Thù cũng chưa từng thấy dáng vẻ biến hóa của hắn.

Lúc này bất ngờ lại biến hóa…

Đại Bảo nín thở, cả khuôn mặt đỏ bừng. Một phút sau, hắn bất ngờ ngồi xuống đất gào khan: "Ta không biến trở lại được."

Một thiếu niên da trắng nõn nà ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, cảnh tượng này...

Đám yêu tinh, kể cả Minh Thù đều cảm thấy có chút xấu hổ.

Một lát sau, Minh Thù phá vỡ im lặng: "Đó có thể do bổ quá, ngươi tốt nhất cứ hấp thu thật tốt, rất nhanh sẽ có thể biến trở lại."

Đại Bảo khóe mắt đỏ bừng, nước mắt ròng ròng chảy xuống, có thể thấy được cực kỳ thương tâm.

Minh Thù nhìn không chớp mắt, bình tĩnh cho tất cả bột phấn còn lại vào một thùng nước để cho đám yêu tinh tới uống, còn thừa lại chia cho bọn họ cầm đi mê hoặc các yêu tinh khác gia nhập vào đại nghiệp kế thừa ngôi vị hoàng đế của cô.


Tôn Đội không biết giải thích với Hoa Giản thế nào, có điều chưa tới ba ngày sau, Tôn Đội lại một lần nữa mang người tới vùng đất Tĩnh Sơn.

Hắn dường như cảnh giác với việc yêu xuất hiện, tiến lên vô cùng cẩn thận.

Nhưng mãi đến khi bọn họ qua sông cũng chưa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Tôn Đội cũng không dám thả lỏng cảnh giác, bảo những người bên cạnh đề cao phòng bị.

Đại Bảo vẫn không biến trở lại, lúc này đứng ở Tĩnh Sơn nhìn cánh rừng phía dưới, buồn bực nói với Minh Thù: "Đại vương, bọn họ có phải đang đào Yêu đan không?"

"Nếu không thì tới đào khoai tây sao?"

Đại Bảo: "…"

Kiểu nói chuyện này của đại vương, quen rồi, quen rồi, không sao cả.

Tôn Đội tất nhiên không đào được Yêu đan, lúc trời tối, bọn họ mới trở về.

Lúc đi ngang qua chân núi Tĩnh Sơn, họ bị Minh Thù mang theo yêu chặn lại. Cô mang ghế ra ngồi ở chính giữa, không biết từ đâu lấy hạt sen ra.

Những yêu tinh khác chia ra bốn phía, có cả bản thể, có cả hình người, đội hình vô cùng xa hoa.

"Cô…" Tôn Đội nhìn Minh Thù, sắc mặt đen xì: "Cô muốn làm gì?"

"Không cần khẩn trương, ngày hôm nay không đánh nhau." Minh Thù bỏ vào trong miệng hai hạt sen, nụ cười dịu dàng như làn gió mát thổi tới từ chân trời.

Không đánh nhau mà các ngươi lại mang nhiều tiểu yêu tinh như vậy đến chặn đường?

Minh Thù tiếp tục nói: "Ta tới là để nói cho ngươi biết Yêu đan đã được chúng ta chia nhau, không cần đào. Mặt khác, giúp ta mang thiệp mời cho ông hai của ngươi."

Đợi chút.

Yêu đan được bọn họ chia nhau là có ý gì? Mang thiệp mời gì đến cho ông hai?

Không đúng, cô ta làm sao biết ông hai nhà hắn?

Đại Bảo lấy ra một tấm thiệp giống như thiệp cưới, dùng yêu lực khống chế cho bay đến trước mặt Tôn Đội, chữ hỷ màu đỏ sậm nhìn chói cả mắt.

Thiệp cưới?

Của người nào?

Tôn Đội lơ ngơ mở ra, thiệp mời tất nhiên không phải là thiệp cưới gì cả, mặt trên viết mười ngày sau cô cùng với đám yêu đi tới chào hỏi ông hai của hắn.

Tôn Đội nhíu mày.

"Yêu đan đã bị cô giữ rồi?" Tôn Đội rời ánh mắt từ thiệp cưới, hung ác nham hiểm nhìn Minh Thù.

"Không phải giữ, là đem chia." Minh Thù sửa lại.

"Bọn họ đều ăn rồi, ngươi không phát hiện bọn họ lợi hại hơn so với mấy ngày hôm trước sao? Đến đây, Đại Hùng, biểu diễn cho hắn thấy hùng phong của ngươi đi."

Đại Hùng được gọi tên tiến lên một bước, khí thế hung hăng gào lên một tiếng.

Yêu khí tỏa ra xung quanh, người bên kia nhao nhao lui lại hết mấy bước, mặt lộ vẻ kỳ quái.

Yêu đan này…

Nếu yêu chiếm được thì cũng một mình nuốt gọn, sao còn có thể phân chia cho yêu khác.

Minh Thù cắn hạt sen: "Bây giờ đã tin chưa? Ta sẽ không lừa các ngươi, nói chia là chia, tuyệt đối sẽ không ăn một mình."

Khuôn mặt Tôn Đội đã đen như đáy nồi, lần trước con gấu này cũng không có thực lực như vậy, thời gian ngắn như vậy chỉ có thể là Yêu đan…

Cô ta đúng là dám đem Yêu đan chia cho những yêu tinh này.

Đoán chừng Tôn Đội đã tin, Minh Thù đứng dậy phất tay: "Nói xong rồi, đi đi."

Mọi người: "…"

Cô ta dẫn theo cả núi người chặn đường chỉ vì nói cho bọn hắn biết việc này?

Bầy yêu chia ra rất nhanh, chớp mắt một cái phân ra tứ phía, biến mất ở trong rừng, ngay cả Minh Thù lắc mình một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Chỉ còn lại người mang ghế ra là Đại Bảo.

Đại Bảo liếc nhìn người trước mặt, khiêng cái ghế bỏ chạy.

-

Tôn Đội không biết Minh Thù muốn làm gì, Yêu đan cũng mất. Hắn chỉ có thể nhanh chóng trở về tổng bộ, nói cho Tôn Quốc Mậu - ông hai hắn biết tin tức này.

Tôn Quốc Mậu là một trong những người phụ trách tổng bộ văn phòng yêu quái.

Hắn nhìn lên tấm thiệp đỏ trước mặt, dáng vẻ lạnh lùng.

"Là yêu gì?"

Tôn Quốc Mậu khép tấm thiệp lại.Tôn Đội lắc đầu: "Cháu đã điều tra nhưng không tra được, cũng không hỏi được gì từ Hoa Giản. Trong hồ sơ hắn hầu như không viết gì, hắn dùng quyền hạn của mình tạo ra thân phận cho cô ta."

"Phái người đi theo hắn, ngươi đã nói hắn với cô ta rất thân cận, kiểu gì cũng sẽ lộ ra đầu mối."

"Ông hai, cô ta nói muốn tới thăm… chuyện này, ông định làm thế nào?"

"Cô ta thực sự có can đảm mang theo nhiều yêu như vậy xuất hiện ở đây sao?" Tôn Quốc Mậu hờ hững.

"Tổng bộ chúng ta cũng không phải ngồi không."

Tôn Đội nghe ra ông hai rất coi thường Minh Thù từ trong giọng nói của Tôn Quốc Mậu.

"Thế còn chuyện Yêu đan?"

Tôn Đội muốn nhắc nhở Tôn Quốc Mậu, không thể khinh thường Minh Thù. Cô ta chuyện gì cũng có thể làm được, đột nhiên nghe Tôn Quốc Mậu hỏi một câu như vậy, trong lòng loạn lên.

"Yêu đan… bị cô ta chia cho những yêu quái khác."

Lông mi Tôn Quốc Mậu dựng cả lên: "Ngươi nói cái gì?"

Tôn Đội kể lại sự việc xảy ra tại Tĩnh Sơn một lần, Tôn Quốc Mậu đập bàn đánh “bộp” một tiếng: "Để ngươi đi làm việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, còn khiến Hoa Giản báo lên trên, ngươi có ích lợi gì cơ chứ!"

Hoa Giản tự mình tới báo cáo cho tổng bộ, nếu không phải hắn nén lại, bây giờ Tôn Đội đã phải chịu xử phạt.

"Ông hai…" Tôn Đội bị mắng không dám phát tác, yếu ớt nói:

"Hoa Giản hình như đang điều tra án mạng Hoa Vân Kính."

Sắc mặt Tôn Quốc Mậu trầm xuống: "Trước đây nên giết chết thằng nhóc con kia, giờ có phải khỏe không. Bây giờ gây cho chúng ta nhiều phiền toái như vậy, một đám rác rưởi!"

Tôn Quốc Mậu phất tay: "Đi ra ngoài, mau sớm điều tra cho ta ra con yêu kia có lai lịch gì."

"Vâng."

-

Khi Minh Thù quay trở lại nhà của Kim Đông Nhất, Kim Đông Nhất đang ngồi ở trong nhà uống trà. Liếc Minh Thù đang trèo tường vào, ông hừ lạnh một tiếng: "Ta còn tưởng rằng ngươi không quay lại."

Minh Thù cười: "Sao có thể, chỗ ông có rất nhiều thịt kho tàu để ăn mà."

Kim Đông Nhất: "…" Trở về chính là để ăn thịt kho tàu?

Minh Thù chạy trốn vào trong phòng, Kim Đông Nhất cũng đứng dậy ngăn cô ở ngoài phòng, râu tóc dựng ngược hét lên: "Định làm gì hả!"

"Ăn thịt, đói."

"Ăn cái gì mà ăn, đi ra ngoài, đi ra ngoài." Kim Đông Nhất đẩy Minh Thù ra ngoài.

"Trở về để ăn thịt kho tàu của ta, vậy ngươi không trở về còn hơn."

"Đừng keo kiệt thế chứ." Minh Thù đưa tay mở cửa.

"Để cho tôi ăn một miếng đi."

"Để cho ngươi ăn một miếng thì ngay cả đĩa cũng không còn, mau buông tay ra!"

Minh Thù và Kim Đông Nhất cãi nhau một hồi lâu, cuối cùng Minh Thù vẫn vào ăn thịt kho tàu.

Kim Đông Nhất ở bên cạnh tức giận trợn mắt: "Gần đây ngươi đã làm gì?"

"Kế thừa ngôi vị hoàng đế."

Khóe miệng Kim Đông Nhất giật một cái: "Lấy đâu ra ngôi vị hoàng đế, cô là hậu duệ của triều nào chứ! Dù có thì bây giờ cũng lấy đâu ra hoàng vị cho cô kế thừa."

Kim Đông Nhất thấy Minh Thù không để ý tới mình, râu tóc lại dựng ngược cả lên.

"Hoa Giản gần đây cũng xuất quỷ nhập thần, hai người các ngươi đang làm gì?"

Kim Đông Nhất thật ra không có tư cách quản Minh Thù, tuy cô lớn lên ở nhà ông nhưng lúc ông tới mua căn nhà này, cô đã ở đây rồi.

Bọn họ đều ở trong căn nhà này, là những người độc lập.

Cho nên Minh Thù rời đi, Kim Đông Nhất mới không tiện hỏi tới.

Nhưng trong lòng Kim Đông Nhất luôn thấy không an tâm, luôn cảm thấy có chuyện gì xảy ra.

"Tôi đâu biết hắn đang làm gì…" Minh Thù dừng một chút.

"Không phải hắn đang điều tra xem cha hắn chết thế nào sao? Lão già, ông và hắn có quan hệ thế nào?"


Minh Thù bất ngờ hỏi câu này, Kim Đông Nhất vẫn đứng yên ở đó, một lát sau sắc mặt mới trở lại bình thường, thở dài một tiếng: "Hắn là cháu của ta."

Câu này chắc chắn không phải là câu chửi, Kim Đông Nhất... đúng là... ông của Hoa Giản.

"Ái chà." Minh Thù kinh ngạc: "Thất kính rồi."

Kim Đông Nhất: "..."

"Ông họ Kim, còn hắn họ Hoa mà? Ông nhặt được cháu sao?"

Kim Đông Nhất trợn mắt: "Cha hắn cùng họ với vợ ta."

Kim Đông Nhất không biết nghĩ thế nào, đột nhiên nói chuyện năm đó cho Minh Thù nghe.

Khi đó Kim Đông Nhất đã ở văn phòng yêu quái, còn là một trong những người phụ trách tổng bộ. Nhưng rồi vợ ông chết, con của ông cũng đã chết.

Cuối cùng cũng chỉ còn lại có người cháu Hoa Giản này, ông không muốn Hoa Giản gặp chuyện không may nên đã rời khỏi văn phòng yêu quái, từ đó về sau không hề tham dự vào chuyện ở đó nữa.

Thế nhưng Hoa Giản âm thầm vào văn phòng yêu quái, lúc ông biết việc này thì đã muộn.

Ông và Hoa Giản cãi nhau thật lâu, Hoa Giản cuối cùng ra ngoài ở. Trong khoảng thời gian này, số lần bọn họ gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.

"Ông đã phát hiện ra giao dịch đen tối nào rồi?" Minh Thù khá tò mò với việc này.

Kim Đông Nhất lắc đầu, thở dài đi vào phòng.

Minh Thù: "..." Con người này! Kể chuyện xưa mới nói có một nửa, thật chán!

-

Văn phòng yêu quái tại thủ đô, Minh Thù mang theo một đám yêu giết đến thủ đô.

Có một số yêu tinh vốn sinh sống trong núi nên đám yêu này vừa vào thành phố đối với cái gì cũng tò mò. Minh Thù không nói lên lời nhưng vẫn mang bọn chúng đi dạo xung quanh một vòng.

Tiền?

Trong đám yêu tinh có con rất giàu nên không cần lo lắng không có đồ ăn vặt.

Yêu Minh Thù mang theo có con giàu như tổng tài, có con nghèo như ăn mày, một đám yêu chất lượng chênh lệch khiến người khác chú ý.

Cô cũng chỉ mang ra ngoài những yêu có thể biến hình, còn không thể biến hình Minh Thù bảo chúng tự nghĩ cách đuổi kịp. Bị người ta bắt, cô tuyệt đối không quay về cứu chúng.

Việc này đại vương nên muốn thế nào thì cứ thế đấy.

"Đây là biểu diễn nghệ thuật hả?"

"Chắc là vậy! Còn có cả ông già, bây giờ thế giới này thực sự là việc gì cũng có."

"Người kia thật đẹp trai."

Bị người khác vây quanh xem, Minh Thù bình tĩnh ăn kẹo, gặp qua việc này đám yêu ở thành phố rất bình tĩnh nhưng yêu trong núi đi ra lại không bình tĩnh được, hoặc lui về phía sau tránh, hoặc hung ác trừng mắt nhìn lại. Một vài người qua đường bị hù dọa, kinh sợ chạy đi.

"Đại vương, chúng ta đi đâu đây?" Đại Bảo không thể dùng hình tượng quốc bảo, nó rất phiền muộn, nói cũng không có sức lực.

Minh Thù ngồi xổm trên khóm hoa, hai tay đan nhau đặt trên đầu gối, nhìn qua cực kỳ nhu hòa.

"Văn phòng yêu quái ở đâu?"

"Không biết."

"Ta... ta lần đầu tiên vào thành phố... không biết."

"Ta cũng không biết."

Minh Thù nhìn đám ngốc này...

"Vậy chúng ta đi bắt yêu!" Cuối cùng Minh Thù kết luận.

Lũ yêu tinh: "..."

Thủ đô là địa bàn của văn phòng yêu quái nên tất nhiên không nhiều yêu lắm.

Cũng may chưa tuyệt chủng, tìm ở các ngõ hẻm vẫn có thể tìm được.

Hỏi được vị trí văn phòng yêu quái, Minh Thù dẫn theo yêu tinh giết tới.

Tổng bộ ở trong một ngõ hẻm cũ kỹ, Minh Thù nhìn kỹ biển số nhà, xác định không sai mới tự tay ấn chuông cửa.

"Ai thế?" Bên trong có người hỏi.

"Ta." Minh Thù cười đáp một tiếng.

"Cô là ai?"

"Cảnh sát."

"Cảnh sát?" Người ở bên trong rõ ràng kinh ngạc.

"Cảnh sát tới nơi này làm gì?"

Minh Thù biết nghe lời phải nói: "Quần chúng tố cáo mọi người tụ tập bán hàng đa cấp, mở cửa nhanh!"

Người ở bên trong tức giận: "Nói bậy."

Tiếp theo cửa liền được mở ra.

Lũ yêu tinh: "..." Đại vương thật lợi hại!

Nói xong ông chú mặt ngựa nhìn đám yêu đằng sau Minh Thù, nhướng mày: "Các người là ai?"Mở cửa là một ông chú mặt ngựa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Minh Thù: "Cô ở khu vực nào? Giấy chứng nhận đâu?"

"Ai da, Tôn Đội không nói cho ngươi, chúng ta muốn tới làm khách sao? " Minh Thù cười.

"Bảo hắn truyền lời cũng không xong, đội trưởng này có vẻ không tận tuỵ với công việc."

Ông chú mặt ngựa lập tức phản ứng, hắn lui về phía sau một bước, bắp thịt cả người căng cứng.

"Các ngươi là yêu?"

Minh Thù mỉm cười.

Ông chú mặt ngựa: "..." Yêu giết tới cửa!

-

Tôn Quốc Mậu không bao giờ nghĩ tới Minh Thù chẳng những nghênh ngang tới cửa, còn tới sớm một ngày.

Lúc này trong phòng họp lớn như vậy, Minh Thù và Tôn Quốc Mậu mỗi người ngồi một đầu, Tôn Đội đứng ở phía sau hắn, có vẻ kỳ lạ.

Tôn Quốc Mậu không mang theo nhiều người lắm, so với Minh Thù bên này yêu tinh đủ loại màu sắc hình dạng, có vẻ hơi yếu thế.

"Cô Đào Tiễn, mạo muội hỏi một câu..."

Minh Thù giơ tay ngăn lời nói của Tôn Quốc Mậu: "Là Tôn tiên sinh đúng không? Trước mang lên cho ta chút đồ ăn được không? Tuy là ta là yêu nhưng đạo đãi khách mọi người cũng không thể bỏ, đây không phải là khinh thường yêu sao?"

Tôn Quốc Mậu: "..." Có ai giết tới cửa nhà người ta còn đòi đồ ăn?

Hắn liếc mắt nhìn Tôn Đội bên cạnh. Tôn Đội gật đầu, rời khỏi phòng họp, rất nhanh cầm đến một ít bánh ngọt, đi tới trước mặt Minh Thù.

Minh Thù lấy trước một cái ngửi ngửi, sau đó bỏ vào miệng: "Vừa rồi ông muốn nói gì?"

Tôn Quốc Mậu dáng vẻ như thường: "Cô Đào Tiễn, xin hỏi cô tới đây có chuyện gì?"

Minh Thù nghiêng đầu, nụ cười xán lạn: "Thăm hỏi?"

Tôn Quốc Mậu: "..." Thăm hỏi cái gì! Mang nhiều yêu tinh tới như vậy thăm hỏi gì! Ngươi đến để gây chuyện!

"Ông hai." Tôn Đội đột nhiên ghé vào bên tai Tôn Quốc Mậu nói vài câu.

Tôn Quốc Mậu nhìn về phía Minh Thù: "Cô Đào Tiễn, cô có mục đích gì xin cứ nói thẳng."

Minh Thù giơ tay lên, ngón tay trỏ ngoắc ngoắc. Đại Bảo mang một tập văn kiện tới trước mặt Minh Thù.

Minh Thù ném văn kiện lên bàn, văn kiện trượt đến trước mặt Tôn Quốc Mậu. Tôn Quốc Mậu vươn tay giữ lại.

Báo cáo về văn phòng yêu quái.

Mấy chữ to lại được tô thêm màu đó đậm trông rất bắt mắt.

Ánh mắt Tôn Quốc Mậu lộ vẻ kỳ lạ, mở văn kiện ra xem qua. Trong văn kiện thao thao bất tuyệt, trích dẫn các luận chứng kinh điển từ xưa đến nay chứng minh yêu tộc không thuộc quản lý của nhân loại.

Kết luận…

Yêu tộc muốn độc lập, từ nay về sau không đến lượt văn phòng yêu quái quản lý.

Tôn Quốc Mậu xem xong thần sắc lạnh lùng: "Cô Đào Tiễn, bây giờ thế giới này là thế giới của con người. Từ khi văn phòng yêu quái được thành lập, yêu tộc vẫn thuộc quản lý của văn phòng yêu quái, cô làm như vậy không hợp quy củ."

Minh Thù hai tay chống cằm, tiếng nói mềm nhẹ mỉm cười: "Tôn tiên sinh, ông đừng hiểu lầm, ta chỉ là tới thông báo cho ông rằng về sau yêu tộc không hề thuộc về các người quản lý, không phải tới thương lượng với ông."

Sắc mặt Tôn Quốc Mậu trầm xuống: "Cô Đào Tiễn cần gì phải có dũng khí lớn như vậy? Cô cảm thấy cô có thể dẫn dắt yêu tộc sao?"

"Tạm được!"

"Ha..." Tôn Quốc Mậu cười nhạt: "Cô Đào Tiễn, cô cậy mình có chút tu vi nên cô coi văn phòng yêu quái chúng ta có thể quản lý yêu quái nhiều năm như vậy thực sự không có bản lĩnh sao?"

Minh Thù nở nụ cười càng rạng rỡ: "À, vậy là do các người còn chưa gặp phải ta."

Tôn Quốc Mậu: "..." Yêu tinh này đúng là cuồng vọng.

Tôn Quốc Mậu nhìn Tôn Đội, người đằng sau khẽ gật đầu, đưa điện thoại di động đưa cho Tôn Quốc Mậu.

"Cô Đào Tiễn, nhìn cái này đi." Tôn Quốc Mậu ném điện thoại sang bên kia. Điện thoại dừng lại trước mặt Minh Thù, hình ảnh dừng lại trước nhà của Kim Đông Nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK