Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm ầm…

Vụ nổ sau lưng khiến cho Minh Thù dừng bước. Cô quay đầu nhìn lại chỉ thấy bên kia ánh lửa ngút ngàn, ánh hồng rợp nửa bầu trời, tiếng hỗn loạn cũng dần dần vang lên.

Tiểu yêu tinh thật đáng sợ!

Ây da, giá trị thù hận của trẫm!

Minh Thù tìm kiếm một vòng xung quanh, không nhìn thấy Diêm Trạm.

“Đại tiểu thư, nhanh đi thôi, một lát nữa sẽ có người đến.” Lục Mao thúc giục.

Không thấy Diêm gia đâu?

Hắn chỉ để ý đại tiểu thư nhà hắn, hơi đâu mà đi lo cho cả tên sao chổi kia nữa, tốt nhất không tìm thấy, nhanh chóng đưa đại tiểu thư nhà hắn đi. Lão gia có nói Diêm Trạm không phải người tốt, lúc nào có thể hủy thì mau chóng hủy diệt.

Nếu Diêm Trạm không có ý gì với con gái Ôn lão gia thì ông vẫn đánh giá cao hắn, nhưng hắn đang có ý với khuê nữ nhà ông thì thật xin lỗi, chắc chắn hắn không phải người tốt gì.

Minh Thù xoay người rời đi, xuống phía bên kia núi, ngồi trên xe trở về Thanh Thị.

Trên đường còn gặp cảnh sát bố trí phòng vệ.

Lục Mao xuống xe xử lý, khi bọn họ trở lại Thanh Thị đã là nửa đêm.

“Đại tiểu thư, vụ bắt cóc Lương Thần hình như không phải người của Diêm gia làm…”

“Ừm, chắc chắn hắn không ngu đến vậy.” Nếu như hắn vì muốn giết chết Lương Thần mà làm ra chuyện lớn như vậy, Diêm Trạm hẳn chỉ là kẻ đục nước béo cò.

Hay lắm.

Hiện tại chẳng những phải kéo giá trị thù hận, còn phải đấu trí đấu dũng với tên điên kia.

Đồ ăn vặt của trẫm thì sao!

“Lương Thần đã chết chưa?”

Lục Mao nhanh chóng dùng điện thoại di động làm gì đó, nghe vậy lắc đầu: “Tạm thời chưa có tin tức. Căn nhà kia bị nổ toàn bộ, không chết cũng phải tàn tật!”

Minh Thù gật đầu: “Trông chừng biệt thự cho kỹ, Diêm Trạm trở về bắt hắn ở ngoài cho tôi.”

“Diêm gia sẽ trở về sao?” Mặc dù không hiểu những người này đang chơi trò gì nhưng với tình huống hôm nay, Diêm Trạm chắc sẽ không trở lại nữa chứ?

Minh Thù mỉm cười, giọng nói chắc chắn: “Sẽ về.”

Đúng như dự đoán của Minh Thù, một tiếng sau Diêm Trạm đã trở lại. Lục Mao thật sự bội phục đại tiểu thư liệu việc như thần, tận tâm tận lực không cho tên đấy vào, để hắn đứng bên ngoài.

Diêm Trạm trên đường trở về đã có chuẩn bị, hắn thật vất vả mới có được cảm tình tốt của cô, vậy mà giờ đây có thể bị cô phủi sạch công lao trước đây nhưng không nhịn được vẫn muốn đến tìm cô.

Diêm Trạm không xông vào. Hắn đứng bên ngoài một lúc, vốn định rời đi, đã thấy có người dẫn Quý Việt An tới…

Cô ấy lại đi gọi tên ẻo lả này tới.

Quý Việt An thấy có một người đàn ông đứng bên ngoài, còn hơi kinh ngạc: “Người đó là ai vậy?”

Người đàn ông đó đứng ở nơi ánh sáng mờ mờ, mắt đang nhìn hắn, trên mặt không thể hiện chút biểu cảm gì nhưng trong ánh mắt rất lạnh lùng giống như có thể đông đặc mọi thứ.

“Quý tiên sinh, chuyện gì không nên hỏi thì đừng hỏi.” Người bên cạnh nhắc nhở.

Quý Việt An kinh hãi không ngừng, người đàn ông này vừa nhìn là biết không phải người bình thường, cô gái kia lại để một người đàn ông như vậy đứng bên ngoài…

Lúc Quý Việt An ra về, Diêm Trạm vẫn còn đứng bên ngoài.

Hắn nhìn thấy người đàn ông đột nhiên bước ra giữa đường hai bước, chặn đầu xe của hắn.

Tài xế không dám lái qua, chỉ có thể dừng lại, mở cửa xe ra yếu ớt kêu một tiếng: “Diêm gia…”

Chặn xe làm cái gì vậy!

Nửa đêm rồi muốn dọa chết người sao!

Diêm Trạm không để ý tới tài xế, cả cơ thể toát ra sự lạnh lẽo trực tiếp đi tới cửa sau xe. Cửa sổ xe không đóng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Quý Việt An:

“Cậu vào đó làm gì?”

Quý Việt An cảm giác như bị một con dã thú nhìn mình chằm chằm, hầu như máu trong cơ thể đều bắt đầu đông lại. Hắn hơi ngập ngừng nói: “Nấu… cơm…”

Diêm Trạm: “…”

Hắn nói gì?

Lão tử nghe không rõ.

Phát triển đến mức nấu cơm rồi sao?

Quý Việt An chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt so với vừa rồi càng kinh khủng hơn, hắn nói sai cái gì sao? Không có mà, chỉ là nấu cơm thôi! Cô ấy còn giận mình không thể ngày ngày nấu cơm cho cô, muốn hắn chỉ làm đầu bếp cho cô, có chỗ nào không đúng sao?

“Nhanh đưa Quý tiên sinh về.”“Diêm gia.” Lục Mao từ bên trong chạy ra, kéo Diêm Trạm lại trước khi hắn ra tay. Hắn quay đầu căn dặn tài xế:

Tài xế gật đầu liên tục, sắc mặt trắng bệch lên xe đạp cần ga, đưa Quý Việt An đi khỏi.

“Diêm gia, ngài làm cái gì vậy?” Lục Mao thấy người đi rồi, bắp chân của hắn hơi run rẩy nhưng vẫn phải hỏi rõ Diêm Trạm.

“Hắn nói hắn tới nấu cơm cho cô ấy?” Cơm của tên ẻo lả đó thì có gì ngon chứ? Nấu cơm, việc này, chẳng lẽ không đúng… là quan hệ đó sao? Thật đáng giận, thật muốn giết người!

“Ơ…” Đâu có nói gì sai đâu. Đôi mắt của Lục Mao đột nhiên co rút lại, lui về phía sau mấy bước, run lập cập nói:

“Diêm gia… chuyện gì từ từ nói, ngài lấy dao ra làm gì?”

Ở đâu móc ra cây dao vậy!

Cũng không thấy từ lúc nào hắn cầm cây dao ra, đột nhiên xuất hiện cây dao, hù chết người ta.

Lục Mao đã vọt vào trong biệt thự, còn chưa kịp kêu cứu đã đâm đầu vào Minh Thù, còn bị lôi áo xách trở ra.

“Đại tiểu thư…” Vẻ mặt Lục Mao cầu xin, cô nhanh chóng nhìn người đàn ông bên ngoài, hắn như muốn giết người vậy!

Ánh mắt Minh Thù nhìn vào cây dao trong tay của hắn, mỉm cười: “Diêm tiên sinh, nửa đêm cầm dao ở ngoài biệt thự của tôi làm gì?”

Diêm Trạm từng bước một đi về phía Minh Thù.

Minh Thù đứng trên bậc thang của ngôi biệt thự, hắn đứng ở phía dưới. Diêm Trạm ngước đầu đối diện cô: “Em có quan hệ như thế nào với hắn?”

“Hắn nào?”

“Quý Việt An.”

“Anh cảm thấy là quan hệ như thế nào, chính là quan hệ như thế ấy.” Ngươi dám đụng tới giá trị thù hận của trẫm, cho ngươi tức chết, tên điên này.

Còn có thể có quan hệ gì, đã nấu cơm cho cô rồi…

Lão tử cực khổ dẫn dắt, chỉ bảo, lại bị một người ngoài vô duyên vô cớ tha đi rồi!

Không được!

Diêm Trạm không phục, hắn lộ ra một nụ cười âm hiểm: “Vậy tôi sẽ đi giết hắn.”

Rất tốt, đụng đến giá trị thù hận của trẫm, bây giờ còn muốn đụng tới đầu bếp của trẫm, ngươi chết sẽ không được lên thiên đường!

[Cửu thiếu, cậu nhanh tỉnh táo một chút, đừng tìm đường chết.]

Không thể bình tĩnh được, bây giờ hắn chỉ muốn giết tên Quý Việt An kia. Cô dựa vào cái gì mà đi ăn đồ của hắn, dựa vào cái gì mà lại nhìn hắn, khiến cho mình đố kỵ đến nỗi muốn cầm dao giết người.

[…] Bây giờ, cửu thiếu điên rồi sao.

Lạnh run lập cập.

Cứu mạng!

Minh Thù cũng cho rằng Diêm Trạm bị chọc tức điên nhưng sau đó cơn giận của hắn lại dần dần hạ xuống, dao cũng thu lại, thậm chí trên mặt lộ ra nụ cười mỉm lúng túng.

Minh Thù: “…” Có bẫy!

Diêm Trạm kéo tay Minh Thù, giọng trầm thấp lộ vẻ mệt mỏi, trong lúc bất chợt cả người đột nhiên suy nhược: “Tôi rất mệt, có thể cho tôi vào không?”

Ưm…?

Không phải lúc nãy còn muốn đi chém chết Quý Việt An sao? Sao đột nhiên lại kêu mệt rồi?

Chắc là đang diễn kịch đúng không?

Có câu nói như thế nào nhỉ, biết là diễn nhưng khi nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn lại vẫn mềm lòng.

Minh Thù yên lặng một lúc: “Vào đi.”

Lúc Diêm Trạm đi ngang qua Lục Mao, Lục Mao thấy khóe miệng của Diêm Trạm cười rất quái dị. Hắn liền giật mình muốn tự tay giành lại đại tiểu thư nhà hắn.

Đại tiểu thư, người đàn ông này không có ý tốt đâu.

Bây giờ, hắn giống như một tên sát nhân điên cuồng biến thái bắt đầu cuộc hoan hỉ.

Nhưng Lục Mao không giành đại tiểu thư nhà mình lại, hắn trơ mắt nhìn cánh cổng lớn của ngôi biệt thự bị Diêm Trạm đóng lại.

Không biết một trận gió lạnh từ đâu thổi tới, toàn thân Lục Mao đều nổi da gà, da đầu từng cơn tê dại. Hắn chật vật nuốt từng ngụm nước bọt, rùng mình móc điện thoại ra gọi cho lão gia.


Sau khi Diêm Trạm đi vào, không làm ầm ĩ mà theo Minh Thù về phòng ngủ, cầm quần áo vào phòng tắm.

Minh Thù thấy hơi kỳ lạ, hắn có ý gì?

Không lẽ muốn bóp chết trẫm ở trên giường chứ?

Minh Thù nghĩ lầm rồi, Diêm Trạm không muốn bóp chết cô ở trên giường, cũng không cho cô ăn đồ ăn vặt, cuối cùng cô cũng hơi tức giận, quá âm hiểm!

“Diêm Trạm...”

“Bảo bối.” Diêm Trạm hôn đầu vai Minh Thù, hôn một hồi lâu vẫn chưa dừng:

“Sao vậy? Tôi phục vụ không tốt sao?”

Minh Thù muốn đẩy hắn ra nhưng sức lực của hắn đột nhiên trở nên mạnh mẽ áp trên người cô, nặng nề mà nóng bỏng.

Sắc mặt Minh Thù ửng đỏ kỳ dị, cô kêu khe khẽ: “Tôi đói...”

“Không phải tôi đang cho em ăn no sao?”

“Tôi muốn ăn đồ ăn.” Minh Thù phát điên, dùng cách này để chia rẽ cô với đồ ăn vặt, đê tiện!

Diêm Trạm hôn môi Minh Thù, môi đã hơi sưng. Kết thúc nụ hôn, hắn mới hỏi: “Em còn cùng người đàn ông khác gần gũi như vậy không?”

Bây giờ Minh Thù đã đói bụng đến không còn sức lực: “Cho tôi ăn đồ ăn.”

Diêm Trạm hơi đau lòng, bây giờ thân thể cô đã mềm nhũn nhưng hắn nhịn lại: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, có còn gần gũi với những người đó nữa không?”

“Diêm Trạm!” Minh Thù cắn răng: “Anh đừng quá đáng.”

Có lẽ là bởi vì đói, âm thanh hơi yếu ớt càng giống như đang nũng nịu nỉ non.

Đáy mắt Diêm Trạm sa sầm lại: “Tôi chỉ muốn có được em, có chỗ nào quá đáng? Tôi không chịu nổi em gần gũi những tên khác như vậy, em là của mình tôi.”

Hắn hôn đầu vai cô, xương quai xanh, thân thể lên xuống hung hãn mà bá đạo, dường như muốn đoạt được đáp án từ trên người cô.

“Diêm Trạm... tôi đói.” Giọng nói của Minh Thù đã yếu dần gần như không nghe thấy nữa, tình trạng hơi bất ổn. Khuôn mặt vốn đang ửng đỏ lúc này đã bắt đầu trở nên trắng bệch, Diêm Trạm lúc này mới hoảng hồn.

Hắn nhanh chóng đứng dậy dùng chăn bao lấy Minh Thù, đi tìm đồ ăn vặt cô chưa ăn xong, đút từng chút cho cô.

Minh Thù ăn rất chậm, cả người cuộn tròn trong lòng ngực hắn, thân thể mảnh khảnh làm cho trái tim Diêm Trạm quặn lên từng cơn đau.

Trông sắc mặt tái nhợt của Minh Thù làm cho đầu óc Diêm Trạm hỗn loạn không ngừng, hắn không biết sẽ nghiêm trọng như vậy... Hiện tại hắn hối hận đến nỗi muốn phế đôi bàn tay của mình.

Hắn lại làm ra chuyện đáng hổ thẹn như vậy.

Sắc mặt Minh Thù dần dần chuyển biến tốt lên, cô co lại trên giường giống như không muốn để ý đến Diêm Trạm.

Diêm Trạm chân tay luống cuống: “Ôn Ý...”

“Xuống dưới.”

Diêm Trạm hơi biến sắc, hắn ôm lấy Minh Thù từ phía sau, giọng nói khô khốc: “Xin lỗi, tôi không biết... Tôi không nên ghen bậy, em đừng giận.”

Minh Thù ngược lại không giận dỗi, lúc đầu cũng là cô chọc giận hắn trước nhưng cảm giác đó thật sự không dễ chịu. Trước đây cô đều một mình vượt qua, cô sợ quen có hắn bên cạnh, về sau một mình không sống được nữa.

Con người đều có tính ỷ lại.

Cô cũng có.

Minh Thù không đuổi Diêm Trạm xuống nữa, cô nhắm mắt lại, nhiệt độ sau lưng cho cô một cảm giác an tâm, hô hấp dần dần ổn định lại.

Diêm Trạm không dám di chuyển, sợ chọc giận cô, cô sẽ thật sự đuổi mình xuống dưới.

Bây giờ suy nghĩ lại, cử chỉ của mình lúc nãy quả thật không khống chế được.

Có lẽ nếu như cô không giận hắn như vậy, hắn sao mất khống chế được... Diêm Trạm đương nhiên không dám trách cô.

Cô có làm loạn như thế nào đi nữa, hắn đều nhịn được, nhường được, cưng chiều được.

Thật sự chẳng biết bị bệnh gì.

Diêm Trạm thở dài ở phía sau, hôn lên cổ Minh Thù, vùi khuôn mặt trong tóc cô.

Em là ai...

-

Ngày thứ hai, Lục Mao nhìn thấy Diêm Trạm bị đuổi ra biệt thự vô cùng chật vật, còn giống như đã bị đánh...

Lục Mao: “...”

Chuyện gì đã xảy ra?

Diêm Trạm sửa sang lại trang phục, rời đi với bộ dạng kiêu ngạo tự đắc.

Cả ngày Lục Mao đều cảm thấy nụ cười của đại tiểu thư nhà hắn hơi đáng sợ, rốt cuộc Diêm gia đã làm gì với đại tiểu thư?

“À...” Lục Mao hoàn hồn, nhanh chóng bẩm báo:“Tình hình bên Lương Thần sao rồi?”

“Lương Thần chưa chết nhưng bị thương nghiêm trọng, nghe nói khuôn mặt cũng bị bỏng rồi. Lương gia không biết đắc tội người nào, hiện tại tổ chức rất loạn, tất cả tin tức đều là tin tức tiêu cực của Lương gia.”

“Diêm Trạm thì sao?”

“Diêm gia...” Lục Mao nghĩ tới bộ dạng chật vật sáng sớm hôm nay của Diêm Trạm, nuốt một ngụm nước bọt:

“Diêm gia dường như muốn nhúng tay vào, tôi nghe được tin đồn hình như Lương gia nắm giữ kỹ thuật hạng nhất.”

Minh Thù như đang nghĩ đến điều gì đó, lô hàng mà Hạ Nhàn muốn lấy về kia...

Cho nên hạng mục kỹ thuật này có khả năng có liên quan tới vũ khí.

“Thằng nhóc con kia ở đâu?”

Giọng nói oang oang của ông Ôn dọa Minh Thù giật mình. Cô nhìn Lục Mao, lão gia sao lại về rồi?

Lục Mao chột dạ, hắn có thể nói đêm qua hắn đã cáo trạng không?

Ông Ôn khí thế hung hăng từ bên ngoài chạy vào nhìn thấy Minh Thù, nổi giận lớn tiếng: “Diêm Trạm đâu? Kêu hắn ra đây!”

Minh Thù: “...”

Lục Mao: “...”

Nghe nói Diêm Trạm bị đuổi ra ngoài, lửa giận của ông Ôn mới hạ không ít nhưng vẫn giáo huấn Minh Thù một trận. Diêm Trạm này không thích hợp làm con rể, ông tuyệt đối không chịu, muốn làm con rể của ông, không có cửa đâu!

“Tiểu Ý, cha không có mong muốn gì khác, chỉ hy vọng nửa đời sau của con có thể tìm được một người yêu con thương con. Diêm Trạm... người này không thích hợp.” Ông Ôn nhọc lòng nghiêm túc giảng đạo lý cho Minh Thù.

“Cha, sao cha biết hắn không thích hợp?”

Ông Ôn hừ lạnh: “Con có biết sau lưng hắn đang làm cái gì không? Hắn tuyệt đối không đơn giản như con thấy. Tiểu Ý, đi theo hắn, nguy hiểm của con sẽ càng ngày càng nhiều. Cha không muốn con sống những ngày tháng như vậy.”

“Cha, cha cảm thấy con có thể đứng ngoài những chuyện này sao?” Minh Thù mỉm cười.

Ông Ôn cứng đờ.

Năm đó ông không muốn con gái dính đến những việc này.

Ông biết con đường ông đi là một con đường không thể quay đầu, không có phần cuối và điểm kết.

Nhưng ông không hy vọng con gái cũng đi cùng con đường này.

Nhưng sau này có vài lần ông suýt chút nữa mất đi con gái của mình, ông không thể không cho cô học cách bảo vệ bản thân, nhưng... có một số người trong cơ thể đã chảy dòng máu thiên phú như vậy.

“Đạp lên chiếc thuyền này, cha cảm thấy còn có ngày cập bến sao? Hay là theo gió vượt sóng làm vua, hay là thất bại thảm hại làm giặc, cha chọn cái nào?”

Ông Ôn lại một lần nữa cảm thấy đúng là con gái đã lớn rồi.

“Đương nhiên là làm vua.”

Minh Thù bỏ cây kẹo vào trong miệng, cười nói: “Vậy sao cha không nói rốt cuộc Lương gia nắm giữ cái gì đáng để cha từ xa như vậy chạy tới đây.”

Ông Ôn rất ít khi tới Thanh Thị. Lần trước ông biết chuyện của mình và Diêm Trạm nhưng chỉ gào mấy tiếng trong điện thoại. Ngoài miệng phản đối, thực tế trong lòng chắc cũng không còn nhiều phản đối.

Dù sao ông Ôn cũng để con gái tự làm chủ tất cả mong muốn.

Nhưng lần này ông lại đích thân tới. Không trùng hợp như vậy, Lương gia lại gặp chuyện không may...

Sắc mặt ông Ôn cứng đờ, một lát sau chỉ lắc đầu: “Quả thật là già rồi.”

Ông Ôn sai Lục Mao xuống dưới, mới chậm rãi mở miệng.

Lương gia có một thiên tài vũ khí, ban đầu là vì một thế lực ở khu vực Trung Đông mà bán mạng, sau lại xảy ra mâu thuẫn gì đó, người nhà họ Lương này chạy trốn còn đem theo cả kỹ thuật quan trọng hạng nhất.

Nói chung là hắn muốn trốn về nước, đáng tiếc không may mắn chết giữa đường.

Nhưng bọn họ không tìm được đồ thất lạc, khả năng lớn nhất là hắn đã đem kỹ thuật đó cho Lương gia.

Nếu có thể vận dụng tốt kỹ thuật hạng nhất này, không chỉ là kiếm tiền làm giàu đơn giản như vậy, còn có khả năng tranh giành quyền lực địa vị của đất nước.

Cho dù ông Ôn không còn nhiệt huyết như hồi trẻ nữa nhưng dưới ông còn có anh em, còn có nhiều người chờ bát cơm. Ông không thể không tham gia.

Dù sao thì Thanh Thị chính là địa bàn của ông Ôn, ông hành sự đương nhiên sẽ thuận tiện hơn người khác. Minh Thù mặc dù không có ý gì với kỹ thuật này nhưng ông Ôn muốn, cô cũng sẽ phái người của Thanh thị phối hợp với ông Ôn để hành động.

Trong lúc nhất thời, Thanh Thị rơi vào thế cục kỳ dị.

Người bên Lương gia đang lộn xộn. Theo như họ nói, lúc Lương Thần bị trói, Lương gia cũng không có ý lấy đồ ra chuộc người, luôn miệng nói không biết.

Cũng không biết là thật hay giả.

Lương gia không liên quan tới hắc đạo, nếu như trong tay bọn họ có hàng, vì sao không đưa ra? Thật là muốn ép những người này diệt cả gia đình, đến lúc đó cho người khác gánh tội thay, ai mà biết được?

Còn nữa… bởi vì Lương Thần trọng sinh nên thật ra món hàng này đang nằm trong tay hắn?

Đúng là có khả năng này.

Đương nhiên những việc này đều không quan trọng…

Bây giờ, Minh Thù đang muốn đến bệnh viện “vấn an” Lương Thần một chút.

“Đại tiểu thư, hiện tại tại khắp nơi đều có người theo dõi, cô như vậy đi thăm Lương thiếu gia không ổn chút nào.”

“Có cái gì không ổn?” Minh Thù biết vệ sĩ có ý tốt.

“Chúng ta không đi cướp đồ.”

“Nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy!” Lục Mao phát điên. Đại tiểu thư đi thăm Lương Thần sẽ làm cho người ta nghĩ họ có liên quan với Lương gia, người hắc đạo sẽ nghĩ thế nào? Có thể họ sẽ nghĩ bọn họ và Lương gia có thông đồng? Có thể sẽ gây bất lợi cho đại tiểu thư?

Trong đầu Lục Mao đang mưu tính, nhất định ngăn cản Minh Thù đi gặp Lương Thần.

Lương Thần có gì đẹp đâu.

Diêm gia đẹp hơn hắn!

Chúng ta đi gặp Diêm gia không được sao?

Có lẽ là ông trời nghe lời khóc than của Lục Mao, vừa vào bệnh viện liền gặp Hạ Nhàn và Diêm Trạm.

“Ôn tiểu thư.” Hạ Nhàn chào hỏi trước, vẫn là bộ dạng cáo già đa mưu túc trí.

Diêm Trạm mím môi, đôi mắt chăm chú nhìn cô.

“Hạ tiên sinh.” Minh Thù không nói lời nào. Lục Mao không thể không nể mặt Hạ Nhàn, đành phải nói tiếp:

“Diêm gia đây là?”

Không phải cũng đến thăm Lương Thần chứ?

“Diêm gia bị thương, bác sĩ riêng không ở đây, chỉ có thể vào bệnh viện khám.” Hạ Nhàn nháy mắt với Diêm Trạm. Diêm gia, tôi chỉ có thể giúp ngài như vậy thôi. Hạ Nhàn cười kéo Lục Mao đi:

“Thật đúng lúc, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu một chút, chúng ta đi qua đó nói chuyện.”

Lục Mao: “…”

Hạ Nhàn không để cho Lục Mao có cơ hội mở miệng, bước lên mấy bước lôi qua góc bên kia.

Minh Thù lên tiếng trước, nheo mắt hỏi: “Bị thương sao?”

Hạ Nhàn đã lót đường cho hắn rồi, Diêm Trạm chả lẽ khước từ, hắn gật đầu.

“A, sao còn chưa chết nữa?”

Diêm Trạm: “…” Cô ấy lúc nào cũng vậy, chỉ mong lão tử chết thôi sao?

Lão tử sẽ không chết!

“Em còn chưa chết, sao tôi dám chết trước em.” Giọng nói của Diêm Trạm hơi thay đổi như là dỗi, hoặc như châm chọc, nói chung nghe hơi không được tự nhiên.

Minh Thù mỉm cười: “Tôi chờ nhặt xác cho anh, sao có thể chết trước anh được, vẫn là anh chết trước tốt hơn.”

Diêm Trạm cũng tiếp tục diễn sâu: “Chắc Ôn tiểu thư chưa từng nghe qua câu “Ưu tiên phụ nữ”?”

Minh Thù đơn thuần vô hại cười nói: “Cho nên anh phải nhường sự sống cho tôi.”

Lục Mao và Hạ Nhàn yên lặng liếc nhau. Bệnh viện tuy ồn ào nhưng thính lực của bọn họ đã trải qua huấn luyện. Lúc này, cuộc đối thoại bên kia nghe được rất rõ ràng.

Đời nào có người đi bàn bạc chuyện ai chết trước ai?

Bọn họ đang nói thật sao?

Hai người bên kia đang xung đột, dường như giây kế tiếp sẽ đánh nhau.

Ngay lúc này, Hạ Nhàn và Lục Mao chuẩn bị tiến lên ôm lấy cô cậu chủ nhà mình, đột nhiên hai người họ lại cùng đi về một hướng.

Ơ?

Chuyện gì đây? Không đánh nhau sao? Mới vừa rồi còn đối chọi gay gắt mà…

Lục Mao vỗ đùi: “Nguy rồi!”

“Chắc là đại tiểu thư đi gặp Lương Thần.”“Cái gì?”

Hạ Nhàn híp mắt lại, Diêm gia cũng là đến tìm Lương Thần, chữa bệnh chỉ là thuận tiện…

Lục Mao liền xông ra ngoài, Hạ Nhàn cũng đuổi theo. Hai vị kia dắt tay đi vào phòng bệnh Lương Thần, nhưng đây là bệnh viện, bọn họ đừng gây chuyện gì nha…

Lúc Hạ Nhàn và Lục Mao đến phòng bệnh, những người Lương gia ở bên ngoài đã bị đánh ngã, trong phòng bệnh toàn những âm thanh kỳ quái.

Vẻ mặt kỳ dị của Lục Mao đứng ở cửa.

Lúc này trong phòng bệnh, Minh Thù đứng ở trước mặt Lương Thần chặn Diêm Trạm người đầy sát khí.

Đầu Lương Thần bị gói thành cái bánh chưng, chỉ còn lại có đôi mắt, lúc này hơi hoảng sợ nhìn hai người trong phòng.

Hai người này đột nhiên xông vào, Lương Thần bị dọa giật mình. Ai mà biết một kẻ muốn giết hắn, một người lại ngăn không cho giết.

Ôn Ý này không giống người mà hắn biết, lại không nghĩ đến cô lại cứu mình, nhất định có mục đích khác.

Minh Thù nhìn Diêm Trạm: “Tôi chưa từng nói cho phép anh giết hắn, anh đừng hòng động thủ.”

Diêm Trạm không phục: “Vì sao?”

Minh Thù nghiêng đầu: “Vì tôi đẹp.”

Căn phòng tự nhiên im lặng một cách kỳ lạ giống như bị câu nói không biết xấu hổ kia của Minh Thù chi phối, ngay cả Lương Thần cũng bị sốc một phen, rốt cuộc bọn họ đến đây để làm gì?

“Bên đó xảy ra chuyện gì…”

Bên ngoài có âm thanh vang lên, Lương Thần biết là người nhà họ Lương tới.

Ánh mắt Diêm Trạm hơi sa sầm: “Đi.”

Minh Thù xoay người nhìn Lương Thần, đi qua mấy bước đánh người một trận sau đó kéo áo hắn, cười híp mắt hỏi: “Lương thiếu, kỹ thuật đó để ở đâu?”

Kỹ thuật đó ở đâu.

Năm chữ này quả thực giống như cơn ác mộng.

Bây giờ, Lương Thần giống như có thể hồi tưởng lại tình hình tại bờ sông.

Diêm Trạm không ngờ Minh Thù không đi. Hắn nháy mắt với Hạ Nhàn ở bên ngoài, ý bảo hắn ngăn cản người bên ngoài.

Khóe miệng Hạ Nhàn giật một cái, nhìn qua hướng những người chạy tới đây, chầm chậm mở nút tay áo, lại vừa kéo cà vạt.

Bên cạnh đột nhiên có âm thanh vang lên: “Ta không phải kêu các ngươi cản bọn họ lại sao? Phế vật, đại tiểu thư mà gặp chuyện không may các người làm sao chịu trách nhiệm, hai nhóm lên!”

Hạ Nhàn còn chưa kịp ra tay, chỉ thấy sát vách phòng bệnh đột nhiên có một đám người nhào ra chạy tới ngăn người lại.

Hạ Nhàn: “…”

Lục Mao cúp điện thoại, tiếp tục trông chừng bên trong phòng bệnh.

“Đại tiểu thư nhà các người đi ra ngoài đều như thế này sao?” Hạ Nhàn nhịn không được hỏi Lục Mao.

Lục Mao ra vẻ chuyện đương nhiên: “Diêm gia nhà các người ra ngoài không dẫn theo người sao?”

Hạ Nhàn: “…” Không cần khoa trương như vậy chứ?

Được rồi, nếu như là ở Giang Châu, nói chung cũng không kém.

Trong phòng bệnh.

Lương Thần đã bị Minh Thù đánh sắp thở không nổi, trong lòng hắn rõ ràng biết thứ Minh Thù hỏi là cái gì nhưng làm sao cô ấy biết được?

Trên thế giới này… trừ hắn ra, chắc hẳn không ai biết chuyện này, rốt cuộc làm sao mà cô ấy biết được?

Bây giờ, Lương Thần rất hối hận, hắn cho rằng hắn rất hiểu cô nhưng ai biết chính mình căn bản không hiểu cô chút nào cả. Cô ấy là người thế nào, tính khí ra sao, hắn hoàn toàn không biết.

Hắn biết đến đều là cái dáng vẻ, biểu hiện của cô trước khi cô xuất hiện trước mặt Quý Việt An.

Trong ánh mắt của Lương Thần bỗng có chút hận thù, ánh mắt nóng bỏng dường như muốn đốt cháy Minh Thù.

Diêm Trạm im lặng nhìn Minh Thù ép hỏi Lương Thần, cô không muốn thấy máu nhưng vẫn có thể làm cho Lương Thần cảm thấy sợ hãi, giãy giụa, tuyệt vọng...

Rốt cuộc hắn thích cô chỗ nào?

Bị điên thật sao?

Diêm Trạm vẫn còn lắc đầu.

Quỷ mới thích cô, nhưng lão tử muốn lên trời nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK