Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
"Chi bằng Hoài Vương liên thủ cùng ta, sau này chúng ta có được thiên hạ, địa vị ngang hàng không được sao?"

Thích Hồng Vệ đưa ra điều kiện hấp dẫn.

"Không có hứng thú."

Một núi không thể có hai hổ, lời này cũng chỉ có thể lừa những kẻ chỉ số thông minh dưới mức tiêu chuẩn, ngốc ngếch quá độ, lão tử nhìn qua dễ lừa như vậy sao?

"Hôm nay, Hoài Vương điện hạ quyết tâm đối địch cùng ta?"

"Các ngươi nói xong chưa."

Minh Thù tiếp tục ló đầu ra: "Không bằng, ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện."

Nói gì mãi không dứt, trẫm sắp chết đói rồi.

Hoài Vương nhức đầu, ấn đầu Minh Thù trở lại.

Lần này, Minh Thù không vui, ngươi ấn trẫm một lần thì thôi, trẫm rộng lòng không tính toán với ngươi. Còn ấn trẫm lần thứ hai, ấn đến nghiện rồi phải không!

Minh Thù đập trên mu bàn tay Mộ Hoài một cái.

"Bốp."

Một tiếng vang rất nhỏ.

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Minh Thù dùng lực không hề nhẹ, mu bàn tay Mộ Hoài đỏ một mảng. Ngực Mộ Hoài phập phồng hai cái rất mạnh, năm ngón tay co lại muốn bóp cổ Minh Thù.

Nín nhịn!

Không thể bóp chết nàng.

Mộ Hoài tay phải cầm tay trái, đặt lại trước người:

"Hôm nay, bản vương nhất định phải mang nàng đi."

"Vậy phải xem, Hoài Vương điện hạ có bản lĩnh đó hay không."

Thích Hồng vệ lấy ra vũ khí: "Đã sớm nghe nói, Hoài Vương điện hạ võ công cao cường, hôm nay vừa đúng lúc có thể so tài."

Mộ Hoài không muốn đánh nhau, hắn sợ tư thế đẹp trai oai hùng của mình bị người đố kị, thế nhưng không đánh lại không đi được.

Sau khi cân nhắc, Mộ Hoài nghĩ mình chỉ có thể hy sinh một chút.

Đầu sỏ gây tội là nữ nhân thần kinh kia, đem bức tranh giao cho hắn thì tốt rồi, lại dám đốt tranh.

Cũng chỉ có hắn tốt tính như vậy, gặp phải Thích Hồng Vệ và hoàng đế, còn không phải đem nàng chặt thành tám khúc hay sao.

Đáng giận nhất chính là nàng lại không cám ơn mình, một chút cũng không.

Tức giận quá!

Dựa vào cái gì lão tử lại vì nàng ta đánh nhau, nàng ta lại ở một bên... Ăn!

Trong lòng Mộ Hoài tức giận, nhưng nét mặt vẫn duy trì hình tượng cao ngạo lạnh lùng, đấu võ cùng Thích Hồng Vệ.

Võ công Thích Hồng Vệ ngang ngược, mỗi một chiêu thức đều mang theo sức mạnh bén nhọn tấn công rất mạnh, ít để cho Mộ Hoài có cơ hội phản kích.

Nhưng chiêu thức của Mộ Hoài không theo trật tự, như là một đống võ công kết hợp cùng một chỗ, chiêu thức chẳng ra đâu vào đâu, tuy nói có chút ngờ nghệch, nhưng vừa hay có thể khắc chế Thích Hồng Vệ.

Hai người, ngươi tới ta lui, trong thời gian ngắn không thể phân thắng bại.

Minh Thù phiền muộn chống cằm, muốn đánh tới khi nào đây?

Cơm tối của trẫm, còn chưa có người nấu đâu!

Ăn cái gì mới ngon?

Thịt giò kho tàu, sườn heo chưng...

...

Trong tửu lâu kín hết chỗ, Minh Thù ngồi trước một bàn đồ ăn, vừa nghe sát vách kể chuyện đặc sắc, vừa ăn đến vui vẻ.

"Trấn Quốc công chúa này, nói thì chậm mà làm thì nhanh, một cây đuốc đốt bức tranh kia, tất cả mọi người nhìn đến ngây người."

"Bức tranh đó có cái gì, mà đáng giá để nhiều người tốn công phí sức chém giết như vậy?"

"Ta đây cũng không biết, nhưng nghe nói bức tranh kia là "Tứ Hải Thăng Bình" của Mạc Bạch Thăng, đây chính là một bức tranh rất nổi tiếng."

"Dù nổi tiếng cũng không thể khiến nhiều người chém giết như vậy?"

Có người nghi vấn: "Ngươi không biết, hay là lừa gạt chúng ta đây?"

Nhân sĩ nhiều như vậy, danh họa cũng không ít, người nổi danh hơn Mạc Bạch Thăng có khối người.

"Hừ, ta lừa ngươi làm gì..."

"Trấn Quốc công chúa thật sự đốt tranh?"

"Chuyện này còn có thể giả sao."

"Lợi hại, khí phách này thật không hổ là Trấn Quốc công chúa."

Minh Thù nghe người khác khen mình đến hăng say, trước mặt chợt tối lại, nàng cắn miếng giò nghiêng đầu nhìn một cái, mở miệng:

"Đánh xong rồi?"

Cả người Mộ Hoài bốc lên khí lạnh, ngồi xuống bên cạnh nàng, hừ lạnh:

"Trấn Quốc công chúa chuồn rất nhanh."

Hắn và Thích Hồng Vệ đánh xong, vừa quay đầu lại bóng người đã không còn.

Cho nên, tại sao bọn họ phải ở đó đánh nhau?

"Một lúc không ăn, đói đến choáng."

Minh Thù vùi đầu tiếp tục gặm chân giò, trẫm cũng chỉ yêu thích chuyện này.

Mộ Hoài rất không nể mặt, bảo tiểu nhị thêm chén đũa.

"Nhìn cái gì?"

Mộ Hoài đón ánh mắt, không có thiện ý của Minh Thù:

"Bản vương thay ngươi đánh nhau, ngay cả bữa cơm ngươi cũng không mời?"

"Ta lại không bảo ngươi đánh."

Minh Thù kéo đồ ăn về phía mình: "Muốn ăn thì tự mình gọi."

Mộ Hoài: "..."

Mộ Hoài tức muốn no rồi, sao còn có thể nuốt trôi thức ăn, hắn nhìn chằm chằm dáng vẻ tham ăn, không được coi là xấu xí, hạ giọng nói:

"Ngươi biết ngươi hủy bức tranh kia, có hậu quả gì không?"

"Biết, giỏi lắm sẽ bị diệt khẩu, ngươi đừng nói ta biết, ta không muốn biết."

Minh Thù từ chối.

"Lúc trước, lá gan ngươi không phải lớn lắm sao?

"Lá gan ta đặc biệt nhỏ."

"Tranh cũng dám đốt, còn dám khiêu khích Thích Hồng Vệ, còn nói nhát gan?"

Khi đó nàng trưng ra khuôn mặt kiêu ngạo, nhát gan chỗ nào? Lừa lão tử à?

Minh Thù mỉm cười: "Ra bên ngoài, phải thận trọng."

Khóe miệng Mộ Hoài giật một cái, hắn đưa tay lên môi, che giấu chút không tự nhiên.

Hắn ho khan một cái, cũng không quản Minh Thù từ chối lúc nãy:

"Mạc Bạch Thăng có tổng cộng bốn bức tranh nổi danh nhất đó là "Nhất Diệp Tri Thu", "Nhị Long Hí Châu", "Tam Tinh Cao Chiếu", "Tứ Hải Thăng Bình", bốn bức tranh này mỗi một bức đều ẩn giấu bản đồ, ghép tất cả lại, đó chính là long mạch."

Minh Thù cười, lầm bầm một tiếng.

"Ngươi cười cái gì?"

"Muốn cười thì cười thôi, ngươi còn quản chuyện ta cười hay không cười sao?"

"Ngươi hủy đi một bức tranh, không thể ghép được hoàn chỉnh bản đồ, Thích Hồng Vệ rất có khả năng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Thích Hồng Vệ kia, không phải người có thể nhẫn nhịn như vậy.

"Hoài Vương điện hạ."

Minh Thù lau tay, ngước mắt nhìn vào mắt Mộ Hoài:

"Hôm nay ngươi nói rất nhiều, uống lộn thuốc à?"

Mộ Hoài tránh né ánh mắt Minh Thù: "Không chỉ là Thích Hồng Vệ, còn có hoàng đế, ngươi phải cẩn thận."

Hắn đứng dậy, mặt đối diện Minh Thù: "Nếu cần gì, có thể tới Hoài Vương phủ tìm bản vương."

Mộ Hoài xoay người rời đi.

"Đột nhiên lấy lòng ta, hoàng thúc không phải là ngươi có mục đích gì không để cho ai biết chứ?"

Minh Thù đuổi theo Mộ Hoài, giọng mang ý cười:

"Coi trọng khuôn mặt đẹp của ta, hay coi trọng tài hoa của ta?"

"..."

Sau này, ai dám nói hắn tự kỷ, hắn tát chết người đó.

"Tùy ngươi, nghĩ thế nào cũng được."

Không muốn để ý nàng.

Minh Thù ở phía sau Mộ Hoài, hai người đi ra tửu lâu, trên đường cái tấp nập nhộn nhịp, sạp nhỏ hàng rong bán các loại đồ ăn vặt, vô cùng phồn hoa.

Minh Thù mua suốt dọc đường.

Thấy thế, Mộ Hoài không biết nói gì, vừa nãy ăn nhiều như vậy, bây giờ còn muốn ăn... Là heo sao?

Heo cũng không ăn như thế.

"Trấn Quốc công chúa, cẩn thận phát phì đấy."

Mộ Hoài thực sự không nhịn được nữa, nói với Minh Thù một câu.

Minh Thù xoay đầu lại cười yếu ớt: "Hoàng thúc, không phải hoàng đế bảo ngươi tìm một thê tử trong một tháng sao, ngươi không tìm à?"

Đến đây, cho nhau thương tổn đi!

Ai sợ ai!

"..."

Mộ Hoài hừ lạnh: "Hay Trấn Quốc công chúa tìm giúp bản vương đi."

"Ta dám tìm, hoàng thúc dám nhận sao?"

Giọng nói nữ nhân nhẹ nhàng, mặc dù ở gần chợ nhiều tạp âm như vậy, nhưng đều có thể dễ dàng rơi vào tai hắn, một đường chạy đến tim.

Mộ Hoài không hề nghi ngờ, nàng có thể xách một thi thể đến cho hắn.

"Bản vương..."

Mộ Hoài nhìn bên cạnh, người ở đâu rồi?


Mộ Hoài đứng ở ngõ nhỏ bên cạnh nhìn người.

Ngõ nhỏ tối mờ yên tĩnh, tiểu cô nương im lặng đứng dưới bóng cây, thành kính chăm chú nhìn trái cây hấp dẫn ẩn trong tán lá xanh.

Cuối ngõ thổi tới gió lạnh, phất qua váy tiểu cô nương, thoáng như tiên nữ cưỡi gió quay về.

"Xào xạc..."

Lá cây đong đưa.

Trong không khí phảng phất mùi hương trái cây.

Mộ Hoài phát hiện, thực ra nàng nhìn rất đẹp mắt.

Thời gian như dừng lại. Cho người ta một loại cảm giác yên lặng tinh tế, dịu dàng lưu luyến.

Nhưng nghĩ đến nàng nói lời kia khiến hắn tức giận, tâm tư gì của Mộ Hoài cũng không còn.

Ừ... Trái cây có thể ăn sao?

Minh Thù bọc trái cây từ ngõ hẻm đi ra, thấy Mộ Hoài đứng ở chỗ này, hơi giật mình, càng ôm chặt trái cây:

"Hoàng thúc, sao ngươi còn chưa đi?"

Mộ Hoài không nói một lời nào.

Minh Thù: "..."

Làm gì vậy?

Sợi dây thần kinh nào bị đứt rồi?

Mộ Hoài đi không nhanh, dường như cố ý chờ Minh Thù, Hoài vương phủ và hoàng cung là hai phương hướng ngược nhau, Mộ Hoài có ý định đưa Minh Thù trở về.

Cho đến khi thấy bóng dáng hoàng cung nguy nga, hắn dừng lại, đưa lưng về phía Minh Thù nói:

"Không có việc gì thì đừng xuất cung."

Minh Thù có chút kỳ lạ.

Vị hoàng thúc này hôm nay rất khác thường.

Không biết là bởi vì mình đốt tranh nên hắn tức đến hỏng não hay không?

"Hoàng thúc, hôm nay ngươi không phải là chịu kích thích chứ? Có muốn... Ôi chao, hoàng thúc đừng đi."

Minh Thù còn chưa nói xong, Mộ Hoài đã rời đi trước, hắn sợ lát nữa mình nghe được cái gì không nên nghe lại muốn bóp chết nàng. Minh Thù nhức đầu, nhìn nhìn bọc trái cây, mặt mày lập tức rạng rỡ vứt Mộ Hoài qua một bên.

Minh Thù về Thần Thiên Từ bị Từ chủ mắng một trận, Minh Thù còn trưng ra bộ dạng không sao cả, làm Từ chủ tức giận đến mức ra lệnh nhốt nàng lại.

Minh Thù ở trong phòng tối nhỏ, buồn bực không thôi. Bức tranh là hoàng đế ban cho nàng không phải sao? Đó chính là của nàng không phải sao? Nàng có đốt có xé có tặng ai, tự mình không thể quyết định?

"Không được ta cho phép, không ai được thả nàng ra."

Giọng nói tức giận của Từ chủ từ bên ngoài vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân càng ngày càng xa.

Một lúc sau, giọng nói của Tri Kỳ mới xuyên qua cửa phòng vang lên:

"Công chúa... Người không sao chứ?"

"Tri Kỳ à, ở đây thật tối, ngươi làm cho ta chút đồ ăn an ủi đi."

"..."

Tối và ăn có quan hệ gì sao?

Tri Kỳ bối rối: "Công chúa, Từ chủ nói, không thể đưa đồ ăn cho người."

"Ngươi len lén đưa, ta sẽ không nói với người khác."

Tri Kỳ vẫn chưa trả lời, đã bị người cắt ngang:

"Tri Kỳ, Từ chủ gọi ngươi, ở đây giao cho ta trông."

"A, thế nhưng..."

"Mau đi đi, Từ chủ chờ ngươi đấy."

Tri Kỳ và người bên ngoài dây dưa một hồi, nhưng hiệu quả không tốt, Tri Kỳ chỉ có thể áy náy để Minh Thù kiểm điểm xong xuôi, nàng sẽ cầu xin Từ chủ mau thả công chúa ra.

Minh Thù sống không còn gì luyến tiếc dựa vào cửa, chờ lúc nàng được thả ra đã sớm chết đói.

"Công chúa, Từ chủ giam người cũng là vì để cho người tránh sóng gió, bệ hạ đang nổi trận lôi đình. Tạm thời người chịu thiệt thòi một chút, chờ mọi chuyện qua đi, Từ chủ sẽ thả người ra ngoài."

Cáo già thật khó hầu hạ.

Trong phòng tối chỉ có một cái cửa sổ nhỏ cực kỳ cao được mở, nhưng Minh Thù không thể với tới, chớ nói chi là bây giờ nàng còn không có bảy mươi hai phép thần thông, không bay ra ngoài được.

Minh Thù ngồi xếp bằng, từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu, tia sáng bên ngoài càng ngày càng mờ.

Phòng tối nhỏ càng tối hơn.

Minh Thù vuốt cái bụng xẹp, thật là đói.

Nàng chắp tay trước ngược, sẽ có người đưa đồ ăn đến cho trẫm, sẽ có người đưa đồ ăn đến cho trẫm, sẽ có người đưa đồ ăn đến cho trẫm.

"Cạch."

Có người ném cục đá từ cửa sổ nhỏ vào, nện trên sàn nhà trước mặt Minh Thù.

Minh Thù chớp mắt, hiện tại tiên đoán đều xảy ra nhanh đến như vậy?

"Ngươi ở trong này sao?"

Giọng nói được hạ thấp xuống, từ bên ngoài cửa sổ vang lên.

Thái tử?

Sao hắn lại tới...

Minh Thù tới gần cửa sổ nhỏ bên kia: "Thái tử có việc?"

Bên ngoài có tiếng động quái lạ, Minh Thù chỉ thấy trước cửa sổ nhỏ xuất hiện một bóng đen, giọng nói thái tử rõ ràng:

"Không phải là ta bảo ngươi bảo vệ thân thể này hay sao, hôm nay ngươi chạy đi làm cái gì? Xảy ra chuyện gì ai chịu trách nhiệm?"

Minh Thù: "..."

Hơn nửa đêm, trèo tường đến giáo dục trẫm, thái tử này sợ là có vấn đề rồi.

"Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì, nhưng ngươi không thể để thân thể này của nàng ấy có một chút tổn thương nào, thân thể này không phải của ngươi."

"Thái tử, hiện tại có một vấn đề thực nghiêm trọng."

Minh Thù cắt ngang Mộ Trạch.

"Ngươi bị thương?"

Người bên ngoài liền khẩn trương: "Bị thương chỗ nào? Có nghiêm trọng hay không?"

"Ta đói bụng."

"..."

Sau một hồi im lặng quái dị, Mộ Trạch ném lại một chữ chờ, sau đó biến mất rất nhanh.

Một lúc sau, Mộ Trạch quay lại, từ bên cửa sổ nhỏ đưa đồ vào. Bởi vì Minh Thù với không tới, hắn liền tìm một cái rổ, bỏ đồ ăn vào đó, lấy dây thừng đưa xuống.

Chuyển xong đồ ăn, Mộ Trạch đột nhiên nói:

"Ta đối tốt với ngươi, không phải vì ngươi, là vì A Từ, ngươi đừng hiểu lầm."

Minh Thù oán thầm, ta cũng không tự mình đa tình, nghĩ ngươi đến là vì trẫm đâu!

Trẫm không phải loại người tự mình đa tình.

"Chuyện ngày hôm nay, ta đã biết, bức tranh kia... Ngươi thực sự đốt?"

Dường như, Mộ Trạch dựa vào tường, so với lúc nãy, giọng nói nhỏ đi không ít.

"Ngươi đều biết, thì còn hỏi cái gì."

"Ta muốn xác nhận một chút."

Mộ Trạch nói: "Lá gan ngươi cũng thật lớn, ai ai cũng nhìn chằm chằm bức tranh kia, ngươi nói đốt liền đốt."

"Nếu không, giờ ta cũng không bị giam ở chỗ này, ngay cả cơm cũng không được ăn."

"..."

Minh Thù giải quyết đống đồ ăn, không biết Mộ Trạch ở bên ngoài làm gì, một lúc lâu cũng không thấy nói chuyện.

"Có người tới, ta đi trước."

Mộ Trạch đột nhiên nói: "Nhớ kỹ lời ta bảo vệ tốt thân thể A Từ, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi."

Ánh trăng lần thứ hai chiếu vào cửa sổ nhỏ, người tuần tra bên ngoài cẩn thận kiểm tra xung quanh, không phát hiện khác thường mới rời đi, toàn bộ thế giới đều khôi phục sự yên lặng.

...

Tí tách.

Giọt nước rơi trên mặt hồ, rung động khuếch tán, ảnh phản chiếu trên mặt nước bắt đầu vỡ tan, giống như cái thế giới trong ảnh ngược kia sắp sụp đổ.

Máu.

Chém giết.

Thi thể.

Đan xen thành một cảnh tượng đau lòng.

Núi non dường như cũng nhuộm thành màu đỏ như máu, trong trời đất này ngoại trừ màu đỏ, cũng không còn những màu sắc khác.

Minh Thù giật mình mở mắt, thở dốc từng ngụm.

Trong đầu cứ lẩn quẩn cảnh tượng quái dị kia.

Đó là chuyện gì?

Minh Thù thử ngồi xuống, nhưng phát hiện tay chân mình không có sức, cử động một chút cũng khó khăn. Khó chịu như người chưa từng vận động, mà phải chạy một hơi năm cây số.

Ánh sáng lóe lên trong đầu Minh Thù.

Tiên đoán.

Đây mới thực sự là tiên đoán...

Nhưng điều đó là có ý nghĩa gì? Nàng chỉ nhìn thấy hình ảnh rất mờ ảo, không nhìn thấy bất cứ cảnh tượng rõ ràng gì.

Nguyên chủ làm sao phân tích, những hình ảnh mờ ảo này vậy?

Minh Thù nỗ lực nhớ lại trí nhớ của nguyên chủ, mặc dù nàng có thể nhanh chóng kế thừa kỹ năng của nguyên chủ, nhưng không có cách nào đồng bộ với tư duy nguyên chủ.

Minh Thù đốt bức tranh, hoàng đế tức giận, hơn nữa lúc trước Minh Thù mạo phạm thánh thượng, hoàng đế muốn truy cứu trách nhiệm.

Không biết Từ chủ và hoàng đế có thỏa thuận gì, cuối cùng chuyện này cũng chìm xuống.

Minh Thù bị giam, ba ngày sau mới được thả ra, gặp lại thức ăn cảm giác vô cùng tuyệt diệu.

Nhưng mà, nàng cũng không cảm thấy tốt đẹp được bao lâu, Từ chủ thay đổi bộ dạng hiền lành thường thấy, nghiêm mặt đi đến:

"Các ngươi đi xuống trước."

Đám người Tri Kỳ hơi sợ hãi, cúi người hành lễ, nhanh chóng rời đi, lưu lại nơi cho Từ chủ và Minh Thù.

"Vừa hay có Từ chủ ở đây, ta có việc muốn nói với ngài."

Minh Thù giành trước, lời Từ chủ sắp nói đến miệng lại nuốt trở về.

"Chuyện gì?"

"Lúc ở bên trong, ta thấy được một số hình ảnh."

Minh Thù đem tiên đoán được vài thứ trong phòng tối nói cho Từ chủ.

Từ chủ dùng một loại ánh mắt đầy sự dò xét nhìn nàng.

Nếu nàng không phải Thẩm Từ, tại sao lại có thể tiên đoán.

Không phải ai cũng có thuật tiên đoán, vương triều Võ Thương người vô số, nhưng chỉ có một mình Thẩm Từ.

Thật sự là mình đã nghĩ nhiều? Bởi vì, gần đây phát sinh quá nhiều việc, tiểu Từ mới trở nên khó hiểu như vậy?

Vấn đề Từ chủ dự định hỏi Minh Thù ban đầu, liền đè xuống: "Ngoại trừ những thứ này, còn gì nữa không?"

Minh Thù lắc đầu: "Chỉ có nhiêu đó."

Từ chủ im lặng trong chốc lát: "Vậy ngươi nghĩ đây là ý gì?"

"..."

Nếu ta biết còn hỏi ngươi làm gì? Minh Thù mím môi, khóe miệng kéo lên độ cong nhợt nhạt:

"Có chiến loạn."

Tình cảnh đó dễ giải thích nhất chính là chiến loạn.

Từ chủ từ chối cho ý kiến, cũng không biết là đồng ý với ý kiến của Minh Thù, hay là phản đối.

Ông liếc mắt nhìn Minh Thù, trong lòng thở dài, nói: "Nếu như còn có tiên đoán gì, nhớ nói với ta trước."

Có đôi khi, tiên đoán cũng không phải là một lần liền tiên đoán xong, có lẽ sẽ có nhiều lần.

"Được."

"Được rồi."

Minh Thù nhớ đến một chuyện tương đối quan trọng: "Sợ rằng Thần Thiên Từ có nội gián, cây trâm lần trước Từ chủ nên kiểm tra một chút."

Ánh mắt Từ chủ tối xuống: "Ta đã biết."

Từ chủ bụng đầy tâm sự rời đi, Minh Thù chống cằm thở dài.

Cảm giác lúc Từ chủ nghe nàng nói tiên đoán, biểu hiện có chút kỳ lạ.

...

Thích Hồng Vệ biến mất không tung tích, hoàng đế không bắt được người, sau khi hoàng đế nổi giận mắng một đám phế vật, cũng không có tiến triển gì.

Hai chuyện này tạm thời bị gác lại, chuyện Mộ Hoài lựa chọn Vương phi lại bị đưa trên nghị sự.

Minh Thù nghe người ta bàn luận, cả ngày trên triều đình cũng là các đại thần ca ngợi thiên kim nhà nào tốt, nhưng chính là không đề cập đến nhi nữ nhà mình.

Bọn họ biết khi bị gả qua, có thể rơi vào cảnh tan cửa nát nhà.

Hoàng đế nghe liền phiền, liền điểm danh nhị tiểu thư Trình gia, cũng chính là nữ chính tiêu chuẩn Trình Cẩm Tú.

Trình Cẩm Tú là thứ nữ, lại không được yêu thích, nhưng Trình gia cũng xem nàng như một quân cờ có thể lợi dụng. Hôm nay, bất ngờ bị hoàng đế phong làm Hoài vương phi, Trình gia đáp ứng thì không được, mà không đáp ứng cũng không được.

Hiện tại, Hoài vương có thân phận, có địa vị nhưng hoàng đế kiêng kỵ hắn, ai biết lúc nào hoàng đế sẽ ra tay tiêu diệt hắn? Gần vua như gần cọp, đi nhầm một bước cũng không được.

Trong lúc người người đều có tâm tư thăm dò nghi ngờ, cũng chỉ có một mình Minh Thù vì ăn mà buồn rầu.

Trong cung, không phải ngươi muốn ăn liền ăn, đồ ăn trong cung đều có hạn. Để bảo đảm nguyên liệu nấu ăn tươi mới, cho nên thức ăn trong Ngự Thiện phòng, đều chỉ dư ra có hai phần, căn bản cũng không có nhiều.

Hơn nữa, bây giờ nàng còn không thể tùy tiện xuất cung.

Ngươi nói có tức hay không?

"Công chúa, cá này có thể ăn sao?"

Tri Kỳ nhìn Minh Thù vớt cá lên, lộ vẻ nghi ngờ: "Công chúa, đây là cá trong Ngự Hoa viên, chúng ta vớt lên ăn như thế, bị người thấy thì làm sao?

"Yên tâm, xảy ra chuyện một mình ta gánh, đi nhóm lửa."

"Công chúa..."

Minh Thù cười với Tri Kỳ, Tri Kỳ lập tức nghe lời đi nhóm lửa.

Tuy rằng, công chúa cười rất dịu dàng, nhưng nàng luôn cảm thấy da đầu tê dại, có loại cảm giác không làm theo lời công chúa, mình cũng sẽ chìm trong hồ.

Bên hoàng đế, mỗi ngày đều nhận được tin báo như thế này...

Trấn Quốc công chúa, lại đang vớt cá trong Ngự Hoa viên.

Trấn Quốc công chúa lại đang hái đào.

Trấn Quốc công chúa ngắt hoa trong Ngự Hoa viên làm bánh.

Trấn Quốc công chúa lại đang ngắt hoa trong Ngự Hoa viên.

Trấn Quốc công chúa...

Hoàng đế tức giận đến đỉnh đầu bốc khóc, nàng không thể buông tha cho Ngự Hoa viên sao?

Ngự Hoa viên đang tốt, bị nàng quậy cho rối tung lên!

"Công chúa, có người tới."

Tri Kỳ chỉ vào đường nhỏ bên cạnh.

Trình Cẩm Vân một mình đi đến, nàng tựa như cũng thấy Minh Thù, ánh mắt nhìn xung quanh xác định không có ai, mới đi qua chỗ Minh Thù.

Nàng đứng cách Minh Thù một đoạn, giọng nói cũng không có bất cứ kính ngữ gì, vào thẳng chủ đề:

"Ta có lời muốn nói với ngươi."

Minh Thù lật cá: "Ngươi nói đi."

Trình Cẩm Vân nhìn Tri Kỳ khẩn trương đứng bên cạnh: "Nói với một mình ngươi."

Minh Thù tùy ý nói: "Vậy ngươi đừng xem nàng ấy là người."

Tri Kỳ: "..."

Vậy ta là cái gì?

Minh Thù xoa đầu Tri Kỳ, mặt mày tươi cười:

"Là tiên nữ."

Tri Kỳ: "..."

Trái tim đột nhiên đập thình thịch, như là có chuyện gì xảy ra?

Lúc này, Trình Cẩm Vân có hơi nghẹn lại, Trấn Quốc công chúa này, thật đúng làm cho người ta không đoán được.

Nàng nhìn Tri Kỳ lúc này đang thơ thơ thẩn thẩn, hít sâu một hơi:

"Chuyện lần trước, mong Trấn Quốc công chúa giữ bí mật giúp ta."

Bây giờ, nàng không thể bị người khác phát hiện, mấy ngày nay lo lắng Trấn Quốc công chúa đem chuyện này nói ra. Hôm nay, khó khăn lắm mới tiến cung, phải cùng nàng thương lượng cho tốt.

"Chuyện gì?"

Minh Thù vô tội hỏi lại, giống như thực sự không biết chuyện gì xảy ra.

"Trấn Quốc công chúa, không cần biết rõ mà còn hỏi."

Nàng rõ ràng biết chuyện mình nói là việc gì.

Minh Thù chợt thốt: "A, hoàng thúc cũng biết, ngươi có thể bịt miệng ta, vậy ngươi làm sao bịt miệng hắn?"

"Cái này không nhọc lòng Trấn Quốc công chúa quan tâm, chỉ hy vọng ngươi có thể giữ bí mật giúp ta là tốt rồi."

Có lẽ là nàng sống lại trở về, mang theo cảm giác tự tin và tốt hơn hẳn, làm nàng nói chuyện thực tự tin, giống như người khác sẽ làm theo lời nàng.

"Tại sao ta phải giữ bí mật thay ngươi, trên tay ngươi có nhược điểm của ta?"

Minh Thù nhướng mày cười khẽ: "Nếu như không có, thái độ cầu người của tiểu thư Trình gia thật khiến cho ta mở rộng tầm mắt, ngươi cho mình là thần tiên sao?"

Ngươi muốn trẫm thay ngươi giữ bí mật, trẫm phải thay ngươi giữ?

Trẫm lại không thầm mến ngươi.

Trình Cẩm Vân cũng không ngốc: "Vậy nếu như ta có?"

Không có nắm chắc, nàng cũng sẽ không tùy tiện đến đây đàm phán.

"Nha, là cái gì nha, nói nghe một chút, xem có thể hù dọa được ta hay không, hù được ta, ta giúp ngươi giữ bí mật, thế nào?"

Tiểu cô nương đối diện tươi cười nhợt nhạt, giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể thay đổi nụ cười trên mặt nàng, cũng không thể nhìn thấu con người thật của nàng.

Đôi mắt đẹp của Trình Cẩm Vân hơi nheo lại:

"Trấn Quốc công chúa thật sự muốn ta nói?"

"Nói đi."

Nàng liếc mắt nhìn Tri Kỳ đã lấy lại tinh thần, nhưng sắc mặt vẫn ửng đỏ, nàng đã không sợ nàng ta là gì.

"Tối mấy hôm trước, Trấn Quốc công chúa và người bắt Vinh Hoa công chúa đã gặp nhau, không biết bệ hạ biết chuyện này thì ngươi sẽ thế nào?"

"Chuyện này sao?"

Nói vậy là có ý gì? Chuyện này còn chưa đủ lớn sao? Thông đồng với thích khách bắt cóc công chúa Vinh Hoa là chuyện nhỏ sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK