Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Người chưa tới, anh còn kéo dài thời gian của tôi tận nửa ngày?"

Minh Thù ngồi ở trong sân, vừa bóc vỏ vừa nhìn anh Đoạn đang nằm trên đất kêu rên.

"Tôi phí công diễn với anh một vở kịch như thế sao?" Trẫm lên sân khấu không cần đồ ăn vặt sao!

Lãng phí thể lực của trẫm, bằng lãng phí đồ ăn vặt của trẫm, bằng lãng phí sinh mệnh của trẫm.

Như vậy sao được!

"Bắn!"

Anh Đoạn lại kêu rên một hồi, vệ sĩ ra tay không đếm xỉa gì đến đánh mặt hay không dù sao đánh được là ổn.

Minh Thù bổ sung một ít thể lực, thấy anh Đoạn sắp tắt thở mới bảo vệ sĩ dừng tay.

"Người không có tới, vậy đã đi đâu?"

"Tôi không biết..." Anh Đoạn lớn miệng trả lời không biết.

Chuyện này không giống với hắn nghĩ, hoàn toàn khác nhau! Rõ ràng hắn là người điều khiển mọi chuyện, vì sao hiện tại cô ta ngồi ở trước mặt hắn muốn làm gì thì làm.

"Không phải anh bắt cóc, anh không biết?" Minh Thù đem cái ghế chuyển đến bên cạnh hắn: "Anh xem tôi là kẻ ngốc sao?"

"Sao tôi biết được." Hắn thực sự không biết.

Minh Thù nâng cằm lên, bọn vệ sĩ lần nữa tiến lên: "Đánh hắn đến khi hắn chịu nói."

Bọn vệ sĩ nghe lệnh nắm đấm liền rơi xuống, anh Đoạn cảm giác mình sẽ bị đánh chết, hắn không muốn mất mạng ở chỗ này: "Tôi nói..."

Nửa giờ trước, Lục Chước bị người người đàn ông kia mang đi còn hắn ở chỗ này chờ Minh Thù.

"Người đàn ông nào?"

Anh Đoạn lắc đầu, chuyện này hắn thật không biết, là người đàn ông kia chủ động liên hệ với hắn, hắn mang theo một cái mặt nạ ngay cả khuôn mặt người đàn ông đó ra sao hắn cũng chưa từng thấy.

"Lá gan anh cũng lớn đấy, không quen cũng dám hợp tác." Minh Thù cười có chút châm chọc: "Bọn họ bây giờ đang ở chỗ nào?"

Anh Đoạn cố gắng một lúc lâu mới nói rõ ràng.

Minh Thù cho vệ sĩ trói những này người lại, vừa lôi vừa kéo để anh Đoạn chỉ đường.

Thôn làng quanh co, các gia đình cách nhau thật xa, Minh Thù cảm giác mình đi một lúc rất lâu, anh Đoạn mới chỉ vào ngôi nhà trước mặt nói chính là chỗ đó.

Đó là một ngôi nhà nhỏ nhìn qua rất bình thường, không giống cái sân bừa bộn không người ở chỗ anh Đoạn.

Minh Thù đứng ở nơi cách ngôi nhà đó không xa quan sát.

Vệ sĩ nói: "Hứa tổng, đối phương khả năng đã phát hiện chúng ta."

Bọn họ làm ra tiếng động lớn ở sân vườn kia như vậy, bọn cướp sẽ phải phái người ở bên ngoài quan sát, không có khả năng không phát hiện bọn họ.

"Phát hiện thì thế nào? Lẽ nào sẽ bày tiệc rượu hoan nghênh tôi? Vậy tôi còn rất là mong đợi."

Vệ sĩ: "..." Hứa tổng suy nghĩ sao kỳ lạ như thế nhỉ.

Bị phát hiện, ý là nói rằng muốn cứu người càng khó!

"Đi." Xã hội đen Minh Thù phất tay.

Vệ sĩ: "..." Đi như vậy sao?

Hứa tổng nghiêm túc sao?

Minh Thù và vệ sĩ chưa tới gần ngôi nhà kia đã nghe "phụt" một tiếng vang thật lớn, ngọn lửa lớn bốc lên cao, chiếu sáng rực cả một khoảng trời.

"Hứa tổng, cô đừng qua đó..."

"Hứa tổng nguy hiểm!"

Ngôi nhà bị đốt cháy, Minh Thù chỉ nhìn không có đi vào, rồi đi dạo vòng quanh nhà một vòng.

Lục Chước từ trong lửa lao ra, liếc mắt liền thấy Minh Thù, hắn giật mình quyết định nhanh chóng làm bản thân trở nên xộc xệch, sau đó chạy về phía trước hai bước rồi nằm ra giữa đất… giả chết.

Lục Chước nghe được tiếng bước chân, cô dừng lại một chút sờ soạng vài cái ở trên người hắn.

Tiếp sau đó hắn cảm giác thân thể mình giật nảy lên, Lục Chước duy trì trạng thái giả chết, một chút sơ hở cũng không dám để lộ.

Phía sau lửa thiêu đốt phát ra tiếng "tí tách" càng ngày càng nhỏ, bên tai chỉ còn lại có tiếng gió thổi hơi yếu.

-

Bệnh viện.

Lục Chước ngay từ đầu tuy giả bộ ngủ nhưng sau đó là ngủ thật, lúc này tỉnh lại từ bệnh viện hắn còn phải giả vờ ngơ ngác hỏi "đây là đâu, tôi là ai, tại sao tôi lại ở chỗ này".

Cuộc đời đều là phim!

"Tỉnh rồi?"

Lâm Ôn Việt nhìn một chút bình truyền dịch: "Cảm giác thế nào? Bác sĩ nói đụng đầu có thể sẽ có di chứng, cậu có cảm giác gì?"

Đầu tiên nhìn thấy là Lâm Ôn Việt mà không phải Minh Thù, Lục Chước liền thất vọng.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, dĩ nhiên cô không ở đây được!

"Tôi tại sao lại ở chỗ này?" Lục Chước bắt đầu diễn xuất.

Lâm Ôn Việt hỏi: "Cậu còn nhớ rõ chuyện xảy ra trước đó thế nào không?"

Lục Chước giả vờ suy nghĩ chốc lát, chậm rãi gật đầu, hắn đem những từ đã được chuẩn bị để lừa gạt từ sáng sớm ra để nói với Lâm Ôn Việt, Lâm Ôn Việt hiển nhiên cũng không nghi ngờ.

Lục Chước tiếp tục miên man: "Thế nhưng tôi... tại sao lại ở chỗ này, cảnh sát cứu tôi ra sao?"

"Hứa tổng tìm được cậu."

Lâm Ôn Việt dừng một chút, quyết định bán đứng Minh Thù một phen: "Hứa tổng mới vừa đi, ở cạnh cậu một đêm rồi."

Lục Chước sửng sốt một chút, thật lâu mới đáp một tiếng: "Ồ."

Lục Chước tự tay để lên trán, hỏi Lâm Ôn Việt một ít về tình hình tên bắt cóc.

Xảy ra cháy nổ thôn dân nên phải báo cảnh sát, may mắn ngoài thôn không có máy ghi hình giám sát những chuyện này, nếu không... bọn họ đậu xe ở bên ngoài nhiều như vậy, đoán chừng cũng sẽ bị dính vào.

Hơn nữa lúc trở về, Minh Thù còn cố ý dặn bọn họ đi đường vòng, cố gắng không nên để lại bất kỳ đầu mối nào.

Thế nhưng bọn cướp bây giờ còn chưa có tin tức gì, Lâm Ôn Việt để cho Lục Chước nghỉ ngơi thật tốt, hắn sẽ nhờ bạn bè hỗ trợ tìm kiếm một chút.

Minh Thù buổi chiều có qua bệnh viện, xách đến một chút đồ ăn.

Lục Chước sớm đã đói bụng cho rằng Minh Thù mua cho hắn, trong lòng oán thầm coi như cô còn có chút lương tâm.

Đáng tiếc, hắn cuối cùng trơ mắt nhìn Minh Thù ở ngay trước mặt hắn một hơi giải quyết xong đồ ăn.

Lục Chước chỉ vào Minh Thù, cả người đều giận đến run người: "Hứa Bắc!"

Minh Thù uống xong một muỗng canh cuối cùng, thoải mái vỗ vỗ cái bụng: "Sao vậy?"

Lục Chước nói: "Cô ngồi ngay trước mặt tôi ăn đồ ăn, có ý gì đây?"

Minh Thù tiếp tục vỗ bụng: "Có ý như vậy đấy, lúc này cậu như bây giờ cũng có ý như vậy đấy thôi."

Chính là làm cho người ta xem, không ăn được, có tức hay không!

"Cô muốn bỏ đói tôi à?" A, phụ nữ...

Chỉ có càng ác độc, không có ác độc nhất!

Minh Thù vô cùng kinh ngạc: "Đói một trận liền chết, cậu có yếu ớt như vậy không?"

"Tôi là bệnh nhân."

"Bệnh nhân không thể ăn bậy bạ được, vừa rồi bác sĩ nói với tôi như vậy."

"..."

Lục Chước tức đến mức nằm xuống giường bệnh ngoảnh mặt về phía bên kia, không để ý tới Minh Thù nữa.

Minh Thù thấy trêu chọc hắn cũng tàm tạm, đi ra bên ngoài cầm cháo vào.

"Dậy ăn đi." Minh Thù đưa tay vỗ vỗ hắn.

"Chết đói cũng được, không ăn." Lục Chước rất có khí chất.

"Đừng dỗi nữa, mau dậy ăn." Minh Thù vén chăn lên, kéo Lục Chước dậy: "Chết ở bệnh viện người ta, bệnh viện tìm tôi đòi tiền bồi thường thì làm sao bây giờ, muốn chết ra viện chết cũng được."

Công lược đối tượng một lời không hợp, chỉ nguyền rủa lão tử chết làm sao bây giờ!

Bóp chết được không!

Lục Chước không vùng khỏi Minh Thù được bị ép ngồi dậy, ngửa đầu: "Cô đút cho tôi."

Lục Chước bày một tư thế cô không đút, tôi sẽ không ăn.

Minh Thù cong miệng lên, cười đến ngọt ngào.

Lục Chước nghe cô dùng giọng nói rất dịu dàng nói: "Có thích ăn hay không."

Minh Thù xoay người ngồi vào cái ghế bên cạnh, gác chéo chân bắt đầu bóc quả quýt.

Lục Chước: "..."

Lục Chước không muốn làm khó dễ bao tử của mình, nên tự mình uống hai chén cháo.

"Cô làm sao tìm được tôi?" Lục Chước chủ động nói chuyện.

Minh Thù thong thả nói: "Tổng giám đốc không có gì là làm không được."

Lục Chước trong lòng cười nhạt, cô không làm được.


"Người bắt cóc cậu muốn dùng cậu để uy hiếp tôi, cậu nhìn thấy người đứng phía sau rồi sao?"

Lục Chước rất bình tĩnh nói: "Vẫn chưa."

Trên mặt hắn mang vẻ thẳng thắn thành khẩn, đối mặt với sự quan sát của Minh Thù hắn đột nhiên bất động.

"Đây coi như là cô làm liên lụy đến tôi mà Hứa tổng?" Lục Chước nheo mắt: "Tôi và chuyện này không hề có một chút quan hệ, bị cô làm liên lụy thành người bị hại có phải cô nên bồi thường cho tôi hay không?"

Minh Thù im lặng một lúc: "Năm triệu có đủ hay không?"

Lục Chước khóe miệng giật một cái: "Tôi không lấy tiền."

Minh Thù tăng giá: "Mười triệu?"

Lục Chước mắt trợn trắng, lão tử là loại người có thể tùy tiện mua chuộc bằng tiền hay sao?

"Tôi không lấy tiền." Lục Chước rất là nghiêm túc: "Tôi muốn Hứa tổng."

Minh Thù nhìn hắn cười: "Tôi lại không phải đồ có thể giao dịch."

"Tôi suýt chút nữa là chết, Hứa tổng chẳng lẽ không nên lấy chính mình bồi thường sao?"

"Thế nhưng sự thật là cậu không chết." Minh Thù nhún vai: "Nếu không... cậu đi chết đi, tôi sẽ suy nghĩ một chút."

Lục Chước: "..." Tại sao cô không đi chết đi!

Lão tử dựa vào cái gì đi tìm chết!

Mạng của lão tử cũng rất đáng tiền!

Lục Chước trong lúc dưỡng bệnh, mấy lần đều suýt chút nữa bị Minh Thù làm tức giận đến mức giơ chân, hắn nếu không nhớ rõ thiết lập nhân vật là gì, hắn đã muốn chửi ầm lên.

Minh Thù hỏi hai lần, hắn có thấy kẻ đứng đằng sau hay không.

Nhưng Lục Chước đều khẳng định chắc chắn chưa thấy qua.

Không phải là hắn không tin tưởng Minh Thù, chỉ là hắn cảm giác nếu như hắn đem mọi chuyện nơi đó nói cho cô biết, cô có thể sẽ đánh hắn.

Đừng hỏi hắn vì sao có suy nghĩ như vậy, đó là trực giác.

Cho nên để không bị đánh, kiên quyết không thể thừa nhận.

Lục Chước không nói, Minh Thù còn có biện pháp khác điều tra ra, đáng tiếc điều tra được tin tức nhưng lại không có chứng cứ rõ ràng.

Nhưng là từ anh Đoạn có được manh mối vụn vặt, kẻ đứng đằng sau là ai, Minh Thù đoán được tám chín phần mười.

-

Cảnh sát từ hiện trường tìm được một thi thể còn cứu ra một người.

Người này không phải là ai khác mà chính là Hạ Liên.

Hạ Liên mạng tốt không chết, thế nhưng gương mặt bị hủy hoại.

Làm một nhân vật công chúng mà bị hủy gương mặt, có thể tưởng tượng được đả kích lớn thế nào đối với cô.

Hạ Liên tỉnh lại tâm tình không ổn định, ngay cả Hoắc Đình đến thăm cô, cô đều vô cùng kích động đuổi Hoắc Đình ra phòng bệnh hoặc là trốn tránh không gặp người.

Hoắc Đình kiên trì đều đặn mỗi ngày đều qua đây.

"Em đừng lo lắng, đợi thân thể em khỏe lại rồi anh sẽ đưa em ra nước ngoài, đến lúc đó em sẽ giống như trước đây." Hoắc Đình an ủi Hạ Liên đang núp ở trong chăn.

Hoắc Đình thử lôi kéo chăn: "Em đi ra đây trước, chúng ta chăm sóc cơ thể cho tốt."

Tay băng kín vải từ dưới chăn lộ ra, hạ thấp xuống lộ ra một đôi mắt ướt nhẹp: "Em thực sự sẽ giống như trước sao?"

Hoắc Đình gật đầu: "Đương nhiên sẽ giống như trước, em yên tâm, bây giờ kỹ thuật hiện đại em bây giờ phải dưỡng thân thể thật tốt."

Hạ Liên lại kéo xuống dưới, trên mặt cô đều là băng vải trông như xác ướp.

Cô lại cẩn thận hỏi: "Anh sẽ không bỏ em chứ?"

"Em đừng nghĩ linh tinh"

Dưới sự che chở của Hoắc Đình, Hạ Liên cuối cùng cũng có thể yên lặng bắt đầu dưỡng thương.

"Hôm đó tại sao em lại ở nơi đó?" Sau đó Hoắc Đình đợi tâm tình Hạ Liên tốt hơn nhiều, mới hỏi ra điều thắc mắc này.

Hạ Liên sửng sốt, trái tim ùm ùm nhảy dựng lên, cô nhanh chóng lắc đầu: "Em không biết, lúc em tỉnh lại là ở chỗ này."

Lúc cảnh sát hỏi cô cũng là trả lời như vậy.

Lúc đó cô đi thôn Quế Hoa không để cho bất cứ ai thấy, cảnh sát nghĩ là cô bị bắt cóc đi, Hoắc Đình mặc dù có chút nghi vấn nhưng hỏi Hạ Liên cái gì cũng không biết.

Hỏi dồn dập, tâm tình Hạ Liên còn có thể bất ổn.

Đợi thân thể Hạ Liên gần như khỏi hẳn, Hoắc Đình đưa cô xuất ngoại chữa khuôn mặt.

Thế nhưng bác sĩ nói cô bỏng diện tích lớn, dù phẫu thuật thẩm mỹ cũng không nhất định có thể khôi phục hoàn toàn.

Hạ Liên ở nước ngoài trị liệu đã hơn một năm, cô lúc đó ở trong nước mới nổi tiếng, một nghệ sĩ mới vừa nổi lên đột nhiên mất tích ở trên màn ảnh cũng là chuyện bình thường, cho nên cũng không gây nên sóng gió gì.

Hạ Liên nhìn người hơi xa lạ trong gương, trong lòng ngoại trừ hận còn có sợ hãi.

Trước vụ cháy nổ kia... cô suýt chút nữa bị Lục Chước giết.

Coi như vẫn là vụ cháy cứu cô một mạng.

Một năm Hạ Liên vẫn chú ý tin tức trong nước, cô biết Lục Chước hiện tại đã là nhân vật số một trong nước, giải trí Cổ Kim của Minh Thù trải qua một năm phát triển hoàn toàn nổi trội trong làng giải trí.

Trước đây những nghệ sĩ đã không chọn rời khỏi giải trí Bắc Thần, mặc dù không nổi tiếng được như Lục Chước, nhưng bây giờ đều đã có được danh hiệu một minh tinh hạng A.

Những nghệ sĩ lựa chọn hủy hợp đồng lại lọt vào diện bị chèn ép trong giải trí Cổ Kim, hiện tại đã phai nhạt khỏi giới giải trí.

Hiện tại ở giới giải trí, giải trí Cổ Kim tuy là vẫn không thể lấy thúng úp voi, thế nhưng nếu bốc đồng muốn chèn ép người nào, nghệ sĩ đó cũng hơn phân nửa sẽ không sống được tốt lắm.

Hạ Liên âm thầm về nước.

Suy nghĩ đầu tiên của cô là phải đi tìm Hoắc Đình, nhưng khi xe đứng ở khu nhà của Hoắc Đình, cô nhìn thấy Hoắc Đình ôm lấy một người đẹp cười ngọt ngào đi ra từ nhà.

Cô gái kia cô quen biết, không phải, không phải quen biết là ký ức khắc sâu. Cô ta là cô gái khiến người ta đố kỵ nhất thế giới, từ một cô gái quê không có gì đến một đại minh tinh nổi tiếng, mặc kệ gặp phải nguy hiểm gì đều có quý nhân ra tay giúp đỡ, một trận chuyển nguy thành an.

Nếu như đặt ở trong tiểu thuyết, người như vậy sẽ là nhân vật chính.

Hứa Bắc kia cũng không sánh nổi cô ta...

Hoắc Đình sao lại đi cùng với cô ta? Hoắc Đình không có liên quan gì đến cô ta trong giới này mà!

Hạ Liên lạnh cả người, nhìn Hoắc Đình và cô gái kia ngồi trên xe nhanh chóng rời đi.

Hạ Liên bỗng nhiên nhớ tới, ngay thời gian đầu Hoắc Đình còn thường xuyên đến thăm cô, nhưng thời gian Hoắc Đình đến từ một tuần hai lần, đến một tuần một lần, sau tới một tháng một lần.

Cô vì chuyện khuôn mặt nên buồn phiền, cộng thêm không muốn để cho Hoắc Đình nhìn thấy bộ dạng kia của cô, cho nên có đôi khi lờ chuyện đó đi.

Đến bây giờ, cô đã gần hai tháng chưa gặp Hoắc Đình rồi.

Lúc này cô trở về, lại cho cô nhìn thấy một màn như thế...

Hạ Liên đợi bên ngoài trước nhà Hoắc Đình đến khi anh ta trở về, thế nhưng mãi đến khi trời sáng cô cũng không thấy xe của Hoắc Đình.

Đến sáng hôm sau, xe Hoắc Đình mới xuất hiện, Hạ Liên ngăn xe Hoắc Đình lại.

Hoắc Đình xuống xe, ngay từ đầu có khả năng không nhận ra được: "Cô..."

"Hoắc Đình."

Giọng nói không thay đổi, Hoắc Đình chuyển đề tài: "Em về nước lúc nào vậy?"

"Hoắc Đình, em chờ cả một đêm." Hạ Liên khóe mắt đỏ lên, có lẽ là bởi vì mới vừa hồi phục mặt của cô có chút cứng ngắc, nhìn qua hơi kỳ quái.

"Đi vào trong trước đi." Hoắc Đình mở cửa, đậu xe xong lúc này mới giải thích: "Công ty bên kia có chút việc, tăng ca ở công ty."

Hạ Liên không lên tiếng đi theo Hoắc Đình vào nhà.

Hạ Liên âm thầm quan sát căn phòng một lượt, căn nhà này cô rất quen thuộc không thấy được có chỗ nào không đúng nên thầm thở phào, e rằng... Bọn họ chỉ là vừa hay gặp phải.

Hạ Liên tiến lên ôm lấy Hoắc Đình: "Anh đã hai tháng không đến thăm em."

"Công ty hai tháng này bận rộn, anh không có thời gian." Hoắc Đình kéo tay Hạ Liên ra, đáy lòng Hạ Liên lập tức lạnh lẽo sự bất an ập đến.

Hoắc Đình để cho Hạ Liên nghỉ ngơi trước, thậm chí để cho trợ lý mua quần áo mới cho cô ngay cả kích cỡ đều rất vừa vặn.

Nếu như không phải Hoắc Đình tránh tiếp xúc cơ thể với cô, Hạ Liên còn tưởng hắn vẫn là Hoắc Đình trước kia.

Nhưng trực giác nói cho cô biết, Hoắc Đình đã thay đổi.

Hoắc Đình cũng không đuổi Hạ Liên đi, Hạ Liên cứ như vậy ở chung cư, cô muốn trở lại giới giải trí nhưng Hoắc Đình nói khuôn mặt của cô bây giờ đã thay đổi, nếu như trở về cũng không thể lấy thân phận Hạ Liên được.

Nhưng khuôn mặt của cô và Hạ Liên trước kia vẫn còn có điểm giống nhau, cho nên hắn bảo Hạ Liên chờ đợi để hắn sắp xếp.

Thời gian Hoắc Đình trở về chung cư rất ít, mà có trở về cũng không cùng Hạ Liên làm gì.

Hạ Liên không thể hiện ra mặt, nhưng thật ra bí mật quan sát tỉ mỉ trên người Hoắc Đình, thậm chí còn theo dõi Hoắc Đình.

Cuối cùng Hạ Liên xác định trong khoảng thời gian này, Hoắc Đình và người phụ nữ kia coi như không có tiến tới bước kia, cũng là đang trong giai đoạn mập mờ không rõ.

Trước đây, lúc đưa cô ra nước ngoài, người đàn ông này cam đoan thề thốt sắc son, cho dù trông cô có như thế nào đi chăng nữa hắn cũng sẽ không ghét bỏ.

Bây giờ thì thế nào?

Chẳng qua chỉ mới một năm, đã cùng người khác có quan hệ không rõ.

"Ring...ring."

Âm thanh điện thoại nhắc nhở làm cho Hạ Liên lấy lại tinh thần, cô nhìn điện thoại ở trên bàn, lúc đầu Hạ Liên không muốn xem nhưng cô nhìn thấy tên hiện lên trên màn hình điện thoại thì thay đổi suy nghĩ.

Hạ Liên liếc mắt nhìn lên lầu, Hoắc ĐÌnh cầm tài liệu lên trên lầu sẽ không xuống dưới ngay.

Cô cầm điện thoại di động lên, Hoắc Đình vừa mới rời đi màn hình điện thoại của hắn còn chưa khóa lại, Hạ Liên dễ dàng mở ra.

Là wechat, một tấm hình, một đoạn chat.

Ảnh chụp là một sợi dây chuyền.

Cảm ơn quà sinh nhật của Hoắc tổng, tôi rất thích, thật ngại để Hoắc tổng phải bỏ tiền, tối mai không biết Hoắc tổng có thời gian hay không?

Hạ Liên nhìn hàng chữ đó, đáy mắt tràn đầy thù hận.

Đồ đàn bà không biết xấu hổ.

Cô đang định trả lời, trên lầu truyền tới tiếng bước chân, Hạ Liên nhanh chóng đặt điện thoại lại chỗ cũ cầm lấy tạp chí bên cạnh mở ra.

Hoắc Đình xuống lầu tiếp tục công việc, dường như không chú ý tới điện thoại bị người khác động vào.

Hạ Liên đang cầm tạp chí, giống như là tò mò hỏi: "Hoắc Đình, đây có phải là một nghệ sĩ giải trí không?"

Hoắc Đình ngẩng đầu nhìn vào nghệ sĩ giải trí mà Hạ Liên chỉ, gật đầu: "Ừ."

"Cô ta gần đây rất nổi tiếng." Hạ Liên nói: "Hứa Bắc làm mưa làm gió tại giới giải trí, cô ta còn đạt được thành tích như vậy nữa, vậy giới giải trí chắc là không thiếu người?"

Hoắc Đình im lặng vài giây, để văn kiện trong tay xuống: "Anh biết em muốn trở về, nhưng phải đợi anh sắp xếp xong đã em cứ kiên trì đợi đi."

Hạ Liên bất ngờ to tiếng: "Anh muốn tôi chờ tới khi nào, chờ tới khi các người kết hôn sao?"

Hoắc Đình lập tức nhíu mày, không vui quát lớn: "Hạ Liên, em đang nói cái gì vậy?"

"Tôi nói cái gì anh còn không rõ sao?" Hạ Liên ném cuốn tạp chí vào người Hoắc Đình: "Những lời trước đây anh nói đều là lừa tôi, anh chỉ là một tên lừa đảo."

Hạ Liên khóc lóc chạy ra khỏi chung cư.

Hoắc Đình không đuổi theo, thậm chí không gọi điện thoại cho cô, Hạ Liên dở khóc dở cười.

Cô cố gắng hết sức để chia rẽ hắn cùng Hứa Bắc, kết quả lại để người khác hưởng lợi, cô không cam tâm!

Hạ Liên không biết mình nên đi đâu.

Hạ gia.

Đúng, cô có thể trở về Hạ gia.

Tin cô bị hủy khuôn mặt không nói cho Hạ gia biết, trước đây lúc rời đi cô nói cho bọn họ rằng cô muốn tham gia một đợt huấn luyện muốn ra nước ngoài, trong khoảng thời gian ngắn không về được, mỗi tháng đúng giờ gọi điện thoại về cho bọn họ.

Cho nên lúc Hạ Liên xuất hiện tại Hạ gia với khuôn mặt bây giờ, người của Hạ gia đều bối rối.

"Bốp!"

Ông Hạ tức giận tới mức tát cho Hạ Liên một cái: "Con đúng là không để người làm cha mẹ như chúng ta vào mắt, gương mặt cũ của con có chỗ nào khiến con không hài lòng, mà con lại chỉnh thành bộ dạng bây giờ?"

"Này, ông đừng có đánh con chứ." Bà Hạ kịp thời phản ứng, kéo ông Hạ ra.

Ông Hạ vô cùng tức giận. "Bà xem nó giống cái gì, gương mặt đang yên đang lành đi chỉnh thành cái dạng này, đây là con gái bà sao?"

Hạ Liên bị cái tát kia làm cho quay cuồng, chỉ cảm thấy khuôn mặt cứng lại, nói cũng khó khăn.

Trước đây cô không nói chuyện này cho cha mẹ là có nguyên nhân, dù là ở thế giới kia hay là thế giới này, ông Hạ đều cực kỳ ghét người phẫu thuật thẩm mỹ.

Khuôn mặt của cô bị hủy, không muốn vì tranh cãi với ông Hạ mà bỏ qua thời kì tốt nhất trị liệu, cho nên mới không nói cho bọn họ biết, chờ ngày trở về giải thích, bọn họ cũng không thể cứ như vậy để cho cô bị hủy khuôn mặt cả đời?

Nhưng cô còn chưa mở miệng đã bị ông Hạ cho một cái tát.

Hạ Liên nhìn ông Hạ bị bà Hạ lôi đi, cô như trở lại thế giới kia, tất cả mọi người đều rời xa cô.

Không...

Không muốn!

Cô không muốn có kết cục giống như ở thế giới kia.

Hạ Liên tỉnh táo lại, rất nhanh suy nghĩ cẩn thận.

Cô phải đi về tìm Hoắc Đình.

Nhưng mà Hoắc Đình đã không còn ở chung cư, cô chờ đợi rất lâu lại đi tới công ty của Hoắc Đình, mới biết Hoắc Đình đã đi ra nước ngoài.

Một tuần sau, Hoắc Đình từ nước ngoài trở về nhưng Hoắc Đình vừa trở về, ở trên các trang tin tức giải chí xuất hiện hình ảnh cô gái kia bị người ta chụp ở sân bay.

Tấm ảnh chụp hình cô ta đang ở trên xe, chiếc xe kia Hạ Liên biết là xe của Hoắc Đình, chỉ là hắn rất ít khi đi có lẽ không có nhiều người biết.

Hạ Liên đến chung cư tìm Hoắc Đình, hai người nói được vài câu lại cãi nhau ầm ĩ.

Hoắc Đình đã hiết kiên nhẫn với Hạ Liên, cho cô một khoản tiền tìm cho cô một người đại diện, sau đó cũng không gặp cô nữa.

Hạ Liên mấy lần dây dưa, đều bị trợ lý của Hoắc Đình ngăn lại.

Hạ Liên không cam lòng, canh chừng nơi chung cư của Hoắc Đình, tiếc là Hoắc Đình không trở về chung cư này nữa, cô vất vả lắm mới điều tra được một chung cư khác của Hoắc Đình, đến thì thấy Hoắc Đình và người phụ nữ kia đang tình tứ ngay trước cửa.

Hạ Liên không nghĩ gì xông tới tát một cái thật mạnh lên mặt người phụ nữ kia.

"Hạ Liên, cô làm cái gì thế!" Hoắc Đình giữ tay Hạ Liên, kéo người phụ nữ kia vào trong lòng.

"Hoắc Đình, không phải anh thích em sao." Giọng nói Hạ Liên có chút bén nhọn: "Sao anh lại ở cùng với cô ta, anh nên ở cùng em mới đúng."

"Cô đừng có cố tình gây sự!" Hoắc Đình quát lớn.

"Tôi cố tình gây sự?" Hạ Liên như nghe thấy cái gì thật buồn cười: "Tôi cố tình gây sự cái gì, lúc trước khi anh lên giường với tôi, sao anh không bảo tôi cố tình gây sự? Bây giờ tôi trở thành thế này, có phải anh không thích tôi nữa không? Nhưng chính anh nói là tôi sẽ tốt hơn, là chính anh nói!"

Hoắc Đình buông cô gái kia ra: "Em đi vào trong trước đi."

Cô gái ôm khuôn mặt bị đánh có vẻ không cam lòng, ánh mắt liếc qua mấy cái, không nói tiếng nào đi vào trong phòng.

Hoắc Đình kéo Hạ Liên như điên, ném cô vào trong xe đưa cô đến một nơi không có người mới dừng lại.

"Hoắc Đình, sao anh lại đối xử với em như vậy?" Hạ Liên vẫn đang khóc.

Hoắc Đình bực bội giữ lấy tay cô, giữ cô trên ghế ngồi, vẻ mặt âm trầm: "Hạ Liên, cô cho người bắt cóc Lục Chước có phải hay không?"

Hạ Liên ngẩn người.

Hắn... sao lại biết được?

"Sao tôi biết được?" Hoắc Đình như hiểu tâm tình trong mắt cô.

"Hứa Bắc nói cho tôi biết."

Hạ Liên hét lên: "Anh tin lời cô ta?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK