Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Để tâm.” Quân Tuyệt ngước cằm.

“Ta dù gì cũng là đế vương tiền triều, dù bệ hạ vì nguyên nhân khác phong ta làm phượng quân, ta cũng không hy vọng hậu cung có người khác.”

Người khác đến, nàng bị người ta cướp đi thì phải làm sao đây?

“Lời nói này không đúng, nếu trẫm không tìm vài người cho ngươi, ngươi quản ai đây?” Đáy mắt Minh Thù ý cười nồng đượm:

“Thân là phượng quân, ngươi phải có người bên dưới để quản.”

“Xin lỗi bệ hạ, ta không có.” Quân Tuyệt nói rất chí khí hùng hồn.

Thân thể này của hắn trước đây chính là được nuông chiều từ bé, yếu ớt vô cùng, tuy bị giam lỏng nhiều năm như vậy nhưng tính khí vẫn mang dáng vẻ kia.

Cho nên giờ hắn nói như vậy, hoàn toàn không bệnh hoạn gì.

“Ôi.”

Minh Thù như là thở dài bất đắc dĩ, hoặc như là tùy tiện đáp một tiếng, khóe miệng nàng cong lên xinh đẹp, đứng dậy từ trên giường rồng, đi về phía hắn: “Thánh chỉ ngày hôm nay sẽ ban ra, ngươi muốn nghỉ ngơi ở đâu?”

“Dưỡng Tâm điện.”

Minh Thù chẹp miệng: “Trẫm có cần tặng cho ngươi luôn ngôi vị hoàng đế?”

Ngươi bằng lòng thì ta cũng có thể tiếp nhận.

Đương nhiên những lời này Quân Tuyệt không dám nói, hắn bất đắc dĩ nói thầm: “Trước đây ta chỉ ở Dưỡng Tâm điện, Tiên Vũ cung.”

Ba chữ phía sau hắn đọc rõ ràng từng chữ, lấn át câu chữ phía trước.

“Phượng Loan cung không được sao?” Đó mới là chỗ phượng quân nên ở.

Quân Tuyệt lắc đầu, cách Dưỡng Tâm điện quá xa, hắn cần gần một chút, tránh để người thần kinh này bị người ta dụ chạy mất.

Minh Thù cúi đầu bắt đầu viết thánh chỉ, Quân Tuyệt đứng đối diện án thư, nhìn từng chữ rồng bay phượng múa hiện lên ở trên thánh chỉ.

Quân Tuyệt nhanh chóng thu tầm mắt lại, hỏi nàng: “Người bên cạnh người, người tín nhiệm nhất người nào?”

“Có quan trọng không?”

“Nếu như người muốn ngồi vững ngôi vị hoàng đế này thì nó rất quan trọng.”

“Liên Tâm.” Minh Thù nói một tiếng.

Quân Tuyệt suy nghĩ một lát: “Ta cần người nói cục diện hiện giờ.”

Hắn không thể nói thẳng, nếu không sẽ gây nên hoài nghi, một khi bị giam lỏng sao có thể biết cục diện triều đình.

Minh Thù để bút xuống: “Có cái gì mà nói, giờ trẫm đang muốn trị Ninh Phù Dung một chút, người khác không quan trọng.”

“Không phải người tín nhiệm nàng ta nhất sao?”

Chuyện này dù hắn bị giam lỏng hắn cũng có biết đến, Ninh Phù Dung là thân tín bên người nàng.

“Trẫm để cho nàng ta tiến cung, nàng ta lại không muốn, ngươi nói có đúng là nên trị nàng ta một chút hay không?”

Quân Tuyệt: “...”

Cái gì?

Tại sao phải để Ninh Phù Dung tiến cung, nàng không phải nữ sao? Nữ giả nam trang? Không phải không phải không phải, không có khả năng, Ninh Phù Dung nhất định là nữ.

Người thần kinh này không phải sẽ thích nữ, sau đó lấy mình làm tấm chắn chứ!

Sao lại có thể đáng sợ như vậy chứ!

Minh Thù không biết Quân Tuyệt đang nghĩ gì nhưng nhìn thần sắc biến đổi liên tục, phỏng đoán là hắn chẳng nghĩ được chuyện tốt lành gì.

Kẻ ngốc lắm trò.

“Liên Tâm.” Minh Thù cao giọng gọi một tiếng.

Liên Tâm đẩy mở cửa đi vào.

“Sao vẫn chưa mang bữa sáng lên.” Muốn bỏ đói trẫm để kế thừa đồ ăn vặt của trẫm sao?

Khóe miệng Liên Tâm co rút khó đoán: “Bệ hạ, sắp đến giờ lên triều rồi, bãi triều trở về rồi ăn...”

“Để cho bọn họ chờ đi, trẫm ăn xong sẽ lên đó!”

Trời đất bao la, ăn là lớn nhất.

Dân dĩ thực vi thiên.

Không bệnh hoạn.

“Truyền lệnh đi, sững ra làm gì, nhìn trẫm có thể nhìn ra đồ ăn sao?”

Liên Tâm âm thầm lau mồ hôi lạnh, nhanh đi truyền lệnh.

-

Thời gian lên triều đã qua nửa canh giờ, Minh Thù mới chậm rãi ung dung lên ngai vàng, xiêu vẹo ngồi vào ghế, người bên dưới nhìn vào đều tối sầm mặt lại.

Bệ hạ sao giờ ngay cả hình tượng cũng đã mất đi rồi?

Quân Tuyệt cùng đi với Minh Thù mà trong lòng tràn đầy phức tạp, hắn dĩ nhiên không lộ diện, mà là đợi ở phía sau trong Thiên điện, có thể nhìn thấy tình hình trên triều đình.

Minh Thù cười híp mắt mở miệng: “Ngày hôm nay trẫm đến nói cho các ngươi biết một tin tốt.”

Chúng đại thần: “...”

Mặc dù không biết vì sao nhưng bọn họ cảm thấy e không phải là tin tức tốt gì.

Giây phút tuyên đọc thánh chỉ, Quân Tuyệt nhìn xuống phía dưới thấy một đám triều thần mang biểu cảm như bị sét đánh.

Cái tên Quân Tuyệt này bọn họ có ai mà không biết? Hoàng đế vong quốc nước Tịch Chiếu, trước đây tiên hoàng không xử trí hắn, giờ hoàng đế mới lại muốn lập hắn làm phượng quân sao?

“Bệ hạ, không thể được!”

“Bệ hạ, không được!”

Lũ triều thần nhao nhao quỳ phục trên đất, liên tục mở miệng nói không được, phản ứng lớn hơn nhiều so với Liên Tâm.

Ngày hôm qua bọn họ bị chuyện Minh Thù coi trọng thừa tướng làm cho kích động, sáng sớm hôm nay lại đả kích một lần nữa... có thể thượng triều một cách bình yên không!

Chưa sáng bọn họ đã phải vội vào triều, đồ ăn sáng chưa kịp ăn, người cao tuổi rồi, dễ dàng lắm sao!

Minh Thù đối diện với phản ứng của đám này triều thần phía dưới không để ý là bao, ung dung nói: “Hoặc là lập Quân Tuyệt làm phượng quân, hoặc là... để cho thừa tướng tiến cung, mọi người chọn một.”

Ninh Phù Dung đột nhiên như trúng đạn, nàng liếc mắt nhìn Minh Thù một cách quái dị.

Đột ngột lập phượng quân, nàng ta cố ý khích mình hay là có mục đích riêng? Quân Tuyệt... hoàng đế vong quốc tiền triều...

Ninh Phù Dung tâm tư phức tạp, nàng có chút không hiểu được cục diện bây giờ, dường như những an bài trước kia của nàng, lúc này đều bắt đầu trở nên bất lực.

“Có mục chọn thứ ba không?” Một đại thần quỳ bên trái yếu ớt hỏi.

Thừa tướng là nữ tử, tuyệt đối không thể tiến cung.

Nhưng Quân Tuyệt... cũng không được mà!

Minh Thù chống càm, “ừm” một tiếng: “Mọi người đập đầu chết trên Kim Loan điện.”

Chúng đại thần: “...” Hoàng đế buộc bọn họ đi tìm chết là vì cái gì?

Đại điện nhất thời yên tĩnh lại.

Mọi người dường như nín thở, sợ đánh vỡ sự yên lặng quái dị lúc này, phải đưa ra lựa chọn.

Là đi chết, hay là đưa thừa tướng vào cung, hoặc là đồng ý Quân Tuyệt làm phượng quân?

Nhìn như có nhiều lựa chọn, kỳ thực... đều là hố cả.

[Ký chủ, Quân Tuyệt không có giá trị thù hận, cô không nên lãng phí thời gian.] Hài Hòa Hiệu không nhịn được.

[Cô phải phong Mạnh Lương làm phượng quân, sau đó đưa hắn vào lãnh cung, hoặc cho nhiều người tiến cung, trước tiên nâng hắn lên trên mây rồi lại giẫm xuống phía dưới, giá trị thù hận nhiều lắm đấy!]

Minh Thù: “...” Ngươi làm đi, ta thoái vị cho ngươi làm.

[...] Ta có thể thì còn cần cô sao? Một lát, Hài Hòa Hiệu nói khô khốc: [Ký chủ cố gắng lên.]

“Bệ hạ, lập Quân Tuyệt làm phượng quân cũng không phải không thể.” Ninh Phù Dung cất giọng phá vỡ sự yên lặng, nàng không thể tiến cung, cũng không thể đập đầu tự tử trên Kim Loan điện.

“Hậu cung trống rỗng, chi bằng bệ hạ lại lập một vị quý quân và mấy vị thị quân, cũng là có thể ở bên phượng quân, để tránh việc phượng quân không thích nghi được.”

Lời này có ý ngầm chính là, người muốn lập Quân Tuyệt làm phượng quân vẫn có thể, nhưng người còn phải cho thêm vài người nữa tiến cung, bằng không chuyện này sẽ không được.

“Thừa tướng muốn thì cứ tiến cung, trẫm rất vui lòng, còn nếu là người khác... thì hãy quên đi, trẫm không nhìn thứ khiến mình nuốt không trôi.”

Ánh mắt oán giận đến từ chúng đại thần.

Ninh Phù Dung: “...” Nàng ta và mình có ân oán gì sao?

Sao cứ kéo nàng mãi không buông.

Ninh Phù Dung chau mày: “Bệ hạ, người có gì bất mãn đối với vi thần sao?”

Minh Thù mỉm cười: “Ngươi biết là tốt rồi.”

Ninh Phù Dung suýt chút nữa phun ngụm máu ra ngoài, nàng biết cái gì chứ!


Ngày hôm qua, các đại thần đã trải qua một sự đả kích, hôm nay lại xảy ra chuyện, bọn họ đều cảm thấy nữ hoàng đang bức thừa tướng phải quy phục.

Nhưng lúc này chỉ có Liên Tâm mới hiểu rõ vì sao hôm qua Minh Thù lại làm chuyện như vậy.

Nếu như không phải vì chuyện xảy ra hôm qua, hôm nay điện hạ đề xuất muốn lập Quân Tuyệt làm phượng quân, chuyện này không phải là muốn trái ý trời sao?

Nhưng còn có việc của Ninh Phù Dung phía trước, Minh Thù lại đề xuất việc lập Quân Tuyệt làm phượng quân, các đại thần phía dưới phải nghĩ về việc người trên “đúng sai gì cũng là một người đàn ông”.

Ngay cả thừa tướng Ninh Phù Dung cũng không có cách ngăn cản.

Liên Tâm không khỏi dấy lên lòng tôn kính với điện hạ của mình.

Cuối cùng chuyện này cứ như vậy mà quyết định, các đại thần rất tuyệt vọng, dù sao cũng là một người đàn ông...

Lúc bấy giờ tiên hoàng mới vừa qua đời được nửa năm, vẫn không thể tổ chức long trọng, ban thánh chỉ xem như đã xong. Chỉ cần bọn họ không nói, ai biết phượng quân chính là hoàng đế vong quốc của nước Tịch Chiếu.

Nhưng mà sự thật rất nhanh trở mặt.

Minh Thù phát ba đạo thánh chỉ chiếu cáo thiên hạ, phượng quân là Quân Tuyệt - Tuyên Đế tiền triều.

Có tức không?

Tức điên luôn, được không!

“Vì sao bệ hạ làm như vậy?” Quân Tuyệt cũng không hiểu.

“Chuyện này mà công bố, đối với bệ hạ cũng không phải là một chuyện tốt.”

Nàng chính là muốn đẩy mũi dao lên...

Sao lại ác độc như vậy được!

Minh Thù cười rực rỡ: “Đây không phải là vì muốn cho cả thiên hạ đều biết ngươi là người của trẫm sao?”

Điều ngươi muốn không phải cái này sao? Trẫm cho ngươi! Thấy trẫm tốt không!

Thật sự cho rằng trẫm hợp tác với ngươi sao?

Đừng ngây thơ như vậy.

Nhìn nụ cười trên mặt của Minh Thù, chân mày Quân Tuyệt giựt lên, mụ điên này chẳng những ác độc, mà còn đạo đức giả...

“Bệ hạ.”

Mạnh Lương từ bên ngoài đi vào, lờ đi phượng quân vừa mới nhậm chức: “Mấy ngày nữa sẽ có hội săn bắn mùa thu, bệ hạ có muốn giao phó cho vi thần đi chuẩn bị gì không?”

Quân Tuyệt nhìn Mạnh Lương đột nhiên đi về phía Minh Thù, liền dựa vào tay vịn bên cạnh Minh Thù.

Mạnh Lương: “…”

Minh Thù cười một cái, giơ tay lên ôm thắt lưng của hắn, ôm hắn vào trong lòng mình.

Quân Tuyệt chỉ là muốn dựa bên này, không ngờ Minh Thù lại động tay động chân, thân thể không có phòng bị, nhào vào trong lòng Minh Thù.

Sắc mặt Mạnh Lương lập tức trở nên có chút khó coi.

Lúc đầu Quân Tuyệt hơi cứng người lại, sau đó tự nhiên dựa vào Minh Thù, ánh mắt nhìn vào bàn làm việc trước mặt nàng, trên bàn tùy ý để một vài quyển sổ, bên cạnh còn bày ra một đống điểm tâm.

Quân Tuyệt nhìn vào bảng báo cáo của Mạnh Lương, tự tay đi lấy điểm tâm.

Minh Thù đột nhiên duỗi tay nắm chặt cổ tay của hắn: “Ngoan, đừng đụng vào đồ của trẫm.”

Quân Tuyệt bị nắm chặt có chút đau, yếu ớt nói: “Ta chỉ muốn đút cho bệ hạ ăn.”

Mạnh Lương chen ngang: “…”

Minh Thù như đang dò xét hắn, sau đó lập tức buông lỏng tay ra. Quân Tuyệt cầm lấy một miếng bánh ngọt đưa tới bên môi của Minh Thù, Minh Thù phối hợp cắn một miếng.

Mấy ngày nay, Quân Tuyệt cũng phát hiện nàng đối với thức ăn có một chút... giống như ngang ngược giữ chặt nên hắn không dám đút cho mình, chỉ có thể đút nàng.

Nhân vật phản diện đúng là bị thần kinh!

Nhiệm vụ của hắn là gì?

Ha ha, nói ra chính hắn cũng sợ hãi.

Phải làm một nhiệm vụ là một kẻ thật lẳng lơ đê tiện sao cho đối tượng thích hắn, thích đến hại nước hại dân!

Không phải là yêu tinh hại nước hại dân sao?

Phải kiên định! Lão tử có thể thắng!

Vẻ mặt của Mạnh Lương gần như xấu xí đến mức tận cùng, lên giọng cao vút: “Bệ hạ, săn bắn mùa thu này người muốn dẫn các đại thần nào đi theo?”

“Danh sách Liên Tâm sẽ đưa cho ngươi sau.” Minh Thù nắm tay Quân Tuyệt, đè xuống dưới.

“Bệ hạ... muốn dẫn phượng quân đi cùng sao?”

Hoàng đế xuất hành, đương nhiên sẽ dẫn người của hậu cung theo. Bây giờ hậu cung chỉ có một mình phượng quân, Mạnh Lương cảm thấy mình nên hỏi thêm một câu...

“Ngươi muốn đi không?” Minh Thù nhẹ giọng hỏi Quân Tuyệt.

“Bệ hạ nghĩ ta muốn đi không?” Quân Tuyệt hỏi lại.

“Không đi? Vậy...”

Quân Tuyệt cắn răng: “Đi.”

Không đi người lại mang về một tên ẻo lả ở bên ngoài sao? Hoàng đế xuất hành chắc chắn sẽ có người bày mưu tính kế, hắn sẽ không để nàng một mình đi ra ngoài.

Mạnh Lương bẩm báo xong, cũng không có lý do gì ở lại, ánh mắt trơ trơ nhìn Quân Tuyệt một hồi lâu mới chầm chậm bước đi, nặng nề rời khỏi Dưỡng Tâm điện.

Mạnh Lương vừa đi, Quân Tuyệt liền đứng lên sửa sang lại y phục: “Bệ hạ, săn bắn mùa thu sợ sẽ xảy ra nhiều rắc rối, nếu như bệ hạ nhất định phải đi, phải phòng bị thật tốt.”

Minh Thù nheo mắt: “Ngươi biết rõ ràng như vậy, ngươi sẽ bày kế sao?”

Quân Tuyệt: “...”

Nếu lão tử đây mà bày kế thì sẽ nhắc nhở ngươi? Đồ thần kinh!

“Nếu bệ hạ không nghe ta cũng không có cách nào khác, ta đi về trước.”

Quân Tuyệt tức giận rời đi, mới vừa đi ra cửa điện đã bị Mạnh Lương ngăn cản, vẻ mặt hắn nghiêm túc: “Phượng quân, có mấy lời nói không biết có nên nói hay không.”

“Vậy thì không cần nói.” Quân Tuyệt đang tức giận, cũng không để đến hình tượng, chán ghét đi về.

Mạnh Lương: “…”

Quân Tuyệt xoay người muốn đi, Mạnh Lương lại ra tay ngăn hắn lại: “Phượng quân, người có thân phận gì, hy vọng người có thể nhớ kỹ. Mặc kệ người có mục đích gì, ta nhất định sẽ không để cho người thành công.”

Quân Tuyệt thoáng nhìn hắn một hồi, lại hé môi lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Ngu ngốc.”

Mạnh Lương nhíu mày, trong lòng bất mãn.

Nhưng Quân Tuyệt đã không cho hắn có cơ hội nói, bước nhanh rời khỏi phạm vi Dưỡng Tâm điện.

-

Lúc đêm.

Thú nhỏ bò đến bên cạnh Minh Thù, nhìn nàng thay thuốc, móng vuốt nhỏ cọ tới cọ lui trên chăn lụa.

“Chăn bông đang yên lành đều bị ngươi làm hư hết.”

Thú nhỏ gầm gừ, móng vuốt ngứa không được sao!

Minh Thù mặc kệ nó, gỡ miếng băng gạc xuống. Vết thương đã gần như khỏi hẳn, bây giờ đã ra da non màu hơi hồng nhạt.

Trừ phi là tự sát, bằng không vết thương trên người nàng cũng cần thời gian để hồi phục.

“Két…”

Minh Thù ngửi được mùi thơm của thức ăn, mắt liền sáng ngời, ngẩng đầu đã thấy Quân Tuyệt đang đi vào. Trong tay hắn bưng mấy món đồ ăn ngon, bước lại ngồi xổm chỗ bình phong.

Hiển nhiên không ngờ Minh Thù lúc này đang thay thuốc.

“Sao ngươi lại tới đây.” Minh Thù cũng không còn cấm kỵ.

“Nửa đêm không chịu nổi cô đơn?”

Trong lòng Quân Tuyệt cười nhạt, hận không thể đổ thức ăn trong tay xuống đầu nàng, nàng nói chuyện không thể êm tai được một chút sao?

Quân Tuyệt bắt đầu muốn diễn kịch cùng nàng: “Ta là phượng quân của người, tới nơi này có gì không đúng?”

Hắn để đồ ăn xuống, đi tới trước mặt nàng, mắt nhìn vết thương trên cánh tay nàng có chút dữ tợn: “Ta nghe nói đây là do lúc bệ hạ chuẩn bị sủng hạnh một người đàn ông thì bị ám sát?”

“Thế nào, ngươi cũng muốn đâm ta một nhát sao?”

Quân Tuyệt cắn răng cười nhạt: “Không dám!”

Hắn ngồi xổm xuống, cầm lấy thuốc bên cạnh, nắm cánh tay Minh Thù bắt đầu thay thuốc.

“Cảm giác vong quốc như thế nào?”

Quân Tuyệt sượng tay lại, lúc hắn ngẩng đầu, trong cặp mắt đen kia có chứa oán hận: “Bệ hạ cảm thấy thế nào? Quốc gia không còn, thân hữu đều vong, bị nhốt trong không gian một tấc.”

Minh Thù cười nhẹ, giữa lông mày nàng đều là ý cười, cả người nhìn qua đều ấm áp khiến người ta cảm giác thật dễ chịu.

“Bệ hạ cười cái gì.” Khẩu khí Quân Tuyệt hơi nặng.

Minh Thù nhấp môi dưới: “Không cười gì cả.”

Diễn xuất thật sự khổ cực.

Quân Tuyệt cảm thấy Minh Thù hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ tư duy của người điên với người bình thường không giống nhau nên cũng không suy nghĩ nhiều: “Bệ hạ, nếu như ta giúp người loại trừ đi tất cả cản trở, người có thể đồng ý với ta một điều kiện không?”

“Điều kiện gì?”

“Đến lúc đó sẽ nói với bệ hạ.” Đương nhiên là thích lão tử!

Minh Thù tuy đã phong Quân Tuyệt làm phượng quân nhưng nàng chưa một lần tới thăm Tiên Vũ cung, Quân Tuyệt cũng chưa lần nào ngủ lại Dưỡng Tâm điện.

Tình hình như vậy khiến những đại thần kia thở phào.

Xem ra lời đồn đại có thể là sự thật, bệ hạ chắc là đang giận thừa tướng, trong lòng bệ hạ chỉ có mình thừa tướng.

Mà phía Ninh Phù Dung vì lần này Minh Thù không sắp xếp xuất hành như thường lệ, kế hoạch bị rối loạn, nàng muốn gặp Minh Thù nhưng Minh Thù không cho truyền nàng nên không biết điều chỉnh mưu kế của mình như thế nào.

Săn bắn mùa thu xuất hành thuận lợi.

Khu vực săn bắn mùa thu cách hoàng thành cũng khá xa, Minh Thù ngồi trong xe ngựa, mặc dù không mặc trang phục long trọng như ở trong cung nhưng lúc này y phục trên người nàng vô cùng cồng kềnh.

Minh Thù gật gù, nhìn qua cũng rất dễ thương.

Đoàn xe không biết dừng lại lúc nào, Minh Thù chầm chậm vén màn lên nhìn bên ngoài. Mạnh Lương vừa lúc ở bên cạnh: “Bệ hạ, đội ngũ cần nghỉ ngơi một lát.”

Để kéo giá trị thù hận của Mạnh Lương, Minh Thù cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, lần này hắn có thể hận mình không?

“Bệ hạ?”

Minh Thù xuống xe ngựa, nhìn Mạnh Lương nói: “Ngươi đi theo ta một chút.”

“Vâng.”

Quân Tuyệt ngồi ở phía sau xe ngựa, nhìn thấy Minh Thù để lại mọi người một bên rồi dẫn Mạnh Lương đi đến cánh rừng bên cạnh, hắn không chút suy nghĩ nhảy từ trên xe ngựa xuống.

“Phượng quân?”

Quân Tuyệt giải tán nhóm người phía trước, đi qua hướng bên cánh rừng nhưng cấm quân của Mạnh Lương đứng thành một hàng ngăn cản ở trước mặt hắn: “Phượng quân, vì an toàn của người, người không thể đi lung tung được.”

“Buông ra!”

“Phượng quân, xin người trở về xe ngựa.”

Minh Thù chưa từng sủng hạnh Quân Tuyệt, người dưới không tránh khỏi việc xem thường vị phượng quân này nên cấm quân ngăn hắn, giọng nói làm theo phép lạnh như băng, không nhượng bộ chút nào.

Ninh Phù Dung nghe thấy ồn ào, cưỡi ngựa từ phía trước qua đây: “Chuyện gì xảy ra?”

“Thừa tướng.” Cấm quân hành lễ đúng mực: “Phượng quân muốn rời khỏi nơi này.”

Ninh Phù Dung lập tức xuống ngựa, giọng nói cũng xem như có hòa khí: “Phượng quân, bây giờ chúng ta không phải ở trong cung, nếu phượng quân có chuyện gì, có thể phân phó người dưới đi làm. Xin phượng quân trở lại bên trong xe ngựa.”

“Nếu ta không về thì sao?”

Ninh Phù Dung cười một cái, căn dặn cấm quân: “Trông chừng phượng quân, đừng để phượng quân bị thương. Bệ hạ trách tội, bọn thần đảm đương không nổi.”

Cấm quân nghe lệnh, ngăn cản Quân Tuyệt lần nữa.

Quân Tuyệt: “…”

Đám kỹ nữ này cố ý sao!

Ninh Phù Dung khom lưng xin cáo lui. Trong lúc nàng ngẩng đầu, không biết có phải là ảo giác không, nàng cảm thấy ánh mắt Quân Tuyệt nhìn mình không đúng lắm, nhưng nhìn kỹ Quân Tuyệt đứng ở bên đó có vẻ rất tức giận nhìn xa xăm.

Ninh Phù Dung khẽ nhíu mày, cưỡi ngựa rời khỏi.

Một lúc lâu sau Minh Thù mới trở về, vừa trở lại liền nghe Liên Tâm vội vàng bẩm báo: “Bệ hạ, phượng quân nói khó chịu.”

“Khó chịu?”

Minh Thù sang chỗ Quân Tuyệt. Đứng bên cạnh xe ngựa không ít người hầu hạ, thấy Minh Thù qua đây bèn nhao nhao hành lễ.

Liên Tâm đỡ Minh Thù lên xe ngựa, Quân Tuyệt ngồi ở trong góc xe, sắc mặt hơi khó coi, bên cạnh có bày một ít thức ăn cũng không hề động tới.

“Khó chịu chỗ nào?”

“Xe ngựa chạy làm ta thấy khó chịu, đầu óc choáng váng buồn nôn.” Quân Tuyệt phát huy tinh thần làm nũng đến cực độ.

“Trẫm lại không thể cùng ngươi bay tới nơi được, ráng nhịn một chút đi.”

Quân Tuyệt không khuất phục: “Nhịn không được, ta khó chịu.”

Minh Thù suy nghĩ một chút: “Vậy hay là nên tiễn ngươi trở về?”

Quân Tuyệt nghẹt thở.

Ai mà muốn trở về!

Nàng thật không biết hay giả vờ không hiểu?

Minh Thù nhìn dáng vẻ nản chí của Quân Tuyệt liền cảm thấy buồn cười, nàng chậm rãi sang ngồi: “Ăn một chút đi, còn một lúc nữa mới đến.”

“Ăn không vô.”

Minh Thù cười, đôi mắt cong cong: “Vậy ta ăn giúp ngươi.”

Quân Tuyệt: “…” Cạn lời.

Quân Tuyệt trơ mắt như thế nhìn Minh Thù ăn xong đồ ăn của hắn, cả người tức đến phát run, người này... thật sự là hết thuốc chữa!

Tại sao lão tử phải làm loại nhiệm vụ này!

Lão tử không làm nữa!

Quân Tuyệt bực mình co vào một góc, ôm chặt bản thân, thật là khổ sở, thật là đói...

Minh Thù cảm thấy Quân Tuyệt như vậy quả thực giống thú nhỏ cảm thấy bất công, cả người đều lắc lư.

Lúc Minh Thù đang muốn đi qua, bên ngoài đột nhiên có tiếng ngựa hí lên, tiếng vũ khí xé toạc không trung, sau đó là âm thanh đánh nhau.

“Bảo vệ bệ hạ!”

Minh Thù vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, chiếc xe ngựa của nàng đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ, đội ngũ hơi náo loạn. Đi theo chẳng những có đại thần, còn có người nhà của các đại thần, lúc này có cả tiếng thét chói tai của nam nữ già trẻ, âm thanh đó thật sự quá hỗn loạn.

Hí…

Minh Thù muốn đi ra ngoài, đột nhiên Quân Tuyệt kéo nàng lại: “Đừng... đừng ra ngoài.”

Quân Tuyệt gắt gao lôi nàng, khóe mắt hơi đỏ lên.

Lý trí nói cho nàng biết, hắn không phải đang diễn nhưng nàng lại không lý trí bỏ việc đi ra ngoài, ngồi vào bên cạnh hắn, kéo hắn vào trong lòng: “Sao vậy?”

Quân Tuyệt không nói chuyện, âm thanh bên ngoài dần dần nhỏ xuống.

Minh Thù đẩy màn ra, hỗn loạn bên ngoài đã dừng lại.

“Bệ hạ không sao chứ?” Giọng nói của Mạnh Lương có chút kiềm nén, đứng ở bên ngoài xe ngựa của Quân Tuyệt cúi thấp đầu, không nhìn Minh Thù.

Bất kỳ ai vô duyên vô cớ bị đánh một trận, đều không thể có tâm trạng tốt được.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Mạnh Lương thoáng ngẩng đầu, thấy Minh Thù ôm Quân Tuyệt, sắc mặt càng khó coi, cắn răng nói: “Có thích khách, bắt được hai tên, những tên còn lại đã chạy thoát.”

“Mạnh tướng quân, thích khách đã cắn lưỡi tự vẫn.”

Mạnh Lương nhìn sang hướng người bên kia nói, sau đó rất nhanh chắp tay với Minh Thù: “Bệ hạ chờ một chút, thần đi xem thế nào.”

“Bệ hạ, vị Mạnh Lương tướng quân đó thích người sao?” Quân Tuyệt sâu kín, hình như không giống hắn lúc nãy.

Minh Thù vừa nhìn, khóe mắt vẫn có chút đỏ nhưng thần sắc bình thường, đã không còn bộ dạng thương xót vừa rồi.

Minh Thù suýt chút nữa bị hắn chọc cười rồi.

Sao ngươi lại có thể diễn sâu vậy? Cả thế giới đang nợ ngươi giải thưởng diễn viên xuất sắc “giải Oscar” nha!

“Sao ngươi biết hắn thích ta?” Minh Thù đẩy hắn ra.

Quân Tuyệt yếu ớt “hừ” một tiếng, nhìn một cái là biết.

Luôn có người rình rập người ta yêu.

Bắt được thích khách đều tự sát, Mạnh Lương không tìm được manh mối hữu dụng, Ninh Phù Dung làm bộ tới quan tâm một phen. Minh Thù nhìn nàng, thích khách này không giống như là nàng sắp xếp...

Tuy xảy ra việc này nhưng đội ngũ vẫn tiếp tục đi về phía trước, săn bắn mùa thu là truyền thống của nước Tử Nguyệt, không thể bỏ được.

Quân Tuyệt không có nhận xét gì về chuyện thích khách, thế nhưng xe ngựa của Minh Thù đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ nên chỉ có thể đi với Quân Tuyệt trên cùng một chiếc xe.

Một lần nữa Liên Tâm lại phải sắp xếp chỗ mới cho Minh Thù, lót mấy lớp tơ lụa ở phía trên, Quân Tuyệt rất hài lòng.

Bởi vì chuyện này nên đã lỡ thời gian, đến khi bọn họ đến hành cung săn bắn mùa thu, trời cũng đã tối.

Sau một hồi bận rộn, hành cung yên tĩnh trở lại.

“Bệ hạ, phượng quân bên kia nói trong tẩm cung có côn trùng, lại gây náo loạn.” Liên Tâm hơi phờ phạc, trước đây lúc bị giam lỏng nghe nói cũng rất cầu kỳ, thà bị đói cũng không ăn thức ăn lúc lạnh lúc thiu của bọn thái giám đưa tới, ngày ngày đều giặt giũ y phục sạch sẽ.

Bây giờ xem ra, không chỉ có cầu kỳ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK