Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Chước đóng phim đến mấy tháng, cuối cùng cũng đã đóng máy.

Tiệc rượu đóng máy hắn làm nhân vật nam chính không thể không tham gia, trong bữa tiệc không ngừng có người mời rượu, Lục Chước cũng không biết mình uống bao nhiêu, cuối cùng mơ mơ màng màng gọi điện thoại cho Lâm Ôn Việt đón hắn.

"Lục Chước?"

Đầu óc Lục Chước hơi quay cuồng, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, đứng trước mặt hắn là một bóng hình xinh đẹp mùi nước hoa nhàn nhạt làm cho đầu hắn càng mê man.

"Anh không sao chứ?"

Âm thanh xung quanh trở nên không rõ, giống như là bị người ta bịt kín lỗ tai, ý thức hắn bắt đầu giảm xuống.

Không đúng...

Lục Chước gượng ngồi dậy, hắn lắc lắc đầu, hình ảnh trước mặt phóng to lên không ít, hắn thấy rõ người đứng ở trước mặt mình.

"Bịch…"

Lục Chước ngã người trực tiếp té xuống đất, thu hút chú ý của những người khác trong gian phòng.

Hạ Liên đưa tay muốn đỡ hắn lại bị một người khác chặn lại, sức không nhẹ không nặng đẩy cô ra hướng bên cạnh, Lục Chước bị người đó bước đến túm cổ tay tức giận đỡ dậy.

Minh Thù nhìn Lục Chước, chỉ là do uống nhiều không có vấn đề gì.

Cô giương mắt nhìn về phía Hạ Liên: "Hạ tiểu thư, không nên động vào người của tôi."

Hạ Liên âm thầm xiết chặt tay, ngại vì có người bên ngoài ở đây ổn định tinh thần giải thích: "Chỉ là tôi nhìn thấy anh ta không thoải mái, cùng nhau quay phim lâu như vậy nên quan tâm một chút thôi."

Minh Thù mỉm cười không rõ ý tứ, mang theo Lục Chước rời đi.

Đợi Minh Thù đi, Hạ Liên cúi đầu nhìn một túi hương nhỏ trong tay, sau đó chợt xiết chặt.

Hứa Bắc, tôi nhất định sẽ hủy diệt mọi thứ của cô.

Minh Thù đưa Lục Chước lên xe, chờ ở bên ngoài một lúc lâu thì Hạ Liên một mình đi ra, cô buông đồ ăn vặt âm thầm đi theo sau.

Minh Thù quay lại rất nhanh, Lục Chước chóng mặt nhìn lên trần xe, tóc bị chính hắn vò rối như tổ quạ.

Minh Thù huơ tay ở trước mặt hắn.

Đôi mắt Lục Chước nhìn theo tay cô chuyển động, nhưng cũng không có tiêu cự gì, trong mắt mông lung có vài phần hiền hòa.

"Chẳng lẽ là uống rượu đến ngu ngốc rồi sao?"

Minh Thù nói thầm một tiếng đang muốn thả tay xuống, Lục Chước đột nhiên ôm lấy tay cô, cà cà vào khuôn mặt nịnh nọt một câu: "Vợ à, tay em thật là đẹp."

Minh Thù: "..."

Đúng là uống rượu đến ngu ngốc rồi.

Minh Thù muốn rút tay của mình trở về, nhưng mà Lục Chước ôm thật chặt rút mấy lần chưa rút ra được.

Về sau không thể để cho hắn uống rượu nữa.

Minh Thù thử vài cách, phí nửa ngày mới giải cứu được tay của mình, lại khom lưng thắt giây an toàn cho hắn sợ hắn say rượu lợi dụng cô, Minh Thù vẫn luôn cảnh giác.

Lục Chước đúng là thực sự đã say, cũng không làm gì cả.

Minh Thù thắt chặt giây an toàn, ngẩng đầu một cái liền thấy hắn hơi nghiêng khuôn mặt, nhắm mắt hô hấp rất đều mang theo mùi rượu nhàn nhạt.

Lục Chước thực sự nhìn rất đẹp mắt, thế nhưng Lục Chước dưới ánh sáng sẽ càng đẹp hơn giống như thiên thần ở trên cao, chỉ có thể đứng xa nhìn không thể chạm vào, cách xa với người bình thường khoảng cách cả dải ngân hà.

Lúc này Lục Chước càng giống như là thiên thần mất đi ánh sáng, rơi xuống thế gian.

Minh Thù hôn lướt trên môi hắn một cái.

Lục Chước "á" một tiếng dường như sắp muốn tỉnh lại, Minh Thù bình tĩnh trở về chỗ ngồi, nổ máy xe.

-

Nhà nghỉ tư nhân Hoắc Đình.

Sắc mặt Hạ Liên rất kém ngồi ở trên ghế sô pha, trên người cô chỉ mặc một cái áo sơ mi kiểu nam cùng lắm chỉ che đến bắp đùi, trên cổ mơ hồ có thể thấy vết tích mập mờ.

Hoắc Đình từ phòng bếp đi ra đặt xuống một ly sữa, thấp giọng hỏi cô: "Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Hai tay Hạ Liên run run cầm ly sữa, nước mắt không hề báo trước mà rơi xuống: "Hứa Bắc... Hứa Bắc muốn hại tôi."

Cô không biết vì sao cô lại phát hiện trên người có mùi hương huân này, nhưng là đúng là cô ta ra tay, cô mới có thể...

Nếu như không phải trước khi ra ngoài Hoắc Đình gọi điện thoại cho cô, Hoắc Đình kịp thời chạy tới cô không biết giờ mình ra sao.

Nếu như cô phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, không biết Hoắc Đình sẽ đối xử với cô thế nào?

Hứa Bắc muốn hại mình mất đi Hoắc Đình, cô làm sao có thể để cho cô ta đạt được ý muốn, nhất định phải nắm chặt Hoắc Đình.

Hạ Liên đã quên, nếu như không phải cô muốn ra tay với Lục Chước, Minh Thù sao lại có thể ra tay với cô.

"Hứa Bắc, cô ta làm sao?"

Hạ Liên lắc đầu, làm bộ có chút chống cự Hoắc Đình tới gần: "Hoắc tổng, về sau anh cũng không cần tìm tôi nữa rồi, tôi thực sự chịu không nổi, tôi sợ... tôi sợ ngày nào đó tôi sẽ..."

Hoắc Đình đau lòng ôm lấy Hạ Liên: "Tôi sẽ bảo vệ em."

"Anh làm sao bảo vệ tôi được, Hứa Bắc có nhà họ Hứa làm chỗ dựa, anh có thể làm gì Hứa Bắc được?" Hạ Liên khổ sở lắc đầu: "Hoắc tổng, buông tha cho tôi đi."

Nói cho cùng là nhà họ Hạ không đủ mạnh, nếu như nhà họ Hạ có tiền hơn so với nhà họ Hứa cô phải dùng tới cách như vậy sao.

"Về sau không cho phép nói như thế nữa, em đừng lo lắng lần này tôi sẽ giúp em đòi lại công bằng, về sau cũng không còn ai ức hiếp em nữa."

Hạ Liên được Hoắc Đình bảo đảm, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

-

"Hứa tổng, giờ lại xuất phát đến Quốc Tế Thành bên kia."

Thư ký đem một chồng tài liệu đưa cho Minh Thù: "Xe đã chuẩn bị xong, đây là tài liệu một lát nữa cần đến."

Minh Thù tiếp nhận tài liệu, lướt mắt sơ qua tiếp tục cúi đầu gửi tin tin với Lâm Ôn Việt, hỏi Lục Chước đã tỉnh chưa.

Lâm Ôn Việt cũng bề bộn nhiều việc, trực tiếp gọi điện thoại qua cho Minh Thù.

"Hứa tổng, cô quan tâm hắn như vậy vì sao không tự mình gọi điện thoại hỏi?"

"Nếu vậy hắn hiểu lầm tôi thích hắn thì làm sao bây giờ?" Minh Thù trả lời với lẽ đương nhiên.

"..." Cô đúng thật là thích hắn mà!

Lâm Ôn Việt không muốn thảo luận vấn đề này cùng Minh Thù, mỗi lần nhắc tới cũng đều bị cô chuyển hướng: "Tôi vừa cho trợ lý qua đó, chưa tỉnh đâu, hắn mới vừa quay xong phim để cho hắn nghỉ hai ngày đi."

"Hứa tổng." Thư ký nhắc Minh Thù thang máy đã đến.

Minh Thù cúp điện thoại, xuống lầu lên xe.

Đường đến Quốc Tế Thành bị kẹt xe, Minh Thù thấy ven đường có quán ăn nhìn khá ngon, cô bảo thư ký ở trong xe chờ, cô xuống xe đi ăn cái gì đó.

Minh Thù mới vừa bước xuống chợt nghe cửa kính trong suốt rung động, các loại tiếng cảnh báo vang lên chói tai vô cùng.

Minh Thù ngước mắt nhìn vừa rồi nơi kẹt xe đã xảy ra vụ nổ, xe của cô đã không nhìn thấy nữa, giữa bụi mù cuồn cuộn là người đi đường hoảng hốt chạy loạn.

Minh Thù vừa gọi điện thoại cho thư ký, vừa đi ra ngoài.

Giọng nữ lạnh lùng báo với cô không có người nghe máy.

Minh Thù đứng dưới ánh sáng chói chang, ánh mặt trời từ đỉnh đầu chiếu xuống, biểu cảm của cô hơi lạnh lùng nhìn cảnh bên kia.

"Hứa tổng." Giọng nói thở hổn hển của thư ký vang lên bên cạnh.

Minh Thù nghiêng đầu liếc nhìn cô cả khuôn mặt thư ký là sự sợ hãi, khóe mắt hơi ửng đỏ. Minh Thù cúp điện thoại, bỏ điện thoại di động vào lại trong túi, tiện tay sờ soạng thú nhỏ trong túi một chút.

Thú nhỏ rầm rì một tiếng rồi ngủ tiếp.

Thư ký may mắn vì có một cuộc điện thoại cần Minh Thù nghe, bên kia còn chặn không di chuyển được, thư ký chỉ biết xuống xe đi tìm Minh Thù nên tránh được một kiếp.

Nhưng chiếc xe thì khẳng định không may như vậy.

"Có người muốn tôi chết sao." Minh Thù nhìn đám người bên kia bận rộn, trong giọng điệu dường như mang theo ý cười.

"Hứa tổng nói sao?" Âm thanh quá ồn ào, thư ký cũng không nghe rõ.

Minh Thù vỗ bắp đùi: "Ôi, bánh bao của tôi."

Thư ký: "..."

Minh Thù xoay người trở lại cửa hàng đem bánh bao vừa rồi gói kỹ cầm đi, người bán hàng còn nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, xảy ra chuyện như vậy cô vẫn không quên quay lại cầm bánh bao ư.


Minh Thù cầm bánh bao đi ra, người trên con phố đối diện làm cho Minh Thù liếc mắt đã bắt được.

Chủ yếu là người đó có khí chất thần kinh khác với người qua đường, khiến người cô muốn quên cũng rất khó.

Lạc Xuyên dựa vào bồn hoa đối diện nhìn cô bên này, cách dòng xe cộ và đám đông Minh Thù rõ ràng nhìn thấy trên mặt hắn mang nụ cười đúng chất thần kinh.

Minh Thù mở bánh bao ra cắn hai miếng bảo thư ký chờ mình ở đây, cô nhấc chân đi về hướng đường cái đối diện.

Lạc Xuyên đứng yên, vẫn ung dung chờ Minh Thù.

Đợi Minh Thù tới gần, hắn nhếch khóe môi lên cảm thán một tiếng: "Hứa tổng thật may mắn."

Minh Thù nhấc chân giẫm lên, Lạc Xuyên phản ứng nhanh chóng dùng tốc độ quái dị nhảy đến bên cạnh.

"Con gái sử dụng bạo lực không đáng yêu chút nào."

Minh Thù mỉm cười: "Tôi sẽ cho anh biết một chút về việc con gái sử dụng bạo lực cũng rất đáng yêu."

"Vậy sao?" Lạc Xuyên khá hứng thú: "Vậy tôi còn muốn..."

"Bộp…"

Lạc Xuyên lần nữa tránh khỏi sự tấn công của Minh Thù, hắn nói tiếp lời chưa nói xong: "Mở mộng tầm mắt, hy vọng Hứa tổng không để cho tôi thất vọng."

Minh Thù dùng quả đấm đáp lại lời của hắn.

Lạc Xuyên tự tin chính mình có thể đối phó Minh Thù, thế nhưng mấy hiệp sau Lạc Xuyên cảm thấy có chút chật vật.

Hắn nghiêm túc vài phần, hai người đánh nhau ngay trên đường thu hút một số người vây xem, thậm chí có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh quay phim.

Lạc Xuyên chiêu thức rõ ràng cho thấy đã có học qua, quyền cước rõ ràng chính xác không giống với loại học bừa của Minh Thù, thế nhưng học bừa cũng có chỗ tốt của nó.

Lạc Xuyên không cách nào nhìn ra được Minh Thù sẽ ra chiêu như thế nào, chiêu thức của cô nối liền nhưng không có quy luật.

Minh Thù thấy đúng thời cơ thừa dịp Lạc Xuyên né tránh, đột nhiên từ bên cạnh bồn hoa bẻ một cành cây, cành cây mang theo lực đạo đánh vào bên hông Lạc Xuyên.

Lạc Xuyên vốn là không để ý, cành cây đánh xuống có thể có bao nhiêu sức mạnh.

Nhưng khi cành cây hạ xuống, hắn cảm giác bên hông mình đau điếng sau đó tỏ vẻ đau đớn.

Hắn khom lưng, cành cây như mưa rơi dày đặc đánh xuống, căn bản không cho hắn cơ hội thở dốc.

Minh Thù đạp một đạp vào bụng Lạc Xuyên, thân thể Lạc Xuyên lùi lại đụng vào một chiếc xe ven đường, cửa sổ xe vỡ vụn miếng thủy tinh rơi xuống.

Cảnh tượng trước mắt Lạc Xuyên thay đổi, miếng thủy tinh phía sau găm vào trong thịt, máu bắn ra dính trên người tê liệt đau đớn lan khắp người.

Kế tiếp chính là một trận đánh nhau đẫm máu.

Đánh xong người, Minh Thù đạp vào ngực hắn thở gấp hai cái, sau đó dùng tư thế ngang ngược nhìn hắn, nói: "Thất vọng hay không? Bây giờ có phải cảm thấy tôi đáng yêu không?"

Bệnh thần kinh dám ngông cuồng trước mặt trẫm sao.

Lúc Trẫm điên cuồng, ngươi còn không biết ở nơi nào chơi bùn đâu.

Lạc Xuyên đang nằm khiếp sợ thì giọng Minh Thù rơi xuống, hắn đã điều chỉnh tốt tâm tình của mình, cũng khống chế nụ cười thần kinh của hắn.

"Hứa tổng đúng thật không giống bình thường, không để cho tôi thất vọng."

Minh Thù liếc mắt nhìn hắn cũng không hỏi nhiều lắm, người này không rõ lai lịch nhưng chắc chắn không phải Lạc Xuyên xưa kia.

Hiện tại tốt nhất là cô không nên để lộ quá nhiều.

Minh Thù cầm cành cây vỗ vỗ mặt của Lạc Xuyên: "Tôi thật tò mò tại sao anh muốn đối phó tôi."

"Tôi và Hứa tổng không oán không thù, sao tôi lại muốn đối phó với cô được?" Lạc Xuyên không trả lời, ngược lại đẩy trả lại vấn đề cho Minh Thù.

Trẫm nếu như biết còn cần phải hỏi ngươi sao?

Khóe miệng Minh Thù cong lên mỉm cười: "Ai biết anh là coi trọng vẻ đẹp của tôi hay là coi trọng tài hoa của tôi."

Có đôi khi nhằm vào một người cũng không cần có oán có thù.

Giống như cô phải hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đưa ra mới có thể thu được được giá trị thù hận.

Sát thủ cần phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể nhận được được tiền tài.

Quyền lợi hai chữ này mới chính là cầu nối tất cả.

Trên người Lạc Xuyên đã có thể thấy lốm đốm vết máu, nhưng hắn giống như không có cảm giác ngược lại cười quái dị vài tiếng. Hắn tự tay bắt mắt cá chân Minh Thù lại, dùng sức vặn một cái, thân thể hướng về gầm xe bên cạnh trượt qua.

Khi Minh Thù đứng vững, Lạc Xuyên đã từ dưới gầm xe xuyên qua đứng lên từ bên kia.

Phía sau một chiếc xe vừa vặn dừng ở bên cạnh hắn, Lạc Xuyên mở cửa xe hướng về Minh Thù vẫy tay: "Hứa tổng, lần sau gặp lại hy vọng cô vẫn có thể đáng yêu như vậy, như vậy tôi cũng không quá buồn chán."

Minh Thù quay đầu cười nhạt, từ mồng một đến mười lăm rất chờ mong lần gặp mặt sau.

Lạc Xuyên ngồi trên xe, xe vẫn chưa rời đi ngược lại cửa sổ xe hạ xuống, tên thần kinh ló đầu ra: "Được rồi, Hứa tổng rất được hoan nghênh, ngày hôm nay coi như tôi đi nhờ xe, thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện Hứa tổng nếu như nhìn thấy người, nhớ kỹ giữ mình cho thật tốt."

Xe khởi động, băng qua một con đường, rất nhanh thì biến mất ở trong tầm mắt Minh Thù.

Còn có một nhóm người sao?

Đi nhờ xe... Cho nên Lạc Xuyên là người đặt thuốc nổ, như vậy xe này... là muốn làm gì?

Vẫn là Lạc Xuyên làm xáo trộn tầm mắt của cô?

Minh Thù suy nghĩ một lát nữa, không ra đáp án gì.

"Nhìn cái gì, chưa từng thấy người đẹp đánh người à?" Minh Thù mỉm cười nhìn xung quanh.

Mọi người vây xem tức giận liền tản ra, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô.

Minh Thù vứt cành cây xuống, sau khi cô rời đi còn có người âm thầm đi nhặt nhánh cây kia, nhưng mà bọn họ cầm lên thấy cành cây đúng là cành cây.

-

"Nửa giờ trước đường Kim Thủy xảy ra vụ nổ, còn có chất nổ hay không tạm thời không thể xác định, nhưng cảnh sát đã phong tỏa đoạn đường này, khẩn cấp sơ tán quần chúng, mọi người không nên đi vào đường Kim Thủy... giờ mời xem tin hiện trường."

Hoắc Đình tắt đi tivi, mặt âm trầm ném điều khiển từ xa xuống: "Tôi bảo các cậu cho cô ta một bài học, không ngờ lại làm ra tin tức lớn như vậy."

Người đứng ở bên cạnh cúi thấp đầu, lau mồ hôi lạnh: "Hoắc tiên sinh, chuyện vụ nổ này tôi cũng không rõ ràng lắm."

Hắn chỉ là dựa theo căn dặn của Hoắc Đình, sắp xếp cho người gây ra một vụ tai nạn xe hù dọa cô ta, đâu biết gì chuyện vụ nổ hắn xem tin tức mới biết được.

"Hứa Bắc đã chết rồi sao?"

Người nọ nuốt một ngụm nước bọt: "Có người ở hiện trường bên ngoài thấy cô ta không có chuyện gì."

Hoắc Đình sắc mặt càng tối xuống: "Xử lý sạch sẽ, không nên để cho người khác điều tra được điều gì."

Vụ nổ và tai nạn xe hoàn toàn là hai việc khác nhau, giờ cảnh sát và đám phóng viên bên kia nhất định sẽ tham gia, điều tra được điều gì hắn bên này cũng phiền phức.

"Hoắc tổng yên tâm."

"Đi điều tra một chút chuyện này, vụ nổ không có khả năng xảy ra lại trùng hợp như vậy."

"Vâng."

-

Minh Thù là chủ nhân của chiếc xe bị nổ, hơn nữa trùng hợp như vậy, tại lúc vụ nổ xảy ra rời khỏi xe cho nên được mời đến đồn cảnh sát làm khách.

Nhưng cô vô tội cho nên chép xong khẩu cung liền được thả ra.

Lạc Xuyên dám khua chiêng múa trống xuất hiện ở hiện trường như vậy, nhất định là chuẩn bị chu đáo mọi chuyện nên làm sao có thể bị bắt.

Thế nhưng nhóm người khác... là người của Hoắc Đình, hay là của Hạ Liên?

Dù sao đều không khác mấy, dù là ai thì cũng tính sổ cho Hạ Liên.

***

[Hài Hòa Hiệu]

Hạ Liên: Tôi đã làm sai điều gì? Không phải tôi làm cũng muốn tính cho tôi?

Minh Thù: Cô có giá trị thù hận mà.

Tiểu tiên nữ: Giá trị thù hận lại không thể ăn, nhanh để cho bọn họ bỏ phiếu, ta đổi đồ ăn vặt cho con.

Minh Thù: Mẹ không gạt con chứ?

Tiểu tiên nữ: Lừa con làm cái gì? Co là con gái của ta!

Minh Thù: Vậy các ngươi bỏ phiếu đi, vì đồ ăn vặt vì chính nghĩa!


"Mọi người cần theo dõi công ty Thái Sâm một chút, đừng cái gì cũng chờ tôi tới vẫy vẫy tay là có thể làm được. Còn có bộ phận nhân sự, đừng tuyển đám người ồn ào đó vào, sắc đẹp và tài năng cần phù hợp! Bộ phận tài vụ..."

"Ầm!"

Cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, Minh Thù bị ngắt lời.

Một thiếu niên với gương mặt ửng đỏ đứng ở cửa, thở hổn hển hô hấp không đều, ánh mắt lướt qua mọi người trong phòng họp nhìn vào Minh Thù.

Lục Chước biết chuyện vụ nổ, trực tiếp từ đoàn phim nhanh chóng quay về, đến khi nhìn thấy Minh Thù không sao hắn mới yên lòng.

Tuy là hắn cũng không biết tại sao mình lại lo lắng cho cô như vậy.

Cũng có lẽ là vì cô xảy ra chuyện thì sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ của bản thân.

Nhất định là như vậy!

Lục Chước tìm cho mình một cách giải thích hoàn hảo.

"Cái kia..." Lục Chước bình tĩnh lui về phía sau: "Mọi người tiếp tục đi."

Vụ nổ xảy ra bao lâu rồi? Chưa đầy mấy tiếng đồng hồ, cô đúng thật không có chuyện gì còn ngồi họp ở đây, lão tử cũng chịu thua rồi.

Bà nó chứ, hại lão tử phải lo lắng lâu như vậy!

Lục Chước hít sâu mấy hơi chuẩn bị rời đi, phòng họp ở phía sau mở ra người ở bên trong nối đuôi nhau ra ngoài. Mọi người dùng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu, biết ơn quan sát Lục Chước.

Lục Chước: "..." Cảm kích cái quái gì chứ?

Bọn họ cảm kích Lục Chước xuất hiện kịp thời, nếu không có thể sẽ bị mắng cho mất mặt, vị này vừa xuất hiện tổng giám đốc quần là áo lụa tùy tiện nói hai câu rồi giải tán.

Minh Thù đi ra sau cùng, cô cầm trên tay không phải là tài liệu mà là đồ ăn vặt.

"Cậu quay phim xong rồi à?"

Ánh mắt Lục Chước xẹt qua cô, nhìn cái cây bên cạnh: "Chưa."

"Chưa quay xong cậu quay về làm gì, công ty có tượng đồng cần cậu lấy ư?"

Lục Chước cúi đầu: "Lo lắng cho cô, cô không sao chứ?"

Nếu như lúc này Lục Chước ngẩng đầu sẽ nhìn thấy nụ cười trong ánh mắt Minh Thù, nụ cười đó không giống bình thường có vẻ say đắm hơn.

Nhưng lời của cô vẫn không khách sáo: "Vui vẻ, có thể ăn có thể uống."

Là lúc có thể kéo được điểm thù hận, hay là phải kéo thêm chút nữa lỡ thành công thì sao?

Lục Chước hoàn toàn không biết suy nghĩ của Minh Thù, lúc này trong lòng đều muốn nổ tung rồi, đối diện với người quan tâm mình, cô đối đãi như thế này sao?

Cô như vậy ngoại trừ sống cô độc trong quãng đời còn lại thì tức là chết trẻ.

Bệnh thần kinh như thế này chính là cần lão tử đến cứu.

Chăm sóc cho người bệnh thần kinh là trách nhiệm của mỗi người!

Lục Chước tự an ủi chính mình, đuổi theo Minh Thù vào phòng làm việc của cô: "Chuyện vụ nổ là nhằm vào cô ư?"

Minh Thù líu lưỡi không nói nên lời: "Tôi nghĩ cậu biết."

Lục Chước chớp mắt vô tội: "Tôi làm sao biết được chứ."

Không phải là cô nghi ngờ lão tử đó chứ? Lão tử từ lúc nào có biểu hiện ra ý nghĩ muốn giết chết cô chứ?

Minh Thù ngồi lên ghế của tổng giám đốc, hai chân gác qua một bên, không tiếp tục câu nói kia: "Cậu đã báo chuyện trở về cho Lâm Ôn Việt chưa?"

Nét mặt Lục Chước có chút thay đổi, rất trùng hợp tiếng điện thoại di động của hắn vang lên mà tên người gọi vừa đúng lúc là Lâm Ôn Việt.

Tên Lâm Ôn Việt này, Lục Chước ngay từ đầu cứ chửi hắn là thứ không ra gì, thế nhưng càng tiếp xúc lại càng phát hiện thật ra là một người mạnh mẽ.

Hắn không chửi người khác, thậm chí sẽ không nói nặng lời, tính tình vô cùng tốt.

Thế nhưng hắn sẽ trả thù trên những chuyện khác, còn có thể khiến cho người khác tìm không được lý do phản bác.

Lục Chước vòng qua bàn, nhét điện thoại di động vào trong tay Minh Thù: "Hứa tổng, giúp tôi trả lời điện thoại."

Minh Thù ngửa cằm lên: "Cầu xin tôi."

Cầu xin đại gia! Lão tử nếu không trở về thăm ngươi sẽ bị Lâm Ôn Việt túm tóc!

Bình tĩnh!

Không phải là lão tử cứu cô sao!

Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!

Lục Chước vận dụng toàn bộ cơ thể nhanh chóng điều chỉnh cho xong biểu cảm, với bộ dạng đáng thương lắc tay cô: "Cầu xin cô Hứa tổng."

Minh Thù nhấn vào nút gọi, giọng nói của Lâm Ôn Việt truyền tới trước không nhanh không chậm: "Lục Chước, cậu tự ý rời đoàn phim không chào ai cả, cậu biết đã làm lỡ bao nhiêu thời gian của đoàn phim bên kia không?"

"Lục Chước ở chỗ của tôi." Minh Thù liếc mắt nhìn Lục Chước: "Lát nữa tôi sẽ đưa hắn quay lại đoàn phim."

Lâm Ôn Việt ở bên kia im lặng trước, có thể là nghĩ đến tin tức: "Tôi đã liên lạc qua với đoàn phim bên kia rồi, hôm nay không quay vai diễn của hắn nữa."

Hứa tổng tôi cũng chỉ có thể giúp cô đến đây thôi.

Minh Thù trả điện thoại di động lại cho Lục Chước.

Lục Chước cúi đầu trên khuôn mặt Minh Thù chạm môi một cái, giọng điệu vui sướng: "Cám ơn Hứa tổng."

Đôi mắt Minh Thù có chút tối sầm lại đập vào tay hắn, Lục Chước nhìn sang phía cô lộ ra một nụ cười xinh đẹp rực rỡ, Minh Thù buông hai chân ngồi thẳng người: "Lục Chước, không có ai từng dạy cho cậu rằng không nên trêu chọc tổng giám đốc à?"

"Không có." Dù sao trước đây lão tử cũng là tổng giám đốc: "Là Hứa tổng cảm thấy món quà cám ơn này không đủ hay sao?"

Lục Chước đè người xuống, di chuyển cái ghế giam Minh Thù trước khuỷu tay hắn và cái ghế.

Khuôn mặt trước mặt Minh Thù đột nhiên lớn lên, môi dán chặt, mỗi sự va chạm đều hấp dẫn những nơi đầu lưỡi quét qua như có dòng điện hỗn loạn chạy đến đó, khiến người khác không thể suy nghĩ được gì.

Mấy phút sau, Lục Chước buông Minh Thù ra hỏi một cách chân thành: "Như vậy có thể bày tỏ được thành ý của tôi chưa?"

Đôi môi của Minh Thù hơi đỏ, cô đưa tay lên xoa xoa: "Kỹ năng hôn quá kém."

Lục Chước: "..."

Kỹ năng hôn kém mà cô hưởng thụ như vậy ư, lừa đảo!

Lục Chước buông tay ra, giận dữ quay về phía đối diện: "Hứa tổng, cô còn chưa cho tôi biết về chuyện vụ nổ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

Đừng tưởng rằng như vậy là lão tử có thể quên được, không bao giờ!

"Tôi đâu có biết, cậu đi hỏi cảnh sát xem nói không chừng bọn họ biết đấy."

Minh Thù không nói gì, Lục Chước dù có nói thế nào cũng đều vô dụng, khiến Lục Chước rất tức giận.

Lục Chước ngồi trên bàn làm việc, người hơi nghiêng về phía trước ánh mắt nhìn vào tài liệu của Minh Thù, bâng quơ hỏi: "Hứa tổng, chúng ta bây giờ được xem là mối quan hệ gì?"

Minh Thù hỏi lại: "Cậu thích tôi à?"

"Tôi nghĩ rằng mình đã biểu hiện rõ ràng rồi chứ." Lục Chước nói: "Nếu cô đã không biết thì tôi nói một lần nữa, tôi thích cô."

Minh Thù gật đầu.

Lục Chước: "..." Cô gật đầu cái gì!

Cô phải nói một câu gì đi chứ!

"Cho nên, Hứa tổng, mối quan hệ của chúng ta bây giờ là như thế nào!"

Minh Thù không ngẩng đầu đáp: "Cậu muốn tôi đổi quy tắc, nhưng tôi không muốn đổi quy tắc về mối quan hệ của cậu."

Tóm lại, là Lục Chước đổi lại.

Lục Chước nghe đổi lời thoại, ngọn lửa tức giận trong người càng tăng lên.

"Cái người này…" Lục Chước hung hăng vỗ bàn: "Muốn thế nào mới đồng ý đổi quy tắc vậy?"

Minh Thù đóng văn kiện lại, khoanh hai tay chống cằm: "Sao tôi lại muốn đổi quy tắc với cậu chứ? Tôi lại không thích cậu, thay đổi quy tắc về một người không thích, tôi không có hướng ngược đãi như vậy."

"Vì sao cô không thích tôi?" Thích lão tử một chút thì chết à?

"Không thích thì không thích thôi."

"Cô không thử thì làm sao biết không thích?"

Minh Thù bắt đầu nói mò: "Tôi tin vào tiếng sét ái tình."

Lục Chước không phục: "Vậy không phải còn có lâu ngày sinh tình ư!"

Ý tứ Minh Thù sâu xa: "Cái đó của tôi lạnh lẽo."

Lục Chước: "..."

Lục Chước suýt chút nữa ngã từ trên bàn xuống, hắn đang nói đàng hoàng, cô lái đi đâu thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK