Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Ông chủ nhẹ bước đi lên lầu, nhưng khi hắn chứng kiến không có bất kỳ thay đổi nào trong căn phòng, thì lúc bước xuống không còn nhẹ nhàng nữa.

Cô ta chưa tháo bom ư?

Cầm cái gì chứ!

"Chuyện gì đã xảy ra vậy, sao nhóc con đó không làm gì cả đã đi rồi?" Sếp hỏi người bên cạnh.

Người bên ngoài nhìn vào cũng không hiểu lắm, đã kể lại câu chuyện đó một lần nữa cho sếp nghe.

Hắn đi xuống phía dưới không được bao lâu, Minh Thù đã ăn xong rồi, sau đó đứng dậy hỏi bọn hắn một cây bút, rồi tùy tiện viết vài con số lên trên mặt đất, nói với chuyên gia hai câu rồi đi.

Nói cái gì bọn họ không có nghe rõ, thế nhưng mấy người chuyên gia đều có bộ dạng hiểu ra mọi chuyện, lúc này đang cùng nhau tập trung lại thảo luận, dường như đã tìm được biện pháp.

Minh Thù đã nói với bọn họ quy luật nhảy các con số ở quả bom hẹn giờ.

Trước tiên phải tìm ra một quả bom thực sự trong số mười hai quả bom này.

Sau đó sẽ sắp xếp lại quả bom thật theo thứ tự một hai ba bốn.

Các chuyên gia trước đây chưa từng nghĩ rằng trong số mười hai quả bom này sẽ có giả, bọn họ luôn tìm quy luật của mười hai quả bom, bên trong có thêm những quả bom giả, có thể tìm nó ở nơi nào đây.

Minh Thù ngồi ở chỗ kia ăn cả nửa giờ đồng hồ, trong lúc đó ngoại trừ động tác ăn thức ăn ra, thì cô không hề thay đổi tư thế.

Khi đó, cô yên tĩnh như không hề tồn tại vậy.

Các chuyên gia cảm thấy bọn họ quá nông nổi, dĩ nhiên là không so sánh được với một cô gái có thể tĩnh tâm ngồi đó quan sát.

Sếp nghe xong, chỉ có thể an ủi bản thân mình bằng số tiền lương cả năm của hắn ta không tiêu hết.

Các chuyên gia thảo luận xong bắt đầu mang vào người những bộ áo quần chống cháy nổ nặng trịch, bảo sếp đưa mọi người bỏ chạy, bắt đầu tháo dỡ bom.

Trong lúc sếp nôn nóng chờ đợi...

"Ầm ầm."

"Rầm rầm rầm."

Những tiếng nổ dữ dội liên tục vang lên, bụi mù và ánh lửa bay lên ngút trời, tiếng thét chói tai và tiếng còi xe vang vọng lên tận trời cao.

Điếu thuốc ông chủ đang ngậm rơi ngay xuống đất, ông bị bụi bặm của những tòa nhà dân cư cũ bao phủ khắp người.

Sao lại nổ tung như vậy rồi?

Bom không phải ở chỗ này ư?

Ông chủ phản ứng trở lại, chạy về hướng vụ nổ, vừa chạy vừa la lên: "Để lại một đội, những người còn lại theo ta."

Địa điểm của vụ nổ là nơi cách chúng ta một con đường, cả con đường hầu như đều bị nổ banh hết, trong không khí tràn đầy bức xạ nhiệt và bụi bặm, đã khiến con người bị sặc không ngừng.

Tất cả mọi người chạy về hướng an toàn, chỉ có những người mặc đồng phục cảnh sát, thì chạy về phía vụ nổ.

-

"Khụ... khụ."

Minh Thù bị sặc nên ho hai tiếng, trước mắt hoàn toàn mờ ảo.

Chiếc xe bị ép tới mức thay đổi hình dáng rồi, bên ngoài đều là cốt thép và khối đá văng đến chặn kín hoàn toàn.

Trong bụi mù cuồn cuộn bay, đôi mắt của cô đã bị ảnh hưởng, chỉ có thể dùng tay đi sờ tìm người bên cạnh.

"Bắc Đường?"

Không có tiếng trả lời.

Vụ nổ xảy ra quá đột ngột, trước lúc Bắc Đường lên xe đã cáu gắt với cô, ngồi sang bên kia, cô chưa kịp...

Ngón tay của Minh Thù run lên, lần từng bước sang bên kia.

Cửa thủy tinh bị đập vỡ, lúc này trong xe khắp nơi đều là mảnh thủy tinh, mười mấy giây sau, cuối cùng cũng mò được một cơ thể ấm áp.

"Bắc Đường?"

Thú nhỏ từ trong túi Minh Thù nhảy ra, người nó run run, trên người phát ra ánh sáng nhè nhẹ, đôi mắt Minh Thù nhìn thấy rõ tình huống trước mặt.

Thú nhỏ nhảy đến vị trí cao hơn một chút, con mắt như viên đá màu đen, có chút thờ ơ nhìn Minh Thù tới gần Bắc Đường.

Minh Thù không dám đụng đến Bắc Đường, hắn bị một cây cốt thép đâm xuyên qua từ phía sau, xem tư thế của hắn, chắc là muốn nhào tới bảo vệ cho cô.

Lạnh lùng.

Không phải chỉ là vết thương nhỏ thôi ư?

Vết thương nghiêm trọng hơn cô cũng từng chịu qua rồi, chút thương tích nhỏ này có đáng là gì đâu.

Bàn tay Minh Thù xòe ra rồi co lại, co lại rồi buông ra, cũng không biết nên ra tay từ đâu cả.

Hắn không phải là mình mà.

Con sen, ngươi có khỏe không?

Âm thanh của thú nhỏ vang lên trong đầu Minh Thù.

"Ừm."

Cô ta rất giỏi, một sợi tóc trên đầu cũng không thiếu.

Nhưng là Bắc Đường...

Minh Thù lật mình một cái trên xe, ngồi phía sau chỉ có một chút đồ ăn vặt. Hòm thuốc ở phía trước, nhưng phía trước đã bị ép đến độ không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một màu máu.

Minh Thù chưa bao giờ ở trong không gian dược phẩm của con thú nhỏ, bởi vì cô không cần.

Minh Thù đầu tiên là nghĩ ra cách làm gãy thanh bê tông cốt thép ở trên người Bắc Đường, sau đó cẩn thận khiến cho hắn dựa vào chính mình, không dám di chuyển một chút nào.

Minh Thù lặng lẽ tìm lấy điện thoại, có thể do vụ nổ, nên vùng gần đây không có một chút tín hiệu nào cả.

Cô đưa tin nhắn đã viết xong đưa cho thú nhỏ: "Tìm chỗ nào có tín hiệu rồi gửi nó đi."

Tốc độ làm việc của cảnh sát quá chậm, kiêng dè quá nhiều, chỉ có a Sâm mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất để cứu bọn họ ra ngoài.

Thú nhỏ dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cầm điện thoại di động chui từ kẻ hở ra ngoài, nó vừa đi thì xung quanh liền tối sầm lại.

Thỉnh thoảng còn có thể nghe tiếng nổ mạnh từ phía trên truyền xuống.

Cô cũng nghe được tiếng bê tông cốt thép đè vào trần xe, âm thanh rơi xuống.

Ngón tay của Minh Thù khẽ nhúc nhích, ánh sáng phát ra từ đầu ngón tay giống với trên người thú nhỏ, vẽ vài ký hiệu phức tạp lên trần xe và bốn phía, ánh sáng ẩn vào thân xe, lúc xi măng cốt thép rơi xuống, chiếc xe cũng không có chút thay đổi gì, vô cùng vững chắc.

"Tiểu Chi..."

Minh Thù hướng mắt nhìn về hướng người trong ngực cô: "Đừng nói chuyện."

Sắc mặt Bắc Đường trắng bệch, cánh môi nhếch lên mấy lần, giọng nói nhỏ như tiếng ruồi muỗi bay: "Em... không sao chứ?"

Hắn không phải lo lắng bản thân bị làm sao, mà hắn sợ cô ấy gặp chuyện không may.

"Không có việc gì cả, em không sao. Anh đừng nói chuyện, a Sâm sắp đến rồi."

"Không sao... thì tốt rồi." Bắc Đường thử nắm lấy tay Minh Thù, Minh Thù nắm lại thật chặt.

Tiếng của Bắc Đường ngày càng yếu, Minh Thù phải lại gần hắn mới có thể nghe được: "Tiểu Chi, có thể hôn anh một cái không?"

Minh Thù duy trì tư thế đó trong ba giây, quay đầu hôn hắn, trong miệng hắn có vị nhàn nhạt của máu, Minh Thù từng tí một giúp hắn dọn sạch biến thành hơi thở của cô ấy.

Bắc Đường đáp lại có hơi chậm.

"Tiểu Chi, em thích tôi..."

Câu nói tiếp theo biến mất trong cổ họng của Bắc Đường.

Bắc Đường chỉ tỉnh như thế trong một lúc rồi lại rơi vào hôn mê.

Trong xe yên tĩnh một lúc lâu đã vang lên tiếng động.

"Ừm."

Mờ mịt lại hư ảo, phảng phất tựa như ảo giác.

Thú nhỏ một lát sau quay trở về, tin nhắn đã được gửi đi rồi. Nhưng lúc nào cứu viện mới đến thì không ai hay biết.

Minh Thù cầm máu cho Bắc Đường, nhưng cô không dám động đến hắn, hắn phải nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.

Thú nhỏ ngồi xổm bên cạnh Minh Thù, bàn chân cọ nhẹ vào lòng bàn tay cô ấy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cơ thể Bắc Đường bắt đầu rét run, Minh Thù mang tấm chăn phía sau ra đắp cho hắn.

Con sen, cứu viện của bên trên bị cản trở, người ta nói rằng có một đường ống dẫn khí tự nhiên ở bên dưới, tùy tiện di chuyển, sẽ nổ tung thêm lần nữa.

Thú nhỏ truyền tin tức của bên trên xuống.

Minh Thù nghe xong cũng chỉ ngồi im lặng, một lúc lâu sau cô ta kéo đồ ăn vặt ở phía sau lại, nhanh chóng giải quyết hết một túi đồ ăn vặt.

Thú nhỏ chỉ nhìn vào cô, không hề đi đến tranh giành.

-

"Bác sĩ, bác sĩ..."

Cô gái toàn thân bị dính đầy bụi bẩn xông vào bệnh viện, trong tay cô còn ôm một người đàn ông toàn thân dính đầy máu.

Sự kết hợp này thật kỳ lạ, các bệnh nhân ở hành lang nhao nhao nhìn về phía cô.

Y tá chạy lên trước, nhìn thoáng qua: "Cáng cứu thương, nhanh đưa đến phòng cấp cứu, gọi bác sĩ Chu."

Nhanh chóng có người đẩy cáng cứu thương đi qua, y tá giúp đỡ đặt người lên trên băng ca, chạy như điên đẩy cáng cứu thương hướng về phòng cấp cứu.

Minh Thù đứng tại chỗ, mặt cô trắng bệch ra, trước mắt có chút xoay vòng nhưng cô không thể xỉu được.

Cô đi lảo đảo tới quầy lễ tân, đoạt lấy chiếc điện thoại mà cô y tá đang nghe.

"Ôi chao cô…"

Minh Thù miễn cưỡng cười cười: "Ta gọi điện thoại."

Cô y tá: "..."


Lúc a Sâm chạy đến, Bắc Đường vẫn còn ở trong phòng cấp cứu, Minh Thù ngồi chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu, sắc mặt trắng bệch nhìn xuống mặt đất.

"Tiểu thư?" A Sâm xông đến: "Cậu chủ, cậu chủ thế nào rồi?"

Minh Thù lắc đầu, cô tự tay cầm lấy tay a Sâm, sức rất yếu, giọng nói càng nhẹ: "A Sâm, mua giúp ta một chút đồ ăn nhé!"

"Tiểu thư cô làm sao vậy?" A Sâm lúc này mới phát hiện sắc mặt Minh Thù không đúng, hắn hô lớn về phía hành lang: "Bác sĩ, bác sĩ đâu?"

"Không cần gọi bác sĩ, mua cho ta chút đồ ăn là được rồi."

"Như vậy sao được, nhìn cô không khỏe cho lắm." A Sâm vừa khéo bắt được một tên bác sĩ: "Anh nhanh khám cho tiểu thư nhà ta xem sao."

Vị bác sĩ bị kéo lại sửng sốt, một lát sau nói: "Vì cô ấy đói bụng, vừa rồi có kiểm tra rồi, không phải đã bảo y tá đưa thức ăn cho cô ấy ăn rồi ư? Sao sắc mặt vẫn trắng như thế, anh là người nhà của cô ấy à? Cô gái này nhỏ như vậy, gia đình các ngươi sao lại hành hạ cô ấy đến vậy."

Đói... đói sao?

A Sâm thả cho bác sĩ đó đi, nhanh chóng cho người đi mua đồ ăn về.

Thú nhỏ không biết từ đâu chạy về, thừa dịp a Sâm đang gọi điện thoại, đã đẩy mạnh mấy thứ lạnh ngắt gì đó vào trong lòng bàn tay Minh Thù.

Con sen, những thứ có năng lực thần kỳ trên thế giới này không dễ kiếm đâu, ngươi ăn một chút đã thì mới có thể khá hơn một chút.

Minh Thù cầm lấy cho vào miệng.

Đợi sắc mặt của Minh Thù chuyển biến tốt hơn một chút, thú nhỏ bắt đầu cằn nhằn.

Mắng cô rất hăng say.

Minh Thù bấm vào nó một phát, nhét nó vào trong túi áo khoác.

Nhưng lúc này áo khoác bị bẩn, con thú nhỏ thấy gớm, ở trong túi cũng tiếp tục giơ chân mắng.

Minh Thù dường như thở dài, nhưng không có điều gì xuất hiện trên khuôn mặt, lẳng lặng nhìn xuống mặt đất, đợi thức ăn mà a Sâm đưa đến, sau khi Minh Thù ăn một ít thì khuôn mặt tái nhợt dần dần có chút ửng hồng.

A Sâm thấy rất thần kỳ, cái này thật là... ăn một bữa đã khỏe rồi ư?

Bộ dạng vừa nãy nhìn vào như muốn ăn hết tất cả vậy.

Cuộc phẫu thuật của Bắc Đường rất thành công, đã thoát khỏi nguy hiểm được chuyển đến phòng bệnh rồi.

A Sâm phái người bảo vệ bên trong lẫn bên ngoài, Minh Thù ngồi bên giường.

Bác sĩ và y tá đến kiểm tra, a Sâm nhanh chóng hỏi lúc nào Bắc Đường có thể tỉnh lại.

"Nói thật tôi đây cũng không dám đảm bảo, còn phải dựa vào bệnh nhân nữa." Bác sĩ an ủi trả lời: "Nhưng tố chất cơ thể của tiên sinh này rất tốt, sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi."

A Sâm có chút lo lắng gật đầu.

Bác sĩ lại kiểm tra thiết bị một chút: "Vậy có chuyện gì thì mọi người gọi tôi một tiếng."

A Sâm tiễn bác sĩ đi ra ngoài, cô y tá đi theo sau bác sĩ một bước, đợi a Sâm và bác sĩ đều quay người xong, cô ấy nhanh chóng đưa cho Minh Thù một tờ giấy, sau đó cũng đi ra khỏi phòng bệnh.

Tờ giấy rớt ở bên cạnh tay cô và Bắc Đường, cô quay đầu nhìn theo hình bóng cô y tá chầm chậm rời đi, một lúc sau mới thả một tay ra mở rộng tờ giấy.

"Tiểu thư, cô có cần nghỉ ngơi một lát không? Tôi ở đây trông coi cho." A Sâm tiễn bác sĩ xong đã trở về.

Minh Thù chậm rãi thu tờ giấy lại: "Không cần đâu, tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy."

A Sâm mỉm cười không nói ra lời nào xoay người rời khỏi phòng, luôn tiện đóng cửa lại.

Minh Thù thấy Bắc Đường mặt mũi tái nhợt, lần này ngồi đến tận đêm khuya.

Tiếng chuông mười hai giờ vang lên, cô lặng im đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

"Tiểu thư, cô đi đâu vậy?" A Sâm gác đêm ở bên ngoài, thấy cô đi ra bèn hỏi một tiếng.

"Đi ra ngoài một chuyến." Minh Thù mỉm cười: "Sẽ quay về rất nhanh."

"Ta phái người đi theo tiểu thư nhé?" A Sâm không yên tâm lắm, chuyện xảy ra hôm nay quá bất ngờ, lỡ cô có chuyện gì nữa hắn không biết sẽ nhận tội với cậu chủ như thế nào đây.

"Ta không đi xa đâu, sẽ trở về rất nhanh." Minh Thù từ chối ý tốt của a Sâm.

Cô đi rồi, hắn biết làm việc như thế nào đây?

A Sâm nhìn Minh Thù rời đi, chân mày hắn hơi nhíu lại, cả ngày hôm nay hỗn loạn, hắn cũng không kịp hỏi cô là đã đưa cậu chủ ra ngoài bằng cách nào.

Không phải nói bọn họ bị đè ở phía dưới rồi ư?

Hiện tại cứu viện ở bên kia đều ở bên ngoài, trên cơ bản không thể vào được bên trong.

-

Bóng đêm vắng vẻ.

Ánh trăng sáng chiếu xuống trên sân thượng, cái bóng nhỏ dài trải trên mặt đất như bóng ma.

"Lộp cộp lộp cộp..."

Tiếng bước chân truyền đến, cái bóng kia chậm rãi quay lại, chờ đợi chủ nhân của tiếng bước chân.

Một cô gái nhỏ nhắn bước ra từ trong bóng tối, phía sau dường như sương mù dày đặc, khiến bóng của cô trở nên âm u kỳ lạ, thoáng nhìn như ác ma đến từ địa ngục.

Nhưng sau khi cô bước ra khỏi bóng tối, đứng dưới ánh trăng, dưới sự bao phủ của ánh sáng, trên người cô chỉ có một sự uyển chuyển dịu dàng.

"Một mình một ngựa đã đến rồi, Nam Chi cô thật là can đảm." Một giọng nói dễ nghe của đàn ông vang lên.

Người đàn ông đó đứng trên mép sân thượng nhẹ như lông hồng, cảm giác như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

"Có một số chuyện để cho người khác nhìn thấy sẽ không tốt, muốn bịt miệng sẽ rất phiền phức." Minh Thù im lặng nhìn anh ta một lần rồi cười nói: "King tiên sinh, đúng vậy?"

"Ha ha, Nam Chi tiểu thư thực sự rất đáng yêu."

Minh Thù hỏi một cách nghiêm túc: "Đáng yêu nhiều không?"

King dừng lại một giây, nụ cười của hắn dưới ánh trăng có chút kỳ lạ: "Đáng yêu hơn so với người mà ta đã gặp qua."

Tiếng nói của Minh Thù nhẹ nhàng chậm chạp: "Đáng yêu đến mức ngươi muốn giết chết ta sao?"

King di chuyển một vòng ở trên sân thượng, áo quần chuyển động theo hắn, phát ra tiếng vù vù, giống như một tên thần kinh.

Hắn giữ vững cơ thể, mặt mày hớn hở cười nói: "Nam Chi tiểu thư là một người quá thông minh, sẽ sống rất đau khổ. Hơn nữa không khiến cho người khác yêu thích, rất không đáng yêu."

Minh Thù ôm lấy khóe môi: "Cám ơn đã khen ngợi."

King: "..."

"Ngươi hẹn ta tới, không phải là muốn khen ta đáng yêu đó chứ?" Minh Thù nghiêng đầu một chút, như một người không tiếp xúc bên ngoài nhiều, một cô gái vừa hiếu kỳ lại đơn giản.

"Đương nhiên là không rồi, sao ta lại nhàm chán đến vậy chứ." King vẫn đứng sát mép sân thượng như vậy, hắn vung tay lên, hắn chỉ về hướng cảnh đêm rực rỡ sau lưng: "Ta cho cô chọn một nơi làm sân khấu tạm biệt, Nam Chi tiểu thư, có phải là ta đối xử với cô quá tốt hay không."

Minh Thù đi tới, đứng ở bên cạnh hắn, dường như muốn cùng hắn nhìn vào sân khấu từ biệt này.

King không có một chút đề phòng gì với cô, thậm chí là nhìn cô với một chút khiêu khích.

Minh Thù quay đầu cười tươi, ánh mắt lấp lánh như ánh đèn, tựa như một dòng sông sao đang chảy tuyệt đẹp.

King nháy mắt, gửi cho Minh Thù một nụ cười thần kinh.

Hai người lộng lẫy như vậy dưới cảnh đêm, bèn nhìn nhau cười, dường như là những người bạn cũ đã nhiều năm không gặp rồi.

Nhưng đúng vào lúc này, Minh Thù đột nhiên đưa tay, bất ngờ đánh về phía cẳng chân của King.

King bị đẩy vội vàng không kịp chuẩn bị gì, toàn thân bị ngã xuống.

King: "..."

Làm sao còn có loại thao tác này? Không phải cô muốn cùng hắn thưởng thức sân khấu rực rỡ này sao?

Cơ thể King nhanh chóng ổn định trở lại, đợi hắn trở lại trên sân thượng, Minh Thù mới nhìn rõ trên tay hắn có rất nhiều sợi tơ nhỏ.

"Nam Chi tiểu thư, sao cô có thể nói ra tay là ra tay liền như vậy, không có chút quy tắc gì hết, cô như vậy đúng là không đáng yêu." King nghiêm túc lên án.

"Ta cảm thấy ta rất đáng yêu." Minh Thù nhún vai: "Không phải ngươi vẫn chưa chết ư, nếu chết dễ dàng như vậy ngươi cũng không phái người tới giết ta đúng không."

King cười hai tiếng, cười đến mức như kẻ điên.

Dưới bóng đêm, hắn giống như một tên được bệnh viện tâm thần thả ra mắc phải bệnh nặng vậy.


"Đúng là cuộc nói chuyện giữa người đáng ghét và người thông minh với nhau, một sự ngu ngốc đáng yêu." King thở dài một tiếng.

Minh Thù rời khỏi vị trí không để lại dấu vết gì, cho dù ra tay thế nào, bản thân cũng nằm ở vị trí có lợi.

Cô nâng cằm, giọng nói trong trẻo: "Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?"

King đặt một ngón tay lên bên môi: "Nếu vấn đề quá khó thì tôi không thể trả lời cho cô được đâu, nhưng những vấn đề nhỏ ta rất vui được giải đáp cho cô."

"Ngươi tên là gì."

King nghi ngờ chớp mắt.

Điều cô muốn hỏi là thứ này ư?

Chẳng lẽ không đáng để hỏi ư, người nào đã phái hắn tới? Tại sao muốn giết cô ấy?

King nháy sáng mắt lên: "Nam Chi tiểu thư, ta sẽ cho cô một cơ hội nữa, có thể đặt lại câu hỏi nhé."

"Ta chỉ muốn biết ngươi tên là gì."

Cho cô cơ hội đặt câu hỏi tốt như vậy, cô dĩ nhiên là muốn hỏi tên của hắn, đừng có gạt ta nhé...

"Được rồi." King buông tay, như là bất đắc dĩ vậy: "Nếu Nam Chi tiểu thư muốn biết, ta đây sẽ nói cho cô biết... Ta tên là Lạc Yến."

Lạc Yến?

Cái tên gì mà kỳ lạ vậy?

Hai mắt Minh Thù quan sát hắn: "Có phải ngươi có một người chị tên là Trầm Ngư?"

Lạc Yến trợn to mắt, không thể tin được gào lên: "Sao ngươi biết được?"

"Ha ha." Ngươi có thể phóng đại khả năng diễn kịch của mình thêm chút nữa không? Ta tin ngươi mới là lạ.

Lạc Yến trả lời ngược lại: "Đúng vậy, là Lạc trong Lạc Thần, Yến trong Thanh Yến."

Lạc Yến dường như không muốn giết chết Minh Thù ngay lập tức, hắn vẫn không có biểu hiện gì muốn giết cô cả, liền trò chuyện như cùng người bạn cũ trò chuyện vậy.

"Xem như là trao đổi, có phải ngươi muốn cho ta biết tên của ngươi hay không?"

"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?" Minh Thù liếc nhìn hắn, vừa kiêu ngạo lại vừa ngang ngược: "Chỉ với ngươi sao xứng để biết tên của ta?"

Lạc Yến cười như người bị thần kinh: "Đây không phải là lễ nghĩa cơ bản hay sao? Cô xem, ta đều nói cho cô biết rồi, cô tại sao lại có thể không nói cho ta biết chứ? Đây gọi là không lịch sự."

Một tên bị thần kinh như ngươi còn biết đến phép lịch sự ư?

Sợ ngươi ngay cả chữ lịch sự cũng không biết viết ra sao nữa là!

Sắc mặt Minh Thù không hề thay đổi: "Ta cảm thấy đối với một người muốn giết mình thì không cần thiết phải lịch sự."

"Cô có biết vì sao tôi muốn giết cô không?" Lạc Yến đột nhiên nghiêm túc hỏi.

"Ngươi bị bệnh rồi, ta đáng yêu như vậy mà ngươi cũng muốn giết, ngươi thật vô lương tâm."

"..."

Lòng tự luyến của Kỳ Ngự đã đủ đạt cực phẩm rồi, sao lại có một người đến nữa.

Cái này không trả lời dựa theo kịch bản, hắn sao lại có thể vào được hội thoại phía dưới?

Lạc Yến có chút khó khăn.

Hắn đúng là ghét nói chuyện với người thông minh.

Nhìn xem!

Nói chuyện với người thông minh là cục diện bây giờ đây.

Mỗi một câu nói đều phải qua tính toán mới có thể nói ra.

Lạc Yến bước hai bước trên sân thượng, giống như đang suy nghĩ. Đột nhiên, hắn quay đầu lại: "Cô đã từng nghe một câu chuyện sao?"

"Không nghe." Tìm một vũ khí trước đã, một lát nữa đánh cho Trầm Ngư chị của hắn không nhận ra luôn.

"..."

Lạc Yến kiên nhẫn: "Vậy cô biết thế giới giả tưởng và thế giới hiện thực sao?"

"Không biết." Bên kia có một ống thép tốt, chính là nó rồi!

Lạc Yến lên giọng nói dường như rất vui vẻ: "Vậy ta nói cho ngươi biết."

"Không nghe." Không nghe con rùa tụng kinh đâu.

Đồ ngốc ngươi mà dám lừa đảo ta hả, không có cửa đâu.

Ta dễ dàng bị lừa đến thế sao? Ngay cả đồ ăn vặt cũng không cho, lại muốn cho ta nghe kể chuyện xưa, ai cho phép hắn kể chứ, Trầm Ngư sao?

"..."

Lạc Yến hít thở sâu một hơi, ngươi không nghe ta cũng sẽ nói!

"Thế giới giả tưởng là thế giới được con người tạo ra, thế giới của người sáng tạo nên thế giới giả tưởng gọi là thế giới hiện thực... ôi chao, ngươi hãy nghe ta nói hết đã."

"Vụt."

"Vù."

Vung ống thép qua, mang theo sự rung động trong không khí, thân thể Lạc Yến bay trên sân thượng, tránh được ống thép có sức mạnh ác liệt.

Giọng nói của Lạc Yến tiếp tục truyền đến: "Nhân vật tồn tại ở thế giới giả tưởng, chúng tôi gọi là nhân vật ảo, được người sáng tạo cho..."

"Vù!"

Lạc Yến nhảy sang một bên: "Giao phó bề ngoài, phẩm chất cùng thuộc tính..."

"Rầm."

Ống thép đánh vào trên sân thượng, khoảng sân thượng dưới chân Lạc Yến nứt ra một cái lỗ.

Lạc Yến hít vào một hơi khí lạnh, hắn tuy là không có bị đánh, thế nhưng ống thép rơi xuống nhanh quá, mang đến cảm giác bị đè ép lên, khiến cho hắn cực kỳ khó chịu.

Ống thép không được rút ra nữa, cô gái nắm ống thép, nghiêng đầu đầu nụ cười tuyệt đẹp: "Ngươi sẽ không muốn nói cho ta biết, ta là nhân vật ảo đó chứ!"

"Bingo." Lạc Yến từ trên vết nứt sân thượng nhảy xuống, chân trước của hắn rời khỏi sân thượng, sân thượng ở chân sau bị tách ra, một mảng xi măng lớn rơi xuống.

Đánh vào phía trên chiếc xe đậu ở bên dưới, tiếng cảnh báo của chiếc xe vang lên trong đêm tối.

Lạc Yến đợi những tiếng cảnh báo ở bên dưới mất đi mới nói: "Tương lai khoa học kỹ thuật phát triển, loài người đã xây dựng rất nhiều thế giới giả tưởng, mà ngươi là một nhân vật ảo trong trong thế giới ảo. Nhưng ngươi thoát khỏi thiết lập ban đầu, có suy nghĩ của riêng mình, điều này không được phép tồn tại. Mà ta chính là người phụ trách tiêu diệt lỗi hệ thống này của ngươi."

"Ngươi không tin lời ta nói cũng không có vấn đề gì cả, ngươi tự suy nghĩ xem, tất cả những gì ngươi trải qua bây giờ là chân thật sao?"

Minh Thù cười một tràng cười nhẹ, như là đã nghe thấy điều gì đó buồn cười.

Trong đầu Lạc Yến nảy ra một ý tưởng: "Ngươi cảm thấy người đàn ông ở bên cạnh ngươi đó thực sự thích ngươi sao?"

Nụ cười Minh Thù ngừng lại, cô có chút nhướng mày, hỏi một cách đầy hứng thú: "Vậy hắn là vì cái gì?"

Lạc Yến nói: "Hắn cũng là vì hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ của hắn và của ta đều giống nhau, đều là tiêu diệt ngươi."

Minh Thù gật đầu: "Nghe có vẻ là một kế hoạch vĩ đại. Xem ra ta còn rất lợi hại, cần đến hai người các ngươi phải ra tay."

Nói đến phần sau có chút đắc ý.

Lạc Yến chú ý đến vẻ mặt của Minh Thù, từ đầu đến cuối ngoại trừ cười vô cùng hạnh phúc thì bây giờ là vẻ mặt đắc ý, dường như cũng không có gì thay đổi đặc biệt.

Giống như đã cùng cô ta chơi một trò đùa vậy.

Lạc Yến vừa thay đổi tâm tư, hắn cười nói: "Ta biết ngươi tên là gì, ta còn biết thân thế của ngươi, ta biết tất cả những gì ngươi từng trải qua. Nếu như ngươi không tin, ta có thể nói cho ngươi nghe, ngươi cảm thấy một người xa lạ sẽ hiểu rõ ngươi như lòng bàn tay sao? Đương nhiên, điều ta nói không phải ở thế giới này."

"Thật không, nói ra nghe xem." Minh Thù càng cảm thấy hứng thú hơn.

"Ngươi tên là Minh Thù, sinh ra ở Huyền Tử, lúc sinh ra đời trên trời có xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, điềm lành nghìn năm khó gặp. Theo sự giáng trần của ngươi, dường như tất cả vận may đều giáng xuống, hoàng thất tôn sùng ngươi là nữ thần chuyển thế..."

Khóe miệng Minh Thù cười nhạt hơn, sóng lớn trong mắt cô cũng dần bình lặng trở lại.

Lạc Yến cười đến mức mở rộng quai hàm: "Đáng tiếc ngày vui chẳng được bao nhiêu, cuộc sống an nhàn của ngươi đã mất đi theo sự hủy diệt của vương triều, ngươi là nữ thần ở trên cao, trở thành một nô tì hèn mọn nhất, bị người khác chà đạp, hành hạ..."

Minh Thù thoáng giương mắt lên, nhìn về phía Lạc Yến, ngắt lời hắn: "Ngươi biết vương triều tại sao lại bị huỷ diệt không?"

"Vì quân chủ đương triều ngu ngốc vô dụng, gian thần lộng quyền. Ta nói có đúng không?"

Minh Thù không trả lời.

Lạc Yến tiếp tục nói: "Xem như ngươi có tư tưởng, tình cảm của con người, nhưng ngươi cuối cùng không phải là con người, ngươi chỉ là một nhân vật ảo được con người tạo nên, bối cảnh thân thế của ngươi đều được cài đặt. Ngươi xem, ta biết tất cả về ngươi."

Ngươi xem, ta biết tất cả về ngươi...

Ngươi xem, ta biết tất cả...

Ngươi xem, ta biết...

Ngươi xem...

Minh Thù rũ mắt xuống, những sợi lông mi dài chặn lại cảm xúc của cô.

Lạc Yến muốn để cho Minh Thù một chút thời gian, dù sao ai cũng không thể dễ dàng chấp nhận sự thật, bản thân chỉ là một nhân vật ảo.

Có thể cô ta.

Đúng vậy đó.

Nếu như cô ta không phải, bọn họ cũng không gặp nhau trong bối cảnh này, hắn có thể trở thành bạn bè với cô ta.


Cửa hàng 24h.

Người bán hàng đang dọn dẹp bàn, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, người bán hàng theo bản năng quay đầu: "Hoan nghênh quý..."

Chữ khách nghẹn lại trong cổ họng.

Đi vào là một cô gái.

Nhưng...

Trên áo quần cô gái đều là máu, máu dầm dề.

Nhưng cô gái lúc này không hiện vẻ chật vật, không phải kiểu bị đuổi giết chạy như người bị hại.

Càng giống như một hung thủ vừa mới giết người xong.

Người bán hàng như là bị hù dọa, bắt đầu lui về phía sau.

"Cho gọi món ăn." Nữ sinh gọi người gần nhất, sau khi ngồi xuống thấy người bán hàng đứng tại chỗ, kêu một tiếng.

Người bán hàng liếc mắt nhìn hướng phòng bếp, cửa phòng bếp đã đóng, đều nhìn không thấy gì cả.

Người bán hàng nhìn về phía người có máu dầm dề, trống ngực đập mạnh.

Cô ta không phải là hung thủ giết người chứ?

Có nên báo cảnh sát không...

Hay là không nên chọc giận cô trước, lỡ như là người điên, giết cô luôn thì làm sao bây giờ?

Người bán hàng hít thở sâu một hơi, từ từ đi tới, hai chân đều đang run rẩy.

"Cô sợ cái gì?" Minh Thù không hiểu nhìn người bán hàng đang khúm núm run rẩy, không phải là gọi một bữa ăn thôi sao? Cứ như muốn ăn thịt cô ta không bằng ấy?

Trẫm không ăn thịt người!

Ánh mắt Minh Thù quét lên màu đỏ trên áo quần mình, lập tức khóe miệng giật một cái: "Đây là sơn, không phải máu."

Sơn... sơn sao?

Người bán hàng đứng gần, quả nhiên ngửi được mùi sơn, quả thực không phải mùi máu tươi.

Người bán hàng trực tiếp chống bên cạnh bàn, thở dốc: "Làm tôi sợ muốn chết. Cô gái, buổi tối còn sơn làm gì?" Còn bôi bẩn ở trên người, có bệnh sao!

"Cửa tiệm bên cạnh kia có phải là có bệnh hay không, hơn nửa đêm đi quét sơn?" Minh Thù cũng không lời: "Còn đổ hết lên người tôi."

Bên cạnh?

Nhà bọn họ chính là nhà cuối cùng mà...

Người bán hàng lại bắt đầu nhớ lại: "Cô gái, nhà chúng tôi là nhà cuối cùng, cô... cô gặp phải thứ gì sao?"

"À, con phố bên cạnh." Minh Thù đập bàn: "Thực đơn."

Phố bên cạnh... Người bán hàng biết Minh Thù nói nhà ai rồi, cô liền mang thực đơn tới: "Cửa tiệm kia nghe nói vội vàng khai trương, cho nên ban ngày buổi tối đều đang làm việc."

Minh Thù đói bụng đến không còn sức lực, cũng lười đi quản tại sao nó muốn quét sơn buổi tối, nếu không phải là cô không còn sức lực tránh ra, chỉ bảo vệ khuôn mặt, cô cũng sẽ không bị bẩn cả người.

Vừa rồi ở sân thượng đánh tên lừa gạt một trận, giờ cô cũng đói chết rồi.

Một tên lừa gạt lại dám gạt trẫm, phát điên sao, thế phong nhật hạ (1)!

Trẫm nhìn qua dễ lừa gạt như vậy?

Buồn cười!

Minh Thù ăn xong tính tiền rời đi, thay một bộ quần áo mới trở về bệnh viện.

Ánh mắt a Sâm có chút kỳ quái, làm sao đi ra ngoài một chuyến, lại thay áo quần rồi?

Minh Thù đẩy cửa phòng bệnh vào, thân thể đã đi vào hơn phân nửa, cô ngoái đầu nhìn lại cười: "Đi trói một tên lừa gạt trở về."

"A?"

Hơn nửa đêm trói tên lừa gạt gì?

Cô đi ra ngoài gặp phải tên lừa gạt sao?

Nhưng mà Minh Thù cũng không giải thích thêm, đi vào rồi đóng cửa lại.

A Sâm dựa theo địa chỉ Minh Thù nói đi bắt người, nhưng khi nhìn hình dáng tên lừa gạt, a Sâm liền có chút mơ hồ.

Đây là... lừa gạt?

Lạc Yến: "..." Thế mà nói hắn là kẻ lừa gạt, vậy kẻ không chịu đối mặt thực tế rốt cuộc là ai vậy!

Nhưng Lạc Yến cũng nhận ra một đạo lý.

Hắn dường như hiểu chữ "Tôi là đệ nhất vũ trụ" kia thành công chọn tấn công chiếm đóng, mà không phải trực tiếp ra tay.

Đáng tiếc, hắn dường như bị vu oan.

Chà, trở về có trò hay để xem.

"Bắt hắn nhanh lên một chút, sững sờ cái gì."

Lạc Yến nhìn về phía người bắt hắn, lập tức tâm tình cũng biến mất.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Hãy đợi đấy.

-

Chuyện gì Minh Thù đều tự tay làm, không phải để cho người khác đụng vào Bắc Đường một chút, a Sâm không có biện pháp chỉ có thể cho người canh giữ ở bên ngoài.

Bắc Đường mọi thứ đều ổn nhưng vẫn chưa tỉnh.

Bắc Đường chẳng có chút biểu hiện của việc tỉnh lại, ngay cả bác sĩ đều cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết phẫu thuật hắn thành công, ngày thứ hai sẽ tỉnh.

Bác sĩ lại cho Bắc Đường làm một lần kiểm tra toàn thân, kết quả cũng không có phát hiện được gì.

Ba ngày sau.

Minh Thù ngồi bên giường, biểu hiện hơi mất kiên nhẫn, a Sâm cẩn thận tới gần, Minh Thù lập tức thu lại vẻ lo lắng nở ra nụ cười: "Có việc gì?"

"Cậu chủ chưa tỉnh sao?" A Sâm nhìn về phía người trên giường.

Minh Thù không nói tiếp.

A Sâm lưỡng lự một chút: "Tôi muốn đem cậu chủ ra nước ngoài, nước ngoài có bác sĩ chuyên môn của chúng tôi, thiết bị cũng sẽ tiên tiến so với trong nước. Tiểu thư, cô thấy sao?"

Nếu như Minh Thù không ở nơi này, hắn sớm đã chuyển Bắc Đường đi rồi.

Minh Thù ở chỗ này... dựa vào sự quan tâm của cậu chủ đối với cô, nếu là hắn ép đem cậu chủ chuyển đi, cậu chủ tỉnh lại, nhất định sẽ hỏi tội hắn.

"Tối hôm nay chưa tỉnh, sẽ chuẩn bị chuyển đi." Minh Thù nói.

A Sâm thở phào: "Vâng."

A Sâm rời khỏi phòng bệnh, cửa phòng "cạch" một tiếng khép lại.

Minh Thù nhéo nhéo chiếc chăn, hướng theo tay hắn đè xuống, cánh môi rơi vào trên mu bàn tay hắn: "Nhanh tỉnh lại đi."

Gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh đáp lại.

Vì sao chưa chịu tỉnh?

Bác sĩ nói thân thể hắn không có bất cứ vấn đề gì, vết thương cũng đang hồi phục, hắn bất tỉnh, chỉ có thể nói rõ hắn không muốn tỉnh lại.

Minh Thù có chút thất vọng nhắm mắt lại.

Đêm đó Bắc Đường vẫn chưa tỉnh, Minh Thù chỉ có thể thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất ngoại. Nhưng sáng hôm sau, a Sâm đã chuẩn bị xong hết, còn mỗi việc tiễn Bắc Đường lên máy bay thì hắn đột nhiên tỉnh.

Bác sĩ vây quanh Bắc Đường kiểm tra, Minh Thù và a Sâm đều bị ngăn cách bên ngoài.

Bắc Đường rất lo lắng, ánh mắt tối sầm nhìn chằm chằm bác sĩ, bác sĩ bị áp lực lớn, nhanh chóng kiểm tra xong rồi đi ra.

Hù chết mọi người.

Bác sĩ vừa đi, gian phòng lại trống trải, Minh Thù đi vào tiện tay đóng cửa lại.

Phía sau a Sâm suýt chút nữa đụng vào mũi.

Hắn ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái, nhìn về người phía sau, nghiêm mặt: "Nhìn cái gì vậy, còn không đi hủy lịch trình."

Bắc Đường vẫn không thể cử động, đáy mắt hiện lên tia ấm ức âm trầm, khiến người ta liếc mắt nhìn đều cảm thấy tê cả da đầu.

Minh Thù đi tới, trực tiếp ôm hắn một cái.

Bắc Đường đáy mắt tăm tối từ từ hoảng loạn: "Tiểu Chi."

"Mạng cũng thật là lớn." Minh Thù buông ra hắn, giữa lông mày ý cười nở rộ: "Nằm lâu như vậy về sau còn làm ăn được sao?"

Bắc Đường vừa tỉnh lại đã bị chọc giận, lúc đầu thấy cô tâm tình tốt một chút nhưng bây giờ lập tức buồn bực.

"Làm được hay không, về sau sẽ làm cho tiểu Chi trải nghiệm."

"A..."

Minh Thù ở đó một lát rồi đi ra, để cho a Sâm đi vào.

A Sâm nói sơ qua cho Bắc Đường tình hình gần đây, bao gồm chuyện bọn họ bắt King.

Còn về làm sao bắt được, cũng tự nhiên đàng hoàng khai báo.

Sau cùng sợ Bắc Đường mới vừa tỉnh lại còn cần nghỉ ngơi, a Sâm cũng không dám nói tỉ mỉ chuyện khác.

Trong khoảng thời gian Bắc Đường dưỡng bệnh, a Sâm liền phát hiện Minh Thù không hay cãi lại như trước, phần lớn thời gian đều là xem bọn hắn hầu hạ.

Thỉnh thoảng còn mở miệng nói dỗi cậu chủ nhà bọn họ.

"Trước kia đều là em chăm sóc cho anh sao?" Bắc Đường đã có thể ngồi dậy.

Minh Thù cắn quả táo: "Nghĩ cho kỹ chuyện anh cho em bao nhiêu đồ ăn vặt đi?"

Lời nói a Sâm nghẹn ở trong cổ họng.

Tiểu thư sao lại khẩu thị tâm phi (2) chứ?

***

(1) Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ: Thời bây giờ đạo đức đều suy tàn, con người không còn chất phác như xưa.

(2) Khẩu thị tâm phi: Lời nói và suy nghĩ không giống nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK