Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm nay chỉ có một người chụp ảnh, đó chính là người đàn ông đến cùng với giám đốc Thượng lúc nãy.

Ảnh đế đang nổi trong giới giải trí - Kỷ Cẩm.

Vị ảnh đế này vừa nhận bộ phim đầu tay đã nổi như cồn, hơn nữa điều thần kỳ là phim hắn đóng về chủ đề chiến tranh thế giới cận đại chứ không phải phim thần tượng.

Sau đó Kỷ Cẩm luôn luôn gặp may, đến bây giờ đã ngồi trên đỉnh vinh quang, năm nay cũng đoạt được danh hiệu ảnh đế.

Có thể nói đây là người có danh tiếng lẫy lừng nhất giới giải trí.

Nhưng tin đồn về người này cũng không ít, hai ngày ba bữa thì có tin đồn, thay bạn gái như thay áo.

Giám đốc Thượng căn dặn Minh Thù: "Tiểu Kiều, rất khó mới hẹn được Kỷ Cẩm, hắn chỉ có thời gian trưa nay dành cho chúng ta, cô phải chụp thật tốt nhé."

Giám đốc Thượng đem gánh nặng đặt trên người Minh Thù.

"Thời gian của tôi cũng rất quý giá." Giang Kiều là thiên tài nhiếp ảnh gia, số người hẹn cô cũng không hề ít.

Rất khó để hẹn một nhiếp ảnh gia giỏi, còn chưa nói đến việc có vài người tính tình kỳ quái nói không tiếp sẽ không tiếp.

Giang Kiều vì nể mặt lần hợp tác trước với giám đốc Thượng nên mới đồng ý chuyện này.

"Lần này tăng thêm tiền cho cô." Giám đốc Thượng hứa hẹn.

Minh Thù và giám đốc Thượng nói chuyện xong xuôi, cô lấy một cái bánh bao từ giỏ xách ra, tìm một chỗ ngồi xuống.

Kỷ Cẩm vẫn còn ở phòng hóa trang, trong phòng chụp ảnh người đến người đi, nhiếp ảnh gia Minh Thù lại có vẻ rãnh rỗi nhàn nhã.

"Oa..."

Nhân viên công tác phòng chụp ảnh phát ra tiếng thán phục, Minh Thù ngẩng đầu nhìn, Kỷ Cẩm từ phòng hóa trang đi ra.

Hắn mặc một bộ âu phục trắng, kính râm che hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng nhìn cằm và môi cũng đủ cho người khác thấy được người này rất đẹp trai.

Trên người hắn dường như phát sáng, chỉ cần tùy tiện đứng một chỗ cũng nổi bần bật.

"Tiểu Kiều, bắt đầu rồi." Giám đốc Thượng thấy Minh Thù ngồi một bên hóng gió, nhanh chóng gọi cô.

Kỷ Cẩm đang nghe người quản lý nói về chủ đề một lát nữa sẽ chụp.

Hắn thấy giám đốc Thượng kéo một cô gái đi qua, ngón trỏ để giữa kính râm, kéo xuống vô cùng hoài nghi nói: "Tại sao là nữ? Còn trẻ như vậy, có thể chụp tốt không? Mọi người tìm cho tôi một người khác, tôi không muốn nữ."

Cuối cùng là từ chối.

"Chụp không đẹp thì phải trách bản thân mình xấu xí." Nữ thì sao, bạn gái anh không phải nữ sao?

Hiện trường im lặng vài giây.

Bộ dạng giám đốc Thượng và người quản lý như gặp phải ma.

Còn chưa chụp mà sao nhiếp ảnh gia và ảnh đế đã gây nhau rồi? Sau này chụp thế nào nữa?

"Cô nói tôi xấu xí?" Kỷ Cẩm tháo kính râm xuống, chỉ vào Minh Thù: "Anh nghe chưa? Cô ta nói tôi xấu xí."

Câu tiếp theo là hỏi người quản lý.

"Tôi chưa nói, do anh tự cảm thấy vậy thôi." Minh Thù ăn xong hai cái bánh bao cuối cùng, nheo mắt cười nói thẳng: "Chụp hay không chụp? Không chụp thì tôi đi trước đây, tôi rất bận."

Kỷ Cẩm muốn gây phiền phức với Minh Thù, nhưng lại bị người quản lý chặn lại.

Kỷ Cẩm trừng mắt liếc Minh Thù, đeo kính râm lại.

Đối với kiến thức chuyên nghiệp của nguyên chủ, Minh Thù không quen tay lắm, rất nhanh thì thăm dò những đồ chơi này dùng như thế nào.

Không sai, trước khi tới cô cũng không biết cái gì là quay vòng, tiêu cự, độ nét, trơn vị...

Minh Thù học rất nhanh, đặc biệt với những món đồ được lưu trữ trong ký ức.

Cô thử mấy lần, cảm thấy cũng tàm tạm liền kêu bắt đầu.

[...] Đây cũng quá tùy tiện rồi, đồ chơi này cũng không phải dùng để đánh nhau, chỉ cần đánh ngã là sẽ thắng.

Kỷ Cẩm rất chuyên nghiệp, Minh Thù tùy tiện chụp một tấm, tên này cũng đẹp đến khiến người khác bất ngờ.

Kỷ Cẩm hay chụp hình, động tác tay chân và thần thái không quá khoe khoang, chỉ một mình hắn có thể làm được.

Nhưng Minh Thù chụp rất lơ là, không hề chăm chú chuyên cần như những nhiếp ảnh gia khác.

Thậm chí chụp một chút đòi nghỉ ăn đồ, không có chuyên nghiệp như hằng ngày chút nào.

"Giám đốc Thượng, đây là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp anh tìm đến?" Kỷ Cẩm nhịn hồi lâu, cuối cùng không kiên nhẫn bước xuống.

Hắn gặp qua rất nhiều nhiếp ảnh gia, nhưng chưa thấy qua người nào như vậy.

Giám đốc Thượng nhanh chóng tới trước giải thích: "Kỷ tiên sinh, anh cũng nghỉ ngơi một chút..."

Nhiếp ảnh gia thương nghiệp và nhiếp ảnh gia tự do như Giang Kiều hoàn toàn khác nhau, nhiếp ảnh gia tự do tính tình kỳ quái nhưng người ta có tài năng.

"Có chút tài năng thì sao, tôi muốn cô ta không thể lăn lộn trong nghề này thì cô ta sẽ không thể..."

Giọng nói dễ nghe của cô gái từ phía sau vang lên: "Tôi muốn khiến cho người xấu bay ra ngân hà, thì người đó phải bay ra ngân hà."

Kỷ Cẩm quay đầu, đối diện với đôi mắt trong suốt của cô gái.

Đôi mắt hắn tối lại: "Cô nói cái gì?"

Minh Thù không nói gì, trực tiếp đi về phía máy chụp hình.

Trên đó có một tấm hình, là dáng vẻ lúc nãy hắn đang nói chuyện, không biết chụp thế nào mà trông vô cùng khó coi.

Hình này vẫn còn ở trong máy chụp hình, khẳng định là chưa qua chỉnh sửa gì.

"Xóa đi." Kỷ Cẩm vỗ bàn, lửa giận ngập trời: "Xóa ngay cho tôi."

Tại sao mình có thể có xấu như vậy.

"Anh lại dám sai bảo tôi, tôi không ngại giúp anh làm một buổi tuyên truyền đâu." Minh Thù dừng một chút, cười nói: "Ai không có lúc đen tối trong lịch sử, Kỷ ảnh đế cũng không cần quá lo lắng nhiều lắm bị người khác chê cười một chút. Dù gì giới giải trí lắm kẻ nhiều chuyện, qua một vài ngày sẽ ổn thôi."

Người nghệ sĩ không muốn đắc tôi nhất chính là người trang điểm.

Nhưng lúc này Kỳ Cẩm không ngờ rằng, ngay cả nhiếp ảnh gia này cũng không thể đắc tội.

"Cô cô cô cô..." Kỷ Cẩm tức đến ngón tay run run, chỉ vào Minh Thù rất lâu nhưng cũng không làm được gì.

Minh Thù mỉm cười cầm máy, nắm chặt một cành hoa hồng bên cạnh, bỏ vào túi trên ngực Kỷ Cẩm: "Kỷ ảnh đế, tiếp tục chụp thôi, làm lỡ thời gian của tôi thì anh bồi thường không nổi."

Kỷ Cẩm nhìn người quản lý của mình: "Anh xem cô ta thái độ gì! Không được, anh kêu cô ta cho tôi xem những tấm ảnh trước, không chừng cô ta chụp tôi thành bộ dạng gì rồi! Nhiếp ảnh gia như vậy không được."

Người quản lý cũng có chút lo lắng, nhiếp ảnh gia này giống như có điểm không giống với các nhiếp ảnh gia khác.

"Giám đốc Thượng, anh xem..." Người quản lý và giám đốc Thượng can thiệp.

Minh Thù cảm thấy Kỷ Cẩm nhiều chuyện, nhưng giám đốc Thượng lại nói năng đàng hoàng nên cô đem ảnh qua cho bọn họ xem.

Ngoại trừ một tấm hình kỳ quái thì những tấm còn lại đều rất bình thường, thậm chí có thể nói Kỷ Cẩm vô cùng đẹp trai, có vài tấm không cần sửa cũng có thể đăng.

"Cũng có chút tài năng đó..." Kỷ Cẩm nói thầm một tiếng, dáng vẻ tức giận bất bình.

Giống như không nghĩ ra sao cô gái trẻ tuổi vậy mà kỹ thuật chụp ảnh tốt đến vậy.

"Được rồi, chụp nhanh lên. Buổi chiều chúng ta còn có hoạt động!" Người đại diện nhắc nhở Kỷ Cẩm.

Kỷ Cẩm trở lại màn ảnh lần nữa.

Bộ âu phục trắng được tô điểm thêm cành hồng đỏ như máu, cảm giác lập tức thay đổi.

"Qua bên trái một chút... Đè thấp tay, cằm ngẩng cao lên, thần thái..."

Nhiếp ảnh gia Minh Thù ở phía sau chỉ huy hắn.

Kỷ Cẩm rất muốn bộc phát tức giận, hắn không biết chụp thế nào sao? Cần cô dạy sao?

"Cởi áo khoác ra, ngón tay bỏ ra sau. Thợ trang điểm, làm rối tóc anh ta một tí. Không cần rải nhiều cánh hồng trên đất đâu, vài cái được rồi..."

Nhân viên công tác nhanh chóng chuẩn bị theo lời của Minh Thù.

"Tôi kêu cô làm rối tóc anh ta một tí, đây là làm rồi sao?" Minh Thù đi tới, trước khi Kỷ Cẩm kịp phản ứng thì cô đã chỉnh tóc hắn: "Đây mới gọi là rối, không có trật tự, không sai."

Thợ trang điểm: "..." Cô lại đùa tôi à?

Kỷ Cẩm: "..." Lôi cô gái này ra cho tôi!

"Cười cái gì?" Minh Thù chuyển mắt khỏi màn ảnh: "Dữ một tí... không thể dữ một tí sao, ảnh đế là do anh dùng tiền mua hay sao vậy?"


Kỷ Cẩm ở phía sau đổi mấy bộ quần áo, nhiều lần suýt chút nữa nhảy dựng lên đánh chết nhiếp ảnh gia của hắn.

Thế nhưng người quản lý xem hình, im lặng ngăn cản nghệ sĩ của mình lại.

Vất vả lắm mới chụp xong, Kỷ Cẩm mệt không thở nổi còn mệt hơn lúc hắn quay phim.

Mà người nhiếp ảnh gia kia lại có thể ngồi một bên ăn được.

Bánh kem nhỏ trước mặt Minh Thù đột nhiên bị lấy đi, cô nhìn qua thì thấy Kỷ Cẩm đang cắn một miếng bánh kem.

Bánh kem của trẫm!

"Bịch!"

Người quản lý và giám đốc Thượng đồng thời quay đầu, chỉ thấy ảnh đế của bọn họ bị cô gái quật ngã trên mặt đất.

Ảnh đế rơi vào trạng thái ngơ ngác.

Minh Thù ngồi xổm bên cạnh hắn, vỗ vỗ bả vai hắn: "Đền bánh kem cho tôi."

Kỷ Cẩm lấy lại tinh thần, đáy lòng truyền đến một cơn giận dữ: "Cô vì một cái bánh kem mà đánh tôi?"

"Anh cho là mình có thể so với một cái bánh kem sao?" Minh Thù mỉm cười: "Anh cũng quá đề cao bản thân rồi."

Ảnh đế Kỷ Cẩm: "..." Hắn không bằng một cái bánh kem?

Kỷ Cẩm muốn ngồi dậy để nói rõ với cô nhưng Minh Thù nhẹ nhàng ấn hắn xuống, hoàn toàn không làm được gì, không dậy nổi.

Kỷ Cẩm đóng rất nhiều cảnh đánh nhau, nhưng hắn chưa đi học bao giờ, bây giờ lại bị một cô gái ấn xuống dậy không nổi sao?

Chuyện này... không khoa học!

Kỷ Cẩm không đền bánh kem, Minh Thù sẽ không cho hắn đứng lên, ai tới nói gì đều vô dụng.

Cảm thấy tình hình rối loạn, người quản lý sợ Kỷ Cẩm gây sự nhanh chóng sai người đi mua bánh kem, lúc này Minh Thù mới thả người.

Kỷ Cẩm chịu ủy khuất như vậy, người quản lý cũng không giúp hắn, tức giận chết đi mất.

Giám đốc Thượng thấy vậy hoảng hốt: "Tiểu Kiều, cô... và Kỷ ảnh đế có thù sao?"

"Không có." Minh Thù ăn bánh kem ngon lành.

"Không có!" Giám đốc Thượng lớn giọng nói: "Không có mà cô chọc hắn nhiều lần như vậy? Cô không biết hắn nổi tiếng thù dai, dù hắn không trong giới giải trí cũng sẽ có cách trả thù cô."

"Ai bảo hắn khinh thường con gái." Minh Thù cắn cái muôi: "Con gái thì sao? Không có con gái thì làm sao có các anh, ngu ngốc!"

Giám đốc Thượng ngu ngốc: "..." Người này cũng rất ghi thù!

Không đúng... Cô nổi nóng với tôi làm gì!

Giám đốc Thượng vô tình bị người khác nổi nóng, hắn cũng rất thiệt thòi, sao ngày hôm nay cảm thấy không tốt lắm.

Kỷ Cẩm tức giận rời khỏi, lên xe hắn mới nổi điên: "Điều tra cô gái kia cho tôi, để coi lai lịch cô ta thế nào mà dám chơi tôi."

"Kỷ Cẩm, dạo này cậu hãy yên phận một chút đi!" Người đại diện nói: "Cậu xem tin tức mấy ngày nay đi, còn đang gây chú ý đó."

"Hôm nay tôi bị cô gái kia gây chuyện nhiều lần, anh nói tôi làm sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ?"

"Tôi đã xem hình cô ấy chụp, kỹ thuật tốt hơn nhiếp ảnh gia trước đây nhiều, hơn nữa còn có một... Cảm giác rất kỳ lạ, tôi cảm thấy khi phát hành tạp chí này cậu sẽ càng nổi tiếng." Người quản lý nói.

"Anh..." Kỷ Cẩm muốn nói với người quản lý, làm sao có thể bị vài tấm hình hấp dẫn được.

Nhưng...

Hắn nhìn tấm hình lúc nãy, đó là hắn, hắn nhận ra được.

Nhiếp ảnh gia trước đây chỉ dừng lại ở mức độ hình ảnh bình thường, đẹp thì đẹp nhưng lại không có linh hồn.

Nhưng vừa rồi nhìn những bức hình kia, hắn cảm thấy ảnh chụp phảng phất có sinh mệnh và linh hồn, có thể nói gì đó với mọi người.

Kỷ Cẩm nghẹn lại, rất lâu sau mới ấp úng nói: "Cô ta tên Giang Kiều phải không, điều tra cho tôi."

-

Minh Thù không ngờ mình chụp cả buổi trưa mà còn có thể gặp phải Ngụy Tự.

Cửa thang máy mở ra, tiếng nói Ngụy Tự truyền tới.

"Chúc mừng cậu, không ngờ chúng ta thật sự được ứng tuyển."

"Ừ." Trên hồ sơ là nhiếp ảnh gia tạp chí Tân Ngữ, Tô Nam Phong vẫn như cũ có vẻ không kiêu không vội.

Tạp chí Tân Ngữ có thể nói là tạp chí hàng đầu trong nước, có thể trở thành nhiếp ảnh gia của tạp chí này thì chắc chắn thực lực đã được công nhận.

"Tiểu Kiều, ảnh chụp cô phải nhanh chóng sửa nhé!" Giám đốc Thượng ở phía sau gọi lại.

Hai người trong thang máy nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu nhìn qua.

Minh Thù mỉm cười nhìn bọn họ, phất tay với người phía sau rồi đi vào thang máy.

"Chào chị." Tô Nam Phong chủ động chào hỏi: "Tôi tên Tô Nam Phong, trước đây có gặp qua. Chúng ta học chung trường."

Minh Thù cong mày mỉm cười: "Chào cậu!"

"À... Tôi tên Ngụy Tự, chị Giang Kiều cũng là nhiếp ảnh gia tạp chí Tân Ngữ sao?" Ngụy Tự cũng nói theo: "Vậy sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi."

Ngụy Tự gọi một tiếng tiền bối, hạ điệu bộ của mình xuống thật thấp.

"Rất đáng tiếc, tôi không phải."

Ngụy Tự chớp mắt, hiền hòa lại tiếc nuối: "À... Vậy thật là đáng tiếc, tôi cho rằng về sau có thể làm việc cùng chị Giang Kiều, chị là tấm gương của chúng tôi, trường học có rất nhiều người yêu thích chị."

Cô không phải là người của tạp chí Tân Ngữ mới tốt, nếu không... làm việc chung với cô, Ngụy Tự cảm thấy áp lực rất lớn.

"Tôi không muốn làm việc với cô chút nào." Nếu tức giận thì cứ tức giận đi.

"Giang Kiều tiền bối..." Ngụy Tự biểu cảm khiếp sợ: "Tôi... Tôi làm sai chỗ nào sao?"

"Sợ xui xẻo."

Ngụy Tự: "..."

Thang máy đến tầng dưới cùng, Minh Thù dẫn đầu đi ra thang máy.

"Chị Giang Kiều, chờ một chút." Tô Nam Phong đuổi theo Minh Thù đi ra, giọng điệu không nhanh không chậm hỏi: "Tôi có thể mời chị ăn cơm không?"

"Mời tôi ăn?"

Ăn...

Ăn....

Minh Thù nhìn về phía sau, Ngụy Tự sắc mặt không hiểu nhìn Tô Nam Phong, thấy cô nhìn qua lập tức gục đầu xuống, chậm rãi từ từ đi qua.

"À, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi chị."

Nguyên chủ cũng tốt nghiệp trường của Tô Nam Phong, cô lớn hơn hắn ba khóa, gọi chị cũng đúng.

"Được thôi." Có ăn, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn.

"Chị, tôi có thể đi cùng không?" Ngụy Tự cũng sửa lại gọi theo Tô Nam Phong.

Cùng nữ chính giả đi ăn?

Không muốn không muốn không muốn.

Trẫm sợ lãng phí thức ăn.

"Không được." Minh Thù lắc đầu: "Không ăn với cô."

Ngụy Tự: "..."

Nếu như mới vừa rồi cảm thấy Minh Thù không thích cô, thì bây giờ Ngụy Tự biết là cô cố ý.

Ngụy Tự bị từ chối rất mất mặt, lúc này có chút lúng túng, hy vọng Tô Nam Phong có thể giúp cô tìm một bậc thang.

Nhưng Tô Nam Phong không có ý đó.

Cô khác với kiếp trước rồi, nhưng Tô Nam Phong vẫn như vậy chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô.

"Bạn học Ngụy về trước đi." Tô Nam Phong nói một tiếng.

Ngụy Tự cắn cắn môi, lúc này cô không thể như đứa bé đòi đi chơi cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Minh Thù và Tô Nam Phong rời khỏi.

"Chị muốn ăn cái gì? Có kiêng cái gì không?" Giọng Tô Nam Phong tuy là bình thản, nhưng có thể nghe ra thành ý của hắn.

"Đều được hết."

"Vậy tôi dẫn chị đi..."

Ngụy Tự đi theo bọn họ rời khỏi tạp chí Tân Ngữ, mãi đến khi Minh Thù và Tô Nam Phong lên xe mới không bằng lòng dừng lại.

Giang Kiều...

Rõ ràng kiếp trước cô không có quan hệ gì với Tô Nam Phong.

Cũng không đúng... Kiếp trước Tô Nam Phong nhận lời mời tới Tân Ngữ, nhưng cô không đi theo, cho nên hắn có gặp Giang Kiều hay không, giữa bọn họ xảy ra gì, cô cũng không rõ lắm.

Thế nhưng sau này Tô Nam Phong và cô lui tới rất ít, cho nên tình địch số một là người Tô Nam Phong thích kiếp trước.

Nếu ông trời cho cô một cơ hội như vậy, nhất định cô sẽ cố gắng nắm giữ.


Tô Nam Phong đúng thật chỉ là muốn hỏi Minh Thù một chút về vấn đề chụp ảnh, đứng ở góc độ Tô Nam Phong mời cô ăn, những gì có thể trả lời Minh Thù đều trả lời, không thể trả lời thì nói bậy.

Tô Nam Phong có tin hay không thì không liên quan đến cô.

Tô Nam Phong và Minh Thù trao đổi số điện thoại, sau đó hắn lễ phép tiễn cô về nhà trọ.

Minh Thù về nhà trọ, dường như có bạn cùng phòng trong nhà, cô nghe có tiếng người.

Phòng khách vẫn lộn xộn, thậm chí còn loạn hơn lúc cô đi.

Minh Thù cũng không để ý, trực tiếp về phòng của mình.

Nhưng cô vào phòng thì trợn tròn mắt, đồ ăn vặt cô mua về đã thiếu hơn phân nửa.

Bà nội nó có trộm sao!

Lại có người dám trộm đồ ăn vặt của trẫm!!

Lúc đi cô đã khóa cửa phòng, nhưng mới vừa rồi mở cửa đi vào, cửa phòng bình thường, chứng minh không phải phá hư khóa vào trộm đồ ăn vặt.

Cũng không có tên trộm không trộm máy ảnh cô để trên kệ, lại đi trộm đồ ăn vặt không đáng tiền này.

Cho nên...

Minh Thù nhìn ra ngoài, cô phất phất tay áo rồi đi ra bên ngoài.

Thực sự là đã lâu rồi chưa thấy người nào gan lớn như thế.

Phạm tội cướp đồ ăn vặt, dù thế nào cũng phải chém.

Bạn cùng phòng khoá cửa lại rồi, Minh Thù chỉ có thể gõ cửa.

Cửa vừa mở, tiếng nhạc bên trong truyền ra.

Căn phòng chỉ có nữ sinh tóc ngắn, âm thanh lúc nãy chắc là cô ta đang gọi video với người nào đó.

Nữ sinh tóc ngắn chắn tại cửa, sắc mặt không thân thiện ương ngạnh nói: "Làm cái gì?"

"Cô lấy đồ ăn vặt của tôi?" Minh Thù nhìn vào khe hở trong phòng, trên bàn có không ít đồ ăn vặt đóng gói, những món đó rõ ràng là cô mua về.

"Tôi lấy đồ ăn vặt của cô?" Nữ sinh tóc ngắn xù lông, giọng nói the thé: "Phòng cô khóa như chống trộm, làm sao tôi có thể lấy đồ ăn vặt của cô, Giang Kiều, cô đừng có khi không gây chuyện."

"Cô không lấy đồ ăn vặt của tôi thì sao nó lại xuất hiện trong phòng của cô, đồ ăn vặt biến thành tinh biết chạy à?" Đồ ăn vặt của trẫm cũng dám lấy.

Nữ sinh tóc ngắn có chút chột dạ, nhưng rất nhanh thì cứng cổ cãi lại: "Những thứ này là tôi mua, đồ ăn vặt nhiều như vậy, lẽ nào chỉ cô có thể mua?"

Minh Thù giọng nói vẫn mềm nhẹ như cũ: "Cô mua, đưa phiếu tính tiền đây!"

"Tôi... Ném rồi." Nữ sinh tóc ngắn giọng nói hùng hồn: "Đồ ăn vặt của cô mất, tìm tôi làm cái gì, nói không chừng chính cô làm mất, đừng ở không đi gây sự."

Nữ sinh tóc ngắn nói xong lập tức đóng cửa.

Minh Thù chống cửa, nữ sinh tóc ngắn không để ý, Minh Thù trực tiếp đẩy cửa ra.

"Cô muốn làm gì, đây là phòng tôi." Nữ sinh tóc ngắn hét: "Cô đi ra ngoài cho tôi."

Trên đống đồ ăn vặt trên bàn có mấy loại là đồ ăn vặt nhập khẩu, với bản tính của cô nữ sinh này thì cô sẽ không mua đồ ăn vặt mắc như vậy.

Minh Thù bẻ tay, bắt lấy cô nữ sinh tóc ngắn ném qua vai.

Nữ sinh tóc ngắn bị ném đến bối rối, lập tức ngất xỉu.

"Tôi mua gì tôi không nhận ra sao?"

"Cô đồ tâm thần!" Cô nữ sinh dơ tay muốn bắt lấy khuôn mặt Minh Thù: "Buông, Giang Kiều, cô buông ra..."

Minh Thù nắm tay của cô nữ sinh, ấn trên mặt đất: "Bây giờ cô còn chắc chắn đồ ăn vặt là của cô không?"

Mặt của cô nữ sinh từ từ trắng bệch.

Cô đau đến nhe răng trợn mắt, khóc nức nở rống lên: "Không phải chỉ lấy đồ ăn vặt của cô thôi sao, tốn được bao nhiêu tiền của cô."

"Đồ ăn vặt của tôi là do cô lấy." Minh Thù cười tươi tắn: "Cô biết cô đụng đến cái gì không?"

Tóc ngắn nữ sinh đau đến không thể thở, cánh tay đang đè đôi tay cô lúc này lạnh đến thấu xương, giống như có vật gì ghim vào cơ thể cô.

Cô nghe giọng nói kia: "Thứ cô đụng chính là mạng của tôi."

"Một chút đồ ăn vặt... Mạng của cô gì, cô bị điên à... Buông tôi ra, đau quá, cứu mạng..."

Nữ sinh tóc ngắn đã bắt đầu nói năng lộn xộn.

"Yên tâm, không chết được đâu." Giọng Minh Thù nhẹ nhàng: "Một chút vết thương nhẹ cũng không chịu nổi. Thế nhưng đụng đến đồ ăn vặt của tôi, tôi không được lợi gì thì cũng không được."

-

Nữ sinh tóc ngắn núp ở bên giường, sợ hãi đứng ở cái bàn bên cạnh cô, cô gái rất xinh đẹp trong ấn tượng của cô.

Nhưng không phải....

Trước kia Giang Kiều sẽ không cười như vậy, kỳ lạ hơn là... khí chất cũng không đúng.

Trừ cái túi da quen thuộc, những cái khác đều không đúng.

Minh Thù gõ bàn: "Mấy thứ này, mua cho tôi, một cái cũng không được thiếu."

"Tôi... mua, tôi mua..." Nữ sinh tóc ngắn không ngừng gật đầu liên tục, thật đáng sợ.

"Ngoan, đi đi." Minh Thù hài lòng gật đầu.

"Bây... bây giờ sao?"

"Nếu không... thì sao?"

Hiện tại còn sớm, còn một lúc nữa các cửa hàng mới đóng cửa, chắc chắn có thể mua được.

Nữ sinh tóc ngắn giùng giằng đứng lên, lúc này cô phát hiện hai chân mình đều đang run lẩy bẩy.

Cô run cầm cập cầm ví tiền và quần áo của mình lên, giống như trốn đi ra ngoài.

"Chờ một chút."

Nữ sinh tóc ngắn cứng đờ, cũng không dám quay đầu lại.

"Chìa khoá phòng tôi."

Khóa cửa phòng xong cô nữ sinh chỉ có thể mở cửa bước vào.

Nữ sinh tóc ngắn cũng không dám giấu giếm, từ trong ví tiền lấy chìa khoá ra, run run xoay người đưa cho cô.

Chìa khóa này là do có một lần cô nữ sinh này cần lấy đồ, Giang Kiều không có thời gian nên đưa chìa khoá cho cô, kêu tự cô ta đi lấy.

Nữ sinh tóc ngắn không trả cho Giang Kiều, có lẽ Giang Kiều đã quên rồi cũng chưa từng hỏi cô.

Trước đây Minh Thù xách nhiều đồ như vậy trở về, nữ sinh tóc ngắn thấy có mấy món đồ ăn vặt nhập khẩu. Lúc cùng bạn nói chuyện trên trời dưới đất, nói đến chuyện say sưa sẽ mở cửa vào lấy một ít đố ăn vặt.

Lúc đầu cô nghĩ nếu như bị phát hiện, đừng nhận là được rồi, dù sao đồ ăn vặt đều giống nhau, cô ta lại không có chứng cứ.

Nhưng ai biết...

-

Nữ sinh tóc ngắn mua đồ ăn vặt về rất nhanh, nhưng không dám ở lại nữa mà lập tức chạy ra ngoài.

Minh Thù nhanh chóng muốn tìm một phòng trọ khác, cô cũng không muốn đồ ăn vặt của mình bị trộm lấy.

Ôn Hạ Thanh nghe nói cô muốn tìm phòng trọ, nhờ người quản lý hỏi, nhưng phòng người quản lý hỏi quá đắt, tiền của cô hiện nay chỉ còn đủ để nuôi đồ ăn vặt.

Minh Thù nhìn giá tiền mà thở dài.

Nhiêu đây có thể mua bao nhiêu đồ ăn vặt.

Chỉ cần lấy được tiền của tạp chí Tân Ngữ, chắc chắn cô sẽ có tiền thuê phòng.

Cho nên Minh Thù chỉ có thể chọn ảnh ra trước.

Nữ sinh tóc ngắn mỗi ngày đều đi sớm về trễ, tránh Minh Thù, phòng khách cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

Minh Thù ở trong phòng không đi ra, hai người không đồng thời xuất hiện, cũng không còn xảy ra xung đột gì nữa.

Sửa hình không hề đơn giản, Minh Thù muốn đình công.

Vì sao nguyên chủ không có trợ lý nhỉ?

À, đúng rồi, bởi vì nghèo.

Điều này thật sự... mệt mỏi.

Thiên tài đều sống cuộc sống như thế sao?

Xin cho trẫm làm phú nhị đại chơi bời lêu lổng!

Phú nhị đại thì không thể, Minh Thù đành phải vừa ăn vừa sửa hình.

Sau khi giám đốc Thượng gọi ba cuộc điện thoại thúc giục, Minh Thù mới gửi toàn bộ hình đi.

"Giám đốc Thượng, muốn nhiều hơn nữa không?"

Giám đốc Thượng đang xem hình, mỗi một tấm đều rất hoàn hảo, hắn có chút khiếp sợ.

Nghe được lời Minh Thù nói, giám đốc Thượng lấy lại tinh thần, nhìn số lượng, từ chối nói: "Đủ rồi, không cần nữa."

Mỗi một tấm đều là tiền, dù hắn là giám đốc cũng không thể lấy nhiều như vậy được.

"Haiz..." Minh Thù tiếc nuối cúp điện thoại, không biết bán cho người khác có người mua hay không.

Bên giám đốc Thượng xác nhận hình không vấn đề gì, gọi bộ phận tài vụ thanh toán cho Minh Thù.

Đây chính là lợi của nhiếp ảnh gia tự do, tiền trao cháo múc.

Nhận được tiền, Minh Thù lập tức liên hệ Ôn Hạ Thanh chuyển nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK