Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Thù đợi sau khi Lục Chước được người khác chở đi sau đó mới lái xe về nhà, đợi đến khi cô về nhà mình đã rạng sáng.

Dưới nhà cô có đậu một chiếc xe màu đen, Minh Thù ôm không ít đồ ăn vặt chăm chú nhìn, ngay lúc này thì cửa xe mở toang ra.

Một đôi chân dài xuất hiện, đôi giày da sáng như một tấm gương có thể soi người khác.

Nhìn theo ánh sáng mờ nhạt, Minh Thù cố gắng nhìn người này là ai

Hoắc Đình!

Hoắc Đình giọng nói có chút không kiên nhẫn gọi cô: "Hứa Bắc."

"Gì vậy?"

Minh Thù ôm đồ ăn vặt lùi lại, nửa đêm xuất hiện ở nơi này muốn giành đồ ăn với trẫm hay sao?

Hoắc Đình đi về phía cô, đầu ngón tay mang theo một tấm thiệp: "Cuối tuần tới chỗ này, chúng ta sẽ đính hôn."

Minh Thù cảm giác mình không nghe rõ: "Anh nói cái gì?"

Hoắc Đình lời ít ý nhiều: "Đính hôn."

Minh Thù ho một tiếng: "Tôi và anh?"

Hoắc Đình đặt thiệp mời lên đống đồ ăn vặt trong tay Minh Thù: "Nếu không, cô nghĩ cùng ai? Hứa Bắc à, chuyện đính hôn là chuyện của gia tộc, dù cô có đồng ý hay không, tôi cũng hy vọng cô sẽ không làm ra chuyện thiếu suy nghĩ."

Minh Thù cảm thấy buồn cười, bọn họ còn chưa đính hôn mà đã muốn quản cô rồi.

"Ví dụ như?"

"Nửa đêm qua lại không rõ với nghệ sĩ."

Nửa đêm qua lại không rõ với nghệ sĩ? Là nói Lục Chước sao?

Hoắc Đình tiếp tục nói: "Tôi không hy vọng thấy bất cứ tin tức gì về cô trên báo giải trí."

Hoắc Đình cũng không có dừng lại lâu nói xong câu đó hắn liền xoay người lên xe, ngay lúc đóng cửa xe hắn còn nhìn thoáng qua Minh Thù: "Đừng có tới trễ."

Minh Thù mỉm cười, giọng nói xuyên thấu qua bóng đêm rõ ràng nói với Hoắc Đình: "Tôi sẽ không đến trễ."

Hoắc Đình dừng lại động tác, đáy lòng cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng không suy nghĩ nhiều, đóng cửa xe bảo tài xế lái xe rời đi.

Hắn ở chỗ này chờ lâu lắm rồi, làm lỡ quá nhiều thời gian.

Minh Thù về đến nhà, mở thiệp mời nhìn thoáng qua chính là địa điểm và thời gian ăn cơm. Hứa gia còn chưa thông báo gì cho nhân vật chính là cô liền quyết định kết hôn?

Trẫm đồng ý sao?

Đồ ăn vặt của trẫm đồng ý sao?

Minh Thù móc điện thoại di động ra mới phát hiện hết điện, nhanh chóng sạc đầy điện liền khởi động máy, gọi điện không ngừng cho ông Hứa nhưng đều nghe tiếng "tít tít".

Thật sự gọi không được nên cô đành gửi tin nhắn, nói về hôn sự của cô diễn ra sau khi tan làm.

"Brừ... Brừ."

Điện thoại di động đột nhiên rung lên khiến Minh Thù giật cả mình.

Minh Thù nghe điện thoại: "Tối rồi không ngủ gọi điện thoại cho tôi làm cái gì?"

Giọng nói thư ký có chút khàn, rõ ràng là vừa mới tỉnh dậy: "Hứa tổng, có paparazzi chụp được ảnh của cô và Lục Chước,đại diện Lâm kêu tôi hỏi cô xử lý như thế nào?"

"Hình gì?" Cô và Lục Chước không vào khách sạn, có gì hay ho để chụp chứ?

Thư ký nói: "Tôi đã gửi qua email của cô rồi."

Minh Thù không thể làm gì khác hơn là mở email ra. Ảnh là chụp ở trên xe, đầu tiên là Lục Chước xuất hiện sau đó cô dựa vào cửa xe, Lục Chước lấy tay chống cửa xe, ánh sáng mờ ảo nhìn qua có vài phần mờ ám.

Sau đó cô đẩy Lục Chước lên mặt đất.

Góc độ bắt chụp rất tốt nhìn qua không giống như là đánh nhau, giống như có ý mập mờ không rõ.

"Đầu tiên hãy áp..." Minh Thù vừa dứt lời liền thay đổi: "Cứ để bọn họ tung tin, chúng ta đổ thêm dầu vào lửa làm cho chuyện này lớn hơn nữa."

Không phải Hoắc Đình không muốn thấy trẫm trên tin tức giải trí hay sao?

Trẫm để ngươi chứng kiến mỗi ngày.

Lục Chước muốn duy trì hình tượng bản thân thì sẽ cho hắn được như ước muốn.

Một mũi tên trúng hai đích, hoàn hảo!

Tự thưởng cho mình một túi đồ ăn vặt.

"Hứa tổng, cô nói thật hay giả?"

Thư ký nghi ngờ bản thân chưa tỉnh ngủ nên đã nghe lầm rồi: "Ký giả nhất định sẽ viết linh tinh, Lục Chước chưa chính thức trở lại đã gây ra chuyện lớn như vậy, lúc đó sẽ bất lợi với Lục Chước."

Tổng giám đốc Minh Thù ngang ngược nói: "Không phải là giết người phóng hỏa, có gì phải sợ."

Không làm thì không nổi.

Càng làm càng nổi.

Có chỉ thị của Minh Thù, ngày thứ hai trên tin tức giải trí đã có tiêu đề "Những tấm hình khiếm nhã của Minh Thù và ngôi sao sắp nổi Lục Chước", tay ký giả này quả thật không vừa.

Kết hợp với những tin giải trí trước.

Minh Thù thật thật giả giả sử dụng quy tắc ngầm, nhưng lại không đồng ý sử dụng quy tắc ngầm với Lục Chước. Câu chuyện được mọi người tung hứng hấp dẫn tất cả mọi người, mọi người trong giới tiểu thuyết đều tự do sáng tạo.

Chắc là Hoắc Đình đã tức chết rồi, vừa sáng sớm đã gửi tin nhắn cho Minh Thù hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Hôm qua vừa cảnh cáo cô, vậy mà mới sáng sớm đã gây ra chuyện như vậy.

Minh Thù chậm rãi đánh chữ trả lời.

"Tổng giám đốc Bắc Thần và nghệ sĩ qua lại không rõ, đây không phải là chuyện đêm qua Hoắc tổng nói hay sao? Tiêu đề lớn như vậy, Hoắc tổng lẽ nào không biết chữ, có muốn tôi mời một gia sư dạy kèm tại nhà cho anh hay không?"

"Hứa Bắc, cô đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi."

"Người ta muốn xem Hoắc tổng kiên nhẫn đến đâu thôi mà."

Có thể Hoắc Đình bị giọng điệu này làm cho tức chết không trả lời Minh Thù. Minh Thù đang lướt tới một lời bình luận trên mạng, có người đem chuyện trước kia Hạ Liên bị thương ra nói, sau đó liền phê phán Minh Thù.

Minh Thù mở weibo.

Người trên mạng A: Lần trước ức hiếp nghệ sĩ, ngày hôm nay lại sử dụng quy tắc ngầm với nghệ sĩ, làm sao có người như vậy thật sự là chán ghét.

Người trên mạng B: Lục Chước là nam thần của tôi, cô làm sao có thể vấy bẩn anh ta, còn muốn sử dụng quy tắc ngầm với anh ta, thật không biết xấu hổ.

Người trên mạng C: Lục Chước cũng không phải là người tốt gì. Mọi ngưòi hãy xem những tấm hình đó anh ta không hề phản kháng, chắc cũng là anh tình tôi nguyện. Anh ta đã vắng bóng một năm, muốn nổi tiếng chắc cũng đã leo lên giường người khác, nếu không làm sao người khác cưng chiều anh ta như vậy.

Minh Thù vừa lướt đến bình luận này.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào hắn sống tốt!

Minh Thù tiện tay đem đám người kia kéo một lần giá trị thù hận.

Minh Thù xoá hết weibo chậm rãi rời giường đi đến công ty, có vẻ Lục Chước không có tới công ty. Lâm Ôn Việt hỏi Minh Thù nên xử lý tình huống này như thế nào.

"Cho cậu ta thoải mái cọ xát, tôi không ngại." Trẫm là người vĩ đại như vậy đấy.

Lâm Ôn Việt: "..."

Vậy là nhiệt tình hay sao? Sự nhiệt tình này không người nghệ sĩ nào dám nhận.

"Được rồi." Minh Thù đột nhiên lên tiếng: "Đổi cho cậu ta tiết mục tổng nghệ kia đi."

Lâm Ôn Việt nhíu lông mày: "Hứa tổng cảm thấy chương trình kia có vấn đề gì sao?"

Minh Thù không thể nói do tên kia không thích, trẫm sẽ mất mặt đó.

Cô bịa đại một lý do: "Sáng sớm hôm nay gặp phải một tên lừa gạt, nói công ty chúng ta và chương trình kia không hợp."

Lâm Ôn Việt xấu hổ: "Hứa tổng, cô đã nói tên đó là lừa gạt sao còn tin lời nói của tên đó."

"Thà tin rằng là có còn hơn là không." Minh Thù gật đầu: "Cứ quyết định như vậy đi, tìm lý do báo cho Lục Chước nhưng đừng nói là tôi đổi."

Lâm Ôn Việt: "..."

Lâm Ôn Việt rất muốn chỉnh sếp của hắn, nói cho Lục Chước một hình tượng rạng ngời.

Nhưng mà sếp của hắn lại không có ý định làm rõ cho Lục Chước, Lục Chước càng tức hắn lại càng vui. Nếu không phải bị ngăn lại thì có thể hắn đã nói cậu ta dính phải quy tắc ngầm. Đây tàn sát lẫn nhau sao?

Cuộc họp hằng năm.

Minh Thù tâm tình rất tốt trở về phòng làm việc, tâm tình tốt làm việc hiệu suất cao không ít. Thư ký cảm thấy vô vùng kỳ lạ, xảy ra chuyện này tâm tình Hứa tổng vẫn tốt như vậy hay sao?

Thật không hiểu được đầu của cô ấy nghĩ cái gì.


Lục Chước nghe được tin chính mình không quay chương trình "Chỉnh người nhất", hoàn toàn không có nghe lý do của Lâm Ôn Việt, tự cho rằng toàn bộ đều là do Minh Thù.

Lục Chước hấp ta hấp tấp chạy đến phòng làm việc của Minh Thù, đẩy cửa trước rồi chui đầu vào: "Hứa tổng à, tôi mời cô ăn cơm."

Minh Thù đang ngồi ở bàn làm việc ngẩng cao đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn Lục Chước.

Minh Thù chịu đựng sự dụ dỗ: "Không ăn."

Trẫm không phải người bị thức ăn dụ dỗ.

Trẫm không phải.

Đúng rồi, trẫm không phải.

Lục Chước đẩy cửa ra đi vào: "Hứa tổng cô không đói bụng sao? Lúc này đúng ngay giờ ăn tối, tôi mời Hứa tổng đi một nhà hàng ăn rất ngon, chắc chắn từ trước tới nay cô chưa từng ăn qua."

Trẫm không đi.

"Hứa tổng, làm việc cũng phải ăn cơm chứ, cô như vậy thì cơ thể làm sao chịu được, giờ này là ngay bữa ăn đó."

Trẫm... Không đi.

Minh Thù vùi đầu xem văn kiện, nhưng mà văn kiện đã biến thành đùi gà đủ mọi hình dáng.

"Hứa tổng, cho tôi một cơ hội đi! Lần trước cô tới đón tôi, tôi còn chưa cám ơn cô."

Lục Chước đã tới gần bàn làm việc: "Cô không cho tôi mời cô ăn cơm, tôi nhất định sẽ ghi nhớ..."

"Anh đủ rồi."

Minh Thù ném bút trên bàn đứng thẳng dậy

Lục Chước cho rằng Minh Thù muốn đánh hắn, theo bản năng lui về phía sau mấy bước.

Tôi đây không tính toán việc cô đánh tôi, còn đem tôi ném vào bệnh viện tâm thần. Cô còn hung dữ như vậy, dù cho trước đây tôi không báo cảnh sát bây giờ cũng sẽ báo.

Minh Thù gấp văn kiện trên bàn lại: "Cơm nước xong xuôi, anh sẽ không làm phiền tôi nữa phải không?"

Lục Chước lộ ra hai cái răng khểnh: "Ừ."

Đồng ý trước đi sau đó hãy kiếm lý do, lão tử không tin cô sẽ không thích lão tử.

Ha ha, lão tử thật thông minh

"Dẫn đường đi." Vì hắn hứa không phiền trẫm nữa nên trẫm mới đồng ý.

Minh Thù dẫn Lục Chước đi trốn việc bị người của công ty nhìn thấy, dường như chỉ cần ngồi trên mạng gõ thì bọn họ cũng đã có tai tiếng rồi.

Lục Chước dẫn Minh Thù đến một nhà hàng khá là riêng tư, món ăn đúng thật không tệ nhưng hơi ít hơn nữa đây là số lượng giới hạn, có thể nói có tiền cũng chưa chắc mua được.

Lục Chước chuyển cái ghế đến bên cạnh Minh Thù: "Hứa tổng, người trên mạng đều nói cô sử dụng quy tắc ngầm..."

Minh Thù ho một tiếng: "Anh muốn bị dính phải quy tắc ngầm..."

Lục Chước hơi chờ mong: "Hứa tổng đồng ý không?"

Minh Thù nghiêng đầu mỉm cười: "Không sử dụng quy tắc ngầm với tên bệnh như ngươi."

Lục Chước đen mặt giải thích: "Tôi không có bị bệnh."

"Đúng vậy, anh rất tỉnh." Minh Thù xem qua tư liệu của Lục Chước, bác sĩ chẩn đoán hắn có bệnh phân liệt nhân cách.

Lục Chước: "..." Cô mới tỉnh đó.

Sao lão tử có thể vậy được?

Rõ ràng đó là Lục Chước.

Được rồi, bây giờ lão tử là Lục Chước.

Không cãi nhau với cô, bình tĩnh bình tĩnh nào, hắn tới đây là để công lược cô mà.

"Hứa tổng, cô xem có phải tôi rất đẹp trai hay không?"

Lục Chước ra sức đề cao chính mình: "Có phải cô thèm rồi phải không, Hứa tổng cô suy nghĩ một chút đi, hiện nay mọi người trên mạng đều nói như vậy, nhưng tôi không thể để mọi người nói như vậy đúng không, chúng ta thực hiện hóa nó đi nha?"

Minh Thù buông cái nĩa, lau miệng: "Anh muốn dính phải quy tắc ngầm hay sao? Nếu thật sự muốn, tôi sẽ kiếm cho anh một kim chủ đảm bảo anh sẽ sống tốt."

Sống tốt?

Lục Chước tràn đầy nghi vấn, hình như có gì đó không đúng.

Không được, hắn không muốn dính quy tắc ngầm của người khác.

Lục Chước giống như thẹn thùng nói: "Tôi chỉ muốn bị Hứa tổng sử dụng quy tắc ngầm."

Minh Thù khẽ nhướng mày, quyết định không ngừng cố gắng chọc tức Lục Chước, nói: "Thật đáng tiếc, tôi sắp đính hôn rồi."

Lục Chước sửng sốt: "Đính hôn? Cùng ai?"

Tên nào dám phỏng tay trên của hắn?

"Cậu đoán thử xem."

Lão tử đoán... Lão tử đoán là...

Lục Chước đã biết đến chuyện này, rất nhanh liền trả lời: "Hoắc Đình."

Minh Thù giọng mang ý cười: "Biết không ít nha."

Lục Chước lạnh cả sống lưng, hắn quá nhanh mồm đáng lẽ hắn không nên nói về chuyện cô đính hôn cùng với ai.

Nói cũng nói rồi, Lục Chước cứng ngắc trả lời: "Hoắc Đình không phải mẫu người của cô, cô không thể kết hôn cùng hắn."

"Vậy ai mới là mẫu người của tôi?"

"Tôi đó."

Lão tử đây thông minh như vậy, không phải hắn thì là ai.

Minh Thù cười khẽ: "Cậu dựa vào cái gì? Trừ khuôn mặt này ra, cậu còn có cái gì, lấy cái gì so sánh với Hoắc Đình?"

Lục Chước rất là tự tin: "Tôi đây sớm muộn gì cũng sẽ nổi tiếng, cô muốn cái gì thì sẽ có cái đó."

"Tôi không nâng đỡ cậu thì cậu thử nổi tiếng cho tôi xem nào?"

Minh Thù buồn cười: "Chàng trai trẻ à, bớt mơ mộng đi."

Lục Chước: "..."

Đột nhiên cảm thấy tổng giám đốc bá đạo này cũng rất tốt.

Có thể đổi một con dao được không?

[Cửu thiếu, đừng suy nghĩ kỳ lạ được không?]

[Cửu thiếu bình tĩnh một chút, để dao xuống!]

Minh Thù đứng dậy vừa đúng lúc Lục Chước cầm dao trong tay sượt qua, Minh Thù liếc mắt, một luồng ánh sáng vô tình lướt qua.

Lục Chước đỡ cái ly ở trên bàn, hình như cô vô tình làm rơi cái ly khi đang đứng dậy, tia sáng ấy quét qua chiếc ly thủy tinh trong suốt.

Lục Chước bình tĩnh cười một cái lộ ra hai cái răng khểnh, trông vô cùng hiền lành dễ thương.

Minh Thù quay đầu lại tiếp tục đi ra ngoài, Lục Chước buông cái ly ra một tia sáng xẹt qua tay áo, hắn nắm lấy tay áo đồng thời đứng dậy.

Hành lang rất yên tĩnh, Minh Thù bước ở trên thảm trải sàn không nghe được bất kỳ tiếng động gì.

Cô vừa mới bước qua liền nhanh chóng quay về.

"Tôi..."

Minh Thù trở tay đè Lục Chước lên tường, thuận tiện che cái miệng của hắn, cảnh cáo nói: "Đừng nói chuyện."

Lục Chước gật đầu, nói mình biết rồi.

Minh Thù lưỡng lự ba giây liền buông tay ra, cẩn thận nhìn qua bên kia. Lục Chước cũng cẩn thận hé đầu ra liếc nhìn bên kia.

Chỉ thấy phía trước hành lang, cô gái bị người đàn ông đè vào tường, tư thế hai người khá thân mật dường như tinh thần cô gái đó không tốt lắm, giống như muốn ngăn cản sự tiếp cận của tên đàn ông.

Nhưng cuối cùng cũng thất bại khi tên đàn ông nắm cằm cô gái, cúi thấp đầu hôn cô, trong thoáng chốc khung cảnh vô cùng mập mờ.

Lục Chước dời mắt cúi đầu nhìn, chỉ thấy tổng giám đốc của hắn không hề có một chút xấu hổ nào đang cầm điện thoại di động ghi hình.

Lục Chước: "..."

Tại sao cô không làm paparazzi đi?

Có một điểm nào giống tổng giám đốc không?

Người bên kia nhúc nhích một cái Minh Thù liền lùi lại phía sau, vô tình đụng phải cằm của Lục Chước khiến hai người đồng thời kêu lên.

"Cậu dựa vào tôi gần như vậy làm cái gì!" Sau khi ghi hình xong dường như Minh Thù không sợ bị phát hiện, không hề nói nhỏ lại một tí nào.

Cô ôm đầu vò vò, sắp chấn động đến não rồi.

"Đột nhiên cô lùi lại, tôi cũng rất đau." Lục Chước cảm giác mình sắp rơi cằm xuống đất, nếu bị hủy khuôn mặt thì phải làm thế nào.

Hiện tại hắn chỉ còn lại khuôn mặt này thôi.

"Cậu không dựa gần tôi như vậy thì tôi sẽ không đụng trúng cậu." Trẫm không sai!

"Cô..."

Dù gì cũng là lão tử sai!

Minh Thù cho rằng người bên kia sẽ đi qua đây, nhưng mà bọn họ nói lâu như vậy cũng không có ai đi ngang qua.

Đến khi cô nhìn qua thì hai người bọn họ đã đi rồi, hành lanh cũng trống không.

"Hai người vừa rồi là ai?"

Lục Chước hỏi: "Cô quen họ sao? Cô quay họ làm gì? Cô có thù với bọn họ à?"

Minh Thù khóe miệng giật một cái: "Cậu lấy đâu ra nhiều vấn đề như vậy, có phiền hay không? Cậu đổi tên là Lục Phiền đi."

"Có vấn đề tất nhiên phải hỏi. Cô đừng đi, cô còn chưa trả lời vấn đề của tôi, hai người vừa rồi là ai?"

Cuối tuần.

Minh Thù đi đến địa chỉ trên thiệp mời. Phục vụ đưa cô vào phòng đã đặt sẵn, ông Hứa và một người đàn ông bằng tuổi đang ngồi nói chuyện với nhau.

Bà Hứa cũng đang nói chuyện với một người khác, không khí vô cùng hòa hợp.

Ngoại trừ ba mẹ hai bên còn có một vài người, có người lớn lẫn trẻ nhỏ. Đây không phải là bàn bạc về việc đính hôn mà là đang làm lễ đính hôn.

"Ba, mẹ, chú Hoắc, cô Hoắc."

"Tiểu Bắc đến rồi đó à?"

Bà Hoắc đứng lên, miệng cười tươi như hoa: "Tại sao Hoắc Đình không đi cùng với cháu?"

"Cháu không biết." Con trai bà không phải tốt lành gì, ở chung một chỗ với tôi làm cái gì.

"Đứa bé này thật là...Thôi thôi mau ngồi xuống."

Bà Hoắc nhiệt tình bắt chuyện với Minh Thù, thuận tiện kêu người bên cạnh gọi điện cho Hoắc Đình.

Minh Thù ngồi kế bên bà Hoắc, bà Hoắc hỏi cô gần đây như thế nào, cuối cùng vẫn hỏi về vấn đề tin tức giải trí trên mạng.

"Con à, con sắp đính hôn với Hoắc Đình rồi, về sau đừng gây ra những tin tức như vậy nữa. Dù gì gia đình chúng ta cũng có tiếng tăm, không thể để người khác chê cười được."

Minh Thù "dạ dạ vâng vâng", nghe thì có nghe nhưng có làm hay không là chuyện khác.

"Thằng nhóc Hoắc Đình này do một tay ba mẹ nuôi nấng nên hiểu rõ, sau này nó có con chăm sóc ba mẹ cũng yên tâm."

Bà Hứa nặng nề nói chuyện với Minh Thù, thỉnh thoảng bà Hoắc chen vào một nói, rất hài lòng đối với "nàng dâu" này.

Minh Thù cười nhạt không nói gì, im lặng uống trà.

Khoảng mười mấy phút sau thì cửa phòng bị đẩy ra, Hoắc Đình từ bên ngoài bước vào.

"Con trai đã đến rồi."

Bà Hoắc hiện rõ vui mừng trên mặt, nhưng nụ cười ấy lập tức cứng đờ khi phía sau Hoắc Đình có một cô gái.

Có vẻ cô gái hơi giãy giụa, nhưng bị Hoắc Đình hung hăng nắm lấy tay không cho cựa quậy dẫn vào trong phòng.

"Cạch."

Minh Thù đặt chén trà xuống, cơ thể nhẹ nhàng ngửa ra sau dựa vào lưng ghế liếc nhìn ra cửa: "Hoắc tổng kêu tôi đừng đến trễ, tôi còn tưởng rằng anh rất đúng giờ đó."

Ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Đình lướt qua, toàn thân lộ ra một luồng hơi lạnh giống như mọi người đang ở gần hoàng đế đang nổi giận, căn phòng nhanh chóng yên tĩnh lạ thường.

Bà Hoắc nhìn Minh Thù rồi nhìn về con trai mình: "Cô gái này là?"

Bà Hoắc cảm giác đã gặp qua người này ở đâu rồi, nhưng trong thoáng chốc không nhớ ra được.

"Chào bác, cháu là bạn của Hoắc tổng." Hạ Liên giải thích, cũng hạ giọng nói với Hoắc Đình: "Buông tôi ra."

Bạn bè có cần phải nắm tay như vậy hay không?

Bà Hoắc hơi khó chịu đứng lên, thế nhưng ngại vì ở chỗ này đông người không thể nổi giận: "Là bạn à, vậy mau vào ngồi đi cháu."

Hoắc Đình ôm Hạ Liên vào lòng: "Mẹ, đây là bạn gái của con."

Bà Hoắc trợn to mắt.

Bạn gái?

Bạn gái gì?

"Con nói bậy bạ cái gì vậy?"

Ông Hoắc vỗ bàn một cái đứng lên: "Vị hôn thê của con là Hứa Bắc, các con đã đính hôn thì lấy đâu ra bạn gái."

Ông bà Hứa dần dần trở nên mất bình tĩnh.

Ngày hôm nay đến để bàn về hôn sự, không ngờ Hoắc Đình lại dẫn theo một cô bạn gái, vậy mặt mũi bọ họ để đâu?

"Con sẽ không kết hôn cùng Hứa Bắc."

Hoắc Đình không sợ hãi chút nào chống lại ông Hoắc, thái độ cường ngạnh kiên quyết.

"Mày..."

Ông Hoắc chỉ Hoắc Đình, giận đến không nói thành lời.

"Anh nói có vẻ như tôi rất muốn kết hôn với anh."

So với sự sợ hãi trong phòng thì Minh Thù bình tĩnh hơn nhiều, cô thản nhiên lấy một quả hạch.

Cô vừa cất lời thì mọi thứ yên tĩnh lạ thường, dường như chỉ còn nghe tiếng cắn quả hạch.

Những người khác trong phòng cũng không dám thở mạnh.

Hôm nay đến đây cũng chỉ để làm khán giả, không ngờ gặp phải tình huống này.

"Gần đây tin tức trong giới giải trí ầm ĩ như vậy, chắc hẳn mọi người đều biết, tôi không muốn kết hôn với người như vậy." Hoắc Đình lạnh mặt nói.

Minh Thù ném quả hạch trong tay xuống, gây ra một tiếng động vô cùng lớn.

Cô chậm rãi đứng dậy cười hỏi Hoắc Đình: "Người như vậy là người như thế nào?"

Hoắc Đình dừng vài giây trả lời: "Không biết xấu hổ."

Minh Thù mỉm cười: "Đương nhiên không biết xấu hổ bằng Hoắc tổng rồi."

Cô móc điện thoại di động ra, mở ra đoạn băng ghi hình: "Đây là không biết xấu hổ của Hoắc tổng sao? Hay là Hoắc tổng cảm thấy phận con gái gây chút chuyện thị phi đã là thứ không biết xấu hổ, còn các ngươi ôm hôn thậm chí còn vào khách sạn cũng là chuyện bình thường?"

Bà Hoắc xem trước, chất lượng rất tốt chắc chắn là quay tại hành lang.

Sau đó điện thoại di động được chuyền tay qua những người còn lại xem.

Sau khi xem xong sắc mặt ai nấy đều khó coi.

"Đồ khốn nạn." Ông Hoắc trực tiếp mắng lên.

"Đây là chuyện gì?" Tuy sắc mặt bà Hứa rất kém nhưng vẫn giữ bình tĩnh.

Hoắc Đình dẫn theo một cô gái đến trước mặt bọn họ, còn có đoạn ghi hình thân mật như vậy, thật sự như tát thẳng vào mặt bọn họ.

Vẫn may là còn chưa đính hôn, nếu đính hôn thì con họ phải chịu biết bao nhiêu thiệt thòi.

"Chắc hẳn chuyện này có hiểu lầm, Hoắc Đình không phải người như vậy." Bà Hoắc nỗ lực giải thích rồi nhìn về phía Hạ Liên: "Hoắc Đình, có phải do cô gái này mặt dày dụ dỗ con hay không?”

"Mẹ, cô ấy là bạn gái của con." Hoắc Đình nhấn mạnh, càng nắm chặt Hạ Liên rõ ràng là đang bảo vệ cô ta.

Hạ Liên sắc mặt tái nhợt, cắn chặc môi dưới dựa vào Hoắc Đình, cơ thể khẽ run ánh mắt đã phiếm hồng.

"Bộp bộp bộp."

Mọi người đồng thời nhìn về phía Minh thù đang vỗ tay.

Lúc này vỗ tay làm cái gì? Điên rồi sao?

Minh Thù chớp chớp mắt, lại vỗ tay hai cái, buông bàn tay xuống khen ngợi: "Cô Hạ diễn xuất không tệ."

Mọi người: "..."

Hạ Liên liếc mắt nhìn Minh Thù, thấy người đằng sau đang cười nhạo cô. Hạ Liên hoảng hốt nhanh chóng gục đầu xuống giải thích với bà Hoắc: "Bác gái à, cháu và Hoắc Đình không có quan hệ gì, Hoắc tổng không muốn đính hôn cũng không liên quan đến cháu."

Hoắc Đình nghe Hạ Liên nói như vậy nheo mắt lại, khí thế nguy hiểm vài phần so với ban nãy.

"Hôn cũng đã hôn rồi còn nói không có quan hệ gì, vậy như thế nào mới là có quan hệ?" Minh Thù cười như không cười nhìn Hạ Liên.

"Đó là ngoài ý muốn..." Hạ Liên thấp giọng giải thích rõ: "Nếu để cho cô Hứa hiểu lầm thì tôi thành thật xin lỗi."

"Em xin lỗi cái gì."

Hoắc Đình kéo Hạ Liên dậy, hướng phía mọi người tuyên bố: "Bạn gái, vị hôn thê của con chỉ có một, đó chính là Hạ Liên."

Minh Thù vỗ tay: "Thật là cảm động."

Hoắc Đình gầm lên: "Hứa Bắc cô đừng quá đáng."

Minh Thù nở nụ cười vô tội: "Tôi khen các người cũng không được, anh thì sao? Hung dữ như vậy, làm tôi sợ muốn chết."

Minh Thù khoa trương vỗ ngực một cái, luôn nở nụ cười không hề lộ ra một phần sợ hãi.

Nụ cười kia thấy thế nào cũng cảm thấy chói mắt.

Trong lòng Hạ Liên thầm hận, cô vùng khỏi Hoắc Đình, giọng nói cũng lớn hơn vài phần: "Hoắc tổng, anh đừng làm khó tôi nữa. Tuy Hạ gia không bằng Hoắc gia anh, nhưng cũng không thể để người khác dễ dàng ức hiếp như vậy."

Vừa dứt lời Hạ Liên xoay người chạy khỏi.

Hoắc Đình muốn đuổi theo nhưng lại bị bà Hoắc kéo lại.

Minh Thù khoác tay bà Hứa cùng nhau đi ra ngoài: "Không có đính hôn gì nữa, tôi và anh đều không đồng ý, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên. Ba à, con đi trước đây, đợi ăn tiệc giải tán vậy."

Ông Hứa: "..."

Cục tức này ông còn chưa nhổ ra được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK