Mục lục
Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Thù nhiều lần khẳng định với ông bà Hứa rằng thực sự cô không sao cả, dù cho ở bên ngoài Hoắc Đình có trăng hoa thế nào đi nữa cũng không liên quan đến cô.

Nhưng ba Hứa vẫn rất tức giận. Minh Thù cũng có chút bất đắc dĩ, chuyện xấu của cô còn chưa lắng xuống lại xảy ra chuyện này, thật ra cả cô và Hoắc Đình đều là xấu xa như nhau, chỉ là ai xấu xa hơn thôi.

Quả nhiên ba mẹ đều luôn lo nghĩ cho con cái của mình.

Vất vả lắm mới tiễn được ông Hứa về, Minh Thù vừa quay lại liền nhìn thấy Hạ Liên.

Cô ta không còn một chút dáng vẻ đáng yêu nào của ban nãy, cô ta bây giờ đang trừng mắt nhìn Minh Thù.

Hạ Liên đi về phía cô, đáy mắt có chút đắc ý: "Hứa Bắc, một ngày nào đó cô sẽ mất hết tất cả."

Cô ta thực sự không nhịn được, nhịn không được sự kích động này, cô ta đang cực kỳ muốn khoe khoang trước mặt Minh Thù.

Đời này chỉ có cô ta thắng thôi.

"Tôi đang chờ đợi đây."

Minh Thù cười khẽ: "Nhưng bây giờ tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô."

Hạ Liên nhíu mày, có chút phòng bị nhìn cô: "Chuyện gì?"

Minh Thù đột nhiên đưa tay ra nắm cổ tay Hạ Liên, dắt cô ta đi về phía không có người.

Hạ Liên ngoài kinh ngạc còn hiện ra vẻ tức giận không dễ dàng phát hiện: "Cô làm gì vậy, buông ra."

Minh Thù đẩy Hạ Liên vào một góc rồi liên tục đánh.

Giá trị thù hận không đủ? Đánh!

Còn chưa đủ? Đổi tư thế tiếp tục đánh!

"Đồ điên này." Hạ Liên có chút đứng không vững dựa vào tường, cô ta phun ra vài chữ sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Minh Thù.

Hận tôi là đúng rồi.

Kéo được giá trị thù hận, giọng điệu Minh Thù càng ôn hòa: "Vì sự điên cuồng của cô, tôi vui vẻ chịu đựng. Cô chính là trăng sáng trong lòng tôi, là tín ngưỡng của tôi."

Đây là một câu nói tình cảm, nhưng phát ra từ trong miệng Minh Thù thật sự khiến Hạ Liên sợ hãi.

"Chúng ta hẹn lại lần sau nhé." Cần ăn một chút gì đó rồi.

Minh Thù buông tay áo, mỉm cười với Hạ Liên: "Phải chăm sóc cơ thể thật tốt."

Hạ Liên: "... "

"Cô không sợ tôi báo cảnh sát sao?" Thái độ Hạ Liên có chút đáng sợ.

"Cô báo đi, cô báo một lần tôi đánh một lần." Minh Thù không sao cả: "Cô hãy báo nhiều vào."

Hạ Liên chỉ bị thương nhẹ tùy tiện bôi ít thuốc thì được rồi, nếu báo cảnh sát thì cô sẽ trở nên như thế nào?

Lại xuất hiện thêm một người hùng.

Hạ Liên: "..."

Minh Thù khẽ hát bỏ đi, đi đến bên cạnh mua chút đồ ăn vặt ung dung nhẹ nhàng về nhà.

Hạ Liên cũng vừa từ bên kia đi ra, mang khẩu trang và kính râm, vừa gọi điện thoại vừa đi qua bên kia đường.

Minh Thù đảo mắt qua phố, một chiếc màu trắng đang chậm rãi theo sau Hạ Liên, có vẻ Hạ Liên chuẩn bị băng qua đường.

Khỉ thật!

Minh Thù nhét đồ ăn vặt vào trong túi chạy tới phía Hạ Liên.

Hạ Liên đã qua đường đột nhiên bị người khác kéo lại, thân thể lảo đảo ngã ngồi dưới đất.

Một cơn gió thổi qua, một chiếc xe màu trắng dường như dừng ngay sát chân cô ta, gió bụi bay mù mịt.

"Hạ Liên?"

Giọng nói Hoắc Đình vang lên, Hạ Liên bình tĩnh lại lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Đôi mắt cô ta hoảng sợ nhìn người đang đỡ mình. Cô ta cong môi, kêu một tiếng: "Hoắc Đình..."

Hoắc Đình vỗ vỗ sau lưng của cô ta, hạ thấp giọng an ủi: "Không sao cả, không sao cả."

Hạ Liên điều chỉnh lại tâm trạng: "Mới vừa nãy là anh kéo em lại sao?"

Hoắc Đình lắc đầu: "Anh vừa nhìn đã thấy em bị như vậy, có chuyện gì sao?"

Hạ Liên cảm thấy có chút kỳ lạ, mới vừa rồi là ai đã kéo cô?

Cô ta nhìn xung quanh, phần lớn đều là những người lạnh lùng vây xem, hoặc là ngắm nhìn khuôn mặt của Hoắc Đình, thật sự không biết ai đã cứu cô ta.

Minh Thù đứng ở cách đó không xa ăn đồ ăn vặt, các ngươi thật sự hạnh phúc làm phiếu đổi đồ ăn cho trẫm còn được trẫm bảo vệ.

Không phải, tiểu yêu tinh lại muốn giết phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm.

Buông tha cho bọn họ đi, có gì cứ tìm đến trẫm!

Hôn sự của Hứa gia và Hoắc gia chắc chắn hủy bỏ rồi, có sự lo lắng quan tâm của ông bà Hứa cô lại tiếp tục trở về làm tổng giám đốc giàu có.

Các bộ phận của công ty bắt đầu ổn định dần, Minh Thù họp thời gian càng ngày càng nhiều, thời gian họp cũng càng ngày càng dài.

Tuy mỗi lần thư ký nhìn thấy Minh Thù, đều là lúc cô đang ăn giữa một đám người.

Nhưng công ty càng ngày càng bận rộn, các hạng mục phát triển như măng mọc sau cơn mưa, trước đây thư ký luôn rảnh rỗi không có việc gì làm, nhưng bây giờ cô lại muốn có thể phân thân thành hai.

Lục Chước bị Lâm Ôn Việt đè nặng việc tham gia tiết mục tổng nghệ, thời gian ghi hình không có ở công ty nên cũng không thể lấy lòng Minh Thù được.

Đến khi Lục Chước gặp được Minh Thù cũng là lúc chương trình được phát sóng, tên tuổi hắn lên nhanh như diều gặp gió.

Lâm Ôn Việt nói một câu với Minh Thù.

Ông ta nói: "Lục Chước chính là người được trời ưu ái."

Lâm Ôn Việt dẫn dắt rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu tiên hắn khen ngợi một người nhiều như vậy.

"Anh ta chọn kịch bản chưa?"

Nói đến kịch bản, sắc mặt Lâm Ôn Việt kỳ lạ đứng bật dậy, ông ta im lặng một lúc lâu sau đó mới nói: "Lục Chước nói không phải nhân vật nam chính thì anh ta không diễn."

Minh Thù cười: "Sao hắn không lên trời luôn đi?"

Lâm Ôn Việt: "..."

Lên trời cũng vì cô quá cưng chiều hắn mà thôi!

Ảnh đế của công ty cũng chưa được đãi ngộ tốt như hắn.

Minh Thù cúi đầu ký mấy phần văn kiện, lúc này mới hỏi: "Có mấy kịch bản thích hợp để hắn đóng nam chính?"

Lâm Ôn Việt suy nghĩ một chút, rất thành khẩn trả lời: "Hứa tổng, Lục Chước diễn hình tượng như thế nào?"

Đây cũng là vấn đề khiến Lâm Ôn Việt đau đầu, ông ta đã xem qua Lục Chước diễn, dù là vai gì anh ta cũng có thể đóng xuất sắc, cũng khó trách tại sao trước đây Bắc Thần cưng chiều hắn như vậy.

Nhưng có lẽ đây cũng là lý do khiến hắn bị phân liệt nhân cách.

"Lục Chước hắn ta..."

Lâm Ôn Việt sắp xếp lại lời nói: "Tôi nghĩ nên cho Lục Chước tự lựa chọn vai diễn của mình, sau này hắn còn có thể diễn nhiểu vai hơn."

Tuy bác sĩ nói Lục Chước đã bình thường rồi, thế nhưng bệnh phân liệt nhân cách.... Lâm Ôn Việt cảm thấy phòng bị cũng tốt hơn, đỡ gặp phải tình huống ngoài ý muốn.

Minh Thù và Lâm Ôn Việt cẩn thận bàn bạc, cuối cùng cũng lựa ra được một kịch bản.

Minh Thù hỏi thì biết rằng bên kia chưa có nam chính, cho nên đi cửa sau để cho Lục Chước được diễn vai này.

Lục Chước vừa quay xong tiết mục tổng nghệ, còn chưa kịp gặp Minh Thù đã phải tiếp tục luyện tập cho vai diễn tiếp theo.

Một chữ "vội".

Minh Thù cũng không nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, vì muốn đứng đầu giới giải trí nên cô và đồ ăn vặt đã rất lâu không gặp nhau ròi.

Thư ký báo cáo với Minh Thù: "Hứa tổng, "Phong Quang Vô Hạn" đã sắp quay xong, đoàn phim dự định kỳ nghỉ đông sẽ công chiếu, nhưng gặp phải một số vấn đề nên không thể công chiếu đúng thời hạn."

Bộ phim Hạ Liên quay?

Minh Thù lập tức tỉnh táo: "Nếu nghỉ đông không chiếu được thì chiếu vào kỳ nghỉ hè, xóa bỏ tên Hạ Liên đi."

Thư ký tràn đầy nghi vấn.

Thay thế Hạ Liên là sao?

Hiện tại sắp quay xong rồi thì đổi như thế nào? Đổi thì phải quay lại từ đầu?

Minh Thù mỉm cười: "Dựa vào chữ để phân tích."

Thư ký khóe miệng giật một cái: "Hứa tổng, Hạ Liên là nữ phụ thứ ba đất diễn không ít, nếu đổi thì không hay cho lắm. Hơn nữa đến lúc đó không phải ai cũng còn hợp đồng, đổi người rất phiền phức hơn nữa sẽ đắc tội người khác."

Nam nữ chính của "Phong Quang Vô Hạn" đều là sao lớn, khá là nổi tiếng.

Hứa tổng cô không nên làm bậy.

Minh Thù như một đứa trẻ tức giận: "Làm cho cô ta tức chết."

Thư ký: "..."


Thư ký không thuyết phục được vị tổng giám đốc giàu có nhưng lại cố chấp này, nên đành phải dặn dò mọi người làm việc.

Hạ Liên biết mình sắp bị loại bỏ khỏi bộ phim đang quay nên có chút hoảng hốt.

"Bọn họ làm vậy là vi phạm hợp đồng."

Hạ Liên tức giận nói với người đại diện: "Họ dựa vào cái gì để đổi vai diễn của tôi."

Người đại diện tỏ vẻ khó chịu: "Họ đồng ý bồi thường hợp đồng."

Hạ Liên suýt chút nữa thở không ra hơi, lửa giận ngập trời ném đồ trên bàn, cắn răng nghiến lợi nói: "Hứa Bắc... Cô ta cố ý nên bây giờ mới đổi vai của tôi."

"Hiện tại Hứa Bắc là người nắm quyền Bắc Thần, cô đã đắc tội gì với cô ta rồi?" Người đại diện hỏi.

Hạ Liên không nghe người đại diện nói cái gì.

Về sau bộ phim này sẽ vô cùng nổi tiếng, bất kể là nhân vật chính hay nhân vật phụ cũng sẽ nổi lên, lúc đầu cô ta rất khó mới có thể giành được vai diễn này.

Vì để diễn tốt vai diễn này nên cô cũng trả giá không ít, không thể bị đổi như thế được.

Hạ Liên lóe lên một ý nghĩ, cô ta nhanh chóng mở danh bạ trong di động.

Dù cô ta gọi cho ai thì đối phương cũng không có cách giúp đỡ.

"Phong Quang Vô Hạn" là của giải trí Bắc Thần, phần lớn tiền cũng là Bắc Thần đầu tư, ngoại trừ đạo diễn thì không ai giúp đỡ được.

Mặc dù Hạ gia đã ra mặt nhưng cũng không có kết quả gì.

Hạ Liên đột nhiên quay đầu: "Hoắc tổng thì sao?"

"Vừa rồi Hoắc tổng gọi điện thoại hỏi qua cô nhưng cô nói không tiếp cho nên..." Người đại diện không hiểu tại sao Hoắc Đình tốt như vậy nhưng cô lại không đồng ý.

"Gọi điện thoại cho anh ta."

Đạo diễn đích thân đến thăm nên Minh Thù dành chút thời gian ra gặp ông ta.

Minh Thù nói thẳng: "Đến vì Hạ Liên sao?"

Đạo diễn có chút xấu hổ, chống cằm nói: "Hứa tổng, tuy "Phong Quang Vô Hạn" là do Bắc Thần giải trí đầu tư, nhưng ban đầu lúc ký hợp đồng bên cô nói tôi có quyển chọn diễn viên."

"Hạ Liên không phải do ông chọn sao?" Minh Thù trả lời.

Đạo diễn: "..."

Không phải là vì Hạ Liên, mà do ông ta thiếu Hoắc Đình một món nợ ân tình.

Tuy ban đầu ông ta cảm thấy Hạ Liên không phù hợp, nhưng khi quay phim lại vô cùng hài lòng với biểu hiện của Hạ Liên.

Minh Thù vươn hai ngón tay: "Hai lựa chọn, một là bộ phim này không công chiếu, hai là đổi Hạ Liên."

"Không công chiếu?"

Đạo diễn kích động: "Làm sao có thể không công chiếu? Đầu tư tiền tài sức lực như vậy..."

Đa số đều nhắm về những giải thưởng, chỉ khi đứng trên bục trao giải thì bọn họ mới có giá trị.

Bộ phim này là do Bắc Thần đầu tư, mà tổng giám đốc Minh Thù nói không công chiếu, nếu thật sự cô ta đồng ý bồi thường thì có thể sẽ không công chiếu.

Bắc Thần là của Hứa gia, chút tiền này không đáng là bao.

Minh Thù cười hiền lành: "Cho nên ông có thể chọn đổi Hạ Liên."

Đạo diễn: "..."

Bà nó chứ hai bên đều muốn ép hắn hay sao!

Cho Hạ Liên một vai diễn coi như đã trả nợ cho Hoắc Đình. Hôm nay đến đây làm khách cũng là vì không muốn đắc tội với Hoắc Đình.

Nhưng so với việc đắc tội với Hoắc Đình, thì đạo diễn quan tâm tác phẩm của mình hơn.

Đạo diễn chọn đổi Hạ Liên.

Hạ Liên không ngờ tìm Hoắc Đình vẫn có kết quả này, nhưng đây chỉ là bắt đầu cô ta không nhận được bất cứ bộ phim nào.

Người đại diện tìm hiểu, sau đó mới biết được là do Bắc Thần nói.

Có người không quan tâm đến giải trí Bắc Thần, nhưng còn Hứa thị thì sao?

Hoắc Đình đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết.

Hắn ta thu mua giải trí Chí Thượng.

Thư ký vội vã báo cáo tin tức này với Minh Thù: "Hứa tổng, Hoắc gia thu mua giải trí Chí Thượng."

Minh Thù ôm một bịch bỏng ngô, rất không có hình tượng nằm ở trên sô pha, nghe xong lời nói của thư ký không có hứng thú trả lời: "Giận dữ vì hồng nhan, thành quỷ cũng phong lưu."

Hứa tổng thật bình tĩnh... nhưng câu nói này có vẻ không đúng.

Thư ký kinh ngạc vô cùng.

Hoắc Đình thu mua giải trí Chí Thượng chính là vì Hạ Liên, mấy ngày nay Minh Thù nghe nói Hạ Liên được nhận một bộ phim, hơn nữa còn là nữ chính.

Thật không may...

Lục Chước là nam chính.

Nghiệt duyên!

Lúc Minh Thù đi xem đoàn phim thì bộ phim đã quay được một tháng, là một bộ phim cổ trang Lục Chước diễn vai một hoàng tử bị tranh giành.

Từ một hoàng tử hiền lành khuôn mẫu trở thành một tên hoàng đế độc ác thâm hiểm.

Cảnh quay ngày hôm nay ngay cảnh hoàng tử thay đổi.

Phụ hoàng của hắn ban tội chết cho mẹ hắn.

Lục Chước mặc trang phục hoàng gia màu đen, quỳ trên đại điện cúi thấp đầu yên lặng nghe hoàng đế đọc ra từng tội trạng.

Khí thế của hắn đã thay đổi từ khi hoàng đế bắt đầu.

Hắn không có phát ra bất kỳ câu nói nào, muốn nói cái gì cũng đều phải có sức thuyết phục.

Minh Thù đứng ở bên ngoài sân nhìn hắn, Lục Chước hình như phát hiện gì đó nghiêng đầu nhìn lại. Ánh mắt hai người giao nhau, Lục Chước liền mỉm cười.

Nụ cười trong sáng thuần khiết không hề có một chút nham hiểm nào.

Nhưng lúc này trông hắn vô cùng mâu thuẫn và lạnh lùng.

Hắn vẫn... luôn mâu thuẫn như vậy.

"Cắt."

Đạo diễn phát hiện Lục Chước mất tập trung liền hô cắt, nhưng đạo diễn rất vừa lòng với tài diễn xuất của Lục Chước nên cho mọi người nghỉ ngơi một lát.

Lục Chước đúng lên, băng qua đại điện lộng lẫy trở về với hiện thực.

"Tại sao cô..."

"Lục Chước." Minh Thù gọi anh ta: "Bớt nói chuyện đi, rất phiền."

Lục Chước: "..."

Cho rằng lão tử muốn nói sao? Lão tử muốn duy trì thiết lập này thôi.

Đây là yêu cầu của hệ thống chứ không phải của hắn! Không thể chèn ép hắn như vậy!

"Sao cô lại tới đây?" Ánh mắt Lục Chước lạnh lẽo cô quạnh, lời nói cũng ngắn gọn hơn.

"Đi ngang qua." Minh Thù nhìn xung quanh.

"Đây là phim trường." Nơi này không thuận đường với bất cứ nơi nào, chắc chắn là cô cố ý qua đây chứ không phải đi ngang qua.

Cô lên trời hay sao mà có thể đi ngang qua tới nơi này.

Minh Thù tìm đại một lý do: "Tìm người."

Lục Chước nhếch miệng cười, hơi mong chờ: "Tìm tôi?"

Minh Thù tiếp tục mỉm cười: "Đương nhiên... Không phải."

Lục Chước cười nhưng vẫn kiên nhẫn không bỏ qua, hỏi: "Vậy cô tới tìm ai?"

"Hạ Liên."

Lục Chước nhíu mày lại, tìm Hạ Liên làm cái gì đó không phải lỗi hệ thống sao? Hắn còn phải nghĩ cách hợp lý giết chết cô ta.

Hợp lý là sao?

Chính là nếu hắn vi phạm pháp luật của thế giới này, mặc dù cô ta là một lỗi hệ thống, nhưng cô ta cũng là người thế giới này nếu như tùy tiện giết hắn sẽ bị bắt lại.

-

"Các bộ phận chuẩn bị..."

Trợ lý qua gọi Lục Chước, Lục Chước nhét một vật gì đó vào tay Minh Thù: "Đợi tôi quay xong."

Cảnh quay vừa rồi do lỗi của Lục Chước nên phải quay lại lần nữa. Đến khi Lục Chước đứng trên đại điện thì dường như thay đổi hoàn toàn. Bọn họ không phải đứng ở bên ngoài mà đứng ở trên cung điện kia, diễn vô cùng nhập tâm dường như có thể thấy được cả triều đại đó.

Đúng là ngôi sao có khác.

Cảnh thứ hai có Hạ Liên, cô là mưu thần của hoàng tử, nữ giả nam trang giúp hoàng tử bày mưu tính kế.

Đây là cảnh mẹ hoàng tử chết, hoàng tử quỳ gối trước lăng, mưu thần thuyết phục hắn hãy tính toán sau.

Hạ Liên diễn không tốt lắm, cộng thêm đối mặt với Lục Chước khiến đáy lòng Hạ Liên luôn có một loại rất cảm giác không thoải mái, liên tiếp bị hô cắt nhiều lần.

Lục Chước không kiên nhẫn, có chút không nể mặt với đạo diễn.

Mỗi lần quay cảnh nam nữ chính đều không tốt.


Sau vài chục lần diễn lại miễn cưỡng được duyệt, đạo diễn có lẽ cần bình tĩnh lại tâm tình đang nóng nảy nên cho mọi người nghỉ ngơi một chút.

Sau khi Lục Chước rời đi, đáy lòng Hạ Liên thầm thở phào.

Cô đây là thế nào...

Hạ Liên nghĩ đến Hoắc Đình, đều là hắn khiến cho cô gần đây tinh thần không tốt lắm, nếu không trạng thái sẽ không kém như vậy.

"Đó là tổng giám đốc giải trí Bắc Thần nhỉ?"

"Hình như cô ta đến thăm Lục Chước, Lục Chước thật sự có quan hệ với cô ta sao?"

"Nếu không có quan hệ, cô ta có thể tới xem Lục Chước sao, một năm trước Lục Chước nổi tiếng như vậy chẳng phải là nhờ giải trí Bắc Thần nâng đỡ sao. Mất tích kỳ lạ một năm, nghe nói là bởi vì không muốn bị quy tắc ngầm chôn vùi."

"Vậy hắn bây giờ là chịu quy tắc ngầm rồi sao?"

"Hứa tổng dáng dấp cũng rất đẹp còn có tiền như vậy, đổi thành tôi, tôi cũng bằng lòng với quy tắc ngầm của cô ta."

"Thôi đi, với khuôn mặt này của cậu sao, người ta thèm để ý sao?"

Hạ Liên nghe được tên Minh Thù, nhìn sang hướng mọi người nói chuyện.

Chỉ thấy cô gái kia ngồi ở ghế nghệ sĩ nghỉ ngơi, ôm mấy túi đồ ăn vặt màu mè, khuôn mặt tươi cười xung quanh cô dường như đều hiện lên tình cảm ấm áp, làm thế nào cũng không có cách liên hệ cô ta với một tổng giám đốc.

"Hạ Liên tiểu thư, nhìn thấy tôi có vui không?" Minh Thù từ xa hướng về phía cô gọi một tiếng.

Minh Thù đột nhiên chào hỏi, mọi người bị làm giật mình chợt im lặng nhìn không dám nhiều chuyện.

Hạ Liên liền tức đến mức liếc mắt, nhìn thấy cô ta vui vẻ được mới lạ. Thấy là có thể nhớ tới chuyện cô ta đánh mình.

Có đôi khi cô còn ngủ mơ thấy ác mộng.

"A…"

"Thật là đẹp trai, là minh tinh sao?"

Bên ngoài đột nhiên vang lên một tràng ồn ào, Hạ Liên nhìn lại bên kia Hoắc Đình được vệ sĩ che chắn bước đến, lúc đầu tâm tình Hạ Liên khá buồn bực, giờ lập tức đã khá hơn nhiều liếc mắt khiêu khích nhìn Minh Thù.

Minh Thù chỉ cười nhạt, nhìn về phía Hoắc Đình đi vào.

Một lát nữa làm chuyện gì kéo giá trị thù hận thì tốt nhỉ?

[Ký chủ một lát nữa lên án Hoắc Đình bội tình bạc nghĩa đối với cô, vứt bỏ mẹ con cô không lo, ngược lại còn ân ái với người tình ở nơi này.]

Khóe miệng Minh Thù giật một cái, ngươi chỉ cho ta biết con ở đâu ra? Không tính quá trình sinh ra sao? Sao ta còn không biết mình có kỹ năng mạnh mẽ như vậy chứ?

[Bị Hoắc Đình chọc giận đến sẩy thai, tôi có thể làm chứng giả cho cô.] Hài Hòa Hiệu hơi chờ mong.

[Ký chủ, chủ ý này của tôi rất tốt đúng không, đến lúc đó Hạ Liên nhất định sẽ hận chết cô.]

Hài Hòa Hiệu, ngươi thành thật khai báo, kỳ thực ngươi là tới hại trẫm sao?

[Ký chủ, có đôi khi vì giá trị thù hận thì hi sinh cũng cần thiết lắm.] Hài Hòa Hiệu rất có lý.

"Cút!"

Mang theo sáng kiến tồi của ngươi cút đi càng xa càng tốt cho trẫm!

[...] Không hay sao? Sáng kiến tốt biết bao! Ký chủ hiểu hay không!

Lục Chước vốn là định đi qua, nhưng lúc Hoắc Đình tiến đến hắn thay đổi chủ ý, đi về phía sau lui ra ngoài.

Hoắc Đình không phải là lần đầu tiên tới, nhân viên công tác đều biết hắn đến xem Hạ Liên, những ánh mắt ghen tỵ ao ước rơi vào Hạ Liên.

"Sao cô lại ở chỗ này?" Minh Thù đang ngồi ở giữa nơi mà Hoắc Đình và Hạ Liên phải đi qua, cho nên trừ khi Hoắc Đình mắt mù, nếu không... tuyệt đối không có khả năng không nhìn thấy cô.

Minh Thù cho vào miệng hai miếng khoai tây chiên, xoa xoa bệnh tim bị Hài Hòa Hiệu gây ra: "Vì sao tôi không thể ở chỗ này, anh mua lại nơi này à?"

Hoắc Đình mặt lạnh: "Hứa Bắc, Hạ Liên không biết gì cả có gì cô cứ nhắm vào tôi."

"Thật ngại quá." Minh Thù lắc đầu, rất kiên quyết từ chối: "Anh không phù hợp yêu cầu."

Trẫm là người có nguyên tắc.

Hoắc Đình nghẹn họng có chút nói không ra lời.

Cô nhắm vào người nào còn có yêu cầu gì?

Hoắc Đình tự cho rằng Minh Thù chính là nhằm vào Hạ Liên: "Tôi không quan tâm cô muốn làm gì, cô dám động vào cô ấy, dù cô có Hứa thị làm chỗ dựa tôi cũng sẽ không nương tay."

Hạ Liên vừa lúc đi tới trước mặt Minh Thù, Minh Thù không chần chờ đưa chân ra ngáng. Trên mặt đất đều là các loại dây máy móc, Minh Thù đột nhiên đưa chân ra, Hạ Liên phản ứng không kịp vừa hay bị vấp.

Hoắc Đình nhanh tay đỡ được cô ta, tránh được bi kịch cô ta ngã xuống đất.

Minh Thù mím môi, cười tủm tỉm mượn cớ gây chuyện: "Thấy chưa, tôi động vào rồi đó."

Hoắc Đình: "..."

Hạ Liên tức giận trừng mắt về phía Minh Thù, có bệnh à!

Hoắc Đình hơi nổi giận: "Hứa Bắc cô đừng quá đáng!"

"Có muốn đánh tôi không?"

Minh Thù đứng dậy, nụ cười tươi tắn: "Muốn đánh tôi là đúng rồi, hãy luôn giữ loại tâm tình này."

Về sau mọi người còn muốn đánh chết trẫm.

Hoắc Đình lửa giận từ đáy mắt ánh lên: "Hứa Bắc..."

"Oa!"

Trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng hô khẽ.

Lục Chước không biết từ đâu ôm một bó hoa hồng đỏ tươi tiến đến, khuôn mặt đẹp trai thoắt ẩn thoắt hiện sau bó hồng xinh tươi, dường như nhuộm một lớp ánh sáng ảo diệu.

Hắn đi ra từ đám người tránh sang hai bên, đưa hoa cho Minh Thù: "Tặng cô."

Hạ Liên tức đến mức chân mày giật thình thịch, không có Hoắc Đình làm sao có người đến gần nịnh nọt cô ta... Lục Chước khiến cô ta có cảm giác rất quái dị, gần đây nổi tiếng lên một cách kỳ lạ.

Hắn nhận một tiết mục giải trí đã nổi tiếng như vậy, người khác trả giá gấp mười lần công sức chưa từng được may mắn như hắn.

Người so với người khiến bản thân tức chết.

Minh Thù nhẫn nhịn nhìn hắn nhận lấy bó hoa.

Hoắc Đình sắc mặt âm trầm, đột nhiên lạnh lùng "hừ" một tiếng dẫn theo Hạ Liên rời khỏi không thèm chào hỏi.

"Thế nào, hết giận chưa?" Lục Chước tiến đến trước mặt Minh Thù.

Hơi thở của hắn phà vào mặt, trong sự quen thuộc mang theo sự xa lạ, Minh Thù lui về phía sau: "Tuy vậy, tôi cũng sẽ không dùng quy tắc ngầm với cậu, hết hy vọng đi."

Trẫm một người có thể giải quyết đám tiểu yêu tinh này, để cho ngươi ra sân sao! Ảnh hưởng trẫm thể hiện!

"Không sao, chỉ cần trên mạng cho rằng cô dùng quy tắc ngầm với tôi là tốt rồi."

Hắn có thể dần dần hiện thực hóa lời đồn này, không tin sẽ bắt không được kẻ thần kinh như cô!

Minh Thù: "..."

Thiết lập nhân vật thiếu niên của ngươi, ngươi không cần sao?

Hạ Liên và Hoắc Đình đều đi, Minh Thù cũng nhanh chóng cầm hoa rời khỏi, thế nhưng cô vừa rời đi không bao lâu trên mạng đều là chủ đề đứng đầu với câu chuyện Lục Chước tặng hoa cho cô ở phim trường.

Lục Chước bây giờ vô cùng nổi tiếng, người hâm mộ trước kia của hắn đã trở về, đột nhiên chứng kiến nam thần trong lòng bọn họ tặng hoa cho người khác, lại là với tổng giám đốc dùng quy tắc ngầm.

Đám người hâm mộ cuồng nhiệt không chấp nhận được, nhao nhao chạy đến weibo Minh Thù để lại lời nhắn.

Nam thần bọn họ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, làm sao có thể bị người ta vấy bẩn.

Thậm chí có người triệu tập người để nuôi nam thần bọn họ.

Minh Thù rất cảm thán, sao cô không có những người hâm mộ cuồng nhiệt mất não như vậy nhỉ?

Bọn họ sẽ mua đồ ăn vặt cho trẫm, trẫm cần làm tổng giám đốc cái gì nữa!

Chuyện có ồn ào lợi hại hơn nữa nhưng nếu nhân vật chính không xuất hiện, mấy ngày nữa lại yên ắng trở lại thôi.

Lục Chước tiếp tục đóng phim, Minh Thù thỉnh thoảng đến đoàn phim, đoàn phim nhiều người là thế nhưng Minh Thù không tìm được cơ hội kéo giá trị thù hận, mà Hoắc Đình dường như ghi hận với Minh Thù nên cô đến đoàn phim, Hoắc Đình liền theo đến.

Nào là hoa tươi kim cương, mỗi lần đi đều là niềm vui bất ngờ đương nhiên điều này cũng khiến cho không ít người đố kỵ, ví dụ như một vài người hâm mộ Hoắc Đình.

Không cần Minh Thù làm gì thì tháng ngày của Hạ Liên cũng không quá tốt đẹp.

Minh Thù xuất hiện chịu tiếng xấu thay cho người khác, thêm chút dầu vào lửa giá trị thù hận dư giả rồi.

Minh Thù cảm giác mình có được một cách kéo giá trị thù hận tiết kiệm sức lực.

***

Minh Thù: Hiệp sĩ đổ vỏ chuyên nghiệp, bảo hành trăm năm.

Chịu tiếng xấu thay cho người khác còn vui vẻ như vậy, khả năng chỉ có Minh Thù của chúng ta rồi ha ha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK