Mục lục
Cô vợ đánh tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1002: Con về rồi đây


Sau khi cô giúp việc bưng trà đi, mọi người cũng rơi khỏi phòng theo.


Căn phòng trở nên yên lặng, Uất Trì Kim nhìn những đường hoa văn trên chiếc khăn trải bàn trước mặt mà thở dài thườn thượt.


Khi ông cố ngoại còn ở đây mấy ngày trước, trong căn phòng này luôn có tiếng cười nói náo nhiệt của người già và trẻ nhỏ. Bây giờ mọi người vừa rời đi, nơi này lại trở nên văng vẻ.


Quay lại những tháng này cô độc giống như trước kia.


Uất Trì Kim à Uất Trì Kim, dù gì thì ông cũng già rồi. Trước đây đều là một mình chịu đựng những ngày tháng như vậy, chỉ là bây giờ đã trở lại như trước đây mà thôi, ông có gì mà không quen chứ?



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Con người này, một khi có được hơi ấm áp thì thật sự không thích ứng được với cái lạnh giá.


Uất Trì Kim lại thở dài liên tục, hai cô giúp việc đứng canh ở cửa nhìn nhau ngơ ngác. Nhưng họ không dám hé răng một câu nào để khỏi cho ông cụ Uất Trì nghe lời họ nói, sau đó phát cáu, họ sẽ bị trừng phạt.


Rốt cuộc vào lúc này, ai có mắt cũng đều biết không thể khiến cho Uất Trì Kim tức giận.


Cũng không biết đã ngồi được bao lâu, Uất Trì Kim cảm thấy ngay cả cái lưng này cũng không thoải mái rồi.


“Lão già này đã không còn có ích gì nữa rồi, chao ôi…”


Uất Trì Kim muốn đứng dậy, nhưng lúc này đột nhiên một giọng nói của trẻ con.


“Ông cố ngoại!”


Cơ thể Uất Trì Kim rung lên, cảm thấy hình như mình đang xuất hiện ảo giác. Nếu không thì…làm sao ông ta có thể nghe thấy giọng nói của đứa bé đáng yêu đó được?


Đây, đây nhất định là ảo giá!


c Uất Trì Kim tiếp tục đứng dậy, nhưng sau lưng lại có tiếng bước chân chạy về phía ông ta.


Cộp cộp cộp…


Cộp cộp cộp…


Tiếng bước chân dần dần đến gần, chẳng mấy chốc đã đến sau lưng ông ta. Rồi sau đó tiếng bước chân ấy dừng lại, còn mang theo cả tiếng thở dốc của đứa bé.


“Ông cố ngoại! Cháu về rồi đây”


Uất Trì Kim run lên bần bập, ông ta ngây người ra khoảng vài giây rồi mới quay đầu lại.


Vừa liếc mắt đã nhìn thấy Đậu Nhỏ đang đứng trước mặt mình.


Lúc này Uất Trì Kim vẫn không thể tin vào mắt mình, chẳng phải giờ này đáng lẽ Đậu Nhỏ đã lên máy bay quay trở về nước cùng ba mẹ nó sao, sao lại có thể xuất hiện ở đây chứ?


Hai người nhìn nhau khoảng vài giây, Uất Trì Kim đột nhiên phớt lờ Đậu Nhỏ và bước ra ngoài.


“Vu Ba, Vu Bai”


Ông ta gặp ảo giác rồi, phải bảo Vu Ba đi mời bác sĩ mới được.


Đậu Nhỏ vốn tưởng rằng Uất Trì Kim sẽ rất vui khi nhìn mình mới đúng, nhưng không ngờ rằng ông ta lại không để ý đến cậu bé. Gậu bé hơi nghiêng đầu, chẳng lẽ ông cố ngoại tức giận khi thấy cậu bé quay về sao?


Nghĩ đến đây, Đậu Nhỏ vội vàng đuổi theo bước chân Uất Trì Kim.


“Ông cố ngoại, có phải ông giận Đậu Nhỏ không? Nhưng Đậu Nhỏ muốn ở lại với ông cố ngoại”


Bộp!


Đầu của đứa bé đập vào chân của Uất Trì Kim, Uất Trì Kim dừng lại. Vu Ba bị gọi đến tên. thì lúc này cũng đi vào và mỉm cười nói: “Thưa ông chủ.


“Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?” Uất Trì Kim thấy giọng nói của mình hơi run run: “Đã tiễn người lên máy bay hết chưa?”


“Rồi ạ” Vu Ba gật đầu: “Đã tiễn lên máy bay hết rồi”



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Nghe thấy thế, Uất Trì Kim thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt”


Nhưng cùng lúc này ánh sáng nơi khóe mắt ông ta cũng trở nên ủ rũ. Quả nhiên ông ta bị ảo giác, Vu Ba đã tiễn mọi người lên máy bay hết rồi mà ông ta lại nhìn thấy Đậu Nhỏ quay về.


Hơn nữa vừa rồi thằng bé còn đâm vào chân mình, Uất Trì Kim lại cho rằng đó là ảo giác của mình.


“Thưa ông chủ…’ Vu Ba ho nhẹ một tiếng, hình như hơi do dự một chút. Một lúc sau ông ấy mới nói: “Mợ chủ đáng kính nói để Đậu Nhỏ ở lại với ông, vậy nên tôi mới đón Đậu Nhỏ quay về. Là tôi tự ý hành động, hy vọng ông chủ đừng trách Uất Trì Kim mở to hai mắt, dường như không dám tin.


Những lời nói này của Vu Ba là giải thích cái gì? Ông ta lẩm bẩm hỏi.


“Ông nói gì? Vữa nấy… mấy chuyện xảy ra ấy thì ra không phải là ảo giác của tôi sao?”


Đậu Nhỏ thực sự đã quay về? Không có lên máy bay?


Lúc đầu Vu Ba còn thắc mắc sao mà ông cụ lại ngó lơ Đậu Nhỏ, không ngờ lại vì nguyên nhân này. Ông ấy không nhịn được mà bật cười: “Ông chủ, chuyện này sao có thể là ảo giác được? Đậu Nhỏ đang đứng đẳng sau ông đấy”


Vừa dứt lời, giọng nói hơi buồn hờn của Đậu Nhỏ vang lên từ đằng sau: “Ông cố ngoại ghét bỏ Đậu Nhỏ rồi sao?”


Uất Trì Kim: ‘…’ Cô vợ đán!


Sao có thể như vậy được?


Sao ông ta có thể ghét bỏ đứa cháu cố ngoại bé bỏng ngoan ngoãn của mình được? Đây là chuyện mà cả đời này không thể nào xảy ra đượ!


cUất Trì Kim vội vàng quay đầu lại, khom lưng xuống muốn bế Đậu Nhỏ lên rồi vội vàng giải thích: “Đậu Nhỏ đừng hiểu lầm, sao mà ông cố ngoại có thể ghét bỏ cháu được? Chỉ là vừa rồi ông cố ngoại cứ tưởng cháu lên máy bay rồi, không biết cháu lại quay về!”


Vẻ mặt của Đậu Nhỏ vẫn rất buồn rầu và không vui: “Nhưng vừa nấy ông cố ngoại nhìn thấy Đậu Nhỏ, hình như ông không vui chút nào”


“Vui chứ! Vui chứ! Ông cố ngoại vui nhất, nhưng.. sao cháu không lên máy bay? Không phải nói muốn cùng ba mẹ cháu về nước sao? Sao lại…


Đậu Nhỏ nhếch mép, lộ ra hàm răng sạch sẽ: “Mẹ nói ông cố ngoại ở một mình rất cô đơn, nên để cháu ở lại với ông cố ngoại! Mẹ và ba về nghĩ cách, đến lúc đó thì tới đón chúng ta cùng nhau về nước!”


Lại là Hàn Mộc TỬ…


Lòng Uất Trì Kim chua xót khổ sở, không ngờ đứa cháu dâu của ông ta lại biết thương cho một ông già như ông ta, nhưng cô càng như thế này thì Uất Trì Kim càng nhớ lại những gì đã làm với cô trước đây, khuôn mặt già nua lại càng thấy hổ thẹn.


“Ba và mẹ của cháu đã bàn bạc chưa?”


Đậu Nhỏ trịnh trọng gật gật đầu, đưa tay ra bóp mặt Uất Trì Kim: “Đến lúc nào ông cố ngoại mới cùng chúng cháu trở về?”


Cùng nhau quay về?


Trong lòng Uất Trì Kim có chút phấn khích, có thể về nước cùng với các con cháu, một đại gia đình cùng chung sống vui vẻ, đây cũng là điều ông ta muốn trong đời.


Tuy nhiên, nếu như vậy mà quay về, vậy còn tập đoàn Uất Trì thì sao?


Đến lúc đó thì làm thế nào? Ông ta muốn đưa tất cả thứ đó cho Dạ Mạc Thâm, nhưng xem ra cũng không biết có cần phải…


Vậy cho con gái Tống An của ông ta?


Có lẽ Tống An chỉ nhìn ông ta với ánh mắt khinh bỉ: “Thích cho ai thì cho? Ba cho rằng tôi thích cái công ty đổ nát này sao?”


Nghĩ đến đây, Uất Trì Kim cảm thấy đau đầu.


Đau đầu quái “Chuyện này sau này hãng nói đi, dù sao cháu cũng đã ở lại vậy thì hôm nay ông cố ngoại đưa cháu ra ngoài chơi một ngày, thế nào?”


Đậu Nhỏ nghiêng nghiêng đầu, gật đầu: “Được ạ.”


Sau mười tiếng đồng hồ bay đường dài, Hàn Mộc Tử cảm thấy cả người không được khỏe.


Có thể là do lúc này cô đang mang thai, sau khi xuống máy bay sắc mặt cô trông xanh xao, hơn nữa trên máy bay không ăn lấy một miếng.


Mặc dù Dạ Mạc Thâm ở bên cạnh chăm sóc cô rất chu đáo, nhưng Hàn Mộc Tử vẫn cảm thấy khó chịu.


Đợi khi xuống máy bay, lúc ngồi lên chiếc ghế dựa trong phòng nghỉ, Hàn Mộc Tử mới cảm thấy cơ thể và tinh thần dần dần được thoải mái.


“Mộc Tử, cậu thế nào rồi? Thấy khá hơn chút nào không?” Tiểu Nhan ngồi xổm trước mặt cô, trên tay đang cầm một ly nước ấm: “Uống chút rõ với anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK