Dạ Mạc Thâm quay về công ty, lúc đi ngang qua phòng thư ký, đột nhiên nghe thấy âm thanh bên trong.
Nghe kỹ lại, đó là giọng của cô trợ lý nhỏ của anh. Hét ầm ĩ như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Dạ Mạc Thâm cau mày, giơ tay mở cửa.
Nhìn kỹ xung quanh, chỉ thấy Hàn Mộc Tử đang nằm trên sofa trong phòng thư ký, vừa rồi người phát ra âm thanh kia chính là cô.
Bước chân của Dạ Mạc Thâm không nghe theo sai khiến đi về phía cô, ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại đi về phía cô. Đi tới trước mặt cô, Dạ Mạc Thâm nhìn thấy đôi lông mày thanh tú của Hàn Mộc Tử không ngừng nhíu chặt, vầng trán trắng nõn lấm tấm mồ hôi lạnh, bên thái dương ướt đẫm hiện lên vài đường gân xanh, còn đôi môi hồng nhuận kia lúc đóng lúc mở, vẻ mặt rất thống khổ Đây là gặp ác mộng sao?
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Đầu ngón tay Dạ Mạc Thâm di chuyển, cúi người xuống, ngón tay giúp cô vạch sợi tóc ướt đẫm ra.
“Đừng mà, anh quay lại.
Hàn Mộc Tử đang giãy giua trong cơn ác mộng đột nhiên hét lên mấy tiếng, làm Dạ Mạc Thâm gần trong gang tấc giật mình, anh thấy sắc mặt cô không ổn, hộ hấp lúc càng nhanh, cuối cùng nước mắt chảy ra từ khỏe mất.
Bộ dạng đau khổ chua xót như thế này, Dạ Mạc Thâm từng nhìn thấy.
Lần đầu tiên.
Lần đầu tiên lúc cô gặp anh, cô cũng y hệt như thế này, vội vàng gấp gáp chạy về phía anh, cuối cùng khi bị bắt đi, vẻ mặt của cô giống hệt như bây giờ.
Nước mắt như pha lê trượt dài trên khỏe mặt cô, rồi rơi lên ghế sofa, như thể đang hàn lên trái tim của Dạ Mạc Thâm. khi chân mày của anh càng lúc càng nhíu sâu, người phụ nữ đang ngủ trên ghế sofa đột nhiên hét lớn một tiếng mở mắt ra. Còn anh vẫn đang cúi xuống, hai người không chút báo trước nhìn nhau, bốn mặt đối diện nhau.
Dạ Mạc Thâm: “
Anh mím chặt môi mỏng, vừa định đứng thẳng người dậy, người phụ nữ kia lại vươn hai tay ra gắt gao ôm chặt lấy cổ anh.
“Quả tốt rồi, anh không sao, em biết anh sẽ không để em một mình.
“
Vừa rồi trong cơn ác mộng Hàn Mộc Tử muốn đi cứu Dạ Mạc Thâm, nhưng làm thế nào cũng không thể đến gần anh, chỉ có thể nhìn anh không ngừng rơi xuống, còn bản thân cô mặc dù rất lo lắng, nhưng lại không thể làm gì được.
Cuối cùng cô mở lớn hai mắt, liếc mắt liền nhìn thấy Dạ Mạc Thậm còn đang sống sở sở đứng ngay trước mặt mình, cho nên Hàn Mộc Tử lập tức hành động theo phản xạ ôm chặt lấy anh. Có cảm giác thứ trân quý đã đánh mất cuối cùng lại tìm về được.
Nhưng mà Dạ Mạc Thâm bị cô ôm chặt lại không giống như tưởng tượng của cô. Anh chau mày, khi nghe thấy những lời thì thầm không ngừng phát ra từ trong miệng cô, chân mày càng lúc càng nhíu chặt hơn.
Người phụ nữ này…
Hình như đã nhầm anh thành một người khác? ?
Bằng không, sao cô dám có gan mà ôm lấy mình như thế này?
Còn nói mấy lời vô nghĩa khó hiểu như vậy?
Một ngọn lửa không biết tên xông thẳng vào ngực anh, Dạ Mạc Thầm siết chặt cánh tay gầy guộc của cô, kéo cô ra. Hàn Mộc Tử hoảng sợ ôm chặt lấy anh: “Đừng, đừng đẩy ra, anh đừng bỏ em lại một mình nữa.
“
Dạ Mạc Thâm: “
Chết tiết Cô thực sự xem anh trở thành một người khác, chính là người mà lúc trước có từng nói cô đã nhận nhầm là anh đó sao?
Trong lòng Dạ Mạc Thâm càng lúc càng khó chịu, hai tay dùng thêm chút sức lực, Hàn Mặc Tử bị anh miễn cưỡng đẩy ra. khỏe mặt cô vẫn còn vương lại nước mắt, đôi mắt xinh đẹp khiến người ta phải động lòng, nhưng sắc mặt tái nhợt như người mắc bệnh nặng. Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng: “Cô tưởng tôi là người nào vậy?”
Hàn Mộc Tử kinh ngạc nhìn anh.
“Hả?”
Anh nheo mắt lại, toàn thân trên dưới tỏa ra hơi thở nguy hiểm lạnh lẽo như muốn giết người, Hàn Mặc Tử rùng mình một cái, cũng dần dần tỉnh táo lại.
Người trước mặt là người bằng xương bằng thịt, mà … bây giờ Dạ Mạc Thâm đã hoàn toàn mất trí nhớ, không nhận ra cô nữa rồi.
Mà vừa rồi cô lại thất lễ như vậy.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử nhanh chóng vươn tay lau đi nước mắt trên mặt, xin lỗi Dạ Mạc Thâm, “Xin lỗi Chủ tịch Bộ dáng sau khi hoàn hồn của cô vừa bàng hoàng vừa hụt hằng như vậy, khiến Dạ Mạc Thâm càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình, quả nhiên cô đã lầm tưởng mình thành người đàn ông khác.
Bằng không, sao cô có thể có phản ứng như vậy, có bộ dạng đau lòng thương tâm như vậy.
Dạ Mạc Thâm nhếch môi cười lạnh.
“Xin lỗi chuyện gì? Xin lỗi vì đã nhào tới ôm tôi, hay vì đã nhận nhầm tôi thành người khác?
Hàn Mộc Tử kinh ngạc nhìn anh, từ trong hơi thở trên người anh và ánh mắt của anh đều có thể cảm thấy tức giận, phản ứng đầu tiên của cô chính là … chắc anh cảm thấy tức giận vì cô ôm anh nhỉ?
Hàn Mặc Tử cần môi dưới của mình: “Xin lỗi, tôi thật sự không hề có ý”
Chỉ là ộp vừa gặp phải ác mộng đó nên quá sợ hãi, kết quả vừa mới tỉnh dậy đã thấy người trong mộng đang đứng trước mặt, cho nên lúc đó cô không nghĩ ngợi gì nữa chỉ nhào tới ôm chầm lấy anh.
Bây giờ mới dần dần hoàn hồn lại.
Nếu cô biết anh sẽ tức giận như vậy, cô nhất định sẽ không làm như vậy.
Nhưng mà nói đến đây, tại sao anh lại ở trong phòng thư kỷ? Nghĩ đến đây, ánh mắt Hàn Mộc Tử trở nên nghi hoặc: “Chủ tịch, sao anh lại ở đây?”
Dạ Mạc Thâm: “
Vốn dĩ trong lòng cảm thấy rất nực cười, nhưng mà bây giờ bị cô hỏi như vậy, Dạ Mạc Thâm lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Anh có thể nói rằng anh nghe thấy tiếng kêu khóc của cô do gặp ác mộng nên mới đi vào xem thử không?
Dĩ nhiên là không.
Anh mím môi mỏng, ánh mặt lạnh lùng nhìn cô.
Ánh mắt như vậy khiến tay chân người ta tê dại, Hàn Mặc Tử ngồi ở đó, cảm thấy sống lưng lạnh toát. Xem ra, anh thực sự rất tức giận.
Hàn Mộc Tử rũ mắt xuống, cần cần cánh môi hồng nhuận.
“Tôi xin lỗi, tôi biết hành động vừa rồi làm anh rất tức giận, nhưng mà tôi thật sự không cố ý, chỉ là vừa rồi tôi gặp ác mộng, cho nên tôi mới Cô không nói tiếp được nữa, giọng nói càng lúc càng nhỏ dẫn, đầu cũng càng lúc càng cúi thấp.
Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Dạ Mạc Thâm càng thêm bức bối, đứng bật dậy.
“Ác mộng của cô, thì liên quan gì đến tôi?”
Hàn Mộc Tử kinh ngạc ngẩng đầu, xem ra anh thật sự rất tức giận, Hàn Mộc Tử không biết nên nói cái gì cho đúng, chỉ đành cần chặt môi dưới, tiếp tục giữ im lặng.
Bầu không khí trong phòng thư kỷ đột nhiên trở nên yên ắng, lúc Dạ Mạc Thảm xoay người chuẩn bị rời đi.
“Chuyện đó.” Hàn Mặc Tử không khỏi ngẩng đầu gọi anh.
Dạ Mạc Thâm duỗi thẳng chân dài, cũng không nhìn lại mà lớn tiếng hỏi: “Còn chuyện gì?”
Hàn Mộc Tử: “Cảm ơn anh, chuyện tối hôm qua.
Dạ Mạc Thầm cười lạnh, giọng điệu châm chọc: “Không cần, nếu không phải cô bị George mang tới đó, thì tôi sẽ không đi cứu cô Lời nói thẳng thừng này, khiến Hàn Mộc Tử cảm thấy mặt mình nóng ran, nhưng cô vẫn không chịu thua mà tiếp tục: “Dù là như vậy, tôi vẫn phải nói lời cảm ơn Chỉ có điều không cần hỏi câu hỏi ngu ngốc rằng, tối hôm qua sao anh lại tới cứu tôi.
“Het roi?”
“Há?”
Hàn Mộc Tử hơi sững sờ đôi chút, sau đó đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, vội vàng nói: “Còn nữa, áo khoác của anh tôi sẽ mang đi giặt khô, sau khi ủi xong tôi sẽ trả lại cho anh.”
Dạ Mạc Thầm: “
“
Chân dài đứng yên ở đó không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới nói: “Cô không biết tôi bị bệnh sạch sẽ sao?”
“Biết”
“Nếu đã biết, vậy vứt cái áo khoác đó đi, trả lại tôi làm gì?”
Dứt lời, anh cũng không còn cho Hàn Mộc Tử cơ hội nói tiếp, sải chân bước ra khỏi phòng thư ký.
Hàn Mặc Tử ngơ ngác ngôi trên sofa, không phải là cô không nhìn ra được, cảm xúc của anh so với đêm qua biến đổi quá nhiều. Chẳng lẽ … là do mình vô tình ôm phải anh một cái thôi sao?