Mục lục
Cô vợ đánh tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1211


Người phụ nữ nghe xong thì im lặng một hồi, rồi mới mở miệng nói chuyện với Tiểu Nhan.


“Cho dù nói như thế nào, chuyện này tôi vẫn phải cảm ơn cô. Tôi tên là Lâm Thấm Nhi, còn cô?”


Gương mặt đơn thuần của Tiểu Nhan hiện lên vẻ tươi cười: “Tôi tên là Chu Tiểu Nhan!”



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


“Tiểu Nhan.” Lâm Thẩm Nhi đọc tên của cô ấy lên, ánh mắt như đang có điều suy nghĩ: “Người cùng đi với cô kia, là chồng của cô à?”


Tiếng gọi “Chồng” thế này khiến cho mặt Tiểu Nhan đỏ hồng cả lên, cô ấy có phần hơi ngượng ngùng đưa tay lên gãi gãi đầu mình, lắc đầu không thừa nhận.


“Không phải ư?” Lâm Thẩm Nhi hơi nghi ngờ, nhìn cô ấy một chút: “Không phải hai người đến đây để du lich à?”


“Ừm.” Tiểu Nhan gật gật đầu, khẽ khàng giải thích rõ: “Tôi và anh ấy cùng nhau đến đây du lịch, nhưng mà hai chúng tôi không phải là vợ chồng, chỉ là bạn bè nam nữ bình thường thôi.”


Nghe cô ấy nói vậy, Lâm Thấm Nhi mỉm cười nhẹnhàng: “Thì ra là thế, tôi thấy anh ta đối xử với cô không tệ nha.”


Thật vậy sao? Tiểu Nhan chớp mắt mấy cái, trong lòng có phần hơi vui vẻ.


Người ngoài đều nhìn ra Hàn Thanh đối xử với cô ấy không tệ, đây chẳng phải là chuyện rất tốt sao?


Đang lúc suy tư, Lâm Thấm Nhi lại nói: “Chỉ có điều cảm giác giống như anh ta hơi lạnh lùng thì phải, tính cách của anh ta vẫn luôn luôn như vậy à?”


Nhắc tới Hàn Thanh, Tiểu Nhan cũng không hề suy nghĩ gì khác, gật đầu ngay lập tức.


“Vâng, tính cách của anh ấy có hơi lạnh lùng, lúc nào cũng làm gương mặt như vậy.”


Chỉ có điều, theo như suy nghĩ của Tiểu Nhan, thì nói Hàn Thanh là lạnh lùng, chẳng bằng nói là anh ấy trầm tĩnh. Anh ấy hoàn toàn không giống với Dạ Mạc Thâm. Dạ Mạc Thâm là kiểu lạnh lùng thật sự, mà lại còn là không ai bì nổi, anh không nói chuyện với người mà anh không quen.


Nhưng Hàn Thanh thì không giống như thế, anh ấy sẽ nói chuyện với người khác, duy trì phong độ lịch sự cơ bản nhất, nhưng sẽ khiến cho người ta nảy sinh cảm giác có khoảng cách giữa hai người.


Một Hàn Thanh như thế này, Tiểu Nhan thật sự rất, rất thích.


Nhìn thấy trên mặt Tiểu Nhan lộ ra biểu cảm của một thiếu nữ ngây thơ, trong mắt Lâm Thẩm Nhi lóe lên một chút kỳ quái, cô ta bắt đầu câu được câu không, nói chuyện cùng với Tiểu Nhan.Vốn dĩ lúc đầu Tiểu Nhan còn không nhận ra, nhưng càng về sau, cô ấy mới đột nhiên phát hiện, tại sao cô gái tên Lâm Thẩm Nhi này lại toàn hỏi thăm về chuyện của Hàn Thanh vậy? Cô ta muốn biết nhiều như thế là định làm gì? Tiểu Nhan là một người thẳng tính, cũng không nói vòng nói vèo gì nhiều, bèn hỏi thẳng cô ta: “Chị hỏi nhiều như vậy làm gì?”


Bị cô hỏi như thế, trên mặt Lâm Thẩm Nhi hiện lên thần sắc khó xử: “Tôi xin lỗi, tôi thấy mỗi khi cô nói đến anh ta thì mặt mày hớn hở, biểu tình cũng rất vui vẻ, nên nghĩ rằng cô chắc hẳn rất thích anh ta. Cô đã giúp tôi, tôi lại không làm được gì cho cô, vậy nên. Chỉ có thể tâm sự về người mà cô thích thôi.”


Nghe cô ta giải thích như thế, cô ấy lập tức hiểu ra, hơn nữa, bởi vì lời giải thích của cô ta mà mặt Tiểu Nhan lại đỏ lên. Cô ấy cong môi cười, nhỏ giọng chối bỏ: “Tôi không mặt mày hớn hở mỗi khi nói đến anh ấy đâu…”


Mặc dù ngoài miệng thì không chịu thừa nhận, thế nhưng ở trong lòng lại đang suy nghĩ, cô ấy biểu hiện ra ngoài thật sự rõ ràng đến như vậy sao? Nhìn ra được… Hẳn là cô ấy còn thấy thích người kia hơn những gì bản thân tưởng tượng rồi.


Về sau Lâm Thấm Nhi lại nói chuyện liên quan tới Hàn Thanh, ngoại trừ biểu hiện vẻ thẹn thùng ra bên ngoài, Tiểu Nhan không còn tâm tình nào khác. Thậm chí cô ấy còn cảm thấy Lâm Thấm Nhi cố ý nhắc đến chuyện này, là cố ý muốn nhìn thấy cô ấy thẹn thùng.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Mãi đến khi… Cửa phòng bệnh bị gõ vang.Tiểu Nhan lấy lại tinh thần, nhanh nhanh chóng chóng đứng dậy chạy đi mở cửa, thấy được khuôn mặt vừa tuấn tú vừa lạnh lùng của Hàn Thanh xuất hiện ở bên ngoài. Lại vì mới vừa rồi nói chuyện với Lâm Thẩm Nhi mà thẹn thùng, lúc này còn chưa tan hết, cho nên khuôn mặt bé nhỏ lập tức đỏ bừng.


“Anh trở về rồi sao?”


Hàn Thanh hơi dừng lại, nhìn lên khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng của cô gái nhỏ trước mặt, một đôi mắt như đang tỏa sáng, rực rỡ như ánh sao đang nhìn anh ta.


Mặc dù đây là bệnh viện, thế nhưng là cô ấy làm như vậy lại khiến cho Hàn Thanh có một loại cảm giác như đang ở nhà. Thật giống như… Bọn họ chính là một đôi vợ chồng, mà cô ấy chính là cô vợ nhỏ, ở trong nhà chờ anh ta đi làm trở về.


Trong lòng Hàn Thanh hình như có hơi ấm xẹt qua, anh ta đưa tay lên, đặt lòng bàn lên trán của Tiểu Nhan, nhẹ nhàng vuốt vuốt: “Ừm.”


Giọng nói rất nhẹ, cũng rất mực dịu dàng.


Lâm Thẩm Nhi nhìn hình ảnh này, nhớ tới dáng vẻ của mình và chồng khi ở cùng nhau. Từ trước đến nay, anh ta còn chưa từng nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng bao giờ, chứ đừng nói chi là hành động giống như bây giờ.


“Đúng rồi, sau khi anh đi đến đồn cảnh sát xong thì thế nào? Người đàn ông kia…” Tiểu Nhan nhanh chóng làm rõ tình hình trước mắt, cho nên tranh thủthời gian hỏi thăm một chút.


Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Hàn Thanh trở nên hơi lạnh nhạt một chút: “Ừm, tạm thời nhốt lại trong đồn để răn đe.”


Tạm thời? Tiểu Nhan lập tức đoán được ngay cái thời gian “Tạm thời” hẳn là rất ngắn, dù sao thì đây cũng chỉ là hai vợ chồng đánh nhau, cũng không phải phạm vào tội ác tày trời gì, trước tiên cảnh sát cũng chỉ có thể cảnh cáo mà thôi.


“Vậy cô ấy làm sao bây giờ? Khắp toàn thân cô ấy đều là những vết thương…” Tiểu Nhan cố gắng nhỏi giọng để nói chuyện với Hàn Thanh: “Không lẽ hai ngày này chúng ta phải dẫn theo cô ấy sao?”


Tiểu Nhan vừa mới dứt lời, Lâm Thấm Nhi liền xốc tấm chăn đắp trên giường bệnh lên, vừa khóc vừa nói: “Anh Thanh, cảm ơn hai người đã cứu tôi, thế nhưng… Về sau anh ta được thả ra nhất định sẽ đánh chết tôi… Nhất định sẽ làm thế”


Nghe cô ta nói vậy, hai hàng lông mày thanh tú của Tiểu Nhan nhíu chặt lại, tình huống sau này như vậy, thật sự là không có cách nào ngồi yên không để ý đến được.


“Chị yên tâm, chúng tôi sẽ giúp chị.” Tiểu Nhan chạy tới đỡ cô ta lên. Lâm Thấm Nhi tựa đầu lên vai cô ấy, nhìn Hàn mà rơi nước mắt, hoàn toàn là dáng vẻ yếu ớt đáng yêu. Đối với một người bình thường mà nói, đã là đàn ông thì đều thích phụ nữ nhu nhược. Càng là một người đàn ông mạnh mẽ, thì càng thích bảo vệ những người đẹp yếu đuổi đáng thương. Mặc dù trên mặt cô ta còn có vết thương,nhưng Lâm Thẩm Nhi là rất tự tin về dung mạo của mình, cho nên cố ý tựa vào người Tiểu Nhan, để lộ vẻ yếu ớt của bản thân cho Hàn Thanh xem.


Kỳ thật Hàn Thanh cũng không hề chú ý tới động tác của cô ta, bởi vì ánh mắt của anh ta lúc này chỉ trông thấy Tiểu Nhan. Cứ coi như Tiểu Nhan đưa lưng về phía anh ta, thế nhưng ánh mắt của anh ta lại vẫn dính chặt vào sau gáy của cô ấy như cũ, không hề chuyển dời.


Lâm Thẩm Nhi khóc ẩm ức một hồi lâu, phát hiện ra ngay cả nhìn mình Hàn Thanh cũng chưa từng làm, bèn tức giận đến mức toàn thân phát run. Cô ta như vậy khiến Tiểu Nhan chú ý, lại cho là cô ta đang sợ hãi, thế là bèn vỗ nhẹ sau lưng cô ta, an ủi: “Được rồi, chị cứ yên tâm. Chuyện này bọn tôi đã xen vào thì nhất định sẽ giúp chị tới cùng. Trước tiên, chị cứ ở lại bệnh viện an tâm dưỡng thương, bọn tôi giúp chị liên hệ với người nhà, được không?”


Thế nhưng ai ngờ được lúc này Lâm Thẩm Nhi lại điềm đạm đáng yêu nói: “Tôi… Tôi… Quả thật trong nhà tôi đã không còn ai nữa. Từ nhỏ tôi đã mất cả ba và mẹ, họ hàng thân thích. Bọn họ sợ bị trả thù căn bản là không hề muốn giúp tôi.”


Nghe đến đây, Tiểu Nhan cảm thấy có phần hơi đau đầu, vốn dĩ cô ấy chỉ muốn đưa cô ta đến chỗ của ba mẹ mình một cách an toàn, không ngờ rằng… Trong nhà cô ta lại không còn người nào quan tâm cô ta nữa?


Vậy… Chuyện này phải làm sao đây? Lúc này Tiểu Nhan mới ý thức được mình nhặt phải hòn than nóng bỏng tay rồi. Thế nhưng nếu để cho cô ấy lựa chọn lại một lần nữa, bảo cô ấy trơ mắt nhìn một người cùng là phái nữ như mình bị đánh, bảo cô ấy không ra tay giúp đỡ, cô ấy lại không làm được.


Chuyện này, càng nghĩ càng rối, cuối cùng Tiểu Nhan chỉ có thể ném ánh mắt cầu cứu về phía Hàn Thanh.


Trông thấy cô gái nhỏ nhìn mình cầu cứu, ánh mắt Hàn Thanh lại có thêm mấy phần cưng chiều, hỏi cô ấy: “Vậy em muốn làm gì?”


Kỳ thật trong lòng Tiểu Nhan cũng không chắc chắn lắm, Lâm Thấm Nhi khóc lóc nói: “Nếu không…


Hai người đừng để ý đến nữa, dù sao thì chờ anh ta ra ngoài, tôi sẽ còn bị đánh nữa. Hai người đừng chuốc thêm phiền toái cho mình làm gì, nếu như lại làm cho hai người thêm mệt mỏi, tôi sẽ cảm thấy rất áy náy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK