Hàn Thanh bình thản hỏi ngược lại một câu, Tiểu Nhan nghe anh ta nói vậy thì không dám nói gì nữa, chỉ dám khâm phục anh ta ở trong lòng.
Trí nhớ của nam thần… Cũng quá siêu rồi ấy chứ?
Lúc đó cô ấy chỉ nhấn mật khẩu một lần duy nhất thôi mà anh ta đã nhớ kỹ rồi sao?
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan lại chợt nhớ tới việc lần trước cô ấy tập hôn, thế là cô ấy liền không tự chủ được bật thốt lên hỏi: “Vậy lần trước anh cũng sẽ nhớ kỹ chứ?”
“Cái gì?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Chính là cái lần em hôn…”
Nói tới chỗ này bỗng nhiên Tiểu Nhan sửng sốt vài giây rồi cô ấy mới phản ứng được cô ấy vừa nói gì, thế là cô ấy tỏ ra vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi nhìn Hàn Thanh.
Đại khái là Hàn Thanh cũng không nghĩ đến tại sao Tiểu Nhan hỏi một câu như vậy, nhưng vì cô ấy nói mà trong đầu anh ta cũng hiện ra hình ảnh ngày hôm đó.
Một cô gái nhỏ nhắn nhón chân lên trước mặt anh ta, rồi bỗng nhiên hôn anh ta.
Sau ngày hôm đó, anh ta đã ngẩn người cả ngày mà chẳng làm được việc gì nên hồn.
Nghĩ tới đây, Hàn Thanh nhíu đầu lông mày lại.
Mắt thấy Hàn Thanh nhíu mày, Tiểu Nhan chán nản rồi tự cắn môi của cô ấy. Đúng là cái đầu heo, nói chuyện không biết suy nghĩ mà, tại sao lại có thể đề cập chuyện này trước mặt anh ta chứ?
Hơn nữa tại sao mỗi lần ở trước mặt nam thần, cô ấy lại làm ra những chuyện mất mặt như thế này?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan sốt ruột, cô ấy mau chóng giải thích: “Vừa nãy em chỉ nói đùa thôi, không có ý gì khác đâu, anh không phải nghĩ nhiều. Hơn nữa… Ngày đó em cũng không phải cố ý hôn anh đâu, chỉ là em không nhịn được, cho nên mới…”
Nói tới chỗ này, Tiểu Nhan càng thêm khó chịu hơn, cô ấy cũng bắt đầu nói lắp rồi rồi.
“Không đúng, không phải là em không nhịn được, ý em là…”
Tiểu Nhan chán nản cúi thấp đầu xuống, rốt cuộc cô ấy đang nói bậy bạ gì vậy?
Bỗng nhiên Hàn Thanh đứng lên, sau đó anh ta bước từng bước chân trầm ổn đến gần cô ấy, nhưng mà Tiểu Nhan đang buồn bã, cô ấy mải cúi đầu nên không có phát hiện.
Chờ đến khi cô ấy phản ứng lại, lúc ngẩng đầu lên cô ấy mới phát hiện Hàn Thanh đã đứng ở trước mặt cô ấy rồi, hơn nữa anh ta còn đang cúi đầu nhìn cô ấy.
Dựa vào gần như vậy nên mùi hương nam tính trên người của anh ta cũng bao vây lấy Tiểu Nhan, làm cho cô ấy lo lắng đến nỗi không thở nổi, trong vô thức cô ấy lùi chân về phía sau một bước dài.
“Cái kia, cái kia, em… em…” Cô ấy nhìn Hàn Thanh đang ở gần cô ấy thì lại thấy vô cùng căng thẳng.
Khoảng cách gần như thế, dường như cô ấy có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trên mặt, ánh mắt thâm thúy, còn có cả hàng lông mày dày rậm, chiếc mũi thẳng tắp cùng với… Đôi môi thật mỏng của anh ta.
Tại sao cô ấy lại cảm thấy đôi môi mỏng của anh ta thật mê người…
Hàn Thanh đang cố ý đi tới để cho cô ấy hôn sao?
Không đúng, không đúng.
Tiểu Nhan dùng sức mà lắc đầu thật mạnh, người ta là Chủ tịch tập đoàn nhà họ Hàn ấy, làm sao có khả năng tự đưa mình tới cửa cho cô ấy hôn được?
Đó hoàn toàn là điều không thể xảy ra. Nhưng mà… Anh ta không đến gần để cho cô ấy hôn, vậy anh ta lại gần cô như vậy làm gì?
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan hoàn toàn cảm thấy chắc chắn là Hàn Thanh cố ý đi tới cho cô ấy hôn rồi, mà người ta đã tự đưa mình tới cửa, vậy thì cô ấy… Còn do dự cái gì nữa đây? “Liên quan đến chuyện ngày đó, tôi cảm thấy chúng ta nên…” Hàn Thanh nhìn chăm chẳm cái đầu đang cúi xuống không nói một lời, lỗ tai đỏ đến mức sắp nhỏ máu của cô gái nhỏ kia, sau đó anh ta bình tĩnh nói ra. Nhưng mà một giây sau, đồng tử của anh ta mở to khi thấy bỗng nhiên cô gái vẫn cúi đầu kia lại ngẩng đầu lên, sau đó cô ấy lại lặp lại động tác lần trước.
Cô ấy nhón chân lên, sau đó hai tay của cô ấy trực tiếp ôm lấy cổ của anh ta, môi đỏ cũng trực tiếp chạm lên môi mỏng của anh ta.
Trong giây lát này, mọi thứ xung quanh như là đang dừng lại.
Thời gian cũng dường như bất động.
Tiểu Nhan kề sát vào đôi môi mỏng lạnh lẽo của Hàn Thanh, cô ấy nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng của chính cô ấy, hơn nữa… Còn có một loại âm thanh khác.
Hình như là… Hàn Thanh nói.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Hai người đều không nhằm mất, Tiểu Nhan nhấp nháy mắt, lông mi của cô ấy vô cùng dài và dày, trông như hai cây quạt nhỏ đáng yêu vậy, làm cho Hàn Thanh cảm giác có cái gì đó đập vào trong lòng anh ta.
Anh ta giật giật, vừa định giơ tay ra thì…
Xúc cảm trên môi lập tức biến mất không còn tăm hơi, mới vừa rồi người con gái còn ôm lấy cổ anh ta rồi hôn đã bỏ chạy lên trên lầu.
Hàn Thanh lạnh lùng nhìn theo, anh ta bước lên một bước, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không đuổi theo.
Anh ta nhìn bóng dáng bé nhỏ chạy thật nhanh lên cầu thang, sau đó rất nhanh bóng dáng đó biến mất ở phần cuối cầu thang.
Một cái chớp mắt thôi, anh ta đã không thấy hình bóng của cô ấy đâu rồi.
Yên lặng trong vài giây, sau đó, Hàn Thanh đưa tay chạm vào chính môi mỏng của anh.
Dường như trên mặt của anh ta còn lưu lại mùi thơm của người con gái ấy. Mùi vị giống như vị mật ong vậy.
Vì sao lại có loại mùi này? Hàn Thanh hơi nhíu mày, đến lúc giơ tay lên anh ta lại thấy giữa ngón tay của anh ta có một mảnh phấn hồng.
Coi như anh ta là thằng nam, thì vào lúc này anh ta cũng đã hiểu ra.
Ở lại trên môi của anh ta là vệt son môi vừa nãy của Tiểu Nhan.
Son môi sao…
Trên môi của anh ta lại bị dinh son sao? Hàn Thanh lại đưa tay lên lau, quả nhiên đầu ngón tay của anh ta lại dính mấy vết son màu đó.
Hàn Thanh nhìn này vết son đỏ tươi, vẻ mặt của anh ta lại càng ngốc nghếch hơn.
Tiểu Nhan chạy về gian phòng của mình, sau đó, giống như đang có tật giật mình vậy, cô ấy khóa trái cửa phòng, sau đó lại cởi áo khoác rồi vọt vào phòng rửa tay. Cô ấy nhìn chính mình ở trong gương, mặt cô ấy đỏ như muốn nhỏ máu vậy.
Cô ấy lại… Lại hôn nam thần của cô ấy một lần nữa rồi.
Hu hu, là bỗng nhiên trên trời có đĩa bánh ngon rơi trúng đầu cô ấy sao? Nếu không thì gần đây sao cô ấy lại có vận may như vậy chứ? Cô ấy được hôn nam thần tận hai lần đó!
Cảm giác cô ấy đang càng ngày càng tiến gần đến mục tiêu rồi.
Đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên Tiểu Nhan lại ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.
Cô ấy nghiêng mình tới gần gương, đến nỗi dường như nửa người trên của cô ấy nằm trên bồn rửa tay, sau đó cô ấy trợn mắt lên nhìn chính mình trong gương.
Hình như son môi trên môi cô ấy nhạt đi rồi đúng không?
Chẳng lẽ là vừa nãy…
Tiểu Nhan hơi thay đổi sắc mặt, cô ấy tỏ ra khiếp sợ đưa tay ra che miệng mình. Chẳng lẽ là vừa nãy, lúc đánh lén Hàn
Thanh cô ấy đã làm dính son lên môi anh ta rồi hả?
Sớm biết thế thì cô ấy đã dùng thỏi son không phai màu rồi, như vậy thì sẽ không lưu lại vết son ở trên môi của Hàn Thanh, nhưng mà… Cô ấy chỉ dùng thỏi son yêu thích này thôi mà, cô ấy đâu có nghĩ đến hôm nay cô ấy sẽ hôn Hàn Thanh đâu.
Đó hoàn toàn là một hành vi tự bột phát.
Nếu một lúc sau, Hàn Thanh biết cô ấy để lại vết son trên môi anh ta, thì liệu anh ta có căm ghét cô ấy không?
Tiểu Nhan, mày lại đang muốn cái gì? Loại con gái suốt ngày chỉ biết đeo bám người ta như mày, chắc chắn là mày đã bị người ta căm ghét từ lâu rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ nữa?
Nghĩ tới đây Tiểu Nhan lại ủ rũ, cô ấy không còn sức lực mà quỳ ngã vào trên bồn rửa tay rồi than thở.
Là một người phụ nữ, cô ấy đã quá thất bại rồi.
Hàn Mộc Tử dậy trễ, bởi vì tối hôm qua cô về nhà quá muộn, hơn nữa cô lại không ngủ được, đợi đến năm giờ sáng cô mới ngủ được. Đáng lẽ cô còn ngủ lâu nhưng mà vì phải đi làm nên cô đã cố dậy sớm.
Khẽ chạm vào vành mắt đen, Hàn Mộc Tử thay xong quần áo rồi ra phòng khách, lúc trở lại gian phòng của mình, cô phát hiện Đậu Nhỏ vẫn còn đang ngủ.
Có điều cậu bé ngủ không ngoan một chút nào, lại đá hết chăn sang một bên rồi.
Hàn Mộc Tử thở dài, sau đó cô đi lên phía trước dịch chăn đắp lại cho Đậu Nhỏ, liếc nhìn thời gian, cô nghĩ có thể để cho cậu ngủ thêm 20 phút nữa, thế là cô liền đi vào buồng tắm đi rửa mặt.
Chờ đến lúc cô đi ra thì Đậu Nhỏ đã tỉnh rồi, sau đó cậu bé ngoan ngoãn ngồi dậy thay quần áo. Nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ phía sau lưng của cậu bé, bỗng nhiên Hàn Mộc Tử cảm thấy Đậu Nhỏ nên ngủ một mình rồi, cô không cần phải ngủ cùng phòng với cậu bé lâu như vậy nữa.