Tiểu Nhan không nói câu phía sau, Hàn Mộc Tử có thể nhận ra cô ấy có nỗi khổ khó nói.
Nhưng cô ấy kiên quyết muốn từ chức, lúc đi còn nói rất nhiều lời xin lỗi với Hàn Mộc Tử rồi mới đi.
Hàn Mộc Tử nghĩ đi nghĩ lại, thấy chuyện này có gì đó bất thường.
Với tính cách của Tiểu Nhan, cô ấy sẽ không thể nào từ chức vào lúc này. Đột nhiên không muốn làm thì chắc chắn phải có lý do.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Vì vậy, Hàn Mộc Tử liền đích thân đến công ty một chuyến.
Sau khi thành lập, công ty phát triển tốt và có danh tiếng nên được rất nhiều người tìm đến thiết kế.
Đội ngũ ưu tú mà Hàn Thanh tìm thay cô trước đó cho dù ban đầu rất không hài lòng, nhưng sau đó theo thời gian cũng dần lắng xuống. Bọn họ sẽ thảo luận và nghiên cứu với nhau rồi thiết kế ra tác phẩm khiến khách hàng hài lòng.
Mặc dù khi đó Hàn Mộc Tử ở nước ngoài, nhưng tác phẩm của họ đều do cô đích thân kiểm tra.
Cô cũng thường nhờ Tiểu Nhan chuyển lời với mọi người về những nội dung chính khi sáng tác và những việc cần chú ý, những thứ tâm đắc.
Bây giờ đột nhiên Tiểu Nhan muốn từ chức khiến Hàn Mộc Tử mất đi cánh tay đắc lực nhất.
Nhưng mọi việc không thể ép buộc được.
Tiểu Nhan là một người tự do, cô không thể yêu cầu cô ấy ở bên cạnh mình mãi được. Những năm qua cô ấy luôn theo sát cô có thể là do áp lực hoặc là do tinh thần trách nhiệm.
Lãnh Nguyệt Nguyệt rất vui khi thấy Hàn Mộc Tử quay trở lại công ty, cô ta vô cùng tự hào đưa tác phẩm gần đây mới thiết kế cho Hàn Mộc Tử xem.
“Thế nào?”
Lãnh Nguyệt Nguyệt nhìn cô đầy mong đợi, trên mặt chỉ viết đúng ba chữ.
Hãy khen ngợi!
Hàn Mộc Tử không khỏi bật cười, cô khẽ nói: “Tốt lắm, tiến bộ hơn trước rất nhiều.”
Sau đó Hàn Mộc Tử liền hỏi chuyện của Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan là một người tự do, cô không thể yêu cầu cô ấy ở bên cạnh mình mãi được. Những năm qua cô ấy luôn theo sát cô có thể là do áp lực hoặc là do tinh thần trách nhiệm.
Lãnh Nguyệt Nguyệt rất vui khi thấy Hàn Mộc Tử quay trở lại công ty, cô ta vô cùng tự hào đưa tác phẩm gần đây mới thiết kế cho Hàn Mộc Tử xem.
“Thế nào?”
Lãnh Nguyệt Nguyệt nhìn cô đầy mong đợi, trên mặt chỉ viết đúng ba chữ.
Hãy khen ngợi!
Hàn Mộc Tử không khỏi bật cười, cô khẽ nói: “Tốt lắm, tiến bộ hơn trước rất nhiều”
Sau đó Hàn Mộc Tử liền hỏi chuyện của Tiểu Nhan.
cho Hàn Mộc Tử nghe. Suốt khoảng thời gian đó, Hàn Mộc Tử không ngừng nhíu mày khiến người †a không nhìn ra được cô có tức giận hay không.
Lãnh Nguyệt Nguyệt nói xong còn thận trọng nói: “Tôi không có ý nói xấu cô ấy, do cô hỏi tôi nên tôi mới nói.”
Nếu không, cô ta còn lâu mới là cái loại nói xấu sau lưng người khác.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Hàn Mộc Tử tỉnh táo lại, cười gật đầu với cô ấy: “Tôi hiểu, do tôi hỏi cô nên cô mới nói chứ cô không phải loại nói xấu người khác, như vậy cô đã hài lòng chưa?”
Lãnh Nguyệt Nguyệt bị Hàn Mộc Tử nhìn chằm chằm đấn đỏ ửng cả tai, vẻ mặt trở nên ngượng ngùng: “Ờ…Cô đừng có trêu tôi nữa. Thật ra từ trước đến nay Tiểu Nhan luôn rất nghiêm túc trong công việc. Mặc dù Lãnh Nguyệt Nguyệt tôi đây không dễ hòa hợp nhưng tôi có thể nhận ra tình trạng gần đây của cô ấy rất tệ, có lẽ không phải cố tình phá những đơn đặt hàng này đâu”
Hàn Mộc Tử ừ một tiếng: “Tôi đã làm việc với cô ấy nhiều năm rồi, chẳng lẽ cô ấy là người thế nào tôi lại không biết.”
“Thì ra là vậy, hôm nay cô hỏi tôi là vì muốn biết gần đây cô ấy thế nào, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cô nói thêm cho tôi biết những thông tin gần đây về Tiểu Nhan đi” Sau đó, Hàn Mộc Tử nhận được rất nhiều thông tin gần đây của Tiểu Nhan từ Lãnh Nguyệt Nguyệt. Hóa ra sau khi trở lại công ty, cả ngày Tiểu Nhan như người mất hồn, không có tâm trạng làm việc, lúc tiếp khách hàng hay làm đổ nước lên người khách hàng hoặc là mắc những lỗi khác khiến khách hàng tức giận đến mức dứt áo ra đi, không muốn hợp tác với công ty nữa.
Còn một số chuyện nhỏ nhặt khác nữa, những chuyện này đều do Lãnh Nguyệt Nguyệt phát hiện ra.
Ánh mắt của Hàn Mộc Tử trở nên lo lắng.
Có vẻ chuyện tình cảm đả kích rất lớn đến Tiểu Nhan.
Mặc dù trước kia cô ấy bị đả kích nhưng lại có thể nhanh chóng phấn chấn trở lại, vì cô ấy vẫn chưa từ bỏ Hàn Thanh nên luôn tìm được lý do để tiếp năng lượng cho chính mình.
Bây giờ cô ấy thành ra thế này, có phải là không tiếp năng lượng cho bản thân nữa, thật sự từ bỏ Hàn Thanh rồi không?
Nhưng cô ấy tỏ ra như không có chuyện gì, không ngờ đụng đến công việc thì tâm tư đều bị vạch trần hết.
Có lẽ vì để mất mấy đơn hàng lớn nên cô ấy Còn một số chuyện nhỏ nhặt khác nữa, những chuyện này đều do Lãnh Nguyệt Nguyệt phát hiện ra.
Ánh mắt của Hàn Mộc Tử trở nên lo lắng.
Có vẻ chuyện tình cảm đả kích rất lớn đến Tiểu Nhan.
Mặc dù trước kia cô ấy bị đả kích nhưng lại có thể nhanh chóng phấn chấn trở lại, vì cô ấy vẫn chưa từ bỏ Hàn Thanh nên luôn tìm được lý do để tiếp năng lượng cho chính mình.
Bây giờ cô ấy thành ra thế này, có phải là không tiếp năng lượng cho bản thân nữa, thật sự từ bỏ Hàn Thanh rồi không?
Nhưng cô ấy tỏ ra như không có chuyện gì, không ngờ đụng đến công việc thì tâm tư đều bị vạch trần hết.
Có lẽ vì để mất mấy đơn hàng lớn nên cô ấy Hàn Mộc Tử khẽ cười, trả lời cô ấy.
“Làm sao, giờ tớ thế này đi làm có vấn đề gì sao?”
“Tất nhiên là có rồi. Cậu là phụ nữ đang mang thai, hơn nữa thai nhi còn chưa ổn định, tốt nhất nên ở nhà nghỉ ngơi. Công ty nhiều việc lắm, tớ lo cậu không làm được hết”
Nụ cười trên mặt Hàn Mộc Tử vẫn còn đó: “Bây giờ cậu lo tớ không làm được hết, vậy nếu sau này cậu rời đi thì sao đây?”
Tiểu Nhan: “..”
Xung quanh yên lặng, một lúc sau Tiểu Nhan mới vò đầu bứt tai nói: “Vậy tớ ở lại quản lý thêm một khoảng thời gian nữa?”
Nghe vậy, nụ cười trên môi Hàn Mộc Tử tắt dần. Cô không trả lời được hay không được mà vòng qua bàn làm việc đến trước mặt Tiểu Nhan.
“Từ trước đến nay, cậu luôn mang suy nghĩ này để ở lại công ty và ở lại bên cạnh tớ sao?”
Tiểu Nhan: “Tớ…” “Năm năm trước chúng ta quen biết nhau, khi đó cậu còn nói với tớ rằng Mạnh Tuyết U là kẻ giả tạo. Sau đó nghe thấy cảnh ngộ của tớ, cậu đi nước ngoài cùng tớ rồi bắt đầu sống cùng tớ và Đậu Nhỏ. Tớ thấy cậu trải qua mỗi ngày rất vui vẻ và cũng trân trọng tình bạn này giữa hai ta, nhưng hôm nay tớ mới biết thì ra…cậu vẫn luôn có gánh nặng”
“Không không không” Tiểu Nhan vội vã xua tay, cố gắng giải thích thay cho bản thân: “Tớ không có gánh nặng. Mộ Tử, cậu đừng hiểu nhầm, lúc nãy cậu cũng đã nói tớ với cậu ở cùng nhau rất vui vẻ. Đây là niềm vinh dự của tớ, sao có thể là gánh nặng được?”
“Chỗ nào mà chẳng phải gánh nặng chứ?
Giống như lúc nấy cậu rõ ràng muốn từ chức nhưng sau khi nghe thấy tình trạng sức khỏe của tớ lại muốn ở lại. Như vậy chẳng khác nào giành tủi thân về mình để bao bọc cho người khác? Tiểu Nhan bỗng chốc im lặng, không biết phải trả lời Hàn Mộc Tử như thế nào. Một lát sau cô ấy mới khẽ nói tiếp: “Tớ, tớ chỉ không muốn cậu quá cực khổ”