Nghe xong, Đường Viên Viên kinh ngạc hồi lâu, sau đó mới nói: “Mạnh Khả Phi, tớ không có ý đó, tớ chỉ cảm thấy…”
“Được rồi, cậu đừng nói nữa, tớ đi trước”
Sau đó không đợi Đường Viên Viên nói gì nữa, Mạnh Khả Phi xoay người đi, chỉ chừa cho Đường Viên Viên một bóng lưng.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Đường Viên Viên đứng tại chỗ, theo bản năng nắm vạt áo của mình, không biết nói gì cho phải.
Sau khi tan học, quả nhiên là Mạnh Khả Phi đi ra khỏi phòng học đầu tiên, sau đó Đường Viên Viên đi theo sau lưng cô, nhìn cô ra khỏi trường học, vốn là muốn đến xem chỗ làm của cô.
Kết quả, mới đi đến cổng trường học, Đường Viên Viên đã thấy một bóng người quen thuộc.
“Anh Sở Phong?”
Nhìn qua mắt Chung Sở Phong rất không tốt, có quầng thâm mắt rất nặng, thậm chí trong mắt còn có tia máu, hơn nữa còn gầy đi rất nhiều.
Rõ ràng lúc hai người gặp mặt cách đây hai ngày trước, vẻ mặt của anh ta vẫn rất tốt.
Đây là thế nào?
“Tan học rồi?”
Chung Sở Phong nhìn Đường Viên Viên đi đến trước mặt anh ta, muốn đưa tay xoa đầu cô, tay mới vừa duỗi một chút đã nghĩ tới điều gì, rồi sau lại đưa tay về, anh ta đưa một cái tay ra, phía trên còn cầm một cốc sữa chua.
“Cho em”
Đường Viên Viên nhìn bên trái rồi nhìn bên phải một chút, phát hiện trên người anh ta chỉ có một cốc sữa chua, không có những thứ khác.
“Nhìn gì chứ? Chỉ cầm theo một cốc sữa chua, không phải là giảm cân sao? Vẫn muốn ăn nhiều như vậy?”
Giọng nói của Chung Sở Phong có chút khàn khàn, giống như đã nhiều ngày không ngủ, nhưng mà giọng nói vẫn mang theo cưng chiều, ánh mắt anh ta nhìn cô cũng rất dịu dàng, chỉ là không biết tại sao, Đường Viên Viên cảm thấy anh nhìn có vẻ rất đau khổ.
“Anh Sở Phong, anh sao thế?”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Cô bé đứng trước mặt mình, lúc cô lo lắng nhìn anh ta rồi hỏi anh sao thế, trong lòng của Chung Sở Phong thiếu chút nữa là tan vỡ.
Anh ta rất muốn nói với cô, đừng quan tâm anh ta nữa, cho dù là quan tâm theo kiểu nào, dù là anh trai hay bạn bè, hãy từ chối anh ta đi.
Anh ta không khống chế được muốn đến tìm cô, nhưng lại hy vọng cô không nên quan tâm anh ta, như vậy, anh ta có thể từ bỏ mãi mãi.
Nói chung thích một người chính là như vậy, rõ ràng đã biết là không thể nào, nhưng mà chỉ cần đối phương tốt với mình một chút, anh ta lại bắt đầu cháy lại tro tàn, luôn cảm thấy… Mình vẫn còn hy vọng.
Coi như không có hy vọng, cũng muốn nhìn thấy cô, yên lặng nhìn là được.
“Anh Sở Phong?”
Đường Viên Viên mím môi, nhỏ giọng nói: “Nhìn dáng vẻ của anh hình như không được tốt lắm, có phải anh bị bệnh không, có muốn em đưa anh đến bệnh viện không?”
‘Vốn Chung Sở Phong muốn từ chối, nhưng lời đến bên miệng lại đổi thành.
“Được, có thể là anh có chút không thoải mái, đi bệnh viện xem một chút đi”
“Dạ”
Sau khi hai người chuẩn bị xoay người đi bệnh viện, vừa quay người đã thấy Uất Trì Diệc Thù đang đứng cách đó không xa.
“Anh?”
Thấy Uất Trì Diệc Thù, gò má trắng nõn của Đường Viên Viên đỏ lên, rồi sau đó chạy nhanh đến.
Uất Trì Diệc Thù nheo mắt lại, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt của Chung Sở Phong một lúc, rồi rơi vào trên người Đường Viên Viên: “Tan học rồi? Đi đâu?”
“Hình như anh Sở Phong bị bệnh, em định đưa anh Sở Phong đi bệnh viện”
“Bị bệnh sao?” Uất Trì Diệc Thù nhìn về phía Chung Sở Phong, rồi sau đó mới nói: “Vậy anh đi chung với bọn em”
“Dạ, được.”
Sau khi Đường Viên Viên nghĩ đến Chung Sở Phong thì Chung Sở Phong đi lên phía trước mấy bước, đột nhiên nói: “Không đi nữa, bây giờ đi bệnh viện, chắc bác sĩ cũng đã tan làm, để ngày mai rồi nói sau”
Nghe xong, Đường Viên Viên nhíu mày nói: “Anh Sở Phong, có bác sĩ trực mà, anh không thoải mái thì phải đi bệnh viện, không được kéo dài đến ngày mai, nhỡ bệnh nghiêm trọng lên thì sao?”