“Cô chắc chắn, không có câu hỏi nào muốn hỏi tôi sao?” Anh nhìn chằm chằm cô, giống như thợ săn nhắm con mồi, chỉ cần anh giơ súng lên thì giây tiếp theo sẽ bản trúng cô.
Đối mặt với ánh mắt như vậy, Hàn Mộc Tử thường sẽ lo lắng, nhưng hôm nay tâm trạng cô ảm đạm và rất cáu kỉnh, và cô cười nhạt đáp lại “Anh hỏi tôi có gì muốn hỏi anh không á, tôi muốn hỏi anh, tôi muốn hỏi anh cái gì?
Anh đã làm chuyện gì mà cần tôi hỏi anh?”
Với phản ứng như vậy, Dạ Mạc Thâm không khỏi nhướng mày.
“Ồ, giận rồi sao.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Hàn Mộc Tử trực tiếp đứng lên, mở cửa: “Ngày mai tôi còn phải đi làm.”
Ngụ ý là anh mau cút đi, bà đây còn đi nghỉ ngơi.
Dạ Mạc Thâm khẽ cau mày, cô vội vàng đuổi anh đi như vậy, có vẻ như cô không muốn làm rõ vấn đề.
Vì vậy, anh có lẽ không thể đợi cô chủ động hỏi chính mình.
Rõ ràng là cô đối xử với bản thân như vậy, theo tính tình kiêu ngạo của anh, anh nên đứng dậy rời đi.
Nhưng Dạ Mạc Thâm cảm thấy không ổn, nếu hôm nay rời đi như thế này, anh nhất định sẽ hối hận.
Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm đứng dậy và đi về phía cô Hàn Mộc Tử tưởng anh định rời đi, nhưng không ngờ anh đi tới, dừng ở trước mặt mình, ánh mắt nhìn chăm chăm cô, không có ý định rời đi.
Khí thế trên người anh nồng đậm mà đến gần cô: “Nếu không có việc gì muốn hỏi, vậy sao cô mất bình tĩnh?”
Hàn Mộc Tử nhíu mày: “Tôi không có mất bình tĩnh.”
“Ừm….”
Đột nhiên, một âm thanh mơ hồ phát ra từ hành lang Lúc đầu Hàn Mộc Tử không nghe rõ, nhưng sau khi nghe rõ, sắc mặt cô thay đổi rõ rệt, bên cạnh nhà cô là một đôi vợ chồng, cả hai đều còn rất trẻ, họ đã quen với việc mỗi tối trước khi đi ngị Xét cho cùng, nó là một căn phòng nhỏ, và hiệu quả cách âm chắc chẳn không tốt lắm.
Cùng với thực tế là cô đang mở cửa, âm thanh phát ra từ nhà bên cạnh càng rõ ràng hơn.
Nhìn thấy Dạ Mạc Thâm nhíu mày, Hàn Mộc Tử biết anh cũng nghe thấy rồi, sau đó không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên lùi lại một bước, đóng sầm cửa lại.
Sau khi cánh cửa đóng lại, âm thanh đặc biệt rõ ràng vừa rồi đã biến mất rất nhiều, nhưng dù sao cũng đã nghe thấy, nên vấn có thể nghe thấy một chút văng vắng.
Cô có thể nghe thấy, và Dạ Mạc Thâm cũng vậy.
Hai má trắng nõn ban đầu lập tức đỏ bừng, Hàn Mộc Tử không nghĩ tới lại gặp phải chuyện như vậy. Bầu không khí gượng gạo và khó xử giữa hai người lúc này trở nên đặc biệt xấu hổ.
“Cái đó…
Vừa mở miệng nói, cô liền nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đang đứng không yên, chậm rãi đi tới.
“Cô có chắc là không mất bình tĩnh với tôi không?”
Không biết là do ảnh hưởng tâm lý của cô hay sao, Hàn Mộc Tử thực sự cảm thấy lúc này giọng nói của Dạ Mạc Thâm âm trầm đi rất nhiều, cũng ngẩn người ra.
Dạ Mạc Thâm như vậy cho cô một cảm giác rất nguy hiểm.
Hàn Mộc Tử theo phản xạ có điều kiện vươn tay muốn đẩy anh, nhưng khi tay chạm đến ngực anh, trực tiếp bị giữ lại, sau đó bị đè lên tấm cửa.
Tấm thân nặng nề của anh đè lên, nặng đến mức Hàn Mộc Tử không cách nào thoát ra được, vì vậy cô chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh làm cái trò gì vậy?”
Vừa dứt lời, người phụ nữ bên cạnh không biết có chuyện gì tức giận, thở gấp.
Hàn Mộc Tử rõ ràng nhìn thấy đôi mắt đen của Dạ Mạc Thâm tối sầm lại, một cảm xúc mà cô không thể hiểu nổi dâng lên, trước khi cô kịp phản ứng, anh đã cúi đầu xuống và hôn lên môi cô một cách mãnh liệt.
“ự”
Cô tròn mắt ngạc nhiên định đẩy anh ra, nhưng tay đã bị anh kìm lại không thể nhúc nhích được.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Dạ Mạc Thâm bắt lấy cô và hôn cô một cái, nhả ra, chạm vào trán cô, giọng anh khàn khàn.
“Tôi không làm gì cả, chỉ là muốn hỏi cô một câu hỏi mà thôi.”
Hàn Mộc Tử run rẩy nhìn anh, giọng nói run run.
“Cái gì, có vấn đề gì?”
“Cô có tin những gì Geogre đã nói với cô không?”
Hàn Mộc Tử cắn môi dưới, cố chấp không trả lời.
Dạ Mạc Thâm không thúc giục cô trả lời, nhẹ nhàng nói: “Vậy cô tức giận là vì tôi sao?”
Câu này như nắm được đuôi Hàn Mộc Tử, cô lập tức lớn tiếng cãi lại.
“Ai tức giận vì anh, anh bớt kiêu ngạo lại đi, sao tôi có thể…”
Nói được nửa câu, anh lại ột nhiên lại hôn cô rồi lùi lại: “Phản ứng mạnh như vậy, còn cứng miệng?”
“Tôi… Cô đang định nói gì đó, anh lại hôn tiếp.
Cuối cùng, Hàn Mộc Tử hoàn toàn bị nụ hôn của anh làm cho sững sờ, ngây người nhìn anh, không biết phản bác cái gì.
Cho đến khi Dạ Mạc Thâm ghé thật sâu vào tai cô thì thâm.
“Tôi sẽ không đính hôn với bất cứ ai.”
Chỉ khi Hàn Mộc Tử tỉnh táo lại, cô ngây.
người nhìn Dạ Mạc Thâm trước mặt, như không thể tin được: “Anh vừa nói… sẽ không đính hôn với người khác, vậy thì anh… “
“Cô nghe rồi đấy, tôi sẽ chỉ nói những lời này một lần” Anh để tay sau đầu cô, áp đôi môi mỏng lên đó, thì thâm vào tai cô.
“Mặc dù không chắc cô vào công ty vì tôi hay không, nhưng thông qua các biểu hiệ: khác nhau của cô, có thể chắc chẳn một điều là cô thích tôi.”
“Tôi, tôi không …’ Hàn Mộc Tử thực sự choáng váng trước những lời anh nói vừa rồi, cô nghĩ anh sẽ bàn bạc chuyện đính hôn, nhưng cô không ngờ anh lại nói với chính mình răng anh sẽ không đính hôn với người khác.
Vậy buổi tối hôm nay anh ấy đi từ chối sao?
“Cô còn dám nói không?”
Hàn Mộc Tử: “…”
Cô nhìn đi chỗ khác, và nói một cách yếu ớt: “Anh nói có là có được rồi.”
Cái này rõ ràng là thích nhưng không muốn thừa nhận, Dạ Mạc Thâm vô cùng rung động trước dáng vẻ ấm ức của cô nên véo.
cằm cô, nheo mắt lại gần cô.
“Có là có, và không có là không có.”
Hai người nhìn nhau, gần đến mức không thể nhìn thấy mặt nhau, chỉ có hình ảnh phản chiếu trong mắt Dưới ánh mắt mạnh mẽ của anh, Hàn Mộc Tử khô khan nói: “Có.”
Nhìn thấy lời tỏ tình của cô, Dạ Mạc.
Thâm cuối cùng cũng hiện lên một ánh mắt dịu dàng, đây là cảnh tượng mà anh chưa từng thấy kể từ khi mất trí nhớ.
Anh thỏa mãn nhếch môi: “Đây là em nói thích anh, sau này phải thích anh nhiều hơn, đừng đổi ý.”
Mặc dù anh không biết mình bị người phụ nữ kì lạ trước mặt này lấy đi tâm tình như thế nào, nhưng anh luôn có thể nghĩ đến khuôn mặt của cô khi nhắm mắt đi ngủ mỗi đêm.
Hàn Mộc Tử không dám chắc nhìn anh, do dự: “Anh, anh là đang tỏ tình với em sao?”
Nghe thấy câu này, mặt Dạ Mạc Thâm tối sầm lại, rõ ràng người nói thích là cô, trong mắt cô sao có thể trở thành lời tỏ tình của anh?
Nhìn thấy sắc mặt của anh đột nhiên trở nên đen như than, Hàn Mộc Tử bất lực thở dài trong lòng, người này vẫn là cứng rắn không muốn thừa nhận, nhưng là hành vi của anh đã rõ ràng.
Hôm nay anh nguyện ý nói lời này với mình, có nghĩa là trong lòng anh quan tâm mình, thế này là đủ rš Hàn Mộc Tử cuối cùng chủ động vươn tay ra, ôm lấy vòng eo của anh, sau đó áp má vào ngực của anh. Toàn thân Dạ Mạc Thâm cứng đờ.