Trước khi đến địa điểm tổ chức tiệc, không ai biết điều gì sẽ xảy ra.
Lúc này đây, vẫn có những tia hy vọng nhen nhúm trong cô.
Đang suy nghĩ miên man, Dạ Lẫm Hàn đột nhiên yếu ớt nói: “Thời gian không còn nhiều, em tự mình di xuống đi, anh sẽ không cùng em di vào, miễn cho Dạ Mạc Thâm hiểu lầm.”
Nghe vậy, cổ họng Thẩm Kiều nghẹn lại, không nói lên lời, chỉ đành gật đầu.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Sau đó, cô thấy Dạ Lẫm Hàn khế cười một cái.
Cô cắn môi nhìn về phía cửa sổ, tình cờ nhìn thấy khuôn mặt bên cạnh của Dạ Lẫm Hàn phản chiếu trên cửa sổ xe, trông anh thật xanh xao, vẻ yếu nhược phảng phất khiến người ta cảm thấy tội nghiệp. Đôi mắt đỏ lừ, ngấn lệ của anh phản chiếu trên kính cửa sổ, Thẩm Kiều không dám nhìn nữa, vội cúi đầu, nước mắt rơi lã chã trên Váy.
Váy được làm bằng gạc, giọt sầu khôg đọng trên váy lâu, nhìn xa cũng chẳng rõ vệt ướt.
Tài xế lái xe rất ổn định, đường lúc này không bị tắc nghẽn, họ nhanh nhanh chóng chóng đến đích.
“Hai người muốn đến chỗ kia đúng không? Phía trước nhiều người quá, chạy xe không tiện. Có thể dừng ở đây được không?” Tài xế quay đầu lại hỏi.
Dạ Lẫm Hàn gật đầu cười: “Đương nhiên có thể, xuống đây luôn thôi.”
Nói xong, anh ta nhìn Thẩm Ki<u: “Em tự xuống được không?”
Thẩm Kiều gật đầu, tất nhiên là cô có thể, Dạ Lẫm Hàn bị thương nặng như vậy vẫn cố đưa cô tới đây, cô có thề nói không thể sao?
“Đương nhiên em tự xuống được, nhưng anh thì…”
Dạ Lẫm Hàn mỉm cười dịu dàng với cô, anh đột nhiên đưa tay xoa đầu Thẩm Kiều, Thẩm Kiều trong tiềm thức muốn tránh tay anh ta, nhưng cô bỗng nghĩ đến điều gì đó, dừng động tác, không tránh anh ta.
Tay của Dạ Lẫm Hàn dừng lại trên không trung giây lát, lại đặt lên đu cô, nhẹ nhàng xoa xoa: “Đừng lo lắng, hãy nghe theo trái tim của em, làm những gì em muốn làm, đừng lo lắng cho anh. Anh sẽ quay lại bệnh viện, anh hồi phục nhanh lắm.”
“Vâng.” Thẩm Kiều gật đầu với đôi mắt đỏ hoe: “Anh, đợi em xử lý xong chuyện ở đây, em sẽ đến bệnh viện thăm anh.”
“Được, anh ở bệnh viện đợi em.”
Cuối cùng Dạ Lẫm Hàn cũng cười với cô, nhìn thấy tóc cô hơi rối, anh vươn tay chỉnh lại cho cô: “Tuy rằng kiểu tóc với váy không ồn lắm, trang điểm cũng có chút nhem nhuốc, nhưng bây giờ không có thời gian chỉnh lại, @r+ cứ đi tìm Mạc Thâm trước đã, biết chưa?”
“Vậy em di đây, anh cả.”
“Nhớ phải cần thận.”
Đẩy cửa xe, Thẩm Kiều đi đôi giày cao gót, thận trọng bước xuống, sau khi đóng cửa, cô mới đi được hai bước đã không khỏi ngoái lại nhìn Dạ Lẫm Hàn. Dạ Lẫm Hàn đang ngồi bên cửa sổ cũng quay sang.
Thẩm Kiều cắn môi dưới, thôi bỏ đi, đã tới rồi, sao cô có thể quay lại nữa chứ?
Dù sao cũng phải đi tìm Mạc Thâm trước đã.
Sau khi Thẩm Kiều hạ quyết tâm, ánh mắt trở nên kiên định, vội vàng đi về phía đám người náo nhiệt trước mặt.
Lúc này yến tiệc đã vãn, nét mặt mọi người treo lên không khí trà dư tửu hậu, cả quá trình Dạ Mạc Thâm đều trầm mặc, khí thế trên người cũng lạnh lẽo, không ai dám khiêu khích anh, bởi anh lúc này đáng sợ như Diêm Vương vậy. Không khí quang anh thật nặng nề.
Tiêu Túc cố gắng trốn xa một chút, sợ phải rước họa vào thân.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Thời gian trôi qua càng lâu, Tiêu Túc càng cảm thấy lo lắng, cậu ta ngiï, mợ chủ đang xảy ra chuyện gì vậy? Rõ ràng đã nói là sẽ dến, lễ pl 4c cũng đưa rồi, địa chỉ cũng gửi rồi, tin nhắn cũng trả lời rồi, tại sao bây giờ cái bóng cũng không thấy.
Càng kì lạ là, điện thoại cũng không liên lạc được.
Đột nhiên Tiêu Túc có dự cảm không tốt, có khi nào xảy ra chuyện gì rồi không? Bình thường mợ hai nhìn có vẻ giống có tình cảm với cậu cả, nhưng dù có tình cảm thật thì tối nay cùng không nên đi gặp Dạ Lẫm Hàn chứ. Nghĩ đến đây, mặt Tiêu Túc biến sắc, bỗng nhiên câu ta nghĩ đến điều gì đó.
Nhưng lúc này, Thầm Kiều đã bước tới cửa, dù Dạ Lẫm Hàn đã xử lý tóc cho cô nhưng cô vẫn thấy thấp thỏm.
Trải qua một trận sinh tử, đi đến bệnh viện, lúc này mới từ bệnh viện chạy tới, sao có thể thoải mái, từ tốn như thường chứ?
Vừa di tới cửa liền bị người ngăn lại, Thẩm Kiều sửng sốt, sau đó nói: “Tôi, tôi tới đây dự tiệc.”
Bảo vệ liếc nhìn cô một cái, sau đó nói: “Tới yến tiệc sao? Xin cô đưa ra thiệp mời.”
“Thiệp mời?”
Vẻ mặt Thẩm Kiều khẽ biến sắc, cô không có thứ gọi là thiệp mời. Khi đó Dạ Mạc Thâm chỉ đưa cho cô một bộ váy, cô cũng không nghĩ nhiều nên chỉ nghĩ đến việc trực tiếp đến tham dự, không ngờ khi đi vào lại có thư mời.
Nhưng nghĩ lại bây giờ, Dạ Mạc Thâm không đưa thư mời cho cô là chuyện bình thường, nếu cô ấy vào địa điểm với anh thì không cần thư mời gì cả.
“Không có thư mời? Vậy chúng tôi không thể cho cô vào.”
Nói cho cùng, yến tiệc hôm nay không tầm thường, yến tiệc kiều này cua giới thượng lưu không phải ai cũng có thể vào được.
Nếu vô tình để lọt vào một vài kẻ lừa đảo, hoặc kẻ giết người hay đại loại thế, thì giải quyết kiểu gì?
“Xin lỗi, tôi quên mang theo thư mời. Vừa rồi có một tai nạn nhỏ trên đường tôi đến. Tôi đang đến từ bệnh viện. Tất cả đồ của tôi đều ở sở cảnh sát. Các anh có thể cho tôi vào được không?”
Nghe vậy, bọn họ cần thận xem xét từ đầu tới chân cô, thấy bộ dạng có chút chật vật, lại thêm đầu tóc có chút lòa xòa, họ quay sang nhìn rihau nghi ngờ.
Theo lí mà nói, bữa tiệc đã sắp kết thúc, ngay cả những người có lục đích mà đến cũng sẽ không chọn vào lúc này. Và cho dù cô ấy chọn đi vào lúc này, cũng sẽ không ăn mặc giống cô. Những vết thương trên mặt và cánh tay của cô trông rất thật, nó thực sự giống như một tai nạn.
“Thực xin lỗi cô, chúng tôi rất thông cảm với tình cảnh của cô, nhưng bữa tiệc hôm nay không được phép không có thư mời, xin thứ lỗi.”
Sắc mặt Thần Kiều tái nhợt, cô cắn chặt môi dưới.
Nếu cô không thể vào được, có nghĩa là cô không thể tìm thấy Dạ ạc Thần?
Nghĩ đến đây, cô lo lắng nói: “Tôi hiểu được, vậy thì tôi sẽ không đi vào, nhưng có thể giúp tôi chuyển lời tới Dạ Mạc Thần được không?”
Nghe cô gọi thẳng tên Dạ Mạc Thần, sắc mặt của một số người đã thay đổi.
“Tại sao cô lại nói trực tiếp tên cậu chủ? Cô là ai?”
“Tội…
Nhìn thấy sự hung dữ trong mắt bọn họ, Thẩm Kiều sợ hãi co rụt cổ I-i, thay đổi lời nói: “Vậy thì tôi không tìm Dạ Mạc Thần nữa, anh có thể ciúp tôi gọi Tiêu Túc được không?”
Ngay cả tên trợ lý của Dạ Mạc Thần cũng trực tiếp bị nói ra, mấy người nhìn nhau.
“Làm phiền anh nói cho Tiêu Túc biết. Tôi đến muộn. Tôi xin lỗi, nhưng tôi không cố ý. Tôi có lý do.
Tôi muốn giải thích.”
Cô nói một cách chân thành, đôi mắt thật thà của cô khiến một vài người không còn nghi ngờ gì nữa, một người nói: “Vậy thì cô đợi ở đây, tôi sẽ đi tìm trợ lý Túc.”