Bàn tay đang giữ bánh lái của Dạ Mạc Thâm ngừng lại, đúng lúc đi ra đường lớn, làn môi mỏng của anh hơi cong lên, ánh mắt nhìn từ góc nghiêng rạng rỡ như ánh sao trời.
Lúc sau, anh tìm cơ hội quay sang nhìn cô.
“Em quan tâm anh à?”
Hàn Mặc Tử: “
Cô nhìn anh hồi lâu, quay đi nhìn ra ngoài cửa.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Coi như tôi không hỏi gì.”
Còn lâu cô mới nghĩ rằng mình quan tâm đến anh, là do anh mua bữa sáng cho mình nhưng lại không mua cho bản thân anh, chuyện này xảy ra với bất cứ ai cũng sẽ rất dễ cảm thấy áy náy đúng không nào?
Cô lấy sữa ra uống một hớp, dòng chất lỏng ấm áp theo cổ họng đi xuống dạ dày, sau khi cần thêm một miếng bánh, cô sực nhớ ra chiếc túi mình mang theo.
Có nên đưa cho anh không?
Dù sao chăng nữa cô cũng đã vô tình làm sandwich cho anh.
Hay là… đưa cho anh nhỉ?
Nếu như anh có nói gì, thì cứ bảo là đáp lễ lại?
Nhưng Hàn Mộc Tử chỉ nghĩ vậy mà không nhúc nhích nổi.
Chiếc xe cứ lặng lẽ tiến về phía trước, cho đến khi tới tòa nhà công ty Hàn Mộc Tử đã ăn hết bánh và sữa vào bụng, cô lau miệng bằng khăn giấy.
“Cảm ơn.
Nói lời cảm ơn xong, cô định mở cửa xuống xe, nhưng sực nhớ tới điều gì đó.
“À đúng rồi, anh định lái xe tôi về khu chung cư à?”
Dạ Mạc Thâm mím môi, giọng nói hờ hững: “Không về chung cư, đến công ty “Đến công ty?”
Hàn Mộc Tử không khỏi tròn mắt, chỉ vào ô tô của mình: “Anh định lái xe của tôi? Anh chắc chứ?”
Tuy ô tô của cô không thua kém ai nhưng so với chiếc xe thường ngày Dạ Mạc Thâm vẫn lái thì xe của cô thật sự không bằng được, xét về giá cả thì kém rất xa.
Anh lái chiếc xe này của mình tới công ty, không cảm thấy mất mặt ư? “Có vấn đề gì?”
Dạ Mạc Thâm ngước mắt nhìn cô: “Đến lúc tan làm anh sẽ đón em, em chú ý cẩn thận.
Hàn Mộc Tử: “.
Xem ra anh làm thật, bỗng nhớ lại những lời anh nói với mình tối qua, anh nói trước khi điều tra rõ ràng anh sẽ luôn túc trực bên mình, xem ra anh thật sự nói được làm được.
Thế nhưng anh cứ đi đi về về thế này để đón rước mình không mệt sao?
Hàn Mộc Tử siết chặt chiếc túi trong tay, chợt cảm thấy áy náy, cô ngẩm nghĩ rồi đưa túi cho anh.
“Cho anh đấy.”
Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm nhuốm màu băn khoăn, giơ tay nhận lấy chiếc túi, không đợi anh cất tiếng hỏi, Hàn Mộc Tử đã tự động trả lời trước.
“Vốn dĩ đây là bữa sáng tôi tự làm để ăn, nhưng anh đã mang đồ ăn sáng cho tôi rồi đúng không? Nên tôi không ăn được chỗ này nữa, nên… cho anh đấy”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Hai phân?”
Dạ Mạc Thâm nhìn vào hai phần bánh sandwich bên trong túi, đôi mắt đen lay lấy hiện lên ý cười, cánh môi mỏng cong cong: “Em ăn khỏe thế a?”
“Đúng thế… bình thường tôi đều ăn hai suất ăn sáng, có vấn đề gì à?”
Càng giải thích càng thấy chột dạ là thế nào? Hàn Mộc Tử nhìn điệu cười xấu xa trên môi anh, thực sự không chịu nổi nữa, nghiến răng bảo: “Tôi lên trước, anh thích ăn hay không thì tùy.”
Rồi đóng cửa xe quay người bước đi, để lại Dạ Mạc Thâm nhìn theo.
Cô bước đi vội vã, nhanh chóng vào đến bên trong công ty, rồi biến mất khỏi tầm mắt của Dạ Mạc Thâm.
Cuối cùng không còn cảm nhận thấy ánh nhìn sắc bén kia dán vào mình nữa, Hàn Mộc Tử mới thở phào nhẹ nhõm.
Vào thang máy, lên tầng trên. Hàn Mặc Tử đi thắng tới phòng làm việc của mình.
Cô vừa ngồi xuống không lâu, chuông điện thoại đã reo lên, là thông báo tin nhắn Facebook.
Hàn Mộc Tử mở ra xem, là tin nhân Dạ Mạc Thâm gửi tới.
Ngắn gọn, chỉ có ba chữ.
Anh nhớ rồi.]
Anh nhớ rồi? Hàn Mộc Tử tự hỏi, anh đã nhớ gì rồi?
Hàn Mộc Tử nhíu mày, cầm chiếc di động trong tay không biết nên trả lời Dạ Mạc Thâm thế nào, cô ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định đặt điện thoại xuống, mặc kệ anh.
Khi Tiểu Nhan đến công ty đã thấy Hàn Mộc Tử ở trong phòng làm việc, còn ngạc hiện hỏi: “Sao đi làm sớm thế? Mình còn tưởng… hôm nay cậu lại không đến công ty nữa cơ” Tiểu Nhan đi thẳng tới bên cô ngồi xuống, rồi hích vai cô: “Tối qua Đậu nhỏ cứ gặng hỏi mình người đàn ông trong văn phòng hôm qua là ai mãi đấy.
Nghe thấy thế, Hàn Mộc Tử nín thở.
“Đậu nhỏ hỏi cậu thế à?”
“Nhưng thắng bé bảo mình không được cho cậu biết, sợ cậu phiền lòng, nói là cậu bảo nó giữ bí mật.”
Hàn Mộc Tử: …….. Thằng nhóc ranh mãnh, mình bảo nó giữ bí mật, mà nó còn nói với cậu?”
Tiểu Nhan bất mãn chu môi: “Dù có giữ bí mật cũng là giữ bí mật với người ngoài, mình có phải người ngoài đầu, mình sống với hai người bao nhiêu năm, có chuyện gì không nói với mình được nào? Vả lại, chuyện cậu và Dạ Mạc Thâm mình rõ hơn ai hết “Rõ hơn cả chính mình luôn à?”
Tiểu Nhan im bặt, ngón tay vân vê: “Hì hì, những chuyện mà mình biết ít hơn cậu có một xíu này thôi hà..”
Hàn Mộc Tử ngán ngẩm lắc đầu, vừa cầm cây bút lên giở tài liệu ra, vừa tiện hỏi: “Không nói về mình nữa, nói về cậu đi, với anh mình phát triển đến đâu rồi? Sau khi anh ấy từ chối cậu, hai ngày nay cậu ở nhà họ Hàn, có làm được gì không?”
Nhắc đến chuyện này, Tiểu Nhan ỉu xìu chán nản: “Cậu đừng có nhắc nữa, từ sau hôm anh cậu từ chối mình, giờ cả ngày anh ấy coi mình như người vô hình, rõ ràng là ban sáng anh ấy đưa mình cùng Đậu nhỏ đến trường thế mà anh ấy chẳng hề nhìn mình lấy một lần, lúc đến công ty xuống xe cũng là tài xế nhắc nhở, khi mình đi.. anh ấy cũng chẳng buồn nhìn.
Nói đến đây, Tiểu Nhan củi đầu, bĩu đôi môi đỏ.
“Mộc Tử, có phải mình rất kém cỏi không? Cho nên anh cô mới từ chối mình chẳng cần nghĩ ngợi gì, giờ ngay cả nhìn mình cũng cảm thấy phiền? Có lúc mình… thật sự cảm thấy đau lòng đấy. Hơn nữa, mình còn cảm thấy mình rất trơ tráo, rõ ràng là anh ấy đã từ chối vậy mà mình vẫn cứ vờ như anh ấy chưa từ chối mình, còn lẽo đẽo theo Đậu nhỏ về nhà họ Hàn.
Nói rồi Tiểu Nhan ôm đầu khổ sở, vừa khóc vừa kể: “Mình cảm thấy mình bây giờ chẳng khác gì kiểu con gái đeo bám, trong mắt anh trai cậu, chắc chắn mình là loại đáng ghét như thế”
Nhìn Tiểu Nhan như vậy, Hàn Mộc Tử bỗng thấy xót xa, không nhìn được giơ tay xoa đầu cô ta.
“Làm gì có chuyện đó? Cậu rất tuyệt vời, chỉ tại anh mình vẫn chưa nhận ra được ưu điểm của cậu mà thôi. Với lại… nói thật lòng thì cậu thấy thư ký Tô có tuyệt vời không? Ấy thế mà đến như cô ấy còn không lọt được vào mắt xanh của anh tôi. Cho nên..
“Nên sao?”
“Mình đoán chắc là anh mình có thể không hiểu chuyện tình cảm?”
Hàn Mộc Tử chống cảm, một tay xoay bút, bắt đầu phân tích: “Nếu không thì sao đến giờ anh ấy vẫn chưa có người yêu? Mình nghe giọng điệu của anh ấy có thể nhận ra được vì mình đi lạc từ nhỏ, sau này mẹ lại vì chuyện của mình mà sinh bệnh qua đời, gia đình này do một tay anh ấy chèo chống, cho nên… chắc anh ấy phải chịu áp lực rất lớn. Mình cho rằng, anh ấy luôn sống vì người khác.