Mục lục
Cô vợ đánh tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1007: Anh muốn chết à?


Có thể xử lí hồ sơ cùng với thần tượng, hơn nữa sau này có thể ở gần cô như vậy nên đương nhiên Lãnh Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất vui.


Nhưng bởi vì tài liệu quá nhiều, một mình cô ta không thể xử lí nổi. Vào lúc này cô ta chợt nghĩ đến Vương An.


“Tôi có thể gọi Vương An đến không? Cô yên tâm, anh ta đã theo đuổi tôi rất nhiều năm nên chắc chắn sẽ không tiết lộ những hồ sơ quan trọng ra ngoài đâu.”


“OKI” Hàn Mộc Tử gật đầu đồng ý.


Tiếp đó, Lãnh Nguyệt Nguyệt gọi Vương An đến, sau đó mọi người cùng nhau giải quyết tài liệu. Vương An đương nhiên rất ngoan ngoãn theo sau Lãnh Nguyệt Nguyệt, chỉ cần nữ thần gọi thì chắc chắn anh ta sẽ đến.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Vẫn chưa đến giờ tan làm mà Hàn Mộc Tử đã ngáp ngắn ngáp dài, hai mí mắt cứ híp vào nhau nhưng cô vẫn cố gắng hoàn thành công việc.


Vương An lén nhìn Hàn Mộc Tử vài lần rồi nhỏ giọng nói bên tai Lãnh Nguyệt Nguyệt: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sau này, em sẽ xử lý công việc của Tiểu Nhan sao?”


“Ừm” Đối với Vương An thì Lãnh Nguyệt Nguyệt luôn giữ thái độ nữ thần mà lạnh lùng gật đầu.


Vương An hoảng sợ: “Chuyện gì xảy ra vậy?”


“Vương An, tôi bảo anh đến đây giúp đỡ chứ không phải bảo anh đến đây để hỏi chuyện. Anh cứ mãi nói nhảm thế, anh coi tôi là gì?” Lãnh liệu. Vương An đương nhiên rất ngoan ngoãn theo sau Lãnh Nguyệt Nguyệt, chỉ cần nữ thần gọi thì chắc chắn anh ta sẽ đến.


Vẫn chưa đến giờ tan làm mà Hàn Mộc Tử đã ngáp ngắn ngáp dài, hai mí mắt cứ híp vào nhau nhưng cô vẫn cố gắng hoàn thành công việc.


Vương An lén nhìn Hàn Mộc Tử vài lần rồi nhỏ giọng nói bên tai Lãnh Nguyệt Nguyệt: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sau này, em sẽ xử lý công việc của Tiểu Nhan sao?”


“Ừm” Đối với Vương An thì Lãnh Nguyệt Nguyệt luôn giữ thái độ nữ thần mà lạnh lùng gật đầu.


Vương An hoảng sợ: “Chuyện gì xảy ra vậy?”


“Vương An, tôi bảo anh đến đây giúp đỡ chứ không phải bảo anh đến đây để hỏi chuyện. Anh cứ mãi nói nhảm thế, anh coi tôi là gì?” Lãnh “Anh chỉ muốn nói cho em biết là cô Mộc Tử ngủ thiếp đi rồi”


“Anh nói cái gì?” Lãnh Nguyệt Nguyệt ngỡ ngàng, cô ta nhìn hướng ngón tay chỉ thì trông thấy Hàn Mộc Tử đang gục lên bàn ngủ quên, cô ta cong môi cười nói: “Có vẻ cô ấy mệt lắm”


“Ừm, anh thấy cô ấy cứ ngáp liên tục, trông vẻ không ngủ đủ giấc”


Lãnh Nguyệt Nguyệt nghi ngờ, cô ta nheo mắt hỏi: “Sao anh biết cô ấy ngáp? Anh để ý đến người †a sao?”


Vương An: “…Mẹ ơi, anh nào dám đâu thưa nữ thần. Em cũng biết người mà anh luôn hy vọng mong muốn có được mấy năm qua chính là em cơ mà, mà em không cho anh cơ hội để nâng lên vị trí chính thức thôi”


Mặc dù đã ở bên cạnh cô rất nhiều năm, nhưng ngay từ đầu Lãnh Nguyệt Nguyệt đã không chào đón anh ta. Mãi sau này, anh ta mới giống như người quen đi bên cạnh cô ta thôi.


Lãnh Nguyệt Nguyệt buông tay, cô ta lườm Vương An.


“Với cái dáng vẻ này của anh mà muốn nâng lên vị trí chính thức sao? Có trời mới biết bao năm qua anh làm phiền tôi đến cỡ nào!”


Nói xong, cô ta vội đứng dậy, Vương An vốn nghĩ cô ta tức giận bỏ đi nhưng lại thấy cô cầm áo khoác của mình đi đến bàn làm việc của Hàn Mộc Tử.


Vương An: “Em làm gì vậy?”


“Anh không có mắt à? Nữ thần của tôi ngủ rồi, Ị”


tôi không thể để cô ấy bị cảm lạnh Cô ta khẽ nói chuyện, cẩn thận đắp áo khoác lên người Hàn Mộc Tử.


Rồi cô ta lại rón rén trở lại bàn làm việc, ra hiệu cho Vương An ôm tài liệu: “Đi ra ngoài.”


Vương An vội vàng đứng dậy ôm tài liệu, Lãnh Nguyệt Nguyệt liền nói: “Nhỏ tiếng chút!”


Anh ta chỉ có thể cố hết sức nhẹ nhàng, ôm tập tài liệu đi ra ngoài với Lãnh Nguyệt Nguyệt.


Đợi đến khi Lãnh Nguyệt Nguyệt đóng cửa, yên vị ở bên ngoài, Vương An bèn lên tiếng: “Tại sao chúng ta lại ra đây? Chẳng lẽ em sợ quấy rầy đến cô ấy sao?”


Nghe vậy, Lãnh Nguyệt Nguyệt lườm anh một cái: “Chẳng lẽ không phải à? Nữ thần của tôi ngủ thiếp đi rồi mà chúng ta vẫn ở bên trong tiếp tục xử lí hồ sơ sao? Cô ấy quá mệt cần phải nghỉ ngơi”



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Vương An nhìn bàn trà trước mặt, lẳng lặng nói: “Vậy chúng ta ngồi ở đây làm việc sao?”


“Anh có ý kiến à?” Lãnh Nguyệt Nguyệt nhíu mày hỏi.


Vương An: “Không có, điều này rất ổn”


Nói xong, Vương An lại nghĩ đến điều gì nên cởi áo khoác của mình choàng lên người Lãnh Nguyệt Nguyệt.


Một căn phòng lớn như vậy nhưng rất yên tính, Lãnh Nguyệt Nguyệt và Vương An nghiêm túc xử lí tài liệu, thi thoảng ngoại trừ có tiếng lật giấy ra thì gần như không có tạp âm nào khác.


Cho đến khi có người gõ cửa, Lãnh Nguyệt Nguyệt và Vương An hơi bất ngờ rồi ngẩng đầu nhìn nhau một chút.


Khoảng chừng ba giây, hai người cùng đứng dậy ra mở cửa.


Cửa vừa mở, hai người liền trông thấy một người đàn ông với gương mặt đẹp trai, vóc dáng cao ráo, thần thái đỉnh đạc đứng trước mặt.


Cả hai người vô cùng kinh ngạc, rồi nhận ra ngay nhân vật làm mưa làm gió ở phía trước là ai.


Người cầm quyền tập đoàn nhà họ Dạ, Dạ Mạc Thâm.


Vương An theo bản năng hỏi: “Xin hỏi anh tìm ai?”


Vừa hỏi xong thì đầu đã bị Lãnh Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh cốc một cái, sau đó cô nàng kéo anh ta ra phía sau, bản thân cười híp mắt lùi qua một bên hỏi: “Cậu Thâm đến tìm cô Mộc Tử đúng không?”


Dạ Mạc Thâm nhìn hai người đứng trước mặt mình, anh gật đầu một cái.


“Tôi gọi điện cô ấy nhưng không bắt máy”


Sau đó anh có gọi đến biệt thự Hải Giang thì được biết cô đang ở công ty, cho nên Dạ Mạc Thâm đành tự mình đến đón người.


“A, cái này… Cô Mộc Tử không phải cố tình không nhận điện thoại của anh đâu, do công việc nhiều nên cô ấy chỉnh chế độ im lặng thôi.”


Công việc nhiều lắm sao?


Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu mày.


Lúc này lại chạy đến công ty làm việc sao?


“Người đâu rồi?”


Lãnh Nguyệt Nguyệt nghiêng người để cho anh đi vào, cô vừa dẫn anh vào văn phòng vừa giải thích: “Có thể cô ấy quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi, chúng tôi thấy vậy bèn đi ra ngoài sợ làm phiền cô ấy”


Dừng bước, Lãnh Nguyệt Nguyệt cẩn thận mở cánh cửa thật nhẹ nhàng.


Cửa vừa mở đã trông thấy Hàn Mộc Tử nằm gục lên bàn ngủ say, trên người còn có áo khoác của phụ nữ, nhìn lại trên người Lãnh Nguyệt Nguyệt có áo khoác đàn ông, Dạ Mạc Thâm dễ dàng mắc xích câu chuyện.


Anh ta nhìn Lãnh Nguyệt Nguyệt một chút và nói lời cảm ơn cô.


“Cám ơn cô, đã đến giờ tan làm rồi, mọi người mau trở về, còn tôi sẽ đưa cô ấy trở về.”


“À, được thôi..”


Dạ Mạc Thâm nhanh chân đi vào trong, anh nhìn thoáng qua chồng tài liệu trên bàn Hàn Mộc Tử, bên cạnh là điện thoại. Dạ Mạc Thâm cầm điện thoại bỏ vào túi của mình, lấy áo khoác của Lãnh Nguyệt Nguyệt đưa lại cho cô ta.


Vương An thấy thế bèn nhanh chân bước đến lấy áo, Dạ Mạc Thâm cởi áo khoác trên người mình rồi đắp lên người Hàn Mộc Tử. Sau đó, anh †a rón rén ôm cô lên. Vốn dĩ cứ vậy mà đi nhưng không ngờ Dạ Mạc Thâm vừa ôm cô thì Hàn Mộc Tử đã ‘ưn một tiếng.


Tỉnh dậy.


Cô mở to đôi mắt liền trông thấy gương mặt Dạ Mạc Thâm gần trong gang tấc, cô tò mò nhíu mày.


“Sao anh lại ở đây?”


Dạ Mạc Thâm nhìn cô.


Lúc này, Hàn Mộc Tử vẫn còn buồn ngủ, ánh mắt còn mơ màng, anh bèn thừa dịp cô chưa tỉnh táo ôm cô xuống lầu, nếu không chậm một giây là cô có thể bảo bản thân phải ở lại đây. Thế là anh mấp máy môi, dịu dàng nói: “Em ngủ tiếp đi, đừng để ý đến anh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK