Đưa cô ấy đi “Ôi, chú Lâm lại phát cáu rồi.” Sắc mặt của Đông Đông thay đổi.
Hàn Mộc Tử dừng lại một chút, quay đầu nhìn Tiểu Nhan, đột nhiên nói: “Trốn trước đã.”
“Cái gì?”
Tiểu Nhan còn chưa kịp phản ứng đã bị Hàn Mộc Tử kéo và nấp vào một góc bên cạnh, khi Đông Đông nhìn thấy tình hình, cô ấy cũng dứt khoác phản ứng lại, cùng cô trốn đi.
Cô ấy liếc nhìn Hàn Mộc Tử đầy ngưỡng mộ: “Cô thật là lợi hại, có thể đoán được tâm tư của Lâm Tranh.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Tâm tư gì vậy?” Tiểu Nhan bị kéo đến góc tường một cách khó hiểu, vẻ mặt sững sờ, rõ ràng là vẫn chưa phản ứng kịp.
Khi một người sa sút tinh thần, chắc chắn không thích bị người khác nhìn thấy.
Cậu thiếu niên tên là Lâm Tranh đó, bình thường lạnh lùng cô độc, có vẻ là loại người có tính cách cục cắn và kiêu ngạo.
Một người như thế này sao có thể để người khác nhìn thấy cậu trong dáng vẻ sa sút tinh thần?
Sự xuất hiện của cô và Tiểu Nhan chỉ khiến cậu thêm xấu hổ mà thôi.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử mím môi, nói: “Cậu ấy đã không có chuyện gì, vậy thì chúng ta trở về công ty thôi.”
Nghe vậy, Tiêu Nhan nhất thời không nói nên lời: “Trở lại công ty sao? Nhưng chúng ta còn chưa gặp mặt cậu ấy.”
Hàn Mộc Tử cười nhẹ: “Buổi tối chúng ta còn phải tăng ca, không có rảnh rỗi để ở đây, đi về trước thôi.”
“Được rồi, tôi sẽ nghe lời cô.”
Nghe thấy hai người chuẩn bị rời đi, Đông Đông cũng không ngăn cản, ngược lại còn cảm ơn Hàn Mộc Tử.
“Cảm ơn cô, các cô thật sự là người tốt, khi về đi đường nhớ cẩn thận. Các cô đừng quên tới bệnh viện để điều trị thêm một chút về vết thương ở tay.”
“Được, tôi sẽ đi.”
Khi cả hai cùng nhau ra khỏi khu vực nghèo đói, gặp một chút bất ngời, nhìn thấy một chiếc taxi đậu ở đó.
Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân, cho nên người bên trong mới thò đầu ra nhìn.
“Các cô cuối cùng cũng ra rồi.”
Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan nhìn nhau.
Cảnh tượng này, sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy? ồ đúng rồi, lần trước cô và Tiểu Nhan đến phim trường tìm Triệu Ý Như cũng vậy.
Các tài xế ở Bắc Thành này, chất lượng đều tốt như sao? “Không sao chứ? Tôi cảm thấy nơi này vẫn quá nguy hiểm. Hai cô gái nhỏ đi vào cũng thật sự không an toàn rồi, vì vậy tôi đợi ở đây một lúc, định gọi cảnh sát nếu các cô không ra.”
Nói xong, ông ấy sờ đầu, có chút ngượng ngùng cười cười.
“Nhưng mà hiện tại xem ra, tôi hình như có chút lo chuyện không đâu rồi. Con người tôi… chính là có điểm không tốt này, rõ ràng không có chuyện gì, nhưng tôi vẫn suy nghĩ nhiều như vậy, sau đó tôi lại không thể thấy chết không cứu.
Hàn Mộc Tử bước tới và chân thành cảm ơn ông ấy.
“Bác ơi, cám ơn bác, chúng tôi không sao, có thể làm phiền bác đưa chúng tôi trở lại chỗ cũ được không?”
“Được, các cô lên xe đi.”
Hai người ngồi lên xe của ông chú trở về công ty, khi chuẩn bị đi thì Hàn Mộc Tử xin danh thiếp của ông chủ, sau đó mới vào công ty.
“Chúng ta gần đây sau khi về nước, gặp được các tài xế đều có chất lượng quá tốt rồi, đúng không? Trước đây luôn nhìn thấy một số vụ giết người trên mạng, doạ tôi sợ chết khiếp. Sinh ra ám ảnh. Thật không ngờ Trên đời này vẫn còn người tốt.”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử cười nhạt, “Phúc hoạ luôn gắn bó với nhau. Nơi nào có bóng tối, thì nhất định sẽ có ánh sáng. Loại chuyện này … nhiều khi cũng phải phụ thuộc vào vận may.”
Khi hai người bước vào thì đã muộn rồi, Hàn Mộc Tử đi tới căn tin ăn chút gì đó, nhưng đáng tiếc tay của cô đau đến mức cầm đũa cũng thành vấn đề, cuối cùng không ăn được cái gì.
“Cứ tiếp tục như vậy không được, tay của cô không thể làm việc được, hay là đêm nay đừng tăng ca nữa đi.” đã.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Không được, trước tiên trở lại lầu
Hàn Mộc Tử cuối cùng cũng quay trở lại văn phòng của mình, Tiểu Nhan đi mua cho cô một cái bánh mì sandwich gần đó và bảo cô ấy ăn, Hàn Mộc Tử chỉ có thể ăn một ít.
Sau đó, khi Hàn Mộc Tử muốn làm việc, cửa văn phòng lại bị gõ.
“Mời vào.”
Cửa văn phòng bị đẩy ra, có tiếng bước chân đều đặn truyền đến.
Sau đó khi đến trước bàn của cô, thì dừng lại, Hàn Mộc Tử giật mình, cảm giác có gì đó không ổn, ngẩng đầu liền bắt gặp một đôi mắt bất lực.
Đứng trước mặt cô không phải ai khác, chính là Hàn Thanh trong bộ vest.
Đôi mắt màu mực của anh ấy bất lực rơi trên gương mặt cô, sau đó ánh mắt chuyển xuống, nhìn thấy đôi tay quấn đầy băng gạc của cô, vẻ mặt tràn đầy đau lòng nói: “Đã bị thương thành thế này rồi, còn muốn gượng ép bản thân làm việc sao?”
Hàn Mộc Tử: “…”
Tại sao Hàn Thanh lại tới đây?
Cô suy nghĩ một chút, sau đó lại nhìn vào Tiểu Nhan bên cạnh, Tiểu Nhan lập tức cầm tài liệu che mặt mình lại, ho nhẹ một tiếng.
Cái miệng lớn này, nhất định lại nói với Hàn Thanh là mình bị thương.
Tiểu Nhan nhỏ giọng nói một câu: “Tôi không nói, tôi chỉ nói với Tiểu Mễ Đậu mà thôi.”
Cô đứng trước mặt nam thần thì xấu hổ rồi, làm sao có can đảm gửi tin nhắn cho anh ấy, hiện tại cô cũng cảm thấy rất xấu hổ.
“Anh hai.” Hàn Mộc Tử đứng dậy cười nhẹ: “Sao anh lại ở đây? Em phải ở đây tăng ca rồi. Đáng tiếc, không thể tiếp đãi anh.”
“Em cho rằng anh đến đây để chào hỏi sao?” Hàn Thanh đi vòng qua bàn, bất ngờ siết chặt cổ tay cô nói, “Về nhà.”
Hàn Mộc Tử sắc mặt hơi thay đổi: “Không được, tối nay em phải ở đây tăng ca.”
“Bị thương thành như vậy rồi, còn tăng ca nữa sao?” Vẻ mặt Hàn Thanh bỗng trở nên ảm đạm, bất mãn nhìn chằm chằm vào cô: “Anh thành lập công ty là vì muốn em ổn định cuộc sống ở Bắc Thành, chứ không phải để em bất cẩn như vậy, thậm chí còn không quan tâm đến vết thương của mình.
“
Hàn Mộc Tử: “Anh, em thực sự không sao.”
“Tối nay hủy bỏ tăng ca, về nhà với anh, không thì đến bệnh viện.”
“Em không đi.” Hàn Mộc Tử tính tình cũng có chút bướng bỉnh: “Em chỉ bị thương ở ngón tay một chút mà thôi, không nghiêm trọng đến mức làm thợ mỏ.
Giây tiếp theo, Hàn Thanh dùng chút sức lực, trực tiếp kéo cô ra ngoài, vẻ mặt của Hàn Mộ Tử thay đổi: “Anh, anh! Anh buông tay ra trước đi!”
Nhưng mà Hàn Thanh có vẻ như không nghe thấy lời cô nói, trực tiếp kéo cô ra ngoài, Tiểu Nhan thấy vậy, liền nhanh chóng đứng dậy thu dọn túi và đồ đạc trên bàn cho Hàn Mộc Tử, sau đó đuổi theo đưa cho cô.
Cuối cùng sau khi đưa Hàn Mộc Tử lên xe, Tiểu Nhan đưa đồ cho Hàn Thanh cười chíp mắt: “Vậy thì tạm biệt anh Hàn!”
Nói xong, cô ấy bước lên lầu, giả vờ như không nhìn thấy cảnh như giết người của Hàn Mộc Tử.
Sau khi lên lầu, Tiểu Nhan nhận thấy nhóm người trong tổ đều đang tụ tập bên cửa sổ để thảo luận.
“Làm sao vậy? Hàn Thanh thực sự xuất hiện rồi? Hơn nữa anh ấy còn có dáng vẻ hùng hổ là sao vậy? Người phụ nữ này đã chọc giận Hàn Thanh sao? Vậy thì chúng ta không phải sắp đổi chủ rồi sao? Ồ, tôi đã nói rồi, thứ dựa vào thủ đoạn đặc biệt mà có được sẽ không tồn tại được lâu đâu.”
Trương Ngọc chua chát đến mức trực lớn tiếng chế giễu.
Lãnh Nguyệt Nguyệt ở một bên liếc cô một cái, cười lạnh nói: “Cô ấy không phải mở miệng ra là bảo chúng ta ở lại tăng ca sao, vậy tại sao bản thân lại về trước?”
“Các cô nói nhảm gì vậy? Mộc Tử là vì ngón tay của cô ấy bị thương không làm việc được. Các cô tiếp tục tăng ca. Tôi sẽ đến kiểm tra tác phẩm tối nay!”
“Cô? Cô sao?”
“Nếu không phục, các cô có thể thu dọn đồ đạc của mình và cút đi ngay bây giờ.
“Cô!”
Tiểu Nhan nâng cằm lên, ồ, có chút chức vị trên người thì thật là sảng khoái.