Mục lục
Cô vợ đánh tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1445: Coi như anh có lương tâm


“Tiêu Túc, anh có nghe thấy tôi nói gì không, nhanh bỏ tôi xuống, anh còn đang bị thương, hiện giờ vết thương bị rách ra rồi, chảy máu rồi kìa”


Lúc trước, Giang Tiểu Bạch giận dõi Tiêu Túc, nên cảm thấy dù cho cậu ta có ngất xỉu trên đường cô cũng sẽ không đau lòng, sẽ không thèm quan tâm tới cậu ta.


Nhưng giờ đây, khi thấy quần áo cậu ta dính máu, Tiểu Bạch mới nhận ra bản thân thật sự rất đau lòng.


Nhưng Tiêu Túc lại không hề nghe lời cô, vẫn cố chấp bế cô tiến về phía trước. Giang Tiểu Bạch muốn giãy giụa, nhưng giấy giụa một hồi, Tiêu Túc lại càng ôm cô chặt hơn khiến vết thương rách càng nhanh hơn.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Nhất thời, Giang Tiểu Bạch vô cùng lo lắng, cô căn môi dưới: “Rốt cuộc anh có thả tôi xuống hay không?”


Có lễ trong giọng nói của cô mang theo chút tức giận nên Tiêu Túc cũng đã để ý tới, cậu ta dừng bước, nhìn Giang Tiểu Bạch rồi nói: “Anh chọc em giận nên cần phải chịu đựng chuyện này, không cần vì anh mà đau lòng.”


Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch nhìn chằm chằm cậu ta, ngoài lạnh trong nóng nói: “Ai đau lòng vì anh chứ? Anh cũng quá tự mình đa tình rồi đi?


Cũng chẳng phải anh bị thương vì tôi, nếu tôi mà đau lòng vì anh thì thật sự có quỷ rồi.”


Nói xong, hình như sợ Tiêu Túc không tin, Giang Tiểu Bạch còn đập vào tay cậu ta không hề nhẹ nhàng: “Mau bỏ tôi xuống, anh tưởng mùi máu trên người anh dễ chịu lắm sao? Bản thân anh chịu được, nhưng tôi bị anh ôm như thế khó chịu lắm anh biết không?”


Thì ra cô ghét bỏ mùi máu tươi trên người mình.


Tiêu Túc bừng tỉnh đại ngộ, lúc trước, Giang Tiểu Bạch nói nửa ngày trời cậu ta cũng không đồng ý, nhưng sau khi nghe thấy Giang Tiểu Bạch ghét bỏ nói vậy, cậu ta vội vàng bỏ cô xuống.


Sau khi chân chạm đất, Giang Tiểu Bạch bất đắc dĩ nhìn Tiêu Túc, âm thầm chế giễu, đúng thật là một con người không có đầu óc, ai nói gì cũng tin, với chỉ số IQ này, cơ bản có thể nói tạm biệt với việc đi xe đạp rồi!


Nhưng cũng bởi vì cậu ta không thông minh gì nên Giang Tiểu Bạch mới có thể lừa cậu ta dễ dàng như thế.


“Gọi một chiếc taxi đi, tiện đường đến bệnh viện xử lý lại vết thương của anh”


Tiêu Túc muốn từ chối nhưng Giang Tiểu Bạch đã chạy tới bên đường để đón xe, hơn nữa cô còn quay đầu lại, ghét bỏ nói: “Nếu tối nay vết thương của anh vẫn còn dính máu vậy thì anh ở lại bệnh viện luôn đi, đừng có vào phòng ngủ với `.


tôi.


Bị cô nói như thế, Tiêu Túc cũng không thể từ chối nữa.


Sau đó, Giang Tiểu Bạch cùng Tiêu Túc đi tới bệnh viện xử lý lại vết thương, sau khi bác sĩ xử lý xong còn dặn dò nói: “Tạm thời vết thương không được để dính nước, tránh nhiễm trùng, ngày mai lại tới thay thuốc”


Đại khái cảm thấy khá phiền phức nên Tiêu Túc đã hỏi bác sĩ xem có được lấy thuốc về nhà tự thay hay không. Vừa hỏi xong đã bị Giang Tiểu Bạch vỗ đầu, sau đó cô chen lên.


“Bác sĩ, ngày mai chúng tôi nhất định sẽ tới thay thuốc đúng giờ”


Sau đó, cô lôi Tiêu Túc đi luôn, vừa đi vừa dạy bảo cậu ta: “Anh tự thay thuốc cái gì? Chắc chắn là tới bệnh viện thay tốt hơn, đã bị thương thành cái dạng này rồi thì ngoan ngoãấn một chút cho Am tôi.


Về đến nhà, Giang Tiểu Bạch vừa đẩy cửa liền phát hiện đèn trong nhà vẫn sáng, lúc đổi giày, trong lòng cô cảm thấy thật vi diệu: “Anh từng về nhà rồi hả?”


“Ừm”


Tiêu Túc theo sau cô, bước vào cửa, thuận tay đóng chặt cửa lại rồi khom người cúi xuống lấy dép: “Lúc về thấy em không có ở đây nên anh mới ra ngoài đi tìm em”


Xì, coi như anh còn có chút lương tâm.


“Vậy sao anh biết tôi ở quán bar đó? Giang Tiểu Bạch quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng Tiêu Túc.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


“Trực giác.”


Dù sao trước đây, mấy lần Tiêu Túc gặp Giang Tiểu Bạch đều là ở quán bar đó, lúc ấy Tiêu Túc cảm thấy Giang Tiểu Bạch sẽ đi đến đấy, vì thế cậu ta liền tới quán bar, không ngờ thật sự gặp được cô.


Trực giác cái đầu anh! Nếu không phải sợ anh khó tìm ra, tôi sẽ tới quán bar mà chúng ta từng gặp nhau trước đó sao? Giang Tiểu Bạch âm thầm chế giễu vài câu, sau đó xoay người đi vào trong.


Sau khi vào trong, Giang Tiểu Bạch phát hiện trên bàn có mấy túi đồ ăn, hơn nữa bên cạnh còn có một túi quà được gói rất đẹp, cô sửng sốt quay đầu nhìn Tiêu Túc.


“Đây đều là do anh mua sao?”


“ừm”


Đều là đồ cậu ta mua để đền tội với Giang Tiểu Bạch, cũng không biết cô có thích hay không.


Thật ra đối với con gái, nhận được quà là chuyện rất hạnh phúc, dù món quà này có phải món quà mà mình thích hay không. Con gái giống như loài rồng vậy, con gái thích nhận quà, cũng giống như rồng, trời sinh thích thu thập những thứ đồ lấp lánh, đó là xuất phát từ bản năng.


Đương nhiên cũng sẽ có trường hợp đặc biệt, nhưng Giang Tiểu Bạch không nằm trong số này, cô cũng là người thích nhận quà, mở quà.


Đặc biệt là món quà mà Tiêu Túc vội vàng cầm tới để bồi tội với cô, cô nhanh chóng bước tới cầm quà lên, còn cố ý quơ quơ trước mặt Tiêu Túc: “Đây là đồ anh mua? Tặng cho tôi, hay là giữ lại để tặng cho vị hồng nhan tri kỷ trong bệnh viện kia?”


Câu hỏi sau khiến Tiêu Túc rất lúng túng, bởi vì cậu ta thật sự mua chúng để tặng Giang Tiểu Bạch. Chuyện ban ngày đúng là cậu ta có lỗi với Giang Tiểu Bạch, nhưng nếu như quay lại lần nữa, có lẽ lúc đó, cậu ta vẫn sẽ lao vào đám cháy để cứu người đầu tiên.


“Nói chuyện đi chứ? Tặng cho tôi sao? Nếu không phải, vậy thì tôi cũng không cần nữa”


Nói xong, Giang Tiểu Bạch thả cái hộp lại trên bàn, khoanh tay lại nhìn Tiêu Túc, dáng vẻ nhất định muốn cậu ta phải nói rõ mọi chuyện.


Tiêu Túc nhìn cô hồi lâu, rồi đột nhiên tiến tới, cổ họng khàn khàn nói: “Cần phải hỏi lại sao? Rõ ràng là quà tặng cho em, em không nhìn ra sao?”


“Nhìn ra là một chuyện, muốn nghe chính miệng anh nói lại là một chuyện” Giang Tiểu Bạch nhếch môi, nhướn mày mở hộp ra. Cô thấy bên trong có một sợi dây chuyền ngọc trai màu sắc tuyệt đẹp, hạt nào cũng tròn đầy, dù là dây chuyền ngọc trai nhưng xem ra cũng rất trân quý.


Vừa nhìn Giang Tiểu Bạch đã thích rồi, cầm trên tay ngắm nghía cả nửa ngày trời.


Tiêu Túc bất ngờ nói: “Anh đeo giúp em nhé?”


Nghe vậy Giang Tiểu Bạch liếc cậu ta, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn đưa dây chuyền cho cậu ta: “Được thôi, đeo lên giúp em đi.”


Tiêu Túc nhận lấy sợi dây chuyền, đi vòng ra phía sau cô. Giang Tiểu Bạch vén mái tóc dài tới eo lên, hương thơm nhàn nhạt thuộc về cô cứ thế đập vào mặt Tiêu Túc. Cậu ta ngây người đứng tại chỗ, nhìn cần cổ trắng nõn lộ ra sau khi cô vén tóc lên.


“Làm gì thế? Không phải muốn đeo vào giúp em sao? Đứng ngây ra đấy làm gì?”


Tiêu Túc lấy lại tinh thần, đeo dây chuyền lên cổ Giang Tiểu Bạch. Da dẻ Giang Tiểu Bạch trắng như tuyết, màu ngọc trai gần như tôn lên màu da của cô, hơn nữa hôm nay cô còn mặc một bộ váy cúp ngực màu bạc, mọi thứ vì thế mà càng thêm phù hợp.


Giang Tiểu Bạch cúi đầu nhìn, khẽ hừ một tiếng.


“Anh đừng tưởng tặng em quà là em sẽ tha thứ cho anh. Còn nữa, ai bảo anh mua ngọc trai, chẳng đẹp tí nào!”


Rõ ràng Tiêu Túc thấy cô ngắm nhìn sợi dây chuyền này rất lâu, cậu ta còn cho rằng cô rất thích, không ngờ cô lại nói nó không đẹp làm cậu †a cứ tưởng cô nói thật.


“Vậy để anh tháo ra giúp em?”


“Anh dám!”


Giang Tiểu Bạch hét lên với cậu ta: “Đồ đàn ông đần độn đáng chết!”


Đúng là cô nói gì cũng tin mà? Không biết loại đàn ông như Tiêu Túc đời trước đã tích được phúc phận gì mới có thể tìm được một người bạn gái tốt như cô!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK