Sau khi nhìn thấy ảnh chụp, mới đầu người đàn ông kia có hơi kinh ngạc và nghi ngờ, bởi vì người đàn ông trên tấm ảnh có gương mặt anh tuấn, đẹp trai, khí thể trên người vừa mạnh mẽ, vừa lạnh lùng.
Mặc dù chỉ là một tấm hình, thế nhưng cái khí thế mạnh mẽ ngang ngược và lạnh lùng tràn ngập quanh người anh lại đập thẳng vào mặt người nhìn, cảm giác như anh đang đứng ở trước mặt mình vậy.
Mà điều quan trọng nhất là mặt mũi người đàn ông này trông rất quen thuộc.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Đây là… Đây là?”
Phản ứng kỳ lạ này của anh ta khiến cho Mộc Tử tưởng rằng anh nhận ra Dạ Mạc Thâm, thậm chí chính là đã tìm được anh trong số những người sống sót kia.
Người đàn ông trung niên đứng cạnh anh ta lơ đãng liếc nhìn về phía bên này một cái, sau khi nhìn thấy thì bất ngờ trọn to hai mắt, kinh ngạc nói lớn: “Cái này… Đây không phải là ảnh của anh Dạ sao?”
Có người biết anh sao? Ánh mắt ngập tràn hy vọng của Hàn Mộc Tử chuyển hướng nhìn sang ông ta. Mà người đàn ông vừa rồi nói chuyện với Hàn Mộc Tử cũng bỗng nhiên vô đầu một cái, tựa như đã chợt hiểu ra điều gì.
“Tôi đã nghĩ sao trông anh ta lại quen như vậy mà. Nghe anh gọi như thế tôi mới thật sự nhớ ra, đây chẳng phải chính là anh Dạ nổi tiếng đó sao?”
Cảm xúc của anh ta có phần hơi kích động, nhưng anh ta cũng nhanh chóng ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, ánh mắt và sắc mặt bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Mộc Tử thêm lần nữa, giọng nói trở nên khàn khăn.
“Cô gái, ý của cô không phải là… Anh Dạ cũng ngồi trên chiếc máy bay này sao?”
Một câu nói này đã khiến đáy lòng Hàn Mộc Tử chết lặng trong nháy mắt, lúc trước khi nhìn biểu cảm và thái độ của bọn họ, cô còn tưởng rằng bọn họ đã tìm được Dạ Mạc Thâm, cô sẽ có thể lấy gặp được anh nhanh thôi.
Nhưng bây giờ, hai người bọn họ lại hỏi ngược lại mình, Dạ Mạc Thâm cũng ở trên chiếc máy bay này sao?
Cô muốn phải trả lời sao đây? Cô cũng thật sự hy vọng Dạ Mạc Thâm không ở trên chiếc máy bay này…
Nếu không thì…
Thân thể mảnh mai được bao phủ bởi ánh đèn của Hàn Mộc Tử lung lay, suýt chút nữa đã đổ gục về phía trước. May mắn thay Hàn Thanh đưa tay đỡ được cô. Anh mấp máy đôi môi mỏng, sau đó giọng nói lạnh lùng vang lên: “Xem ra bọn họ vẫn còn chưa tìm được Dạ Mạc Thâm. Mộc Tử, chúng ta cũng ở lại đây giúp đỡ, không nên gấp gáp quá. Chi bằng trước tiên chúng ta đi tìm một chỗ nào gần đây để ngủ lại, nghỉ ngơi một đêm, sau đó chờ tin tức.
Có ánh đèn làm nổi bật, sắc mặt Hàn Mộc Tử trông càng thêm trắng bệch. Cô cắn môi dưới, ra sức lắc đầu.
Rõ ràng nước mắt đã dâng đầy trong hốc mắt, nhưng lại kiên cường không rơi xuống. Hốc mắt đỏ ửng đến đáng thương nhưng Hàn Mộc Tử vẫn cần thật chặt môi dưới, không ngừng lắc đầu.
Trông hệt như một đứa trẻ ngang bướng bốc đồng.
Hàn Thanh: “..
Anh ta chỉ có thể ở thở dài một hơi, nhìn người đối diện một chứt.
Ông chủ trung niên kia kịp phản ứng lại, lập tức liếc nhìn người nhân viên bên cạnh mình, dường như không đành lòng mở miệng.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Mợ Dạ, kỳ thật cô cũng không cần lo lắng. Theo như tôi được biết, anh Dạ là một người rất thông minh. Hôm nay, chúng tôi đã tìm được rất nhiều người còn sống sót. Trong đó có một số là người già, trẻ nhỏ, đến bọn họ còn có thể sống sót thì đừng nói chi là người lợi hại như anh Dạ. Chắc chắn anh ấy sẽ không sao đâu.”
“Đúng vậy.” Một người khác nghe ông ta nói vậy thì cũng phụ họa theo: “Anh Dạ là một người rất có bản lĩnh. Cô cứ yên tâm đi, trước tiên cử tìm một chỗ nghỉ ngơi một đêm, không chừng ngày mai chúng tôi sẽ tìm thấy anh ấy.”
Hàn Mộc Tử không nói gì, vẫn chỉ đứng yên ở đó như cũ, bóng dáng mảnh khảnh nhưng lại có sức lực và sự kiên trì kinh người. Thực hiện việc tìm kiếm và cứu người trong vùng biển dữ này là một việc vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, đêm đã về khuya, nhìn quanh bốn phía đều không thấy rõ.
Tiếp tục lục soát thêm nữa cũng chưa chắc đã tìm được người, mà chẳng may gặp phải nguy hiểm hoặc là phiền phức gì thì rất có thể người của đội tìm kiếm cứu nạn cũng bỏ mạng theo.
Cho nên, khi thấy trời đã tối hoàn toàn, bóng đêm đã dày đặc thì người của đội tìm kiếm cứu nạn cũng kéo nhau trở về. Đương nhiên, cũng đưa một số người may mắn vẫn còn sống sót về.
Hiển nhiên là Hàn Mộc Tử không chịu đi, Hàn Thanh cũng hết cách với cô. Lại không thể nào dứt khoát ép cô phải rời đi, chỉ có thể ở bên cạnh cô mà thôi, rồi để cho Tô Cửu nghĩ cách chuẩn bị một ít nước nóng cho cô ấm dạ dày.
Đại khái là biết cần phải giữ gìn thể lực, cho nên Hàn Mộc Tử không hề từ chối đồ ăn mà Hàn Thanh sai người đưa tới cho cô. Đưa cho cô cái gì thì cô ăn cái đấy, chỉ có điều, dường như tất cả thức ăn đưa vào miệng đều không có hương vị gì ca.
Dáng vẻ này của cô chỉ khiến cho người khác nhìn mà càng thêm đau lòng.
Lúc nhân viên của đội tìm kiếm cứu nạn lên đến bờ, Hàn Mộc Tử đang ngồi ăn cũng đột ngột ném hết đồ trên tay đi, sau đó xách váy lập tức chạy về phía họ.
“Mộc Tử, cẩn thận!”
Hàn Thanh trông thấy cô lảo đảo chạy về phía trước, trong lúc chạy còn suýt chút nữa đã đạp vào váy làm trượt chân. Hàn Thanh giật mình, gương mặt trở nên trắng bệch, vội vã đứng dậy chạy tới đỡ cô. Sau khi người của đội tìm kiếm cứu nạn lên bờ, vừa ngẩng đầu thì đã trông thấy một cô gái mặc váy cưới, làn da trắng nõn, gương mặt xinh đẹp, tinh xảo xuất hiện. Mặc dù váy áo xộc xệch và lớp trang điểm đều đã nhòe đi, thế nhưng khi cô bước đi trong đêm tối lại tỏa sáng như thể đang mang theo đèn flash của riêng mình.
“Xin lỗi các anh, chồng của tôi cũng ở trên chiếc máy bay này, tôi muốn tìm xem có thấy anh ấy hay không.”
Hàn Mộc Tử bổ nhào tới đây xong thì chủ động giải thích một câu. Đám người kia lập tức hiểu ra, một người trong đó gật đầu nói với cô: “Nếu cô muốn đi tìm thì cùng đi tới bệnh viện ở đây với chúng tôi. Những người được cứu về đều bị sặc nước và bị kinh hãi, nên tình trạng sức khỏe không được tốt lắm. Sau khi bác sĩ ở đây sơ cứu đơn giản xong thì bọn họ đã được đưa đến bệnh viện cả rồi.” Người ta cũng đã nói như vậy rồi, đương nhiên là Hàn Mộc Tử có thể hiểu được những người sống sót này đều vừa mới được cứu lên, đương nhiên là lúc này đều đang ở giữa ranh giới sinh tử, nếu như lúc này cô đi theo sẽ trì hoãn thời gian đến bệnh viện của bọn họ, nên chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Được, vậy thì tôi sẽ đến bệnh viện.
“Cảm ơn cô đã hiểu.” Hàn Mộc Tử đành phải lùi lại sau mấy bước, rồi sau đó xoay người đi theo Hàn Thanh ra bên ngoài chờ đợi.
Bởi vì đã rất muộn nên trước khi người của đội ngũ tìm kiếm cứu nạn rời đi, các nhân viên nhà nước lập tức gọi thêm người đến phong tỏa nơi này lại. Từ giờ cho đến trước khi trời sáng, không cho phép bất kỳ ai tới gần.
Đại khái là sự xuất hiện của Hàn Mộc Tử ở nơi này đã khiến cho bọn họ ý thức được một điều, khả năng sau này sẽ còn tiếp diễn chuyện gia đình và bạn bè của nạn nhân tìm đến nơi này. Lo sợ sẽ xảy ra chuyện, cho nên chỉ có thể bắt đầu phong tỏa.
Hàn Mộc Tử lên xe xong, lái xe lập tức chạy theo chiếc xe cứu thương trước mặt tới bệnh viện ở lân cận. Kỳ thật trong lòng cô đang rất thấp thỏm lo âu, bởi vì cô không biết Dạ Mạc Thâm có ở trong chiếc xe phía trước hay không, những người sống sót được cứu trở về đều cần phải nhanh chóng cứu chữa. Cô cũng không thể ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân vào lúc nguy cấp đó còn xông lên chắn đường xem xét, rồi để cho mọi người phải chờ mình.
Mạng người là quan trọng. Sau khi đến bệnh viện, nhóm người Hàn Thanh vẫn luôn luôn ở bên cạnh cô, bởi vì chuyện này đã được thông báo ở địa phương, cho nên người trong bệnh viện cũng đã biết tin. Bởi vậy mà khi nhìn thấy những người thân, thậm chí là Hàn Mộc Tử vẫn còn đang khoác trên mình bộ váy cưới, chật vật chạy đến bệnh viện chờ đợi, thì cũng không ai cảm thấy quá mức kỳ cục, chỉ là ánh mắt nhìn cô thì có thêm cảm xúc vừa đau lòng lại vừa đáng thương.
Dù sao thì, nếu như không phải có chuyện quan trọng ép buộc, ai sẽ mặc áo cưới đến bệnh viện cơ chứ?
Cũng không biết đã đợi bao lâu, Hàn Mộc Tử đã đứng đến mức cả hai chân đều cảm thấy tê dại mất cảm giác, mới nhận được tin tức nói họ đã có thể đến thăm người bệnh, bởi vì những người sống sót đều đã ổn định rồi.
Ngay từ đầu Hàn Mộc Tử đã không có ý định đi vào từng gian phòng để kiểm tra, sợ rằng mình sẽ quấy nhiễu đến người khác. Đành phải lấy ảnh chụp của Dạ Mạc Thâm ra để hỏi thăm y tá. Sau khi cô y tá nhìn thấy ảnh của Dạ Mạc Thâm, thì mới đầu trong mắt lóe lên vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu.
“Hình như trong số những người được đưa tới vừa rồi không có người như này thì phải..”
Sắc mặt Hàn Mộc Tử chợt thay đổi, Hàn Thanh đứng bên cạnh cô vội vã tiến lên một rớc: “Cô y tá, cô cẩn thận nhớ lại một chút xem, dù sao thì một người ngâm trong nước biển một thời gian dài, rất có thể trông sẽ khác với bình thường. Cô khẳng định là không có người này sao?”