Nhắc đến Mộc Tử, tự nhiên Tiểu Nhan lại nghĩ đến người kia.
Ánh sáng trong mắt cô mờ đi rất nhiều, sau đó cười nhạt: “Cô ấy hiện tại đang mang thai, thai nhi cũng có chút không ổn, con không an tâm để cô ấy chạy lung tung. Vậy nên hãy đợi đến khi sinh xong đã, khi đó con nhất định sẽ giới thiệu cô ấy cho ba mẹ. “
“Được.”
Cứ như thế, chuyện này liền được quyết định.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tiểu Nhan vốn tưởng rằng ba mẹ sẽ phản đối việc cô mở cửa hàng, trước khi đến cô đã suy nghĩ về nhiều khía cạnh để tranh luận, nếu ba mẹ không đồng ý, cô sẽ đưa ra một số ví dụ.
Không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.
Có rất nhiều thứ cần chuẩn bị cho việc mở cửa hàng, sau khi bàn bạc với bố mẹ, Tiểu Nhan bắt đầu tìm kiếm những lô đất ở gần đó. Đã tìm vài ngày nhưng vẫn chưa thấy cửa hàng nào phù hợp.
Cuối cùng, La Tuệ Mỹ nói với cô: “Hồi sáng lúc mẹ ra công viên, mẹ tình cờ gặp được một vài người bạn. Khi mẹ nói về chuyện này, họ tình cờ biết một số thông tin. Họ nói với mẹ rằng có một cửa hàng ở Ngã tư Nam Trân phù hợp với chúng ta, bảo lúc nào rảnh chúng ta cứ qua xem thử.”
“Ngã tư Nam Trân?” Tiểu Nhan nhăn mũi trong tiềm thức, thật ra cô muốn trực tiếp mua cửa hàng, để không phải lo trả tiền thuê nhà hàng năm, hơn nữa cô còn có thể sống trên tầng hai của cửa hàng.
Với số tiền có trong tay, cô nên mua một lô đất vừa phải, cô không dám nghĩ đến những chỗ quá tốt, đắt quá mua không nổi.
Vào lúc này, Tiểu Nhan do dự khi nghe đến Ngã tư Nam Trân. Bởi vì cô biết chỗ này, Ngã tư Nam Trân là khu phố thương mại đông đúc nhất, và đã có rất nhiều cửa hàng chỉ để bán đồ ăn.
Nhìn chung, các cửa hàng trong những khu thương mại này sẽ không trực tiếp bán mà chỉ cho thuê hoặc nhượng lại, coi như một loại thu nhập lâu dài.
Giá thuê cao, cửa hàng nhỏ, áp lực cạnh tranh lại lớn. “Con đang nghĩ gì vậy?” La Tuệ Mỹ hỏi to khi thấy cô đang ngồi yên lặng: “Mẹ tìm hiểu rồi.
Mặc dù bên Ngã tư Nam Trân có tính cạnh tranh cao nhưng con nghĩ xem, ở nơi cạnh tranh cao chuyện buôn bán mới tốt được. Dù sao kĩ năng nấu nướng của con tốt như vậy, còn còn sợ người khác sao?”
“Nhưng mẹ à…”
“Có câu nói, lửa thử vàng gian nan thử sức.
Lễ nào Nhan Nhan nhà chúng ta không tự tin vào tài nấu nướng của mình sao?” Tiểu Nhan trợn mắt lên trời, sao cô lại không tự tin vào khả năng nấu ăn chứ? Chỉ là cô nghĩ một chỗ như phố thương mại, chưa nói đến giá thuê đắt đỏ hay tính cạnh tranh cao, lúc đó chắc làm ăn bận rộn lắm, muốn cạnh tranh với các cửa hàng khác thì có khi phải thêm nguyên liệu, giá cả cũng phải được điều chỉnh.
Tóm lại, Tiểu Nhan cảm thấy phải làm nhiều việc hơn nhưng lại kiếm được ít tiền hơn.
Mà nếu ở một vị trí ít tấp nập hơn, vậy thì phải làm ít công việc hơn, và tất nhiên là kiếm được còn ít hơn nữa.
Tiểu Nhan cho rằng vị trí ở phố thương mại không phải chỗ cô cần, cô chỉ muốn mở một cửa hàng nhỏ để nuôi sống bản thân và bố mẹ.
Cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc làm giàu hay bất cứ điều gì khác. Tuy nhiên, La Tuệ Mỹ lại không biết suy nghĩ trong lòng cô, thấy cô đứng ngây người ở đó, bà chỉ đơn giản nắm lấy cánh tay cô và nói: “Vừa hay giờ còn chưa tới giữa trưa, chúng ta mau đến xem thử, nếu vị trí đó không tệ thì chuyện tiền bạc bố mẹ sẽ lo cho con. “
Tiểu Nhan chưa kịp nói gì thì đã bị La Tuệ Mỹ kéo đi.
Thời gian cứ thế trôi qua, mọi việc trong công ty của Hàn Mộc Tử cuối cùng cũng ổn định, Dạ Mạc Thâm sợ cô vất vả nên đặc biệt yêu cầu Tiêu Túc tìm người quản lý công ty cho cô, để cô muốn đến công ty thì đến, không muốn đến thì chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi.
Hàn Mộc Tử cũng không có phản đối, dù sao bản thân cũng biết mình mang thai không ổn, bởi vì trong thai kỳ gặp phải quá nhiêu chuyện chấn động, cũng như chịu quá nhiều đả kích.
Cho nên sau khi Hàn Mộc Tử nghe lời bác sĩ, tự mình cảm thấy nếu có thể thì nhất định phải lựa chọn yên tâm dưỡng thai.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Ngoại trừ đôi khi, cô buộc phải tự mình tận tâm mà làm việc.
Về phía Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Tử không biết chuyện gì đang xảy ra với anh, mặc dù cô muốn sớm ngày đón Đậu Nhỏ về bên cạnh.
Nhưng loại ý tưởng ích kỷ này, Hàn Mộc Tử lại không thể nghĩ đến.
Dù sao sau khi trở về nước, chuyện của hai công ty vốn đã khiến người ta bận đến sức lực cạn kiệt, Dạ Mạc Thâm còn giúp cô giải quyết việc của công ty.
Chưa kể đến những thứ này, chỉ riêng những thứ có trong trí nhớ sâu sắc của Dạ Mạc Thâm cũng sẽ khiến thể xác và tinh thần của anh bị tổn hại rất nhiều.
Vì vậy lúc này Hàn Mộc Tử không dám nhắc đến chuyện của Đậu Nhỏ và ông Uất Trì.
Ngay lúc này ở nhà, Đậu Nhỏ đang quay video.
“Mẹ ơi, khi nào thì ông ba trứng thối mới đón con cùng ông cố ngoại trở về nước nha?”
Giống như ngày hôm nay, mỗi khi hai mẹ con gọi video, ở cuối mỗi cuộc gọi Đậu Nhỏ đều hỏi Hàn Mộc Tử cây này một cách đầy mong đợi.
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của con trai, Hàn Mộc Tử trong lòng không đành lòng, chỉ có thể thì thầm: “Đợi thêm chút nữa nha Đậu Nhỏ ngoan, đợi xử lý xong việc trong nước, mẹ sẽ đi đón con và ông cố ngoại, được không?”
Đậu Nhỏ vốn dĩ muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng đột nhiên nhìn thấy đôi mày nhíu lại của Hàn Mộc Tử, liền nuốt xuống những lời sắp nói và đổi thành:”Được nha, dù sao thì Đậu Nhỏ cũng không vội trở về, ở nước ngoài vui lắm, mỗi ngày đều được ông cố ngoại đưa đi nhiều nơi. Nếu mẹ muốn đón Đậu Nhỏ thì mẹ nhớ báo trước cho Đậu Nhỏ nhé, Đậu Nhỏ còn muốn đi thêm vài nơi nữa”
Cậu nói rất hào hứng, ngay cả lông mày cũng nhướng lên đầy mong đợi, như thể họ đang thực sự hạnh phúc.
Chính Hàn Mộc Tử còn không thể phân biệt được Đậu Nhỏ có thực sự hạnh phúc hay không.
Sau này cô nghĩ lại, đứa nhỏ không thể có nhiều suy nghĩ như vậy.
Có lẽ cậu thực sự thích ở lại nước ngoài?
“Đậu Nhỏ, nếu con cảm thấy tủi thân, cứ nói với mẹ, mẹ sẽ tìm cách cho con, mẹ… mẹ mong con là đứa bé dựa dẫm vào mẹ, mẹ không cần con phải mạnh mẽ, biết không?”
Trong khi nói những lời này, ngón tay Hàn Mộc Tử nhẹ nhàng vuốt ve má Đậu Nhỏ trên màn hình.
Nhưng những điều này, Đậu Nhỏ không thể cảm nhận được.
“Mẹ ơi, Đậu Nhỏ không bị sao cả. Ông cố ngoại hay bố và mẹ đều giống nhau, và rất nhanh thôi Đậu Nhỏ sẽ được về bên mẹ rồi”
Dù sao cũng là một đứa trẻ, sau khi Hàn Mộc Tử nói những điều đó, Đậu Nhỏ cảm thấy hơi chua xót, như thể có thứ gì đó rơi vào mắt cậu.
Đúng lúc này, bên ngoài có người gọi cậu, Đậu Nhỏ liền nói: “Mẹ ơi, chắc là ông cố ngoại lại đưa Đậu Nhỏ đi chơi, Đậu Nhỏ phải đi đây, tối về sẽ gửi ảnh cho mẹ”
“Được, vậy con chú ý cẩn thận”
Sau đó, cuộc gọi video bị cúp.
Trong căn phòng rộng lớn, cậu con trai bé nhỏ ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào điện thoại mà không nói một lời.
Sau một lúc, cơ thể nhỏ bé của cậu cuộn tròn thành một quả bóng, và Đậu Nhỏ lần đầu tiên vùi đầu vào đầu gối của mình.
Sau khi mẹ nói những lời vừa rồi, Đậu Nhỏ liền cảm thấy chua xót trong lòng và muốn khóc…
Nhưng không được, mẹ vốn đã rất khổ cực một mình chăm sóc cậu. Nhưng trước giờ mẹ lại chưa từng nói ra, cũng không vì những cay đắng này mà tức giận với Đậu Nhỏ.