Mục lục
Cô vợ đánh tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 619


Sau khi Tiểu Nhan nhận được câu trả lời từ Hàn Mộc Tử, cô ấy ngay lập tức tràn đầy tự tin và tiếp tục cố gắng.


Cô lần đầu tiên phát hiện hóa ra Mộc Tử còn có cái này kỹ năng liền không nhịn được nói: “Mộc Tử, cậu thật sự rất lợi hại, tớ nghĩ cậu có thể đi làm cố vấn tình cảm được đấy!”


Nghe vậy, Hàn Mộc Tử chỉ có thể mỉm cười trong lòng, cô có thể cố vấn tình cảm cho ai? Cô thậm chỉ không thể khống chế được cảm xúc của mình.


Chỉ là những gì cô vừa nói với Tiểu Nhan…


Thực sự nằm ngoài dự đoán của chính cô.


Cô cụp mắt nhìn tài liệu để trên bàn, cô hiện tại muốn gặp Dạ Mạc Thâm sao?



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Hình như là muốn gặp. Vậy thì cô có nên nghe theo trái tim mình và gọi cho anh ấy không? Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn chủ động xuất hiện trước mặt cô, bây giờ anh ấy đi nước ngoài cũng không gọi điện cho cô, chẳng lẽ do anh ấy đã hứa sẽ không làm phiền cô nên mới không gọi điện cho cô sao? Có thể đúng là như thế.


Sau khi suy nghĩ, Hàn Mộc Tử vô thức lấy điện thoại di động ra, vào giao diện Facebook, tìm thấy danh thiếp của Dạ Mạc Thâm liền bấm vào định gửi tin nhắn cho anh ấy, nhưng tay cô nhanh chóng dừng lại.


Cô có phải quá dễ dãi nếu gửi tin nhắn ngay bây giờ không?


Rốt cuộc thì trong khoảng thời gian này, cô chưa bao giờ chủ động.


Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử thở dài đặt lại điện thoại trên bàn, sau đó bắt đầu làm việc.


Kết thúc một ngày bận rộn, đến giờ tan sở, Hàn Mộc Tử thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đón Đậu Nhỏ về nhà.


Kết quả là cô còn chưa bước ra khỏi công ty thì điện thoại đã đổ chuông.


Một dãy số không quen thuộc.


Hàn Mộc Tử khẽ nhíu mày sau đó trả lời điện thoại.


“A lô”


“Mẹ!”


“Đậu Nhỏ?”, Hàn Mộc Tử nhíu mày kinh ngạc khi nghe thấy giọng nói của Đậu Nhỏ: “Con đang cầm điện thoại di động của ai đó?”


“Mẹ, là di động của chú Hàn.”


Chú Hàn?


Nghe thấy hai chữ chú Hàn, bước chân của Hàn Mộc Tử dừng lại một chút, sau đó trong đầu cô liền nảy sinh một linh cảm không rõ: “Ý, ý của con là gì? Chú Hàn…là ai vậy?”


Trong đầu tự động xuất hiện một bóng người, Hàn Mộc Tử cảm thấy lạnh sống lưng.


Bên kia điện thoại có chút ồn ào giống như đã chuyển đến tay người khác, sau đó Hàn Mộc Tử nghe thấy một giọng nam quen thuộc, mang theo chút ấm áp lãnh đạm.


“Mộc Tử, là tôi.”


Dạ Lẫm Hàn!!


Hàn Mộc Tử cắn chặt môi dưới, cơn tức giận của cô gần như dâng lên ngay lập tức: “Dạ Lẫm Hàn, anh muốn làm cái quái gì thế? Anh có ý gì??”


Sau khi tra hỏi, Hàn Mộc Tử không có thời gian nghĩ ngợi gì nữa, cô nhanh chóng chạy ra ngoài.


Tiểu Nhan ở phía sau cô ấy không xa, thấy cô ấy chạy đi, liền kêu to: “Mộc Tử, cậu đi đâu thế? Chờ tớ với.”


Nhưng Hàn Mộc Tử dường như không có nghe thấy cô gọi, cô không biết làm sao liền chỉ có thể dừng lại tức giận giậm chân.


Quên đi, buổi tối chờ cậu ấy về nhà rồi hỏi sau.


Cô hiện tại… đến tập đoàn Hàn gia trước, cô sắp… gặp anh!


Hàn Mộc Tử vội vàng đi đến bãi đậu xe, mở cửa ngồi vào, sau đó hỏi Dạ Lẫm Hàn: “Anh nói thẳng đi, rốt cuộc anh muốn làm gì, Đậu Nhỏ bây giờ đang ở đâu?”


Sau một hồi im lặng, Hàn Mộc Tử hoảng sợ: “Dạ Lẫm Hàn? Anh mau trả lời.”


Bên kia thở dài.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


“Tôi còn thực sự lo lắng em cứ luôn gọi tôi tổng giám đốc Hàn, không nghĩ tới mình sẽ khôi phục lại tên sớm như vậy, không có gì… Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua trường và nhìn thấy nhóc con đứng ở cửa nên đã đưa bé về nhà.”


“Về nhà?”


Hàn Mộc Tử híp mắt.


“Mẹ, chủ Hàn và con đang ở cửa hàng bánh ngọt gần tầng dưới của cộng đồng.


Hàn Mộc Tử: “…Được rồi. Mẹ sẽ đến ngay, con không được phép chạy lung tung. Nếu có chuyện gì thì cứ nhờ dì chủ tiệm giúp đỡ, dì ấy và mẹ là bạn tốt, biết không?”


Câu cuối cùng là một gợi ý, nói rằng nếu Dạ Lẫm Hàn làm bất cứ điều gì bất lợi với Đậu Nhỏ, cô sẽ không bỏ qua cho anh ta.


Ba một tiếng, Hàn Mộc Tử trực tiếp cúp điện thoại, quay đầu xe.


Cô lúc này vừa tránh được giờ cao điểm, trên đường không có nhiều xe nên tốc độ của Hàn Mộc Tử rất nhanh nhưng đợi đèn giao thông cũng phải mất một khoảng thời gian.


Trái tim của Hàn Mộc Tử như lơ lửng dọc theo đường đi, cả người không thoải mái, ước gì có thể dịch chuyển đến bên cạnh Đậu Nhỏ ngay lập tức, sau đó ôm bé vào lòng, tránh xa Dạ Lẫm Hàn.


Dạ Lẫm Hàn…


Cô thực sự càng ngày càng không thể nhìn thấu người đàn ông này.


Lần cuối cùng gặp nhau ở siêu thị, anh ta chỉ nói rằng anh ta sống gần đây, còn nói cô không tin thì có thể đi điều tra.


Cô điều tra cái gì?


Nếu anh ta thật sự cố ý xuất hiện trước mặt cô thì anh ta nhất định đã chuẩn bị tất cả các kết quả điều tra từ trước, cho dù cô có đi điều tra thì ước chừng cũng chỉ tìm được bề ngoài.


Vì vậy, cô sẽ không dành thời gian để tìm hiểu xem bây giờ Dạ Lẫm Hàn đang làm gì.


Chỉ là cô ấy không ngờ rằng anh ta lại cố gắng hết sức để gần gũi cô, hợp tác với công ty của cô cũng được đi, thế mà bây giờ anh ta còn tim cách thân thiết với Đậu Nhỏ.


Anh ta rốt cuộc là có ý đồ gì? Hàn Mộc Tử vừa suy nghĩ vừa lái xe đến cửa tiệm bánh ngọt.


Không kịp suy nghĩ điều gì, cô rút chìa khóa xe, đóng sầm cửa chạy thẳng vào quán.


Đẩy cửa kính ra, Hàn Mộc Tử trực tiếp kêu một tiếng: “Đậu Nhỏ.”


“Mẹ, con ở đây.”


Trong tiệm bánh có chỗ ngồi, Hàn Mộc Tử nhìn về phía nơi phát ra âm thanh thì thấy Đậu Nhỏ đang ngồi ở một chỗ bên trong với chiếc bánh trái cây trước mặt, nhóc con vây vẫy bàn tay nhỏ bé của mình, trên miệng dính đầy kem trắng.


Nhìn thấy Đậu Nhỏ, trong lòng Hàn Mộc Tử trong lòng nên bước nhanh tới.


“Tới?”


Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.


Sau đó Hàn Mộc Tử mới nhận ra rằng còn có một người khác đang ngồi bên cạnh Đậu Nhỏ, Dạ Lẫm Hàn.


Nhìn thấy Dạ Lẫm Hàn, trong mắt Hàn Mộc Tử tràn đầy lửa giận, cô gần như không thể kìm nén được cơn tức giận của bản thân, nhưng trước mặt Đậu Nhỏ, cô vẫn cố gắng kìm nén cơn giận bùng phát.


Cô phớt lờ Dạ Lẫm Hàn mà đi tới ngồi xuống trước mặt Đậu Nhỏ, lấy khăn giấy ra lau nhẹ vết kem trên khóe miệng, khẽ cười.


“Bánh trái cây ăn ngon không?”


Đậu Nhỏ ngây thơ gật đầu: “Ngon lắm mẹ ơi”.


“Ngoan.” Hàn Mộc Tử vươn tay xoa đầu bé, cô nhỏ giọng nói: “Vậy khi nào thì con ăn xong?”


“Còn rất nhiều…” Đậu Nhỏ chỉ vào bánh trái cây trước mặt, Hàn Mộc Tử thấy đúng là còn rất nhiều, cô đảo mắt rồi nói nhỏ: “Con cầm bánh trái cây này lên xe ăn đi. Mẹ có vài lời muốn nói với chú Hàn được không?


“AI” Đậu Nhỏ chớp mắt hỏi một cách ngây thơ: “Mẹ muốn nói gì ạ?”


Hàn Mộc Tử bóp nhẹ vào má nhóc con: “Công việc kinh doanh của mẹ và chú Hàn có chút việc.


Đậu Nhỏ dù có ở lại đây cũng không thể hiểu nổi, nên con lên xe trước rồi chờ mẹ hai phút được không?”


Đậu Nhỏ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.


“Dạ vâng ạ, Đậu Nhỏ nghe lời mẹ” Nhóc con nói xong liền đứng dậy cúi đầu chào Dạ Lẫm Hàn: “Cảm ơn chú Hàn hôm nay đã chở con về nhà và mời con ăn bánh trái cây, nhưng con phải đi trước chờ mẹ trong xe rồi ạ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK