“Sau khi em rời khỏi đây, em sẽ không còn mang họ Thẩm và cũng không còn tên là Thẩm Kiều nữa.
Nếu như … em có thể chấp nhận thì em có thể đi.“- Hàn Thanh khẽ cười với cô nói: “Đương nhiên là anh đều tôn trọng sự lựa chọn của em, mặc kệ em lựa chọn bất cứ con đường nào. “
Thẩm Kiều nhận lấy giấy thông hành, một lúc sau liền cất đi.
“Em vốn sẽ rời khỏi nơi này. Sẽ tốt hơn nếu có một danh tính mới.
Giấy tờ này cùng vé máy bay em đều nhận. Cảm ơn thư ký Cửu, cảm ơn…
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
anh trai.”
“Thư ký Cửu sẽ đi cùng em. Cô ấy sẽ thu xếp mọi việc cho em. Khi đến nơi, em cứ yên tâm sống. Anh sẽ qua gặp em sau khi đã xử lý xong mọi việc ở đây.”
Nghe anh nói vậy, Thẩm Kiều kinh ngạc, tim cô loạn nhịp đập mạnh nhìn Hàn Thanh: “Anh cũng muốn đi tới đó sao?”
“Được rồi, muộn rồi, em và Thư ký Tô mau chóng đi xếp hàng ở cổng an ninh đi.”
Tô Cửu gật đầu, cầm lấy túi xách từ Thầm Kiều: “Cô Hàn đi thôi.”
Một câu “cô Hàn” … mang tâm trí của Thẩm Kiều thu lại.
Đúng vậy, từ hôm nay cô không còn là Thẩm Kiều nữa, cô bây giờ mang họ Hàn, cô tên là … Hàn Mộc Tử.
Sau khi vượt qua cổng an ninh, Thầm Kiều không khỏi quay đầu nhìn lại nơi Hàn Thanh đang đứng, anh đứng đó như đứng ngược sáng, trên môi nở một nụ cười ấm áp.
Được rồi, tạm biệt, Bắc Thành.
Còn có anh Hàn Thanh … người anh em vừa tìm lại.
Và, tất cả mọi người.
Cuối cùng, tạm biệt Dạ Mạc Thâm.
Mong chúng ta kiếp này không bao giờ gặp lại nữa.
Từ nay, cô là Hàn Mộc Tử, không còn là Thẩm Kiều.
Cô ấy sẽ sống một cuộc sống mới.
Năm năm sau.
Bầu trời ở thành phố Tô Thị trong xanh đến lạ thường, với những đám mây trắng kéo dài, trôi nhẹ nhàng lững lờ và bầu trời trong xanh không khí thật sự dễ chịu.
“Đậu nhỏ, dì đếm đến ba, cháu tức quay lại đây cho dì!”
“Một!”
“Hai!”
“BaI”
Ngay khi âm thanh cuối vừa vang lên, một bé trai dễ thương từ phía xa đã nhanh chóng nhảy chân sáo đến bên cạnh Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan không tự chủ được vươn tay ngoắc ngoắc lỗ tai cậu bé: “Cháu được lắm, dì chỉ vừa đi một lát là cháu đã chạy tới chỗ khác đi dụ dỗ em gái của nhà người ta rồi sao?
Cháu còn lén lút hôn má của người ta nữa ? Cháu không thấy con gái nhà người ta đều bị cháu bắt nạn đến khóc rồi kia hả? “
Đậu nhỏ bị Tiểu Nhan ngắc tau cũng không cam lòng chịu thua: “Đau quá, dì Nhan mau buông ra di.
Nếu không con nói mẹ là dì Nhan đang bắt nạt cháu của dì đó.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Được thôi, cháu cứ việc tố cáo dì đi. Đừng tưởng dì sẽ sợ cháu nhé, biết vậy rồi thì cứ tiếp tục đi tố cáo với mẹ cháu? Đợi đến khi mẹ con đến đây rồi, dì sẽ nói cho mẹ con biết hết mọi chuyện, Hàn Diệc Thù là một đứa nhỏ không biết xấu hổ, thực sự đã đi hôn lén bạn nhỏ của nhà người ta! Hãy xem mẹ con sẽ dạy cho con một bài học như thế nào! “
“Hừ!“- Đậu nhỏ tức giận đến chống nạnh, tức giận nói: “Mẹ con rất hiền, mẹ sẽ không dạy dỗ cục cưng của mẹ đâu. Hơn nữa mẹ còn rất thông minh nên sẽ không bị dì Tiểu Nhan lừa đâu!
Khi hai người đang nói chuyện, một bóng người mảnh khảnh và mềm mại đang đi về phía bên này trên đôi giày cao gót.
Người phụ nữ mặc một chiếc chân váy dài màu vàng mỏng manh với thiết kế suông nhẹ. Thiết kế cổ áo điểm vài chỗ thắt nơ khiến cô ấy trông càng thêm thanh lịch. Mái tóc đen tuyển chưa trải qua lần nào nhuộm tóc đột nhiên mềm mại đến lạ thường, tóc thằng suôn mượt tinh tế nhẹ nhàng rơi xuống vai, lướt nhẹ qua viền má cô. Dải lụa màu xanh lá cây làm tăng thêm nét mềm mại cho đường nét tuyệt đẹp trên khuôn mặt của cô, cặp kính râm lại gần như che gần hết khuôn mặt, chỉ hé ra một bờ môi đỏ mọng xinh đẹp.
“Xem này, mẹ của cháu đã đến đây rồi! Đợi một lát dì sẽ tới tố cáo cháu ngay!”
“Mẹ!“- Bé Đậu nhỏ hất tay Tiểu Nhan ra, nhào tới, nắm lấy ống tay áo của Hàn Mộc Tử: “Mẹ, mẹ đã tới rồi, Đậu nhỏ đã đợi mẹ rất lâu rồi đấy.
Tiểu Nhan sau đó cũng tiến lên nói: “Ừ, đúng rồi, Đậu nhỏ trong lúc chờ mẹ, còn có thời gian bắt nạt một cô bé đáng yêu.”
Nghe thấy, Hàn Mộc Tử cong môi đỏ mọng, sau đó giơ tay tháo kính râm trên mặt cô xuống, lộ ra sắc mặt tuấn tú, ngũ quan tỉnh tế, cô hơi cúi người xuống.
“Đậu nhỏ, con lại đi bắt nạt bạn nhỏ khác sao?”- Đó là một giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta ớn lạnh.
Biểu cảm trên mặt Đậu nhỏ không còn duy trì được nữa, chỉ có thể kéo môi mình: “Mẹ ơi, không có … là dì Nhan đang lừa mẹ đó.”
Hàn Mộc Tử khẽ mỉm cười: “Thật sao?”
Đậu nhỏ cảm thấy sống lưng hơi lạnh, nụ cười trên mặt không còn tiếp tục được nữa, cụp mắt xuống lí nhí nói: “Không phải con cố ý làm vậy, chính là do bạn nữ ấy thấy con đáng yêu, cứ gọi con là anh trai, con … bạn ấy còn nói muốn lấy con.”
“Cho nên con liền hôn người ta sao?“ -Tiểu Nhan còn thêm mắm thêm muối, ghen tị đứng bên cạnh, sợ rằng cậu nhỏ này sẽ được thoát tội nhẹ nhàng.
Đậu nhỏ nghe vậy trong lòng lại càng hoảng, nhanh chóng giải thích với Hàn Mộc Tử: “Mẹ, con không cố ý hôn bạn ấy, nhưng…”
“Là bởi vì bạn kia nhìn cũng quá đáng yêu, con không nén nổi tình cảm được mới hôn bạn, phải không?“- Hàn Mộc Tử cất lời tiếp theo, Đậu nhỏ vừa nghe liền gật đầu với đôi mắt sáng ngời.
Một giây tiếp theo, Hàn Mộc Tử nói thằng: “Trở về đến nhà xong, chép phạt thơ Đường mười lần cho mẹ.”
Khi nghe thấy mẹ nói như vậy, cả khuôn mặt Đậu nhỏ đều biến sắc: “Mẹ ơi, tại sao vậy mẹ? Chép phạt những mười lần Thơ Đường, nhiều quá!”
“Bởi vì cháu không thể khống chế được bản thân mình đấy.”- Tiểu Nhan tiếp tục làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn, còn cười cười nói: “Là nam nhân nhất định phải có năng lực tự chủ mạnh mẽ, nếu con gái lớn lên trở nên đáng yêu thì có thể hôn nhân, khi lớn lên cũng không khó để trở thành một người đàn ông cặn bã.
Vì vậy, vì lợi ích của bản thân, cháu nên về nhà và chép phạt thơ Đường một cách ngoan ngoãn ~ “
Hàn Mộc Tử đứng dậy đi về phía trước, Đậu nhỏ và Tiểu Nhan ở sau lưng không thoải mái cùng nhau tranh cãi, tranh luận có chút túi bụi.
Bước ra khỏi sân bay, Hàn Mộc Tử trực tiếp đeo kính râm để che di cái nắng như thiêu đốt.
Một số phóng viên trên đường đi chĩa máy ảnh vào họ và chụp ảnh liên tiếp.
Hàn Mộc Tử khẽ cau mày: “Hai người đội mũ và đeo kính mắt vào, có phóng viên.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan sửng sốt một chút, nhanh chóng lấy mũ từ trong túi xách ra, đeo cho Đậu nhỏ, sau đó đưa cho cậu bé một cặp kính râm: “Cháu mau đeo vào đi. Nếu đeo chậm là ngày mai mặt của chúng ta sẽ xuất hiện trên trang nhất của các tờ báo đó. “
Tình huống này, Đậu nhỏ dường như rất quen thuộc, cậu bé cầm lấy kính râm đeo lên trên mặt, sau đó đút hai tay vào túi quần, bước đi về phía Hàn Mộc Tử, dáng vẻ uy nghiêm mà vẫn vô cùng đáng yêu.
Dù đã nhìn thấy điệu bộ này vô số lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu nhỏ như thế này, Tiểu Nhan vẫn không nhịn được cười.
“Đậu nhỏ, dì bảo cháu đổi cái tư thế đi đó đi rồi mà? Mỗi lần gặp phóng viên, truyền thông, cháu đều tạo dáng như thế này, nhìn cũ rích rồi?”
Nghe thấy, Đậu Nhỏ có vẻ nghĩ rằng những gì cô nói có lý nên nhanh chóng thay đổi dáng đi của mình.
“Ha ha ha ha.“- Tiểu Nhan không khỏi che miệng cười lớn.
Tiếng cười của cô thật nghe mà giật mình, Thầm Kiểu nhị không được lên tiếng: “Có nhà báo đấy, hai người kiềm chế một chút đi.”
Tiểu Nhan lúc này mới nén lại nụ cười, sau đó than thở: “Cô cũng biết có phóng viên, chẳng phải vì cô mà chúng ta cũng bị lôi vào chụp chung sao? Nhưng … cô so với những ngôi sao lớn khác được săn đón như này quy mô cũng quá nhỏ rồi. Chỉ một vài phóng viên nhỏ như thế này, mấy minh tinh lớn kia chắc cũng không thèm để vào mắt “.
“Dù sao thì tôi cũng không phải ngôi sao, còn nữa… Tôi cũng không quan tâm đến chuyện này lắm.”- Hàn Mộc Tử nhẹ giọng nói.
“Cô có quan tâm đến phóng viên hay không thì liên quan gì đến họ chứ? Điều họ quan tâm là liệu họ có thể lấy được tin mới gì về cho trang báo của họ không, dù sao thì đây cũng là nghề của họ.”
“Vậy sao? Vậy thì cứ để bọn họ chụp đi, không cần chụp đến mặt chúng ta là được.”