Mục lục
Cô vợ đánh tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 616


Mọi chuyện phát triển đến bây giờ, cô và Tuyết U đã không thể nào trở lại như trước.


Từ cách cô ấy nhìn vào mắt mình mà có thể nhìn ra, sự thù hận của cô ấy đối với mình rốt cuộc sâu bao nhiêu, Hàn Mộc Tử có chút thương cảm mà nói.


“Cô ấy có lẽ hận đến nỗi muốn giết tôi.”


Nếu không sai lại ba lần bốn lượt làm ra loại chuyện đó, nhìn cô ấy ở trước mắt mình, trong mắt đầy hận ý giống như sắp tràn ra.


Vừa nghĩ tới tình cảm của hai người giống như chị em, đáng tiếc bây giờ lại trở thành như vậy, trong lòng Hàn Mộc Tử đầy nuối tiếc. Cô nhắm mắt lại, không nói gì thêm.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Đột nhiên nghe thấy Dạ Mạc Thâm nói một câu.


“Anh sẽ bảo vệ em.”


Dạ Mạc Thâm rất tuân thủ lời hứa, trong những ngày kế tiếp, nói cho cô thời gian và không gian để suy nghĩ, liền thật sự không đến cửa tìm cô, cũng không quấn lấy cô.


Lúc đầu Hàn Mộc Tử còn sợ anh sẽ tập kích bất ngờ, cho nên không dám đi tìm Đậu Nhỏ, sau khi lẳng lặng quan sát hai ngày, phát hiện Dạ Mạc Thâm không đến thăm, cô liền nhịn không được chạy đi tìm Đậu Nhỏ.


Lúc Đậu Nhỏ thấy cô, gần như là nhảy vào trong ngực cô. hm kh lưng ôm chặt Đậu Nhỏ vào trong lòng, cực kỳ nhớ cậu bé.


“Mẹ nhớ con chết đi được.” Hàn Mộc Tử xoa nhẹ sau gáy cậu bé, thở dài một cái.


“Ô ô, Đậu Nhỏ cũng rất nhớ mẹ.”


Nói xong, Đậu Nhỏ còn nhón chân lên hôn một cái lên mặt Hàn Mộc Tử: “Mẹ, moa moa”


Cậu bé dùng ngón tay chỉ vào má mình, ý bảo Hàn Mộc Tử hôn lại. Hàn Mộc Tử hơi cười, ánh mắt và biểu cảm trở nên dịu dàng, cô cúi xuống hôn lên mặt Đậu Nhỏ một cái coi như đáp lễ, thấy Đậu Nhỏ còn bĩu môi, liền hôn một cái vào bên còn lại của cậu bé, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Hiện tại con hài lòng chưa.”


“Hừ.”


Đậu Nhỏ làm nũng: “Chỉ có thể miễn cưỡng hài lòng, mẹ đã lâu không tới thăm Đậu Nhỏ, cũng không chủ động gửi tin nhắn cho Đậu Nhỏ, Đậu Nhỏ còn tưởng rằng mẹ sắp bỏ con ruột đi rồi!” Mấy lời nghiêm túc này khiến Hàn Mộc Tử nhịn không được bật cười phù một tiếng, sau đó đưa tay nhéo múi Đậu Nhỏ, bất đắc dĩ lên tiếng: “Con nghĩ vớ vẩn gì vậy? Còn bỏ con ruột nữa chứ, sao mẹ có thể làm như vậy?”


“Hừ, mẹ luôn nói không làm chuyện như vậy, nhưng mẹ đã lâu không để ý tới Đậu Nhỏ nha.”


Nói xong hai tay Đậu Nhỏ ôm cánh tay Hàn Mộc Tử, vô lại mà làm nũng “Mẹ đã đồng ý với con, lần này sau khi rước con về nhà cùng, sẽ không đuổi Đậu Nhỏ đi nữa.”


“Ừm…”


Hàn Mộc Tử gật đầu: “Đúng vậy, mẹ đồng ý với con.”


“Mẹ, nếu lần này mẹ không giữ lời, nếu mẹ lại đuổi Đậu Nhỏ đi, Đậu Nhỏ sẽ không bao giờ để ý tới mẹ.”


“Nói lời giữ lời, chắc chắn sẽ không đưa Đậu Nhỏ đi.”


“Mẹ, chúng ta phải ngoắc tay nha.”


Đậu Nhỏ vươn tay mình ra, Hàn Mộc Tử không thể làm gì khác hơn là vươn ngón út ngoắc tay với cậu bé một cái như một giao hẹn, đôi mắt đen nháy trong như thủy tinh của Đậu Nhỏ lóe lên sự giảo hoạt.


Chỉ cần có thể ở bên cạnh mẹ, vậy sắp gặp được bổ rồi.


Tuy cậu bé rất muốn gặp bố nhưng cậu bé biết mẹ không muốn, cho nên Đậu Nhỏ không thể dưới tình huống mẹ không đồng ý liền tùy tiện cho bố biết tướng mạo và thân thể mình.


Nhưng nếu ở cùng với mẹ thì không giống nữa.


Nếu như bố tới, không cẩn thận nhìn thấy bé, biết tướng mạo của bé.


Vậy chuyện này không liên quan tới cậu bé nữa rồi, dù sao là chuyện không cẩn thận mà xảy ra nha.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Đến lúc đó, mẹ và bố có thể ở cùng một chỗ.


Nghĩ tới đây, trong lòng Đậu Nhỏ quả thực vui sướng chết được.


Trong lòng cậu bé bắt đầu tính toán nên làm gì sau khi hai người ở chung, năm năm qua bố chưa từng hoàn thành trách nhiệm chăm sóc cậu bé, đến lúc đó sau khi gặp bố cậu bé chắc chắn phải chèn ép bố một phen.


“Mẹ, hiện tại chúng ta về nhà luôn nhé?”


Suy nghĩ một chút, Hàn Mộc Tử gật đầu: “Được, nhưng con phải đội mũ và đeo kính râm.”


Đậu Nhỏ vui vẻ đồng ý.


Sau đó Hàn Mộc Tử dẫn Đậu Nhỏ rời đi, vừa lúc đụng phải Hàn Thanh ở cửa.


Sau chuyện lần trước Hàn Mộc Tử rất ít gặp người anh trai này, cho nên Hàn Thanh nhìn thấy cô, ánh mắt liền rơi vào trên người cô không rời, sau đó nhẹ giọng nói: “Tới đón Đậu Nhỏ?”


“Anh.” Hàn Mộc Tử gật đầu, gọi anh ta một tiếng: “Mấy ngày này Đậu Nhỏ vẫn ở chỗ này, em cũng làm việc xong rồi, cho nên muốn đón nó về.”


Hàn Thanh cúi đầu nhìn Đậu Nhỏ bên cạnh cô, khẽ cười nói: “Nếu như công việc em thực sự quá bận, thì em dọn về nhà ở đi, Đậu Nhỏ ở đây cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, lúc công việc bận rộn em cũng không cần đưa nó qua đây.”


Dọn về nhà ở.


Hàn Mộc Tử lắc đầu theo phản xạ có điều kiện.


Sao cô có thể dọn về nhà ở? Chưa nói đến việc cô muốn sống độc lập tự chủ, quan trọng hơn là hiện tại Dạ Mạc Thâm hay dây dưa với cô, nếu như cô dọn về nhà, Dạ Mạc Thâm mà biết không phải trực tiếp sẽ thâm nhập từng bước vào cửa nhà họ Hàn à?


Nếu Dạ Mạc Thâm và Hàn Thanh đụng nhau, vậy chắc chắn sẽ nổ ra cuộc chiến.


“Không cần đầu, ở đó có em và Tiểu Nhan còn có Đậu Nhỏ đều có thể chăm sóc lẫn nhau. Hơn nữa, em cũng muốn một cuộc sống riêng, không thể ỷ lại vào anh mãi.”


Nghe đến đó, Hàn Thanh nhịn không được thở dài một tiếng, đi lên trước đôi mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm.


“Nhưng Mộc Tử à, anh tình nguyện chăm sóc em.”


Hàn Mộc Tử: “…”


Cô ngước mắt nhìn Hàn Thanh, thấy ánh mắt anh đang nhìn mình chằm chằm không buông, trong mắt chỉ có mình cô, khiến người ta kinh ngạc.


Nếu như Hàn Thanh không phải là anh trai ruột của cô, cô đã cho rằng Hàn Thanh thích cô.


Dù sao, nào có anh trai nào sẽ vì em gái mình mà làm tới mức này? Cho dù nói như thế nào, cũng không giống như đang bảo vệ.


Nhưng…. Ngẫm lại cảnh ngộ anh ấy gặp trước kia lại cảm thấy bình thường.


Từ nhỏ mất cha, em gái mất tích, không lau sau phải làm đám tang cho mẹ, người thân rời đi liên tục khiến Hàn Thanh bị đả kích nặng nề.


Sau đó mới tìm được Hàn Mộc Tử, cô là người thân duy nhất của anh.


Một người cô độc đã lâu, thậm chí chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của người thân, sẽ luôn muốn chăm sóc cô, sống nương tựa với cô.


Cảm giác này, Hàn Mộc Tử cảm thấy mình có thể hiểu được.


Nhưng đồng thời loại tình cảm này lại khiến người ta không có tự do.


May mắn là ý nghĩ muốn khống chế cô của Hàn Thanh cũng không phải quá mạnh, bằng lòng để cô mở công ty riêng, quản lý độc lập, đồng ý cho cô dời ra ngoài ở.


Đương nhiên Hàn Mộc Tử biết, đây là anh ta đang dung túng cho mình.


Bởi vì cô là em gái mà anh cưng chiều nhất, nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử khẽ thở dài một cái, nhỏ giọng nói: “Anh em muốn ở riêng, nhưng mà…. Sau này em sẽ đưa Đậu Nhỏ về thăm anh thường xuyên. Hơn nữa nếu anh có thời gian, có thể tới chỗ em ăn cơm chung, nhiều phòng như vậy, anh muốn ở lại cũng được.”


Cuối cùng Hàn Thanh cũng lộ ra một nụ cười vui mừng: “Được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK