“Cô không cần lo lắng, anh ta đang ở trong phòng cấp cứu bên kia.”
Nghe thấy anh đang ở phòng cấp cứu, khuôn mặt tái nhợt của Thẩm kiều càng thêm khó coi hơn, khó khăn đứng lên: “Cô nói cái gì?
Phòng cấp cứu? Anh ấy…”
“Anh ta bị thương nặng, cho nên phải mau chóng cứu chữa.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Bị thương nặng? Thẩm Kiều ˆ nghĩ ngợi một chút, lúc đó chiếc xe va vào phần thân trước xe, mảnh “kính vỡ phải văng lên người Dạ Lẫm Hàn, nghĩ đến đây, sắc mặt Thẩm Kiêu lấp tức tái mét vì sợ hãi.
“Vậy anh ấy không sao chứ? Có Ê nguy hiềm đến tính mạng không? Tôi Ê có thể đi gặp anh ấy được không?”
Nói xong, Thẩm Kiều đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, xốc chăn ra và “ đi chân trần xuống giường.
Y tá nhanh chóng ngăn cô lại: “Cô không sao chứ? Cô xuống giường sớm như vậy, vẫn nên nằm quan sát một chút đi, hơn nữa cô không biết mình đang mang thai sao, lại vừa ngất xỉu lâu như vậy, như vậy rất nguy hiểm.”
Thẩm Kiều lắc đầu: “Tôi không „ sao.
Y tá còn muốn khuyên cô, nhưng thấy Thẩm Kiều đã đứng vững trên sàn nhà, trên người cô vẫn bộ váy đó, tóc tai rối bời trông bộ dáng hết sức nhếch nhác, trên cánh tay cùng mặt có mảnh thủy tỉnh xẹt qua làm bị thương, chỉ là không quá nghiêm trọng. Chỉ có một vết thương đang chảy máu trên khóe môi trắng nõn.
“Để tôi giúp cô xử lý vết thương.”
Y tá đang định giúp cô xử lý, Thầm Kiều lại nói: “Tôi thật sự không sao, tôi có thể đi xem anh ấy thế nào không?”
Dù sao hai người cũng đi cùng nhau, anh ấy lại bị thương nặng như vậy, nếu lúc ấy không phải anh bảo cô nằm sấp xuống, không biết cô sẽ bị thương như thế nào nữa.
Bác sĩ nhìn cô, sau đó quay sang y tá nói: “Vậy cô dẫn cô ấy đi di.”
“Được, cô đi theo tôi.”
Y tá đành phải mang Thẩm Kiều ra khỏi phòng bệnh, sau đó rẽ trái.
Thẩm Kiều im lặng đi theo sau người y tá, cô đột nhiên nhớ đến cái gì đó nói: “Đúng rồi, lúc tôi bị thương không biết túi xách của tôi đang ở đâu vậy? Các đồ đạc khác đâu?”
“Hiện trường được cảnh sát phong tỏa, đồ đạc chắc là ở bên kia, yên tâm đi, cô không bị gì nghiêm trọng, có thể đến sở cảnh sát đề lấy.”
Nghe vậy, Thẩm Kiều lúc này mới yên tâm gật đầu.
“Cám ơn.”
Rất nhanh đã đến chỗ Dạ Lẫm Hàn điều trị, Thẩm Kiều nhìn qua cửa kính xem bên trong thấy Dạ Lẫm Hàn nằm trên giường bệnh, bởi vì anh bị thương rất nặng nên trên người có rất nhiều máu nhìn qua liền có cảm giác rùng mình.
Thẩm Kiều thấy vậy rất sợ hãi, hơi thở dồn dập.
“Tốt nhất là không nên nhìn, xử lý vết thương cũng không có gì để xem, cô lại là phụ nữ mang thai đừng nhìn máu nhiều quá.” Ý tá có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập của cô, liền đi đến chắn tầm mắt của cô, sau đó giải thích nói: “Hiện tại, người đàn ông kia không có vấn đề gì lớn, khi anh ta tỉnh chúng ta lại đến, trước mắt phải theo dõi tình hình của cô, thật là, cô và người đàn ông kia có phải là người yêu không vậy? Anh ta thật sự quan tâm cô, bản thân bị thương như vậy vẫn cắn răng chống đỡ, lúc bác sĩ bảo cô không có vấn đề gì, anh ta mới ngất di.”
Nghe vậy, đáy lòng Thẩm Kiểu có chút khiếp sợ, đôi môi trắng bệch hé ra, nhưng không nói được lời nào.
Những gì anh ấy làm…
Thẩm Kiểu đột nhiên thấy hối hận, nếu…nếu không phải cô biểu hiện sự sốt ruột ra ngoài, Dạ Lẫm Hàn sẽ không tăng tốc xe nhanh như vậy, rõ ràng vẫn còn thời gian, tại sao cô lại cảm thấy không kịp, rõ ràng đi rất nhanh…tự nhiên lại hỏi anh có phải sắp đến hay không.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Nhất định là do cô làm Dạ Lẫm Hàn phân tâm, nếu Dạ Lẫm Hàn không phân tâm, nhất định sẽ nhìn thấy chiếc xe tải kia có vấn đề, nếu nhìn thấy sẽ không bị như bây giờ.
“Anh ấy, anh ấy…”
“Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng.” Y tá cảm nhận được nỗi khổ của cô, nhẹ nhàng an ủi hai câu.
Thẩm Kiều khit mũi, trầm giọng nói: “Tôi có thể ở chỗ này chờ anh ấy tỉnh lại không?”
“Tất nhiên là được, nhưng mà…Hiện tại anh ta đang được xử lý vết thương, khi anh ta được xử lý vết thương xong cô có thề quay lại.”
“Được” Thẩm Kiều gật đầu, sau đó được y tá đỡ đến hàng ghế ngồi xuống, trong mắt cô chỉ hiện lên hình ảnh chiếc xe tải lao đến, lúc đó..trước mắt cô hiện lên gương mặt của Dạ Mặc Thâm.
Có phải con người sắp chết, sẽ thấy được điều gì quan trọng nhất cuộc đời này?
Đáng tiếc…có lẽ cô đã bị lỡ buổi yến tiệc rồi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều rũ mắt xuống, yên lặng nhắm mắt lại.
Dạ Mặc Thâm có lẽ rất giận cô, rõ ràng đồng ý sẽ đến, nhưng lại không xuất hiện.
Cũng không biết sau bao lâu, y tá đột nhiên chạy đến nói với cô: “Cô ơi, bạn trai của cô tỉnh lại rồi, anh ấy nói muốn gặp cô.”
Nghe vậy, Thầm Kiều ngầng đầu lên, mặc kệ câu bạn trai trong lời nói người y tá kia, dù sao tình huống bây giờ rất đặc biệt, cô đứng dậy hỏi: “Anh ấy tỉnh sao?”
“Đúng vậy, cô đi theo tôi.”
Thẩm Kiểu đi theo y tá vào phòng bệnh, quả nhiên Dạ Lẫm Hàn vừa rồi còn hôn mê lúc này đã tỉnh lại.
“Anh.” Thẩm Kiều đi đến trước mặt anh, cắn cắn môi dưới, không nhịn được kêu lên một tiếng.
Nghe được câu anh kia, Dạ Lẫm Hàn giật mình một chút, một lúc sau mới miễn cưỡng cười một chút: “Em không sao là tốt rồi.”
Thầm Kiều suýt nữa cắn chảy máu môi dưới của mình, anh ấy bị thương nặng như vậy, nhưng vẫn suy nghĩ cho cô.
Trong lòng Thẩm Kiều lại càng thêm áy náy.
“Em không sao, chỉ là anh…”
“Em lại đây.” Dạ Lẫm Hàn gọi cô đến ngồi xuống giường, ánh mắt anh dừng lại ở khóe môi cô, nhìn thấy vết thương đỏ sẫm, đau lòng: “Xin lỗi, là anh không bảo vệ tốt cho em.”
Thẩm Kiều lắc đầu: “Không có, anh dã bảo vệ em rất tốt, là em đã làm phiền anh, nếu anh không đưa em đi cùng, chuyện như hôm nay nhất định sẽ không xảy ra.”
“Không, tất cả đều là đã định trước. Anh làm như vậy đều là tự nguyện, không trách được ai, nhưng em không giống vậy, em vẫn còn cơ hội.”
“Cái gì?” Thẩm Kiều ngạc nhiên, không biết làm sao nhìn anh.
Cô không biết, anh nói còn có cơ hội…Là có ý gì.
Mặt Dạ Lẫm Hàn tái nhợt, nhất là khi ánh đèn chiếu vào gương mặt anh lại càng tái nhợt đến đáng sợ, nhưng anh vẫn vẫn quay qua nói với cô: “Thầm Kiều, yến tiệc còn chưa kết thúc, bây giờ em vẫn còn thời gian, anh thu xếp một chút, sau đó sẽ dẫn em đến đó.”
Nói xong Dạ Lẫm Hàn ngồi dậy định bước xuống giường, Thầm Kiều hoảng sợ đứng dậy đến chỗ anh: “Không cần! Anh bị thương nặng như vậy không thể cử động mạnh được.”
Y tá đứng bên cạnh cũng bị dọa sợ: “Đúng vậy, anh đang bị thương, không thể xuống giường được, phải dưỡng bệnh hai ngày trước đã.”
“Không sao.” Dạ Lẫm Hàn cố Ỉ chấp đứng dậy, lau một chút máu Ê dính trên khóe môi: “Chỉ bị thương ngoài da, tôi vẫn có thể chịu đựng Ê được.”