“Ông ngoại Uất Trì, xem ông nói kìa.
đều mang cháu với Trì Thâm nói thành các hạng người gì rồi, cái này sao có thể gọi là hợp lại cùng ức hiếp được chứ? Cháu cũng là vừa mới đây mới biết chuyện này mà”
Geogre cười híp mắt đưa tay vuốt ngực cho.
Uất Trì Kim, giọng nói mềm mỏng đi vài phần dỗ dành ông lão Uất Trì “Hừ” Ông lão Uất Trì lạnh giọng “hừ” một tiếng, pa một tiếng đem bàn tay của anh ta đẩy ra, “Tôi tin anh mới lạ, tiểu tử thối anh rất hư đốn, có phải anh dạy hư Trì Thâm đúng không?
‘Geogre vừa nghe, phút chốc mở to cả hai mắt, lắc đầu phủ nhận, “Không không không, Tính cách của Trì Thâm ông cũng biết mà, sao cháu có thể chỉ phối suy nghĩ của cậu ta chứ?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Nghe xong, Uất Trì Kim nheo mắt nhìn về phía Dạ Mạc Thâm.
Tuy rằng thời gian hai người ở cùng nhau không dài nhưng tính cách của Uất Trì Thâm đích thực giống như những gì Geogre nói.
Mặc dù anh đã mất đi ký ức trước đây nhưng bản tính của anh lại không hề thay đổi, tính cách rất ngoan cố. Những gì đến từ trong xương cốt là những thứ sẽ không bao giờ thay đổi được.
Nghĩ đến điều này, Uất Trì Kim lại nhớ tới con gái lớn của ông. Năm đó… Tâm Nhi cũng ngoan cố giống như nó, không chịu nghe theo sắp xếp của ông, ngoan cố kiên trì tin vào những gì mà mình cho là đúng mới bị lâm vào kết cục như ngày hôm nay.
Nhớ đến Uất Trì Tâm, ánh mắt của Uất Trì Kim trong chốc lát liền trở nên già đi rất nhiều. Đứa con gái này thực sự là làm cho ông rất đau lòng, Thế là, ánh mắt của Uất Trì Kim nhìn Dạ Mạc Thâm cũng không còn nghiêm khắc như lúc nãy nữa mà thay vào đó là mệt mỏi mở miệng nói: “Hai tên tiểu tử thối nhà các anh đều cút ra ngoài hết cho tôi, tôi muốn một mình yên tĩnh một lúc.”
‘Geogre, “…Ông ngoại Uất Trì, ông không sao chứ? Hay là cháu ở lại khai sáng cho ông nhé?”
“Một lão già như tôi còn cần một tên nhóc con tóc còn để chỏm như anh khai sáng sao? Mau cút đi, đều cùng nhau cút ra ngoài đi.”
Vừa nói, Uất Trì Kim vừa cầm cây.
ba-toong đánh về phía hai người để ra hiệu, Geogre chỉ đành nhanh chóng lui ra ngoài.
Dạ Mạc Thâm cũng đứng dậy đi theo sau, ánh mắt đặt lên người Uất Trì Kim, nhàn nhạt nói một câu: “Vậy chúng cháu đi trước đây, ông ngoại giữ gìn sức khỏe ạ.”
“Hừ” Uất Trì Kim lạnh giọng “hừ” một tiếng, ngoảnh đầu ra chỗ khác không thèm tiếp lời anh.
Geogre cùng với Dạ Mạc Thâm bước ra khỏi phòng sách, đi ra xa mới dám nói chuyện.
“Đây là có ý gì vậy? Ông ngoại Uất Trì tôn trọng nguyện vọng của cậu rồi sao?”
Dạ Mạc Thâm không trả lời nhưng đầu lông mày lại bất giác chau lại, sợ là sự việc không có đơn giản như anh vẫn nghĩ, ý nghĩ này của ông ngoại có lẽ sẽ không phải là một ý định nhất thời.
Nếu như đã không phải là một ý định nhất thời thì không thể nào có thể mất hi vọng nhanh đến vậy được, nhìn biểu cảm của ông ngoại lúc vừa rồi có lẽ đang nghĩ tới một chuyện gì đó nên tạm thời không muốn nhắc.
đến chuyện này mà thôi.
“Sao cậu lại không nói gì thế? Chẳng lẽ cậu không sốt ruột một chút nào sao? Nhỡ đâu thật sự để cậu và Đoan Mộc Tuyết đính hôn thì phải làm sao?”
Dạ Mạc Thâm đột nhiên dừng lại, anh lạnh lùng nhướng mí mắt, “Cậu về trước đi”
Geogre: “Ý gì thế? Tôi đang nói một chuyện quan trọng như vậy với cậu mà cậu lại đuổi tôi về sao?”
“Cậu có thể thay đổi được suy nghĩ của ông ngoại tôi hay sao?”
Geogre: “… Hình như là không thể, thôi bỏ đi, tôi vẫn nên đi trước thì hơn”
Nói xong, anh ta vừa quay người lại đi về một hướng khác, vừa lẩm bẩm nói: “Quay trở về gửi tin nhắn facebook nói chuyện với cô trợ lý nhỏ là được rồi”
“Đứng lại” Sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm.
Geogre dừng bước, khó chịu quay đầu lại, nói: “Làm gì vậy? Không phải là cậu bảo.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
tôi đi sao? Còn có chuyện gì à?”
“Không cho phép cậu quấy rối cô ấy”
“Xì” Khuôn mặt không còn chút kiên nhẫn nào lúc nãy của Geogre ngay lập tức xuất hiện biểu cảm giễu cợt, “Cái đuôi cáo của cậu cuối cùng cũng bị lộ ra rồi nhé?
Không nhịn được oán giận tôi rồi sao?”
Ý thức được ánh mắt của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng sắc bén nên Geogre vội vàng lùi về đẳng sau mấy bước, “Được rồi, được rồi, tôi không trêu đùa cậu nữa, nói tóm lại dù có chuyện gì đi nữa thì cậu cũng cứ kìm nén ở trong lòng đi, vĩnh viễn đừng bao.
giờ nói ra ngoài, tôi đi đây.”
Rất nhanh sau đó Geogre đã đi rất xa nhà họ Uất Trì. Dạ Mạc Thâm đi về phía.
phòng ngủ của anh, lúc vào phòng tắm mới khựng lại, đột nhiên nhớ tới một chuyện. Bộ quần áo cũ anh thay ra trước kia để quên ở nhà người phụ nữ kì lạ đó rồi Lại một tuần lễ mới bắt đầu, nghỉ ngơi mấy ngày, cơ thể của Hàn Mộc Tử đã không còn mệt mỏi như trước nữa, bắp chân cũng không sưng tấy và đau nhức nữa, chỉ là công việc cô gác lại mấy ngày hôm nay càng nhiều hơn nữa rồi. Mới sáng sớm ngày ra mà Hàn Mộc Tử đã bận tối mắt tối mũi, đến cơ hội ngồi xuống thở một hơi cũng không có.
Mãi cho đến lúc tan làm, cô mệt đến nỗi không còn hơi sức đâu mà xuống dưới lầu ăn cơm, dứt khoát hóa trang thành một thi thể nằm liệt người trên ghế sofa.
Chị Lâm thấy cô như vậy, không nhịn được cười, nói với cô: “Thể lực của em như này là không ổn rồi nha, đây là mới bận rộn mỗi một buổi sáng thôi, thế mà em đã không thể đi lại nổi nữa rồi sao?”
Nghe xong, Hàn Mộc Tử có chút xấu hổ, tỏ vẻ hối lỗi nói: “Thật ngại quá chị Lâm, em thực sự rất mệt, em nằm ở đây nghỉ ngơi một lúc là được.
“Bây giờ là thời gian tan làm, em muốn nghỉ ngơi như thế nào cũng được, chỉ có điều người trẻ tuổi vẫn còn rất lười luyện tập, không có việc gì thì nên dậy sớm chạy bộ, rèn luyện thân thể”
¡, chị Lâm”
Sau khi chị Lâm rời đi, tiện tay đóng luôn cửa phòng thư ký giúp cô. Hàn Mộc Tử nằm yên bất động trên ghế sofa, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Sau khi mang thai, cô vẫn luôn cực kỳ thèm ngủ, động một tí là buồn ngủ. Nhưng kể từ sau khi Dạ Mạc Thâm xảy ra chuyện, tình trạng này của cô cũng dần biến mất.
Cho dù là buồn ngủ đến mức mí mắt phát run cả lên thì cô vẫn mạnh mẽ giương cao tỉnh thần, tiếp tục kiên trì đến cùng.
Ở trong nước thay anh quan sát công ty cũng vậy, ở đây cũng thế, cô đều cố gắng.
như vậy.
Cũng may là 11 giờ cô được tan làm, ở giữa có khoảng hai đến ba tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi, cô không cần vội vàng về nhà, nếu sau khi ăn cơm xong liền ngủ luôn ở đây thì cô còn có thể ngủ thêm một lúc nữa.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Hàn Mộc Tử liền chìm vào giấc ngủ, đến cả cửa phòng thư ký bị đẩy ra, có người đi vào cô cũng không hề hay biết. Geogre là đặc biệt đến tìm Hàn Mộc Tử, lúc anh ta đến đụnh trúng lúc mọi người đều tan làm hết rồi nên chỉ có thể đi đến nhà ăn chật kín người. Ai biết được anh ta đợi ở nhà ăn hai mươi phút cũng không nhìn thấy bóng người. Chỉ nhìn thấy một mình La Lệ, thế là anh ta gọi cô lại hỏi chuyện mới biết được cô ta cũng không nhìn thấy Hàn Mộc Tử xuống lầu đi ăn.
Geogre chỉ đành lên trên lầu tìm cô, mở cửa phòng thư ký ra quả nhiên nhìn thấy một bóng người đang cuộn tròn trên ghế sofa.
“Chị dâu, chị dâu nhỏ, mau tỉnh lại”
Trong giấc mơ hình như Hàn Mộc Tử nghe thấy có người nào đó đang gọi cô, nhưng mí mắt cô quá nặng không thể nào mở mắt ra được, mơ mơ hồ hồ, căn bản không biết được là mơ hay là hiện thực.
“Chị dâu nhỏ, mau tỉnh lại đi. Tôi đưa chị đi tìm Uất Trì”
Uất Trì… Uất Trì là ai2 “Một cơ hội tốt như thế này, chị đừng bỏ.
lỡ đấy nhé. Chị dâu nhỏ, đừng ngủ nữa..”
Người đó dùng ngón trỏ chọc chọc vào.
cánh tay cô, một lúc sau, cuối cùng con sâu ngủ trốn trong người Hàn Mộc Tử cũng bị đuổi ra ngoài. Cô chầm chậm mở mắt, đập vào mắt là gương mặt không sao nghiêm túc được của Geogre, vừa hay lúc này đang tò mò quan sát cô.
“Chị dâu, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi à?”
Thấy cô mở mắt ra, Geogre liền để lộ ra gương mặt to bự tươi cười.
*Á..” Hàn Mộc Tử vừa mới phản ứng lại, kinh ngạc hô lên một tiếng, bàn tay trực tiếp vung lên mặt của Geogre