Khi hai người đi ra ngoài thì Tiêu Túc cũng đã đợi ở ngoài, thấy hai người đi ra cậu ta bước tới đưa nước cho họ.
“Mợ, thế nào?”
Hàn Mộc Tử mỉm cười gật đầu, nhưng dường như nghĩ tới cái gì liếc mắt nhìn Tiểu Nhan bên cạnh, Tiêu Túc lập tức hiểu ra.
“Đừng nhìn tôi, dù sao tôi cũng chỉ là tùy tiện cầu xin, vừa rồi tôi làm đổ ống quẻ có thể khiến chư vị thần phật bực mình” Giọng nói của Tiểu Nhan rầu rĩ, nghe có vẻ rất phiên muộn.
Cô ấy gục đầu xuống, không hề tức giận hay hưng phấn.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tiêu Túc cảm thấy nếu cô ấy là động vật nhỏ thì hiện tại hai cái lỗ tai cũng đã cụp xuống, vừa nghĩ tới đã cảm thấy vô cùng có cảm giác, Tiêu Túc thậm chí cảm thấy mình có thể kéo được hai lỗ tai kia.
Tất nhiên, trong thực tế cậu ta không có tai để kéo.
Nhưng mà… cậu ta không thể không đưa tay ra, lòng bàn tay to của cậu ta nhẹ nhàng phủ lên đầu Tiểu Nhan.
“Xin quẻ cũng có thể khiến em trong buồn khổ như thế này à. Đây chỉ là một điều không thể biết trước được mà thôi, làm sao em có thể biết nó sẽ xảy ra nếu em không cố gắng nỗ lực?”
Tiểu Nhan muốn trừng mắt nhìn cậu ta một cái, nhưng khi ngước mắt lên thì cô ấy chợt nhìn thấy trong túi áo cậu ta có một cái gì đó màu hồng tím, cô ấy vô thức đưa tay ra nắm lấy.
Quẻ tốt mà Tiêu Túc cầu xin lại bị cô ấy nắm trong tay.
“Hả? Ngươi cũng hỏi?”
“.
Hàn Mộc Tử ở một bên: “..: Cảm giác giống như mình đã khám phá ra một chuyện gì đó không phải.
Trước khi bước vào, Tiêu Túc đã nói rõ rằng cậu ta không muốn đi, nhưng không ngờ cậu ta lại len lén đi…
Tiêu Túc khi bị bắt gặp thì có chút lúng túng, cũng hơi thẹn thùng.
Nhưng mà bây giờ cậu ta cũng không thể phủ nhận được nữa nên chỉ có thể gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, vốn là tôi không muốn đi, nhưng nơi này thực sự rất nhàm chán, cho nên… tôi đã đi cầu một quẻ-”
Tiểu Nhan mặc kệ cậu ta nói gì thì đã lấy quẻ ra coi.
Khi nhìn thấy quẻ của cậu ta giống hệt mình thì một nụ cười hiện trên khuôn mặt cô ấy.
“Tôi nói, anh tại sao đột nhiên an ủi tôi, hóa ra anh đang an ủi tôi đồng thời an ủi chính mình, anh lại có quẻ giống tôi này, tôi nói Tiêu Túc, anh cầu chuyện gì hả?”
Tiêu Túc nhìn cô ấy mà không nói.
“Quẻ hạ hạ, người sư già đó nói với anh như thế nào? Chẳng lẽ là anh quyết tâm chinh phục trời cao sao?”
Tiểu Nhan vừa nói vừa ngẩng đầu lên, nhưng đột nhiên bắt gặp ánh mắt rực lửa của Tiêu Túc, nó như lửa mà thiêu đốt mặt cô ấy.
Trái tim của Tiểu Nhan hồi hộp,Tiêu Túc là…
Cô ấy hoảng loạn muốn tìm Hàn Mộc Tử bên cạnh.
Nhưng mà Hàn Mộc Tử dường như đã biết được cảnh này xảy ra từ lâu nên đã trốn bên cạnh để uống nước.
“Em nên biết tôi cầu cái gì”
Khi tim Tiểu Nhan đang đập loạn xạ thì Tiêu Túc đã nhàn nhạt mở miệng: “Tôi cũng biết rõ ràng em cầu điều gì, những quẻ mà chúng ta cầu đều không được khả quan cho lắm. Có vẻ như…
tình trạng này có thể tiếp diễn trong một thời gian nữa? Nhưng tôi tin rằng nếu tôi cố gắng hơn thì có lẽ em sẽ là của tôi.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Em là của tôi…
Em là của tôi…
Tiểu Nhan căng thẳng đến mức cô ấy chớp mắt mấy cái rồi hoảng sợ lùi lại, sau đó cô ấy nghĩ ra điều gì đó và ném chiếc quẻ lại vào lông ngực Tiêu Túc, tức giận: “Ai mà có tâm tư như thế giống anh chứ? Tôi không có cầu những chuyện giống anh đâu! Về phần tôi cầu cái gì, tôi cũng không muốn nói cho anh biết!”
Nói xong, Tiểu Nhan đã trực tiếp bỏ chạy.
Tiêu Túc đưa mắt nhìn cô ấy bỏ chạy, nở một nụ cười nhạt trên môi.
Hàn Mộc Tử đang uống nước thì Tiểu Nhan chạy tới ngồi xuống, trong mắt hiện lên một tia ý cười. Sau đó lại nghe thấy Tiểu Nhan than thở với mình: “Mộc Tử, chúng ta vẫn không phải là bạn tốt sao?”
“Ừ, tại sao không?”
“Vậy thì tại sao khi bạn của cô gặp khó khăn thì cô lại bỏ rơi tôi? Cô còn ngồi đây nhàn nhã Ị”
uống nước, thật là không có lương tâm “Bạn bè gặp khó khăn sao?” Hàn Mộc Tử quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp mang theo ý cười: “Nhưng mà tôi thật sự không nhìn thấy, nhưng mà tôi lại nhìn thấy một người đàn ông. Là bạn tốt của cô, khi cô có hoa đào thì tôi đương nhiên muốn tạo thêm thời gian và không gian cho cô Su rồi: Tiểu Nhan: “..”
Cô ấy tức giận mím môi.
“Hoa đào gì, tôi không cần hoa đào. Tôi là người sau này sẽ chăm chỉ mở cửa hàng, cho nên tôi không cần hoa đào”
Hàn Mộc Tử cười thầm.
“Nhưng mà anh ta cũng được quẻ hạ hạ, tôi đột nhiên cảm thấy rằng anh ta cũng xui xẻo như tôi, tôi không phải là người xui xẻo nhất.”
“Đúng vậy, hai người cũng rất có duyên phận.
Cầu xin một quẻ nhưng đều là quẻ xấu, anh ta cũng được một quẻ xấu, vừa vặn có thể an ủi cô”
Tiểu Nhan: “… Nhìn cô đi, lại nói chuyện này, Mộc Tử, gần đây cô thật sự là càng ngày càng tệ.”
“Có sao?”
“Hừm, đương nhiên chính cô sẽ không thừa nhận” Tiểu Nhan nhàn nhạt nói.
“Được rồi, đừng nóng giận nữa, chúng ta chuẩn bị xuống núi đi” Hàn Mộc Tử liếc nhìn bầu trời đang tối dần, ước chừng xuống núi đã là đêm rồi, nhưng vừa lên đã thấy hai bên đường núi có đèn đường, xuống dốc sẽ nhanh hơn lên dốc rất nhiều, khoảng nửa tiếng là được rồi.
“Ừm, cô không cần nghỉ ngơi nữa sao? Cô xem ra cũng không có vấn đề gì, dù sao cô cũng là phụ nữ có thai, không phải cô đang gắng gượng chứ?” Tiểu Nhan nhìn cô, lo lắng về việc Hàn Mộc Tử sẽ không thoải mái như thế nào nhưng lại không nói, tự mình giữ nó trong lòng.
“Đừng lo lắng, cô nhìn tôi giống như có chuyện gì sao? Hay là, cô muốn tôi có chuyện gì?”
“Phi, phi!” Tiểu Nhan thô bạo ngắt lời cô: “Nói nhảm cái gì vậy, làm sao có thể hy vọng cô bị tai nạn? Tôi hy vọng cô bình an vô sự, không có chuyện gì!”
Cả hai đang nói chuyện thì Tiêu Túc đi tới.
“Mợ, cô đã nghỉ ngơi xong chưa? Chúng ta chuẩn bị xuống núi đi”
Nhìn thấy Tiêu Túc, Tiểu Nhan nhớ tới lời cậu ta vừa hỏi, vẻ mặt đột nhiên có chút mất tự nhiên, cô ấy ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Nhìn thấy khuôn mặt có chút khó xử như vậy, Hàn Mộc Tử khẽ cười nói: “Chúng ta nghỉ ngơi cũng gần đủ rồi, sau đó xuống núi đi”
Tiểu Nhan theo Hàn Mộc Tử đứng dậy, khi cô ấy lên núi thì khí lực cô ấy nâng cao, khi cô ấy xuống núi thì Tiểu Nhan đi đến gần Hàn Mộc Tử tránh xa Tiêu Túc.
Quả nhiên, khi đi được nửa đường thì trời đã tối và đèn đường đã bật sáng.
Xuống núi có rất nhiều người, lúc xuống núi thì Tiểu Nhan ôm bụng: “Tôi đói bụng, chúng ta trở về ăn cơm đi”
Đoàn người trở về khách sạn, về phòng nghỉ ngơi sau khi ăn xong, Hàn Mộc Tử cùng Tiểu Nhan ở cùng một phòng, tắm xong liền gọi điện thoại cho Tống An báo an toàn, sau đó hỏi tình hình Dạ Mạc Thâm.
“Yên tâm đi, hôm nay đã quá muộn rồi, con cứ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai hãy trở về. Ở đây không có tình huống gì đặc biệt dì sẽ chăm sóc Mặc Thăm giúp cháu”