Mục lục
Cô vợ đánh tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1301


Sau một lúc lâu, cô bĩu môi, trong lòng luôn cảm thấy kỳ lạ, hơn nữa còn có chút khinh thường đối với Hứa Yến Uyển.


Giả vờ như cái gì cũng không biết, nói không biết, không biết mà nhìn chằm chằm vào người ta lâu như vậy?


Nghĩ đến cái gì đó, đang đứng ở quầy lễ tân liền trở về vị trí của mình, lấy ra di động bắt đầu nhắn tin với nhóm bạn.


“Tin tức quan trọng, có tin tức quan trọng!”



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


“Làm ở quầy lễ tân không có chuyện gì sao? Suốt ngày báo tin dữ, tin không vui, lần này lại muốn nói gì nữa?”


“Cậu câm miệng đi, cậu nghĩ cậu là chủ quầy lễ tân, muốn tôi không được nói là không được nói sao? Tôi không bao giờ muốn… Ăn cẩu lương nữa.”


“Không đúng, không đúng!” Nhân viên lễ tân sốt ruột đánh chữ: “Lần này là tin tức cực lớn, không phải tớ đã từng nói với các cậu rằng tổng giám đốc Hàn đã có vị hôn thê rồi không? Hôm nay ở chỗ làm tớ nhìn thấy cô ta, cô ta còn là thành viên của công ty chúng ta, vừa rồi lúc trở về tôi còn nhìn thấy nàng ta đối mặt cùng với bạn gái giám đốc.”


“…”


“!”


“?”


“Vớ vẩn! Chuyện này rất lớn, ý của cậu là vị hôn thê của tổng giám đốc Hàn ở công ty chúng ta? Vị hôn thê này còn đánh bạn gái giám đốc? Vậy ai mới là người yêu tổng giám đốc?”


“Chuyện này còn cần phải nói sao? Nếu là vị hôn thế, chắc chắn đã được ba mẹ hai bên đồng ý hôn sự, là vị hôn thể chính thức.”


“Nói như vậy, chẳng lẽ người bạn gái kia là người thứ ba?”


“Mấy cậu đừng nói linh tinh.” Một nhân viên lễ tân nhanh chóng giải thích: “Làm sao biết được vị hôn thê kia là thật hay giả? Chính miệng cô ta nói cô ta là vị hôn thê thì cũng đâu có thể tin được.”


“Tớ đoán đó là sự thật, các cậu nghĩ xem, trước kia tổng jiám đốc Hàn vì điều gì mà không dính đến chuyện yêu đương, lúc nào cũng chỉ có một mình, tớ nghĩ là bởi vì đã có vị hôn thê, cho nên mới giữ mình, không ngờ Hàn Thanh lại có tình cảm với một cô gái, hiện tại vị hôn thế kia đã biết, không cam lòng cho nên mới trở về để trừng phạt”


Khi người lễ tân này lên tiếng, mấy người lễ tân còn lại không ngừng thở dài.


Thật sự là chuyện hại não.


“Ha ha ha, thật không ngờ chuyện này có thể xảy ra? Nếu vị hôn thê này là thật, vậy bạn gái hiện tại của tổng giám đốc Hàn không phải là người thứ ba hay sao?”


Cuộc bàn tán trở nên sôi động, mọi người cùng nhau đoán xem ai mới là người yêu của tổng giám đốc? Người nào người lấy đưa ra ý kiến riêng của mình.


Thời gian thấm thoát trôi qua thật nhanh, sau cơn mưa, thời tiết cả thành phố Sài Gòn đều trở lên lạnh hơn, bầu không khí mang theo một chút se lạnh, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng khiến người khác không nhịn được mà nổi da gà.


Khi ở nhà, đậu nhỏ bị Dạ Mạc Thâm cho rằng cướp mất Hàn Mộc Tử, chính vì vậy bị bố đưa đến trường học. Đậu nhỏ có chỉ số thông minh vô cùng cao, thế nên có thể trực tiếp đến học ở trường tiểu học, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, hơn nữa ba cậu bé cũng chỉ muốn tổng cậu rời khỏi nhà, cho nên đem cậu đến một trường học quý tộc dành cho những người nhà giàu, đồng thời cũng đóng tiền để một ngày cậu bé ăn ở đó ba bữa cơm, muốn đậu nhỏ ở trường từ sáng đến tối.


Thậm chí còn muốn cậu ở hẳn lại trường họ!


c Đậu nhỏ ra sức phản kháng!



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


“Mẹ, con không muốn ở lại trường học, hơn nữa nội dung dạy học của trường đó cũng không có chút thú vị nào cả, tất cả những thứ đó con đều học qua rồi, con không muốn học lại, có thể không cần đi học được không.”


Dạ Mạc Thâm đứng ở một bên không ngừng cười thầm trong lòng, không đợi anh mở miệng, ông cụ Uất Trì Kim đã dùng giọng nói nặng nề.


“Chuyện đó không được, cháu phải có trải nghiệm về cuộc sống tập thể, một đứa nhỏ nên có cuộc sống mà một đứa nhỏ bình thường nên có, cháu nên sống cùng với những đứa trẻ bằng tuổi mình, sống cùng một chỗ với những người lớn thì còn ra thể thống gì nữa?”


Dạ Mạc Thâm vốn dĩ rất thờ ơ với Uất Trì Kim, nhưng nghe song những lời này liền không nhịn được mà liếc nhìn ông cụ một cái.


Đột nhiên, anh cảm thấy dáng vẻ của ông cụ cũng không quá đáng ghét.


Đậu nhỏ vừa nghe thấy vậy, đôi mắt lập tức mở to, không tin đây là sự thật: “Ông cố ngoại, những nội dung trường dạy cháu đã học qua, đậu nhỏ không muốn học lại, đậu nhỏ chỉ muốn ở nhà chăm sóc mẹ, cũng như có thời gian ở bên ông cổ ngoại nhiều hơn.”


Cậu bé bắt đầu dùng chiến thuật, ông cụ Uất Trì Kim vừa nghe cậu nhóc nói muốn chăm sóc mình nhất thời không kìm nén được sự xúc động.


Đương nhiên, câu nói muốn ở nhà chăm sóc mẹ đã bị ông cụ xem nhẹ.


“Nói như vậy…”


“Không được.” Dạ Mạc Thâm đánh gãy những lời ông cụ định nói: “Không sống một cuộc sống tập thể, vậy sau khi lớn con làm sao có thể độc lập? Tuy rằng con muốn ở nhà chăm sóc ông cố ngoại, nhưng không có nghĩa là có thể ở nhà.”


“Ông cố ngoại…” Đậu nhỏ hung hằng trừng mắt liếc nhìn bố một cái, chạy đến ôm Uất Trì Kim, dụi mặt vào ngực, làm nũng với ông cụ.


Uất Trì Kim mềm lòng trước sự làm nũng của cậu bé, nhìn về phía Dạ Mạc Thâm, thương lượng với anh: “Nếu không thì cho thằng bé hai ngày về nhà một lần?”


Lần này không đợi Dạ Mạc Thâm lên tiếng, Hàn Mộc Tử đứng ở một bên không thể nghe tiếp được nữa, chủ động lên tiếng nói.


“Nếu như đã đến trường, thì phải tuân thủ đúng quy tắc của trường học.” Sắc mặt cô nghiêm túc, kéo đậu nhỏ đến bên cạnh, nói: “Đậu nhỏ, mẹ biết con rất thông minh, cũng có chứng kiến riêng của mình, trong trường học có rất nhiều kiến thức đã học, vậy con sẽ được củng cố kiến thức lại một lần nữa. Hơn nữa, con cũng không thể vì sự thông minh của bản thân mà tỏ ra kiêu ngạo, những kiến thức con học ở trong trường học không đơn giản như con nghĩ như vậy, con phải cố gắng tiếp thu.”


Còn nữa, bởi vì từ nhoe đậu nhỏ đã đi theo cô, không tiếp xúc với nhiều người, thậm chí còn chưa từng tiếp xúc qua với những đứa trẻ cùng tuổi.


Đây không phải cuộc sống mà một đứa trẻ nên có.


Thế giới đậu nhỏ nên có chính là ngây thơ, chất phác bởi vì dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, cậu bé nên được đến trường để hòa nhập với những đứa nhỏ bằng tuổi, sống một thế giới không có mưu tính, không có màu đen hắc ám.


Đậu nhỏ trề môi: “Mẹ…”


“Đừng có làm nũng, bây giờ không phải là lúc nói đùa.” Sắc mặt Hàn Mộc Tử vẫn nghiêm nghị như trước, thoạt nhìn trông vô cùng quyết đoán, Đậu nhỏ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không dám nói thêm lời nào, chỉ thể hiện bằng việc bĩu môi, tội nghiệp ngồi im một chỗ.


Hàn Mộc Tử cũng có chút không đành lòng, dù sao cậu cũng là miếng thịt trên người cô, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, tất cả đứa trẻ đều phải đi theo con đường này, ai cũng như ai hết, trước kia khi còn nhỏ cô cũng vậy, làm sao có chuyện đành lòng hay không?


“Vậy được rồi, nhưng mẹ…Con không ở lại trường được chứ?”


“Được.” Hàn Mộc Tử gật đầu: “Trước hết cứ đến trường hãng, hòa nhập với những đứa trẻ cùng tuổi, không cần trọ lại trường, tan học mẹ sẽ cho người lái xe đến đón con về, nhưng ở trường không được nghịch ngợm, cũng không được phép không tiếp thu kiến thức, nhất định phải hòa đồng với mọi người, biết chưa?”


“Vâng, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ đối xử tốt với bạn bè.”


“Rốt cuộc Dạ Mạc Thâm cũng được như ý nguyện, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên.


Rốt cục cũng tống cổ được tên nhóc con này đi, đậu nhỏ ở trước mặt Hàn Mộc Tử vô cùng ngoan ngoãn, chờ sau khi Hàn Mộc Tử đi, cậu bé liền giận dữ, trừng mắt nhìn Da Mạc Thâm.


Dạ Mạc Thâm cũng nhìn thẳng vào mắt cậu. Đậu nhỏ nghĩ ngợi, cảm thấy quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cho nên đành nhẫn nhịn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK