Mục lục
Cô vợ đánh tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1012: Đầu óc có vấn đề


Có thể bởi những chuyện trước đây Mạnh Tuyết U đã làm với cô hay không mà trong đầu Hàn Mộc Tử đã có ấn tượng không tốt, nên cô luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.


“Thưa mợ, chúng tôi còn điều tra được một chuyện”


“Chuyện gì?”


Tiêu Túc im lặng, cậu ta cảm thấy mở miệng nói ra có vẻ khó khăn nên đưa luôn tài liệu cho Hàn Mộc Tử xem.


“Mợ nhìn đi”


Hàn Mộc Tử nhận tài liệu, cô cúi đầu nghiêm túc đọc.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Thì ra từ sau khi cô ra nước ngoài, ba của Mạnh Tuyết U đã thiếu bọn cho vay nặng lãi một số tiên lớn. Chúng tới nhà hàng Mạnh Tuyết U đòi nợ, bắt cô bán thân trả nợ.


Muốn để con gái trả tiền.


Với tình cảnh như vậy, Mạnh Tuyết U thông đồng với giám đốc nhà hàng, ngủ với đủ thể loại đàn ông và xin họ trả tiền giúp mình.


Ban đầu chỉ là ba mươi lăm triệu, ba trăm năm mươi triệu, bảy trăm triệu.


Sau này khi tìm tới cửa đã hơn ba tỷ rưỡi.


Mạnh Tuyết U chỉ là bạn giường của người ta, hơn nữa cô ta phải lấy lòng mới có cơ hội. Đối với đám người đó, bỏ chút tiền nhỏ để ngủ với gái cũng không sao.


Nhưng khi số tiền càng ngày càng nhiều, số túc đọc.


Thì ra từ sau khi cô ra nước ngoài, ba của Mạnh Tuyết U đã thiếu bọn cho vay nặng lãi một số tiên lớn. Chúng tới nhà hàng Mạnh Tuyết U đòi nợ, bắt cô bán thân trả nợ.


Muốn để con gái trả tiền.


Với tình cảnh như vậy, Mạnh Tuyết U thông đồng với giám đốc nhà hàng, ngủ với đủ thể loại đàn ông và xin họ trả tiền giúp mình.


Ban đầu chỉ là ba mươi lăm triệu, ba trăm năm mươi triệu, bảy trăm triệu.


Sau này khi tìm tới cửa đã hơn ba tỷ rưỡi.


Mạnh Tuyết U chỉ là bạn giường của người ta, hơn nữa cô ta phải lấy lòng mới có cơ hội. Đối với đám người đó, bỏ chút tiền nhỏ để ngủ với gái cũng không sao.


Nhưng khi số tiền càng ngày càng nhiều, số Thanh. Sau đó, nợ không trả hết, ba lại bỏ trốn.


Mạnh Tuyết U quyết định bỏ trốn nhưng bị bắt tại trận tại nhà, làm bọn đòi nợ tức giận, đăng hình lên mạng.


Thậm chí còn cưỡng bức tập thể.


Một đám đàn ông, Mạnh Tuyết U được đưa đến bệnh viện mới nhặt một mạng về.


Từ đó về sau, đầu óc Mạnh Tuyết U có vấn đề.


“Chuyện chính là như vậy.”


Hàn Mộc Tử vuốt tập tài liệu, đầu ngón tay run rẩy, thậm chí môi trở nên tái nhợt.


Tiêu Túc thấy cô như vậy cảm thấy không tốt nên khuyên: “Mợ đã biết mọi chuyện rồi, còn lại giao cho tôi giải quyết. Mợ yên tâm, tôi sẽ xử lí tốt”


Nói xong, Tiêu Túc hơi do dự lấy tập tài liệu trong tay Hàn Mộc Tử.


Hàn Mộc Tử: “..”


Cô nhìn đầu ngón tay trắng bệch của mình, chợt ngẩng đầu nhìn Tiêu Túc: “Anh định xử lí thế nào?”


Tiêu Túc: “Hả?”


Mợ hỏi như vậy, chẳng lẽ mợ thương hại Mạnh Tuyết U sao?


Ngay lúc Tiêu Túc chần chừ trả lời, Hàn Mộc Tử rủ mắt nhỏ giọng nói: “Được rồi, anh cứ làm việc đi, đừng để cho anh ấy biết”


Dù sao Dạ Mạc Thâm cũng không nhớ chuyện cũ.


Tiêu Túc cất tài liệu, cậu ta gật đầu.


“Tôi biết rồi”



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Đợi sau khi Tiêu Túc đi khỏi, Hàn Mộc Tử nhìn phía trước ngẩn người.


Có lẽ cô nhớ về tình bạn xưa, đọc quá khứ của Mạnh Tuyết U… Cô buồn cười nhận ra mình đang thương hại cô ta.


Thậm chí cô còn muốn đưa tay giúp đỡ.


Rồi cô nhớ đến những gì bản thân đã trải qua.


Vì thế, cô nén suy nghĩ đó lại.


Hàn Mộc Tử hít một hơi thật sâu và nhìn bên ngoài cửa sổ, cô tự nhủ mới lòng mình.


Cô không phải Đức mẹ, cô không thể buông bỏ những chuyện trước kia mà giúp đỡ Mạnh Tuyết U.


Thứ Mạnh Tuyết U phải gánh chịu đều là do cô ta gieo gió gặt bão.


Nếu như ngay từ đầu cô ta không trả số tiền kia cho ba của cô ta thì nợ sẽ không nhiều hơn.


Sở thích, càng nuôi càng lớn.


Hôm nay cô ta trở thành như vậy là tự làm tự chịu.


Chuyện cô bị Mạnh Tuyết U chiếm thân phận, cô ta còn muốn chia rẽ cô và Dạ Mạc Thâm, cả đời này cô sẽ không quên.


Cho nên cô sẽ không tha thứ cho cô ta, cô sẽ giả vờ như không biết.


Hoàn toàn không liên quan đến cô.


Chỉ là Hàn Mộc Tử tự nhủ nhưng đến lúc tan làm, cô vẫn không có tinh thần. Vốn dĩ Hàn Mộc Tử không muốn Dạ Mạc Thâm đến đón nhưng anh vẫn đến.


Bởi Dạ Mạc Thâm sợ nếu anh không đón thì cô sẽ ở lại tăng ca, vì vậy anh luôn tới đúng giờ.


Giống như lúc này, Hàn Mộc Tử ngồi ngẩn ngơ trong phòng làm việc. bên ngoài vang lên giọng nói của Lãnh Nguyệt Nguyệt.


“Cậu Thâm à, anh đến đón cô Mộc Tử sao?”


“Ừm”


Giọng nói lạnh lùng cùng tiếng bước chân trầm ổn.


Khi cửa phòng bị đẩy ra, Hàn Mộc Tử trông thấy Dạ Mạc Thâm xuất hiện trước. Cô mỉm cười, đứng dậy lấy túi xách.


“Đi thôi”


Khi đi ngang qua Dạ Mạc Thâm, anh nhíu mày rồi nắm lấy tay cô.


Hàn Mộc Tử quay đầu hỏi: “Sao vậy?”


“Có chuyện gì vậy em?” Dạ Mạc Thâm hỏi.


Nghe vậy, Hàn Mộc Tử bối rối, cô ngạc nhiên nhìn Dạ Mạc Thâm, rõ ràng cô chưa nói gì sao anh lại biết?


Hàn Mộc Tử không muốn kể cho Dạ Mạc Thâm nên lắc đầu đáp: “Không có gì cả, sao anh hỏi vậy?”


Cô đã dặn Tiêu Túc không nói cho Dạ Mạc Thâm nghe, với tính cách của Tiêu Túc, chắc chắn cậu ta sẽ giữ kín bí mật.


Chẳng lẽ Dạ Mạc Thâm nhìn ra cảm xúc cô xao động?


Cô đã cười để Dạ Mạc Thâm không nhận ra, không ngờ…


Quả nhiên Dạ Mạc Thâm nghe cô nói liền nhíu mày, môi mỏng đóng mở như muốn nói điều gì.


“Em hơi đói bụng, hôm nay chúng ta ăn ngoài hay về nhà ăn?”


Hàn Mộc Tử chặn lời anh.


Ánh mắt thâm thúy của Dạ Mạc Thâm nhìn cô, dường như anh nghĩ đến điều gì, bình tĩnh nói: “Em muốn đi đâu?”


Hàn Mộc Tử nghiêm túc suy nghĩ: “Hay là về nhà đi, em nấu cơm”


Dạ Mạc Thâm đi tới nắm chặt vai cô và nói: “Không được, trong nhà có dì giúp việc, cứ để dì làm, em đang mang thai.”


“Mang thai thôi mà có phải không thể làm việc đâu, anh đừng nuôi em như kẻ tàn phế chứ”


Khi nói câu này, giọng điệu cô mang theo sự hờn dỗi và hơi buồn bực. Dạ Mạc Thâm cúi đầu nhìn cô, cô chỉ cần thay đổi cảm xúc là anh có thể nhận ra nhưng có vẻ cô không muốn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK