Cả đoàn người chưa xuất phát được bao lâu thì Chung Sở Phong đã gọi điện đến.
“Anh Thù, em đã chờ ở cửa nửa ngày rồi đấy, sao .ông anh già vẫn chưa tới vậy hả? Đệch, nóng nực mà”
“Sắp tới rồi, giục gì chứ?”
“Anh Thù, không phải em giục mà là em đã ra ngoài hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, dưới thời tiết nắng nóng thế này có ai mà không nấp trong nhà hít điều hòa chứ”
“Vậy hôm nay cậu đừng đi nữa, dù sao thì cũng phải ở ngoài trời cả ngày.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Không, không, không, em sai rồi anh Thù, em thật sự sai rồi, em sẽ tiếp tục đợi, anh từ từ lái, chú ý cẩn thận”
Chung Sở Phong nói xong thì chủ động tắt máy, ngồi xổm bên vệ đường, thật sự rất bực bội.
Cũng không biết mất bao lâu, cuối cùng Chung Sở Phong cũng đã nhìn thấy biển số xe quen thuộc, cậu lập tức đứng dậy, ra sức vẫy tay.
Cậu vừa ốm vừa cao nên rất dễ nhận ra, Đường Viên Viên vừa nhìn là đã nhìn thấy.
“Nhìn thấy anh Sở Phong rồi.”
Sau khi xe dừng lại thì Chung Sở Phong đã đi vòng qua xe và bò vào ghế phụ rồi nói: “Chào em Viên, em lại chiếm ghế phụ của anh Sở Phong rồi”
Đường Viên Viên hứ nhẹ một tiếng rồi thè lưỡi với cậu.
Chung Sở Phong nhìn dáng vẻ của cô bé thì cảm thấy thật sự rất đáng yêu, tim xốn xang đưa tay ra muốn véo lên cái má phúng phính của cô bé, kết quả vẫn chưa chạm đến thì đã bị một cánh tay đưa ngang qua hất ra. Chung Sở Phong ngước lên thì bắt gặp phải cặp mắt đen tối của Uất Trì Diệc Thù, cậu chỉ có thể bĩu môi và nói: “Anh Thù, anh cũng chuyên chế quá rồi đấy, em Viên Viên cũng đâu phải là em gái ruột của anh, em ghẹo cô bé một chút thì đã sao? Nhìn khuôn mặt nhỏ này địađể X? biết bao, em ta#ên véo một cái, anh bỏ tay ra chỗ khác được không hả?”
Đường Viên Viên nghe cậu nói muốn véo mặt mình thì lập tức đưa tay ra ôm chặt mặt lại, nghiêng người về phía Uất Trì Diệc Thù và nói: “Anh Sở Phong xấu quá, Viên Viên không cho véo đâu.”
“Em Viên, em nói xem em đáng yêu như thế, không véo thì tiếc biết mấy, mau đưa mặt qua đây để anh Sở Phong véo cái xem, bức quá thì mỗi ngày anh Sở Phong đều sẽ mua kem qua cho em”
Để được véo mặt cô bé, Chung Sở Phong cũng xem như đã chịu hi sinh.
Đường Viên Viên vốn dĩ không muốn để cậu đụng đến nhưng giờ lại tin lời cậu và nói: “Anh Sở Phong, anh nói thật không? Ngày nào cũng mua sao?” ; “Chuyện đó là đương nhiên rồi,anh Sở Phong của em nói được làm được’.
Tiếng của Giá Nhỏ từ ghế sau truyền đến: “Anh Sở Phong, Giá Nhỏ cũng muốn”
“Ôi chao, Giá Nhỏ cũng đi chung sao” Chung Sở Phong nghe thấy tiếng cô bé thì mới nhận ra ghế sau còn có hai người nữa, một người là Giá Nhỏ, người còn lại là Mạnh Khả Phi.
Lúc Chung Sở Phong nhìn thấy Mạnh Khả Phi thì ánh mắt cậu thoáng qua đôi chút khác thường nhưng cậu đã nhanh chóng hiểu ra và chào hỏi cô bé.
“Em Khả Phi cũng có mặt à”
Mạnh Khả Phi bị gọi tên thì vội gật đầu chào và chào lại: “Chào anh Sở Phong”
Chung Sở Phong hỏi thăm bên này xong thì vẫn chưa chịu tha cho Đường Viên Viên, cậu hỏi cô bé: “Sao hả? Mỗi ngày một cấy kem,anh Sở Phong mua xong sẽ đích thân đem đến cho em, có cho véo không?”
“Anh Sở Phong không được nuốt lời đâu đó!”
Đường Viên Viên vừa dứt lời thì liền bị Uất Trì Diệc Thù đẩy đầu qua và nói: “Đồ ngốc, nghĩ gì thế? Lúc cậu ta muốn lừa em thì nói gì không được, vậy mà đã tin rồi sao?”
“Anh, nhưng…”
“Anh Thù anh đừng bêu xấu em thế chứ,em lừa Viên Viên lúc nào? Viên Viên, em tự nói xem, anh Sở Phong đã bao giờ lừa em chưa?”
Đường Viên Viên cũng nghiêm túc suy nghĩ một lúc thật rồi sau đó mới ngẩng đầu lên nói với Uất Trì Diệc Thù: “Anh, anh Sở Phong không lừa em đâu.”
“Nào, để anh Sở Phong véo một cái.” Chung Sở Phong đưa tay về phía Đường Viên Viên nhưng đột nhiên lại cảm thấy lạnh cả người, cậu nhìn lại thì thấy Uất Trì Diệc Thù đang nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh như băng, đôi mắt đó thâm sâu, tà ác, sắc như dao. Tự dưng Chung Sở Phong lại không dám đưa tay về trước nữa.
“Bỏ đi, bỏ đi. Hôm nay khoan chưa véo mặt của em Viên, để dành đó bữa khác véo”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Tớ ngôi đâu?”
Đường Viên Viên chủ động mở dây an toàn ra và nói: “Anh Sở Phong, anh ngồi chỗ của em, Viên Viên ra sau ngồi.”
Nếu không phải có Uất Trì Diệc Thù ở đó thì Chung Sở Phong thật muốn ghẹo thêm một câu, bảo cô bé ngồi trên đùi mình là được, cần gì phải ra phía sau rồi.
Uất Trì Diệc Thù cũng đồng thời mở dây an toàn ra, sắc mặt lạnh lùng. – .
“Qua đây lái xe”
“Chậc.” Chung Sở Phong như thể đã đoán ra được từ sớm, cậu nói: “Tớ biết là cậu sẽ đàn áp tớ mà, để tớ lái, để tớ lái”
Uất Trì Diệc Thù sắp xếp cho Đường Viên Viên ngồi vào ghế sau xong thì mới đổi chỗ với Chung Sở Phong. Sau đó xe của họ lại tiếp tục xuất phát.
“Gó phải vẫn đến nhà cậu của cậu đón hai đứa nhỏ đó không?”
“Ừ” Uất Trì Diệc Thù gật đầu, lạnh lùng nói: “Đến lúc đó phải lái thêm một chiếc xe nữa, cậu chở bọn nó”
“Không thành vấn đề, để tớ lo hết cho”
Những người cùng đi trong lần này ngoài đám người của Uất Trì Diệc Thù ra thì còn có hai đứa con sinh đôi Hàn Dạng Sâm và Hàn Tử Hi của Hàn Thanh và Tiểu Nhan nữa, Đương nhiên còn có Tiêu Vọng Chi là con của Tiêu Túc và Giang Tiểu Bạch, người có quan hệ rất tốt với bọn họ.
Trước khi Chung Sở Phong gia nhập thì vẫn luôn là Uất Trì Diệc Thù đưa mấy người bọn họ đi, vì cậu là người lớn tuổi nhất trong số đó.
Sau khi Chung Sở Phong gia nhập thì trách nhiệm đó thuộc về hai người họ.
Nói đến chuyện này thì Chung Sở Phong cực kỳ muốn than thở.
“Nhớ năm nào lúc tớ quen biết cậu thì bọn nó vẫn còn rất nhỏ, không ngờ mới chớp mắt mà đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi, đám nhóc bọn nó cũng đã lớn hết rồi, thời gian thật sự trôi quá nhanh-”- Thời gian vội vã, Uất Trì Diệc Thù nhớ lại năm đó khi Đường Viên Viên mới đến nhà mình, lúc đó cậu đâu có ngờ duyên nợ của cô bé với nhà mình lại sâu đậm đến thế.
Không bao lâu sau họ đã đón thêm ba người khác nữa, nhưng vì ba người đó tuổi vẫn còn nhỏ nên không thể lái xe, chỉ có thể để Uất Trì Diệc Thù qua chở họ đi.
Trước khi Uất Trì Diệc Thù đi thì đột nhiên quay đầu lại nhìn Đường Viên Viên một cái.
Đường Viên Viên còn ngây ngô vây tay chào anh ta và nói: “Anh, lát nữa gặp lại.”
“Mau qua đó đi” Chung Sở Phong chỉ trông Uất Trì Diệc Thù đi cho nhanh, sau khi cậu đi thì cậu ta có thể thoải mái chọc ghẹo Đường Viên Viên rồi.
Uất Trì Diệc Thù mím đôi môi mỏng rồi sau đó rời đi, chỉ là chưa được một lúc thì Hàn Tử Hi đã qua mở cửa XeTã. : “Anh Sở Phong”
“Tử Hi? Em qua đây làm gì?”
“Anh Diệc Thù bảo em qua đây để nhường chỗ lại cho Viên Viên”
“Hả?”
Đệch, cái tên khốn Uất Trì Diệc Thù đó, qua đó lái xe rồi mà còn không quên giành người qua theo.
“Không cần đâu, anh có dư chỗ, em ngồi đây là được.”
Cạch!
Vốn dĩ Chung Sở Phong nghĩ chừng đó người đi trên một chiếc xe cũng được, chẳng phải chỉ có thêm một Hàn Tử Hi nữa thôi sao?
Nhưng không ngờ Đường Viên Viên lại mở cửa xe và chạy qua bên kia mất.
“Anh Sở Phong, vậy em qua bên anh trai nhé.”
“Đệch!”
Chung Sở Phong muốn cản lại cũng không kịp, chỉ thấy cô nhóc đó chạy như bay, chớp mặt đã chạy đến bên cạnh Uất Trì Diệc Thù, sau đó ngồi vào ghế phụ bên đó.
“Anh Sở Phong đừng giận, từ nhỏ Viên Viên đã thích đi theo anh Diệc Thù, đã thành thói quen rồi, hơn nữa anh Diệc Thù cũng cưng cô bé nhất”
“Ông đây cũng có thể mà” Chung Sở Phong giận dõi, đập tay lên vô lăng và nói: “Chẳng phải chỉ không cùng cô nhóc lớn lên thôi sao? Khác biệt cũng lớn quá rồi đấy”