Rất nhanh, Hàn Thanh đã giải quyết xong công chuyện quay trở lại lần nữa, còn Tiểu Nhan lúc này lại đang ngồi ở trên cái ghế bên cạnh giường bệnh.
Trong phòng bệnh yên lặng.
Hứa Yến Uyển ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn Thanh.
“Thật ra thì anh cũng không cần cố ý tới đây một chuyến đâu, trong Bệnh viện cái gì cũng có, trang bị đầy đủ, hơn nữa cũng có nhân viên y tế chuyên nghiệp, hai người vẫn nên về sớm một chút đi thì hơn?”
Hàn Thanh vểnh môi đi tới trước mặt của Hứa Yến Uyển, nhìn chằm chằm vào vết thương của cô ta một hồi, sau đó cất giọng lạnh lùng nói: “Sau này đụng phải loại chuyện này, tốt nhất là cô vẫn nên cách xa ra một chút, thực sự không giải quyết được nữa thì cô hãy lập tức báo cảnh sát, không cần thiết phải tự mình đi lên trước khuyên ngăn, nếu như bị thương nghiêm trọng hơn thì tôi làm sao ăn nói được với hai bác đã qua đời?”
Hứa Yến Uyển bị Hàn Thanh nói cho sửng sốt một chút, rủ xuống tròng mắt.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Thật xin lỗi, cũng không phải là tôi cố ý”
Tiểu Nhan ở một bên lẳng lặng nghe, cũng không nói gì, cô lấy điện thoại di động ra nhàm chán vuốt xem.
“Lúc ấy tôi thấy bọn họ vẫn luôn tranh chấp không nghỉ, đầu óc nóng lên vì vậy mới xông lên, cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, nếu như sớm biết là sẽ mang đến phiền phức lần này cho mọi người, tôi cũng sẽ không đi lên ngăn „ cản: Nói tới chỗ này, Hứa Yến Uyển giơ tay lên chạm vào trán của chính mình, bất đắc dĩ cười khổ: “Mới vừa rồi Bác sĩ cũng đã nói, nếu như sau này không chăm sóc vết thương này của tôi cho thật tốt, vậy thì có thể sẽ còn để lại sẹo”
Để lại sẹo?
Tiểu Nhan nhìn lên trán của Hứa Yến Uyển một cái, nếu như để lại một vét e sẹo ở trên trán, đối với một cô gái mà nói hình như là một chuyện không quá dễ để có thể chấp nhận được.
Nghĩ tới đây, ánh mắt khi Tiểu Nhan nhìn cô ta lại có thêm mấy phần đồng tình.
Hầy, sự đồng tình của cô đột nhiên lại tràn lan rồi.
Sớm biết vậy thì mới vừa rồi cô cũng không nói những lời oán giận nặng nề với cô ta như thế, ừ, Tiểu Nhan quyết định, nếu như lần sau cô ta còn chọc vào mình nữa, hoặc là còn nói những điều không nên nói ở trước mặt mình thì cô cũng sẽ phán bác nhẹ nhàng hơn với cô tal “Hai người vẫn còn chuyện khác phải làm đúng chứ?” Hứa Yến Uyển mỉm cười, dáng vẻ dịu dàng đến mức làm người hài lòng: “Tự tôi ở lại chỗ này cũng được rồi, hai người đi làm việc trước đi, không cần ngồi lại ở chỗ này với tôi”
Hàn Thanh nhìn Hứa Yến Uyển, im lặng một hồi, sau đó đột nhiên lấy điện thoại di động ra đi ra ngoài gọi điện thoại.
Khi Lâm Hứa Chính nhận được điện thoại của Hàn Thanh thì còn có chút kinh ngạc.
“Khách hiếm đấy nhỉ, mấy năm rồi mới gọi cho tôi được một cuộc điện thoại, lần này gọi tôi là có chuyện gì?”
“Hứa Yến Uyển bị thương vào Bệnh viện.”
Nghe được tên của Hứa Yến Uyển, Lâm Hứa Chính sửng sốt một chút, rồi sau đó giống như là nghĩ đến cái gì, nhíu mày lại hỏi: “, cho nên thì sao?”
“Không phải khi còn bé cậu rất cưng chiều cô †a hay sao?” Hàn Thanh nhíu mày lại.
Lâm Hứa Chính: “Đó là khi còn bé, lúc ấy Hứa Yến Uyển vẫn còn là cô bé, tôi làm một người anh trai cưng chiều cô ấy một chút thì thế nào? Bây giờ cô ấy cũng không phải là cô bé nữa rồi, nói với tôi cái này làm gì?”
Hàn Thanh vểnh môi mỏng lên một chút nhưng không mở miệng nữa, chẳng lẽ anh gọi sai người rồi?
Thấy Hàn Thanh không nói lời nào, Lâm Hứa Chính lại nói: “Làm sao hả? Lúc nhỏ không phải cậu cũng là anh của cô ấy sao? Cô ấy bị thương vào Bệnh viện mà cậu không chăm sóc một chút?”
“Nhan Nhan ở chỗ này”
Năm chữ, Lâm Hứa Chính cũng coi như là đã biết được ý tứ của Hàn Thanh, đầu tiên anh ta sửng sốt một chút, rồi sau đó lại khẽ cười ra tiếng.
“Được đấy, cuối cùng cậu cũng thông suốt rồi, tôi còn tưởng rằng là cậu sẽ để dẫn theo cả Tiểu Nhan và Hứa Yến Uyển cùng ở chung một chõ, gần đây rốt cuộc là cậu đã ý thức được chút gì đó rồi phải không?”
Ý thức?
Hàn Thanh theo bản năng hỏi: “Cái gì?”
“Hứa Yến Uyển thích cậu đấy! Từ lúc nhỏ đã luôn đi theo phía sau của cậu rồi, cậu không phát hiện ra cậu đối xử với cô ấy lạnh như băng, nhưng mà cái cô nhóc này vần luôn thích ở gần bên cậu hay sao?”
Hàn Thanh: “…”
“Không chú ý”
Ba chữ, Lâm Hứa Chính trực tiếp bị nói cho phục rồi: “Lời này của cậu cũng làm tổn thương lòng người quá mức rồi đó, người ta chạy theo sau lưng cậu nhiều năm đến như vậy, thế mà cậu lại còn nói cậu không chú ý, có lạnh lùng vô tình hơn nữa cũng không cần phải như vậy chứ hả Hàn Thanh?”
Hàn Thanh không lên tiếng.
“Được rồi, coi như là tôi thiếu nợ cậu, Bệnh viện nào?”
Lúc Lâm Hứa Chính tới, Hứa Yến Uyển vừa nhìn thấy anh ta, sắc mặt và ánh mắt đều thay đổi, cảm thấy mình thật giống như bị làm nhục vậy, nhưng mà lại chỉ bực bội đến mức một câu cũng không nói ra được, cô ta cắn chặt môi dưới của chính mình, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào đầu gối của chính mình.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Nhịn xuống, cô ta phải nhịn xuống.
Không có gì tốt đẹp để mà tức giận cả.
Sau khi thấy Lâm Hứa Chính tới, Tiểu Nhan cũng vô cùng kinh ngạc, lên tiếng chào hỏi anh ta.
“Anh Lâm”
Lâm Hứa Chính tùy tiện phất phất tay: “Hai người các người đi đi thôi, nơi này có tôi là được.”
Cũng vào lúc này Tiểu Nhan mới phản ứng được, mới vừa rồi Hàn Thanh đi ra ngoài gọi điện thoại vậy mà lại chính là gọi cho anh ta, trước đó cô còn đang suy nghĩ không biết là còn phải ở lại chỗ này bao lâu nữa, không nghĩ tới nhanh như vậy đã giải quyết xong xuôi.
Sau khi rời khi Bệnh viện, Tiểu Nhan nắm tay của Hàn Thanh, nhỏ giọng hỏi.
“Cứ như vậy để cho anh Lâm trông nom ở nơi đó, không có vấn đề gì sao? Anh Lâm sẽ không cảm thấy anh không có tình nghĩa chứ? Có thể nào Hứa Yến Uyển sẽ ghét ngươi hay không?”
Liên tiếp mấy vấn đề liền, Hàn Thanh bất đắc dĩ nhìn Tiểu Nhan một cái: “Ghét thì cứ ghét đi”
Trong lòng của Tiểu Nhan lại âm thầm đáp lại một câu, ghét anh thì có lẽ là chuyện không thể nào, nếu như cô ta muốn bộc lộ tâm tình gì đó thì đối tượng hẳn sẽ là Tiểu Nhan cô mới đúng.
Dẫu sao thì cô đi cùng với Hàn Thanh tới nơi đó, Hứa Yến Uyển hẳn là sẽ chuyển cảm xúc ghen ghét lên trên đầu của cô.
“Quay trở về tiếp tục xem váy cưới, đi thôi”
“Chúng ta như vậy có phải là có chút vô tình hay không? Dâu sao thì bây giờ cô ta đã bị thương, còn đang nằm ở bên trong”
“Vậy thì quay lại Bệnh viện?”
“Anh dám!”
Hàn Thanh cười khẽ: “Vậy bây giờ quay trở lại Bệnh viện hay đi xem váy cưới?”
“Xem váy cưới!” Tiểu Nhan kiên quyết nói: “Cứ coi như em là một người phụ nữ xấu xa đi, em không muốn thấy anh và cô ta ở chung một chỗ, cô ta để ý anh!”
“Ừ, anh cũng nghĩ như vậy” Hàn Thanh đưa tay khẽ nhéo gò má của cô một cái: “Sau này em tránh xa cô ta ra một chút.”
“Ồ, được thôi”
Hai người sóng vai đi xa.
Mà trong phòng bệnh, Hứa Yến Uyển yên tĩnh tựa vào trên đầu gối của chính mình, trong lòng tuyệt vọng đến mức không chịu được, Lâm Hứa Chính ngồi ở bên cạnh nhìn cô ta.
Một hồi lâu sau, Hứa Yến Uyển mới ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Hứa Chính một cái.
“Anh đi về đi thôi”
Lâm Hứa Chính nhíu mày.
Hứa Yến Uyển biết Lâm Hứa Chính đang suy nghĩ gì, cho nên cô ta nói chuyện cũng không hề khách sáo và uyển chuyển: “Em biết anh bị ép phải tới nơi này, những mà anh cũng không cần phải ngây ngô ở đây, nơi này là Bệnh viện, tự nhiên sẽ có y tá trong nom em, anh trở về đi thôi”
“Phải không?” Lâm Hứa Chính ngồi thẳng người dậy, cười nói: “Y tá không thể nào luôn luôn để mắt đến em, nếu như em cảm thấy một người đàn ông như anh chăm sóc cho em không được thuận tiện thì anh sẽ tìm cho em một người điều dưỡng chuyên nghiệp?”
“Không cần đâu!” Giọng nói của Hứa Yến Uyển mang theo sự tức giận, từ chối Lâm Hứa Chính, sau đó cô ta liếc con người nhìn sang phía của Lâm Hứa Chính: “Anh có biết là em đang suy nghĩ điều gì hay không? Anh được anh ấy tìm tới nơi này, em không muốn nhìn thấy anh, có được chưa?”
“Chậc chậc”
Lâm Hứa Chính đột nhiên lắc đầu, bật cười nói: “Em cái cô nhóc này nha, khi còn bé anh đối xử như thế nào với em đến nay em đều quên cả rồi hay sao? Bây giờ cũng chỉ bởi vì một người đàn ông mà không muốn gặp lại người anh trai đã đối xử tốt và chăm sóc nhiều nhất cho em khi em còn nhỏ sao?”
Nghe thấy lời này, Hứa Yến Uyển không lên tiếng trả lời, cô ta im lặng hồi lâu sau đó mới mở miệng lần nữa.
“Anh nói đúng, thật xin lỗi… Mới vừa rồi thật sự là do em quá đáng, bây giờ em nói xin lỗi với anh, anh Lâm”
Nói tới chỗ này, hốc mắt của Hứa Yến Uyển không nhịn được đỏ lên, thật ra thì cô ta cũng tốt muốn tìm một người để bày tỏ ra hết nỗi lòng, nhưng mà cô ta căn bản là không có bất kỳ đối tượng nào có thể cùng tâm sự được, ba mẹ của cô ta đều đã mất rồi, trước kia cũng không quen biết được với nửa người bạn thân, đến bây giờ thật sự là một người để nói chuyện cùng cũng không có.
Hôm nay Hàn Thanh tới khiến cho cô ta thật sự rất vui mừng, thế nhưng anh vậy mà lại dẫn theo Tiểu Nhan cùng tới, sau đó lại rất đi nhanh.
Cuối cùng anh còn gọi Lâm Hứa Chính đến, tương đương với việc ném cô ta cho người khác.
Loại cảm giác này còn khổ sở hơn cả việc anh không đến thăm cô ta.
Nhìn Hứa Yến Uyển đang đau buồn ở trước mặt, dáng vẻ cô đơn không nơi nương tựa ngồi im lặng ở chỗ đó, Lâm Hứa Chính cũng thật sự là không nhịn được mà thở dài: “Sao phải khổ như vậy chứ? Anh đã nói với em từ lâu rôi mà không phải sao, đến bây giờ mà em vẫn không chịu từ bỏ sao?”
Từ bỏ? Cô ta đã yêu Hàn Thanh nhiều năm như vậy rồi, làm sao có thể nói từ bỏ là có thể từ bỏ được?
Hứa Yến Uyển cười khổ ở trong lòng mấy tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mi mắt của Lâm Hứa Chính: “Anh Lâm, anh thích chị dâu Lâm nhiều năm như vậy, bây giờ nếu như có người bảo anh quên đi chị ấy để tái hôn, anh có đồng ý không?”