Sau khi Geogre cúp điện thoại, nụ cười trên môi cũng vụt tắt, đôi mắt tràn đầy sự u ám.
Đứng bên chiếc cửa sổ sát sàn, Geogre cũng không biết trong đầu đang nghĩ đến điều gì, một lúc lâu sau lại cười một cách trào phúng.
Anh ta nghĩ rằng mình cả đời này cũng chẳng thể nào quên được việc đó.
Nhà Uất Trì, nhà Geogre và nhà Đoan Mộc đều có quan hệ rất tốt. Trước đây nhà Uất Trì và nhà Đoan Mộc muốn kết thông gia với nhau, nhưng bởi vì lần đó việc kết thông gia giữa hai nhà không thành công, về sau còn xảy ra chút sự cố, nên nhà Uất Trì chỉ còn lại một mình ông của Uất Trì, năm đó ông của Uất Trì tuyệt nhiên không muốn nhắc.
đến truyện này.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Quan hệ của ba nhà rất tốt, việc qua lại cũng rất thân mật.
‘Geogre là con một trong gia đình, nhà Đoan Mộc có Đoan Mộc Tuyết và Đoan Mộc Trạch, tuổi của Geogre và Đoan Mộc Tuyết lại không chênh lệch nhiều, cho nên lúc nhỏ thường hay đi chơi cùng nhau.
Cũng như những người khác, Geogre năm đó cũng thích những cô gái thông minh xinh đẹp, vừa hay trên người Đoan Mộc Tuyết lại tập hợp đủ những ưu điểm đó. Đối với một gái ưu tú như vậy, anh ta chỉ có thể âm thầm mơ mộng, thậm chí có lúc còn nghĩ nếu hai nhà có thể kết thân thì tốt biết mấy.
Ngay khi anh ta chuẩn bị nói với ông nội, đợi đến khi cô ấy trưởng thành sẽ đến nhà cầu hôn cô ấy, nếu cô ấy đồng ý, anh ta có thể dùng cả đời để tận tâm chăm sóc cô ấy.
Nhưng vào chính lúc đó, anh ta vô tình nghe được một cuộc nói chuyện khiến anh ta rất thất vọng.
Hôm đó, anh ta chuẩn bị đến nhà Đoan Mộc, định mời Đoan Mộc Tuyết cùng đi du lịch, bởi vì chờ ở bên ngoài có chút sốt sảng, cho nên anh ta trực tiếp đi vào bên trong tìm, bất ngờ nghe được cuộc nói chuyện đó.
“Cô chủ, cô nói cậu Geogre này thường xuyên đến tìm cô, có phải là thích cô rồi không?
Tiếng người giúp việc hỏi Đoan Mộc Tuyết.
Lúc ấy Geogre đứng khựng lại, trong lòng vô cùng căng thẳng, cả người bất động, yên lặng không dám lên tiếng.
Anh ta đúng là thích Đoan Mộc Tuyết, dù sao anh ta cũng không biết tâm tư trong lòng ấy, chỉ cảm thấy bình thường cô ấy còn rất n quà mình tặng, cũng đồng ý đi nh.
Vậy rõ ràng rằng cô ấy không thích anh ta, nhưng… Ấn tượng về anh ta cũng không phải là quá tệ.
“Geogre?” Không ngờ Đoan Mộc Tuyết nở nụ cười lạnh lùng và nói: “Anh ta thích tôi?
Sao có thể chứ?”
Người giúp việc: “Dù sao tôi cảm thấy ánh mắt mà anh ta nhìn cô rất khác, hơn nữa Geogre này đối với cô chủ cũng không bình thường, cô chủ của chúng ta xinh đẹp như vậy, anh ta nhất định là thích cô rồi.”
“Dừng lại, đừng nói nữa? Tôi nào có tốt đẹp đến mức khiến anh ta phải thích tôi chứ, mà tôi cũng không thấy anh ta có biểu hiện gì là thích tôi cả. Hơn nữa, loại người không có học thức cũng chẳng có tài nghệ như anh ta, nếu như thích tôi đây, đó gọi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không tự soi lại gương, xem xem mình là cái gì chứ.”
Geogre trốn ở một bên nghe được những.
lời này, sắc mặt liền thay đổi.
Anh ta thật không ngờ, Đoan Mộc Tuyết luôn xinh đẹp đoan trang vậy mà lại có thể thốt ra những lời khó nghe như vậy, hơn nữa… Những lời khó nghe đó lại nhắm vào.
chính mình.
Anh ta cảm giác mọi thứ trong chốc lát đã tan vỡ hoàn toàn, hình tượng tốt đẹp của cô ấy trong lòng anh cũng hoàn toàn sụp đổ.
“Cô chủ nói xem, một con cóc như Geogre làm sao có thể xứng đáng với cô chứ? Hôm nay anh ta lại tới, có cần tìm cách đuổi khéo anh ta về không?”
Đoan Mộc Tuyết không quan tâm chỉ phất tay và nói: “Mặc kệ anh ta đi, anh ta thích chờ vậy tôi sẽ để cho anh ta chờ nhiều hơn, cảm giác được đàn ông vây quanh, cũng rất thú vị”
Geogre: “…
Rõ ràng cảm thấy anh ta không có gì tốt đẹp, nhưng lại không trực tiếp từ chối anh ta.
‘Geogre lặng lẽ rời đi, sau khi trở về cũng không còn đi tìm Đoan Mộc Tuyết nữa. Năm đó… Anh ta còn chưa trưởng thành, đã bắt đầu học những thói hư tật xấu, chỉ cần có cô gái nào đó bày tỏ tình cảm với anh ta, anh ta sẽ qua lại cùng người đó.
Anh tình em nguyện, rất là vui vẻ.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Anh ta cũng biết, thế giới này muốn có được tình yêu chân chính giữa hai người, muốn yêu một ai đó thật lòng là việc không hề dễ dàng.
Cái mà mình thích, lại bị người khác giãm ở dưới chân, khinh thường, chà đạp.
Sau khi Geogre trở nên tệ hại hơn, Đoan Mộc Tuyết thường cười nhạo, khinh thường anh ta, mỗi lần nhìn thấy anh ta ánh mắt đều tràn ngập sự chán ghét, nhưng cô ta vẫn tỏ ra cái dáng vẻ cô chủ lớn đó, luôn cười với anh ta, và giả vờ như mối quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt Geogre đã nhìn thấy con người thật của cô ta, vì vậy cô ta càng giả vờ, anh ta càng ghê tởm cô ta.
Bây giờ, cô ta muốn đính hôn với Uất Trì nhưng đáng tiếc Uất Trì lại coi thường cô ta, quả nhiên là nhân quả luân hồi, không ngờ cô chủ cao quý nhà Đoan Mộc lại cũng có một ngày bị ghét bỏ.
Không biết cảm giác của việc bị từ chối thế nào?
Sau khi Hàn Mộc Tử đến công ty liền quét dọn văn phòng cho Dạ Mạc Thâm.
Nhân viên công ty từng người từng người đến chỗ của mình, cùng lúc đó, Hàn Mộc Tử cũng nhận được tin tức, chị Lâm nói hôm nay.
có chuyện sáng nay không thể đến công ty, bảo cô chú ý nhiều hơn đến điện thoại của phòng thư ký, có chuyện đặc biệt quan trọng thì đến văn phòng hỏi tổng giám đốc.
Hàn Mộc Tử nhận lời, bận rộn một lúc, Dạ Mạc Thâm cuối cùng cũng tới công ty, lúc.
đi ngang qua phòng thư ký buông một câu: “Mang cà phê đến văn phòng cho tôi.”
Sau đó liền không thấy đâu nữa.
Bộ dáng lạnh lùng này khiến Hàn Mộc Tử chỉ biết đứng ngơ ngác tại chỗ.
Hớ…
Anh đã quên chuyện tối qua rồi ư2 Nếu không, sao lại lạnh lùng với mình như vậy?
Hay là, chuyện xảy ra tối qua, chẳng qua chỉ là do cô tự tưởng tượng ra?
Hàn Mộc Tử vừa nghĩ đến việc đó vừa đi pha cà phê, sau đó bưng cà phê đến văn phòng.
“Cà phê của anh đây ạ.” Cô nói một cách nhẹ nhàng, rồi đặt cà phê lên bàn, sau đó cô đứng bên cạnh chăm chú nhìn vào Dạ Mạc Thâm.
Tối qua… Đó có lẽ không phải là ảo giác của cô? Hàn Mộc Tử vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm anh.
Có thể ánh mắt của cô quá mãnh li Mạc Thâm ngước mắt lên nhìn cô một cái “Còn chuyện gì nữa à?”
*À? Không, không có gì ạ” Hàn Mộc Tử lắc đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Cô vừa cần môi dưới vừa suy nghĩ, chẳng lẽ tối hôm qua thật sự là mơ sao? Dạ Mạc Thâm kỳ thật cũng chưa từng đi tìm cô?
Nhưng, tại sao nó lại chân thực như vậy?
Có điều cô không biết rằng Dạ Mạc Thâm đã chăm chú nhìn bóng lưng cô một lúc rồi mới tiếp tục làm việc. Bởi vì chị Lâm không có ở đây, tất cả công việc đều đè lên đầu Hàn Mộc Tử, sáng sớm cô phải chạy lên chạy xuống, chạy từ phòng này đến phòng khác để báo cáo công việc, còn Dạ Mạc.
Dạ Thâm từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng như vậy.
Cho đến khi tan làm, Hàn Mộc Tử cảm thấy chân mình như nhũn hết ra, cô lăn ra sô pha mà chẳng muốn nhúc nhích.
Tuy nhiên, lúc này điện thoại trên bàn làm việc của văn phòng đột nhiên reo lên.
Hàn Mộc Tử lướt nhìn thời gian, rõ ràng đã tan tầm rồi mà…
Bất đắc dĩ, cuối cùng cô vẫn lê tấm thân đang mệt mỏi đi trả lời điện thoại “Alo?”
“Đến văn phòng của tôi.”
Tiếng bước chân Hàn Mộc Tử cũng không nghi ngờ gì cả, sau khi cúp điện thoại liền đi về phía phòng làm việc của Dạ Mạc Thâm: “Tổng giám đốc?”
Dạ Mạc Thâm ngước mắt lên, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô ấy.
“Lại đây.”
Hàn Mộc Tử không nghĩ gì, chỉ cho rằng anh có việc cần phân cho mình làm, tuy rằng đã tan ca, nhưng vì mình đang là thư ký nên phải chấp nhận thôi.
Cho nên Hàn Mộc Tử trực tiếp đi tới trước mặt anh ta, vừa định mở miệng hỏi anh có gì cần căn dặn, Dạ Mạc Thâm đột nhiên nằm lấy cổ tay trắng nốn của cô, kéo cô vào lòng. “A…