Những lời khác sao?
Hàn Mộc Tử nhớ lại một lần nữa.
Trong phòng thư ký xuất hiện ra một cảnh tượng thế này. Trợ lý thư kỷ đứng đó, mặt mày suy nghĩ nhăn nhó còn chị Lâm thư ký thì đứng bên cạnh, nhìn chăm chăm người trợ lý của mình một cách vô cùng hiếu kỳ.
“Sao rồi? Có nói gì khác không?”
Hàn Mộc Tử hoàn hồn lại, cô lắc đầu: “Không có.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Thật sự không có sao?”
“Em mở cửa sổ ra lau chùi sạch sẽ rồi đi luôn.
Cô đương nhiên không thể nói chuyện bên trong phòng làm việc cho chị Lâm biết, đến cô còn chẳng thể tin được những chuyện vừa xảy ra.
Chị Lâm bán tín bán nghi, thấy lời cô nói không đáng tin lắm, làm sao có thể không tức giận mà không nói gì được? Mặc dù Uất Trì Thâm lên chức chưa lâu nhưng bình thường có vẻ anh không phải là người như thế.
Nhưng cô nhìn sang thái độ của Hàn Mộc Tử thì cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, tâm trạng cũng không có gì tồi tệ lắm, nói đó không phải là lời nói dối mới đúng. Chẳng còn cách nào khác nên cô đành thả Hàn Mộc Tử đi.
“Vậy được rồi, em tiếp tục đi làm việc đi.”
“Vâng.”
Sau khi Hàn Mộc Tử ra ngoài làm việc, chị Lâm tò mò đi tới phòng làm việc. Cửa không đóng nên chị đứng ngoài gõ cửa Mạc Dạ Thâm ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt âm trầm của anh rơi đúng lên người của chị Lâm.
Ánh mắt thâm sâu, giống như ánh mắt của loài sói, lại pha thêm cả sự lạnh lùng. Nhìn thấy ánh mất đó của Mạc Dạ Thâm, chị Lâm đặt nhiên cảm thấy người mình lạnh đi, chị rón rén đi vào bên trong phòng.
“Cậu Thâm”
Mạc Dạ Thâm không nhìn chị Lâm nữa mà lại nhìn xuống quyển sổ ghi chép: “Chị Lâm, có chuyện gì vậy?”
Chị Lâm: “2”
Mạc Dạ Thâm không hỏi chuyện dọn dẹp vệ sinh sao? Chẳng lẽ đúng như Hàn Mộc Tử nói, Mạc Dạ Thâm không hề tức giận?
Sao lại kỳ lạ như thế?
Chị Lâm cảm thấy có một cái gì đó đang tắc ở cổ mình, mãi một lúc sau cô mới lên tiếng được.
“Cậu Thâm, vậy chuyện dọn dẹp vệ sinh lúc sáng…”
“Ừm.” Mạc Dạ Thâm ngắt lời chị Lâm: “Đã xử lý xong xuôi rồi.” Xử lý xong xuôi rồi sao? Chị Lâm định nói câu đó ra nhưng lại nuốt ngược trở lại, chị cũng thấy ngại khi hỏi Mạc Dạ Thâm xử lý chuyện đó thế nào nên đành gật đầu: “Nếu như cậu đã xử lý xong xuôi thì coi như mọi chuyện đã xong. Nhưng tôi vẫn phải nói lời xin lỗi về chuyện sáng này. Là tôi không dặn dò kỹ lưỡng nên mới xảy ra sai sót lần này, lần sau Mạc Dạ Thâm hình như không có đủ kiên nhẫn nghe chị Lâm nói hết câu, anh chỉ gật đầu coi như mình đã biết.
Chị Lâm làm sao có thể hiểu được biểu cảm của Mạc Da Thâm? Chị hiểu ý nên không nói thêm gì nữa: “Vậy tôi ra ngoài trước đây. Nói xong, chị Lâm quay lưng bước ra ngoài.
“Chờ chút?”
Từ nãy tới giờ Mạc Dạ Thâm vẫn cúi đầu nhưng hình như anh vừa nhớ ra điều gì nên ngẩng đầu nhìn chị Lâm một cái rồi nhắc nhở: “Lúc chị ra ngoài, nhớ mang theo thứ đồ kia đi.”
Đồ gì cơ?
Chị Lâm nhìn theo ánh mắt của Mạc Dạ Thậm. Một chậu nước để lau dọn sao?
Chi Lâm: “
Là con bé Hàn Mặc Tử để lại sao?
Mạc Dạ Thâm không những không tức giận mà còn bảo cô ra ngoài thì tiện tay đem đi sao?
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Chị Lâm cảm thấy như có trăm ngàn con ngựa đang phí trong lòng mình nhưng biểu cảm trên mặt chị vẫn vô cùng bình tĩnh. Chị đi tới củi xuống bê thau nước lên và đi ra ngoài.
Hàn Mộc Tử ở trong phòng thư ký xử lý tài liệu, vì hiện tại cô vẫn đang trong thời gian thực tập và cũng mới làm được hai ngày nên những chuyện cô làm đều là những chuyện nhỏ vặt vãnh, không cần dùng đến não.
Cô vừa mới phân loại giấy tờ xong thì chị Lâm quay về, chị Lâm nhanh chóng đi tới trước mặt cô, nhìn cô với một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Nói thật đi, em có quan hệ gì với Mạc Dạ Thâm?”
Hàn Mặc Tử: “g”
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Hàn Mộc Tử ngơ ngác nhìn chị Lâm không hiểu gì, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao chị Lâm đi ra ngoài một chuyến về lại hỏi về quan hệ của cô và Mạc Dã Thám?
Chẳng lẽ chị ấy đang điều tra cô sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Mộc Tử bỗng nhiên xóc nảy lên.
Nhưng cô cũng nhanh chóng bình tĩnh lại được, với năng lực của chị Lâm mà tới điều tra cô thì chắc cũng không điều tra ra được gì. Hàn Thanh chắc đã thay cô làm tốt công việc giải quyết hậu quả rồi.
Làm sao cô có thể nhanh chóng để lộ mình là vợ của Mạc Dạ Thâm như vậy được.
Nghĩ đến đây, cô nghi hoặc nhìn lại chị Lâm: “Chị Lâm, chị nói vậy là có ý gì?”
Chị Lâm nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác, thành thật của cô thì đinh ninh rằng mình đã hiểu lầm Hàn Mộc Tử.
Nhưng không thể như vậy vậy được, nếu Hàn Mộc Tử không có quan hệ gì với Mạc Dạ Thâm thì tại sao Mạc Dạ Thâm lại giúp cô?
Nghĩ đến đây, chị Lâm nheo mất thăm dò: “Chị Lâm cô là người từng trải, từ lâu chị đã biết em với Mạc Dạ Thâm có quan hệ gì đó với nhau, em định qua mắt chị sao?”.
Hàn Mặc Tử cũng không phải là chưa từng gặp qua những người trên thương trường. Với lại trước khi đến đây cô cũng đã nghe ngóng kỹ, bây giờ chị Lâm dùng biểu cảm đó để nói chuyện với mình nhất định là chị ấy đang giả vờ từng trải. Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử mỉm cười, cô nói “Chị Lâm, nếu em có quan hệ gì với Mạc Dạ Thâm thì làm sao em còn phải đến đây làm trợ lý thư kỷ? Chị Lâm là người từng trải, nếu như em và Mạc Dạ Thâm thật sự có gì với nhau thì làm sao em có thể nhìn trúng vị trí trợ lý thư ký này được? Chạy qua chạy lại suốt ngày, rồi lại còn làm thực tập nữa?”
Những gì Hàn Mộc Tử nói hình như cũng rất có lý.
Nếu như có thể bám được vào một người như Mạc Dạ Thâm thì cô cần gì phải tới đây làm một trợ lý thư ký quèn nữa? Bảo Mạc Dạ Thâm sắp xếp cho cô một công việc nhẹ nhàng trong công ty không phải được rồi sao? “Cậu Thâm là người bị cuồng sạch sẽ, nếu như không lau dọn sạch sẽ thì nhất định sẽ bị đuổi việc ngay nhưng tại sao cậu ấy lại không nổi nóng với em nhỉ?”
Hàn Mặc Tử: “
Hàn Mộc Tử nghe xong thì cũng thấy hơi sợ hãi.
Lúc cô đi cô còn tưởng Mạc Dạ Thâm sẽ lên cơn tức giận và đuổi cô luôn nhưng không ngờ anh lại không làm vậy.
Chị Lâm nhất định vì chuyện này mà suy đoán lung tung.
Cô nhất định phải nghĩ cách để mọi chuyện trở nên hợp lý. Hàn Mộc Tử chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Em cũng không biết làm sao? Nhưng hình như tâm trạng của giám đốc Thâm hôm nay có vẻ rất tốt? Mà em cũng khá may mắn nữa?
Chị Lâm: “2”
Hình như ngoài lý do này ra cũng không còn lý do nào khác nữa?
Cũng đúng, nhiều khi may mắn cũng là một loại khả năng.
Chị Lâm cũng chỉ có thể tự an ủi mình như thế, chị Lâm không tiếp tục nói chuyện với Hàn Mặc Tử nữa mà quay về xử lý công việc của mình.
Sau khi chị Lâm rời đi, Hàn Mộc Tử mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng như cô đã đoán, chị Lâm cũng chỉ đang tỏ vẻ nguy hiểm với cô.
Hàn Mặc Tử lấy tay xoa máy rồi lại tiếp tục làm việc.
Nhìn chung hôm đó cũng là một ngày sóng yên biển lặng, giữa giờ, Hàn Mộc Tử còn pha hai ba tách cà phê cho Mạc Dạ Thâm và chị Lâm chịu trách nhiệm bưng cà phê sang. Cuối giờ lại bắt cô pha cà phê thêm một lần nữa, Hàn Mộc Tử tinh ra thì thấy một ngày Mạc Dạ Thâm uống quá nhiều cải phê.
Cô cau mày, rốt cuộc chuyện này là sao nhỉ? “Chị Lâm, lượng cà phê giám đốc Thâm uống một ngày có phải quá nhiều rồi không?”
Đến khi không kiềm được nữa, cô quay sang hỏi chị Lâm một câu. Chị Lâm dừng lại một lát rồi gật đầu phụ họa.
“Chị cũng thấy vậy, người bình thường một ngày uống hai ba lỵ là được rồi, chuyện gì nhiều quá cũng không tốt Hàn Mộc Tử cũng gật đầu tán thành: “Nhưng cũng không biết hôm nay làm sao, bình thường lượng cà phê cậu ấy uống cũng rất bình thường. Hình như bắt đầu từ hai hôm nay mới tăng lên như vậy, không biết có phải là do buổi tối không ngủ ngon không?”