Nhận được tin Mộc Tử sẽ về nước, thật ra Hàn Thanh cảm thấy hơi bất ngờ, anh ta tưởng rằng mình rất hiểu em gái.
Thế mà không ngờ trong lòng cô, Dạ Mạc Thâm lại quan trọng như vậy. Ngay cả sản nghiệp của anh, cô cũng muốn đi tranh cướp hộ anh.
“Để lại một đám người tiếp tục tìm tung tích của Dạ Mạc Thâm, tôi quay về nước trước.”
Đội ngũ về nước rất hùng tráng, bao gồm của Tiêu Túc đang bị thương cũng lên máy bay.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Cậu ta là trợ lý của Dạ Mạc Thâm, nghe được chuyện Dạ Lẫm Hàn muốn giành quyền ở Tập đoàn nhà họ Dạ, đương nhiên cũng nhảy cẫng lên, cuối cùng làm rách miệng vết thương mà đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu Nhan đúng thật không nói nổi. “Anh có thể tỉnh táo lại một chút không? Luôn luôn phải nhớ anh là người bệnh đấy, anh tưởng anh là vận động viên nhảy cao sao?”
Tiêu Túc: “…”
Trên máy bay trở về.
Hàn Mộc Tử dựa vào ghế ngủ, Hàn Thanh cởi áo khoác ra đắp cho cô nhưng mà Hàn Mộc Tử lại mở mắt ra.
“Đã nghĩ xong chưa? Nếu như em ra mặt, e rằng phải đánh một trận ác liệt.”
Hàn Mộc Tử mím môi, gật đầu.
“Thật ra cũng không cần nghĩ, chỉ cần là thuộc về anh ấy, trước khi anh ấy quay trở về, em đều muốn giữ nguyên vẹn như ban đầu.”
“Anh biết rồi, cần gì thì cứ việc nói.”
“Không cần đầu, đây là việc của nhà họ Dạ, em không muốn người của nhà họ Hàn phải liên lụy vào.”
Hàn Thanh im lặng, cuối cùng cũng không tiếp lời.
Vừa xuống máy bay, điện thoại của Hàn Thanh đã đổ chuông, là điện thoại của chú Nam gọi đến. Giọng nói thân thiết của ông ta truyền đến từ trong điện thoại.
“Cậu Hàn, cậu nhỏ nghe nói hôm nay anh và cô Mộc Tử về nước rồi, nhất định phải kéo tôi đến sân bay, tôi cũng không có cách nào từ chối cậu bé, vậy nên…
Hàn Thanh nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn xung quanh: “Chú Nam, bây giờ hai người đang ở sân bay sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi đang ở cửa ra, người đông quá, tôi không cho cậu nhỏ vào tiếp, sợ rằng sẽ phải chen chúc trong đó.”
“Tôi biết rồi.”
Sau khi Hàn Thanh cúp điện thoại, anh ta nhìn sang Hàn Mộc Tử ở bên cạnh.
Mấy ngày nay cô phải chịu khổ nên đã gầy đi không ít, cô mặc quần áo lúc trước mà trông rộng hơn rất nhiều, hơn nữa cô cũng không trang điểm, sắc môi và mặt đều nhợt nhạt, nhìn rất hốc hác.
Ai mà biết được, Dạ Mạc Thâm xảy ra chuyện, Hàn Mộc Tử còn không quan tâm cả con trai mình.
Một lát nữa Đậu Nhỏ đến sân bay, không biết cô có chịu gặp nó không.
Nghĩ đến đây, Hàn Thanh mím môi, nghĩ một hồi lâu mở miệng thăm dò: “Anh đã gọi Đậu Nhỏ đến sân bay.”
Hàn Mộc Tử dừng bước, Tô Cửu ở đằng sau cũng biến sắc. Mọi người tưởng Hàn Mộc Tử sẽ tức giận, thế nhưng cô lại bình thản trả lời: “Vậy sao? Vậy thì để nó đến đi.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Không có ai nói gì, dù sao trước đây Hàn Mộc Tử không muốn gặp Đậu Nhỏ, thậm chí không muốn gọi video cho cậu bé.
Bây giờ mọi người không đoán được cô đang nghĩ gì trong lòng, vì vậy chỉ có thể đi theo cô ra ngoài.
Ngoài sân bay có rất nhiều người.
Thậm chí truyền thông biết được tin bọn họ sẽ về, đặc biệt đến sân bay để săn tin, dù sao Dạ Mạc Thâm xảy ra chuyện cũng là một tin tức lớn của Thành phố Sài Gòn.
Vậy nên cô dâu của hôn lễ Hàn Mộc Tử đương nhiên là nhân vật chính của chủ đề này.
Vừa mới bước ra đã có rất nhiều ánh sáng chiếu vào người Hàn Mộc Tử.
Hô hấp của Hàn Mộc Tử cứng lại, cảnh tượng này khiến cô nhớ lại hôm cô mặc váy cưới xông ra ngoài. Những tay nhà báo không có lương tâm cứ chèn lên để máy ảnh chụp được mặt cô, làm cô ngã thì không nói, còn hỏi rất nhiều câu không có tình người.
“Hỏng rồi, tin tức trong nước không được phong tỏa sao? Sao lại có nhiều người của truyền thông đến thế này?”
Tiểu Nhan nhìn thấy nhiều người như thế này thì rụt cổ lại. Thế nhưng rất nhanh sau đó, cô ấy lại xông lên trước Hàn Mộc Tử, mang theo hình dáng của gà mẹ bảo vệ con: “Đừng có chụp nữa, các người đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác có biết không hả?”
Có người đáp lại cô ấy: “Quyền riêng tư gì chứ? Chúng tôi chỉ muốn phỏng vấn cô Hàn một chút thôi mà.”
Nói xong, có mấy người chen lên, chĩa ống kính vào mặt Hàn Mộc Tử. Hàn Mộc Tử không có biểu cảm gì đứng ở chỗ cũ, nhìn thấy ống kính suýt nữa va vào người Tiểu Nhan. Cô giơ tay kéo cô ấy ra sau người mình, lạnh lùng nhìn đám người kia.
“Mong các người chú ý hành động của mình, nếu như làm người khác bị thương, tôi sẽ trực tiếp kiện công ty của các người.”
Khí chất trên người cô rất lạnh lùng, khác hẳn với hình dáng yếu ớt của hôn lễ hôm đó. Lúc này cô rất mạnh mẽ, đám đông lùi về sau một bước, thế nhưng những người liều lĩnh lại xông lên phía trước.
“Cô Hàn, chúng tôi chỉ muốn phỏng vấn cô thôi, không làm hại đến người khác, cô nói sẽ kiện công ty chúng tôi, như vậy có phải là không hợp tình hợp lý không?”
“Không hợp tình hợp lý?”
Hàn Mộc Tử nhìn những người đó, đám truyền thông này muốn đối đầu với mình sao? Nói cô không hợp tình hợp lý?
Nụ cười trên mặt Hàn Mộc Tử càng nhà họ Dạ tập đoàn sắp đổi chủ rồi, cô ta vẫn ở đó mà ra vẻ thần bí.”
“Xem xem cô ta còn đắc ý được bao nhiêu lâu nữa.”
Đương nhiên, những lời này đầu không lọt vào tai của Hàn Mộc Tử, nếu như để cô nghe thấy, sợ rằng cô sẽ xông lên đánh nhau với đám người đó rồi.
Mấy người đó chỉ dám nói xấu sau lưng cô, dù sao với thân phận của bọn họ, cũng không dám đắc tội với bất kỳ dòng họ nào ở Thành phố Sài Gòn.
Tiểu Nhan dè dặt đi đằng sau Hàn Mộc Tử, cô ấy chú ý mấy người phóng viên đó đã lùi ra sau, hơn nữa cũng không giơ máy lên để chụp ảnh nữa.
“Ồ, Mộc Tử… Cậu giỏi thật đấy, không ngờ bọn họ lại sợ cậu như vậy.”
Tiêu Túc cũng gật đầu phụ họa, mợ chủ đúng là giỏi.
Hàn Mộc Tử đột nhiên dừng bước, bởi vì cô nhìn thấy xe của nhà họ Hàn dừng ở bên kia đường.
Lúc Hàn Mộc Tử nhìn thấy cửa xe được mở ra, cô không nghĩ được gì nữa, bước từng bước lớn qua đó, sau đó chui vào trong xe, động tác trước sau vô cùng liền mạch.
Mọi người bây giờ mới phản ứng kịp, quá nhiều người của truyền thông ở đây, nếu để bọn họ nhìn thấy được Đậu Nhỏ, nhất định mọi chuyện sẽ càng trở nên loạn hơn.
Vốn dĩ Đậu Nhỏ muốn mở cửa xe ra xông vào lòng mẹ, thế nhưng không ngờ tốc độ của mẹ còn nhanh hơn cậu bé, cậu còn chưa phản ứng kịp, Hàn Mộc Tử đã ngồi vào trong xe rồi.
“Mẹ?”
Bởi vì lần trước gọi video cho mẹ, mẹ cứ không để ý đến cậu bé, thế nên cậu bé nghiêng đầu, thử hỏi một câu thăm dò.